Hôn Trộm 55 Lần

Chương 404 : Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người em yêu(14)

    trước sau   
Hứopnda Gia Mộujycc biếopndt làldeb Kiềdljru An Hảhumno còbwlpn chưrbdda nódakdi hếopndt, cảhumn ngưrbdddakdi lưrbdddakdi biếopndng dựffhpa vềdljr phíjnnca sau, tìjnncm cho bảhumnn thâxkcen mộujyct tưrbdd thếopnd thoảhumni márliii, khôlpimng hềdljrdakd tứopndc giậcozkn hay kinh ngạwyjkc, chỉcfne nhìjnncn côlpim, bìjnncnh tĩjnncnh chờdakd đqxnvmtlui lờdakdi nódakdi kếopnd tiếopndp củaaafa côlpim.

Kiềdljru An Hảhumno giậcozkt giậcozkt môlpimi: “Sau khi anh xảhumny ra tai nạwyjkn, em mớxvrci biếopndt đqxnvưrbddmtluc códakdlpimn ưrbddxvrcc giữmpkpa Kiềdljru gia vàldeb Hứopnda gia, bởnucyi vìjnnc tai nạwyjkn củaaafa anh đqxnvujyct ngộujyct quárlii, tấoeebt cảhumn mọkjyzi ngưrbdddakdi đqxnvếopndu nódakdi Hứopnda gia khôlpimng códakd ngưrbdddakdi nốoqzgi nghiệkjyzp, hộujyci đqxnvdljrng quảhumnn trịlluv củaaafa Hứopnda thịlluvdakd biếopndn cốoqzg lớxvrcn, sau cùrliing khôlpimng còbwlpn cárliich nàldebo, đqxnvàldebnh đqxnvoeeb cho Lụkcecc Cẩvhdrn Niêujycn đqxnvódakdng giảhumn anh, làldebm đqxnvárliim cưrbddxvrci vớxvrci Kiềdljru gia, đqxnvmtlui đqxnvếopndn khi Hứopnda gia ổgvkrn đqxnvlluvnh lạwyjki.”

“Ngưrbdddakdi củaaafa Kiềdljru gia, trừhgib em ra, thìjnncotrqng khôlpimng ai biếopndt anh đqxnvang hôlpimn mêujyc bấoeebt tỉcfnenh, bárliic Hứopnda đqxnvếopndn tìjnncm em…”

Ngay lúrbddc đqxnvódakd, côlpimjnnc nghe đqxnvưrbddmtluc têujycn củaaafa Lụkcecc Cẩvhdrn Niêujycn trong miệkjyzng Hàldebn Nhưrbdduhre, mớxvrci đqxnvdljrng ýogsg đqxnvdljr nghịlluv kia, côlpim thíjnncch Lụkcecc Cẩvhdrn Niêujycn, đqxnvódakdldeb mộujyct bíjnnc mậcozkt củaaafa riêujycng côlpim, ngay cảhumnrbddc trưrbddxvrcc khi côlpim đqxnvkjyzc thưrbddjnncnh cho Hứopnda Gia Mộujycc nghe, cũotrqng khôlpimng nódakdi cho anh ấoeeby biếopndt ngưrbdddakdi mìjnncnh thíjnncch làldeb ai.

Kiềdljru An Hảhumno tạwyjkm dừhgibng mộujyct lúrbddc, tiếopndp tụkcecc nódakdi: “Em vàldeb anh làldeb bạwyjkn bèvxia nhiềdljru năhgibm nhưrbdd vậcozky, khôlpimng thểoeeb thấoeeby chếopndt màldeb khôlpimng cứopndu, cho nêujycn em liềdljrn đqxnvdljrng ýogsg, hiệkjyzn giờdakd…”

“Hiệkjyzn giờdakd, anh đqxnvãuypx tỉcfnenh lạwyjki, chuyệkjyzn em đqxnvárliip ứopndng cũotrqng đqxnvãuypx hoàldebn thàldebnh, cho nêujycn em muốoqzgn hủaaafy bỏmazwlpimn ưrbddxvrcc giữmpkpa chúrbddng ta, đqxnvúrbddng khôlpimng?” Hứopnda Gia Mộujycc giúrbddp Kiềdljru An Hảhumno nódakdi câxkceu kếopnd tiếopndp.

Kiềdljru An Hảhumno rũotrqvxiam mắhixbt xuốoqzgng, chầkfzwn chừhgib mộujyct lárliit, vẫwprfn nhẹmkql nhàldebng gậcozkt đqxnvkfzwu.

“Đhocyưrbddmtluc, việkjyzc nàldeby anh biếopndt rõcfne, mộujyct mìjnncnh anh xửkfzwogsgldeb đqxnvưrbddmtluc.” Hứopnda Gia Mộujycc sảhumnng khoárliii trảhumn lờdakdi, khôlpimng hềdljrdakd do dựffhp hay chầkfzwn chừhgibjnnc, cũotrqng khiếopndn Kiềdljru An Hảhumno ngạwyjkc nhiêujycn ngẩvhdrng đqxnvkfzwu: “Anh Gia Mộujycc, mộujyct mìjnncnh anh xửkfzwogsg thếopndldebo?”

“Việkjyzc nàldeby, em khôlpimng cầkfzwn biếopndt, nódakdi chung khôlpimng thểoeeb đqxnvoeeb em ra mặxkcet nódakdi ly hôlpimn đqxnvưrbddmtluc, Kiềdljru Kiềdljru, em đqxnvhgibng quêujycn, ba mẹmkql em mấoeebt sớxvrcm, mấoeeby năhgibm nay đqxnvdljru làldeb Kiềdljru gia nuôlpimi dưrbddaqrkng em, em códakdlpimn ưrbddxvrcc vớxvrci anh, cũotrqng đqxnvwyjki diệkjyzn cho Kiềdljru gia, bâxkcey giờdakd em đqxnvujyct nhiêujycn nárliio loạwyjkn đqxnvòbwlpi ly hôlpimn, vềdljr sau làldebm sao đqxnvoqzgi mặxkcet vớxvrci hai bárliic đqxnvưrbddmtluc?” Hứopnda Gia Mộujycc tưrbdddakdng tậcozkn phâxkcen tíjnncch lạwyjki tìjnncnh hìjnncnh cho Kiềdljru An Hảhumno

nghe, sau đqxnvódakd liềdljrn mởnucy miệkjyzng cam đqxnvoan vớxvrci côlpim: “Kiềdljru Kiềdljru, hiệkjyzn giờdakdrliii gìjnnc em cũotrqng đqxnvhgibng nghĩjnnc đqxnvếopndn, anh nódakdi đqxnvưrbddmtluc thìjnncldebm đqxnvưrbddmtluc, em chỉcfne cầkfzwn kiêujycn nhẫwprfn làldeb thấoeeby kếopndt quảhumn rồdljri.”

Thẳhocyng thắhixbn màldebdakdi, lúrbddc Kiềdljru An Hảhumno mởnucy miệkjyzng chủaaaf đqxnvujycng đqxnvdljr xuấoeebt hủaaafy bỏmazwlpimn ưrbddxvrcc vớxvrci Hứopnda Gia Mộujycc, thậcozkt sựffhp khôlpimng nghĩjnnc đqxnvếopndn Kiềdljru gia, Gia Mộujycc nódakdi nhưrbdd vậcozkt, côlpim mớxvrci đqxnvujyct nhiêujycn nhớxvrc ra nếopndu mìjnncnh làldebm thếopnd thìjnnc sẽxmufhumnnh hưrbddnucyng rấoeebt nhiềdljru đqxnvếopndn hai bárliic, trong lòbwlpng côlpimxkceng lêujycn mộujyct tia cảhumnm đqxnvujycng, từhgib nhỏmazw đqxnvếopndn lớxvrcn, đqxnvãuypx nhiềdljru năhgibm nhưrbdd vậcozky, Hứopnda Gia Mộujycc vẫwprfn luôlpimn đqxnvoqzgi tốoqzgt vớxvrci côlpim, côlpim gậcozkt đqxnvkfzwu, nhẹmkql nhàldebng mởnucy miệkjyzng: “Anh Gia Mộujycc, cảhumnm ơuhren anh.”

“Kiềdljru Kiềdljru, em họkjyzc ngưrbdddakdi ta khárliich khíjnncrliii gìjnnc.” Hứopnda Gia Mộujycc cưrbdddakdi cưrbdddakdi, vưrbddơuhren tay ra dịlluvu dàldebng vuốoqzgt tódakdc Kiềdljru An Hảhumno, sau đqxnvódakdbwlpn nódakdi: “Thếopnd nhưrbddng Kiềdljru Kiềdljru, códakd lẽxmuf phảhumni đqxnvmtlui mộujyct thờdakdi gian nữmpkpa anh mớxvrci códakd thểoeeb giảhumni quyếopndt chuyệkjyzn nàldeby, hiệkjyzn giờdakd, em nhìjnncn anh xem, cửkfzwa Hứopnda gia còbwlpn khôlpimng đqxnvi qua nổgvkri.”

-

Kiềdljru An Hảhumno trởnucy lạwyjki Cẩvhdrm Túrbdd Viêujycn, đqxnvãuypxldeb chíjnncn giờdakd tốoqzgi, côlpim ăhgibn cơuhrem chiềdljru ởnucy Hứopnda gia, cho nêujycn chàldebo márlii Trầkfzwn mộujyct tiếopndng xong liềdljrn lêujycn lầkfzwu.

Lụkcecc Cẩvhdrn Niêujycn vẫwprfn chưrbdda quay lạwyjki, mộujyct ngàldeby nàldeby côlpimotrqng khôlpimng làldebm gìjnnc, nhưrbddng lạwyjki cảhumnm thấoeeby códakd chúrbddt mệkjyzt mỏmazwi, tắhixbm rửkfzwa mộujyct cárliii, liềdljrn ngãuypx luôlpimn xuốoqzgng giưrbdddakdng, cũotrqng khôlpimng ngủaaaf, chỉcfne nằtbdbm im, sắhixbp đqxnvếopndn 12 giờdakd khuya, côlpim nghe thấoeeby dưrbddxvrci lầkfzwu truyềdljrn đqxnvếopndn tiếopndng xe củaaafa anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.