Khế Ước Hào Môn

Chương 367 : Không muốn bị mất mặt

    trước sau   
Trong lúgaqic đyvhoóqnrnqnrnznrxi lầznrxn anh khôdoyjng thểrzmqaxsfm néveskn nổhlygi muốcithn ăgkkhn sạrhrach côdoyj, côdoyj run giọng nhăgkkh́c nhơnwyt̉: "Anh đyvhoưziwd̀ng nhưziwdcfgḍy, khôdoyjng phải làznrx muôdoyj́n dâcfgd̃n em đyvhoi tham gia bữnrbra tiêcmpg̣c tôdoyj́i nay sao, chăgkkh̉ng lẽ anh muôdoyj́n em mang cảmbmy ngưziwdleeti đyvhoznrxy dấmtvau hôdoyjn đyvhoêcmpǵn cho ngưziwdơnwyt̀i ta xem?"

gaqic nàznrxy lýnmvb tríogio củhdmha Thưziwdơnwyṭng Quan Hạo mớsfeoi quay vềhlze mộucwst íogiot.

Nhưziwdng khôdoyjng lâcfgdu sau, đyvhoucwst nhiêcmpgn anh nảmbmyy ra mộucwst ýnmvb nghĩvmfw xấmtvau xa đyvhoznrxy mịyhdz hoặziavc, áobwnnh mắdvnwt thâcfgdm trầznrxm nhìaxsfn khuôdoyjn mặziavt nhỏznrp củhdmha côdoyj chăgkkhm chúgaqi, giọggwsng nóqnrni trầznrxm khàznrxn: "Chủhdmh ýnmvb đyvhoóqnrnaxsfnh nhưziwdphhjng khôdoyjng tệlblt."

Tiếquwqn sáobwnt lại gâcfgd̀n, sau đyvhoóqnrnveskn mâcfgd́y sơnwyṭi tóqnrnc mêcmpg̀m mại của côdoyj ra sau vàznrxnh tai, mạnh mẽ hôdoyjn xuôdoyj́ng da thịyhdzt bêcmpgn cổhlygdoyj. Tâcfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃ hơnwyti đyvhoau, kinh hãvbhli thâcfgd́p giọng kêcmpgu lêcmpgn môdoyj̣t tiêcmpǵng. Dâcfgd́u hôdoyjn đyvhoỏ bưziwd̀ng nhưziwdobwnu in lêcmpgn đyvhoóqnrn, nhưziwdznrx đyvhoóqnrna hoa diêcmpg̃m lêcmpg̣ xinh đyvhoẹp đyvhoưziwdơnwyṭc khăgkkh́c lêcmpgn làznrxn da trăgkkh́ng nõtnken của côdoyj. Tuy răgkkh̀ng nêcmpǵu thả tóqnrnc xuôdoyj́ng thìaxsf sẽ khôdoyjng thêcmpg̉ nhìaxsfn thâcfgd́y, nhưziwdng nêcmpǵu chỉ câcfgd̀n vàznrxi sơnwyṭi tóqnrnc bay lêcmpgn thìaxsf sẽ mơnwytdoyj̀ nhìaxsfn thâcfgd́y đyvhoưziwdơnwyṭc. Côdoyj thâcfgd́y khóqnrn thơnwyt̉, siếquwqt chặziavt tay đyvhoâcfgd́m nhẹ lêcmpgn bảmbmy vai rộucwsng lớsfeon củhdmha anh, lại bị anh căgkkh́n nhẹvbhlznrxo môdoyji, trầznrxm giọggwsng uy hiêcmpǵp: "Đtyjuưziwd̀ng chọc anh. Thâcfgḍt vâcfgd́t vả anh mơnwyt́i khôdoyj́ng chêcmpǵ đyvhoưziwdơnwyṭc mìaxsfnh khôdoyjng chạm vàznrxo em, đyvhoưziwd̀ng cóqnrn thưziwd̉ tháobwnch đyvhoịnh lưziwḍc của anh."

cfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃ khóqnrnc khôdoyjng ra nưziwdơnwyt́c măgkkh́t, đyvhoôdoyji măgkkh́t trong suôdoyj́t hiêcmpg̣n lêcmpgn môdoyj̣t chúgaqit ủy khuâcfgd́t, bị anh nhìaxsfn đyvhoêcmpǵn mứggwsc cảmbmy ngưziwdleeti nóqnrnng bừqjpdng lêcmpgn.

Chơnwyt̀ đyvhoêcmpǵn lúgaqic thậveskt sựyfroziwd̀ bêcmpgn trong đyvhoi ra đyvhoãvbhlznrx chuyêcmpg̣n của hơnwytn mưziwdơnwyt̀i phúgaqit sau.


Nhưziwdznrx đyvhoóqnrna hoa trăgkkh́ng thuâcfgd̀n khiêcmpǵt bịyhdzziwda gióqnrn tẩsvyjy rửsabua, dưziwdơnwyt̀ng nhưziwdrzmqn lôdoyj̣ ra vàznrxi phâcfgd̀n rựyfroc rỡwqox xinh đyvhoẹp, khóqnrne măgkkh́t vàznrx đyvhodoyji lôdoyjng màznrxy côdoyj đyvhoêcmpg̀u tràznrxn đyvhoznrxy sứggwsc sốcithng hơnwytn mộucwst chúgaqit, nhưziwdng lúgaqic đyvhoggwsng trưziwdsfeoc gưziwdơnwytng côdoyj cứggws loay hoay vớsfeoi mấmtvay sợrurji tóqnrnc ởbuaccmpgn tai, sợrurj rằkwxang sẽsfeo khôdoyjng che đyvhoưziwdrurjc nhữnrbrng dấmtvau hôdoyjn kia.

Thưziwdơnwyṭng Quan Hạo châcfgḍm rãvbhli đyvhoi đyvhoêcmpǵn phíogioa sau lưziwdng côdoyj, nhẹ nhàznrxng câcfgd̀m tay côdoyj, bao bọggwsc trong lòrzmqng bàznrxn tay anh, đyvhoưziwd́ng sóqnrnng vai bêcmpgn cạnh côdoyj.

Nhìaxsfn nhưziwdcfgḍy, thâcfgḍt sưziwḍ hai ngưziwdleeti họggwsznrxdoyj̣t đyvhoôdoyji trơnwyt̀i sinh đyvhoêcmpg̉ dàznrxnh cho nhau.

"Mẹ, đyvhoâcfgdy làznrxobwni gìaxsfcfgḍy?" Giọng nóqnrni tòrzmqrzmq của Tiêcmpg̉u Măgkkḥc truyêcmpg̀n đyvhoêcmpǵn, bàznrxn tay nhỏ béveskcfgd̀m môdoyj̣t cáobwni túgaqii lơnwyt́n, bêcmpgn trong cóqnrndoyj̣t lêcmpg̃ phục nhỏ màznrxu xanh đyvhoveskm, còrzmqn cóqnrn cảmbmynwytznrx giàznrxy.

Ngưziwdơnwyt̀i nhâcfgdn viêcmpgn trẻ tuôdoyj̉i vừqjpda cưziwdơnwyt̀i vừqjpda nóqnrni: "Anh bạrhran nhỏznrp, đyvhoâcfgdy làznrx quâcfgd̀n áobwno vị tiêcmpgn sinh nàznrxy chuâcfgd̉n bị cho em, em cóqnrn muôdoyj́n thưziwd̉ môdoyj̣t chúgaqit khôdoyjng?"

"..." Tâcfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃ hơnwyti giậveskt mìaxsfnh trong giâcfgdy láobwnt, đyvhoôdoyji mắdvnwt trong suôdoyj́t nhìaxsfn sang Thưziwdơnwyṭng Quan Hạo, cuôdoyj́i cùyfrong cũng khăgkkh̉ng đyvhoịnh đyvhoưziwdơnwyṭc răgkkh̀ng anh cũng muôdoyj́n dẫveskn Tiêcmpg̉u Măgkkḥc cùyfrong tơnwyt́i... buổhlygi tiêcmpg̣c của gia tôdoyj̣c Charles. Rôdoyj́t cục anh muôdoyj́n dâcfgd̃n theo hai mẹ con côdoyj tớsfeoi đyvhoóqnrnznrxm gìaxsf?

"A." Cáobwni miệlbltng nhỏznrp nhắdvnwn đyvhoznrp bừqjpdng củhdmha Tiểrzmqu Mặziavc mơnwyt̉ lơnwyt́n, "Cáobwni nàznrxy làznrx cho Tiêcmpg̉u Măgkkḥc sao?"

Thưziwdơnwyṭng Quan Hạo châcfgḍm rãvbhli buôdoyjng tay côdoyj ra, đyvhoi đyvhoêcmpǵn trưziwdơnwyt́c măgkkḥt Tiêcmpg̉u Măgkkḥc, ôdoyjm lấmtvay cậvesku bévesk: "Đtyjuêcmpg̉ chúgaqicfgd̃n Tiêcmpg̉u Măgkkḥc đyvhoi thay đyvhoôdoyj̀, đyvhoưziwdơnwyṭc khôdoyjng?"

Tiêcmpg̉u Măgkkḥc vui mưziwd̀ng câcfgd̀m bộucws vest nhỏznrp mớsfeoi tinh trong tay, ơnwyt̉ trong vòrzmqng tay anh phâcfgd́n khíogioch héveskt âcfgd̀m lêcmpgn.

doyj̣t lơnwyt́n môdoyj̣t nhỏ dăgkkh́t nhau đyvhoi vàznrxo phòrzmqng thưziwd̉ đyvhoôdoyj̀, trêcmpgn măgkkḥt ngưziwdơnwyt̀i nhâcfgdn viêcmpgn trẻ tuôdoyj̉i hiêcmpg̣n lêcmpgn môdoyj̣t nụ cưziwdơnwyt̀i xinh đyvhoẹp, nhẹ giọng nóqnrni vơnwyt́i Tâcfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃: "Côdoyj thậveskt làznrx hạnh phúgaqic, tiêcmpgn sinh nhàznrxdoyjnmvb chỉidij "chồxublng") đyvhoôdoyj́i vơnwyt́i côdoyj thâcfgḍt tôdoyj́t, cục cưziwdng cũng thâcfgḍt làznrx đyvhoáobwnng yêcmpgu!"

cfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃ ngâcfgd̉n ra, khuôdoyjn mặziavt nhỏznrp nhắdvnwn hiêcmpg̣n lêcmpgn chúgaqit bốcithi rốcithi, nhưziwdng vâcfgd̃n bị thiêcmpg̣n ýnmvb của côdoyjobwni kia làznrxm cho cảm đyvhoôdoyj̣ng khẽ cưziwdơnwyt̀i.

"Cảm ơnwytn." Côdoyj nhẹ giọng nóqnrni.

"Mẹ!" Sau môdoyj̣t láobwnt thìaxsf Tiêcmpg̉u Măgkkḥc đyvhoâcfgd̉y cưziwd̉a phòrzmqng thưziwd̉ đyvhoôdoyj̀ chạy ra, cả ngưziwdơnwyt̀i măgkkḥc bôdoyj̣ vest dêcmpg̃ thưziwdơnwytng càznrxng làznrxm nổhlygi bậveskt khuôdoyjn măgkkḥt sáobwnng sủa xinh trai củhdmha cậvesku bévesk, chạrhray lêcmpgn phíogioa trưziwdsfeoc xoay mộucwst vòrzmqng: "Mẹ nhìaxsfn xem! Cóqnrn đyvhovbhlp khôdoyjng ạrhra?!"


cfgd̀n Môdoyj̣c Ngưziwd̃ bâcfgḍt cưziwdơnwyt̀i, sơnwyṭ con trai bị ngãvbhl, dang cáobwnnh tay ra nhẹ nhàznrxng ôdoyjm lâcfgd́y Tiểrzmqu Mặziavc.

tyjuẹp lăgkkh́m, Tiêcmpg̉u Măgkkḥc nhàznrx ta làznrx đyvhovbhlp nhấmtvat!" Côdoyj khôdoyjng chúgaqit keo kiêcmpg̣t nóqnrni lơnwyt̀i khen ngợrurji, áobwnnh măgkkh́t trong veo nhưziwdziwdơnwyt́c nhìaxsfn thoáobwnng qua ngưziwdơnwyt̀i đyvhoàznrxn ôdoyjng ơnwyt̉ phíogioa sau, rôdoyj̀i lại nhìaxsfn bảo bôdoyj́i ơnwyt̉ trong lòrzmqng, đyvhoưziwdleetng néveskt trêcmpgn khuôdoyjn mặziavt dưziwdơnwyt̀ng nhưziwd khôdoyjng kháobwnc nhau làznrxcfgd́y, vôdoyjyfrong thâcfgdn thiêcmpǵt vàznrx thâcfgdn mâcfgḍt.

Khoảnh khăgkkh́c nàznrxy, trong lòrzmqng côdoyjdoyj̃ng dâcfgdng lêcmpgn sưziwḍ xúgaqic đyvhoôdoyj̣ng đyvhoêcmpǵn kỳfjxz lạrhra.

Anh đyvhoi tơnwyt́i, cúgaqii ngưziwdơnwyt̀i xuốcithng, bóqnrnng củhdmha anh bao phủ cả hai mẹ con, xoa đyvhoâcfgd̀u Tiêcmpg̉u Măgkkḥc, nhẹ giọng nóqnrni: "Chúgaqing ta đyvhoi thôdoyji."

.......

Biêcmpg̣t thưziwḍ hoàznrxng gia Charles.

qnrn lẽ làznrx do cáobwnch nhìaxsfn của ngưziwdơnwyt̀i đyvhoơnwyt̀i màznrx ra, cưziwd́ khi quyêcmpg̀n thêcmpǵ vàznrx tiêcmpg̀n tàznrxi va vàznrxo vơnwyt́i nhau thìaxsf đyvhoóqnrnznrxobwnch kêcmpǵt hơnwyṭp tôdoyj́t nhâcfgd́t. Tưziwḍa nhưziwd lịch sưziwd̉ hơnwytn môdoyj̣t ngàznrxn năgkkhm của gia tôdoyj̣c Charles đyvhoãvbhl ghi lại, ngưziwdơnwyt̀i cuôdoyj́i cùyfrong của gia tôdoyj̣c nàznrxy đyvhoãvbhl trơnwyt̉ thàznrxnh thàznrxnh viêcmpgn của hoàznrxng gia, vàznrx cũng thàznrxnh côdoyjng kévesko dàznrxi huyêcmpǵt mạch đyvhoơnwyt̀i sau của gia tôdoyj̣c Charles. Cóqnrn lẽ đyvhocmpg̀u đyvhoáobwnng tưziwḍ hàznrxo nhâcfgd́t chíogionh làznrxziwd̃ hoàznrxng Mile Snow của môdoyj̣t trăgkkhm năgkkhm trưziwdơnwyt́c. Cho nêcmpgn, ơnwyt̉ Manchester nàznrxy, biêcmpg̣t thưziwḍ hoàznrxng gia Charles trơnwyt̉ thàznrxnh biệlbltt thưziwdziwd nhâcfgdn vớsfeoi diệlbltn tíogioch lớsfeon nhấmtvat, cũng làznrx biêcmpg̣t thưziwḍ xa hoa nhâcfgd́t, khôdoyjng thêcmpg̉ khôdoyjng nhăgkkh́c đyvhoêcmpǵn.

Nhữnrbrng con đyvhoưziwdleetng uốcithn khúgaqic.

qnrnng đyvhoêcmpgm nặziavng nềhlze bao trùyfrom.

gaqic nàznrxy, tại côdoyj̉ng ra vàznrxo của biêcmpg̣t thưziwḍ, cóqnrndoyj̣t chiêcmpǵc xe châcfgḍm rãvbhli tiêcmpǵn vàznrxo.

Trêcmpgn đyvhoưziwdơnwyt̀ng đyvhoi Mạrhrac Dĩvmfw Thàznrxnh luôdoyjn im lăgkkḥng môdoyj̣t chưziwd̃ cũng khôdoyjng nóqnrni, lại càznrxng khôdoyjng nhìaxsfn vàznrxo gưziwdơnwytng chiêcmpǵu hâcfgḍu. Măgkkḥc dùyfro khôdoyjng nhìaxsfn nhưziwdng hăgkkh́n vâcfgd̃n cóqnrn thêcmpg̉ tưziwdơnwyt̉ng tưziwdơnwyṭng đyvhoưziwdơnwyṭc ngưziwdleeti phụpdgl nữnrbrbuac phíogioa sau đyvhoang cóqnrn biểrzmqu cảmbmym gìaxsf. Lăgkkh̉ng lăgkkḥng láobwni xe rẽ vàznrxo con đyvhoưziwdơnwyt̀ng nhỏ, xung quanh yêcmpgn tĩnh khiêcmpǵn cho ngưziwdơnwyt̀i ta phải hoảng hôdoyj́t.

Giang Dĩnh nhẹ nhàznrxng xoay chiêcmpǵc đyvhoôdoyj̀ng hôdoyj̀ trêcmpgn côdoyj̉ tay, đyvhoóqnrnznrxqnrnn quàznrx cha mẹ Thưziwdơnwyṭng Quan Hạo đyvhoãvbhlgkkḥng cho côdoyj ta khi họ còrzmqn sôdoyj́ng, lúgaqic đyvhoóqnrndoyj ta còrzmqn râcfgd́t nhỏ. Hôdoyjm nay đyvhoêcmpǵn đyvhoâcfgdy, côdoyj ta côdoyj́ tìaxsfnh đyvhoeo thêcmpgm chiêcmpǵc đyvhoôdoyj̀ng hôdoyj̀ đyvhoóqnrn, cho dùyfro nhìaxsfn ơnwyt̉ góqnrnc đyvhoôdoyj̣ nàznrxo thìaxsfdoyj ta cũng vôdoyjyfrong xinh đyvhoẹp.

Trong xe quáobwnziwd́c yêcmpgn tĩnh, cuôdoyj́i cùyfrong khôdoyjng nhịn đyvhoưziwdơnwyṭc nữnrbra, côdoyj ta mơnwyt̉ miêcmpg̣ng nóqnrni chuyêcmpg̣n.


"Dĩ Thàznrxnh, anh chăgkkh́c chăgkkh́n răgkkh̀ng Hạo sai anh đyvhoêcmpǵn đyvhoóqnrnn tôdoyji tơnwyt́i đyvhoóqnrn?" Côdoyj ta nhẹ giọng hỏi.

Ngóqnrnn tay Mạc Dĩ Thàznrxnh nhẹ nhàznrxng câcfgd̀m vôdoyjgkkhng, thản nhiêcmpgn nóqnrni: "Tôdoyji chưziwda từqjpdng nóqnrni nhưziwd vậvesky, chỉ làznrx anh ấmtvay đyvhoãvbhl giao cho tôdoyji đyvhoưziwda tấmtvam thiệlbltp mờleeti đyvhoếquwqn tậveskn tay côdoyj. Cho nêcmpgn tôdoyji nghĩvmfw rằkwxang nêcmpǵu côdoyj muôdoyj́n tơnwyt́i thìaxsf chuyêcmpg̣n đyvhoóqnrnn rưziwdơnwyt́c tâcfgd́t nhiêcmpgn thuôdoyj̣c bôdoyj̉n phâcfgḍn của tôdoyji, khôdoyjng phải vâcfgḍy sao?"

Giang Dĩnh mỉidijm cưziwdơnwyt̀i.

"Anh nóqnrni chuyêcmpg̣n vơnwyt́i tôdoyji kháobwnch khíogio nhưziwdcfgḍy làznrxm gìaxsf? Chúgaqing ta trưziwdơnwyt́c kia cũng làznrx bạn bèzhaf, sao phải nóqnrni chuyêcmpg̣n nhưziwdcfgḍy?"

Mạc Dĩ Thàznrxnh cũng cưziwdơnwyt̀i khẽ.

"Kháobwnch khíogio nhưziwdcfgḍy làznrx việlbltc nêcmpgn làznrxm. Bâcfgdy giơnwyt̀ chúgaqing ta làznrx bạn, nhưziwdng khôdoyjng chưziwd̀ng vàznrxi ngàznrxy nưziwd̃a lại trơnwyt̉ thàznrxnh môdoyj́i quan hêcmpg̣ kháobwnc." Đtyjuôdoyji măgkkh́t hăgkkh́n nhưziwd pháobwnt ra môdoyj̣t tia sáobwnng, nhìaxsfn ngưziwdơnwyt̀i phụ nưziwd̃ trong gưziwdơnwytng chiêcmpǵu hâcfgḍu, "Dưziwḍa theo tìaxsfnh hìaxsfnh hiêcmpg̣n tại, râcfgd́t cóqnrn khả năgkkhng sẽ nhưziwdcfgḍy, khôdoyjng phải sao?"

Giang Dĩnh khẽ đyvhoôdoyj̣ng khóqnrne miêcmpg̣ng môdoyj̣t chúgaqit: "Tôdoyji khôdoyjng hiêcmpg̉u anh đyvhoang nóqnrni cáobwni gìaxsf."

Mạc Dĩ Thàznrxnh hạ măgkkh́t xuôdoyj́ng, nụpdglziwdleeti trêcmpgn khoéveskdoyji khôdoyjng hềhlze biếquwqn mấmtvat.

"Hạo đyvhoâcfgdu?" Cuôdoyj́i cùyfrong cũng khôdoyjng thểrzmq giữnrbr nổhlygi bìaxsfnh tĩvmfwnh, côdoyj ta lại mơnwyt̉ miêcmpg̣ng hỏi, "Nhưziwd̃ng ngưziwdơnwyt̀i kháobwnc ơnwyt̉ đyvhoâcfgdu?"

"Chuyêcmpg̣n nàznrxy thậveskt ra tôdoyji cũng khôdoyjng rõtnkegkkh́m." Ávbhlnh măgkkh́t Mạc Dĩ Thàznrxnh lãvbhlnh mạc, dưziwdơnwyt̀ng nhưziwd đyvhoôdoyj̣t nhiêcmpgn nhơnwyt́ ra đyvhocmpg̀u gìaxsf, nóqnrni vơnwyt́i côdoyj ta, "Àrzmq đyvhoúgaqing rôdoyj̀i, tôdoyji quêcmpgn khôdoyjng nóqnrni cho côdoyj biêcmpǵt. Anh âcfgd́y nóqnrni còrzmqn cóqnrn chuyêcmpg̣n kháobwnc, tôdoyji khôdoyjng hỏi, cho nêcmpgn cũng khôdoyjng biêcmpǵt rôdoyj́t cục anh âcfgd́y cóqnrn đyvhoêcmpǵn đyvhoâcfgdy hay khôdoyjng."

Nhưziwd̃ng lơnwyt̀i nàznrxy khiếquwqn lòrzmqng Giang Dĩnh đyvhoôdoyj̣t nhiêcmpgn châcfgd́n đyvhoôdoyj̣ng!

"Anh nóqnrni cáobwni gìaxsf?!" Trong nháobwny măgkkh́t côdoyj ta liêcmpg̀n khôdoyjng thêcmpg̉ bìaxsfnh tĩnh, siếquwqt chặziavt vỏznrp bọggwsc ghếquwq.

Mạc Dĩ Thàznrxnh khôdoyjng nóqnrni gìaxsf, áobwnnh mắdvnwt nhẹ nhàznrxng liếquwqc nhìaxsfn gưziwdơnwytng chiêcmpǵu hâcfgḍu, nhìaxsfn măgkkḥt côdoyj ta chằkwxam chằkwxam.

Hai lòrzmqng bàznrxn tay của Giang Dĩnh đyvhoêcmpg̀u toáobwnt môdoyj̀ hôdoyji, đyvhoèzhafveskn sựyfro luôdoyj́ng cuôdoyj́ng xuốcithng, che dấmtvau sựyfro lo lắdvnwng, run giọng nóqnrni: "Dĩ Thàznrxnh, anh nóqnrni giơnwyt̃n phải khôdoyjng? Nếquwqu Hạo khôdoyjng đyvhoêcmpǵn thìaxsf tại sao lại bảo tôdoyji đyvhoêcmpǵn?! Ơbcbt̉ đyvhoóqnrn toàznrxn bôdoyj̣ đyvhoêcmpg̀u làznrx tiêcmpg̀n bôdoyj́i trong nhàznrx anh âcfgd́y, anh âcfgd́y khôdoyjng đyvhoêcmpǵn thìaxsfdoyj̣t mìaxsfnh tôdoyji đyvhoêcmpǵn đyvhoâcfgd́y làznrxm gìaxsf?!"

Mạc Dĩ Thàznrxnh nhíogiou màznrxy, tỏ vẻ cũng khôdoyjng hiêcmpg̉u giôdoyj́ng côdoyj ta.

"Loại chuyêcmpg̣n nhưziwd thêcmpǵ nàznrxy đyvhoưziwd̀ng hỏi tôdoyji, côdoyj thừqjpda biếquwqt tôdoyji khôdoyjng thểrzmq đyvhoobwnn đyvhoưziwdrurjc suy nghĩvmfw trong lòrzmqng anh ấmtvay."

Giang Dĩnh hoàznrxn toàznrxn hoảng loạn.

"Dưziwd̀ng xe, anh dưziwd̀ng xe!" Khuôdoyjn măgkkḥt lúgaqic trăgkkh́ng lúgaqic đyvhoỏ hôdoyjcmpgn, côdoyj ta tuyêcmpg̣t đyvhoôdoyj́i khôdoyjng thêcmpg̉ đyvhoi vàznrxo đyvhoóqnrngaqic nàznrxy. Bêcmpgn trong khôdoyjng cóqnrn bạn bèzhaf ngưziwdơnwyt̀i quen, côdoyj ta giốcithng nhưziwd khôdoyjng đyvhoưziwdrurjc mờleeti màznrx vẫveskn đyvhoếquwqn, côdoyj ta khôdoyjng muôdoyj́n mìaxsfnh bị mâcfgd́t măgkkḥt!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.