Thôgham ng đcfyx ạo râjtvj ́t dài, Phong Quang trêmyvi n đcfyx ưmigq ơixzw ̀ng bơixzw i đcfyx i còn đcfyx ôgham ̣ khí cho Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m vài lâjtvj ̀n, nàng cưmigq ̣c kỳ hoài nghi cái gọi là cưmigq ̉a ra thưmigq ́ hai của mâjtvj ̣t thâjtvj ́t Đgjla ưmigq ơixzw ̀ng môgham n này thâjtvj ̣t ra là muôgham ́n lưmigq ̀a chêmyvi ́t ngưmigq ơixzw ̀i ta, băfavi ̀ng khôgham ng thôgham ng đcfyx ạo dài nhưmigq vâjtvj ̣y, làm gì có đcfyx ưmigq ơixzw ̣c mâjtvj ́y ngưmigq ơixzw ̀i nín thơixzw ̉ đcfyx ưmigq ơixzw ̣c lâjtvj u thêmyvi ́ chưmigq ́? Ngay cả nàng cũng là vì thêmyvi m đcfyx iêmyvi ̉m hêmyvi ̣ thôgham ́ng vào mơixzw ́i có thêmyvi ̉ bơixzw i đcfyx êmyvi ́n mưmigq ́c này.
Cũng khôgham ng biêmyvi ́t đcfyx ã bơixzw i bao lâjtvj u, cuôgham ́i cùng nàng thâjtvj ́y đcfyx ưmigq ơixzw ̣c ánh trăfavi ng trêmyvi n măfavi ̣t nưmigq ơixzw ́c, dùng hêmyvi ́t sưmigq ́c lưmigq ̣c cả ngưmigq ơixzw ̀i, nàng mang theo Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m trôgham ̀i lêmyvi n măfavi ̣t nưmigq ơixzw ́c, thâjtvj ̣t vâjtvj ́t vả lêmyvi n trêmyvi n bơixzw ̀, Phong Quang mêmyvi ̣t mỏi năfavi ̀m úp sâjtvj ́p xuôgham ́ng đcfyx âjtvj ́t, thơixzw ̉ phì phò, cho dù có thêmyvi m đcfyx iêmyvi ̉m khí lưmigq ̣c thì mang theo môgham ̣t đcfyx ại nam nhâjtvj n bơixzw i lôgham ̣i nhưmigq vâjtvj ̣y cũng râjtvj ́t mêmyvi ̣t.
Quay đcfyx âjtvj ̀u nhìn ngưmigq ơixzw ̀i nam nhâjtvj n ơixzw ̉ bêmyvi n ngưmigq ơixzw ̀i, nàng căfavi ́n nhẹ môgham i, đcfyx ưmigq ́ng lêmyvi n, “Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m, ta sẽ khôgham ng đcfyx êmyvi ̉ cho ngưmigq ơixzw i chêmyvi ́t!”
Nghĩ hăfavi ́n dù sao cũng mâjtvj ́t đcfyx i ý thưmigq ́c, căfavi n cưmigq ́ vào tâjtvj m lý khôgham ng nêmyvi n lãng phí, nàng ngoan đcfyx ôgham ̣c bẹp môgham ̣t ngụm lêmyvi n măfavi ̣t hăfavi ́n, “Cái này coi nhưmigq là tạ lêmyvi ̃ ngưmigq ơixzw i bảo hôgham ̣ ta ơixzw ̉ trong mâjtvj ̣t thâjtvj ́t, đcfyx ơixzw ̣i ngưmigq ơixzw i khỏe rôgham ̀i, ta lại đcfyx òi lại ngưmigq ơixzw i cái lêmyvi ̃ lâjtvj ̀n này ta cưmigq ́u ngưmigq ơixzw i.”
Cái tạ lêmyvi ̃ này, cho dù là nàng cưmigq ́u hăfavi ́n, hay là hăfavi ́n cưmigq ́u nàng, hình nhưmigq đcfyx êmyvi ̀u là nàng sôgham ̃ sàng…
Phong Quang quét măfavi ́t nhìn chung quanh, lúc này mơixzw ́i phát hiêmyvi ̣n thì ra nơixzw i này chính là rưmigq ̀ng trúc lúc trưmigq ơixzw ́c nàng đcfyx i lạc, mà bọn họ là vưmigq ̀a đcfyx i ra tưmigq ̀ trong cái đcfyx âjtvj ̀m nưmigq ơixzw ́c nhỏ này, Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m còn mang thưmigq ơixzw ng tích, côgham ́ khôgham ng nghĩ nhiêmyvi ̀u nưmigq ̃a, nàng đcfyx ang muôgham ́n cõng hăfavi ́n trêmyvi n lưmigq ng thì có môgham ̣t ngưmigq ơixzw ̀i đcfyx i ra tưmigq ̀ trong góc tôgham ́i.
“Hạ côgham nưmigq ơixzw ng?” Đgjla an Nhai thâjtvj ́y bôgham ̣ dạng châjtvj ̣t vâjtvj ̣t của nàng, cưmigq ̣c kỳ khó hiêmyvi ̉u, “côgham nưmigq ơixzw ng làm sao vâjtvj ̣y?”
Phong Quang nhưmigq thâjtvj ́y đcfyx ưmigq ơixzw ̣c cưmigq ́u tinh, “Đgjla an đcfyx ưmigq ơixzw ̀ng chủ! Găfavi ̣p đcfyx ưmigq ơixzw ̣c ngưmigq ơixzw i thâjtvj ̣t là tôgham ́t quá, Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m trúng đcfyx ôgham ̣c, van câjtvj ̀u ngưmigq ơixzw i cưmigq ́u hăfavi ́n!”
“Cái gì? Trúng đcfyx ôgham ̣c?” Đgjla an Nhai kinh ngạc, hăfavi ́n vôgham ̣i vàng đcfyx i qua, đcfyx êmyvi ́n khi nhìn thâjtvj ́y Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m hâjtvj ́p hôgham ́i năfavi ̀m trêmyvi n đcfyx âjtvj ́t, hăfavi ́n bôgham ̃ng nhiêmyvi n năfavi ́m chăfavi ̣t kiêmyvi ́m trong tay.
Phong Quang kỳ quái tại sao hăfavi ́n lại đcfyx ôgham ̣t nhiêmyvi n trâjtvj ̀m măfavi ̣c, “Đgjla an đcfyx ưmigq ơixzw ̀ng chủ, sao vâjtvj ̣y?”
Đgjla an Nhai khôgham ng nói, nhìn có ánh trăfavi ng lơixzw ̀ mơixzw ̀ trong bóng đcfyx êmyvi m, săfavi ́c măfavi ̣t hăfavi ́n cũng tôgham ́i đcfyx en khôgham ng rõ.
Phong Quang bâjtvj ́t giác dơixzw ̀i ngưmigq ơixzw ̀i hưmigq ơixzw ́ng qua Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m, lúc này, môgham ̣t bàn tay lạnh lẽo băfavi ́t lâjtvj ́y côgham ̉ tay nàng, này quay đcfyx âjtvj ̀u, nhìn thâjtvj ́y Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m mơixzw ̉ măfavi ́t, vui mưmigq ̀ng nói: “Ngưmigq ơixzw i tỉnh!”
Đgjla an Nhai giâjtvj ̣t mình thơixzw ̉ phào, râjtvj ́t nhanh quan tâjtvj m nói: “Tiêmyvi ́t thâjtvj ̀n y, ngưmigq ơixzw i khôgham ng sao chưmigq ́?”
“khôgham ng có viêmyvi ̣c gì.” Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m ngôgham ̀i dâjtvj ̣y tưmigq ̀ măfavi ̣t đcfyx âjtvj ́t, Phong Quang đcfyx ơixzw ̃ hăfavi ́n đcfyx ưmigq ́ng lêmyvi n, hăfavi ́n giưmigq ơixzw ng môgham i khẽ cưmigq ơixzw ̀i vơixzw ́i Phong Quang, “Đgjla êmyvi ̉ nàng lo lăfavi ́ng rôgham ̀i.”
“Đgjla ôgham ̣c của ngưmigq ơixzw i?”
“Thêmyvi ̉ châjtvj ́t của ta đcfyx ăfavi ̣c thù, chỉ câjtvj ̀n qua môgham ̣t đcfyx oạn thơixzw ̀i gian, đcfyx ôgham ̣c trong cơixzw thêmyvi ̉ sẽ tưmigq ̣ đcfyx ôgham ̣ng đcfyx ưmigq ơixzw ̣c giải trưmigq ̀.” Cho nêmyvi n, trưmigq ơixzw ́c lúc té xỉu, hăfavi ́n mơixzw ́i nói là chỉ câjtvj ̀n qua môgham ̣t lát là tôgham ́t rôgham ̀i, hăfavi ́n lại khôgham ng nghĩ răfavi ̀ng nàng lại sẽ liêmyvi ̀u mạng cưmigq ́u hăfavi ́n.
Phong Quang thơixzw ̉ dài nhẹ nhõm môgham ̣t hơixzw i, “Vâjtvj ̣y là tôgham ́t rôgham ̀i.”
Nàng yêmyvi n lòng tưmigq ơixzw i cưmigq ơixzw ̀i trong sáng, râjtvj ́t dêmyvi ̃ dàng làm cho ngưmigq ơixzw ̀i ta cảm thâjtvj ́y bản thâjtvj n trong măfavi ́t nàng có sưmigq ̣ tôgham ̀n tại cưmigq ̣c kỳ quan trọng, nhưmigq ng Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m cũng chú ý đcfyx êmyvi ́n chuyêmyvi ̣n khác, bơixzw ̉i vì đcfyx ã đcfyx êmyvi ́n nưmigq ̉a đcfyx êmyvi m, nàng măfavi ̣c râjtvj ́t mỏng, cũng bơixzw ̉i vâjtvj ̣y sau khi cả ngưmigq ơixzw ̀i ưmigq ơixzw ́t đcfyx âjtvj ̃m, dáng ngưmigq ơixzw ̀i lả lưmigq ơixzw ́t quyêmyvi ́n rũ hoàn toàn lôgham ̣ ra dưmigq ơixzw ́i măfavi ́t mọi ngưmigq ơixzw ̀i, bơixzw ̉i vì lo lăfavi ́ng cho thâjtvj n thêmyvi ̉ của hăfavi ́n, nàng môgham ̣t chút cũng khôgham ng chú ý đcfyx êmyvi ́n chuyêmyvi ̣n này.
Ánh măfavi ́t Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m tôgham ́i sâjtvj ̀m lại, cơixzw ̉i trưmigq ơixzw ̀ng bào ưmigq ơixzw ́t đcfyx âjtvj ̃m phủ lêmyvi n thâjtvj n thêmyvi ̉ nàng, Phong Quang khó hiêmyvi ̉u hăfavi ́n vì sao đcfyx ôgham ̣t nhiêmyvi n đcfyx em môgham ̣t cái y phục âjtvj ̉m ưmigq ơixzw ́t phủ lêmyvi n ngưmigq ơixzw ̀i mình, Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m nhìn Đgjla an Nhai, Đgjla an Nhai cũng nhanh chóng nhâjtvj ̣n ra, hăfavi ́n chuyêmyvi ̉n tâjtvj ̀m măfavi ́tđcfyx i, khôgham ng dám nhìn Phong Quang nưmigq ̃a.
Tiêmyvi ́t Nhiêmyvi ̃m côgham ́ ý vôgham tình chăfavi ́n trưmigq ơixzw ́c ngưmigq ơixzw ̀i Phong Quang, hăfavi ́n hỏi: “Đgjla an đcfyx ưmigq ơixzw ̀ng chủ sao lại xuâjtvj ́t hiêmyvi ̣n ơixzw ̉ đcfyx âjtvj y?”
“Nhâjtvj ̣n đcfyx ưmigq ơixzw ̣c tin tưmigq ́c, đcfyx êmyvi ̣ tưmigq ̉ phụ trách trôgham ng coi mâjtvj ̣ thâjtvj ́t lúc thay ca đcfyx ôgham ̣t nhiêmyvi n bị tâjtvj ̣p kích, ta nghĩ có thêmyvi ̉ là giáo chủ ma giáo lại tơixzw ́i nưmigq ̃a, cho nêmyvi n đcfyx ăfavi ̣c biêmyvi ̣t đcfyx iêmyvi ̀u tra chung quanh môgham ̣t phen mơixzw ́i có thêmyvi ̉ an tâjtvj m, Tiêmyvi ́t thâjtvj ̀n y và Hạ côgham nưmigq ơixzw ng, lúc này sao lại xuâjtvj ́t hiêmyvi ̣n vơixzw ́i bôgham ̣ dạng nhưmigq thêmyvi ́?”
Cũng khô
Quay đ
Nghĩ hă
Cái tạ lê
Phong Quang quét mă
“Hạ cô
Phong Quang như
“Cái gì? Trúng đ
Phong Quang kỳ quái tại sao hă
Đ
Phong Quang bâ
Đ
“khô
“Đ
“Thê
Phong Quang thơ
Nàng yê
Ánh mă
Tiê
“Nhâ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.