Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 492 : Bất an

    trước sau   
Chiềnntju hôdlehm nay, Giang Nhung gọxsbfi mộaxzqt cuộaxzqc đdnljiệdxgrn thoạcheoi cho Trầxsbfn Việdxgrt, sau khi anh nóceydi anh đdnljanh bậfxyfn, côdlehnntjng khôdlehng gọxsbfi đdnljiệdxgrn thoạcheoi đdnljếtsddn nữrukna.

dleh khôdlehng gọxsbfi đdnljiệdxgrn thoạcheoi đdnljếtsddn khôdlehng phảbhqpi làruknqgsndleh khôdlehng quan tâhibcm anh, màruknruknqgsndleh khôdlehng muốasyyn làruknm ảbhqpnh hưxtofclmeng đdnljếtsddn côdlehng việdxgrc củvmiia anh, nhưxtofng lầxsbfn nàrukno côdlehnntjng lặojlzng lẽceyd đdnljvmiii anh trởclme vềnntj.

Mỗdxgri lầxsbfn đdnljnntju nhưxtof vậfxyfy, chưxtofa bao giờbwfdceyd ngoạcheoi lệdxgr.

Bởclmei vậfxyfy, cho dùmzxh Trầxsbfn Việdxgrt bậfxyfn đdnljếtsddn mứhvesc nàrukno, chỉphun cầxsbfn cóceyd thểgvsx kịjpgjp vềnntj nhàrukn anh nhấbcast đdnljjpgjnh sẽceyd vềnntj. Anh sao cóceyd thểgvsx nhẫvzsrn tâhibcm đdnljgvsx Giang Nhung đdnljvmiii anh cảbhqp mộaxzqt buổqrcsi tốasyyi.

Nhìqgsnn vàrukno trong phòijfong đdnljèjculn vẫvzsrn còijfon sáhibcng, Trầxsbfn Việdxgrt cảbhqpm thấbcasy tấbcast cảbhqp nhữruknng mệdxgrt mỏtfkii cảbhqp ngàrukny hôdlehm nay trong phúrqpxt chốasyyc đdnljnntju biếtsddn mấbcast mộaxzqt cáhibcch vôdlehqgsnnh khôdlehng dấbcasu vếtsddt.

Đtfkiôdlehi môdlehi anh bấbcast giáhibcc nởclmeqgikn mộaxzqt nụphunxtofbwfdi nhẹpqrq, bưxtoftfkic châhibcn củvmiia anh chủvmii đdnljaxzqng tăqgikng tốasyyc đdnljaxzq, hậfxyfn khôdlehng thểgvsx mấbcasy bưxtoftfkic cóceyd thểgvsx xuấbcast hiệdxgrn ngay trưxtoftfkic mặojlzt Giang Nhung.




Khi Trầxsbfn Việdxgrt đdnlji đdnljếtsddn cửstuoa, Giang Nhung cũnntjng đdnljúrqpxng lúrqpxc đdnlji ra.

dleh mặojlzc bộaxzq đdnljceyd ngủvmiiruknu hồceydng giốasyyng nhưxtof Tiểgvsxu Nhung Nhung, áhibcnh đdnljèjculn ban đdnljêqgikm chiếtsddu vàrukno trêqgikn mặojlzt côdleh, khiếtsddn cho mặojlzt côdleh trởclmeqgikn hồceydng hồceydng, rấbcast gợvmiii cảbhqpm.

“Sao vẫvzsrn chưxtofa ngủvmii?” Anh hỏtfkii, trêqgikn mặojlzt chưxtofa đdnljxsbfy sựhfpbxtofng chiềnntju.

Giang Nhung khôdlehng trảbhqp lờbwfdi anh, côdleh chủvmii đdnljaxzqng giữrukn lấbcasy cáhibcnh tay anh, nóceydi: “Bậfxyfn nhưxtof vậfxyfy, sau nàrukny nếtsddu cóceyd thểgvsx nghỉphun ngơhocui ởclme ngoàrukni thìqgsnclme ngoàrukni nghỉphun ngơhocui đdnlji.”

Trầxsbfn Việdxgrt xoa đdnljxsbfu côdleh đdnljxsbfy sủvmiing nịjpgjnh, nhẹpqrq nhàruknng cưxtofbwfdi: “Nếtsddu anh ngủvmiiclme ngoàrukni mộaxzqt đdnljêqgikm, em sẽceyd khôdlehng thứhvesc trắwdmxng đdnljêqgikm đdnljgvsx đdnljvmiii anh chứhves?”

Giang Nhung bấbcast mãstuon trừznphng mắwdmxt nhìqgsnn anh mộaxzqt cáhibci: “Em khôdlehng phảbhqpi làrukn đdnljceyd ngốasyyc. Anh chỉphun cầxsbfn gọxsbfi đdnljiệdxgrn cho em nóceydi anh khôdlehng thểgvsx vềnntj đdnljưxtofvmiic, em sẽceyd khôdlehng tiếtsddp tụphunc đdnljvmiii anh nữrukna, sao cóceyd thểgvsx biếtsddt anh khôdlehng vềnntjrukn vẫvzsrn thứhvesc trắwdmxng đdnljêqgikm đdnljgvsx đdnljvmiii cơhocu chứhves.”

Trầxsbfn Việdxgrt đdnljaxzqt nhiêqgikn dừznphng bưxtoftfkic, vuốasyyt ve mặojlzt củvmiia côdleh, nóceydi mộaxzqt cáhibcch rấbcast nghiêqgikm túrqpxc: “Nhưxtofng khôdlehng cóceyd em bêqgikn cạcheonh sao anh cóceyd thểgvsx ngủvmii đdnljưxtofvmiic chứhves.”

nntjng khôdlehng biếtsddt làruknrqpxc nàrukno thìqgsnqgsnnh thàruknnh thớtfkii quen nàrukny, giờbwfd đdnljâhibcy nếtsddu khôdlehng cóceyd Giang Nhung nằijfom bêqgikn cạcheonh anh, khi tỉphunnh dậfxyfy khôdlehng thểgvsx nhìqgsnn thấbcasy côdleh, anh khôdlehng cáhibcch nàrukno ngủvmii ngon đdnljưxtofvmiic.

Đtfkiasyyi diệdxgrn vớtfkii áhibcnh mắwdmxt thâhibcm tìqgsnnh củvmiia Trầxsbfn Việdxgrt, Mặojlzt củvmiia Giang Nhung bấbcast giáhibcc đdnljtfkiqgikn, côdleh liếtsddc mắwdmxt nhìqgsnn anh hỏtfkii: “Anh đdnljãstuo ăqgikn tốasyyi chưxtofa?”

“Chưxtofa ăqgikn.” Mớtfkii ngồceydi vàrukno bàruknn đdnljãstuo bịjpgj ngưxtofbwfdi kháhibcc làruknm mấbcast hứhvesng, cơhocum cũnntjng chưxtofa ăqgikn, Trầxsbfn Việdxgrt đdnljãstuo dẫvzsrn ngưxtofbwfdi rờbwfdi đdnlji.

“Anh muốasyyn ăqgikn cáhibci gìqgsn, em đdnlji làruknm.”

“Anh muốasyyn ăqgikn mìqgsn.” Trầxsbfn Việdxgrt vẫvzsrn còijfon nhớtfkirqpxc mớtfkii kếtsddt hôdlehn khôdlehng lâhibcu, Giang Nhung làruknm cho anh mộaxzqt lầxsbfn, mùmzxhi vịjpgjdlehng tồceydi.

“Vậfxyfy anh lêqgikn tầxsbfng đdnlji tắwdmxm trưxtoftfkic đdnlji, sau khi tắwdmxm xnog chắwdmxc cũnntjng cóceyd thểgvsx ăqgikn đdnljưxtofvmiic rồceydi.”




“Vậfxyfy đdnljgvsx anh giúrqpxp em cùmzxhng làruknm đdnljceyd.” Tuy chưxtofa ăqgikn cơhocum, nhưxtofng Trầxsbfn Việdxgrt khôdlehng hềnntj cảbhqpm thấbcasy đdnljóceydi, anh chỉphunrukn nhớtfki nhữruknng ngàrukny cùmzxhng côdleh rửstuoa rau nấbcasu ăqgikn màrukn thôdlehi.

“Đtfkiưxtofvmiic thôdlehi, vậfxyfy anh rửstuoa rau nhébcas.”

“Đtfkiưxtofvmiic”

Vậfxyfy làrukn hai vợvmii chồceydng bọxsbfn họxsbf, mộaxzqt ngưxtofbwfdi rửstuoa rau, mộaxzqt ngưxtofbwfdi đdnljun nưxtoftfkic chếtsdd biếtsddn, khôdlehng lâhibcu sau, mộaxzqt báhibct mìqgsn thơhocum phưxtofng phứhvesc đdnljãstuo hoàruknn thàruknnh.

Giang Nhung áhibcnh mắwdmxt đdnljxsbfy mong đdnljvmiii nhìqgsnn Trầxsbfn Việdxgrt, nóceydi: “Lâhibcu lắwdmxm rồceydi chưxtofa nấbcasu, khôdlehng biếtsddt mùmzxhi vịjpgj nhưxtof thếtsddrukno?”

Trầxsbfn Việdxgrt nóceydi: “Vợvmii anh làruknm, nhấbcast đdnljjpgjnh làrukn rấbcast ngon.”

Giang Nhung cưxtofbwfdi nóceydi: “Vậfxyfy anh ăqgikn nhiềnntju mộaxzqt chúrqpxt.”

Trầxsbfn Việdxgrt ăqgikn mìqgsn, Giang Nhung ngồceydi sang mộaxzqt bêqgikn nhìqgsnn anh ăqgikn.

Cho dùmzxhrukn bao lâhibcu, tuy đdnljãstuorukn bốasyy củvmiia mộaxzqt đdnljhvesa trẻvmsi bốasyyn tuổqrcsi, nhưxtofng tấbcast cảbhqp nhữruknng thóceydi quen sinh hoạcheot củvmiia anh chưxtofa từznphng thay đdnljqrcsi.

Mỗdxgri buổqrcsi sáhibcng mởclme mắwdmxt, côdleh đdnljnntju cóceyd thểgvsx nhìqgsnn thấbcasy gưxtofơhocung mặojlzt tuấbcasn túrqpxrukny đdnljang ngồceydi bêqgikn cạcheonh cửstuoa sổqrcs đdnljxsbfc báhibco giốasyyng nhưxtof buổqrcsi sáhibcng thứhves hai sau đdnljêqgikm tâhibcn hôdlehn vậfxyfy.

Nhìqgsnn anh, Giang Nhung côdleh lạcheoi nghĩrqpx đdnljếtsddn rấbcast nhiềnntju chuyệdxgrn trưxtoftfkic kia, đdnljang thấbcast thầxsbfn, nghe thấbcasy tiếtsddng Trầxsbfn Việdxgrt: “Giang Nhung, hôdlehm nay em đdnlji đdnljếtsddn chỗdxgr Tiêqgiku Kìqgsnnh Hàrukn, anh ta tìqgsnm em cóceyd chuyệdxgrn gìqgsn thếtsdd?”

Giang Nhung lắwdmxc lắwdmxc đdnljxsbfu: “Khôdlehng cóceydqgsn.”

“Nếtsddu nhưxtof cầxsbfn giúrqpxp đdnljlils, em cóceyd thểgvsxceydi vớtfkii anh.” Anh rấbcast lo lắwdmxng việdxgrc củvmiia Giang Nhung, lo lắwdmxng việdxgrc côdleh ngạcheoi khôdlehng dáhibcm mởclme lờbwfdi vớtfkii anh.Giang Nhung chớtfkip chớtfkip mắwdmxt, cưxtofbwfdi: “Cáhibci gìqgsnnntjng khôdlehng nóceydi, chỉphunruknruknm mộaxzqt bàruknn thứhvesc ăqgikn thôdlehi.”




Trầxsbfn Việdxgrt hỏtfkii: “Cậfxyfu ta làruknm?”

Giang Nhung: “Anh cũnntjng cảbhqpm thấbcasy bấbcast ngờbwfd đdnljúrqpxng khôdlehng. Em cũnntjng cảbhqpm thấbcasy vậfxyfy. Cáhibci con ngưxtofbwfdi bìqgsnnh thưxtofbwfdng lưxtofbwfdi nhưxtof vậfxyfy hôdlehm nay lạcheoi đdnljaxzqt nhiêqgikn trởclmeqgikn chăqgikm chỉphun. Nếtsddu khôdlehng phảbhqpi nhìqgsnn anh ấbcasy vẫvzsrn khỏtfkie mạcheonh, em còijfon nghĩrqpx anh ấbcasy bịjpgj bệdxgrnh rồceydi.”

Trầxsbfn Việdxgrt thờbwfdi gian nàrukny luôdlehn đdnljiềnntju tra vềnntj ngưxtofbwfdi thầxsbfn bíneyg, nghe thấbcasy sựhfpb bấbcast thưxtofbwfdng củvmiia Tiêqgiku Kìqgsnnh Hàrukn, chuyệdxgrn đdnljxsbfu tiêqgikn anh nghĩrqpx đdnljếtsddn làrukn ngưxtofbwfdi thầxsbfn bíneyg.

Mộaxzqt ngưxtofbwfdi bìqgsnnh thưxtofbwfdng rấbcast ghébcast khóceydi bếtsddp dầxsbfu mỡlils, đdnljaxzqt nhiêqgikn lạcheoi nguyệdxgrn ýigkzrukno bếtsddp, đdnljiềnntju nàrukny làruknm cho Trầxsbfn Việdxgrt khôdlehng khỏtfkii suy nghĩrqpx nhiềnntju.

“Trầxsbfn Việdxgrt, anh đdnljang nghĩrqpxqgsn thếtsdd?” Giang Nhung quơhocu quơhocu tay trưxtoftfkic mặojlzt Trầxsbfn Việdxgrt vàrukni cáhibci.

“Cậfxyfu ta khôdlehng nóceydi vớtfkii em cáhibci gìqgsn sao?” Trầxsbfn Việdxgrt bắwdmxt lấbcasy cáhibci tay đdnljang quơhocu quơhocu củvmiia côdleh, hỏtfkii.

“Chúrqpxng em cũnntjng khôdlehng nóceydi chuyệdxgrn gìqgsn, chỉphunceydi chúrqpxt chuyệdxgrn lặojlzt vặojlzt thưxtofbwfdng ngàrukny.”

“Bảbhqpo cậfxyfu ta cóceyd thờbwfdi gian thìqgsn đdnljếtsddn đdnljâhibcy chơhocui nhiềnntju mộaxzqt chúrqpxt, Tiểgvsxu Nhung Nhung rấbcast thíneygch cậfxyfu ta.” Trầxsbfn Việdxgrt Cũnntjng khôdlehng tiếtsddp tụphunc hỏtfkii Giang Nhung, hỏtfkii nhiềnntju càruknng dễhqjw bịjpgj Giang Nhung nghi ngờbwfd.

Trong lòijfong anh cóceyd nghi ngờbwfd, anh sai ngưxtofbwfdi đdnlji đdnljiềnntju tra làrukn đdnljưxtofvmiic.

Giang Nhung vàrukn Trầxsbfn Việdxgrt cùmzxhng vềnntj phòijfong, Tiểgvsxu Nhung Nhung lẽceyd ra phảbhqpi ngủvmii say rồceydi đdnljxsbft nhiêqgikn ngồceydi dậfxyfy, đdnljôdlehi mắwdmxt to tròijfon áhibcnh lêqgikn vẻvmsi sợvmiistuoi.

“Nhung Nhung!” Giang Nhung vộaxzqi vàruknng chạcheoy qua chỗdxgr con gáhibci, đdnljem Nhung Nhung đdnljang cóceyd cảbhqpm giáhibcc sợvmiistuoi khôdlehng an toàruknn ôdlehm vàrukno lòijfong, nhẹpqrq nhàruknng xoa vai con: “Nhung Nhung đdnljznphng sợvmii, ba vàrukn mẹpqrq đdnljnntju ởclme đdnljâhibcy.”

“Mẹpqrq....” Tiểgvsxu Nhung Nhung hồceydi lâhibcu mớtfkii phảbhqpn ứhvesng lạcheoi, đdnljxsbfu gụphunc vàrukno lòijfong mẹpqrq, hai tay nhỏtfkihibcm chặojlzt lấbcasy quầxsbfn áhibco củvmiia mẹpqrq.

“Nhung Nhung, ba cũnntjng ởclme đdnljâhibcy.” Trầxsbfn Việdxgrt ôdlehm lấbcasy hai mẹpqrq con, vuốasyyt ve đdnljxsbfu củvmiia Tiểgvsxu Nhung Nhung.

Tiểgvsxu Nhung Nhung ngẩjpgjng đdnljxsbfu, chớtfkip chớtfkip đdnljôdlehi mắwdmxt to tròijfon, giọxsbfng đdnljiệdxgru mềnntjm nhũnntjn nóceydi: “Ba, đdnljznphng đdnljgvsx lạcheoc mấbcast Nhung Nhung.”

“Cóceyd lẽceydrukn do Liệdxgrt ca ca đdnljaxzqt nhiêqgikn rờbwfdi đdnlji, Tiểgvsxu Nhung Nhung trong lòijfong cóceyd cảbhqpm giáhibcc đdnljojlzc biệdxgrt khôdlehng an toàruknn, nhìqgsnn thấbcasy ai, con bébcas đdnljnntju cảbhqpm thấbcasy bọxsbfn họxsbf bấbcast cứhvesrqpxc nàrukno cũnntjng cóceyd thểgvsx rờbwfdi xa nóceyd.

“Nhung Nhung, con làrukn bảbhqpo bốasyyi màrukn ba vàrukn mẹpqrqqgiku thưxtofơhocung nhấbcast trêqgikn đdnljbwfdi nàrukny, ba mẹpqrq sao cóceyd thểgvsx khôdlehng cầxsbfn con cơhocu chứhves.” Trầxsbfn Việdxgrt ôdlehm lấbcasy Tiểgvsxu Nhung Nhung, thơhocum lêqgikn máhibc con bébcas” “Ba đdnlji làruknm, sau khi làruknm việdxgrc xong nhấbcast đdnljjpgjnh sẽceyd quay trởclme vềnntj nhàrukn vớtfkii Nhung Nhung.”

“......”

Tiểgvsxu Nhung Nhung chớtfkip chớtfkip đdnljôdlehi mắwdmxt to tròijfon, vẫvzsrn khôdlehng tin lắwdmxm lờbwfdi củvmiia ba nóceydi, bởclmei vìqgsn Liệdxgrt ca ca trưxtoftfkic đdnljâhibcy cũnntjng từznphng nóceydi vớtfkii nóceyd nhữruknng lờbwfdi nhưxtof thếtsdd, nhưxtofng cuốasyyi cùmzxhng vẫvzsrn làrukn rờbwfdi con bébcasrukn đdnlji đdnljbcasy sao.

Con bébcas thậfxyft sựhfpb rấbcast sợvmii rấbcast sợvmii, sợvmii bốasyyrukn mẹpqrqnntjng sẽceyd giốasyyng nhưxtof Liệdxgrt ca ca rờbwfdi bỏtfkiceyd, mộaxzqt ngàrukny nàrukno đdnljóceydceyd thứhvesc giấbcasc mởclme mắwdmxt ra sẽceyd khôdlehng còijfon nhìqgsnn thấbcasy bọxsbfn họxsbf nữrukna.

“Nhung tin, tin tưxtofclmeng ba.” Trầxsbfn Việdxgrt ôdlehm con, nhẹpqrq nhàruknng xoa vai con, muốasyyn con gáhibci cảbhqpm nhậfxyfn đdnljưxtofvmiic, cho con cảbhqpm giáhibcc an toàruknn.

Tiểgvsxu Nhung Nhung mếtsddu mếtsddu, nóceydi: “Ba khôdlehng đdnljưxtofvmiic lừznpha Nhung Nhung đdnljâhibcu đdnljbcasy.”

Trầxsbfn Việdxgrt gậfxyft đdnljxsbfu, nóceydi: “Ba nhấbcast đdnljjpgjnh sẽceyd khôdlehng lừznpha Nhung Nhung tiểgvsxu bảbhqpo bốasyyi củvmiia chúrqpxng ta.”

Lạcheoi tốasyyn nhiềnntju thờbwfdi gian đdnljgvsx dỗdxgr Nhung Nhung chìqgsnm vàrukno giấbcasc ngủvmii, Giang Nhung đdnljau lòijfong nhìqgsnn Trầxsbfn Việdxgrt: “Em xin lỗdxgri!”

Trầxsbfn Việdxgrt nóceydi: “Ngốasyyc rồceydi? Sao đdnljaxzqt nhiêqgikn lạcheoi nóceydi xin lỗdxgri vớtfkii anh?’

“Anh đdnljãstuo mệdxgrt cảbhqp ngàrukny rồceydi, vềnntj đdnljếtsddn nhàruknijfon phảbhqpi dỗdxgrruknnh con.” Giang Nhung sụphunt sịjpgjt tựhfpb tráhibcch: “Đtfkinntju làrukn em vôdleh dụphunng, ởclme nhàrukn đdnljếtsddn con gáhibci cũnntjng khôdlehng chăqgikm sóceydc tốasyyt.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.