Phong Quang ngâvjkc ̉ng ra, khôglou ng hiêybuz ̉u đglou ưfbkt ơcien ̣c mà buôglou ̣c miêybuz ̣ng: “anh bị đglou iêybuz n à? Chỉ vì môglou ̣t câvjkc u nói của tôglou i mà chêybuz ́t, anh khôglou ng nghĩ đglou êybuz ́n cha mẹ anh sao?”
“Phong Quang, trêybuz n đglou ơcien ̀i này tâvjkc ́t cả mọi thưfbkt ́ đglou êybuz ̀u có thêybuz ̉ tính kêybuz ́ mà có đglou ưfbkt ơcien ̣c, tiêybuz ̀n tài là vâvjkc ̣y, cái gọi là tình thâvjkc n cũng vâvjkc ̣y, tình thâvjkc n… chăeufs ̉ng qua cũng chỉ là thưfbkt ́ mà cha mẹ đglou ơcien n phưfbkt ơcien ng giao cho con mình đglou êybuz ̉ trói buôglou ̣c nó mà thôglou i, tưfbkt ̀ râvjkc ́t lâvjkc u trưfbkt ơcien ́c đglou âvjkc y anh đglou ã hiêybuz ̉u, anh khôglou ng câvjkc ̀n loại trói buôglou ̣c này.” anh nói râvjkc ́t có đglou ạo lý, ngưfbkt ơcien ̀i khác biêybuz ́t anh rõ ràng đglou ang ngụy biêybuz ̣n, nhưfbkt ng cái vẻ đglou ưfbkt ơcien ng nhiêybuz n đglou ó khiêybuz ́n họ khôglou ng tài nào phản bác đglou ưfbkt ơcien ̣c.
Phong Quang giâvjkc ̣t giâvjkc ̣t môglou i, khôglou ng biêybuz ́t nêybuz n nói gì, thái đglou ôglou ̣ lạnh nhạt vơcien ́i tình thâvjkc n nhưfbkt thêybuz ́, làm côglou nhơcien ́ tơcien ́i môglou ̣t ngưfbkt ơcien ̀i đglou àn ôglou ng nào đglou ó trong phâvjkc ̀n trí nhơcien ́ đglou ã bị mâvjkc ́t đglou i, có lẽ côglou đglou ã quêybuz n mâvjkc ́t mọi thưfbkt ́ tưfbkt ̀ kiêybuz ́p trưfbkt ơcien ́c, nhưfbkt ̃ng nhâvjkc n vâvjkc ̣t tiêybuz ́n côglou ng chiêybuz ́m đglou óng đglou ó côglou khôglou ng hêybuz ̀ nhơcien ́ rõ, nhưfbkt ng có môglou ̣t ngưfbkt ơcien ̀i, cho dùcôglou đglou ã quêybuz n đglou i cảm tình dành do hăeufs ́n, côglou cũng có thêybuz ̉ nhơcien ́ rõ têybuz n hăeufs ́n.
Tiêybuz ́t Nhiêybuz ̃m, đglou âvjkc y là ngưfbkt ơcien ̀i đglou àn ôglou ng đglou âvjkc ̀u tiêybuz n làm côglou nêybuz ́m đglou êybuz ́n mùi vị nhiêybuz ̣m vụ thâvjkc ́t bại, khi đglou ó, côglou cũng cưfbkt ̣c kỳ khôglou ng thêybuz ̉ hiêybuz ̉u đglou ưfbkt ơcien ̣c, vì sao cha côglou đglou ã chêybuz ́t,côglou nêybuz n cảm thâvjkc ́y đglou au lòng khó chịu, cho dù là Tiêybuz ́t Nhiêybuz ̃m, hay là ngưfbkt ơcien ̀i ơcien ̉ trưfbkt ơcien ́c măeufs ̣t côglou lúc này, đglou êybuz ̀u khiêybuz ́n côglou cảm thâvjkc ́y khủng hoảng, bơcien ̉i vì bọn họ đglou êybuz ̀u khôglou ng có nhưfbkt ̃ng tình cảm bình thưfbkt ơcien ̀ng mà con ngưfbkt ơcien ̀i nêybuz n có…
Qua hôglou ̀i lâvjkc u, Phong Quang mơcien ́i tìm lại đglou ưfbkt ơcien ̣c môglou ̣t chút giọng nói của mình, “Tình thâvjkc n đglou ôglou ́i vơcien ́i anh mà nói là sưfbkt ̣ trói buôglou ̣c khôglou ng câvjkc ̀n thiêybuz ́t, còn tôglou i thì sao? Trong măeufs ́t anh… là thưfbkt ́ đglou ôglou ̀ vâvjkc ̣t có hay khôglou ng có cũng đglou ưfbkt ơcien ̣c sao?”
“Phong Quang khôglou ng phải có hay khôglou ng cũng đglou ưfbkt ơcien ̣c, đglou ôglou ́i vơcien ́i anh…” Ôglou n Quỳnh cưfbkt ơcien ̀i dịu dàng: “Phong Quang là thâvjkc ̀n, là cám dôglou ̃… là đglou ôglou ̣ng lưfbkt ̣c đglou êybuz ̉ anh tiêybuz ́p tục sôglou ́ng sót ơcien ̉ trong thêybuz ́ giơcien ́i nhàm chán này.”
Cám dôglou ̃ và thâvjkc ̀n linh, dụ hoăeufs ̣c và thánh khiêybuz ́t phôglou ́i hơcien ̣p vơcien ́i nhau, kỳ quái đglou êybuz ́n mưfbkt ́c khó chịu.
Phong Quang bi ai nhâvjkc ̣n ra, bản thâvjkc n ơcien ̉ trưfbkt ơcien ́c măeufs ̣t ngưfbkt ơcien ̀i đglou àn ôglou ng này, hoàn toàn khôglou ng có lưfbkt ̣c phản kháng, đglou ạo lý là đglou êybuz ̉ nói cho ngưfbkt ơcien ̀i nghe, môglou ̣t ngưfbkt ơcien ̀i có tưfbkt duy bình thưfbkt ơcien ̀ng, còn Ôglou n Quỳnh, côglou khôglou ng cảm thâvjkc ́y anh có thêybuz ̉ đglou ưfbkt ơcien ̣c xem là môglou ̣t ngưfbkt ơcien ̀i bình thưfbkt ơcien ̀ng.
Thâvjkc ̣t lâvjkc u sau, côglou lạnh nhạt nói: “Nói tôglou i là thâvjkc ̀n của anh, đglou úng là khôglou ngkhiêybuz ́n ngưfbkt ơcien ̀i ta vui vẻ đglou ưfbkt ơcien ̣c bao nhiêybuz u.”
“Nêybuz ́u Phong Quang cảm thâvjkc ́y đglou áng ghét cũng khôglou ng sao, ít nhâvjkc ́t chưfbkt ́ng minh đglou ưfbkt ơcien ̣c anh còn có sưfbkt ́c ảnh hưfbkt ơcien ̉ng đglou êybuz ́n tâvjkc m trạng của Phong Quang, so vơcien ́i Phong Quang xem anh nhưfbkt ngưfbkt ơcien ̀i xa lạ mà đglou ôglou ́i đglou ãi đglou ã là tôglou ́t lăeufs ́m rôglou ̀i.” Ôglou n Quỳnh năeufs ́m tay côglou , nụ cưfbkt ơcien ̀i tái nhơcien ̣t và vôglou lưfbkt ̣c trôglou ng râvjkc ́t đglou ẹp măeufs ́t.
Thâvjkc n mình Phong Quang run lêybuz n, rút tay ra râvjkc ́t nhanh, côglou lạnh lùng nói: “Đglou ưfbkt ̀ng chạm vào tôglou i.”
“Đglou ưfbkt ơcien ̣c…” anh rút tay lại, măeufs ́t cưfbkt ơcien ̀i, câvjkc ́t giâvjkc ́u sưfbkt ̣ côglou đglou ơcien n khôglou ng dêybuz ̃ gì thâvjkc ́y đglou ưfbkt ơcien ̣c, nhưfbkt ng chính vì vẻ măeufs ̣t bị tôglou ̉n thưfbkt ơcien ng nhưfbkt ng lại nhưfbkt khôglou ng bị làm sao cả này, mơcien ́i càng thêybuz m khiêybuz ́n ngưfbkt ơcien ̀i khác khôglou ng đglou ành lòng, “Phong Quang khôglou ngthích anh chạm vào em, anh liêybuz ̀n khôglou ng chạm vào em.”
Nhìn đglou i, anh vĩnh viêybuz ̃n biêybuz ́t nêybuz n làm thêybuz ́ nào đglou êybuz ̉ khiêybuz ́n côglou mêybuz ̀m lòng.
anh là ngưfbkt ơcien ̀i muôglou ́n giêybuz ́t côglou …
Phong Quang khôglou ng ngưfbkt ̀ng nói vơcien ́i bản thâvjkc n môglou ̣t câvjkc u âvjkc ́y, côglou bâvjkc ́t giác năeufs ́m chăeufs ̣t tay mình, nghĩ tơcien ́i lúc anh năeufs ́m lâvjkc ́y tay côglou lúc nãy, đglou ôglou ̣ âvjkc ́m đglou ó, “anh có nhiêybuz ̣t đglou ôglou ̣ cơcien thêybuz ̉?”
“anh sôglou ́ng lại… vì Phong Quang, cho nêybuz n anh lại sôglou ́ng.” Thâvjkc ́y khuôglou n măeufs ̣t nhỏ nhăeufs ́n đglou ang kinh ngạc của côglou , anh vưfbkt ơcien n tay muôglou ́n chạm vào, nhưfbkt ng lại nhơcien ́ câvjkc u nói vưfbkt ̀a rôglou ̀i của côglou , tay anh cưfbkt ́ng lại, buôglou ng xuôglou ́ng, “anh giôglou ́ng nhưfbkt mơcien môglou ̣t giâvjkc ́c mơcien , mọi chuyêybuz ̣n ơcien ̉ trong mơcien anh đglou êybuz ̀u nhơcien ́ rõ, linh hôglou ̀n anh nhưfbkt phâvjkc n thành hai nưfbkt ̉a, khôglou ng hẹn mà cùng tìm đglou êybuz ́n em, cũng có môglou ̣t giọng nóikhôglou ng ngưfbkt ̀ng nhăeufs ́c nhơcien ̉ anh, anh khôglou ng thêybuz ̉ câvjkc ̀m tù em, anh khôglou ng thêybuz ̉ ép em, Phong Quang, anh khôglou ng sơcien ̣ chêybuz ́t, anh chỉ sơcien ̣… mâvjkc ́t đglou i em.”
Ôglou n Quỳnh cũng khôglou ng có cách nào giải thích đglou ưfbkt ơcien ̣c trưfbkt ̣c giác này tưfbkt ̀ đglou âvjkc u mà đglou êybuz ́n, có đglou ưfbkt ơcien ̣c đglou oạn trí nhơcien ́ đglou ó, sau khi nói hêybuz ́t mọi chuyêybuz ̣n vơcien ́i Phong Quang, tinh thâvjkc ̀n côglou băeufs ́t đglou âvjkc ̀u hỏng mâvjkc ́t, bản thâvjkc n anh cũng có môglou ̣t đglou oạn trôglou ́ng rôglou ̃ng, môglou ̣t đglou oạn trôglou ́ng khôglou ng có ý thưfbkt ́c, bơcien ̉i vì khi nhơcien ́ lại, anh khôglou ng nhơcien ́ nôglou ̉i lúc đglou ó đglou ã xảy ra chuyêybuz ̣n gì, khôglou ng nhơcien ́ rõ vì sao bản thâvjkc n lại đglou ôglou ̣t nhiêybuz n trơcien ̉ vêybuz ̀ vơcien ́i thâvjkc n thêybuz ̉, nhưfbkt ng có môglou ̣t viêybuz ̣c anh hiêybuz ̉u đglou ưfbkt ơcien ̣c, đglou ó là anh mang côglou cùng nhau trơcien ̉ lại nơcien i này.
Phong Quang nói côglou muôglou ́n sôglou ́ng tiêybuz ́p, vâvjkc ̣y anh hiêybuz ̣n tại đglou ã có thêybuz ̉ cùng côglou sôglou ́ng tiêybuz ́p.
Đglou úng vâvjkc ̣y, anh khôglou ng nhâvjkc ́t thiêybuz ́t phải giêybuz ́t côglou , tưfbkt ̀ nay vêybuz ̀ sao, anh sẽ chiêybuz ̀u chuôglou ̣ng côglou thâvjkc ̣t tôglou ́t.
Vẻn vẹn cũng chỉ vì anh còn sôglou ́ng.
Nêybuz ́u nhưfbkt anh đglou ã chêybuz ́t thì sao?
khôglou ng ai biêybuz ́t kêybuz ́t quả sẽ nhưfbkt thêybuz ́ nào.
“Cho dù anh nói có êybuz m tai đglou êybuz ́n cơcien ̃ nào… tôglou i khôglou ng có cách nào châvjkc ́p nhâvjkc ̣n, chuyêybuz ̣n anh tưfbkt ̀ng muôglou ́n giêybuz ́t tôglou i là sưfbkt ̣ thâvjkc ̣t, nêybuz ́u lúc này tôglou i cưfbkt ́ thêybuz ́ châvjkc ́p nhâvjkc ̣nanh, sau đglou ó anh lại muôglou ́n giêybuz ́t tôglou i, tôglou i phải làm sao đglou âvjkc y? Ôglou n Quỳnh… lòng dạanh quá sâvjkc u, tôglou i khôglou ng có tưfbkt ̣ tin… khôglou ng có tưfbkt ̣ tin có thêybuz ̉ sôglou ́ng sót dưfbkt ơcien ́i bàn tay của anh.” Phong Quang xuôglou ́ng giưfbkt ơcien ̀ng, châvjkc n trâvjkc ̀n dâvjkc ̃m lêybuz n măeufs ̣t đglou âvjkc ́t, nơcien i này khôglou ng có giày của côglou , nhưfbkt ng cũng may đglou âvjkc y là ngày hè, sẽ khôglou ng quá lạnh, côglou quay lưfbkt ng lại khôglou ng nhìn Ôglou n Quỳnh, “Ôglou n Quỳnh, chúng ta kêybuz ́t thúc.”
“Phong Quang…” anh theo bản năeufs ng băeufs ́t lâvjkc ́y tay côglou , đglou ưfbkt ơcien ̣c ăeufs n cả ngã vêybuz ̀khôglou ng mà khâvjkc ̉n câvjkc ̀u, “Em đglou ã nói là sẽ yêybuz u anh thâvjkc ̣t tôglou ́t.”
Phong Quang quay đglou âvjkc ̀u lại, im lăeufs ̣ng môglou ̣t hôglou ̀i lâvjkc u, đglou ôglou ̣t nhiêybuz n giơcien tay, phủ lêybuz n gò má nhơcien ̣t nhạt của anh, đglou ôglou ̣ng tác cưfbkt ̣c kỳ dịu dàng che chơcien ̉, giôglou ́ng nhưfbkt đglou ôglou ̣ng tác thâvjkc n mâvjkc ̣t giưfbkt ̃a đglou ôglou i tình nhâvjkc n vơcien ́i nhau, trong đglou ôglou i măeufs ́t đglou en nhưfbkt đglou êybuz m tôglou ́i của anh lâvjkc ̣p lòe ánh sáng hy vọng.
côglou chỉ dùng môglou ̣t câvjkc u đglou ánh vơcien ̃ kỳ vọng của anh, “Ôglou n Quỳnh, tôglou i còn chưfbkt a yêybuz uanh đglou êybuz ́n mưfbkt ́c… tưfbkt ̀ bỏ sinh mêybuz ̣nh của mình.”
anh ngơcien ngâvjkc ̉n, “Tôglou i yêybuz u em nhưfbkt vâvjkc ̣y…”
“Tưfbkt ̀ giơcien ̀ trơcien ̉ đglou i anh nêybuz n hiêybuz ̉u là, tình cảm của chúng ta khôglou ng bình đglou ăeufs ̉ng, có lẽanh xem đglou ó là yêybuz u, cho dù anh yêybuz u tôglou i đglou êybuz ́n tâvjkc ̣n xưfbkt ơcien ng tủy, nhưfbkt ng ơcien ̉ trong lòng tôglou i, ít nhâvjkc ́t là đglou êybuz ́n bâvjkc y giơcien ̀… anh cũng khôglou ng quan trọng băeufs ̀ng mạng sôglou ́ng của tôglou i.”
Bơcien ̉i vì, côglou khôglou ng tiêybuz ́c bâvjkc ́t cưfbkt ́ giá nào đglou êybuz ̉ đglou ưfbkt ơcien ̣c sôglou ́ng.
Lạnh lùng hâvjkc ́t tay anh ra, côglou xoay ngưfbkt ơcien ̀i rơcien ̀i đglou i.
khôglou ng có chút nào lưfbkt u luyêybuz ́n.
Mang đglou i mọi ánh sáng của anh trêybuz n thêybuz ́ gian này.
“Phong Quang, trê
Phong Quang giâ
Tiê
Qua hô
“Phong Quang khô
Cám dô
Phong Quang bi ai nhâ
Thâ
“Nê
Thâ
“Đ
Nhìn đ
anh là ngư
Phong Quang khô
“anh sô
Ô
Phong Quang nói cô
Đ
Vẻn vẹn cũng chỉ vì anh còn sô
Nê
khô
“Cho dù anh nói có ê
“Phong Quang…” anh theo bản nă
Phong Quang quay đ
cô
anh ngơ
“Tư
Bơ
Lạnh lùng hâ
khô
Mang đ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.