Khế Ước Hào Môn

Chương 307-2 : Tôi đã có dự định cả đời rồi

    trước sau   
Sau mộikxmt lúqaakc, sắuxoic mặscvqt anh vẫnptun bìxhlvnh thảkupln nhưnrvnqwwk, lau sạargxch ngóunlsn tay, vứbktht khăyvsln tay sang mộikxmt bêbnotn, cúqaaki đufhfevzvu chậhhxum rãebrki nóunlsi: "Tôtsnji đufhfãebrkunls dựtsnj đufhfygyanh cảkupl đufhfncwti rồjamli, đufhfufzxi cásbpfi khásbpfc đufhfi."

Mặscvqt Giang Dĩhvvunh biếtsuun sắuxoic ngay lậhhxup tứbkthc!

"Em khôtsnjng muốebxqn đufhfufzxi... Em chỉjqxb muốebxqn đufhfiềqwwku đufhfóunls!" Côtsnj ta kíegqych đufhfikxmng, mặscvqt ửlgrsng hồjamlng.

Tiểxfcyu Mặscvqc ởsedybnotn cạargxnh nhìxhlvn sang, đufhfscvqt thìxhlva ăyvsln xuốebxqng nóunlsi: "Côtsnjldoly thậhhxut ngốebxqc cũqwwkng thậhhxut làldol ngâgquiy thơvgle nha, chúqaak khôtsnjng cóunls thứbkth đufhfóunls thìxhlvldolm sao cóunls thểxfcy cho côtsnj đufhfưnrvnijoyc? Ngay cảkupl Tiểxfcyu Mặscvqc cũqwwkng biếtsuut trêbnotn đufhfncwti nàldoly khôtsnjng phảkupli mìxhlvnh muốebxqn thứbkthxhlv thìxhlv sẽretuunls thứbkth đufhfóunls, côtsnjqwwkng lớuxoin nhưnrvn vậhhxuy rồjamli, cásbpfi nàldoly cũqwwkng khôtsnjng hiểxfcyu, thậhhxut sựtsnj ngốebxqc quásbpf đufhfi..."

Mắuxoit Giang Dĩhvvunh lậhhxup tứbkthc đufhfnptubnotn, tứbkthc giậhhxun đufhfếtsuun mứbkthc gầevzvn nhưnrvn mấhdjct kiểxfcym soásbpft.

Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo ngưnrvnuxoic mắuxoit lêbnotn nhìxhlvn Tiểxfcyu Mặscvqc mộikxmt chúqaakt, ásbpfnh mắuxoit củuzmka anh sâgquiu xa vôtsnjqommng, giấhdjcu diếtsuum tìxhlvnh yêbnotu thưnrvnơvgleng sâgquiu đufhfhhxum vàldol bao dung.


"Phụgyfct..." Sandy bậhhxut cưnrvnncwti, trong tiềqwwkm thứbkthc cảkuplm thấhdjcy trìxhlvnh đufhfikxm tiếtsuung Trung củuzmka mìxhlvnh ngàldoly càldolng tốebxqt hơvglen.

Giang Dĩhvvunh tứbkthc giậhhxun cắuxoin chặscvqt môtsnji, nhìxhlvn Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo, run giọdsceng nóunlsi: "Vậhhxuy anh cảkuplm thấhdjcy anh cóunls thểxfcy cho em cásbpfi gìxhlv hảkupl? Tiềqwwkn sao? Anh nghĩhvvu rằbkthng dùqommng bao nhiêbnotu tiềqwwkn thìxhlvunls thểxfcy đufhfufzxi đufhfưnrvnijoyc đufhfôtsnji châgquin làldolnh lặscvqn củuzmka em?! Cảkupl cuộikxmc đufhfncwti, việnxpfc em cóunls thểxfcyldolm còutlxn sóunlst lạargxi bao nhiêbnotu?!"

"Côtsnjunlsi đufhfuzmk chưnrvna?" Ájamlnh mắuxoit lạargxnh lẽretuo củuzmka Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo nhìxhlvn sang.

Anh chậhhxum rãebrki nóunlsi, vạargxch trầevzvn nhữuzusng sựtsnj việnxpfc vẫnptun đufhfang ẩnfean nấhdjcp trong bóunlsng đufhfêbnotm khôtsnjng thểxfcy nhìxhlvn thấhdjcu: "Giang Dĩhvvunh tôtsnji đufhfãebrk khôtsnjng muốebxqn truy cứbkthu chuyệnxpfn đufhfêbnotm hôtsnjm đufhfóunlsxhlv sao côtsnj lạargxi lấhdjcy chuyệnxpfn mấhdjct tíegqych ra đufhfxfcy lừnxpfa gạargxt mọdscei ngưnrvnncwti, cũqwwkng khôtsnjng thènxpfm truy cứbkthu vìxhlv sao côtsnj lạargxi trùqommng hợijoyp xuấhdjct hiệnxpfn trưnrvnuxoic đufhfevzvu xe củuzmka tôtsnji nhưnrvn vậhhxuy -- côtsnj bịygya thưnrvnơvgleng, cho nêbnotn tôtsnji khôtsnjng so đufhfo tấhdjct cảkupl nhữuzusng chuyệnxpfn đufhfóunls, thứbkthtsnji cóunls thểxfcy cho cũqwwkng cóunls giớuxoii hạargxn... Đkskgnxpfng cóunls dồjamln égjfgp tôtsnji quásbpf nhiềqwwku."

vgle thểxfcy củuzmka Giang Dĩhvvunh, run rẩnfeay khôtsnjng thểxfcy kiểxfcym soásbpft.

"Chỉjqxbunls thểxfcy cho em nhữuzusng thứbkth trong giớuxoii hạargxn cóunls đufhfúqaakng khôtsnjng?" Đkskgôtsnji môtsnji côtsnj ta nhợijoyt nhạargxt, hỏnptui: "Cảkupl đufhfncwti củuzmka anh khôtsnjng muốebxqn cho em, chẳnxpfng lẽretu muốebxqn cho côtsnj ta sao?!"

Giang Dĩhvvunh nhìxhlvn Tầevzvn Mộikxmc Ngữuzus chằbkthm chằbkthm, rưnrvnng rưnrvnng nghiếtsuun răyvslng hỏnptui: "Lúqaakc đufhfóunlstsnj đufhfãebrkunlsi vớuxoii tôtsnji nhưnrvn thếtsuuldolo? Côtsnjunlsi côtsnj khôtsnjng thíegqych anh ấhdjcy, côtsnjunlsi côtsnj sẽretu mang theo con trai cúqaakt đufhfi thậhhxut xa! Nhưnrvnng bâgquiy giờncwttsnj lạargxi chạargxy đufhfếtsuun đufhfâgquiy muốebxqn cảkupl đufhfncwti củuzmka anh ấhdjcy! Tầevzvn Mộikxmc Ngữuzus, giậhhxut đufhfjaml chơvglei củuzmka ngưnrvnncwti khásbpfc rấhdjct vui sao? Mộikxmt mặscvqt thìxhlv thểxfcy hiệnxpfn mìxhlvnh trong trắuxoing kiêbnotn cưnrvnncwtng, mặscvqt khásbpfc lạargxi đufhfi quyếtsuun rũqwwk đufhfàldoln ôtsnjng, côtsnj cảkuplm thấhdjcy mìxhlvnh cóunls ti tiệnxpfn khôtsnjng?"

Mặscvqt Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo hoàldoln toàldoln xásbpfm xịygyat.

Tầevzvn Mộikxmc Ngữuzus nhậhhxun ra cóunlsxhlv đufhfóunls khôtsnjng ổufzxn, khuôtsnjn mặscvqt nhỏnptu nhắuxoin hơvglei tásbpfi nhợijoyt, muốebxqn ngăyvsln cảkupln anh nhưnrvnng đufhfãebrk khôtsnjng kịygyap, đufhfưnrvna tay túqaakm lấhdjcy tay ásbpfo anh: "Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo!"

Anh nhẹbnot nhàldolng nắuxoim lấhdjcy tay côtsnj đufhfscvqt xuốebxqng bêbnotn cạargxnh, ưnrvnu nhãebrk đufhfbkthng dậhhxuy.

Chiếtsuuc ghếtsuu bịygya đufhfnfeay lùqommi lạargxi phásbpft ra tiếtsuung kêbnotu, khiếtsuun mọdscei ngưnrvnncwti xung quanh trởsedybnotn run sợijoy.

Kểxfcy cảkupl Giang Dĩhvvunh cũqwwkng đufhfang sợijoyebrki.

tsnj ta biếtsuut vừnxpfa rồjamli mìxhlvnh đufhfãebrk khôtsnjng lựtsnja lờncwti nêbnotn đufhfãebrkunlsi ra nhữuzusng đufhfiềqwwku khôtsnjng nêbnotn nóunlsi, trêbnotn lưnrvnng toásbpft đufhfevzvy mồjamltsnji lạargxnh, nghe thấhdjcy tiếtsuung bưnrvnuxoic châgquin củuzmka anh đufhfang đufhfi tớuxoii côtsnj ta hoàldoln toàldoln thỏnptua hiệnxpfp, run rẩnfeay gọdscei mộikxmt tiếtsuung: "Hạargxo...," ngay lậhhxup tứbkthc cổufzx tay bịygya nắuxoim lấhdjcy kégjfgo lêbnotn khỏnptui bàldoln ăyvsln!


Mộikxmt tiếtsuung "Bốebxqp!" vang lêbnotn, cóunls vậhhxut gìxhlv đufhfóunlsvglei dưnrvnuxoii gầevzvm bàldoln, mọdscei thứbkth trởsedybnotn hỗogvcn đufhfikxmn.

"Hạargxo..." Giang Dĩhvvunh hoảkuplng sợijoy nhìxhlvn anh, ngay lậhhxup tứbkthc trong mắuxoit đufhfong đufhfevzvy nưnrvnuxoic mắuxoit, yếtsuuu ớuxoit vôtsnjqommng, "Hạargxo em xin lỗogvci, em nóunlsi sai rồjamli, em xin lỗogvci..."

tsnj ta ngưnrvnuxoic mắuxoit nhìxhlvn anh, "Hôtsnjm nay em tớuxoii tìxhlvm anh thậhhxut sựtsnj khôtsnjng phảkupli vìxhlv muốebxqn nóunlsi nhữuzusng chuyệnxpfn nàldoly, em đufhfòutlxi xuấhdjct việnxpfn sớuxoim khôtsnjng phảkupli vìxhlv em muốebxqn, màldolldol bởsedyi vìxhlv em lo lắuxoing cho anh! Em cũqwwkng khôtsnjng hy vọdsceng xa vờncwti anh cóunls thểxfcy đufhfqwwkn bùqomm cho em cásbpfi gìxhlv, em chỉjqxb cầevzvn anh bìxhlvnh an vôtsnj sựtsnj thôtsnji! Thếtsuu nhưnrvnng anh cóunls biếtsuut khôtsnjng nếtsuuu nhưnrvn anh cứbkth tiếtsuup tụgyfcc nhưnrvn vậhhxuy cũqwwkng chỉjqxbunls thểxfcy chờncwt giấhdjcy triệnxpfu tậhhxup củuzmka toàldol ásbpfn..." 

"Kégjfgt kégjfgt --!" chiếtsuuc ghếtsuu bịygyagjfgo ra ma sásbpft vớuxoii sàldoln nhàldol tạargxo ra tiếtsuung vang, Giang Dĩhvvunh bịygyagjfgo mạargxnh ra!

"Ngay từnxpfqaakc đufhfevzvu tôtsnji đufhfãebrk khôtsnjng muốebxqn đufhfebxqi xửlgrs vớuxoii côtsnj nhưnrvn thếtsuuldoly trưnrvnuxoic mặscvqt thằbkthng bégjfg," Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo lạargxnh lùqommng nhìxhlvn côtsnj ta, chậhhxum rãebrki nóunlsi, "Nhưnrvnng xem ra côtsnj chưnrvna uốebxqng rưnrvnijoyu màldol đufhfãebrk say, tôtsnji đufhfưnrvna côtsnj ra ngoàldoli, đufhfxfcytsnj tỉjqxbnh rưnrvnijoyu, thếtsuuldolo?"

Giang Dĩhvvunh: "..."

"Thưnrvnijoyng Quan Hạargxo!" Mộikxmt giọdsceng nóunlsi dịygyau dàldolng nhưnrvnng đufhfevzvy kiêbnotn đufhfygyanh ngăyvsln anh lạargxi, Tầevzvn Mộikxmc Ngữuzus ngưnrvnuxoic đufhfôtsnji mắuxoit trong veo nhưnrvnnrvnuxoic lêbnotn, nhìxhlvn anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.