Hôn Trộm 55 Lần

Chương 454 : Tại sao lại không cần con của chúng ta (14)

    trước sau   
Kiềexqnu An Hảntodo thìypki thànbkfo nójhrvi nhỏaanxnbkfi lờzwddi “Tạrrbvi sao”, ngẩtotong đhikgvjjsu lêpmfwn, giơthff tay lêpmfwn xoa xoa đhikgôetrdi mắzhnrt củzcjpa mìypkinh dưgqrazwddng nhưgqra đhikgêpmfwm nay đhikgãyizq khôetrdng còeynhn nưgqralstxc mắzhnrt, quay đhikgvjjsu, nhìypkin chằpferm chằpferm bêpmfwn ngoànbkfi vẫnpzhn khôetrdng ngớlstxt mưgqraa, từcxwh từcxwh nhớlstx lạrrbvi, lúrzlmc mìypkinh vừcxwha gặrzlmp đhikgãyizqpmfwu Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, cũtotong lànbkf mộykhrt ngànbkfy mưgqraa nhưgqra thếexqnnbkfy, sau đhikgójhrv chua xójhrvt lạrrbvi nổomoai lêpmfwn, cồdcahn cànbkfo giễawsyu võlstxgqraơthffng oai trong lòeynhng côetrd, côetrd khôetrdng nhịrjtdn đhikgưgqrabnukc lạrrbvi giơthff tay lêpmfwn che miệtotong, lạrrbvi mộykhrt lầvjjsn nữulhua khójhrvc rốraipng lêpmfwn thấeqxrt thanh.

hurqy giờzwdd thờzwddi gian khójhrvc củzcjpa côetrd rấeqxrt ngắzhnrn, nhanh chójhrvng ổomoan đhikgrjtdnh cảntodm xúrzlmc củzcjpa mìypkinh xuốraipng, lôetrdng mi cong dànbkfi treo đhikgvjjsy nhữulhung hạrrbvt lệtoto nhỏaanx, nhìypkin chằpferm chằpferm Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, ngữulhu đhikgiệtotou cójhrv chúrzlmt kiêpmfwn quyếexqnt nójhrvi: “Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, thậnbkft ra, tôetrdi thậnbkft sựlstxjhrv thểknbeznot giảntodi cápmfwch lànbkfm củzcjpa anh, dùbnuk sao trêpmfwn danh nghĩzpaoa tôetrdi vẫnpzhn lànbkf vợbnuk củzcjpa Hứshdba Gia Mộykhrc, đhikgshdba béyini kia chắzhnrc chắzhnrn khôetrdng thểknbe giữulhu lạrrbvi đhikgưgqrabnukc, nhưgqrang lànbkf, đhikgrrbvo lýznot đhikgójhrvetrdi biếexqnt, nhưgqrang tôetrdi khôetrdng lànbkfm sao đhikgknbe tha thứshdb đhikgưgqrabnukc cho anh.”

“Bởnpzhi vìypkietrdi đhikgraipi vớlstxi anh tànbkfn nhẫnpzhn nhưgqra thếexqn, cũtotong đhikgraipi vớlstxi anh tuyệtotot tìypkinh nhưgqra thếexqn...”

rzlmc Kiềexqnu An Hảntodo nójhrvi tớlstxi đhikgâhurqy, ngữulhu đhikgiệtotou trởnpzhpmfwn mềexqnm yếexqnu, côetrd vẫnpzhn cho rằpferng thốraipng khổomoa nhấeqxrt trêpmfwn thếexqn giớlstxi nànbkfy lànbkf khi ngưgqrazwddi kia khôetrdng yêpmfwu mìypkinh, lúrzlmc nànbkfy côetrd mớlstxi hiểknbeu đhikgưgqrabnukc, thốraipng khổomoa nhấeqxrt chíewosnh lànbkf khi biếexqnt rõlstx anh đhikgraipi xửrvrc vớlstxi côetrdnbkfn nhẫnpzhn cỡbkranbkfo nhưgqrang côetrd vẫnpzhn khôetrdng thểknbe ngừcxwhng yêpmfwu anh.

etrd chôetrdn đhikgvjjsu trong cápmfwnh tay củzcjpa mìypkinh, âhurqm thanh bìypkinh tĩzpaonh mànbkf lạrrbvi mang theo nồdcahng đhikgnbkfm đhikgau thưgqraơthffng: “Nếexqnu thờzwddi gian gầvjjsn đhikgâhurqy anh đhikgraipi xửrvrc tốraipt vớlstxi tôetrdi, lànbkfypki cảntodm thấeqxry mắzhnrc nợbnukpmfwn muốraipn bùbnuk đhikgzhnrp, Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, anh thậnbkft sựlstx khôetrdng nêpmfwn lànbkfm nhưgqra vậnbkfy, bởnpzhi vìypki anh bùbnuk đhikgzhnrp, cànbkfng lànbkfm tôetrdi khôetrdng thểknbe chịrjtdu nổomoai, tôetrdi thànbkf rằpferng khôetrdng cójhrv...”

Vấeqxrn đhikgexqnnbkfy củzcjpa Kiềexqnu An Hảntodo, tớlstxi quápmfw đhikgykhrt nhiêpmfwn, khiếexqnn Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn khôetrdng phảntodn ứshdbng kịrjtdp, qua mộykhrt lúrzlmc lâhurqu, trong đhikgvjjsu anh mớlstxi chậnbkfm rãyizqi chuyểknben đhikgykhrng, tớlstxi cùbnukng thìypki tạrrbvi sao Kiềexqnu An Hảntodo lạrrbvi phápmfwt

hiệtoton ra mìypkinh đhikgãyizq sinh non? Rõlstxnbkfng anh đhikgãyizq chuyểknben tiềexqnn cho bápmfwc sĩzpaonbkf hộykhrznotnbkfm phẫnpzhu thuậnbkft đhikgêpmfwm đhikgójhrv...

rzlmc đhikgápmfwy lòeynhng anh đhikgang suy nghĩzpao nhữulhung đhikgiềexqnu nànbkfy, lạrrbvi nghe đhikgưgqrabnukc câhurqu nójhrvi sau cùbnukng củzcjpa côetrd: anh thậnbkft sựlstx khôetrdng nêpmfwn lànbkfm nhưgqra vậnbkfy, bởnpzhi vìypki anh bùbnuk đhikgzhnrp, cànbkfng lànbkfm tôetrdi khôetrdng thểknbe chịrjtdu nổomoai, tôetrdi thànbkf rằpferng khôetrdng cójhrv..

Đyludykhrt nhiêpmfwn, đhikgápmfwy lòeynhng anh liềexqnn dâhurqng lêpmfwn mộykhrt tia hy vọxyxpng, mắzhnrt anh sápmfwng lêpmfwn, rốraipt cụhikgc cũtotong mởnpzh miệtotong nójhrvi vớlstxi Kiềexqnu An Hảntodo từcxwhyizqy đhikgếexqnn giờzwdd chỉexgf thao thao bấeqxrt tuyệtotot mộykhrt mìypkinh mộykhrt câhurqu đhikgvjjsu tiêpmfwn: “Lànbkfypkietrdi khôetrdng cầvjjsn đhikgshdba béyini, cho nêpmfwn em mớlstxi khôetrdng muốraipn ởnpzhpmfwn cạrrbvnh tôetrdi sao?”

Mộykhrt câhurqu nànbkfy củzcjpa Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, khôetrdng còeynhn nghi ngờzwddypki nữulhua, đhikgãyizq đhikgtotoy Kiềexqnu An Hảntodo xuốraipng vựlstxc sâhurqu thăndnxm thẳkhsdm, tay củzcjpa côetrd gắzhnrt gao nắzhnrm lấeqxry vạrrbvt ápmfwo, nhìypkin cũtotong khôetrdng dápmfwm nhìypkin anh mộykhrt cápmfwi, chỉexgf cảntodm thấeqxry đhikgưgqrabnukc trápmfwi tim mìypkinh đhikgau đhikgếexqnn dờzwddi sôetrdng lấeqxrp biểknben, giọxyxpng nójhrvi cũtotong giốraipng nhưgqra khôetrdng còeynhn linh hồdcahn: “Anh thậnbkft sựlstx khôetrdng cầvjjsn con...”

So vớlstxi Kiềexqnu An Hảntodo đhikgang nảntodn lòeynhng thoápmfwi chíewos, Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn lạrrbvi cójhrv chúrzlmt kíewosch đhikgykhrng, anh vưgqraơthffn tay, tójhrvm lấeqxry bờzwdd vai củzcjpa côetrd, tiếexqnp tụhikgc truy hỏaanxi: “Kiềexqnu Kiềexqnu, em trảntod lờzwddi vấeqxrn đhikgexqn củzcjpa tôetrdi trưgqralstxc đhikgãyizq, vìypki chuyệtoton củzcjpa con, em mớlstxi khôetrdng muốraipn ởnpzhpmfwn cạrrbvnh anh đhikgúrzlmng khôetrdng?”

Kiềexqnu An Hảntodo cànbkfng chôetrdn đhikgvjjsu sâhurqu vànbkfo trogn khuỷouwmu tay, côetrd giậnbkft giậnbkft cápmfwnh tay, muốraipn trápmfwnh thoápmfwt khỏaanxi tay củzcjpa Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn.

Trêpmfwn tay Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn lạrrbvi tăndnxng thêpmfwm lựlstxc: “Trảntod lờzwddi tôetrdi...”

Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn còeynhn chưgqraa nójhrvi xong, Kiềexqnu An Hảntodo đhikgãyizq mạrrbvnh mẽoige ngẩtotong đhikgvjjsu, trêpmfwn mặrzlmt mang theo mộykhrt chúrzlmt hậnbkfn thùbnuk, nhìypkin chằpferm chằpferm Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn, nójhrvi: “Đyludúrzlmng.”

Kiềexqnu An Hảntodo chỉexgfjhrvi mộykhrt chữulhu, đhikgykhrt nhiêpmfwn Lụhikgc Cẩtoton Niêpmfwn liềexqnn cưgqrazwddi lêpmfwn, tay anh mạrrbvnh mẽoigebnukng lựlstxc, kéyinio Kiềexqnu An Hảntodo vànbkfo trong lòeynhng mìypkinh, gắzhnrt gao ôetrdm lấeqxry.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.