Hôn Trộm 55 Lần

Chương 528 : Không gả được, anh cưới em (28)

    trước sau   
Bốilrkn giờudsb chiềbowlu, Kiềbowlu An Hảudeio đdysci dạndcmo mệyonyt mỏakgei, lúudeic tìyvzsm mộbczht nhàfzru ăhjeyn đdyscnfhn nghỉbpds ngơtobbi, nhậeiuln đdyscưeiulfopsc cuộbczhc đdysciệyonyn thoạndcmi thứfzrueiul.

udeic nàfzruy Kiềbowlu An Hảudeio đdyscang ngậeiulm ốilrkng húudeit, uốilrkng tràfzru sữsetja trâshlrn châshlru màfzru bạndcmn trai Lụqorjc Cẩzbrwn Niêqorjn mua, thậeiult ra thìyvzs tràfzru sữsetja kia cũbczhng khôfftsng cóxteryvzs đdyscsetjc biệyonyt nhưeiulng bởrrkti vìyvzs Lụqorjc Cẩzbrwn Niêqorjn dùibuyng tiềbowln mua, Kiềbowlu An Hảudeio cảudeim thấgfvuy lạndcmi uốilrkng ngon hơtobbn bấgfvut kỳhdjn tràfzru sữsetja trâshlrn châshlru nàfzruo kháhiujc.

fzru đdyscúudeing dịdcfvp chíxsrgnh làfzru, lúudeic ấgfvuy ởrrktqorjn cạndcmnh bàfzrun củbczha Kiềbowlu An Hảudeio cóxter hai côfftshiuji trẻmfij tuổtobbi thờudsbi thưeiulfopsng, mộbczht ngưeiuludsbi trong đdyscóxter giơtobb cổtobb tay, nóxteri: "Đypkrâshlry làfzru bạndcmn trai tớakge mua cho tớakge, tốilrkn..." Sau đdyscóxter liềbowln khoa tay múudeia châshlrn ra dấgfvuu hiệyonyu ‘táhiujm’.

Mộbczht côfftszlne kháhiujc tỏakge vẻmfijshlrm mộbczh hỏakgei: "80.000?"

"800.000!" Côfftshiuji kia nóxteri ra giáhiuj cảudei, khiếxslqn áhiujnh mắshlrt côfftshiuji kia tràfzrun đdyschiujy hâshlrm mộbczh.

Kiềbowlu An Hảudeio thấgfvuy mộbczht màfzrun kia, liềbowln lặsetjng lẽiskmudeii đdyschiuju, liếxslqc mắshlrt nhìyvzsn tràfzru sữsetja 18 đdyscgsznng, khôfftsng nhịdcfvn đdyscưeiulfopsc khẽiskm thởrrktfzrui mộbczht tiếxslqng, ngưeiuludsbi bạndcmn gáhiuji nhưeiulfftsbczhng thậeiult làfzru nghèqqyro…

Đypkrúudeing lúudeic Kiềbowlu An Hảudeio đdyscang cảudeim tháhiujn, đdysciệyonyn thoạndcmi di đdyscbczhng củbczha côffts liềbowln vang lêqorjn, Kiềbowlu An Hảudeio bảudein năhjeyng cho làfzru Lụqorjc Cẩzbrwn Niêqorjn, vìyvzs vậeiuly lấgfvuy ra đdysciệyonyn thoạndcmi di đdyscbczhng, nhấgfvun nhậeiuln nghe, đdyscang đdyscdcfvnh mởrrkt miệyonyng gọbiqti têqorjn Lụqorjc Cẩzbrwn Niêqorjn, thấgfvuy ngưeiuludsbi gọbiqti tớakgei làfzru Kiềbowlu An Hạndcm, vìyvzs vậeiuly đdysctobbi chữsetj "Lụqorjc” thàfzrunh “chịdcfv” .

Kiềbowlu An Hạndcm khôfftsng hềbowl nghe côfftsxteri, vừhjeya lúudeic mởrrkt miệyonyng, côffts mạndcmnh mẽiskm hỏakgei: "Kiềbowlu Kiềbowlu, em cóxter xem tin tứfzruc chưeiula?"

Kiềbowlu An Hảudeio cắshlrn ốilrkng húudeit, uốilrkng mộbczht hớakgep tràfzru sữsetja, mặsetjt mờudsb mịdcfvt hỏakgei: "Tin gìyvzs?"

"Vềbowlfftsng ty Hứfzrua thịdcfv." Kiềbowlu An Hạndcm trưeiulakgec trảudei lờudsbi trọbiqtng đdysciểnfhnm, sau đdyscóxter liềbowln thuậeiuln thếxslq thuyếxslqt giáhiujo Kiềbowlu An Hảudeio: "Kiềbowlu Kiềbowlu, dùibuyyvzs em cũbczhng làfzru ngưeiuludsbi nhàfzru họbiqt Kiềbowlu, cóxter phảudeii mỗzmggi ngàfzruy nêqorjn chúudei ýqqyr tin tứfzruc mộbczht chúudeit khôfftsng? Em cóxter biếxslqt tìyvzsnh hìyvzsnh chứfzrung khoáhiujn côfftsng ty nhàfzru họbiqt Kiềbowlu hiệyonyn nay ra sao khôfftsng? Chẳokzrng lẽiskm em thậeiult sựoyod muốilrkn làfzrum diễjofdn viêqorjn cảudei đdyscudsbi? Em còowecn khôfftsng suy nghĩgyxj trởrrkt vềbowlfftsng ty Kiềbowlu thịdcfvfzrum việyonyc..."

Kiềbowlu An Hảudeio biếxslqt Kiềbowlu An Hạndcm đdyscãoknwxteri đdyscếxslqn vấgfvun đdyscbowlfzruy, sẽiskm khôfftsng dứfzrut, vộbczhi vàfzrung nuốilrkt trâshlrn châshlru vàfzruo trong bụqorjng, lấgfvuy lòowecng nóxteri: "Chịdcfv, chịdcfv, chịdcfv, em biếxslqt, em nhấgfvut đdyscdcfvnh sẽiskm sửbzvpa chữsetja, tìyvzsnh hìyvzsnh nhàfzru họbiqt Hứfzrua thếxslqfzruo?"

"Nhàfzru họbiqt Hứfzrua..." Nháhiujy mắshlrt giọbiqtng nóxteri Kiềbowlu An Hạndcm trởrrktqorjn nghiêqorjm túudeic: "Lúudeic trưeiulakgec báhiujc gáhiuji tốilrkn vàfzrui trăhjeym triệyonyu đdyschiuju tưeiulfzruo côfftsng trìyvzsnh, ngưeiuludsbi ta khôfftsng hợfopsp táhiujc nữsetja, sốilrk tiềbowln lớakgen coi nhưeiul bỏakge đdysci, sau đdyscóxter thứfzruc ăhjeyn củbczha côfftsng ty Hứfzrua thịdcfvbczhng cóxterfzrui vấgfvun đdyscbowl, khiếxslqn cổtobb phiếxslqu rớakget giáhiuj thêqorj thảudeim... Cứfzru nhưeiul vậeiuly trong

buổtobbi chiềbowlu ngắshlrn ngủbczhi, 30% tàfzrui sảudein củbczha côfftsng ty cứfzru bốilrkc hơtobbi nhưeiul vậeiuly... Hơtobbn nữsetja, lúudeic nàfzruy cổtobb phiếxslqu củbczha côfftsng ty Hứfzrua thịdcfv bịdcfv ngưeiuludsbi ta thu mua lạndcmi…”

"Tạndcmi sao lạndcmi nhưeiul vậeiuly chứfzru?" Kiềbowlu An Hảudeio còowecn sóxtert lạndcmi vẻmfij ngọbiqtt ngàfzruo trêqorjn mặsetjt vìyvzsibuyng Lụqorjc Cẩzbrwn Niêqorjn thàfzrunh ‘nửbzvpa bạndcmn bèqqyr nửbzvpa ngưeiuludsbi yêqorju’, mang theo mộbczht tia lo lắshlrng: "Khôfftsng phảudeii gầhiujn đdyscâshlry côfftsng ty Hứfzrua thịdcfv vẫxslqn pháhiujt triểnfhnn tốilrkt sao?"

ypkrúudeing làfzru pháhiujt triểnfhnn rấgfvut tốilrkt, nhưeiulng cóxter vẻmfij, làfzruxter ngưeiuludsbi sau lưeiulng ra tay vớakgei côfftsng ty Hứfzrua thịdcfv, quan trọbiqtng hơtobbn làfzru, đdyscilrki phưeiulơtobbng làfzru ai cũbczhng khôfftsng biếxslqt, nóxteri tóxterm lạndcmi, bâshlry giờudsbyvzsnh hìyvzsnh củbczha côfftsng ty Hứfzrua thịdcfv khôfftsng đdyscưeiulfopsc khảudei quan cho lắshlrm."

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.