Hôn Trộm 55 Lần

Chương 404 : Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người em yêu(14)

    trước sau   
Hứulnja Gia Mộulnjc biếinqvt làboyg Kiềrerou An Hảwupeo còbobun chưphjba nóllaqi hếinqvt, cảwupe ngưphjbpekni lưphjbpekni biếinqvng dựgmbva vềrero phívdyla sau, tìsshpm cho bảwupen thâdhsan mộulnjt tưphjb thếinqv thoảwupei mábobui, khôwcqong hềrerollaq tứulnjc giậfubtn hay kinh ngạwkgfc, chỉllaq nhìsshpn côwcqo, bìsshpnh tĩatktnh chờpekn đgugpdqfzi lờpekni nóllaqi kếinqv tiếinqvp củatkta côwcqo.

Kiềrerou An Hảwupeo giậfubtt giậfubtt môwcqoi: “Sau khi anh xảwupey ra tai nạwkgfn, em mớcscqi biếinqvt đgugpưphjbdqfzc cóllaqwcqon ưphjbcscqc giữtukna Kiềrerou gia vàboyg Hứulnja gia, bởdwmwi vìsshp tai nạwkgfn củatkta anh đgugpulnjt ngộulnjt quábobu, tấvhebt cảwupe mọsdcvi ngưphjbpekni đgugpếinqvu nóllaqi Hứulnja gia khôwcqong cóllaq ngưphjbpekni nốtgmfi nghiệpeknp, hộulnji đgugpaqkkng quảwupen trịrero củatkta Hứulnja thịrerollaq biếinqvn cốtgmf lớcscqn, sau cùwsslng khôwcqong còbobun cábobuch nàboygo, đgugpàboygnh đgugpyykb cho Lụymrnc Cẩsaxjn Niêzckcn đgugpóllaqng giảwupe anh, làboygm đgugpábobum cưphjbcscqi vớcscqi Kiềrerou gia, đgugpdqfzi đgugpếinqvn khi Hứulnja gia ổnxqcn đgugpreronh lạwkgfi.”

“Ngưphjbpekni củatkta Kiềrerou gia, trừwkgf em ra, thìsshptqnwng khôwcqong ai biếinqvt anh đgugpang hôwcqon mêzckc bấvhebt tỉllaqnh, bábobuc Hứulnja đgugpếinqvn tìsshpm em…”

Ngay lúftbvc đgugpóllaq, côwcqosshp nghe đgugpưphjbdqfzc têzckcn củatkta Lụymrnc Cẩsaxjn Niêzckcn trong miệpeknng Hàboygn Nhưphjborsd, mớcscqi đgugpaqkkng ýyaua đgugprero nghịrero kia, côwcqo thívdylch Lụymrnc Cẩsaxjn Niêzckcn, đgugpóllaqboyg mộulnjt bívdyl mậfubtt củatkta riêzckcng côwcqo, ngay cảwupeftbvc trưphjbcscqc khi côwcqo đgugpsdcvc thưphjbsshpnh cho Hứulnja Gia Mộulnjc nghe, cũtqnwng khôwcqong nóllaqi cho anh ấvheby biếinqvt ngưphjbpekni mìsshpnh thívdylch làboyg ai.

Kiềrerou An Hảwupeo tạwkgfm dừwkgfng mộulnjt lúftbvc, tiếinqvp tụymrnc nóllaqi: “Em vàboyg anh làboyg bạwkgfn bèlkxt nhiềrerou năvhebm nhưphjb vậfubty, khôwcqong thểyykb thấvheby chếinqvt màboyg khôwcqong cứulnju, cho nêzckcn em liềreron đgugpaqkkng ýyaua, hiệpeknn giờpekn…”

“Hiệpeknn giờpekn, anh đgugpãiiex tỉllaqnh lạwkgfi, chuyệpeknn em đgugpábobup ứulnjng cũtqnwng đgugpãiiex hoàboygn thàboygnh, cho nêzckcn em muốtgmfn hủatkty bỏonlhwcqon ưphjbcscqc giữtukna chúftbvng ta, đgugpúftbvng khôwcqong?” Hứulnja Gia Mộulnjc giúftbvp Kiềrerou An Hảwupeo nóllaqi câdhsau kếinqv tiếinqvp.

Kiềrerou An Hảwupeo rũtqnwlkxtm mắkbzwt xuốtgmfng, chầdhsan chừwkgf mộulnjt lábobut, vẫpeknn nhẹpuio nhàboygng gậfubtt đgugpdhsau.

“Đfiwjưphjbdqfzc, việpeknc nàboygy anh biếinqvt rõzgsd, mộulnjt mìsshpnh anh xửsaxjyauaboyg đgugpưphjbdqfzc.” Hứulnja Gia Mộulnjc sảwupeng khoábobui trảwupe lờpekni, khôwcqong hềrerollaq do dựgmbv hay chầdhsan chừwkgfsshp, cũtqnwng khiếinqvn Kiềrerou An Hảwupeo ngạwkgfc nhiêzckcn ngẩsaxjng đgugpdhsau: “Anh Gia Mộulnjc, mộulnjt mìsshpnh anh xửsaxjyaua thếinqvboygo?”

“Việpeknc nàboygy, em khôwcqong cầdhsan biếinqvt, nóllaqi chung khôwcqong thểyykb đgugpyykb em ra mặrerot nóllaqi ly hôwcqon đgugpưphjbdqfzc, Kiềrerou Kiềrerou, em đgugpwkgfng quêzckcn, ba mẹpuio em mấvhebt sớcscqm, mấvheby năvhebm nay đgugprerou làboyg Kiềrerou gia nuôwcqoi dưphjbgmbvng em, em cóllaqwcqon ưphjbcscqc vớcscqi anh, cũtqnwng đgugpwkgfi diệpeknn cho Kiềrerou gia, bâdhsay giờpekn em đgugpulnjt nhiêzckcn nábobuo loạwkgfn đgugpòbobui ly hôwcqon, vềrero sau làboygm sao đgugptgmfi mặrerot vớcscqi hai bábobuc đgugpưphjbdqfzc?” Hứulnja Gia Mộulnjc tưphjbpeknng tậfubtn phâdhsan tívdylch lạwkgfi tìsshpnh hìsshpnh cho Kiềrerou An Hảwupeo

nghe, sau đgugpóllaq liềreron mởdwmw miệpeknng cam đgugpoan vớcscqi côwcqo: “Kiềrerou Kiềrerou, hiệpeknn giờpeknbobui gìsshp em cũtqnwng đgugpwkgfng nghĩatkt đgugpếinqvn, anh nóllaqi đgugpưphjbdqfzc thìsshpboygm đgugpưphjbdqfzc, em chỉllaq cầdhsan kiêzckcn nhẫpeknn làboyg thấvheby kếinqvt quảwupe rồaqkki.”

Thẳacunng thắkbzwn màboygllaqi, lúftbvc Kiềrerou An Hảwupeo mởdwmw miệpeknng chủatkt đgugpulnjng đgugprero xuấvhebt hủatkty bỏonlhwcqon ưphjbcscqc vớcscqi Hứulnja Gia Mộulnjc, thậfubtt sựgmbv khôwcqong nghĩatkt đgugpếinqvn Kiềrerou gia, Gia Mộulnjc nóllaqi nhưphjb vậfubtt, côwcqo mớcscqi đgugpulnjt nhiêzckcn nhớcscq ra nếinqvu mìsshpnh làboygm thếinqv thìsshp sẽwfbcwupenh hưphjbdwmwng rấvhebt nhiềrerou đgugpếinqvn hai bábobuc, trong lòbobung côwcqodhsang lêzckcn mộulnjt tia cảwupem đgugpulnjng, từwkgf nhỏonlh đgugpếinqvn lớcscqn, đgugpãiiex nhiềrerou năvhebm nhưphjb vậfubty, Hứulnja Gia Mộulnjc vẫpeknn luôwcqon đgugptgmfi tốtgmft vớcscqi côwcqo, côwcqo gậfubtt đgugpdhsau, nhẹpuio nhàboygng mởdwmw miệpeknng: “Anh Gia Mộulnjc, cảwupem ơorsdn anh.”

“Kiềrerou Kiềrerou, em họsdcvc ngưphjbpekni ta khábobuch khívdylbobui gìsshp.” Hứulnja Gia Mộulnjc cưphjbpekni cưphjbpekni, vưphjbơorsdn tay ra dịrerou dàboygng vuốtgmft tóllaqc Kiềrerou An Hảwupeo, sau đgugpóllaqbobun nóllaqi: “Thếinqv nhưphjbng Kiềrerou Kiềrerou, cóllaq lẽwfbc phảwupei đgugpdqfzi mộulnjt thờpekni gian nữtukna anh mớcscqi cóllaq thểyykb giảwupei quyếinqvt chuyệpeknn nàboygy, hiệpeknn giờpekn, em nhìsshpn anh xem, cửsaxja Hứulnja gia còbobun khôwcqong đgugpi qua nổnxqci.”

-

Kiềrerou An Hảwupeo trởdwmw lạwkgfi Cẩsaxjm Túftbv Viêzckcn, đgugpãiiexboyg chívdyln giờpekn tốtgmfi, côwcqo ăvhebn cơorsdm chiềrerou ởdwmw Hứulnja gia, cho nêzckcn chàboygo mábobu Trầdhsan mộulnjt tiếinqvng xong liềreron lêzckcn lầdhsau.

Lụymrnc Cẩsaxjn Niêzckcn vẫpeknn chưphjba quay lạwkgfi, mộulnjt ngàboygy nàboygy côwcqotqnwng khôwcqong làboygm gìsshp, nhưphjbng lạwkgfi cảwupem thấvheby cóllaq chúftbvt mệpeknt mỏonlhi, tắkbzwm rửsaxja mộulnjt cábobui, liềreron ngãiiex luôwcqon xuốtgmfng giưphjbpeknng, cũtqnwng khôwcqong ngủatkt, chỉllaq nằacunm im, sắkbzwp đgugpếinqvn 12 giờpekn khuya, côwcqo nghe thấvheby dưphjbcscqi lầdhsau truyềreron đgugpếinqvn tiếinqvng xe củatkta anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.