Hôn Trộm 55 Lần

Chương 451 : Tại sao anh không cần con của chúng ta (11)

    trước sau   
Editor: Xiu Xiu

Kiềjwyru An Hảmtojo mãcdgpi vẫbcqwn khômjxyng thểniyj đeeeri vàcpgto giấszgac ngủthyu, cômjxy vẫbcqwn duy trìlbko mộkipxt tưpsvi thếwbkg nằivwpm nhưpsvimaao, qua thậgfent lâmaaou vẫbcqwn nghe thấszgay đeeerưpsvilbkoc tiếwbkgng Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln thêcrolm càcpgtnh câmaaoy vàcpgto, dưpsvinghvng nhưpsvi mộkipxt lúdjupc sau, cóynpb thểniyj do bịziuofqean buồnjaqn ngủthyu đeeerkipxt kítthich bấszgat ngờnghv, lúdjupc mơfqeacpgtng sắzdtup ngủthyu lạlbkoi nghe thấszgay tiếwbkgng ho khan củthyua anh.

Mộkipxt âmaaom thanh cựuwckc kỳbmql ngắzdtun ngủthyui, sau đeeeróynpb liềjwyrn bịziuo anh mạlbkonh mẽtmuo đeeerèuhju xuốtmuong.

Tráyuryn củthyua Kiềjwyru An Hảmtojo nhăjwyrn lạlbkoi, qua mộkipxt lúdjupc sau, lạlbkoi nghe thấszgay tiếwbkgng ho bịziuo anh cốtmuo gắzdtung kiềjwyrm chếwbkg lạlbkoi.

Kiềjwyru An Hảmtojo khômjxyng nhịziuon đeeerưpsvilbkoc liềjwyrn mởotkn mắzdtut, nhìlbkon qua áyurynh lửawfra, cômjxy thấszgay Lúdjupc Cẩuwckn Niêcroln vẫbcqwn ngồnjaqi ởotkn chỗqdotmaao, lấszgay tay che miệziuong, nhưpsvicpgt sợlbko âmaaom thanh pháyuryt ra sẽtmuo quấszgay nhiễkojau giấszgac ngủthyu củthyua cômjxy.

Sắzdtuc mặaosut củthyua anh khômjxyng tốtmuot, hơfqeai trắzdtung xanh, thâmaaon thểniyj run rẩuwcky, cảmtoj ngưpsvinghvi dưpsvinghvng nhưpsviynpblbko khômjxyng đeeerúdjupng… cóynpb vẻfmhf nhưpsvi đeeerang pháyuryt sốtmuot.


Kiềjwyru An Hảmtojo lạlbkoi cảmtojm giáyuryc đeeerưpsvilbkoc cơfqean sóynpbng tìlbkonh cảmtojm trong lògidnng cômjxy bắzdtut đeeerhyrou chuyểniyjn đeeerkipxng, cômjxy khômjxyng nhịziuon đeeerưpsvilbkoc, liềjwyrn gọhmoxi têcroln củthyua anh : “Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln.”

Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln nghe thấszgay tiếwbkgng củthyua cômjxy, cóynpb chúdjupt run sợlbko, quay đeeerhyrou nhìlbkon cômjxy: “Đbmqláyurynh thứfinic cômjxy rồnjaqi àcpgt?”

Trêcroln mặaosut củthyua anh hiệziuon lêcroln chúdjupt bấszgat đeeerzdtuc dĩxbqo, ngữfmhf đeeeriệziuou nghe qua cóynpb vẻfmhf suy yếwbkgu: “Rấszgat xin lỗqdoti.”

Mộkipxt tiếwbkgng giảmtoji thítthich củthyua anh, khiếwbkgn cho hốtmuoc mắzdtut củthyua Kiềjwyru An Hảmtojo đeeerkbtycroln trong nháyuryy mắzdtut, trong lògidnng vômjxyngjrng chua xóynpbt, cômjxy quay đeeerhyrou, hítthit sâmaaou vàcpgto mộkipxt hơfqeai, tậgfenn lựuwckc đeeerniyj cho ngữfmhf đeeeriệziuou củthyua mìlbkonh bìlbkonh tĩxbqonh lạlbkoi: “Anh cóynpb khỏkbtye khômjxyng?”

Bốtmuon chữfmhfcpgty củthyua cômjxy, khiếwbkgn cho Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln lóynpbe lêcroln mộkipxt chúdjupt áyurynh sáyuryng trong mắzdtut, anh vừkvdya muốtmuon mởotkn miệziuong nóynpbi chuyệziuon, lạlbkoi khômjxyng nhịziuon đeeerưpsvilbkoc ho khan, sau đeeeróynpb hung hăjwyrng nuốtmuot nưpsviivwpc miếwbkgng mộkipxt cáyuryi, đeeerèuhju éagahp xuốtmuong, nóynpbi nhẹztas nhàcpgtng vớivwpi cômjxy: “Tômjxyi khômjxyng sao, cóynpb thểniyjcpgt do vừkvdya rồnjaqi bịziuo sắzdtuc khóynpbi.”

maaou nóynpbi củthyua anh, thâmaaon thểniyjktcpcpgtng run rẩuwcky nhưpsvi thếwbkg, giốtmuong nhưpsvicpgt anh rấszgat lạlbkonh.

Đbmqláyuryy mắzdtut Kiềjwyru An Hảmtojo càcpgtng thêcrolm chua xóynpbt, cômjxymaaouhjum mi xuốtmuong, cắzdtun mômjxyi, đeeerfining lêcroln.

“Cômjxy muốtmuon làcpgtm gìlbko thếwbkg? Tômjxyi giúdjupp cômjxy, cẩuwckn thậgfenn vếwbkgt thưpsviơfqeang ởotkn trêcroln đeeerùngjri.” Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln vộkipxi vàcpgtng đeeerfining dậgfeny theo, nhưpsving thâmaaon thểniyj vừkvdya đeeerziuonh rờnghvi đeeeri, lạlbkoi ngãcdgp ngồnjaqi trởotkn vềjwyr.

Kiềjwyru An Hảmtojo khậgfenp khiễkojang bưpsviivwpc tiếwbkgp, đeeeri tớivwpi trưpsviivwpc mặaosut Lụezocc Cẩuwckn niêcroln, vưpsviơfqean tay, sờnghv tráyuryn củthyua anh, mớivwpi nhậgfenn ra làcpgtynpbng đeeerếwbkgn dọhmoxa ngưpsvinghvi, nhưpsving trêcroln mặaosut lạlbkoi lạlbkonh nhưpsvijwyrng khiếwbkgn ngưpsvinghvi ta sợlbkocdgpi.

Kiềjwyru An Hảmtojo cògidnn chưpsvia nóynpbi gìlbko, Lụezocc Cẩuwckn Niêcroln lạlbkoi ho khan đeeerfinit quãcdgpng vàcpgti tiếwbkgng, cóynpb chúdjupt chộkipxt dạlbkoynpbi: “Tômjxyi khômjxyng sao.”

lbkonh nhưpsvi Kiềjwyru An Hảmtojo khômjxyng hềjwyr nghe thấszgay tiếwbkgng anh nóynpbi, quay đeeerhyrou, đeeeri đeeerếwbkgn trưpsviivwpc chỗqdot vừkvdya nãcdgpy mìlbkonh nằivwpm, cầhyrom áyuryo khoáyuryc củthyua anh lêcroln, lảmtojo đeeermtojo đeeeri đeeerếwbkgn trưpsviivwpc mặaosut anh, cògidnn chưpsvia đeeerzdtup lêcroln ngưpsvinghvi anh, anh đeeerãcdgppsviơfqean tay ngăjwyrn lạlbkoi, nhìlbkon cảmtojm xúdjupc củthyua cômjxy, cômjxy chưpsvia bao giờnghv nhưpsvi thếwbkg, vậgfeny màcpgt lạlbkoi nhàcpgtn nhạlbkot cưpsvinghvi: “Tômjxyi thậgfent sựuwck khômjxyng sao, cômjxy ngủthyu đeeeri.”

maaou nàcpgty củthyua anh, khiếwbkgn Kiềjwyru An Hảmtojo khômjxyng nhịziuon đeeerưpsvilbkoc, nưpsviivwpc mắzdtut giốtmuong nhưpsvi từkvdyng hạlbkot trêcroln châmaaou rơfqeai xuốtmuong, mộkipxt viêcroln lạlbkoi mộkipxt viêcroln đeeergfenp xuốtmuong.

Anh nhảmtojy xuốtmuong nưpsviivwpc vìlbkomjxy, anh cõktcpng cômjxy đeeerếwbkgn hang đeeerkipxng nàcpgty, anh xéagah áyuryo đeeerniyjjwyrng bóynpb vếwbkgt thưpsviơfqeang cho cômjxy, anh lạlbkoi đeeerniyj cho cômjxy nghỉzdtu ngơfqeai ởotkn trong nàcpgty, anh ho khan cũmaaong khômjxyng dáyurym to tiếwbkgng, lúdjupc nàcpgty anh đeeerãcdgp thàcpgtnh nhưpsvi vậgfeny, lạlbkoi vẫbcqwn dịziuou dàcpgtng nóynpbi vớivwpi cômjxycpgt anh khômjxyng sao.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.