Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 234 :

    trước sau   
Thưyfycơtutdng thêabof́ của Tôhfoln Nhârktj́t Đijqtao tái phát, khôhfolng thêabof̉ khôhfolng làm Phong Quang đfwizang thu thârktj̣p hành lý chuârktj̉n bị chạy lârktj́y ngưyfycơtutd̀i phải lưyfycu lại, ngay tại môhfoḷt ngày ánh dưyfycơtutdng tưyfycơtutdi sáng này, có hai ngưyfycơtutd̀i ơtutd̉ bêabofn côhfoĺ Nhârktjn côhfoĺc sau khi báo cáo côhfoĺc chủ, đfwizưyfycơtutḍc thị vêabof̣ giưyfyc̃ côhfoĺc thả bọn họ vào.

Hai ngưyfycơtutd̀i kia lârktj̣p tưyfyćc tìm đfwizêabof́n Phong Quang, khi Phong Quang nhìn thârktj́y Đijqtan Nhai và Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn cũng bârktj́t ngơtutd̀, nàng khôhfolng nghĩ tơtutd́i bọn họ sẽ đfwizêabof́n côhfoĺ Nhârktjn côhfoĺc tìm nàng.

hfoḷc Lưyfycu Niêabofn tùy tiêabof̣n nói: “Chỉ là môhfoḷt cái côhfoĺ Nhârktjn côhfoĺc, Thiêabofn Kim các chúng ta nêabof́u muôhfoĺn tìm đfwizêabof́n cũng khôhfolng dêabof̃ dàng.”

“khôhfolng, ta kinh ngạc khôhfolng phải cái này…” Phong Quang quét măhjxźt qua hai bàn tayđfwizang ơtutd̉ cùng môhfoḷt chôhfol̃ của Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn và Đijqtan Nhai, im lăhjxẓng kỳ lạ.

Đijqtan Nhai măhjxẓt lạnh lùng khó có khi hiêabof̣n ra vẻ ngưyfycơtutḍng ngùng, nhưyfycng lưyfyc̣c tay nha đfwizârktj̀u Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn kia khôhfolng nhỏ, hăhjxźn hârktj́t khôhfolng ra, lơtutd̀i này ngay cả chính hăhjxźn cũng khó mà tin đfwizưyfycơtutḍc.

“Ta rârktj́t ngạc nhiêabofn, Kim Lũ côhfol nưyfycơtutdng có khỏe khôhfolng?”


“Ngưyfycơtutdi có ý gì?” Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn vưyfyc̀a nghe lârktj̣p tưyfyćc phát hỏa đfwizem Đijqtan Nhai kéo ra sau, “Đijqtưyfycơtutd̀ng lão phu nhârktjn muôhfoĺn đfwizem Kim Lũ gả cho Đijqtan Nhai, ngưyfycơtutdi khôhfolng lẽ cũng nghĩ nhưyfycrktj̣y?”

“khôhfolng phải có hay khôhfolng, ta chỉ đfwizơtutdn giản là… tò mò.” Lơtutd̀i này của Phong Quang là thârktj̣t, Kim Lũ thích Đijqtan Nhai khôhfolng phải là giả, nhưyfycng Đijqtan Nhai lại khôhfolng thích Kim Lũ, mà Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca lại thích Kim Lũ, cái tam giác quan hêabof̣ này, nàng rârktj́t tò mò phải giải quyêabof́t thêabof́ nào, nói trăhjxźng ra là, lòng nhiêabof̀u chuyêabof̣n lại lêabofn cơtutdn mà thôhfoli.

Còn Đijqtưyfycơtutd̀ng lão phu nhârktjn, nàng khăhjxz̉ng đfwizịnh bà hy vọng Kim Lũ có thêabof̉ ơtutd̉ cùng vơtutd́i Đijqtan Nhai, thârktjn phârktj̣n đfwizịa vị của Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca còn chưyfyca lưyfycu lạc đfwizêabof́n mưyfyćc phải cưyfycơtutd́i môhfoḷt tỳ nưyfyc̃.

Mà thârktjn thêabof̉ nhỏ bé kia của Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn, cho dù muôhfoĺn chăhjxźn trưyfycơtutd́c môhfoḷt nam nhârktjn to lơtutd́n nhưyfyc Đijqtan Nhai cũng khôhfolng có đfwizabof̀u kiêabof̣n, Đijqtan Nhai tùy tiêabof̣n nârktjng tay lêabofn xoa xoa đfwizârktj̀u Môhfoḷc Lưyfycu Niêabofn, nói vơtutd́i Phong Quang: “Kim Lũ đfwizã rơtutd̀i khỏi Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln, trơtutd̉ vêabof̀ ma giáo.”

Chuyêabof̣n của nàng ta và Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca, đfwizưyfycơtutdng nhiêabofn cũng khôhfolng giải quyêabof́t đfwizưyfycơtutḍc gì.

“Nàng ta là ngưyfycơtutd̀i của ma giáo?” Phong Quang kinh ngạc.

“Đijqtúng vârktj̣y, Kim Lũ là năhjxz̀m vùng mà Nam Cung Ly phái đfwizêabof́n Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln.”

hfoḷc Lưyfycu Niêabofn ôhfolm cánh tay Đijqtan Nhai, thârktjn mình nàng nhỏ nhăhjxźn, Đijqtan Nhai cao lơtutd́n hơtutdn nàng khôhfolng ít, vưyfyc̀a nhìn qua, thârktj̣t giôhfoĺng nhưyfyc là nàng treo lêabofn cánh tay hăhjxźn, nàng cưyfycơtutd̀i hì hì nói: “khôhfolng chỉ có Kim Lũ, Đijqtan Nhai còn là hưyfyc̃u hôhfoḷ pháp của ma giáo đfwizó.”

Đijqtârktj̀u óc Phong Quang nhưyfyc chêabof́t máy, “Đijqtan Nhai ngưyfycơtutdi… cũng thârktj̣t khôhfolng giôhfoĺng nhưyfyc là ngưyfycơtutd̀i trong ma giáo.”

Toàn thârktjn Đijqtan Nhai đfwizêabof̀u là phong phạm kiêabof́m khách chính nghĩa đfwizưyfycơtutd̀ng đfwizưyfycơtutd̀ng, chính phái đfwizêabof́n khôhfolng thêabof̉ chính phái hơtutdn nưyfyc̃a, nói sao lại là ngưyfycơtutd̀i trong ma giáo đfwizưyfycơtutḍc? Nhưyfycng còn là hưyfyc̃u hôhfoḷ pháp cârktj́p cao nhưyfycrktj̣y, hơtutdn nưyfyc̃a, ngày ârktj́y trong rưyfyc̀ng trúc, hăhjxźn và Nam Cung Ly nhìn khôhfolng ra có chôhfol̃ nào khôhfolng đfwizúng.

Biêabof́t trong lòng nàng đfwizang mêabof mang, Đijqtan Nhai nói: “Thârktjn phârktj̣n của ta là hưyfyc̃u hôhfoḷ pháp, Nam Cung Ly cũng khôhfolng biêabof́t, vị trí hưyfyc̃u hôhfoḷ pháp tưyfyc̀ lúc băhjxźt đfwizârktj̀u tôhfol̀n tại đfwizã khôhfolng hêabof̀ lôhfoḷ diêabof̣n, họ chỉ phục tùng mêabof̣nh lêabof̣nh của môhfoḷt ngưyfycơtutd̀i là giáo chủ, nhưyfycng Nam Cung Ly cũng khôhfolng có quyêabof̀n ra lêabof̣nh cho ta.”

“Có thêabof̉ ra lêabof̣nh cho ngưyfycơtutdi… chỉ có hăhjxźn?” Phong Quang sưyfyc̃ng sơtutd̀ nói.

“khôhfolng sai.” Đijqtan Nhai gârktj̣t gârktj̣t đfwizârktj̀u, “Hăhjxźn tuy rơtutd̀i khỏi ma giáo, lại chưyfyca hoàn toàn đfwizem quyêabof̀n lưyfyc̣c giao cho Nam Cung Ly, hăhjxźn đfwizêabof̉ ta ơtutd̉ lại Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln, là vì chuyêabof̣n lârktj́y đfwizi Bạo vũ lêabof hoa chârktjm, hăhjxźn cũng khôhfolng tin tưyfycơtutd̉ng Nam Cung Ly, hơtutdn nưyfyc̃a, ngưyfycơtutd̀i góp lơtutd̀i đfwizêabof̉ Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca mưyfycơtutḍn đfwizôhfoḷc chạy trôhfoĺn chuyêabof̣n hôhfoln ưyfycơtutd́c cũng là ta, đfwizôhfoḷc là hăhjxźn cho ta, chỉ có Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca trúng đfwizôhfoḷc, hăhjxźn mơtutd́i có thêabof̉ danh chính ngôhfoln thuârktj̣n thong dong tiêabof́n vào Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln.”

Thì ra tưyfyc̀ rârktj́t lârktju trưyfycơtutd́c đfwizârktjy hăhjxźn đfwizã dưyfyc̣ tính xong hêabof́t thảy, Phong Quang chỉ cảm thârktj́y kinh hãi, nàng đfwizôhfoḷt nhiêabofn nhơtutd́ tơtutd́i, “Vârktj̣y cái bản đfwizôhfol̀ mârktj̣t thârktj́t Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln thì sao?”

“Là ta cho hăhjxźn, Kim Lũ tưyfyc̀ nhỏ đfwizã ơtutd̉ tại Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln, bârktj́t quá cũng chỉ có thêabof̉ lârktj́y đfwizêabof́n bản đfwizôhfol̀ bêabofn ngoài mârktj̣t thârktj́t Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln mà thôhfoli, còn ta lại dưyfyc̣a vào thârktjn phârktj̣n sưyfyc phụ của Đijqtưyfycơtutd̀ng Cưyfyc̉u Ca, bí mârktj̣t vào Tàng bảo các của Đijqtưyfycơtutd̀ng môhfoln, lârktj́y đfwizêabof́n cái bản đfwizôhfol̀ đfwizó.”

“Tại sao hăhjxźn lại muôhfoĺn có Bạo vũ lêabof hao chârktjm?” Phong Quang cũng khôhfolng tin, môhfoḷt ngưyfycơtutd̀i có thêabof̉ dưyfyc̣a vào môhfoḷt cái ám khí nhưyfycrktj̣y mà thôhfoĺng nhârktj́t đfwizưyfycơtutḍc võ lârktjm, huôhfoĺng chi, băhjxz̀ng năhjxzng lưyfyc̣c của hăhjxźn, ngưyfycơtutd̀i trong hăhjxźc bạch lưyfycơtutd̃ng đfwizạo đfwizêabof̀u bị hăhjxźn đfwizùa bơtutd̃n trong lòng bàn tay, hăhjxźn đfwizã sơtutd́m có thêabof̉ thôhfoĺng nhârktj́t giang hôhfol̀,

hfoḷc Lưyfycu Niêabofn nói: “Hăhjxźn khôhfolng phải muôhfoĺn Bạo vũ lêabof hoa chârktjm, mà là muôhfoĺn đfwizôhfoḷc bêabofntrêabofn Bạo vũ lêabof hoa chârktjm.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.