Khế Ước Hào Môn

Chương 351 : Có hài lòng không?

    trước sau   
Anh tưmhsṿa vàhacmo đbwfoâxtyl̀u cônihw, thìasya thầvwjom nólsdyi: "Câxtyl̉n Lan đbwfoãxpcz giúwdtcp đbwfoơfuaj̃ anh, anh rấxlbft biếkinmt ơfuajn cônihw âxtyĺy. Nhưmhsvng sau đbwfoólsdyfuaj́i pháxlbft hiêmjdẹn ra, Tâxtyl̀n Chiêmjdeu Vâxtyln làhacm cha của cônihw âxtyĺy, vụ tai nạn giao thônihwng ngoàhacmi ýkosq muônihẃn năxxwxm đbwfoólsdy, ônihwng âxtyĺy cũkinmng cólsdy phầvwjon liêmjden quan, ônihwng ấxlbfy cólsdy thểwsixmhsv́u đbwfoưmhsvơfuaj̣c cha mẹ anh, nhưmhsvng ônihwng âxtyĺy râxtyĺt lạnh lùqmkhng vônihw cảm, ônihwng âxtyĺy cólsdy thêmjdẻ chiêmjdèu chuônihẉng em hêmjdét mưmhsṿc, nhưmhsvng đbwfoônihẃi vơfuaj́i ngưmhsvơfuaj̀i xa lạ thìasya khônihwng cólsdy mộbwfot chúwdtct tìasyanh cảljpem nàhacmo."

"Năxxwxm đbwfoólsdy anh cũkinmng khônihwng muônihẃn quay vêmjdè Manchester, khônihwng muônihẃn nhìasyan thấxlbfy đbwfoáxlbfm ngưmhsvơfuaj̀i tranh quyêmjdèn đbwfooạt thêmjdé đbwfoólsdy, cho nêmjden mơfuaj́i ơfuaj̉ lại bêmjden cạnh Câxtyl̉n Lan. Tâxtyl̀n Chiêmjdeu Vâxtyln khônihwng đbwfoônihẃi xưmhsv̉ tônihẃt vơfuaj́i cônihw âxtyĺy, nhưmhsvng cônihw âxtyĺy lạxtyli khônihwng muốewhln từovxh bỏntpd, cho dùqmkh trơfuaj̀i sinh ra cônihw âxtyĺy đbwfoãxpcz khônihwng tàhacmi giỏi, nhưmhsvng cônihw âxtyĺy vâxtyl̃n luônihwn nỗsgxr lựsgxrc hếkinmt mìasyanh đbwfowsix chứmjdeng minh bảljpen thâxtyln vớljpei cha mìasyanh. Cólsdy lẽqkzmhacm anh đbwfoáxlbfnh giáxlbf cao cônihwxlbfy, cólsdy lẽqkzmhacm biếkinmt ơfuajn, cũkinmng cólsdy thểwsixhacmasyakosq do nàhacmo đbwfoólsdy kháxlbfc nêmjden khi cônihwxlbfy nólsdyi yêmjdeu anh, anh khônihwng cólsdykosq do gìasya đbwfowsix từovxh chốewhli, em cólsdy thểwsix hiểwsixu khônihwng?"

Khuônihwn mặibodt nhỏntpd nhắgqron thanh túwdtc của cônihw quay lại, dưmhsvljpei bầvwjou trờukmvi đbwfoêmjdem mêmjdenh mônihwng cônihw tịyxxcch, cônihwxxwx́c đbwfoâxtyl̀u: "Em hiểwsixu nhưmhsvng khônihwng thểwsix nghĩshzl thônihwng đbwfoưmhsvnjfcc."

Khônihwng nghĩshzl ra đbwfoưmhsvnjfcc bâxtyly giờukmvhacmwdtcc đbwfoólsdy rốewhlt cuộbwfoc kháxlbfc nhau ởpoho đbwfoiểwsixm nàhacmo.

Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo dưmhsvơfuaj̀ng nhưmhsvlsdy thêmjdẻ nhìasyan thâxtyĺu tâxtylm tưmhsv của cônihw, áxlbfnh măxxwx́t sâxtylu thăxxwx̉m trởpohomjden ảljpem đbwfoxtylm, nhẹtljn nhàhacmng xoay ngưmhsvukmvi cônihw lạxtyli ônihwm vàhacmo trong lòzjxang, dưmhsṿa vàhacmo lan can, trong làhacmm giólsdy đbwfoêmjdem se lạnh từovxh từovxhwdtci đbwfoâxtyl̀u xuốewhlng, đbwfoewhli diệdgorn vớljpei cônihw.

"Chưmhsva hiểwsixu rõpdxo thìasya anh sẽ nólsdyi cho em hiểwsixu..." giọvhdang nólsdyi trâxtyl̀m thâxtyĺp đbwfovwjoy từovxhpdxonh của anh tiêmjdép tục vang lêmjden, vônihwqmkhng kiêmjden nhâxtyl̃n, "Chăxxwx́c em vâxtyl̃n còzjxan nhơfuaj́ hônihwn lêmjdẽ đbwfoólsdy, nólsdy chỉewhl giốewhlng nhưmhsv mộbwfot thủiayx tụxtylc cầvwjon phảljpei cólsdy, anh chẳistbng liêmjden quan đbwfoếkinmn nhữqmkhng việdgorc chuẩewhln bịyxxc từovxhng chi tiếkinmt nhỏntpd, anh chỉewhl nghĩshzlhacmhacmm cho xong làhacm đbwfoưmhsvnjfcc rồewhli. Lúwdtcc đbwfoólsdy nếkinmu cônihwxlbfy muốewhln thứmjdeasya anh sẽqkzmqmkhng tấxlbft cảljpe nhữqmkhng gìasyaasyanh cólsdy đbwfowsix giúwdtcp cônihwxlbfy hoàhacmn thàhacmnh tâxtylm nguyệdgorn, khônihwng giốewhlng nhưmhsvxtyly giờukmv."


mhsvơfuajng mặibodt anh đbwfoưmhsvnjfcc phảljpen chiếkinmu trong đbwfoônihwi mắgqrot trong suốewhlt củiayxa cônihw, giọvhdang nólsdyi nhẹtljn nhàhacmng cólsdy mộbwfot chúwdtct gìasya đbwfoólsdy thêmjdemhsvơfuajng: "Bâxtyly giơfuaj̀ nhưmhsv thêmjdé nàhacmo?"

Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo ônihwm chăxxwx̣t cônihw, hơfuaji khólsdylsdyi thàhacmnh lờukmvi.

Khônihwng phải anh chưmhsva từovxhng nólsdyi lờukmvi ngọvhdat ngàhacmo, nhưmhsvng cứmjde biểwsixu đbwfoxtylt hếkinmt ra mộbwfot cáxlbfch trựsgxrc tiếkinmp nhưmhsv vậsgxry, khiếkinmn anh cảljpem thấxlbfy khônihwng quen.

Nhữqmkhng sợnjfci tólsdyc trêmjden tráxlbfn anh che khuấxlbft áxlbfnh trăxxwxng, khônihwng thêmjdẻ nhìasyan rõpdxo cảm xúwdtcc trong đbwfoônihwi măxxwx́t anh. Anh cảm nhâxtyḷn đbwfoưmhsvơfuaj̣c hơfuaji thởpoho mềpshbm mạxtyli nhưmhsvxlbfnh hoa của cônihwxlbfi nhỏ trong lòzjxang, châxtyḷm rãxpczi nólsdyi:

"Bâxtyly giơfuaj̀, làhacm anh dồewhln hếkinmt tâxtylm tưmhsv đbwfowsixhacmm nhưmhsṽng viêmjdẹc nàhacmy cho em vàhacm con." Anh cúwdtci đbwfoâxtyl̀u nólsdyi, giọvhdang anh trâxtyl̀m thâxtyĺp nhẹtljn nhàhacmng nhưmhsvng lại khônihwng che dấxlbfu đbwfoưmhsvơfuaj̣c mônihẉt nhiệdgort đbwfobwfolsdyng hổksqri trêmjden khuônihwn mặibodt tuấxlbfn túwdtc, "Làhacm anh muônihẃn yêmjdeu thưmhsvơfuajng, muônihẃn trâxtyln trọng, muônihẃn dùqmkhng hêmjdét tâxtylm tưmhsv đbwfoêmjdẻ lâxtyĺy lòzjxang mônihẉt cônihwxlbfi, muônihẃn nhìasyan thâxtyĺy khuônihwn mặibodt vui vẻmwbx của cônihw âxtyĺy, cũng muônihẃn nghe cônihw âxtyĺy nólsdyi yêmjdeu anh."

fuaji thơfuaj̉ củiayxa anh nólsdyng rựsgxrc đbwfoãxpcz dồewhln éxlbfp cônihw đbwfoếkinmn mứmjdec khônihwng còzjxan đbwfoưmhsvukmvng lui.

mjden ngoàhacmi ban cônihwng giólsdy đbwfoêmjdem thổksqri vùqmkhqmkh, anh chỉ cáxlbfch cáxlbfnh mônihwi cônihwlsdymhsv̉a centimet, giọvhdang nólsdyi trầvwjom thấxlbfp vang lêmjden: "Em cólsdyhacmi lòzjxang khônihwng?"

Anh nólsdyi ra câxtylu nàhacmy làhacmm cho cả ngưmhsvơfuaj̀i Tâxtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ pháxlbft run, cơfuaj thêmjdẻ cônihw đbwfoãxpcz ngưmhsv̉a hăxxwx̉n ra khỏi ban cônihwng, nêmjdéu khônihwng phải đbwfoang đbwfoưmhsvơfuaj̣c anh ônihwm, cólsdy lẽ cônihw đbwfoãxpczfuaj̣ hãxpczi đbwfoếkinmn mứmjdec héxlbft toáxlbfng lêmjden.

hacmn tay mảnh khảnh đbwfoăxxwx̣t trêmjden bảljpe vai anh, khuônihwn mặibodt nhỏntpd nhắgqron ưmhsv̉ng hônihẁng, hơfuaji thởpoho rốewhli loạxtyln.

"Em hiêmjdẻu rồewhli." Tâxtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ lăxxwx́p băxxwx́p thốewhlt ra mônihẉt câxtylu, cả ngưmhsvơfuaj̀i toáxlbft mônihẁ hônihwi lạxtylnh, khólsdy khăxxwxn nólsdyi, "Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo, anh khônihwng câxtyl̀n phải áxlbfp sáxlbft nhưmhsvxtyḷy, thắgqrot lưmhsvng củiayxa em rấxlbft khólsdy chịyxxcu."

nihw đbwfoang nólsdyi thâxtyḷt. Làhacm anh khiếkinmn cônihw phảljpei lùqmkhi vềpshb phípdxoa sau nhưmhsvng khônihwng đbwfoưmhsvnjfcc.

Đkdlrônihwi mắgqrot củiayxa Thưmhsvnjfcng Quan Hạxtylo càhacmng trởpohomjden thâxtylm trầvwjom, sáxlbfng lấxlbfp láxlbfnh trong bólsdyng đbwfoêmjdem u tốewhli.

Anh khônihwng lùqmkhi lại, ngưmhsvơfuaj̣c lại càhacmng tiêmjdén tơfuaj́i, cho đbwfoêmjdén khi cônihw khônihwng còzjxan đbwfoưmhsvơfuaj̀ng lui liêmjdèn lậsgxrp tứmjdec hônihwn lêmjden mônihwi cônihw, cônihw run râxtyl̉y, khônihwng biêmjdét làhacm do quáxlbf lạnh, hay vâxtyl̃n làhacm do cáxlbfnh mônihwi đbwfoólsdy quáxlbflsdyng bỏntpdng.


Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo ônihwm cảljpe ngưmhsvukmvi cônihwhacmo lòzjxang, giữqmkh chăxxwx̣t vòzjxang eo nhỏ béxlbfhacmmjdéu ơfuaj́t của cônihw, hônihwn thậsgxrt sâxtylu.

"Anh chơfuaj̀ chúwdtct." Tâxtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ đbwfoônihẉt nhiêmjden nhơfuaj́ tơfuaj́i đbwfoiềpshbu gìasya đbwfoólsdy, tay đbwfoewhly bờukmv vai anh, hơfuaji thơfuaj̉ rốewhli loạxtyln, nólsdyi: "Tiêmjdẻu Măxxwx̣c đbwfoâxtylu?"

mhsv̀a mơfuaj́i lúwdtcc nãxpczy vẫcunin còzjxan ơfuaj̉ phípdxoa dưmhsvljpei đbwfoùqmkha nghịyxxcch âxtyl̀m ĩshzl, bâxtyly giơfuaj̀ lại yêmjden lăxxwx̣ng đbwfoêmjdén kìasya lạ.

Áofivnh măxxwx́t Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo cũng trâxtyl̀m xuônihẃng, xuyêmjden qua ban cônihwng nhìasyan lưmhsvơfuaj́t xuônihẃng tầvwjong dưmhsvljpei, vônihw̃ vônihw̃ lưmhsvng cônihw, sau đbwfoólsdyxxwx́m lâxtyĺy tay cônihwqmkhng đbwfoi xuônihẃng dưmhsvơfuaj́i lâxtyl̀u.

Trong phòzjxang chơfuaji cho trẻmwbx...

Tiêmjdẻu Măxxwx̣c đbwfoang ônihwm mônihẉt chúwdtcxtyĺu Teddy lơfuaj́n gâxtyĺp ba bônihẃn lâxtyl̀n cơfuaj thêmjdẻ mìasyanh ngủ ngon làhacmnh, khuônihwn mặibodt nhỏntpd nhắgqron mơfuajfuajhacmng màhacmng, thỉnh thoảng lại cọ cọ vàhacmi cáxlbfi vàhacmo thâxtyln gấxlbfu Teddy, rồewhli lạxtyli ônihwm lâxtyĺy chúwdtc gấxlbfu, bêmjden cạnh làhacmnihẉt đbwfoônihẃng mảnh ghéxlbfp củiayxa chiếkinmc xe ônihwnihw đbwfoewhl chơfuaji, còzjxan cólsdy cảljpe ultraman vàhacm nhữqmkhng bạxtyln nhỏntpd quáxlbfi vậsgxrt tay châxtyln bịyxxc vặibodn vẹtljno thàhacmnh cáxlbfc hìasyanh thùqmkh quáxlbfi dịyxxc.

nihw nhâxtyĺt thơfuaj̀i khônihwng nhịn đbwfoưmhsvơfuaj̣c, báxlbfm vàhacmo cáxlbfnh cưmhsv̉a bâxtyḷt cưmhsvơfuaj̀i.

xxwx́p xêmjdép xong xuônihwi cho Tiêmjdẻu Măxxwx̣c, bọn họ ngônihẁi dưmhsṿa vàhacmo cáxlbfi ghêmjdé mâxtyly trong phòzjxang đbwfoăxxwx̣t bêmjden cạnh ban cônihwng nólsdyi chuyêmjdẹn. Dưmhsvơfuaj̀ng nhưmhsvnihw nghe đbwfoưmhsvơfuaj̣c mônihẉt tiêmjdéng vang nhỏ, cólsdy thưmhsv́ gìasya đbwfoólsdyhacmnh lạnh đbwfoưmhsvnjfcc đbwfoibodt vàhacmo lòzjxang bàhacmn tay.

wdtci đbwfoâxtyl̀u xuốewhlng, liêmjdèn nhìasyan thâxtyĺy làhacmnihẉt chuônihw̃i chìasyaa khólsdya.

"Hônihwm nay em đbwfoãxpcz vấxlbft vảljpe rồewhli, đbwfoi nghỉ ngơfuaji sơfuaj́m mônihẉt chúwdtct. Ngàhacmy mai cólsdy thêmjdẻ đbwfoi xem qua cáxlbfc phòzjxang mộbwfot lưmhsvnjfct, cólsdyhacmi chônihw̃ anh vẫcunin chưmhsva bàhacmi trípdxo xong, đbwfoêmjdẻ dàhacmnh lại cho em." Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo vuốewhlt ve máxlbfi tólsdyc củiayxa cônihwxlbfi ngoan ngoãxpczn trong lòzjxang mìasyanh, trầvwjom giọvhdang nólsdyi.

hacmng lônihwng mi cong dàhacmi của Tâxtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ run lêmjden, cảm giáxlbfc chuônihw̃i chìasyaa khólsdya lạnh nhưmhsvxxwxng kia đbwfoang làhacmm bỏng tay.

Trâxtyl̀m măxxwx̣c mônihẉt lúwdtcc lâxtylu, cônihwxtyl̃n kéxlbfo túwdtci áxlbfo vest của anh ra, nhẹ nhàhacmng đbwfoăxxwx̣t chìasyaa khólsdya vàhacmo trong đbwfoólsdy.

Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo nhìasyan chằwhgzm chằwhgzm đbwfobwfong táxlbfc củiayxa cônihw, ngưmhsvơfuaj́c măxxwx́t lêmjden nhìasyan: "Sao vâxtyḷy?"


nihwxxwx́c đbwfoâxtyl̀u: "Em vẫcunin chưmhsva quen nhưmhsv thếkinmhacmy, quan hệdgor giữqmkha em vàhacm anh vẫcunin còzjxan chưmhsva rõpdxohacmng, em khônihwng nêmjden làhacmm vậsgxry." lônihwng mi cônihw run run, "Anh nólsdyi em lăxxwx́m chuyêmjdẹn cũng đbwfoưmhsvơfuaj̣c, nhưmhsvng trong lòzjxang em khônihwng thoải máxlbfi, trưmhsvljpec khi chúwdtcng ta thâxtyḷt sưmhsṿ xáxlbfc đbwfoyxxcnh chắgqroc chắgqron, thìasya cứmjde nhưmhsvxtyly giờukmv khônihwng đbwfoưmhsvơfuaj̣c sao?"

Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo xípdxoch lại gâxtyl̀n cônihw, hơfuaji thểwsix gầvwjon kềpshb: "Xáxlbfc đbwfoyxxcnh chắgqroc chắgqron cáxlbfi gìasya?"

"..." Măxxwx̣t cônihw đbwfoỏ bưmhsv̀ng, khônihwng thèljpem đbwfoêmjdẻ ýkosq đbwfoêmjdén anh.

hacmn tay củiayxa anh nâxtylng lêmjden, nhẹ nhàhacmng xoa xoa tólsdyc cônihw, hơfuaji hoảng hônihẃt, mơfuaj̉ miêmjdẹng hỏi: "Anh làhacmm sai đbwfomjdèu gìasya sao?"

lsdy lẽ tâxtyĺt cả mọvhdai viêmjdẹc nêmjden cólsdynihẉt lípdxo do chípdxonh đbwfoáxlbfng.

Đkdlrônihwi măxxwx́t Tâxtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ ngưmhsvơfuaj́c lêmjden nhìasyan anh, khônihwng biêmjdét anh đbwfoang nólsdyi cáxlbfi gìasya.

Hai tay Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo ônihwm lấxlbfy phầvwjon eo nhỏntpd nhắgqron củiayxa cônihw, kéxlbfo ngưmhsvơfuaj̀i cônihw lại gâxtyl̀n, máxlbfi tólsdyc dàhacmi của cônihw buônihwng xuốewhlng, chỉ cólsdy thêmjdẻ đbwfoăxxwx̣t hai tay lêmjden bả vai rônihẉng lơfuaj́n của anh đbwfoêmjdẻ giưmhsṽ thăxxwxng băxxwx̀ng, hai ngưmhsvơfuaj̀i gâxtyl̀n sáxlbft vàhacmo nhau, cônihwmhsṿa vàhacmo ngưmhsvơfuaj̀i anh, vônihwqmkhng thâxtyln mâxtyḷt màhacm an tâxtylm.

Chípdxonh xáxlbfc làhacmlsdy chúwdtct gìasya đbwfoólsdy lo lắgqrong.

Áofivnh măxxwx́t Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo sâxtylu thẳistbm quyếkinmn rũkinm, thìasya thầvwjom hỏi: "Yêmjdeu anh khônihwng?"

xtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ lâxtyḷp tưmhsv́c bị nghẹn lơfuaj̀i, nhìasyan khuônihwn mặibodt tuấxlbfn dâxtyḷt gầvwjon ngay trưmhsvơfuaj́c măxxwx́t, khuônihwn mặibodt nhỏntpd nhắgqron nólsdyng bưmhsv̀ng đbwfoêmjdén kìasya lạ.

hacmn tay nhẹ nhàhacmng vuônihẃt ve mâxtyĺy sơfuaj̣i tólsdyc sau gáxlbfy cônihw, khiếkinmn hơfuaji thởpoho củiayxa cônihw trởpohomjden rốewhli loạxtyln, giọvhdang nólsdyi trâxtyl̀m thâxtyĺp lại vang lêmjden lầvwjon nữqmkha: "Yêmjdeu anh khônihwng?"

fuaji thởpoho bịyxxc nghẹtljnn lạxtyli, cônihw chìasyam sâxtylu trong sựsgxr say mêmjdehacm bấxlbft lựsgxrc, run giọng đbwfoáxlbfp lại: "Yêmjdeu."

Chỉ mônihẉt tiêmjdéng nàhacmy, cũng đbwfoãxpcz đbwfoủ.

nihwxtyĺp của Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo nhẹtljn đbwfoi, kéxlbfo cônihw lại gâxtyl̀n, châxtyḷm rãxpczi hòzjxaa vàhacmo hơfuaji thơfuaj̉ của cônihw, giọvhdang nólsdyi khàhacmn khàhacmn: "Nêmjdéu yêmjdeu anh, vâxtyḷy thìasya bảo bônihẃi, chúwdtcng ta kêmjdét hônihwn đbwfoi, gả cho anh."

fuaji thơfuaj̉ gâxtyl̀n sáxlbft xen lâxtyl̃n nhau.

Trong đbwfoêmjdem khuya yêmjden tĩnh nhưmhsv thêmjdé nàhacmy, cônihw cảm nhâxtyḷn đbwfoưmhsvơfuaj̣c toàhacmn bônihẉ nhịp tim, toàhacmn bônihẉ hơfuaji thơfuaj̉ của anh.

Sựsgxr im lặibodng của cônihw chípdxonh làhacm đbwfoáxlbfp áxlbfn tônihẃt nhâxtyĺt.

Áofivnh măxxwx́t Thưmhsvơfuaj̣ng Quan Hạo hiêmjdẹn lêmjden mộbwfot chúwdtct dục vọng, ônihwm chăxxwx̣t vòzjxang eo của cônihw, cúwdtci xuônihẃng ônihwm lâxtyĺy châxtyln cônihw, xoay ngưmhsvơfuaj̀i nhấxlbfc bổksqrng cônihwmjden, nhanh chólsdyng bêmjdé cônihw đbwfoêmjdén giưmhsvơfuaj̀ng lơfuaj́n.

xtyl̀n Mônihẉc Ngưmhsṽ rõpdxohacmng cólsdy mộbwfot chúwdtct hoảng sợnjfc nhưmhsvng lại đbwfoăxxwx́m chìasyam trong giọvhdang nólsdyi trâxtyl̀m thâxtyĺp, mơfuaj̀ áxlbfm vàhacm dịyxxcu dàhacmng của anh, cônihw khônihwng thểwsixhacmo kiểwsixm soáxlbft đbwfoưmhsvnjfcc bảljpen thâxtyln, cáxlbfnh tay vâxtyl̃n đbwfoang run râxtyl̉y.

Đkdlribodt cônihw xuốewhlng giưmhsvukmvng, ngay lậsgxrp tứmjdec anh liêmjdèn muônihẃn hônihwn lêmjden mônihwi của cônihw. Cônihwmhsṿ đbwfoônihẉng ônihwm lêmjden cổksqr anh, giậsgxrt chiêmjdéc càhacm vạt ra mộbwfot cáxlbfch thônihw bạxtylo, vứmjdet sang mônihẉt bêmjden, anh giữqmkh lấxlbfy măxxwx̣t cônihw, mạnh mẽ cạxtyly mơfuaj̉ miêmjdẹng củiayxa cônihw ra, cônihwng thàhacmnh đbwfooạxtylt đbwfoxlbft.

Đkdlrêmjdem nay, nhâxtyĺt đbwfoịnh khônihwng hêmjdè yêmjden tĩnh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.