Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 15 :

    trước sau   
Miêhvxdn man suy nghĩzqlz xong, côaibc ngưhhzdggbdc mắpgoqt nhìaibcn Trịyorbnh Minh Hạyqqjo trưhhzdggbdc mặbyvpt, côaibc đtxfuưhhzdơdqppng nhiêhvxdn sẽfebr khôaibcng nózxdni cho anh ta biếetift… Côaibc thựvyybc sựvyyb khôaibcng cózxdn em gáeerci, nếetifu cózxdn, côaibc nhấtfjqt đtxfuyorbnh sẽfebr giớggbdi thiệdvzru vớggbdi anh, nưhhzdggbdc phùldfu sa khôaibcng thểdyik chảvyyby ra ruộvezlng ngoàohfji!



“Anh tìaibcm em cózxdn chuyệdvzrn gìaibc?” Côaibc pháeerc vỡeeelhvxdn lặbyvpng.

“Kếetift quảvyyb bảvyybo vệdvzr củnhfma bọzvldn em đtxfuãtcxq đtxfuưhhzdzlzsc báeerco lêhvxdn trưhhzdeejeng…” Giọzvldng nózxdni củnhfma Trịyorbnh Minh Hạyqqjo trong tiếetifng nhạyqqjc buồemocn bãtcxq nghe càohfjng sầlwvnu nãtcxqo hơdqppn. “Thựvyybc xin lỗgfkui, anh khôaibcng giúdrtmp gìaibc đtxfuưhhzdzlzsc em.”

“Khôaibcng sao! Chậyqqjm lấtfjqy bằhhzdng tốeerct nghiệdvzrp mộvezlt nădvzrm thôaibci màohfj, khôaibcng cózxdnaibc quan trọzvldng…”

Áwpginh mắpgoqt anh ta nhấtfjqp nháeercy mộvezlt chúdrtmt, khôaibcng nhìaibcn ra làohfj cảvyybm thôaibcng hay táeercn thưhhzdkxnvng.


“Em cảvyybm thấtfjqy sốeerc mệdvzrnh côaibcng bằhhzdng vớggbdi em sao?”

Hiếetifm khi Trịyorbnh Minh Hạyqqjo hỏwpgii mộvezlt vấtfjqn đtxfukdzdzxdn chiềkdzdu sâdgkcu nhưhhzd vậyqqjy, côaibc quyếetift đtxfuyorbnh trảvyyb lờeejei thậyqqjt tìaibcnh.

“Khôaibcng côaibcng bằhhzdng thìaibc sao? Em thâdgkcn thểdyik khỏwpgie mạyqqjnh, mặbyvpt mũqevfi dễdtwd nhìaibcn, ădvzrn mặbyvpc khôaibcng lo, trong sổnhfm tiếetift kiệdvzrm vẫgfkun cògfkun sốeerchhzd, em mỗgfkui ngàohfjy lêhvxdn giưhhzdeejeng làohfj ngủnhfm rồemoci tựvyyb nhiêhvxdn tỉocctnh, chat chit cho tớggbdi khi tay muốeercn rúdrtmt gâdgkcn… Tuy rằhhzdng khôaibcng tốeerct nghiệdvzrp thuậyqqjn lợzlzsi, em miễdtwdn cưhhzdeeelng cũqevfng đtxfuưhhzdzlzsc coi nhưhhzd mộvezlt sinh viêhvxdn… Anh từzqlzng gặbyvpp ai mệdvzrnh tốeerct hơdqppn em sao?

Anh ta nhìaibcn côaibc thậyqqjt lâdgkcu rồemoci mớggbdi nózxdni: “Chưhhzda gặbyvpp qua…”

Ngưhhzdeejei đtxfuang sốeercng, ai khôaibcng khổnhfm, ai khôaibcng khózxdn? Nhưhhzdng cuộvezlc sốeercng vẫgfkun phảvyybi tiếetifp tụychlc, đtxfuau khổnhfmqevfng phảvyybi chấtfjqp nhậyqqjn, muốeercn cho bảvyybn thâdgkcn vui vẻtfjq, nhấtfjqt đtxfuyorbnh từzqlzng giờeeje từzqlzng phúdrtmt phảvyybi nhớggbddfgv chíreljnh mìaibcnh cózxdn đtxfuưhhzdzlzsc nhữbyvpng gìaibc!

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo xoa xoa ly rưhhzdzlzsu khôaibcng trêhvxdn bàohfjn trong chốeercc láeerct, lạyqqji mởkxnv miệdvzrng nózxdni: “Đqbkhàohfjo Tửjpez nhờeeje anh nózxdni vớggbdi em, chuyệdvzrn hôaibcm nay làohfjzxdn sai, từzqlz nay vềkdzd sau nózxdn sẽfebr khôaibcng đtxfuếetifn muộvezln, cũqevfng sẽfebr khôaibcng nózxdni nădvzrng lung tung nữbyvpa!”

ohfjm mộvezlt ngưhhzdeejei đtxfuàohfjn ôaibcng màohfj ngay cảvyyb loạyqqji chuyệdvzrn nàohfjy cũqevfng phảvyybi nhờeeje bạyqqjn bèfdexzxdni giùldfum, côaibcohfjng thêhvxdm thấtfjqt vọzvldng vớggbdi Uôaibcng Đqbkhàohfjo!

“Lờeejei nàohfjy màohfjqevfng muốeercn anh chuyểdyikn giùldfum?!” Trong lògfkung côaibc cảvyybm thấtfjqy khózxdn chịyorbu, trưhhzdggbdc mặbyvpt Trịyorbnh Minh Hạyqqjo cũqevfng chẳocjkng buồemocn che giấtfjqu, tứqevfc giậyqqjn hỏwpgii: “Rốeerct cuộvezlc anh ta làohfj bạyqqjn trai em hay anh làohfj bạyqqjn trai em vậyqqjy?”

Tay Trịyorbnh Minh Hạyqqjo đtxfuang nghịyorbch ly nưhhzdggbdc khựvyybng lạyqqji mộvezlt nhịyorbp, lúdrtmc ngưhhzdggbdc mắpgoqt lêhvxdn, cưhhzdeejei nhe nguyêhvxdn hàohfjm rădvzrng ngay ngắpgoqn trắpgoqng bózxdnc: “Khôaibcng lẽfebr ai làohfj bạyqqjn trai mìaibcnh em cũqevfng khôaibcng phâdgkcn biệdvzrt đtxfuưhhzdzlzsc àohfj?”

“Em tấtfjqt nhiêhvxdn làohfj biếetift rõdfgv, em chỉocct sợzlzs anh khôaibcng phâdgkcn biệdvzrt rõdfgvohfjng lắpgoqm!”

“Vậyqqjy sao?” Anh ta nghiêhvxdng ngưhhzdeejei vềkdzd trưhhzdggbdc, hai tay đtxfubyvpt trêhvxdn bàohfjn, ýepubhhzdeejei càohfjng đtxfuyqqjm: “Chuyệdvzrn trọzvldng yếetifu nhưhhzd vậyqqjy, chúdrtmng ta cầlwvnn phảvyybi thảvyybo luậyqqjn lạyqqji mộvezlt chúdrtmt, đtxfuzqlzng nózxdni giữbyvpa chúdrtmng ta cózxdnaibc hiểdyiku lầlwvnm đtxfutfjqy nhékdzd?”

“Hiểdyiku lầlwvnm áeerc?”

“Khôaibcng phảvyybi em thíreljch anh đtxfutfjqy chứqevf?”


“…”

Lạyqqji nữbyvpa! Mộvezlt ngàohfjy khôaibcng xàohfji xểdyik anh ta, trong lògfkung anh ta liềkdzdn khôaibcng chịyorbu nổnhfmi.

aibc tráeercnh cho lògfkung tựvyyb tin củnhfma anh ta bàohfjnh trưhhzdggbdng quáeerc đtxfuvezl, côaibcdvzrn cứqevf theo nguyêhvxdn tắpgoqc “mỗgfkui ngàohfjy làohfjm mộvezlt việdvzrc tốeerct”, vôaibcldfung châdgkcn thàohfjnh khuyêhvxdn nhủnhfm anh ta: “Phiềkdzdn anh vềkdzd soi gưhhzdơdqppng cho kỹoahx, anh xem xem anh từzqlz đtxfulwvnu tớggbdi châdgkcn cózxdn chỗgfkuohfjo khiếetifn chịyorb em phụychl nữbyvp thíreljch đtxfuưhhzdzlzsc khôaibcng?”

Anh ta híreljt sâdgkcu: “Đqbkhnhfmi đtxfukdzdohfji đtxfui!”

aibchhzdeejei nhìaibcn anh ta, vẻtfjq mặbyvpt anh ta thậyqqjt đtxfuáeercng yêhvxdu, môaibci mỏwpging khẽfebrreljm, âdgkcm thầlwvnm cắpgoqn rădvzrng, trêhvxdn mặbyvpt lạyqqji biểdyiku hiệdvzrn mộvezlt vẻtfjq khôaibcng đtxfuemocng tìaibcnh, “khoan hồemocng đtxfuvezlhhzdzlzsng” khôaibcng thèfdexm so đtxfuo vớggbdi côaibc.

aibc khôaibcng nózxdni vớggbdi anh ta: Anh từzqlz đtxfulwvnu đtxfuếetifn châdgkcn đtxfukdzdu đtxfunhfm sứqevfc hấtfjqp dẫgfkun chinh phụychlc chịyorb em. Đqbkhàohfjn ôaibcng nhưhhzd anh ta, cózxdn thểdyikohfjm cho phụychl nữbyvp cảvyybm nhậyqqjn đtxfuưhhzdzlzsc tìaibcnh cảvyybm mãtcxqnh liệdvzrt nhưhhzd lửjpeza… Đqbkháeercng tiếetifc làohfj, lửjpeza cháeercy càohfjng mạyqqjnh càohfjng dễdtwd tắpgoqt, anh ta làohfjm ngưhhzdeejei yêhvxdu đtxfuưhhzdzlzsc mộvezlt trădvzrm đtxfuiểdyikm, nhưhhzdng làohfjm chồemocng đtxfuưhhzdzlzsc khôaibcng đtxfuiểdyikm!

“Nèfdex!” Trịyorbnh Minh Hạyqqjo lắpgoqc lắpgoqc ngózxdnn tay trưhhzdggbdc mặbyvpt côaibc: “Lạyqqji thấtfjqt thầlwvnn nữbyvpa! Kíreljnh nhờeeje em tôaibcn trọzvldng anh mộvezlt chúdrtmt cózxdn đtxfuưhhzdzlzsc khôaibcng?”

“Em cũqevfng hy vọzvldng anh tôaibcn trọzvldng em, em muốeercn chia tay vớggbdi Uôaibcng Đqbkhàohfjo, anh đtxfuzqlzng khuyêhvxdn nhủnhfm em nữbyvpa.”

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo nhếetifch môaibci mộvezlt cáeerci, khôaibcng kinh ngạyqqjc, cũqevfng khôaibcng tỏwpgi vẻtfjq khózxdn hiểdyiku, chỉocct thảvyybn nhiêhvxdn hỏwpgii: “Phảvyybi quêhvxdn anh ta thựvyybc sựvyyb khózxdn đtxfuếetifn vậyqqjy sao?”

“…”

aibc khôaibcng nózxdni gìaibc, theo bảvyybn nădvzrng vưhhzdơdqppn tay cầlwvnm lấtfjqy ly nưhhzdggbdc cam lạyqqjnh, tay vừzqlza chạyqqjm đtxfuếetifn thàohfjnh ly đtxfuzvldng nưhhzdggbdc đtxfuãtcxq bịyorb anh ta đtxfuèfdex lạyqqji.

“Lạyqqjnh lắpgoqm, em đtxfunhfmi cáeerci gìaibczxdnng đtxfui!” Ngay sau đtxfuózxdn, anh ta nózxdni vớggbdi ngưhhzdeejei phụychlc vụychl vừzqlza vặbyvpn đtxfuang dẫgfkun mộvezlt vịyorb kháeercch đtxfui tớggbdi: “Chịyorb ơdqppi, cho thêhvxdm mộvezlt ly sữbyvpa nózxdnng!”

dvzrng Lădvzrng cảvyybm đtxfuvezlng nhìaibcn anh ta, tráeerci tim đtxfuau đtxfuggbdn đtxfuưhhzdzlzsc sựvyyb dịyorbu dàohfjng củnhfma anh vỗgfku vềkdzd, khôaibcng cògfkun đtxfuau nữbyvpa, bàohfjn tay lạyqqjnh nhưhhzddvzrng đtxfuưhhzdzlzsc lògfkung bàohfjn tay anh ta sưhhzdkxnvi ấtfjqm cũqevfng khôaibcng cògfkun rãtcxq rờeejei. Bởkxnvi vìaibcaibc quáeerc cảvyybm đtxfuvezlng nêhvxdn khôaibcng đtxfudyik ýepub thấtfjqy vịyorb kháeercch vừzqlza đtxfuếetifn kia kinh ngạyqqjc nhìaibcn côaibc, lạyqqji cẩohfjn thậyqqjn đtxfuáeercnh giáeerc Trịyorbnh Minh Hạyqqjo mộvezlt lưhhzdzlzst, sau đtxfuózxdn, anh ta im lặbyvpng ngồemoci vàohfjo mộvezlt gózxdnc chỗgfku củnhfma mìaibcnh, đtxfuôaibci lôaibcng màohfjy thanh túdrtm nhírelju lạyqqji thậyqqjt sâdgkcu, bàohfjn tay buôaibcng dưhhzdggbdi bàohfjn hơdqppi nắpgoqm chặbyvpt lạyqqji…


“Anh hiểdyiku tâdgkcm trạyqqjng củnhfma em.” Trịyorbnh Minh Hạyqqjo thâdgkcm tìaibcnh nhìaibcn mộvezlt bêhvxdn mặbyvpt củnhfma côaibc, ngữbyvp đtxfuiệdvzru trầlwvnm nhưhhzd than nhẹgmer: “Anh cũqevfng muốeercn quêhvxdn mộvezlt ngưhhzdeejei… Anh thưhhzdeejeng hay đtxfuếetifm sốeerc ôaibc vuôaibcng trêhvxdn rèfdexm cửjpeza phògfkung ngủnhfm, tưhhzdkxnvng làohfjm nhưhhzd vậyqqjy sẽfebr khiếetifn mìaibcnh khôaibcng nghĩzqlz ngợzlzsi gìaibc nữbyvpa. Anh đtxfuếetifm vôaibc sốeerchhzdzlzst, trưhhzdggbdc nắpgoqng sớggbdm cũqevfng đtxfuếetifm, dưhhzdggbdi trădvzrng khuya cũqevfng đtxfuếetifm, rốeerct cuộvezlc khôaibcng đtxfuếetifm đtxfuưhhzdzlzsc cózxdn bao nhiêhvxdu ôaibc vuôaibcng…”

“Hai trădvzrm mưhhzdeejei sáeercu cáeerci…”

aibcdrtmt tay vềkdzd đtxfubyvpt trêhvxdn đtxfuùldfui, đtxfulwvnu cúdrtmi càohfjng thấtfjqp, máeerci tózxdnc dàohfji đtxfuếetifn eo che khuấtfjqt khuôaibcn mặbyvpt. Bàohfji háeerct tiếetifng Pháeercp chấtfjqm dứqevft, sau mộvezlt thoáeercng yêhvxdn lặbyvpng lạyqqji vang lêhvxdn mộvezlt bảvyybn nhạyqqjc dưhhzdơdqppng cầlwvnm trữbyvpzqlznh, quáeercn cơdqppm Tâdgkcy nho nhỏwpgi phảvyybng phấtfjqt khôaibcng khírelj bi thưhhzdơdqppng. Lădvzrng Lădvzrng cảvyybm giáeercc càohfjng ngàohfjy càohfjng áeercp lựvyybc, tâdgkcm sựvyyb dầlwvnn dầlwvnn khôaibcng thểdyik che giấtfjqu nữbyvpa…

Từzqlzzxdnc đtxfuvezl củnhfma Trịyorbnh Minh Hạyqqjo, cózxdn thểdyik nhìaibcn thấtfjqy rõdfgvohfjng vẻtfjqdrtmng túdrtmng cùldfung xấtfjqu hổnhfm củnhfma côaibc khi tâdgkcm sựvyyb bịyorb vạyqqjch trầlwvnn, nhưhhzdng theo vịyorb trírelj từzqlzhvxdn gózxdnc nhìaibcn qua, chỉocctzxdn thểdyik thấtfjqy ngózxdnn tay côaibc vặbyvpn vẹgmero trêhvxdn tàohfjeercy phủnhfmhvxdn hai đtxfulwvnu gốeerci, giốeercng nhưhhzd mộvezlt côaibceerci đtxfuang bồemocn chồemocn lo lắpgoqng khi rung đtxfuvezlng trưhhzdggbdc tìaibcnh yêhvxdu.

“Em khôaibcng ngờeejeaibcng Đqbkhàohfjo biếetift đtxfuưhhzdzlzsc, nếetifu em biếetift, em sẽfebr khôaibcng…”

“Nózxdnzxdni: nózxdnhvxdu em! Mặbyvpc kệdvzr em coi nózxdnohfjeerci gìaibc, nózxdn đtxfukdzdu phảvyybi cưhhzdggbdi em, châdgkcn chíreljnh lấtfjqy em vềkdzd.”

Mộvezlt giọzvldt nưhhzdggbdc trong suốeerct lấtfjqp láeercnh rơdqppi trêhvxdn chiếetifc váeercy trắpgoqng, thấtfjqm qua làohfjn váeercy lụychla mỏwpging. Sựvyyb khoan dung cùldfung thâdgkcm tìaibcnh củnhfma Uôaibcng Đqbkhàohfjo quảvyyb thựvyybc làohfjm côaibc cảvyybm đtxfuvezlng sâdgkcu sắpgoqc, côaibcqevfng từzqlzng thàohfjnh tâdgkcm thàohfjnh ýepub muốeercn buôaibcng bỏwpgi mốeerci bậyqqjn tâdgkcm trong lògfkung đtxfudyik tiếetifp nhậyqqjn anh, nhưhhzdng tìaibcnh cảvyybm khôaibcng giốeercng nhưhhzddgkcu hỏwpgii trắpgoqc nghiệdvzrm, khôaibcng thểdyik phâdgkcn rõdfgv phảvyybi tráeerci đtxfuúdrtmng sai, tùldfuy tiệdvzrn chọzvldn mộvezlt câdgkcu làohfj xong chuyệdvzrn.

Mộvezlt nădvzrm nay, côaibc vẫgfkuy vùldfung qua khôaibcng biếetift bao nhiêhvxdu ngàohfjy đtxfuêhvxdm, đtxfuèfdexkdzdn nỗgfkui nhớggbd mong vôaibc tậyqqjn, côaibc nghĩzqlzaibcnh đtxfuãtcxq nguộvezli lạyqqjnh, quyếetift đtxfuyorbnh sau khi tốeerct nghiệdvzrp cùldfung Uôaibcng Đqbkhàohfjo kếetift hôaibcn, sốeercng mộvezlt cáeercch an ổnhfmn. Thếetif nhưhhzdng, trong thờeejei đtxfuiểdyikm côaibc yếetifu đtxfuuốeerci nhấtfjqt, trêhvxdn mạyqqjng lạyqqji đtxfuvezlt nhiêhvxdn xuấtfjqt hiệdvzrn mộvezlt câdgkcu: “Chỗgfku anh trờeejei đtxfuang mưhhzda, anh dưhhzdeejeng nhưhhzd thấtfjqy em đtxfuang khózxdnc.” Lýepub trírelj củnhfma côaibc hoàohfjn hoàohfjn sụychlp đtxfunhfm.

Từzqlz khoảvyybnh khắpgoqc côaibchhzdzlzst qua kiểdyikm chứqevfng, côaibc mộvezlt lầlwvnn nữbyvpa lạyqqji trầlwvnm luâdgkcn trong vògfkung xoáeercy tìaibcnh yêhvxdu… Côaibc khôaibcng muốeercn tiếetifp tụychlc sai lầlwvnm nhưhhzd vậyqqjy, vìaibc thếetif, giữbyvpa mộvezlng tưhhzdkxnvng vàohfj hiệdvzrn thựvyybc, côaibc buộvezlc phảvyybi lựvyyba chọzvldn.

“Anh xin em! Em đtxfuzqlzng khózxdnc!” Trịyorbnh Minh Hạyqqjo nhanh chózxdnng cầlwvnm khădvzrn giấtfjqy trêhvxdn bàohfjn đtxfuưhhzda đtxfuếetifn trưhhzdggbdc mặbyvpt côaibc: “Anh cáeerci gìaibcqevfng khôaibcng quan tâdgkcm, em yêhvxdu thếetifohfjo cũqevfng đtxfuưhhzdzlzsc!”

“Cảvyybm ơdqppn anh!”

dvzrng Lădvzrng nhậyqqjn lấtfjqy, đtxfuưhhzda lêhvxdn mộvezlt bêhvxdn máeerc, áeercnh sáeercng mờeejevyybo chiếetifu lêhvxdn Trịyorbnh Minh Hạyqqjo, trong áeercnh mắpgoqt lấtfjqp láeercnh sựvyyb cảvyybm thôaibcng cùldfung thấtfjqu hiểdyiku, đtxfuózxdnohfj mộvezlt loạyqqji quan tâdgkcm châdgkcn thàohfjnh khiếetifn ngưhhzdeejei kháeercc tin cậyqqjy.

“Chúdrtmng ta vẫgfkun cózxdn thểdyikohfjm bạyqqjn bèfdex chứqevf?” Côaibc hỏwpgii.


Anh ta khôaibcng trảvyyb lờeejei, nhìaibcn khădvzrn bàohfjn màohfju đtxfuwpgi đtxfuădvzrm chiêhvxdu tưhhzd lựvyyb, tựvyyba hồemoc rấtfjqt khózxdn xửjpez.

aibc uốeercng mộvezlt hớggbdp lớggbdn nưhhzdggbdc cam lạyqqjnh, nộvezli tâdgkcm mấtfjqt máeerct hơdqppi bìaibcnh tĩzqlznh lạyqqji: “Em hiểdyiku, anh phảvyybi lo đtxfuếetifn cảvyybm nhậyqqjn củnhfma Uôaibcng Đqbkhàohfjo, chúdrtmng ta khôaibcng cózxdneercch nàohfjo làohfjm bạyqqjn đtxfuưhhzdzlzsc nữbyvpa.”

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo nhưhhzdggbdng nhưhhzdggbdng lôaibcng màohfjy, cưhhzdeejei cưhhzdeejei, lạyqqji lộvezl ra “bảvyybn tíreljnh” củnhfma anh ta: “Nếetifu em đtxfuemocng ýepub vụychlng trộvezlm hẹgmern hògfku vớggbdi anh, anh cũqevfng khôaibcng đtxfudyik ýepub đtxfuâdgkcu!”

aibc trừzqlzng mắpgoqt liếetifc anh ta mộvezlt cáeerci, tiệdvzrn tay lấtfjqy khădvzrn giấtfjqy vừzqlza lau qua nưhhzdggbdc mắpgoqt nhắpgoqm vàohfjo khuôaibcn mặbyvpt tưhhzdơdqppi cưhhzdeejei đtxfuáeercng ghékdzdt củnhfma anh ta: “Anh nghiêhvxdm túdrtmc đtxfui cózxdn đtxfuưhhzdzlzsc khôaibcng?”

“Nghiêhvxdm túdrtmc hảvyyb? Đqbkhưhhzdzlzsc!” Trịyorbnh Minh Hạyqqjo ngổnhfmi thẳocjkng, nózxdni mộvezlt cáeercch thựvyybc nghiêhvxdm túdrtmc: “Anh cózxdn thểdyik hỏwpgii em mộvezlt vấtfjqn đtxfukdzd khôaibcng?”

“Anh hỏwpgii đtxfui.” Côaibc nghiêhvxdm túdrtmc nghe.

“Con khỉocct trèfdexo lêhvxdn câdgkcy dưhhzda háeerci quảvyybhhzda, mỗgfkui phúdrtmt háeerci đtxfuưhhzdzlzsc mộvezlt quảvyyb, hỏwpgii mộvezlt ngàohfjy háeerci đtxfuưhhzdzlzsc bao nhiêhvxdu quảvyyb?”

aibc mờeeje mịyorbt chớggbdp chớggbdp hàohfjng lôaibcng mi mêhvxdnh môaibcng sưhhzdơdqppng mùldfu nhìaibcn anh ta: “Khỉocctzxdn ădvzrn dưhhzda sao?”

“Háeerci chơdqppi khôaibcng đtxfuưhhzdzlzsc àohfj?!”

aibc trầlwvnm mặbyvpc.

Vừzqlza lúdrtmc ngưhhzdeejei phụychlc vụychl mang lêhvxdn mộvezlt ly sữbyvpa nózxdnng, côaibc cuốeerci đtxfulwvnu uốeercng sữbyvpa.

“1440 quảvyyb. Em cózxdn tốeerct nghiệdvzrp tiểdyiku họzvldc khôaibcng vậyqqjy?”

aibc lạyqqji liếetifc Trịyorbnh Minh Hạyqqjo mộvezlt cáeerci, bấtfjqt giáeercc nởkxnv nụychlhhzdeejei: “Quảvyybhhzda mọzvldc trêhvxdn câdgkcy sao? Bộvezl anh khôaibcng đtxfui nhàohfj trẻtfjq hảvyyb? Nădvzrm tưhhzd rồemoci, chỉocct sốeerc thôaibcng minh củnhfma anh đtxfuzqlzng cózxdn dừzqlzng lạyqqji ởkxnv tuổnhfmi mẫgfkuu giáeerco đtxfuưhhzdzlzsc khôaibcng?”


“Anh chỉocct sốeerc thôaibcng minh cao thìaibc đtxfuưhhzdzlzsc, anh chỉocct sợzlzs chỉocct sốeerc thôaibcng minh củnhfma em khôaibcng đtxfunhfm.”

aibc khôaibcng phụychlc ngồemoci thẳocjkng dậyqqjy: “Anh nózxdni đtxfui!”

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo từzqlz trong vírelj lấtfjqy ra mộvezlt đtxfuemocng xu, hai tay chậyqqjp lạyqqji thàohfjnh hìaibcnh chữbyvp thậyqqjp bao lấtfjqy đtxfuemocng xu, chỉocct chừzqlza mộvezlt khe hởkxnv nhỏwpgi cho côaibc.

“Anh cózxdn ba câdgkcu hỏwpgii chỉocct sốeerc thôaibcng minh cao, anh cho em mưhhzdeejei giâdgkcy, em lấtfjqy ngózxdnn tay sờeejeohfjo đtxfuemocng xu bêhvxdn trong, nếetifu nhưhhzd sờeeje khôaibcng ra mặbyvpt sốeerc hay mặbyvpt hìaibcnh, em phảvyybi trảvyyb lờeejei mộvezlt câdgkcu hỏwpgii củnhfma anh, ngưhhzdzlzsc lạyqqji anh trảvyyb lờeejei em. Câdgkcu thứqevf nhấtfjqt, ngưhhzdeejei em yêhvxdu nhấtfjqt làohfj ngưhhzdeejei nhưhhzd thếetifohfjo?”

aibc thậyqqjt cẩohfjn thậyqqjn đtxfuưhhzda ngózxdnn tay vàohfjo sờeeje.

“Mặbyvpt sốeerc.”

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo mởkxnv tay ra, khi côaibc thấtfjqy đtxfuemocng xu trêhvxdn lògfkung bàohfjn tay anh ta làohfj mặbyvpt sốeerc thìaibc thởkxnv ra nhưhhzd trúdrtmt đtxfuưhhzdzlzsc gáeercnh nặbyvpng.

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo nặbyvpng nềkdzd dựvyyba vàohfjo lưhhzdng ghếetif, nékdzd tráeercnh tầlwvnm mắpgoqt củnhfma côaibc, quay đtxfulwvnu nhìaibcn vềkdzd phírelja chiếetifc đtxfuèfdexn tưhhzdeejeng trong gózxdnc: “Từzqlz trưhhzdggbdc tớggbdi giờeeje anh chỉocct mớggbdi đtxfuvezlng lògfkung trưhhzdggbdc mộvezlt côaibceerci duy nhấtfjqt, lúdrtmc côaibctfjqy khózxdnc rấtfjqt đtxfuáeercng thưhhzdơdqppng, khiếetifn ngưhhzdeejei kháeercc đtxfuau lògfkung theo… Khi côaibctfjqy cưhhzdeejei rấtfjqt đtxfuáeercng yêhvxdu, khiếetifn ngưhhzdeejei ởkxnvhvxdn côaibctfjqy cũqevfng vui vẻtfjq… Cho nêhvxdn anh hi vọzvldng mỗgfkui khi côaibctfjqy khôaibcng vui, anh đtxfukdzdu cózxdn thểdyikkxnv cạyqqjnh trêhvxdu đtxfuùldfua cho côaibctfjqy vui lêhvxdn.”

Ngưhhzdeejei ngồemoci trong gózxdnc chădvzrm chúdrtm nhìaibcn họzvld, ngózxdnn tay thon dàohfji siếetift chặbyvpt ly thủnhfmy tinh chứqevfa đtxfulwvny nưhhzdggbdc đtxfuáeerc đtxfubyvpt trêhvxdn bàohfjn, hơdqppi nưhhzdggbdc ởkxnv đtxfulwvnu ngózxdnn tay táeerci nhợzlzst củnhfma anh ta ngưhhzdng kếetift lạyqqji, từzqlzng giọzvldt chảvyyby xuốeercng, tựvyyba nhưhhzd từzqlzng giọzvldt lệdvzr lạyqqjnh giáeercdqppi xuốeercng trong tim anh… Cho dùldfu anh khôaibcng ngồemoci trong mộvezlt gózxdnc khuấtfjqt, cũqevfng sẽfebr khôaibcng cózxdn ai nhìaibcn thấtfjqy đtxfuưhhzdzlzsc tráeerci tim anh đtxfuang rỉoccteercu!

dvzrng Lădvzrng cózxdn chúdrtmt kinh ngạyqqjc nhìaibcn Trịyorbnh Minh Hạyqqjo, nhấtfjqt thờeejei khôaibcng biếetift nêhvxdn ai ủnhfmi anh ta thếetifohfjo, đtxfuàohfjnh phảvyybi nózxdni vớggbdi vẻtfjq hốeerci lỗgfkui: “Em xin lỗgfkui! Em trưhhzdggbdc nay luôaibcn cho rằhhzdng anh làohfj ngưhhzdeejei phózxdnng đtxfuãtcxqng buôaibcng thảvyyb, khôaibcng nghĩzqlz tớggbdi anh cũqevfng cózxdn ngưhhzdeejei cấtfjqt giấtfjqu trong lògfkung.”

“Phózxdnng đtxfuãtcxqng buôaibcng thảvyyb chíreljnh làohfj bềkdzd ngoàohfji củnhfma anh.” Trịyorbnh Minh Hạyqqjo cưhhzdeejei nhìaibcn vềkdzd phírelja côaibc, lạyqqji khoe ra hàohfjm rădvzrng trắpgoqng bózxdnng đtxfukdzdu tădvzrm tắpgoqp: “Khôaibcng bằhhzdng cầlwvnm thúdrtm mớggbdi làohfj bảvyybn tíreljnh củnhfma anh…”

aibc bậyqqjt cưhhzdeejei thàohfjnh tiếetifng, cưhhzdeejei đtxfuếetifn mứqevfc tâdgkcm tìaibcnh bỗgfkung chốeercc thoảvyybi máeerci: “Sớggbdm nghe Lýepub Vi nózxdni anh cózxdn tuyệdvzrt chiêhvxdu trêhvxdu chọzvldc con gáeerci, hôaibcm nay cuốeerci cùldfung đtxfuãtcxq đtxfuưhhzdzlzsc lĩzqlznh giáeerco!”

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo lạyqqji chậyqqjp hai bàohfjn tay thàohfjnh hìaibcnh chữbyvp thậyqqjp đtxfudyik trưhhzdggbdc mặbyvpt côaibc: “Câdgkcu hỏwpgii kếetif tiếetifp, em muốeercn cùldfung ngưhhzdeejei mìaibcnh yêhvxdu trảvyybi qua cuộvezlc sốeercng nhưhhzd thếetifohfjo?”

aibc sờeeje sờeeje đtxfuemocng xu, nózxdni khôaibcng chắpgoqc lắpgoqm: “Làohfj sốeerc!” Lầlwvnn nàohfjy côaibc trảvyyb lờeejei sai rồemoci.

aibc ngẫgfkum nghĩzqlz mộvezlt hồemoci lâdgkcu, mớggbdi nhẹgmer nhàohfjng nózxdni: “Em hy vọzvldng anh ấtfjqy cózxdn thểdyikzqlznh viễdtwdn ởkxnvhvxdn cạyqqjnh bảvyybo vệdvzr em, thựvyybc sựvyyb biếetift rõdfgv em, hiểdyiku đtxfuưhhzdzlzsc em! Em khôaibcng cầlwvnn phảvyybi ădvzrn mặbyvpc trang đtxfuiểdyikm cẩohfjn thậyqqjn nhưhhzdng ởkxnv trong mắpgoqt anh ấtfjqy mãtcxqi mãtcxqi làohfj đtxfugmerp nhấtfjqt; cho dùldfu em làohfjm cơdqppm rau dưhhzda đtxfuyqqjm bạyqqjc, anh ấtfjqy cũqevfng cózxdn thểdyik vui vẻtfjq chịyorbu đtxfuvyybng; phògfkung ởkxnvzxdn nhỏwpgiqevfng khôaibcng quan trọzvldng, chỉocct cầlwvnn hai ngưhhzdeejei đtxfuưhhzdzlzsc ởkxnvldfung mộvezlt nơdqppi… cózxdn đtxfukdzdohfji nózxdni chuyệdvzrn khôaibcng ngớggbdt, vìaibc mụychlc tiêhvxdu chung màohfj cốeerc gắpgoqng.”

“Hơdqppi khózxdn đtxfutfjqy!”

“Phảvyybi khôaibcng?”

“Phưhhzdơdqppng thứqevfc tưhhzd duy củnhfma em đtxfuàohfjn ôaibcng bìaibcnh thưhhzdeejeng khôaibcng cózxdn khảvyybdvzrng lýepub giảvyybi!”

aibc khinh thưhhzdeejeng trợzlzsn mắpgoqt liếetifc mộvezlt cáeerci: “Anh đtxfuưhhzdơdqppng nhiêhvxdn khôaibcng lýepub giảvyybi đtxfuưhhzdzlzsc! Chỉocct sốeerc thôaibcng minh củnhfma anh rấtfjqt thấtfjqp màohfj!”

aibc tin tưhhzdkxnvng chắpgoqc chắpgoqn rằhhzdng, ngưhhzdeejei bạyqqjn khoa họzvldc gia củnhfma mìaibcnh cózxdn chỉocct sốeerc thôaibcng minh đtxfunhfm cao, anh nhấtfjqt đtxfuyorbnh sẽfebr hiểdyiku côaibc! Tuy rằhhzdng anh khôaibcng ởkxnvhvxdn côaibc

Kỳfzjd thậyqqjt, anh bạyqqjn chỉocct sốeerc thôaibcng minh hơdqppn hai trădvzrm kia đtxfuang thầlwvnm cảvyybm tháeercn: Đqbkhúdrtmng vậyqqjy! Phưhhzdơdqppng thứqevfc tưhhzd duy củnhfma côaibceerci nàohfjy tôaibci cũqevfng khôaibcng hiểdyiku đtxfuưhhzdzlzsc!!!

Trịyorbnh Minh Hạyqqjo cưhhzdeejei gưhhzdzlzsng vàohfji tiếetifng, lạyqqji khékdzdp cáeercc ngózxdnn tay, vôaibcldfung trịyorbnh trọzvldng nghiêhvxdm túdrtmc nózxdni: “Câdgkcu hỏwpgii thứqevf ba, đtxfuêhvxdm tâdgkcn hôaibcn em hy vọzvldng ngưhhzdeejei em yêhvxdu nózxdni vớggbdi em đtxfuiềkdzdu gìaibc nhấtfjqt?”

dvzrng Lădvzrng nghi hoặbyvpc nhìaibcn nhìaibcn anh ta, cảvyybm thấtfjqy dưhhzdeejeng nhưhhzdzxdn cạyqqjm bẫgfkuy đtxfuâdgkcu đtxfuâdgkcy nhưhhzdng nhấtfjqt thờeejei khôaibcng nghĩzqlz ra. Côaibc chầlwvnn chừzqlzhhzdơdqppn tay, lầlwvnn nàohfjy hai tay anh ta chậyqqjp lạyqqji rấtfjqt chặbyvpt, khôaibcng chừzqlza khe hởkxnv cho côaibc, cho nêhvxdn côaibc cốeerc gắpgoqng thửjpez hai lầlwvnn đtxfukdzdu khôaibcng chạyqqjm đtxfuưhhzdzlzsc đtxfuemocng xu.

aibc nhắpgoqc nhởkxnv anh ta: “Chặbyvpt quáeerc! Em khôaibcng vàohfjo đtxfuưhhzdzlzsc…”0

“Khụychl!!!” Trong gózxdnc, mộvezlt ngưhhzdeejei đtxfuàohfjn ôaibcng phụychlt ra cảvyyb ngụychlm nưhhzdggbdc đtxfuáeerc, che miệdvzrng ho khan kịyorbch liệdvzrt…

———————

0 Chữbyvp “em” trong câdgkcu nàohfjy cũqevfng cózxdn thểdyik hiểdyiku thàohfjnh “anh” vìaibc trong tiếetifng Trung chỉocctzxdn mộvezlt đtxfuyqqji từzqlz nhâdgkcn xưhhzdng ngôaibci thứqevf nhấtfjqt làohfj “我” (tôaibci) dùldfung cho cảvyyb hai giớggbdi. Vậyqqjy nêhvxdn câdgkcu nózxdni củnhfma Lădvzrng Lădvzrng nếetifu hiểdyiku thàohfjnh lờeejei anh chồemocng nózxdni trong đtxfuêhvxdm tâdgkcn hôaibcn thìaibc… cáeercc bạyqqjn tựvyyb bổnhfmtcxqo =)))))

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.