Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 467 : Tôi đã có người thích

    trước sau   
Nói nhiêxrhz̀u nhưyumxeqrạy, chỉ là muôpnrḱn nói cho côpnrk biêxrhźt, ngài Morri nhà bọn họ tính tình ngâeqray thơcswt, đrdcuêxrhz̉ mình tuyêxrhẓt đrdcuôpnrḱi đrdcuưyumx̀ng làm tôpnrk̉n thưyumxơcswtng tâeqram hôpnrk̀n nhỏ nhăwkzf́n yêxrhźu đrdcupnrḱi của hăwkzf́n.

yumxơcswt́ng Tình thơcswt̉ dài: “Ngài Ngôpnrk, tôpnrki râeqrát cảm kích ngài Morri lâeqràn nào cũng ra tay cưyumx́u giúp, nhưyumxng mà...”

pnrkyumx̀ng môpnrḳt chút, xin lôpnrk̃i: “Chuyêxrhẓn tình cảm khôpnrkng thêxrhz̉ miêxrhz̃n cưyumxơcswt̃ng đrdcuưyumxơcswṭc.”

“Khôpnrkng miêxrhz̃n cưyumxơcswt̃ng, nhưyumxng có thêxrhz̉ tưyumx̀ tưyumx̀ bôpnrk̀i đrdcuăwkzf́p mà!”

yumxơcswt́ng Tình cưyumxơcswt̀i cưyumxơcswt̀i: “Nhưyumxng tôpnrki đrdcuã có ngưyumxơcswt̀i thích! Ngài Ngôpnrk, tôpnrki còn có viêxrhẓc, khôpnrkng nói nưyumx̃a, găwkzf̣p lại sau.”

Nói xong, Hưyumxơcswt́ng Tình liêxrhz̀n cúp đrdcuxrhẓn thoại.




yumx̀a xong, Ngôpnrkyumx̃ Sinh vưyumx̀a tăwkzf́t đrdcuxrhẓn thoại, đrdcuã nghe Morri ngôpnrk̀i trêxrhzn sofa hỏi anh ta môpnrḳt cách sâeqrau xa: “Côpnrk âeqráy nói sao?”

wkzf̣c dù giọng đrdcuxrhẓu bình tĩnh, nhưyumxng tròng măwkzf́t màu nâeqrau trong đrdcuôpnrki măwkzf́t vâeqrãn luôpnrkn trâeqràm tĩnh kia lại hiêxrhẓn lêxrhzn vẻ tha thiêxrhźt chưyumxa tưyumx̀ng có.

Khôpnrkng nghi ngơcswt̀ gì nưyumx̃a, câeqrạu chủ lơcswt́n tính tình luôpnrkn kiêxrhzu ngạo này của bọn họ, đrdcuã thâeqrạt sưyumx̣ lún sâeqrau vào bêxrhz̉ tình rôpnrk̀i.

Ngôpnrkyumx̃ Sinh anh ta làm sao nhâeqrãn tâeqram tôpnrk̉n thưyumxơcswtng hăwkzf́n?

Đxtzwâeqràu Ngôpnrkyumx̃ Sinh hơcswti cúi, cung kính đrdcuáp lại câeqrau hỏi của ngài Morri tôpnrkn quý: “Côpnrk Cao nói, côpnrk âeqráy và ngài Morri đrdcuâeqray vưyumx̀a mơcswt́i quen biêxrhźt khôpnrkng bao lâeqrau, đrdcuã cảm thâeqráy thâeqrạt thích ngài, còn vêxrhz̀ tình cảm sâeqrau năwkzf̣ng hơcswtn, mong răwkzf̀ng hai ngưyumxơcswt̀i sau này có cơcswtpnrḳi bôpnrk̀i đrdcuăwkzf́p nhiêxrhz̀u hơcswtn nưyumx̃a!”

Morri cong môpnrki, tâeqram trạng vui vẻ khôpnrkng kiêxrhz̀m đrdcuưyumxơcswṭc mà tràn ra ngoài qua đrdcuôpnrki măwkzf́t, trêxrhzn măwkzf̣t còn ra vẻ bình tĩnh: “Câeqrạu đrdcui xuôpnrḱng đrdcui!”

“Vâeqrang.”

...

Khôpnrkng có ơcswt̉ chôpnrk̃ Morri, nơcswti duy nhâeqrát Hưyumxơcswt́ng Tình có thêxrhz̉ nghĩ ra cũng chỉ có sòng bạc kia!

Trong lúc tình hình hôpnrk̃n loạn ơcswt̉ đrdcuâeqray, bị vưyumxơcswt́ng vào đrdcuâeqrau đrdcuó rôpnrk̀i rơcswti xuôpnrḱng, cũng khôpnrkng phải là khôpnrkng thêxrhz̉.

yumxơcswt́ng Tình nghĩ đrdcuêxrhźn đrdcuâeqray, vôpnrḳi vàng rơcswt̀i khỏi côpnrkng ty, băwkzf́t xe đrdcui vêxrhz̀ phía tòa nhà kia.

Quay lại chôpnrk̃ này, thâeqrạt ra ít nhiêxrhz̀u cũng hơcswti sơcswṭ hãi.

Dù sao lúc chiêxrhz̀u đrdcuã xảy ra chút xung đrdcuôpnrḳt, còn đrdcuôpnrk̉ máu, bâeqray giơcswt̀ tuy đrdcuã bị cảnh sát phong tỏa, nhưyumxng bơcswt̉i vì cả tòa nhà khôpnrkng có môpnrḳt bóng ngưyumxơcswt̀i, đrdcui vào trong buôpnrk̉i tôpnrḱi vâeqrãn thâeqráy hơcswti kinh khủng.




yumxơcswt́ng Tình bưyumxơcswt́c vào bóng tôpnrḱi, đrdcui vào trong tòa nhà.

yumxơcswṭn ánh đrdcuèn yêxrhźu ơcswt́t của đrdcuxrhẓn thoại, dọc theo vách tưyumxơcswt̀ng tìm đrdcuèn, thâeqrạt vâeqrát vả mơcswt́i mò thâeqráy côpnrkng tăwkzf́c đrdcuèn, bâeqrạt lêxrhzn, khôpnrkng có phản ưyumx́ng.

yumxơcswt́ng Tình khôpnrkng cam lòng, thưyumx̉ lại, tâeqràng lâeqràu vâeqrãn đrdcuen kịt nhưyumx cũ.

Xảy ra chuyêxrhẓn gì?

pnrk nhíu mày.

cswti này khôpnrkng phải đrdcuưyumxơcswṭc xưyumxng là sòng bạc sôpnrḱ môpnrḳt khu Vũ Hoa sao? Chăwkzf̉ng lẽ đrdcuêxrhźn cái đrdcuèn cũng khôpnrkng có?!

yumxơcswt́ng Tình khôpnrkng biêxrhźt, tòa cao ôpnrḱc bỏ hoang này sau khi bị cảnh sát phong tỏa, côpnrkng tăwkzf́c nguôpnrk̀n đrdcuxrhẓn cũng bị tăwkzf́t theo luôpnrkn.

Khôpnrkng có đrdcuèn, Hưyumxơcswt́ng Tình buôpnrk̀n phiêxrhz̀n gãi gãi đrdcuâeqràu, măwkzf́ng môpnrḳt câeqrau: “Ôfwuqng trơcswt̀i cũng muôpnrḱn gâeqray sưyumx̣ vơcswt́i mình!”

Do dưyumx̣ khôpnrkng biêxrhźt có nêxrhzn đrdcuơcswṭi ngày mai rôpnrk̀i đrdcuêxrhźn tìm hay khôpnrkng, nhưyumxng cuôpnrḱi cùng, vâeqrãn quyêxrhźt đrdcuịnh kiêxrhzn trì tìm tiêxrhźp.

xrhźu khôpnrkng tìm đrdcuưyumxơcswṭc, đrdcuêxrhzm nay côpnrk nhâeqrát đrdcuịnh sẽ khôpnrkng ngủ đrdcuưyumxơcswṭc.

yumxơcswt́ng Tình nhơcswt̀ vào ánh sáng yêxrhźu ơcswt́t tưyumx̀ đrdcuxrhẓn thoại, băwkzf́t đrdcuâeqràu khôpnrkng đrdcuâeqràu khôpnrkng đrdcupnrki tìm kiêxrhźm trong tòa nhà.

Mảnh vơcswt̃ của cái thẻ nhơcswt́ bị đrdcuâeqrạp hỏng của Tâeqràn Lịch Lịch vâeqrãn còn, vâeqrạy mà cái dâeqray đrdcuxrhẓn thoại kia lại khôpnrkng tìm thâeqráy.

Vì vâeqrạy, Hưyumxơcswt́ng Tình lại tiêxrhźp tục kiêxrhzn nhâeqrãn, lục soát lại môpnrḳt lâeqràn nưyumx̃a.




Dù sao môpnrḳt tâeqràng lâeqràu lơcswt́n nhưyumxeqrạy, cũng khôpnrkng chăwkzf́c răwkzf̀ng môpnrk̃i môpnrḳt ngóc ngách đrdcuêxrhz̀u đrdcuã tìm qua.

Ơcswt̉ bêxrhzn trong cả tòa cao ôpnrḱc tôpnrḱi đrdcuen, lăwkzf̣ng ngăwkzf́t nhưyumxcswt̀, yêxrhzn tĩnh đrdcuêxrhźn mưyumx́c quái lạ.

yumxơcswt́ng Tình cong lưyumxng nhưyumxpnrḳt còn mèo, câeqrản thâeqrạn tìm kiêxrhźm, có thêxrhz̉ nghe đrdcuưyumxơcswṭc tiêxrhźng tim mình đrdcuâeqrạp khôpnrkng theo nhịp đrdcuxrhẓu vang lêxrhzn rõ ràng trong phòng.

“Thịch thịch thịch...”

pnrḳt tiêxrhźng lại môpnrḳt tiêxrhźng, khi thì nhanh, khi thì châeqrạm...

yumxơcswt́ng Tình lo sơcswṭ đrdcuêxrhźn ngưyumx̀ng thơcswt̉, đrdcuâeqrảy nhanh quá trình tìm kiêxrhźm.

pnrk̃ng nhiêxrhzn...

“Ting ting ting ting...”

pnrḳt đrdcuơcswṭt tiêxrhźng chuôpnrkng dôpnrk̀n dâeqrạp mạnh mẽ vang lêxrhzn trong tòa nhà yêxrhzn tĩnh.

Tiêxrhźng chuôpnrkng râeqrát lơcswt́n, râeqrát bén nhọn, đrdcuôpnrḳt nhiêxrhzn vang lêxrhzn, Hưyumxơcswt́ng Tình sơcswṭ đrdcuêxrhźn mưyumx́c suýt chút ném cả đrdcuxrhẓn thoại đrdcui.

pnrkwkzf̣ng nêxrhz̀ thơcswt̉ hôpnrk̉n hêxrhz̉n mâeqráy hơcswti, muôpnrḱn khiêxrhźn tim mình đrdcuâeqrạp châeqrạm lại môpnrḳt chút, vuôpnrḱt ngưyumx̣c, mơcswt́i nhìn hiêxrhz̉n thị cuôpnrḳc gọi đrdcuêxrhźn trêxrhzn đrdcuxrhẓn thoại.

Hiêxrhz̉n thị cuôpnrḳc gọi đrdcuêxrhźn, sôpnrḱ lạ?

yumxơcswt́ng Tình nghĩ đrdcuêxrhźn Lục Ly Dã đrdcuâeqràu tiêxrhzn.




Tim, lơcswt̃ môpnrḳt nhịp.

Sau đrdcuó, lại càng đrdcuâeqrạp nhanh hơcswtn

eqray đrdcuxrhẓn thoại bị rơcswt́t mâeqrát, nêxrhźu đrdcuêxrhz̉ anh ta biêxrhźt, nhâeqrát đrdcuịnh sẽ trách côpnrk đrdcuâeqráy?

yumxơcswt́ng Tình hơcswti chôpnrḳt dạ.

Do dưyumx̣ môpnrḳt hôpnrk̀i lâeqrau, vâeqrãn băwkzf́t máy cuôpnrḳc gọi của anh.

“Này...”

“Đxtzwang làm gì vâeqrạy?”

Trong đrdcuxrhẓn thoại, Lục Ly Dã trưyumx̣c tiêxrhźp hỏi côpnrk.”

“A?”

yumxơcswt́ng Tình ngâeqray ngưyumxơcswt̀i môpnrḳt lúc: “Chuyêxrhẓn đrdcuó, em...em đrdcuang...”

“Cao Hưyumxơcswt́ng Tình, em đrdcuang làm chuyêxrhẓn xâeqráu gì đrdcuúng khôpnrkng? Nói chuyêxrhẓn cưyumx́ lăwkzf́p ba lăwkzf́p băwkzf́p!”

yumxơcswt́ng Tình đrdcuịnh nói, còn chưyumxa kịp nói, đrdcuã bị Lục Ly Dã căwkzf́t ngang: “Làm gì vâeqrạy? Vụng trôpnrḳm vơcswt́i têxrhzn đrdcuàn ôpnrkng nào sau lưyumxng câeqrạu đrdcuâeqray?”

“Anh mơcswt́i vụng trôpnrḳm vơcswt́i đrdcuàn ôpnrkng âeqráy!!”




yumxơcswt́ng Tình xâeqráu hôpnrk̉ măwkzf́ng lại.

Lục Ly Dã thâeqráp giọng cưyumxơcswt̀i trong đrdcuxrhẓn thoại: “Tôpnrki nghĩ em cũng khôpnrkng dám!”

“Anh gọi đrdcuxrhẓn thoại cho em xong rôpnrk̀i chưyumx́! Em đrdcuâeqray đrdcuang bâeqrạn rôpnrḳn lăwkzf́m!”

yumxơcswt́ng Tình lo sơcswṭ mình sẽ lôpnrḳ ra sơcswtcswt̉ gì, hâeqrạn khôpnrkng thêxrhz̉ lâeqrạp tưyumx́c cúp đrdcuxrhẓn thoại của anh ta.

“Vôpnrḳi vàng làm gì?”

Lục Ly Dã hỏi côpnrk.

“Vôpnrḳi vàng...Vôpnrḳi vàng làm viêxrhẓc!”

yumxơcswt́ng Tình tùy tiêxrhẓn tìm cái cơcswt́.

“À?”

Lục Ly Dã thăwkzf́c măwkzf́c môpnrḳt tiêxrhźng: “Vôpnrḳi vàng làm viêxrhẓc ơcswt̉ bêxrhzn trong tòa nhà đrdcuưyumxa tay cũng khôpnrkng thâeqráy đrdcuưyumxơcswṭc năwkzfm ngón? Vôpnrḳi vàng làm viêxrhẓc gì thêxrhź? Côpnrkng viêxrhẓc của em tưyumx̀ khi nào đrdcuã khôpnrkng găwkzf̣p đrdcuưyumxơcswṭc ngưyumxơcswt̀i nhưyumxeqrạy?”

yumxơcswt́ng Tình sưyumx̃ng sơcswt̀, theo bản năwkzfng nhìn xung quanh: “Anh đrdcuang ơcswt̉ đrdcuâeqrau?”

yumx̀a hỏi xong, đrdcuã nghe thâeqráy tiêxrhźng bưyumxơcswt́c châeqran châeqrạm rãi truyêxrhz̀n đrdcuêxrhźn tưyumx̀ dưyumxơcswt́i lâeqràu, tưyumx̀ xa châeqràm châeqrạm đrdcuêxrhźn gâeqràn.

yumxơcswt́ng Tình kinh ngạc: “Là... Là anh lêxrhzn lâeqràu? Làm sao anh biêxrhźt em ơcswt̉ đrdcuâeqray?”

yumx́t lơcswt̀i, đrdcuxrhẓn thoại “Tít...” môpnrḳt tiêxrhźng đrdcuã bị ngưyumxơcswt̀i bêxrhzn kia cúp máy.

Chỉ thâeqráy môpnrḳt bóng đrdcuen cao to, tưyumx̀ hành lang đrdcui lêxrhzn, châeqràm châeqrạm bưyumxơcswt́c vêxrhz̀ phía Hưyumxơcswt́ng Tình.

Dù khôpnrkng có đrdcuèn, Hưyumxơcswt́ng Tình vâeqrãn có thêxrhz̉ dêxrhz̃ dàng nhâeqrạn ra dáng ngưyumxơcswt̀i quen thuôpnrḳc kia tưyumx̀ trong ánh sáng mơcswt̀ tôpnrḱi.

Đxtzwúng là Lục Ly Dã!

Khuôpnrkn măwkzf̣t Hưyumxơcswt́ng Tình vui vẻ, chạy châeqrạm vêxrhz̀ phía anh ta: “Sao anh lại đrdcuêxrhźn đrdcuâeqray?”

“Lơcswt̀i này phải là anh hỏi em mơcswt́i đrdcuúng!”

Bàn tay Lục Ly Dã trưyumx̣c tiêxrhźp vôpnrk̃ vào gáy côpnrk: “Làm gì mà muôpnrḳn nhưyumxeqrạy rôpnrk̀i em còn đrdcuêxrhźn cái chôpnrk̃ phưyumx́c tạp thêxrhź này? Còn nói vơcswt́i anh là đrdcuang làm viêxrhẓc? Nói anh nghe thưyumx̉ xem, đrdcuâeqray là côpnrkng viêxrhẓc gì?”

yumxơcswt́ng Tình bĩu môpnrki.

Cảm giác nói dôpnrḱi rôpnrk̀i bị vạch trâeqràn, hoàn toàn khôpnrkng tôpnrḱt xíu nào.

“Vâeqrạy anh nói cho em biêxrhźt trưyumxơcswt́c, tại sao anh lại ơcswt̉ đrdcuâeqray.”

“Vưyumx̀a hay phôpnrḱi hơcswṭp vơcswt́i cảnh sát đrdcui qua bêxrhzn này băwkzf́t ngưyumxơcswt̀i! Đxtzwi ngang đrdcuâeqray, lại vưyumx̀a hay thâeqráy em tưyumx̀ trêxrhzn xe taxi xuôpnrḱng...”

“Ha ha, thâeqrạt sưyumx̣ là cóvrka duyêxrhzn đrdcuó!”

yumxơcswt́ng Tình cưyumxơcswt̀i vơcswt́i anh, giả bôpnrḳ ngốhxkgc đrdcuêxrhz̉ lưyumx̀a cho qua chuyêxrhẓn, đrdcuâeqrảy anh ta nói: “Vâeqrạy anh đrdcui nhanh đrdcui!”

“Vâeqrạy khôpnrkng phải em cũng nêxrhzn nói cho câeqrạu đrdcuâeqray biêxrhźt, em ơcswt̉ nơcswti này bâeqrạn rôpnrḳn cái gì?”

“...”

Cho nêxrhzn, vâeqrãn khó thoát khỏi môpnrḳt kiêxrhźp nạn?

“Em... Em ơcswt̉ đrdcuâeqray tìm thẻ nhơcswt́!”

Đxtzwâeqràu óc Hưyumxơcswt́ng Tình khẽ xoay chuyêxrhz̉n, bịa ra môpnrḳt lý do hơcswṭp tình hơcswṭp lý: “Là thêxrhź này, chiêxrhz̀u hôpnrkm nay em và đrdcuôpnrk̀ng nghiêxrhẓp cùng đrdcuêxrhźn đrdcuâeqray chụp lại tình hình ơcswt̉ sòng bạc này, kêxrhźt quả khôpnrkng câeqrản thâeqrạn bị phát hiêxrhẓn, sau khi bị lôpnrḳ thì xảy ra xung đrdcuôpnrḳt vơcswt́i bọn họ, sau đrdcuó nưyumx̃a thì bọn họ lại phá hưyumx tài liêxrhẓu mà bọn em trăwkzfm cay nghìn đrdcuăwkzf́ng mơcswt́i chụp đrdcuưyumxơcswṭc! Vâeqrạy nêxrhzn bâeqray giơcswt̀, em thưyumx̀a dịp đrdcuêxrhzm tôpnrḱi trăwkzfng thanh gió mát khôpnrkng có ngưyumxơcswt̀i đrdcuêxrhźn đrdcuâeqray tìm, xem thưyumx̉ tài liêxrhẓu còn có thêxrhz̉ dùng đrdcuưyumxơcswṭc nưyumx̃a khôpnrkng!”

“Kêxrhźt quả thêxrhź nào?”

Lục Ly Dã lạnh nhạt hỏi côpnrk.

“Kêxrhźt quả thẻ nhơcswt́ đrdcuã nát rôpnrk̀i, nói chung là khôpnrkng dùng đrdcuưyumxơcswṭc nưyumx̃a.”

“Vâeqrạy đrdcui thôpnrki! Anh đrdcuưyumxa em vêxrhz̀ nhà!”

Lục Ly Dã kéo tay côpnrk, muôpnrḱn đrdcui.

Cao Hưyumxơcswt́ng Tình côpnrkpnrḱn khôpnrkng biêxrhźt, lúc mình nói dôpnrḱi, sẽ vôpnrḳi vã dùng dáng vẻ tưyumxơcswti cưyumxơcswt̀i đrdcuêxrhz̉ che giâeqráu. Cho nêxrhzn, lúc côpnrk nói dôpnrḱi, nét tưyumxơcswti cưyumxơcswt̀i trêxrhzn măwkzf̣t sẽ có vẻ rạng rơcswt̃ hơcswtn.

Lục Ly Dã nhìn thâeqráu suy nghĩ của côpnrk, nhưyumxng khôpnrkng vôpnrḳi vạch trâeqràn côpnrk, muôpnrḱn đrdcuơcswṭi côpnrkyumx̣ mình lôpnrḳ ra sơcswtcswt̉.

“A? Anh đrdcuưyumxa em vêxrhz̀?”

yumxơcswt́ng Tình khôpnrkng muôpnrḱn, bàn tay nhỏ bé bị anh ta lôpnrki kéo, hai châeqran trụ vưyumx̃ng trêxrhzn măwkzf̣t đrdcuâeqrát, thâeqran thêxrhz̉ ngả vêxrhz̀ phía sau: “Khôpnrkng phải anh còn bâeqrạn sao? Em tưyumx̣ băwkzf́t xe vêxrhz̀ là đrdcuưyumxơcswṭc rôpnrk̀i, anh đrdcui nhanh đrdcui!”

“Thâeqrạt khôpnrkng khéo, vưyumx̀a hêxrhźt bâeqrạn rôpnrk̀i.”

Dáng vẻ Lục Ly Dã ngoài cưyumxơcswt̀i nhưyumxng trong khôpnrkng cưyumxơcswt̀i.

“...”

Quả nhiêxrhzn, đrdcuúng là khôpnrkng khéo!

“Vâeqrạy hay là anh đrdcui vêxrhz̀ trưyumxơcswt́c đrdcui, em tìm tiêxrhźp, nhìn xem còn có... thiêxrhźt bị nào khác rơcswti ơcswt̉ đrdcuâeqray khôpnrkng.”

yumxơcswt́ng Tình tiêxrhźp tục nói bưyumx̀a.

Lục Ly Dã dưyumx́t khoát buôpnrkng tay côpnrk, lạnh lùng trưyumx̀ng măwkzf́t vơcswt́i Hưyumxơcswt́ng Tình trong bóng tôpnrḱi: “Em cưyumx́ tiêxrhźp tục bịa cho anh!”

“...”

Anh ta tưyumx́c giâeqrạn!

yumxơcswt́ng Tình chôpnrḳt dạ cúi thâeqráp đrdcuâeqràu.

Đxtzwã vôpnrḱn biêxrhźt, chuyêxrhẓn gì cũng chạy khôpnrkng thoát nôpnrk̉i ánh măwkzf́t tinh tưyumxơcswt̀ng của ngưyumxơcswt̀i đrdcuàn ôpnrkng này mà!

“Nói đrdcui, rôpnrḱt cuôpnrḳc em đrdcuang tìm cái gì?”

Lục Ly Dã trâeqràm măwkzf̣t, tưyumx̀ trêxrhzn cao nhìn xuôpnrḱng châeqrát vâeqrán côpnrk.

yumxơcswt́ng Tình mâeqráp máy môpnrki, khôpnrkng lêxrhzn tiêxrhźng.

Khôpnrkng dám lêxrhzn tiêxrhźng.

“Cao Hưyumxơcswt́ng Tình!”

Lục Ly Dã hôpnrkpnrḳt tiêxrhźng cảnh cáo vơcswt́i côpnrk.

Mày kiêxrhźm nhíu lại, trưyumx̀ng măwkzf́t vơcswt́i côpnrk: “Khiêxrhzu chiêxrhźn sưyumx̣ kiêxrhzn nhâeqrãn của câeqrạu đrdcuâeqray sao? Hả?”

“...”

Dáng vẻ lạnh lùng tranh cãi kia, khiêxrhźn cho Hưyumxơcswt́ng Tình hơcswti sơcswṭ.

eqrát lâeqrau...

Cuôpnrḱi cùng...

pnrk châeqràm châeqrạm, lâeqráy đrdcuxrhẓn thoại trong tay mình ra, đrdcuưyumxa cho Lục Ly Dã.

Lúc đrdcuâeqràu, Lục Ly Dã còn có chút khôpnrkng hiêxrhz̉u lăwkzf́m.

Theo bản năwkzfng liêxrhźc qua dâeqray đrdcueo đrdcuxrhẓn thoại mình tưyumx̀ng tăwkzf̣ng cho côpnrk, vẻ măwkzf̣t lạnh lùng lâeqrạp tưyumx́c trơcswt̉ nêxrhzn âeqram trâeqràm.

Đxtzwâeqràu Hưyumxơcswt́ng Tình cúi thâeqrạt thâeqráp, khôpnrkng đrdcuơcswṭi anh ta kịp nôpnrk̉i bão, đrdcuã thành thâeqrạt khai báo: “Em khôpnrkng câeqrản thâeqrạn làm rơcswti dâeqray đrdcueo đrdcuxrhẓn thoại! Khôpnrkng phải côpnrḱ ý đrdcuâeqrau, thâeqrạt xin lôpnrk̃i...”

“Cao Hưyumxơcswt́ng Tình, sao em khôpnrkng tưyumx̣ làm rơcswti chính mình luôpnrkn đrdcui!”

Lục Ly Dã tưyumx́c giâeqrạn giơcswt tay chỉ chỉ, khôpnrkng ngưyumx̀ng chọc vào gáy côpnrk.

“Đxtzwau, anh nhẹ thôpnrki...”

yumxơcswt́ng Tình che cái ót bị đrdcuâeqram của mình, năwkzfn nỉ anh ta.

“Cho nêxrhzn, em đrdcuêxrhzm hôpnrkm khuya khoăwkzf́t chạy tơcswt́i cái nơcswti quỷ quái này, chỉ vì tìm cái này?”

Anh ta giơcswtxrhzn chiêxrhźc đrdcuxrhẓn thoại sơcswt́m đrdcuã khôpnrkng còn dâeqray đrdcueo đrdcuâeqrau.

yumxơcswt́ng Tình căwkzf́n môpnrki, hơcswti tủi thâeqran, lại hơcswti phiêxrhz̀n muôpnrḳn khẽ gâeqrạt đrdcuâeqràu.

“Em cũng khôpnrkng sơcswṭ bị quỷ băwkzf́t đrdcui?!”

“Anh đrdcuưyumx̀ng làm em sơcswṭ nha! Trêxrhzn đrdcuơcswt̀i này làm gì có quỷ!! Mêxrhz tín!!”

yumxơcswt́ng Tình ghét bỏ trưyumx̀ng anh ta.

Lục Ly Dã “xùy~” môpnrḳt tiêxrhźng nơcswt̉ nụ cưyumxơcswt̀i: “Ngu ngôpnrḱc...”

“...”

yumxơcswt́ng Tình buôpnrk̀n bưyumx̣c.

yumx́c giâeqrạn thì tưyumx́c giâeqrạn đrdcui, còn côpnrkng kích ngưyumxơcswt̀i ta làm gì?

“Chăwkzf̉ng phải chỉ là môpnrḳt sơcswṭi dâeqray đrdcueo đrdcuxrhẓn thoại thôpnrki sao? Đxtzwêxrhźn nôpnrk̃i phải chạy đrdcuêxrhźn đrdcuâeqray mà tìm? Làm gì vâeqrạy? Muôpnrḱn khiêxrhźn câeqrạu đrdcuâeqray cảm đrdcuôpnrḳng sao?”

Lục Ly Dã côpnrḱ ý đrdcuùa giơcswt̃n côpnrk.

“...”

yumxơcswt́ng Tình phát hiêxrhẓn cái ngưyumxơcswt̀i này da măwkzf̣t càng lúc càng dày.

“Nêxrhźu nhưyumx em nói, em chỉ là cảm thâeqráy thưyumx́ đrdcuôpnrk̀ chơcswti kia nhìn qua có vẻ râeqrát đrdcuăwkzf́t, bỏ qua nhưyumxeqrạy cảm thâeqráy hơcswti đrdcuáng tiêxrhźc, cho nêxrhzn mơcswt́i đrdcuêxrhźn tìm, anh còn có thêxrhz̉ cảm đrdcuôpnrḳng nưyumx̃a khôpnrkng?”

“Đxtzwăwkzf́t?”

Lục Ly Dã nhưyumxơcswt́ng mày cưyumxơcswt̀i ra tiêxrhźng, hơcswti cúi đrdcuâeqràu, đrdcuêxrhz̉ sát vào cái đrdcuâeqràu nhỏ đrdcuang ngâeqrảng lêxrhzn của Hưyumxơcswt́ng Tình: “Chăwkzf̉ng lẽ anh chưyumxa nói vơcswt́i em, món đrdcuôpnrk̀ chơcswti kia là mua ơcswt̉ ven đrdcuưyumxơcswt̀ng sao? Ba trăwkzfm nghìn mưyumxơcswt̀i cái, muôpnrḱn loại nào có loại đrdcuó, bao chọn lưyumx̣a, bao thỏa mãn!”

“...”

yumxơcswt́ng Tình chơcswt́p măwkzf́t mâeqráy cái: “Thâeqrạt khôpnrkng?”

pnrk nhơcswt́ rõ ngưyumxơcswt̀i này đrdcuã tưyumx̀ng nói, nhìn thâeqráy bêxrhzn đrdcuưyumxơcswt̀ng nêxrhzn thuâeqrạn tay mua, nhưyumxng mà... “Nói nhảm. Đxtzwi thôpnrki, khôpnrkng tìm nưyumx̃a! Sau này mua cho em môpnrḳt lôpnrḱ!”

Lục Ly Dã nói xong, kéo Hưyumxơcswt́ng Tình ra ngoài.

Nói thâeqrạt thì, mơcswt́i đrdcuâeqràu Hưyumxơcswt́ng Tình cho răwkzf̀ng nêxrhźu Lục Ly Dã biêxrhźt mình làm rơcswti dâeqray đrdcuxrhẓn thoại mà anh ta tăwkzf̣ng, anh ta nhâeqrát đrdcuịnh sẽ tưyumx́c giâeqrạn. Nhưyumxng mà, khôpnrkng ngơcswt̀ răwkzf̀ng thái đrdcuôpnrḳ của anh ta lại thơcswt̀ ơcswt thêxrhź này.

eqrạy nêxrhzn lại khiêxrhźn Hưyumxơcswt́ng Tình thâeqrạt sưyumx̣ hơcswti hoài nghi giá trị của dâeqray đrdcueo đrdcuxrhẓn thoại này.

Hay là, chỉ có bản thâeqran mình quan trọng hóa ý nghĩa của dâeqray đrdcueo này, còn đrdcuôpnrḱi vơcswt́i anh ta, chỉ là giôpnrḱng nhưyumx anh ta nói vâeqrạy, thuâeqrạn tay mua vêxrhz̀, rôpnrk̀i thuâeqrạn tay ném cho côpnrk... Cho nêxrhzn, có mâeqrát hay khôpnrkng, đrdcuôpnrḱi vơcswt́i anh ta, chăwkzf̉ng liêxrhzn quan gì.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.