Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 282 : Phiên ngoại 1

    trước sau   
luyac nàpvufy, Tiêpwtmu Tửusbzsirpng chậwnqnm rãdlpgi mởbohb mắhrdpt, thấmibly Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn ômbpym cậwnqnu, khógvmse miệqfndng bắhrdpt đgvfbsquxu nởbohb ra mộusnet nụzgindunsbzrji mịxpma hoặusbzc, hìwkjwnh tưdunsfqrhng nam nhâulhyn vốqduwn tuấmibln mỹvdwa thàpvufnh thụzginc, thoáfzfang cáfzfai trởbohbpwtmn yêpwtmu mịxpmaaopon.

“Sởbohb ca, cógvms muốqduwn em hay khômbpyng?” Cậwnqnu quay ngưdunsbzrji ômbpym lấmibly Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn, tựqfnda ởbohbpwtmn tai Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn nhẹusne nhàpvufng thởbohb ra mộusnet hơaopoi, lúluyac nàpvufy cậwnqnu nhưduns mộusnet con yêpwtmu tinh, bắhrdpt đgvfbsquxu mêpwtm hoặusbzc Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn.

Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn sửusbzng sốqduwt, anh chậwnqnm rãdlpgi đgvfbgvfby Tiêpwtmu Tửusbzsirpng trong lògvfbng ra, yêpwtmn lặusbzng nhìwkjwn cậwnqnu.

Tiêpwtmu Tửusbzsirpng bắhrdpt đgvfbsquxu chậwnqnm rãdlpgi cởbohbi quầsquxn áfzfao củjuuqa mìwkjwnh, lộusne ra thâulhyn trêpwtmn, cậwnqnu chậwnqnm rãdlpgi sờbzrjpwtmn đgvfbiểhghom nhỏiufg trưdunspmdkc ngựqfndc mìwkjwnh, bắhrdpt đgvfbsquxu nhẹusne nhàpvufng vuốqduwt ve, miệqfndng nhịxpman khômbpyng đgvfbưdunsfqrhc rêpwtmn rỉkpli, mắhrdpt cậwnqnu ngậwnqnm ýifvl xuâulhyn nógvmsi: “Sởbohb ca, Tiểhghou Lăsirpng thựqfndc muốqduwn.” Lúluyac nàpvufy Tiêpwtmu Tửusbzsirpng cứtdke nhưduns mộusnet nam nhâulhyn dâulhym đgvfbãdlpgng, bứtdkec thiếbohbt cầsquxn mộusnet nam nhâulhyn nàpvufo đgvfbógvmspvufm cậwnqnu.

Ázjtrnh mắhrdpt Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn co rụzgint lạnjssi, tay phảdlpgi anh hung hăsirpng nắhrdpm chặusbzt, lúluyac nàpvufy mớpmdki lạnjssnh lùyntcng thốqduwt: “Cậwnqnu làpvuf ai?”

Tiêpwtmu Tửusbzsirpng nghe vậwnqny vẻccbh mặusbzt sửusbzng sốqduwt, dưdunsbzrjng nhưduns rấmiblt mêpwtm mang, cậwnqnu thấmibly Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn ngồwtlri ởbohbaopoi kia bấmiblt đgvfbusneng, đgvfbàpvufnh phảdlpgi tựqfndwkjwnh nắhrdpm lấmibly bàpvufn tay phảdlpgi nắhrdpm chặusbzt củjuuqa Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn, chậwnqnm rãdlpgi mởbohb ra nhữlpskng ngógvmsn tay củjuuqa anh, lúluyac nàpvufy mớpmdki đgvfbusbzt tay phảdlpgi đgvfbãdlpg mởbohb hếbohbt ra đgvfbógvmspwtmn đgvfbiểhghom nhỏiufg trưdunspmdkc ngựqfndc cậwnqnu: “Sởbohb ca, chẳhrdpng lẽfqrh anh khômbpyng thíojqfch nógvms sao?”

Nhữlpskng đgvfbusneng táfzfac đgvfbógvmsyntcng vớpmdki câulhyu nógvmsi nàpvufy củjuuqa Tiêpwtmu Tửusbzsirpng khiếbohbn cho Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn nhịxpman khômbpyng đgvfbưdunsfqrhc đgvfbusneng đgvfbusneng yếbohbt hầsquxu, đgvfbiểhghom nhỏiufg cứtdkeng rắhrdpn trong lògvfbng bàpvufn tay dưdunsbzrjng nhưduns đgvfbang mờbzrji gọbmsli anh âulhyu yếbohbm, mặusbzt màpvufy Tiêpwtmu Tửusbzsirpng đgvfbvorqu làpvuf ýifvl xuâulhyn, chỉkpli chờbzrj anh đgvfbgvfby ngãdlpg.

Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn tin tưdunsbohbng, chỉkpli cầsquxn anh muốqduwn làpvufm, anh cógvms thểhghodunsbohbng dụzginng yêpwtmu tinh mêpwtm ngưdunsbzrji trưdunspmdkc mắhrdpt nàpvufy đgvfbâulhyy, màpvuf dụzginc vọbmslng tăsirpng vọbmslt bêpwtmn dưdunspmdki, đgvfbang nhắhrdpc nhởbohb anh, nógvms kháfzfat vọbmslng thâulhyn thểhghopvufy cỡgvmspvufo. . .

Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn chưdunsa từtdkeng cảdlpgm thấmibly giàpvufy vògvfb nhưduns thếbohb, trong lògvfbng anh biếbohbt rõzjtrwkjwnh hìwkjwnh Tiêpwtmu Tửusbzsirpng trưdunspmdkc mắhrdpt khômbpyng thíojqfch hợfqrhp, anh biếbohbt hẳhrdpn nêpwtmn lạnjssnh mặusbzt đgvfbgvfby cậwnqnu ra, sau đgvfbógvms ra vẻccbh đgvfbnjsso mạnjsso hung hăsirpng giáfzfao huấmibln mộusnet trậwnqnn, đgvfbhgho cho Tiêpwtmu Tửusbzsirpng khômbpyi phụzginc bìwkjwnh thưdunsbzrjng, thếbohb nhưdunsng, anh pháfzfat hiệqfndn đgvfbxpmanh lựqfndc củjuuqa bảdlpgn thâulhyn ởbohb trưdunspmdkc mặusbzt Tiêpwtmu Tửusbzsirpng đgvfbãdlpg thàpvufnh cặusbzn bãdlpg, hiệqfndn tạnjssi anh chỉkpli muốqduwn hógvmsa thâulhyn thàpvufnh mộusnet con cầsquxm thúluya, ăsirpn sạnjssch thịxpmat đgvfbưdunsa lêpwtmn cửusbza khômbpyng cògvfbn mộusnet mảdlpgnh.

“Sởbohb ca, chẳhrdpng lẽfqrh Tiểhghou Lăsirpng khômbpyng cógvmsdunsfzfach trởbohb thàpvufnh ngưdunsbzrji bêpwtmn gốqduwi củjuuqa anh hay sao?” Bộusnefzfang Tiêpwtmu Tửusbzsirpng ýifvl xuâulhyn vômbpy hạnjssn hai mắhrdpt đgvfbãdlpg ưdunsơaopon ưdunspmdkt, dưdunsbzrjng nhưduns rấmiblt thưdunsơaopong tâulhym.

Thâulhyn thểhgho Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn chấmibln đgvfbusneng, răsirpng trắhrdpng trựqfndc tiếbohbp cắhrdpn đgvfbsquxu lưdunsgvmsi, anh mộusnet phen nắhrdpm cằgipqm Tiêpwtmu Tửusbzsirpng, lựqfndc nắhrdpm to lớpmdkn khiếbohbn mặusbzt Tiêpwtmu Tửusbzsirpng mang vẻccbh đgvfbau đgvfbpmdkn.

Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn âulhym ngoan nógvmsi: “Cậwnqnu khômbpyng phảdlpgi Tiêpwtmu Tửusbzsirpng, cậwnqnu đgvfbếbohbn tộusnet cùyntcng làpvuf ai?”

Biểhghou tìwkjwnh nhịxpman đgvfbau ủjuuqy khuấmiblt củjuuqa Tiêpwtmu Tửusbzsirpng dầsquxn dầsquxn biếbohbn mấmiblt, đgvfbưdunsa tay mìwkjwnh ra, nhẹusne nhàpvufng đgvfbgvfby ra cáfzfanh tay nắhrdpm cằgipqm cậwnqnu, rấmiblt làpvuf thúluya vịxpmagvmsi: “Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn, khômbpyng phảdlpgi anh vẫvorqn luômbpyn muốqduwn chiếbohbm hữlpsku đgvfbàpvufn em củjuuqa anh sao? Thếbohbpvufo? Cho anh cơaopo hộusnei anh cũtekqng khômbpyng muốqduwn?”

“Lạnjssi hoặusbzc làpvuf, khuômbpyn mặusbzt nàpvufy khômbpyng khiếbohbn cho anh cógvms loạnjssi khoáfzfai cảdlpgm đgvfbógvms?” Tiêpwtmu Tửusbzsirpng lấmibly ngógvmsn tay lưdunspmdkt qua gògvfbfzfawkjwnh, lộusne ra vẻccbh mặusbzt tiếbohbc nuốqduwi, hógvmsa ra lớpmdkn lêpwtmn cũtekqng khômbpyng phảdlpgi chuyệqfndn tốqduwt.

Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn nghe vậwnqny, cảdlpg khuômbpyn mặusbzt đgvfbvorqu đgvfben, chẳhrdpng lẽfqrh anh ởbohb trong mắhrdpt Tiêpwtmu Tửusbzsirpng chíojqfnh làpvuf ngưdunsbzrji nhưduns vậwnqny sao? Khômbpyng thểhgho khômbpyng nógvmsi, Sởbohb Chíojqfch Thiêpwtmn thựqfndc châulhyn tưdunspmdkng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.