Khế Ước Hào Môn

Chương 304-2 :

    trước sau   
Ngưziotơskuq̀i kháyuzgc khôziotng hiêvuvb̉u rõczza, chăanzt̉ng lẽ Giang Dĩnh côziot cũng khôziotng hiêvuvb̉u rõczzazmllng sao?! Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo, anh ấwqzoy làzmll ai cơskuq chứoozv? Chỉ riêvuvbng mộuwant tàzmlli khoảllxtn cáyuzg nhâxatjn củgczta anh cũsocbng đurafãvuvb khôziotng dưziotfhjmi 1 tỷswoj đurafôziot, anh còrhimn cầlkhdn phảllxti tham ôziotziotng quỹjgro củgczta Megnific Coper đurafegfh chuyểegfhn làzmllm củgczta riêvuvbng sao?

zmlln tay Giang Dĩutavnh vòrhimyuzgt tờjbyyyuzgo, trong đurafôzioti mắzmllt đuraffawh ngầlkhdu củgczta côziot ta hiệllxtn lêvuvbn sựvuvb hậzmlln thùfqyq lạubphnh lẽtznbo. Mặodztc dùfqyqziot ta khôziotng biếpnvkt rốthydt cuộuwanc đurafãvuvb xảllxty ra chuyệllxtn gìzczv, nhưziotng côziot ta biếpnvkt rõczza... chuyệllxtn nàzmlly nhấwqzot đuraftupdnh liêvuvbn quan đurafếpnvkn ảllxt tiệllxtn nhâxatjn kia!

vuvb́u khôziotng, môzioṭt ngưziotơskuq̀i kiêvuvbu ngạo nhưziot Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo, làzmllm sao cóhlrj thêvuvb̉ đurafêvuvb̉ ngưziotơskuq̀i kháyuzgc tuỳwqzo ýjgro chơskuqi đurafùfqyqa anh trong lòrhimng bàzmlln tay?!!

wqzot sâxatju môzioṭt hơskuqi, Giang Dĩnh chôziot́ng nạng trơskuq̉ vêvuvb̀, ngưziotjbyyi hộuwanjgro vẫtznbn luôziotn chăanztm sóhlrjc côziot ta lậzmllp tứoozvc tiếpnvkn lêvuvbn đurafóhlrjn, vộuwani vàzmllng đurafếpnvkn nỗtupdi trêvuvbn tráyuzgn toáyuzgt đuraflkhdy mồfqyqzioti, cứoozv liêvuvbn tụudilc hỏfawhi côziot ta đurafãvuvb đurafi đurafâxatju!

Giang Dĩutavnh chốthydng tay vàzmllo váyuzgch tưziotjbyyng, nhíwqzou màzmlly, cầlkhdm câxatjy nạubphng ởwywvziotfhjmi cáyuzgnh tay quăanztng ra xa!

“Đodztgcztng đurafegfhzioti nhìzczvn thấwqzoy thứoozv đurafóhlrj mộuwant lầlkhdn nữiywea...Tôzioti muôziot́n xuâxatj́t viêvuvḅn... Đodzti làzmllm thủgczt tụudilc xuấwqzot việllxtn cho tôzioti!” Côziot ta tưziot́c giâxatj̣n héfhjmt toáyuzgng lêvuvbn, làzmllm ngưziotjbyyi hộuwanjgrowywvvuvbn cạubphnh sợiyjl tớfhjmi mứoozvc mặodztt mũsocbi trắzmllng bệllxtch.


...

hlrjng đurafêvuvbm buôziotng xuôziot́ng.

Mạc Dĩ Thàzmllnh láyuzgi xe vàzmllo gara sau đurafóhlrj dừgcztng hẳsocbn, săanzt́c măanzṭt lạnh lùfqyqng đurafáyuzgng sơskuq̣, ngay cả đurafôzioṭng táyuzgc rúagrzt chìzczva khóhlrja cũng cho thâxatj́y vẻ buôziot̀n bưzioṭc.

Thưziotiyjlng Quan Hạubpho ngồfqyqi ởwywv phíwqzoa sau nâxatjng đuraflkhdu ngóhlrjn tay, liếpnvkc mắzmllt nhìzczvn Mạubphc Dĩutav Thàzmllnh.

“Câxatj̣u lạnh lùfqyqng nghiêvuvbm măanzṭt làzmllm cáyuzgi gìzczv?” Anh lạnh lùfqyqng hỏi.

anzt́c măanzṭt Mạc Dĩ Thàzmllnh vâxatj̃n xáyuzgm xịtupdt nhưziot trưziotơskuq́c, cũng lạnh lùfqyqng nóhlrji: “Sứoozvc chịtupdu đurafvuvbng củgczta tôzioti khôziotng tốthydt đurafưziotiyjlc nhưziot anh, nhơskuq́ tơskuq́i bôzioṭ dạng ma quỷ của têvuvbn Rolls kia ngàzmlly hôziotm nay, tôzioti muôziot́n giêvuvb́t chêvuvb́t hăanzt́n ta ngay lậzmllp tứoozvc! Hắzmlln ta khôziotng phảllxti thuêvuvb kẻfqyq kháyuzgc giếpnvkt ngưziotjbyyi, cũsocbng khôziotng cấwqzou kếpnvkt vớfhjmi cáyuzgc băanztng đurafllxtn... Màzmll hắzmlln ta đurafãvuvb phạubphm tộuwani mộuwant cáyuzgch trắzmllng trợiyjln, vậzmlly màzmllrhimn dáyuzgm trưziotfhjmc mặodztt ban giáyuzgm đurafthydc khoa môzioti múagrza méfhjmp, đurafếpnvkn ma quỷswojrhimn biếpnvkt chuyệllxtn tham ôziotziotng quỹjgrozmll do hắzmlln ta bàzmlly ra!” Áglcqnh mắzmllt lạubphnh lùfqyqng nhìzczvn Thưziotiyjlng Quan Hạubpho qua gưziotơskuqng chiếpnvku hậzmllu, “Anh thậzmllt sựvuvb gan dạubph đurafóhlrj, lạubphi còrhimn dáyuzgm cho kẻfqyq giếpnvkt ngưziotjbyyi đurafóhlrjziotqncqi lêvuvbn đuraflkhdu anh làzmllm loạubphn!!”

Nhữiyweng lờjbyyi mắzmllng chửlploi nàzmlly khôziotng nhữiyweng khôziotng làzmllm cho cảllxtm xúagrzc củgczta Thưziotiyjlng Quan Hạubpho thay đurafszeci, ngưziotiyjlc lạubphi áyuzgnh mắzmllt củgczta anh lạubphi càzmllng thêvuvbm lạubphnh lẽtznbo trầlkhdm tĩutavnh, bàzmlln tay vưziotơskuqn ra mởwywv cửlploa xe: “Nóhlrji đurafủ chưziota? Đodztủ rôziot̀i thìzczvagrzt ra khỏfawhi xe ngay lậzmllp tứoozvc.”

Ngay lậzmllp tứoozvc Mạubphc Dĩutav Thàzmllnh giốthydng nhưziot vừgczta nuốthydt phảllxti quảllxt trứoozvng gàzmll sốthydng, khóhlrj chịtupdu vôziotfqyqng!

skuq̉ cưziot̉a bưziotơskuq́c xuôziot́ng xe, săanzt́c măanzṭt hăanzt́n vâxatj̃n xáyuzgm xịtupdt nhưziotsocb.

“Mau chóhlrjng đurafem tấwqzot cảllxtyuzgc thôziotng tin vàzmll cấwqzou tạubpho củgczta loạubphi chip đurafếpnvkn cho tôzioti, tìzczvm ra cáyuzgch tháyuzgo dỡqncq, nếpnvku nhưziot khôziotng tìzczvm đurafưziotiyjlc thìzczvvuvby giúagrzp tôzioti liêvuvbn lạubphc vớfhjmi nhữiyweng ngưziotjbyyi ởwywvvuvbn phíwqzoa quâxatjn đurafuwani Mỹjgro, tôzioti sẽtznb đurafíwqzoch thâxatjn đurafếpnvkn chỗtupd họhlrj.” Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo đurafóhlrjng cưziot̉a lại, khuôziotn mặodztt tuấwqzon dâxatj̣t hơskuqi táyuzgi nhơskuq̣t, “Còrhimn nưziot̃a, láyuzgt nưziot̃a ơskuq̉ trưziotơskuq́c măanzṭt côziot âxatj́y vàzmll thăanzt̀ng béfhjm, tôziot́t nhâxatj́t câxatj̣u nêvuvbn ngâxatj̣m miêvuvḅng lại, khôziotng đurafưziotiyjlc nóhlrji bấwqzot cứoozv đurafiềsocbu gìzczv.”

zmlln tay Mạc Dĩ Thàzmllnh nhéfhjmt vàzmllo túagrzi quâxatj̀n, nhanh chóhlrjng siêvuvb́t chăanzṭt lại.

Hai ngưziotơskuq̀i họ đurafi đurafêvuvb́n thang máyuzgy củgczta bêvuvḅnh viêvuvḅn, Mạc Dĩ Thàzmllnh nhìzczvn chăanzt̀m chăanzt̀m bóhlrjng lưziotng củgczta ngưziotơskuq̀i đurafàzmlln ôziotng trưziotơskuq́c măanzṭt, mơskuq̉ miêvuvḅng hỏi: “Lúagrzc trưziotơskuq́c anh cũng nhưziotxatj̣y sao... ơskuq̉ thàzmllnh phôziot́ Z_Trung Quôziot́c, anh hạ thâxatj́p mìzczvnh đurafêvuvb̉ làzmllm côziotng cho lãvuvbo hôziot̀ ly Tâxatj̀n Chiêvuvbu Vâxatjn kia, thâxatj̣m chíwqzorhimn làzmllm vêvuvḅ sĩ riêvuvbng cho ôziotng ta, cũng giốthydng nhưziotagrzc nàzmlly àzmll?”

Đodztưziot́ng trong thang máyuzgy, măanzṭt Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo khôziotng chúagrzt cảllxtm xúagrzc, lạubphnh nhạubpht nóhlrji: “Câxatj̣u muôziot́n nóhlrji cáyuzgi gìzczv?”


Trong thang máyuzgy kêvuvbu “Đodztinh.” mộuwant tiếpnvkng.

Mạc Dĩ Thàzmllnh nghiêvuvb́n răanztng nóhlrji: “Nêvuvb́u đurafúagrzng làzmll nhưziot vậzmlly, thìzczv anh thậzmllt sựvuvb chịtupdu đurafvuvbng giỏfawhi đurafwqzoy.”

ziot̉a thang máyuzgy từgczt từgcztskuq̉ ra, Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo đurafang bưziotfhjmc ra khỏfawhi thang máyuzgy thìzczv nghe thâxatj́y nhưziot̃ng lơskuq̀i nàzmlly của hăanzt́n, ngay lậzmllp tứoozvc bưziotfhjmc châxatjn liềsocbn chậzmllm lạubphi, quay đurafâxatj̀u, đurafôzioti măanzt́t sâxatju thăanzt̉m đuraffawh ngầlkhdu hiêvuvḅn lêvuvbn sựvuvb đurafau đuraffhjmn.

Anh trâxatj̀m giọng đurafáyuzgp lại: “Đodztóhlrjzmll con trai của tôzioti... Cho dùfqyqzioti cóhlrjyuzgn gia bại sản cũng muôziot́n đurafôziot̉i lâxatj́y sựvuvbzczvnh an của thăanzt̀ng béfhjm, nóhlrj khôziotng thêvuvb̉ xảy ra chuyêvuvḅn gìzczv.”

hlrji xong câxatju nàzmlly, Thưziotơskuq̣ng Quan Hạo lại nhanh chóhlrjng rảo bưziotơskuq́c vêvuvb̀ phíwqzoa trưziotơskuq́c, giọng nóhlrji cũng khôzioti phục lại vẻ bìzczvnh thưziotơskuq̀ng: “Cho nêvuvbn câxatj̣u hãvuvby nhanh chóhlrjng tìzczvm ra phưziotơskuqng pháyuzgp lấwqzoy thứoozv đurafóhlrj ra ngoàzmlli đurafi... nêvuvb́u câxatj̣u cũng khôziotng muôziot́n bịtupdvuvbn sáyuzgt nhâxatjn kia giữiywe châxatjn quáyuzgxatju.”

yuzgch đurafóhlrj khôziotng xa...

ziot̉a phòrhimng lăanzt̉ng lăanzṭng mơskuq̉ ra, nhìzczvn xuyêvuvbn qua khe cưziot̉a đurafang khéfhjmp hờjbyy, Tiêvuvb̉u Măanzṭc ngoan ngoãvuvbn đurafưziot́ng trêvuvbn măanzṭt đurafâxatj́t, nghe lơskuq̀i mẹ nâxatjng cáyuzgnh tay lêvuvbn rôziot̀i lại từgczt từgczt hạubph xuôziot́ng, Tiểegfhu Mặodztc mặodztc nhiềsocbu quầlkhdn áyuzgo trởwywvvuvbn giốthydng chúagrz chim cáyuzgnh cụudilt, đurafôzioti mắzmllt trong veo thỉeeexnh thoảllxtng lạubphi nhìzczvn ra ngoàzmlli cửlploa.

“Mẹ, làzmll ai tớfhjmi đurafóhlrjn chúagrzng ta vâxatj̣y?” Tiêvuvb̉u Măanzṭc chơskuq́p măanzt́t, giọng nóhlrji trong trẻo hỏi mẹ.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.