Hôn Trộm 55 Lần

Chương 771 : Lựa chọn của Hứa Gia Mộc (30)

    trước sau   
Đkjvyvfmau nónubvi, tìncbbnh thâxbllm lâxbllu rồdttxi chỉkpvg nhưfkha bầxrjau bạdrdpn, yêvfmau thưfkhaơeyeang khôjbqdng cầxrjan nhiềvfmau lờszcli.

Nhưfkhang làsocb, rõdctxsocbng côjbqdvfmang yêvfmau anh 13 năjjcmm, nhưfkhang vìncbb sao khi anh nónubvi anh yêvfmau côjbqd 13 năjjcmm nhưfkha thếamhh, cónubv vẻydvy nhưfkhancbbnh yêvfmau củrhsqa côjbqd lạdrdpi trởbknzvfman nhỏbejredrb khôjbqdng đhtleáqcwang nhắkbqmc tớacggi.

Ngưfkhaszcli đhtleàsocbn ôjbqdng kíveki... vĩiyjgnh viễxrjan đhtlevfmau làsocbqcwang vẻydvy lạdrdpnh lùqokung, ívekit nónubvi, bạdrdpn lảjufhi nhảjufhi nónubvi mấvfmay chụlvabc câxbllu, anh cũvfmang chỉkpvg biếamhht rồdttxi “Ừwgvmhm”, “Đkjvyưfkhalmawc” nhưfkha vậcqtty, đhtleôjbqdi khi sẽkjvy cảjufhm thấvfmay rấvfmat buồdttxn tẻydvy, khôjbqdng nhịzfhln đhtleưfkhalmawc lạdrdpi đhtlefomui tívekinh đhtlefomui nếamhht đhtleùqokua giỡcqttn anh.

Nhưfkhang làsocb, ngưfkhaszcli đhtleàsocbn ôjbqdng ívekit nónubvi nhưfkha thếamhh, mộxrjat khi mởbknz miệqboing, liềvfman đhtlei thẳlmawng vàsocbo lòkpvgng ngưfkhaszcli.

Kiềvfmau An Hảjufho vậcqtty màsocbncbbm đhtleưfkhalmawc mộxrjat ngưfkhaszcli nguyệqboin vìncbbjbqdsocb chốclaeng lạdrdpi cảjufh thếamhh giớacggi.

-

Cuộxrjac phỏbejrng vấvfman củrhsqa Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman kếamhht thúfhktc, trởbknz lạdrdpi phòkpvgng nghỉkpvg, lôjbqdi đhtleiệqboin thoạdrdpi ra liềvfman thấvfmay cuộxrjac gọwrumi nhỡcqtt củrhsqa Kiềvfmau An Hảjufho, anh khôjbqdng hềvfma nghĩiyjg ngợlmawi liềvfman gọwrumi lạdrdpi. Đkjvyiệqboin thoạdrdpi vang lêvfman vàsocbi tiếamhhng túfhktt túfhktt mớacggi đhtleưfkhalmawc Kiềvfmau An Hảjufho đhtleónubvn nhậcqttn, bêvfman trong truyềvfman đhtleếamhhn khôjbqdng phảjufhi làsocb giọwrumng nónubvi mềvfmam mạdrdpi củrhsqa côjbqdsocbsocb tiếamhhng nứbgehc nởbknz.

Cảjufh ngưfkhaszcli anh liềvfman trởbknzvfman căjjcmng thẳlmawng trong nháqcway mắkbqmt: “Kiềvfmau Kiềvfmau? Sao vậcqtty?”

“Em...” Kiềvfmau An Hảjufho chỉkpvgnubvi mộxrjat chữdtaw, bởbknzi vìncbb khónubvc lâxbllu, trởbknzvfman nấvfmac cụlvabc.

Tráqcwai tim Lụlvabc Cẩvfman niêvfman, liềvfman lo lắkbqmng nhưfkha thiêvfmau đhtleclaet, khôjbqdng hềvfma nghĩiyjg ngợlmawi xoay ngưfkhaszcli, xin lỗbknzi ngưfkhaszcli củrhsqa đhtleàsocbi truyềvfman hìncbbnh đhtlezfhlnh tốclaei nay mờszcli mìncbbnh ăjjcmn cơeyeam nónubvi: “Thậcqttt xin lỗbknzi, vợlmawjbqdi cónubv chúfhktt chuyệqboin, tôjbqdi phảjufhi vềvfma nhàsocb trưfkhaacggc, hôjbqdm nàsocbo tôjbqdi sẽkjvy bốclae tríveki mờszcli mọwrumi ngưfkhaszcli.”

“Khôjbqdng sao, Lụlvabc tổfomung, anh bậcqttn thìncbb cứbgeh đhtlei trưfkhaacggc, hôjbqdm nàsocbo gặxbllp lạdrdpi.”

Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman lạdrdpi nónubvi mộxrjat tiếamhhng xin lỗbknzi rồdttxi quay đhtlexrjau, nónubvi vớacggi trợlmawkmzu: “Chuẩvfman bịzfhl xe nhanh lêvfman, quay vềvfma Cẩvfmam Túfhkt viêvfman.”

Kiềvfmau An Hảjufho trong đhtleiệqboin thoạdrdpi khôjbqdng dễxrjasocbng gìncbb mớacggi ổfomun đhtlezfhlnh lạdrdpi đhtleưfkhalmawc cảjufhm xúfhktc, nghe đhtleưfkhalmawc tiếamhhng đhtlexrjang củrhsqa anh, khónubvc càsocbng lớacggn hơeyean.

Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman nghe thấvfmay tiếamhhng khónubvc, đhtlei từveki trong đhtleàsocbi truyềvfman hìncbbnh ra rấvfmat nhanh, vừvekia ngồdttxi lêvfman xe đhtleãkpvg thúfhktc giụlvabc trợlmawkmzu, sau đhtleónubv thi thoảjufhng lạdrdpi an ủrhsqi côjbqd mấvfmay câxbllu.

Đkjvyàsocbi truyềvfman hìncbbnh ởbknz đhtleoạdrdpn trung tâxbllm thàsocbnh phốclae phồdttxn hoa tấvfmap nậcqttp, lúfhktc nàsocby lạdrdpi làsocb tan tầxrjam, tắkbqmc đhtleưfkhaszclng vôjbqdqokung, xe thưfkhaszclng xuyêvfman phảjufhi dừveking lạdrdpi, Kiềvfmau An Hảjufho nghe đhtleưfkhalmawc tiếamhhng thúfhktc giụlvabc trợlmawkmzu củrhsqa anh liêvfman tụlvabc trong đhtleiệqboin thoạdrdpi.

“Khôjbqdng phảjufhi bảjufho cậcqttu nhanh lêvfman sao!”

“Cónubv biếamhht láqcwai xe khôjbqdng thếamhh?”

“Cho tôjbqdi xuốclaeng xe, xuốclaeng xe, mởbknz cửydvya ra!”

Tuy khôjbqdng phảjufhi rốclaeng Kiềvfmau An Hảjufho, nhưfkhang Kiềvfmau An Hảjufho vẫacggn bịzfhl anh quáqcwat đhtleếamhhn run sợlmaw, sau đhtleónubv theo bảjufhn năjjcmng sờszcl bụlvabng củrhsqa mìncbbnh, hívekit hívekit cáqcwai mũvfmai, dịzfhlu dàsocbng mởbknz miệqboing: “Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman...”

Vốclaen dĩiyjg Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman đhtleang đhtlezfhlnh đhtlevfmay cửydvya xuốclaeng xe, nghe đhtleưfkhalmawc âxbllm thanh củrhsqa anh, lậcqttp tứbgehc dừveking đhtlexrjang táqcwac lạdrdpi, thậcqttt cẩvfman thậcqttn mởbknz miệqboing nónubvi: “Sao vậcqtty? Kiềvfmau Kiềvfmau, anh ởbknz đhtleâxblly?”

“Em, ... em khôjbqdng sao...” Bởbknzi vìncbb KIềvfmau An Hảjufho khôjbqdng dừveking đhtleưfkhalmawc nứbgehc nởbknz, lờszcli nónubvi đhtlevfmau bịzfhl đhtlebgeht quãkpvgng, sau đhtleónubvjbqd lạdrdpi nghĩiyjg đhtleếamhhn mìncbbnh vừvekia khónubvc to nhưfkha thếamhh, khôjbqdng nhịzfhln đhtleưfkhalmawc nívekin khónubvc màsocbfkhaszcli, sau đhtleónubv vừvekia lau nưfkhaacggc mắkbqmt, vừvekia néedrbn giậcqttn nónubvi vớacggi Lụlvabc Cẩvfman Niêvfman: “Đkjvyvfmau tạdrdpi anh... nếamhhu khôjbqdng phảjufhi anh, sao em lạdrdpi khónubvc đhtleưfkhalmawc?”

“Anh?” Lúfhktc anh bịzfhl hỏbejri nhưfkha thếamhh quảjufh thựuimjc đhtleãkpvg bịzfhl dọwruma bay hếamhht nửydvya cáqcwai hồdttxn vívekia, anh làsocbm gìncbbsocb khiếamhhn côjbqd khónubvc thàsocbnh nhưfkha vậcqtty?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.