Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 909 : Em muốn có đứa con

    trước sau   
tzfhvyrgng Linh Nhi ngạvtcei ngùwvglng cưtzfhadlsi: “Khôfkyong đbdiiâlzcru.”

Long Duy bóbweap mặtyawt côfkyo, ghéflygt bỏzeqh soi móbweai côfkyo: “Khôfkyong àsgfo? Nếqddqu khôfkyong đbdiirqus anh giúenrvp em, cóbwea thểrqus quầtzfhn árgpno em đbdiiãptwh bẩvsntn rồvyrgi.”

Anh nhưtzfh ghéflygt bỏzeqhfkyo, nhưtzfhng trong lờadlsi nóbweai củfbuwa Long Duy nghe thếqddqsgfoo cũbdiing đbdiiong đbdiitzfhy vẻmnnttzfhng chiềpkdcu.

tzfhơpkdcng Linh Nhi khôfkyong kìhgusm đbdiiưtzfhrqwkc đbdiizeqh mặtyawt, đbdiiôfkyoi mắalcut long lanh chớfxmyp chớfxmyp, côfkyo khôfkyong phảsgfoi đbdiimvaba trẻmnnt con, sao làsgfom bẩvsntn quầtzfhn árgpno đbdiiưtzfhrqwkc.

Nhưtzfhng Long Duy nóbweai vớfxmyi côfkyo nhưtzfh vậijeny rồvyrgi, đbdiirqus anh tiệpkdcn miệpkdcng nóbweai đbdiii, dùwvglhgus anh cũbdiing khôfkyong ghéflygt côfkyo thậijent.

“Tiểrqusu Nhi……”

Long Duy đbdiitzfht nhiêvsntn thâlzcrm tìhgusnh, châlzcrn thàsgfonh gọbweai têvsntn côfkyo.

“Vâlzcrng?”

tzfhvyrgng Linh Nhi ngẩvsntng đbdiitzfhu nhìhgusn anh, khóbwea hiểrqusu trừffqqng mắalcut nhìhgusn.

Anh vưtzfhơpkdcn đbdiiôfkyoi bàsgfon tay lớfxmyn xoa nhẹkmjc đbdiitzfhu côfkyo: “Cảsgfom ơpkdcn em đbdiiãptwh chờadlsfkyoi! Cảsgfom ơpkdcn em nguyệpkdcn tin tưtzfhvyrgng tôfkyoi màsgfo khôfkyong phảsgfoi ngưtzfhadlsi cóbwea vẻmnnt ngoàsgfoi giốrgpnng tôfkyoi.”

Bỗrwcnng nhiêvsntn nghe đbdiiưtzfhrqwkc câlzcru nóbweai ấggony củfbuwa Long Duy, tim Tưtzfhvyrgng Linh Nhi nhưtzfh bịcxpy thứmvabhgus đbdiióbwea đbdiiâlzcrm mạvtcenh, đbdiiau khiếqddqn côfkyo hốrgpnt hoảsgfong trong lòfxmyng.

fkyo cắalcun môfkyoi, mạvtcenh mẽtyaw đbdiièhgus xuốrgpnng cơpkdcn đbdiiau trong tim: “Chẳjpsqng lẽtyaw em khôfkyong nêvsntn chờadls anh? Chẳjpsqng lẽtyaw em khôfkyong nêvsntn tin tưtzfhvyrgng anh ưtzfh?”

Anh làsgfo chồvyrgng côfkyo, làsgfo ba củfbuwa đbdiimvaba béflyg mấggont đbdiii kia, làsgfo ngưtzfhadlsi đbdiiàsgfon ôfkyong côfkyovsntu thưtzfhơpkdcng nhấggont…… Chờadls anh, tin tưtzfhvyrgng anh, làsgfo chuyệpkdcn côfkyo phảsgfoi làsgfom, côfkyo khôfkyong cầtzfhn anh nóbweai lờadlsi cảsgfom ơpkdcn.

“Em tin tưtzfhvyrgng anh vôfkyo đbdiiiềpkdcu kiệpkdcn, còfxmyn anh……” Nhớfxmy đbdiiếqddqn mìhgusnh bởvyrgi cărbwmn cứmvab giảsgfo khôfkyong chímnntnh xárgpnc màsgfo nghi ngờadlssgfom côfkyo tổtbdgn thưtzfhơpkdcng, Long Duy hậijenn khôfkyong thểrqusrgpnt mạvtcenh mìhgusnh.

“Long Duy, chuyệpkdcn quárgpn khứmvab đbdiiãptwh qua, chúenrvng ta đbdiiffqqng nhắalcuc lạvtcei đbdiiưtzfhrqwkc chứmvab?” Tưtzfhvyrgng Linh Nhi đbdiirqussgfon tay côfkyovsntn bàsgfon tay lớfxmyn củfbuwa Long Duy: “Đpstlvyrgng ýtyaw vớfxmyi em, sau nàsgfoy chúenrvng ta nhấggont đbdiicxpynh phảsgfoi sốrgpnng tốrgpnt, khôfkyong bao giờadls rờadlsi xa nhau nữewuqa.”

rgpnch xa anh mộtzfht nărbwmm, vớfxmyi côfkyolzcru nhưtzfh mộtzfht thếqddq kỷvebk, côfkyo khôfkyong dárgpnm nghĩjeak nếqddqu rờadlsi xa anh lầtzfhn nữewuqa, côfkyobwea thểrqus chịcxpyu nổtbdgi khôfkyong.

Long Duy nâlzcrng tay, nhẹkmjc nhàsgfong vỗrwcn vềpkdc hai márgpn đbdiikmjcp màsgfo gầtzfhy gòfxmy củfbuwa côfkyo: “Ừrqus, qua mấggony ngàsgfoy nữewuqa chúenrvng ta rờadlsi khỏzeqhi đbdiiâlzcry đbdiii, tớfxmyi mộtzfht nơpkdci khôfkyong ai biếqddqt, nơpkdci chúenrvng ta bắalcut đbdiitzfhu cuộtzfhc sốrgpnng mớfxmyi mộtzfht lầtzfhn nữewuqa.”

Sau khi biếqddqt châlzcrn tưtzfhfxmyng, Long Duy đbdiiãptwh chuẩvsntn bịcxpy hếqddqt kếqddq hoạvtcech, chờadls sau khi bắalcut đbdiiưtzfhrqwkc đbdiitzfhu sỏzeqh phímnnta sau xửbhubtyaw xong, anh sẽtyaw mang Tưtzfhvyrgng Linh Nhi tớfxmyi mộtzfht nơpkdci khôfkyong ai biếqddqt họbwea bắalcut đbdiitzfhu sốrgpnng cuộtzfhc sốrgpnng mớfxmyi.

pkdcn nữewuqa, anh vớfxmyi côfkyowvglng nhau nuôfkyoi mộtzfht đbdiimvaba béflyg, mộtzfht côfkyoflyg vẻmnnt ngoàsgfoi xinh đbdiikmjcp giốrgpnng côfkyo, giốrgpnng cảsgfomnntnh cárgpnch dịcxpyu dàsgfong hiềpkdcn hậijenu.




Nhớfxmy tớfxmyi đbdiimvaba béflyg vẻmnnt ngoàsgfoi giốrgpnng Tưtzfhvyrgng Linh Nhi kia, nghĩjeak tớfxmyi tưtzfhơpkdcng lai tốrgpnt đbdiikmjcp củfbuwa họbwea mộtzfht gia đbdiiìhgusnh ba thàsgfonh viêvsntn, trêvsntn khuôfkyon mặtyawt tuấggonn túenrv củfbuwa anh khôfkyong tựtepn chủfbuw đbdiiưtzfhrqwkc hiệpkdcn ra nụrbwmtzfhadlsi dịcxpyu dàsgfong hạvtcenh phúenrvc.

Cảsgfo đbdiiadlsi nàsgfoy, tuy đbdiiãptwh trảsgfoi qua chuyệpkdcn cảsgfo gia tộtzfhc bịcxpy giếqddqt, anh còfxmyn thiếqddqu mỗrwcni tan xárgpnc than trong biểrqusn lửbhuba, may còfxmyn cóbweafkyo, chỉsusx cầtzfhn cóbweafkyovyrgpkdci anh, anh cóbwea thểrqustzfhrqwkt qua tấggont cảsgfo đbdiiau khổtbdg, mộtzfht lầtzfhn nữewuqa bắalcut đbdiitzfhu cuộtzfhc sốrgpnng hoàsgfon toàsgfon mớfxmyi.

“Em muốrgpnn tớfxmyi Provence nưtzfhfxmyc Phárgpnp.” Tưtzfhvyrgng Linh Nhi dịcxpyu dàsgfong cưtzfhadlsi, nóbweai thêvsntm: “Nếqddqu cóbwea thểrqus, hai ngưtzfhadlsi chúenrvng ta an cưtzfhvyrg đbdiiâlzcry đbdiii.”

Provence làsgfo đbdiicxpya đbdiiiểrqusm nổtbdgi tiếqddqng thếqddq giớfxmyi vớfxmyi loàsgfoi hoa Lavender, hơpkdcn nữewuqa còfxmyn làsgfopkdci sảsgfon xuấggont loạvtcei rưtzfhrqwku nho tốrgpnt nhấggont. Provence còfxmyn đbdiiưtzfhrqwkc gọbweai làsgfo “Thàsgfonh phốrgpn kỵfszijeak”, nơpkdci cóbwea rấggont nhiềpkdcu câlzcru chuyệpkdcn cổtbdgtzfha lãptwhng mạvtcen.

tzfhvyrgng Linh Nhi khôfkyong chỉsusx mộtzfht lầtzfhn ảsgfoo tưtzfhvyrgng cùwvglng ngưtzfhadlsi đbdiiàsgfon ôfkyong côfkyovsntu nắalcum tay nhau dạvtceo bưtzfhfxmyc ởvyrgrgpnnh đbdiivyrgng Lavender, cùwvglng nhau vẽtyawvsntn mốrgpni tìhgusnh lãptwhng mạvtcen giữewuqa hai ngưtzfhadlsi.

“Đpstlưtzfhrqwkc. Nghe em hếqddqt.” Long Duy xoa xoa đbdiitzfhu côfkyo, đbdiitzfht nhiêvsntn dùwvglng sứmvabc kéflygo côfkyo vềpkdc phímnnta anh, cúenrvi đbdiitzfhu dịcxpyu dàsgfong hôfkyon côfkyo.

Anh hôfkyon rấggont dịcxpyu êvsntm, rấggont triềpkdcn miêvsntn, nhưtzfh thưtzfhvyrgng thứmvabc loạvtcei rưtzfhrqwku nho tốrgpnt nhấggont, càsgfong nếqddqm thửbhub, càsgfong thấggonm đbdiiưtzfhrqwkc sựtepn tốrgpnt đbdiikmjcp đbdiitzfhc đbdiiárgpno củfbuwa côfkyo.

“Tiểrqusu Nhi……”

Thậijent lâlzcru sau, khi anh thảsgfofkyo ra, dịcxpyu dàsgfong gọbweai têvsntn côfkyo.

“Em đbdiivyrgng ýtyaw.”

Anh chỉsusx gọbweai têvsntn côfkyo, còfxmyn chưtzfha nóbweai muốrgpnn làsgfom gìhgus, nhưtzfhng côfkyo đbdiiãptwh hiểrqusu anh đbdiiãptwh biếqddqt anh muốrgpnn làsgfom gìhgus, thoảsgfoi márgpni tỏzeqh vẻmnntfkyo đbdiivyrgng ýtyaw.

Đpstlưtzfhrqwkc sựtepn cho phéflygp củfbuwa Tưtzfhvyrgng Linh Nhi, Long Duy khôfkyong árgpnp chếqddq nguyệpkdcn vọbweang muốrgpnn côfkyoptwhnh liệpkdct nữewuqa, ôfkyom chầtzfhm lấggony côfkyo, bưtzfhfxmyc nhanh lêvsntn phòfxmyng.

tzfhvyrgng Linh Nhi thậijent cẩvsntn thậijenn ôfkyom lấggony cổtbdg anh, tim đbdiiijenp thìhgusnh thịcxpych, mặtyawt đbdiizeqh bứmvabng đbdiiếqddqn đbdiitzfh khôfkyong dárgpnm nhìhgusn anh, bỗrwcnng nghe thấggony tiếqddqng cưtzfhadlsi sang sảsgfong củfbuwa Long Duy: “Tiểrqusu Nhi củfbuwa anh sao đbdiiárgpnng yêvsntu thếqddqsgfoy.”




Đpstlárgpnng yêvsntu?

fkyo đbdiiárgpnng yêvsntu ưtzfh?

fkyoiyrvsgfong làsgfo rấggont ngưtzfhrqwkng màsgfo?

fkyo đbdiiưtzfha tay đbdiiếqddqn chỗrwcn thắalcut lưtzfhng anh, nhéflygo anh mộtzfht cárgpni, cảsgfonh cárgpno anh khôfkyong nóbweai nữewuqa, nàsgfoo biếqddqt Long Duy khôfkyong chịcxpyu sựtepn uy hiếqddqp củfbuwa côfkyo.

Anh đbdiityawt côfkyovsntn giưtzfhadlsng, hơpkdci cúenrvi ngưtzfhadlsi nhìhgusn côfkyo: “Nhìhgusn anh nàsgfoy.”

Mặtyawt côfkyo nhưtzfh sắalcup chímnntn tớfxmyi nơpkdci, anh còfxmyn bảsgfoo côfkyo nhìhgusn anh, côfkyo xấggonu hổtbdg mởvyrg to mắalcut nhìhgusn anh mộtzfht cárgpni, đbdiirgpni diệpkdcn đbdiiôfkyoi mắalcut thâlzcrm thúenrvy khôfkyong thấggony đbdiiárgpny, lạvtcei sợrqwk tớfxmyi mứmvabc nhắalcum chặtyawt mắalcut lạvtcei.

Ngưtzfhadlsi đbdiiàsgfon ôfkyong Long Duy nàsgfoy rấggont đbdiiárgpnng sợrqwk, árgpnnh mắalcut anh tựtepna nhưtzfh hậijenn khôfkyong thểrqus nuốrgpnt trọbwean côfkyosgfoo bụrbwmng, làsgfom đbdiitzfhu quảsgfo tim côfkyo run rẩvsnty theo.

“Tiểrqusu Nhi, nhìhgusn anh nàsgfoy.” Long Duy dung giọbweang nóbweai quyếqddqn rũbdii dụrbwm dỗrwcnfkyo mởvyrg mắalcut nhìhgusn anh.

tzfhvyrgng Linh Nhi: “……”

“Tiểrqusu Nhi, nhìhgusn anh!” Anh nóbweai tiếqddqp, cốrgpn chấggonp bấggont thưtzfhadlsng, nóbweai cứmvab nhưtzfhfkyo khôfkyong mởvyrg mắalcut nhìhgusn anh, anh cóbwea thểrqusbweai cảsgfo buổtbdgi tốrgpni.

tzfhvyrgng Linh Nhi: “……”

Ngưtzfhadlsi đbdiiàsgfon ôfkyong nàsgfoy sao lạvtcei cốrgpn chấggonp vậijeny?

fkyobwea thểrqus cảsgfom nhậijenn đbdiiưtzfhrqwkc cơpkdc thêvsntfkyo xấggonu hổtbdg đbdiiếqddqn nỗrwcni đbdiizeqh bừffqqng, anh khôfkyong đbdiirqusfkyo nhìhgusn anh thìhgus khôfkyong chịcxpyu đbdiiưtzfhrqwkc sao?




“Tiểrqusu Nhi, nhìhgusn anh đbdiii!”

Anh nóbweai tiếqddqp câlzcru ấggony lầtzfhn thứmvab ba, chắalcuc chắalcun phảsgfoi đbdiirqusfkyo nhìhgusn anh, phảsgfoi đbdiirqusfkyo nhậijenn rõiyrv ai mớfxmyi làsgfo ngưtzfhadlsi đbdiiàsgfon ôfkyong củfbuwa côfkyo.

Chung quy Tưtzfhvyrgng Linh Nhi khôfkyong chịcxpyu đbdiiưtzfhrqwkc sựtepn cốrgpn chấggonp vàsgfo kiêvsntn trìhgus củfbuwa Long Duy, côfkyo đbdiizeqh mặtyawt từffqq từffqq mởvyrg mắalcut.

fkyo mớfxmyi mởvyrg mắalcut, Long Duy bỗrwcnng cúenrvi ngưtzfhadlsi xuốrgpnng, lạvtcei hôfkyon côfkyo lầtzfhn nữewuqa, mộtzfht lúenrvc lâlzcru sau, anh buôfkyong côfkyo ra nóbweai: “Biếqddqt anh làsgfo ai khôfkyong?”

Anh hỏzeqhi vấggonn đbdiipkdc ngâlzcry thơpkdc nhưtzfh thếqddq, Tưtzfhvyrgng Linh Nhi vấggonn ngốrgpnc nghếqddqch gậijent đbdiitzfhu: “Anh làsgfo Long Duy củfbuwa em, làsgfo Long Duy em yêvsntu.”

“Côfkyorgpni ngoan, tốrgpnt lắalcum!” Nghe đbdiiưtzfhrqwkc câlzcru trảsgfo lờadlsi vừffqqa lòfxmyng, Long Duy cúenrvi ngưtzfhadlsi hôfkyon lêvsntn, dùwvglng phưtzfhơpkdcng thứmvabc nhiệpkdct huyếqddqt nhấggont củfbuwa anh đbdiirqusvsntu thưtzfhơpkdcng côfkyorgpni ấggony.

Khi anh vàsgfofkyo thâlzcrn mậijent nhấggont, anh lạvtcei hỏzeqhi côfkyo bằjvapng giọbweang khàsgfon khàsgfon: “Tiểrqusu Nhi, cóbwea biếqddqt ngưtzfhadlsi yêvsntu củfbuwa em giờadls phúenrvt nàsgfoy làsgfo ai khôfkyong?”

iyrvsgfong làsgfo anh yêvsntu côfkyo, nhưtzfhng khôfkyong biếqddqt làsgfo anh lo lắalcung đbdiiiềpkdcu gìhgus, chỉsusx muốrgpnn chímnntnh miệpkdcng côfkyobweai rõiyrvsgfong, anh mớfxmyi đbdiifbuw an tâlzcrm.

bwea lẽtyaw bởvyrg đbdiiãptwh mấggont côfkyolzcru lắalcum rồvyrgi, lâlzcru tớfxmyi nỗrwcni giờadls phúenrvt nàsgfoy anh ngỡoimx anh ởvyrg trong mơpkdc, khôfkyong thểrqus tin đbdiiưtzfhrqwkc giờadls phúenrvt nàsgfoy thếqddq giớfxmyi châlzcrn thậijent.

tzfhvyrgng Linh Nhi thởvyrg gấggonp cho anh bốrgpnn chữewuq đbdiiárgpnp árgpnn: “Anh làsgfo long Duy!”

Vừffqqa nghe hai chữewuq “Long Duy”, nộtzfhi tâlzcrm Long Duy kímnntch đbdiitzfhng, lạvtcei mộtzfht lầtzfhn nữewuqa quêvsntn hếqddqt tấggont cảsgfo, yêvsntu thưtzfhơpkdcng côfkyorgpni ấggony hếqddqt mìhgusnh.

Khôfkyong biếqddqt đbdiiãptwh qua bao lâlzcru, cóbwea thểrqussgfo mộtzfht lầtzfhn, cũbdiing cóbwea thểrqussgfo hai lầtzfhn, cũbdiing cóbwea thểrqussgfo lầtzfhn thứmvab N…… Lúenrvc Long Duy còfxmyn đbdiiang phầtzfhn đbdiiggonu ra sứmvabc, nghe thấggony Tưtzfhvyrgng Linh Nhi hơpkdci thởvyrg mong manh nóbweai: “Long Duy, em phảsgfoi cóbwea đbdiimvaba con! Cho em mộtzfht đbdiimvaba con đbdiiưtzfhrqwkc khôfkyong?”

Long Duy trầtzfhm giọbweang nóbweai: “Đpstlưtzfhrqwkc, chúenrvng ta phảsgfoi cóbwea mộtzfht đbdiimvaba con!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.