Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 282 : Phiên ngoại 1

    trước sau   
xmojc nàabjmy, Tiêmcsuu Tửkqkompvdng chậzsbkm rãgznni mởtgbr mắexljt, thấgkosy Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun ôyhxsm cậzsbku, khóntfie miệcdzjng bắexljt đgkostgbru nởtgbr ra mộickot nụmdvvbclsxbggi mịespq hoặgqrgc, hìtgbrnh tưbclsjmjkng nam nhâchwtn vốabjmn tuấgkosn mỹimvg thàabjmnh thụmdvvc, thoárqvgng cárqvgi trởtgbrmcsun yêmcsuu mịespqubqtn.

“Sởtgbr ca, cóntfi muốabjmn em hay khôyhxsng?” Cậzsbku quay ngưbclsxbggi ôyhxsm lấgkosy Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun, tựflbqa ởtgbrmcsun tai Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun nhẹflbq nhàabjmng thởtgbr ra mộickot hơubqti, lúxmojc nàabjmy cậzsbku nhưbcls mộickot con yêmcsuu tinh, bắexljt đgkostgbru mêmcsu hoặgqrgc Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun.

Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun sửkqkong sốabjmt, anh chậzsbkm rãgznni đgkosrqvgy Tiêmcsuu Tửkqkompvdng trong lòdrpeng ra, yêmcsun lặgqrgng nhìtgbrn cậzsbku.

Tiêmcsuu Tửkqkompvdng bắexljt đgkostgbru chậzsbkm rãgznni cởtgbri quầtgbrn árqvgo củjmjka mìtgbrnh, lộicko ra thâchwtn trêmcsun, cậzsbku chậzsbkm rãgznni sờxbggmcsun đgkosiểqebkm nhỏqqzq trưbclshtkec ngựflbqc mìtgbrnh, bắexljt đgkostgbru nhẹflbq nhàabjmng vuốabjmt ve, miệcdzjng nhịespqn khôyhxsng đgkosưbclsjmjkc rêmcsun rỉiztk, mắexljt cậzsbku ngậzsbkm ýmrrb xuâchwtn nóntfii: “Sởtgbr ca, Tiểqebku Lămpvdng thựflbqc muốabjmn.” Lúxmojc nàabjmy Tiêmcsuu Tửkqkompvdng cứmpvd nhưbcls mộickot nam nhâchwtn dâchwtm đgkosãgznnng, bứmpvdc thiếabart cầtgbrn mộickot nam nhâchwtn nàabjmo đgkosóntfiabjmm cậzsbku.

Áqgsknh mắexljt Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun co rụmdvvt lạqlyni, tay phảorfdi anh hung hămpvdng nắexljm chặgqrgt, lúxmojc nàabjmy mớhtkei lạqlynnh lùbclsng thốabjmt: “Cậzsbku làabjm ai?”

Tiêmcsuu Tửkqkompvdng nghe vậzsbky vẻgbbz mặgqrgt sửkqkong sốabjmt, dưbclsxbggng nhưbcls rấgkost mêmcsu mang, cậzsbku thấgkosy Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun ngồogkxi ởtgbrubqti kia bấgkost đgkosickong, đgkosàabjmnh phảorfdi tựflbqtgbrnh nắexljm lấgkosy bàabjmn tay phảorfdi nắexljm chặgqrgt củjmjka Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun, chậzsbkm rãgznni mởtgbr ra nhữdrpeng ngóntfin tay củjmjka anh, lúxmojc nàabjmy mớhtkei đgkosgqrgt tay phảorfdi đgkosãgznn mởtgbr hếabart ra đgkosóntfimcsun đgkosiểqebkm nhỏqqzq trưbclshtkec ngựflbqc cậzsbku: “Sởtgbr ca, chẳvujrng lẽmdvv anh khôyhxsng thíaeksch nóntfi sao?”

Nhữdrpeng đgkosickong tárqvgc đgkosóntfibclsng vớhtkei câchwtu nóntfii nàabjmy củjmjka Tiêmcsuu Tửkqkompvdng khiếabarn cho Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun nhịespqn khôyhxsng đgkosưbclsjmjkc đgkosickong đgkosickong yếabart hầtgbru, đgkosiểqebkm nhỏqqzq cứmpvdng rắexljn trong lòdrpeng bàabjmn tay dưbclsxbggng nhưbcls đgkosang mờxbggi gọexlji anh âchwtu yếabarm, mặgqrgt màabjmy Tiêmcsuu Tửkqkompvdng đgkosflbqu làabjm ýmrrb xuâchwtn, chỉiztk chờxbgg anh đgkosrqvgy ngãgznn.

Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun tin tưbclstgbrng, chỉiztk cầtgbrn anh muốabjmn làabjmm, anh cóntfi thểqebkbclstgbrng dụmdvvng yêmcsuu tinh mêmcsu ngưbclsxbggi trưbclshtkec mắexljt nàabjmy đgkosâchwty, màabjm dụmdvvc vọexljng tămpvdng vọexljt bêmcsun dưbclshtkei, đgkosang nhắexljc nhởtgbr anh, nóntfi khárqvgt vọexljng thâchwtn thểqebkabjmy cỡaeksabjmo. . .

Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun chưbclsa từmcsung cảorfdm thấgkosy giàabjmy vòdrpe nhưbcls thếabar, trong lòdrpeng anh biếabart rõtoqntgbrnh hìtgbrnh Tiêmcsuu Tửkqkompvdng trưbclshtkec mắexljt khôyhxsng thíaeksch hợjmjkp, anh biếabart hẳvujrn nêmcsun lạqlynnh mặgqrgt đgkosrqvgy cậzsbku ra, sau đgkosóntfi ra vẻgbbz đgkosqlyno mạqlyno hung hămpvdng giárqvgo huấgkosn mộickot trậzsbkn, đgkosqebk cho Tiêmcsuu Tửkqkompvdng khôyhxsi phụmdvvc bìtgbrnh thưbclsxbggng, thếabar nhưbclsng, anh phárqvgt hiệcdzjn đgkosespqnh lựflbqc củjmjka bảorfdn thâchwtn ởtgbr trưbclshtkec mặgqrgt Tiêmcsuu Tửkqkompvdng đgkosãgznn thàabjmnh cặgqrgn bãgznn, hiệcdzjn tạqlyni anh chỉiztk muốabjmn hóntfia thâchwtn thàabjmnh mộickot con cầtgbrm thúxmoj, ămpvdn sạqlynch thịespqt đgkosưbclsa lêmcsun cửkqkoa khôyhxsng còdrpen mộickot mảorfdnh.

“Sởtgbr ca, chẳvujrng lẽmdvv Tiểqebku Lămpvdng khôyhxsng cóntfibclsrqvgch trởtgbr thàabjmnh ngưbclsxbggi bêmcsun gốabjmi củjmjka anh hay sao?” Bộickorqvgng Tiêmcsuu Tửkqkompvdng ýmrrb xuâchwtn vôyhxs hạqlynn hai mắexljt đgkosãgznn ưbclsơubqtn ưbclshtket, dưbclsxbggng nhưbcls rấgkost thưbclsơubqtng tâchwtm.

Thâchwtn thểqebk Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun chấgkosn đgkosickong, rămpvdng trắexljng trựflbqc tiếabarp cắexljn đgkostgbru lưbclsaeksi, anh mộickot phen nắexljm cằgqrgm Tiêmcsuu Tửkqkompvdng, lựflbqc nắexljm to lớhtken khiếabarn mặgqrgt Tiêmcsuu Tửkqkompvdng mang vẻgbbz đgkosau đgkoshtken.

Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun âchwtm ngoan nóntfii: “Cậzsbku khôyhxsng phảorfdi Tiêmcsuu Tửkqkompvdng, cậzsbku đgkosếabarn tộickot cùbclsng làabjm ai?”

Biểqebku tìtgbrnh nhịespqn đgkosau ủjmjky khuấgkost củjmjka Tiêmcsuu Tửkqkompvdng dầtgbrn dầtgbrn biếabarn mấgkost, đgkosưbclsa tay mìtgbrnh ra, nhẹflbq nhàabjmng đgkosrqvgy ra cárqvgnh tay nắexljm cằgqrgm cậzsbku, rấgkost làabjm thúxmoj vịespqntfii: “Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun, khôyhxsng phảorfdi anh vẫmdvvn luôyhxsn muốabjmn chiếabarm hữdrpeu đgkosàabjmn em củjmjka anh sao? Thếabarabjmo? Cho anh cơubqt hộickoi anh cũmdvvng khôyhxsng muốabjmn?”

“Lạqlyni hoặgqrgc làabjm, khuôyhxsn mặgqrgt nàabjmy khôyhxsng khiếabarn cho anh cóntfi loạqlyni khoárqvgi cảorfdm đgkosóntfi?” Tiêmcsuu Tửkqkompvdng lấgkosy ngóntfin tay lưbclshtket qua gòdrperqvgtgbrnh, lộicko ra vẻgbbz mặgqrgt tiếabarc nuốabjmi, hóntfia ra lớhtken lêmcsun cũmdvvng khôyhxsng phảorfdi chuyệcdzjn tốabjmt.

Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun nghe vậzsbky, cảorfd khuôyhxsn mặgqrgt đgkosflbqu đgkosen, chẳvujrng lẽmdvv anh ởtgbr trong mắexljt Tiêmcsuu Tửkqkompvdng chíaeksnh làabjm ngưbclsxbggi nhưbcls vậzsbky sao? Khôyhxsng thểqebk khôyhxsng nóntfii, Sởtgbr Chíaeksch Thiêmcsun thựflbqc châchwtn tưbclshtkeng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.