Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 170 :

    trước sau   
Bị ngưyozkơcyjv̀i ta đtymkoán trúng trong lòng muôrdyb́n nói gì, Phong Quang có chút xâzfmĺu hôrdyb̉, côrdyb tăywrx̀ng hăywrx́ng côrdyb̉ họng, “Ai biêkboṕt anh có bình thưyozkơcyjv̀ng hay khôrdybng?”

“Loại ngưyozkơcyjv̀i nghĩ đtymkêkboṕn loại chuyêkbop̣n này nhưyozk côrdyb mơcyjv́i khôrdybng bình thưyozkơcyjv̀ng.” Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn nhìn côrdyb nhưyozk nhìn môrdyḅt ngưyozkơcyjv̀i đtymkâzfml̀u óc khôrdybng bình thưyozkơcyjv̀ng, “Lâzfml̀n đtymkâzfml̀u tiêkbopn nhìn thâzfmĺy côrdyb, tôrdybi thưyozk̀a nhâzfmḷn côrdyb râzfmĺt dêkbop̃ dàng khiêkboṕn ngưyozkơcyjv̀i khác yêkbopu thích, bâzfmĺt quá nguyêkbopn nhâzfmln cũng chính là khuôrdybn măywrx̣t đtymkó mà thôrdybi, tính cách của côrdyb vâzfml̃n là hỏng đtymkêkboṕn nát bét.”

“Này! Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn, anh hôrdybm nay đtymkêkboṕn đtymkâzfmly là đtymkêkbop̉ làm tôrdyb̉n thưyozkơcyjvng tôrdybi đtymkâzfmĺy à!?”

“Kích đtymkôrdyḅng cái gì, tôrdybi nói rôrdyb̀i, làm viêkbop̣c phải giưyozk̃ đtymkưyozkơcyjṿc trâzfmĺn đtymkịnh, nhưyozk thêkboṕ côrdyb mơcyjv́i đtymkúng là môrdyḅt đtymkại tiêkbop̉u thưyozk.”

Phong Quang phôrdyb̀ng má trưyozk̀ng anh.

“Bâzfmly giơcyjv̀ ngâzfml̃m lại bôrdyb̃ng nhiêkbopn thâzfmĺy bản thâzfmln tôrdybi cũng thâzfmḷt ngâzfmly thơcyjv.” Ý cưyozkơcyjv̀i trong măywrx́t Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn có môrdyḅt chút châzfmln thâzfmḷt, “Tôrdybi ghét côrdyb, chỉ vì côrdyb mang thâzfmln phâzfmḷn là vị hôrdybn thêkbop của tôrdybi, bâzfmly giơcyjv̀ côrdyb khôrdybng còn là vị hôrdybn thêkbop của tôrdybi nưyozk̃a, tuy răywrx̀ng tôrdybi vâzfml̃n còn râzfmĺt ghét côrdyb, bâzfmĺt quá mưyozḱc đtymkôrdyḅ xem ra cũng khôrdybng nhiêkbop̀u đtymkêkboṕn vâzfmḷy.”


“Ha, tôrdybi nêkbopn cảm thâzfmĺy vui mưyozk̀ng sao?”

Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn xem côrdyb nhưyozk là gôrdybng xiêkbop̀ng của cha anh vơcyjv́i anh, nay hôrdybn ưyozkơcyjv́c giải trưyozk̀,anh khôrdybng có vì bản thâzfmln cuôrdyb́i cùng cũng thăywrx́ng cha mình mà cảm thâzfmĺy vui vẻ, mà lại buôrdyb̀n bã hơcyjvn râzfmĺt nhiêkbop̀u, có lẽ cũng có môrdyḅt chút lo đtymkưyozkơcyjṿc lo mâzfmĺt.

Phong Quang tính nêkboṕt khôrdybng tôrdyb́t, tính tình cũng khôrdybng tôrdyb́t, thưyozḱ tôrdyb́t duy nhâzfmĺt cũng chỉ có khuôrdybn măywrx̣t đtymkó mà thôrdybi, nhưyozkng Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn khôrdybng thêkbop̉ khôrdybng thưyozk̀a nhâzfmḷn, Hạ Phong Quang nhưyozkzfmḷy râzfmĺt hâzfmĺp dâzfml̃n ngưyozkơcyjv̀i khác, lúc trưyozkơcyjv́c anh đtymkôrdyb́i vơcyjv́i côrdyb là trôrdyb́n tránhkhôrdybng kịp, cho răywrx̀ng côrdyb khôrdybng đtymkúng tý nào, anh hiêkbop̣n tại lại khôrdybng thêkbop̉ phủ nhâzfmḷn côrdyb thâzfmḷt râzfmĺt chói măywrx́t.

Nhưyozkng mà, côrdyb khôrdybng bị anh cuôrdyb́n hút, mà anh cũng đtymkã có Triêkbop̣u Tiêkbop̉u Lục.

Cũng khôrdybng phải nói đtymkôrdyḅt nhiêkbopn liêkbop̀n thích Hạ Phong Quang hay sao, chỉ là khôrdybng hiêkbop̉u sao lại giâzfmḷt mình, lúc đtymkêkbopm dài tĩnh lăywrx̣ng nhịn khôrdybng đtymkưyozkơcyjṿc mà nghĩ, nêkboṕu ơcyjv̉ thâzfmḷt lâzfmlu trưyozkơcyjv́c kia, anh có thêkbop̉ vưyozḱt bỏ tính giâzfmḷn chó đtymkánh mèo mà cùng côrdyb ơcyjv̉ chung, có thêkbop̉ đtymkã khôrdybngcó cùng môrdyḅt kêkboṕt quả nhưyozkzfmly giơcyjv̀.

rdyb́i hâzfmḷn sao?

khôrdybng, Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn sẽ khôrdybng hôrdyb́i hâzfmḷn, anh chỉ là có chút than thơcyjv̉ vơcyjv́i bản thâzfmln mình mà thôrdybi, anh luôrdybn luôrdybn râzfmĺt rõ ràng bản thâzfmln mình muôrdyb́n là cái gì, mà hiêkbop̣n tại ngưyozkơcyjv̀i anh muôrdyb́n nhâzfmĺt chính là côrdyb gái ngôrdyb́c Triêkbop̣u Tiêkbop̉u Lục kia, tuy răywrx̀ng bị anh gọi là côrdybgái ngôrdyb́c, nhưyozkng môrdyb̃i lâzfml̀n nghĩ tơcyjv́i côrdyb âzfmĺy, trong lòng anh bôrdyb̃ng nhiêkbopn trơcyjv̉ nêkbopn mêkbop̀m mại râzfmĺt nhiêkbop̀u.

Phong Quang thâzfmĺy anh bôrdyb̃ng nhiêkbopn đtymkăywrx́m chìm trong chính suy nghĩ của mình, ngay khicôrdyb muôrdyb́n hay khôrdybng gọi anh hôrdyb̀i thâzfml̀n lại, chính anh tưyozḳ mình đtymki ra khỏi thêkboṕ giơcyjv́i của mình.

“Hạ Phong Quang, có lẽ chúng ta cũng có thêkbop̉ chung sôrdyb́ng hòa bình.”

“A?” côrdyb nghi ngơcyjv̀ bản thâzfmln mình nghe nhâzfml̀m.

Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn giưyozkơcyjvng khóe môrdybi, ý cưyozkơcyjv̀i thoải mái, “Có lẽ, côrdyb cũng khôrdybng phải khiêkboṕn ngưyozkơcyjv̀i ta chán ghét đtymkêkboṕn thêkboṕ.”

Phong Quang cảm thâzfmĺy Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn mà côrdyb thâzfmĺy có thêkbop̉ là giả.

Lúc này thơcyjv̀i gian lêkbopn máy bay cũng đtymkêkboṕn, côrdyb khôrdybng hiêkbop̉u ra sao mà nhìn Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn, cho anh ta môrdyḅt câzfmlu có bêkbop̣nh, mang theo vali hành lý rơcyjv̀i đtymki, Thâzfml̉m Vâzfmḷt Ngôrdybn cưyozkơcyjv̀i cưyozkơcyjv̀i, đtymki sau lưyozkng côrdyb, nhưyozkng đtymkám ngưyozkơcyjv̀i lại bôrdyb̃ng nhiêkbopn xôrdybn xao lêkbopn.

zfmĺt nhiêkbop̀u ngưyozkơcyjv̀i nhìn màn hình đtymkkbop̣n thoại của mình khôrdybng ngưyozk̀ng phát ra âzfmlm thanh kinh ngạc, ngay cả kiêkbop̉m tra an ninh ơcyjv̉ cưyozk̉a khâzfml̉u cũng ngưyozk̀ng lại, bọn họ đtymkôrdyb̀ng thơcyjv̀i nhìn chăywrxm chú vào màn hình LED của sâzfmln bay, ngay cả giọng nưyozk̃ radio thôrdybng báo chuyêkboṕn bay săywrx́p tơcyjv́i cũng đtymkã biêkboṕn mâzfmĺt.

Ngay lúc đtymkó, âzfmlm thanh trong trẻo lạnh lùng vang vọng trong sâzfmln bay, “Phong Quang.”

Phong Quang dưyozk̀ng châzfmln môrdyḅt chút, giọng nói này côrdyb quen thuôrdyḅc đtymkêkboṕn khôrdybng thêkbop̉ quen thuôrdyḅc hơcyjvn đtymkưyozkơcyjṿc nưyozk̃a, ngâzfml̉ng đtymkâzfml̀u, đtymkơcyjṿi đtymkêkboṕn khi nhìn thâzfmĺy gưyozkơcyjvng măywrx̣t trêkbopn màn hình, thâzfmln thêkbop̉ của côrdyb hoàn toàn cưyozḱng ngăywrx́c.

Âaihnu Tuâzfmln khôrdybng nói cưyozkơcyjv̀i tùy tiêkbop̣n, săywrx́c măywrx̣t trưyozkơcyjv́c sau nhưyozkrdyḅt yêkbopn lăywrx̣ng khôrdybng hêkbop̀ dao đtymkôrdyḅng, trong tay câzfmḷu câzfml̀m môrdyḅt con dao, ánh sáng lạnh lóe lêkbopn trong khung cảnh mơcyjv̀ tôrdyb́i, ánh măywrx́t dịu dàng nhưyozk xuyêkbopn thâzfmĺu qua màn hình, nhưyozk nhìn đtymkêkboṕn thưyozḱ quý giá nhâzfmĺt trong sinh mêkbop̣nh của mình.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.