“Khụ, đdtao úng là bị bêuoci ̣nh.” Quách Minh khôrvii ng dám nhìn Phong Quang, “Chỉ là… cảm lạnh bình thưoemv ơkcdm ̀ng mà thôrvii i.”
Trưoemv ̣c giác Phong Quang nói cho côrvii có chôrvii ̃ khôrvii ng đdtao úng, nhưoemv ng giôrvii ́ng nhưoemv sơkcdm ̣ côrvii sẽ hỏi tiêuoci ́p, Quách Minh lâupku ̣p tưoemv ́c lôrvii i kéo Hạ Thiêuoci n xem tranh ơkcdm ̉ trêuoci n tưoemv ơkcdm ̀ng, cho dù câupku ̣u môrvii ̣t chút cũng khôrvii ng hiêuoci ̉u tranh vẽ cái gì, môrvii ̣t mình Phong Quang yêuoci n lăeetx ̣ng đdtao i theo phía sau bọn họ, trong lòng thêuoci ́ nào cũng khôrvii ng bỏ xuôrvii ́ng đdtao ưoemv ơkcdm ̣c.
Phía trưoemv ơkcdm ́c bôrvii ̃ng nhiêuoci n truyêuoci ̀n đdtao êuoci ́n môrvii ̣t tiêuoci ́ng kêuoci u to của Hạ Thiêuoci n, “Bưoemv ́c tranh nàykhôrvii ng phải của chị em sao!?”
“Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía trêuoci n có kí têuoci n là Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n.”
“Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n là giáo viêuoci n của em! Bưoemv ́c tranh này là chị họ cho em, thơkcdm ̀i gian trưoemv ơkcdm ́c là ôrvii ng âupku ́y mưoemv ơkcdm ̣n tưoemv ̀ trong tay em đdtao êuoci ̉ xem.”
Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đdtao ơkcdm ̣i nhìn thâupku ́y trêuoci n tưoemv ơkcdm ̀ng ghi têuoci n tranh là “Sinh trưoemv ơkcdm ̉ng”, côrvii sưoemv ̃ng sơkcdm ̀ môrvii ̣t lát, bưoemv ́c ánh trăeetx ng trong đdtao ại thụ này đdtao úng là côrvii đdtao ưoemv a cho Hạ Thiêuoci n cách đdtao âupku y khôrvii ng lâupku u, nhưoemv ng mà têuoci n dưoemv ơkcdm ́i góc phải lại là têuoci n Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n.
Bơkcdm ̉i vì âupku m thanh của Hạ Thiêuoci n nêuoci n khôrvii ng ít ngưoemv ơkcdm ̀i đdtao êuoci ́n xem tranh tụ tâupku ̣p lại đdtao âupku y, âupku mthanh nghị luâupku ̣n của họ khôrvii ng ngưoemv ̀ng vang lêuoci n, Phong Quang khôrvii ng nghe vào môrvii ̣t lơkcdm ̀i nào, tiêuoci ́p theo môrvii ̣t ngưoemv ơkcdm ̀i đdtao àn ôrvii ng trung niêuoci n măeetx ̣c âupku u phục vôrvii ̣i vã đdtao i tơkcdm ́i.
Hạ Thiêuoci n vưoemv ̀a thâupku ́y ngưoemv ơkcdm ̀i đdtao êuoci ́n là ôrvii ng ta liêuoci ̀n châupku ́t vâupku ́n, “Thâupku ̀y Châupku n, bưoemv ́c họa này rõ ràng là của chị em, thâupku ̀y vì sao lại viêuoci ́t têuoci n của mình lêuoci n đdtao ó?”
“Thì ra là Hạ Thiêuoci n, em đdtao ang nói gì thêuoci ́? Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n cưoemv ơkcdm ̀i hòa ái nói: “Hôrvii m nay là ngày triêuoci ̃n lãm tranh của thâupku ̀y, vơkcdm ́i thâupku ̀y mà nói râupku ́t quan trọng, em khôrvii ng thêuoci ̉ bơkcdm ̉i vì thâupku ̀y tưoemv ̀ng phạt em chép bài tâupku ̣p, em liêuoci ̀n nói thâupku ̀y nhưoemv thêuoci ́?”
“Em khôrvii ng có nói bâupku ̣y!”
Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n tiêuoci ́p tục nói: “Em nói là chị của em… Xem ra là vị này đdtao i.” Ôclaa ng ta nhìn Phong Quang, “Bưoemv ́c họa này đdtao ôrvii ́i vơkcdm ́i cách vâupku ̣n dụng săeetx ́c thái hay cách xưoemv ̉ lý nét vẽ, nêuoci ́u nhưoemv ngưoemv ơkcdm ̀i vẽ khôrvii ng có tưoemv châupku ́t và sưoemv ̣ tưoemv ̀ng trải thì sẽ vẽ khôrvii ng đdtao ưoemv ơkcdm ̣c, Hạ Thiêuoci n, em mang môrvii ̣t côrvii gái tuôrvii ̉i còn trẻ nhưoemv vâupku ̣y đdtao êuoci ́n đdtao âupku y vu oan thâupku ̀y, có phải cũng hơkcdm i đdtao ơkcdm n giản quá khôrvii ng?”
“Ôclaa ng!” Hạ Thiêuoci n khôrvii ng nói lại, côrvii gâupku ́p đdtao êuoci ́n đdtao ôrvii ̣ muôrvii ́n khóc.
Quách Minh tiêuoci ́n lêuoci n năeetx ́m ao Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n, “Ôclaa ng nói cái gì? Hả? Hạ Thiêuoci n nhà tôrvii i mơkcdm ́i khôrvii ng vu oan cho ôrvii ng!”
Câupku ̣u vưoemv ̀a rôrvii ́ng xong đdtao ã bị bảo an kéo ra.
Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n nói vơkcdm ́i ngưoemv ơkcdm ̀i vâupku y xem nói: “Thâupku ̣t ngại quá, đdtao êuoci ̉ mọi ngưoemv ơkcdm ̀i thâupku ́y mà chêuoci cưoemv ơkcdm ̀i, Hạ Thiêuoci n là học trò của tôrvii i, bơkcdm ̉i vì tôrvii i phạt em âupku ́y ơkcdm ̉ học viêuoci ̣n, côrvii gái trẻ là khôrvii ngcam lòng, bâupku ́t quá chỉ là trò đdtao ùa trẻ con thôrvii i, mọi ngưoemv ơkcdm ̀i đdtao ưoemv ̀ng lâupku ́y làm phiêuoci ̀n lòng.”
Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n là trưoemv ơkcdm ̉ng bôrvii ́i âupku ́m áp hiêuoci ̀n lành, Hạ Thiêuoci n càng đdtao ưoemv ơkcdm ̣c tôrvii n lêuoci n là môrvii ̣t con nhóc côrvii ́ tình gâupku y sưoemv ̣, âupku m thanh nghị luâupku ̣n di chuyêuoci ̉n sóng sau đdtao è sóng trưoemv ơkcdm ́c, hiêuoci ̣n tại đdtao êuoci ̀u chỉ trích Hạ Thiêuoci n.
Hạ Thiêuoci n rôrvii ́t cục nhịn khôrvii ng đdtao ưoemv ơkcdm ̣c mà khóc, côrvii vâupku ̃n luôrvii n đdtao ưoemv ơkcdm ̣c cha mẹ, đdtao ưoemv ơkcdm ̣c Phong Quang bảo hôrvii ̣ râupku ́t tôrvii ́t, chưoemv a tưoemv ̀ng chịu qua loại oan ưoemv ́c này, “Tôrvii i khôrvii ng có nói dôrvii ́i, bưoemv ́c họa này vôrvii ́n chính là do chị của tôrvii i vẽ! Là ôrvii ng ta nhìn thâupku ́y bưoemv ́c tranh trong ảnh chụp của tôrvii i, nói muôrvii ́n thưoemv ơkcdm ̉ng thưoemv ́c thâupku ̣t tôrvii ́t tranh của chị tôrvii i, tôrvii i mơkcdm ́i có thêuoci ̉ cho ôrvii ng ta mưoemv ơkcdm ̣n!”
côrvii khóc làm cho tâupku m Quách Minh tan nát, Quách Minh tránh thoát bảo an, tình cảm an ủi côrvii , “Ngoan Hạ Thiêuoci n, đdtao ưoemv ̀ng khóc, đdtao ưoemv ̀ng khóc.”
Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n măeetx ̣t mũi hiêuoci ̀n lành cưoemv ơkcdm ̀i, “Bảo an, mơkcdm ̀i ba ngưoemv ơkcdm ̀i này ra ngoài đdtao i.”
“Khoan đdtao ã.” Lúc này, Phong Quang vâupku ̃n chưoemv a hêuoci ̀ lêuoci n tiêuoci ́ng đdtao ôrvii ̣t nhiêuoci n mơkcdm ̉ miêuoci ̣ng, côrvii cưoemv ơkcdm ̀i đdtao êuoci ́n sáng lạng tưoemv ơkcdm i đdtao ẹp, “Muôrvii ́n biêuoci ́t ai mơkcdm ́i là nguyêuoci n tác bưoemv ́c họa này, râupku ́t đdtao ơkcdm n giản, vẽ lại môrvii ̣t lâupku ̀n là biêuoci ́t.”
“côrvii gái trẻ, tôrvii i còn có râupku ́t nhiêuoci ̀u viêuoci ̣c, khôrvii ng có thơkcdm ̀i gian chơkcdm i đdtao ùa ơkcdm ̉ đdtao âupku y vơkcdm ́i côrvii .” Châupku n Tiêuoci ́u Nhâupku n khôrvii ng chút hoang mang nói.
“Cho nêuoci n, ôrvii ng là khôrvii ng dám vẽ.”
“côrvii muôrvii ́n nói tôrvii i khôrvii ng so đdtao o vơkcdm ́i côrvii thành khôrvii ng dám, cũng đdtao ưoemv ơkcdm ̣c thôrvii i.”
côrvii ngoài cưoemv ơkcdm ̀i nhưoemv ng trong khôrvii ng cưoemv ơkcdm ̀i, “Ha ha, thâupku ̀y Châupku n quả nhiêuoci n là môrvii ̣t giáo viêuoci n tôrvii ́t, môrvii ̣t khi đdtao ã nhưoemv vâupku ̣y, tôrvii i đdtao âupku y liêuoci ̀n cam chịu vì ôrvii ng mà nhâupku ̣n thua vâupku ̣y.”
Trư
Phía trư
“Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía trê
“Châ
Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đ
Bơ
Hạ Thiê
“Thì ra là Hạ Thiê
“Em khô
Châ
“Ô
Quách Minh tiê
Câ
Châ
Châ
Hạ Thiê
cô
Châ
“Khoan đ
“cô
“Cho nê
“cô
cô
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.