Hôn nhân không tình yêu

Chương 9 : Ghen tuông

    trước sau   
“Bọcguzn em quảupsm thậurbrt chẳzdctng cólxzyfoxb cảupsm?” Tôkhcmi giảupsmi thídapach mộjlmut cáunuuch yếoyruu ớceqrt.

“Tấcguzt nhiêunuun tôkhcmi biếoyrut, nếoyruu khôkhcmng tôkhcmi sẽzwlw khôkhcmng dễdzrsmzvzng thảupsm cậurbru ta đpwcii nhưivml vậurbry?”

“Hảupsm?” Tâkudlm trạbmufng vốfdjhn u áunuum củultha tôkhcmi vìfoxb mộjlmut câkudlu nólxzyi mang mùffjzi thuốfdjhc nổdfyi củultha Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr trởhfdwunuun tưivmlơuhpyi sáunuung hẳzdctn. Tôkhcmi tiếoyrun lạbmufi gầlxzyn anh mộjlmut bưivmlceqrc, ngẩhfdwng đpwcilxzyu mỉzfyym cưivmlivmli, nháunuuy mắiewit vớceqri anh: “Nếoyruu bọcguzn em thậurbrt sựlkwflxzyfoxb đpwciólxzy, anh sẽzwlw xửmrhbrjde anh ấcguzy thếoyrumzvzo? Hai anh chẳzdctng phảupsmi làmzvz bạbmufn bèbvdh hay sao?”

“Chắiewic em cũhftrng hiểdkleu táunuuc phong củultha tôkhcmi, ngưivmlivmli bấcguzt nghĩlkwfa thìfoxbkhcmi bấcguzt nhâkudln.”

“Vậurbry sao?” Tôkhcmi thídapach đpwcihftrmzvzi nàmzvzy, nêunuun đpwciếoyrun gầlxzyn anh thêunuum mộjlmut chúioupt. Tôkhcmi nhìfoxbn chằddmqm chằddmqm vàmzvzo mắiewit Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr: “Vậurbry đpwcidfyii lạbmufi làmzvz anh thìfoxb sao? Nếoyruu đpwciêunuum nay anh đpwcii gặysvgp ngưivmlivmli con gáunuui kháunuuc, em nêunuun đpwcifdjhi xửmrhb vớceqri côkhcm ta thếoyrumzvzo?”

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr khôkhcmng néropl tráunuunh áunuunh mắiewit củultha tôkhcmi, khólxzye miệmuerng anh nhếoyruch lêunuun: “Tôkhcmi làmzvz đpwciàmzvzn ôkhcmng, thỉzfyynh thoảupsmng gặysvgp dịhzpzp mua vui cũhftrng chẳzdctng phảupsmi chuyệmuern to táunuut.”


“Chắiewic anh quêunuun rồtamri, anh làmzvz ngưivmlivmli đpwciàmzvzn ôkhcmng củultha em. Cảupsmnh An Ngôkhcmn nàmzvzy tuyệmuert đpwcifdjhi khôkhcmng cho phéroplp ngưivmlivmli đpwciàmzvzn ôkhcmng củultha em bấcguzt trung, mộjlmut lầlxzyn cũhftrng khôkhcmng đpwciưivmlzogbc. Khôkhcmng tin, anh cứpwci thửmrhb đpwcii!”

khcmi pháunuut hiệmuern, càmzvzng nólxzyi tôkhcmi càmzvzng hùffjzng hổdfyi. Rõckoxmzvzng tôkhcmi mớceqri làmzvz ngưivmlivmli giấcguzu đpwciàmzvzn ôkhcmng ởhfdw trong phòpykfng lúioupc nửmrhba đpwciêunuum gàmzvzunuuy, vậurbry màmzvzkhcmi dáunuum ngang nhiêunuun khiêunuuu khídapach Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr. Làmzvzm phụppaf nữrivj nhưivmlkhcmi, cũhftrng cólxzy tiềhftrn đpwcitamr đpwcicguzy chứpwci?

Trưivmlceqrc sựlkwf khiêunuuu khídapach mang tídapanh uy hiếoyrup củultha tôkhcmi, Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr chỉzfyy nhếoyruch miệmuerng cưivmlivmli, nhưivml chẳzdctng thèbvdhm bậurbrn tâkudlm, cũhftrng giốfdjhng nhưivml dung túioupng mộjlmut đpwcipwcia trẻoliw khôkhcmng hiểdkleu đpwcibmufo lýrjde trêunuun đpwciivmli: “Đzwxzzogbi đpwciếoyrun lúioupc em cólxzy bảupsmn lĩlkwfnh bắiewit gian tôkhcmi ởhfdw trêunuun giưivmlivmlng rồtamri tídapanh sau!”

khcmi thậurbrt sựlkwf khôkhcmng mong tôkhcmi cólxzy bảupsmn lĩlkwfnh đpwciólxzy

Trờivmli đpwciãpyyzunuung từrivjioupc nàmzvzo khôkhcmng hay, áunuunh nắiewing ban mai đpwciysvgc biệmuert ấcguzm áunuup, chiếoyruu tậurbrn vàmzvzo lòpykfng ngưivmlivmli.

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr đpwciupsmo mắiewit mộjlmut vòpykfng quan sáunuut sựlkwf thay đpwcidfyii củultha cămrhbn phòpykfng. Áceqrnh mắiewit anh vôkhcmfoxbnh dừrivjng lạbmufi ởhfdw cốfdjhc tràmzvz giảupsmi rưivmlzogbu uốfdjhng dởhfdw trêunuun tủulth đpwcilxzyu giưivmlivmlng. Anh cầlxzym lêunuun quan sáunuut kỹxtyaivmlzwlwng rồtamri nhẹvmru nhàmzvzng đpwciưivmla lêunuun mũhftri ngửmrhbi. Sau đpwciólxzy, Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr chau màmzvzy, mởhfdw cửmrhba sổdfyi, néroplm chiếoyruc cốfdjhc ra ngoàmzvzi khôkhcmng mộjlmut chúioupt lưivmlzwlwng lựlkwf.

Mộjlmut giâkudly sau, bêunuun dưivmlceqri truyềhftrn lêunuun tiếoyrung cốfdjhc vỡzwlw tan tàmzvznh.

Đzwxzólxzymzvz chiếoyruc cốfdjhc dạbmuf quang tôkhcmi mua ởhfdw tậurbrn nưivmlceqrc Pháunuup xa xôkhcmi màmzvzkhcmi thídapach nhấcguzt

“Anh… sao anh néroplm vỡzwlw cốfdjhc củultha em?”

“Tôkhcmi khôkhcmng thídapach.” Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftrfoxbnh thảupsmn trảupsm lờivmli.

Giờivmli! Tôkhcmi hídapat mộjlmut hơuhpyi sâkudlu, thầlxzym oáunuun tráunuuch trong lòpykfng.

Ngưivmlivmli đpwciàmzvzn ôkhcmng nàmzvzy mặysvgt nàmzvzo cũhftrng tốfdjht, chỉzfyymzvz từrivj nhỏzaiylxzy mộjlmut thólxzyi quen rấcguzt xấcguzu. Đzwxzãpyyzmzvz đpwcitamr củultha anh, bấcguzt kểdkle anh cólxzy thídapach hay khôkhcmng, anh đpwcihftru khôkhcmng cho ngưivmlivmli kháunuuc đpwcijlmung vàmzvzo. Tưivmlhfdwng đpwciếoyrun khi anh trưivmlhfdwng thàmzvznh, ídapat nhiềhftru cũhftrng thay đpwcidfyii thólxzyi quen đpwciólxzy, khôkhcmng ngờivml ngàmzvzy càmzvzng ghêunuu gớceqrm hơuhpyn. Đzwxzếoyrun chiếoyruc cốfdjhc bịhzpz ngưivmlivmli kháunuuc uốfdjhng nưivmlceqrc, anh cũhftrng khôkhcmng chịhzpzu nổdfyii.

Quan trọcguzng nhấcguzt, đpwciólxzymzvz cốfdjhc củultha tôkhcmi.


Thấcguzy tôkhcmi nhìfoxbn anh bằddmqng áunuunh mắiewit ai oáunuun vôkhcm hạbmufn, Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftrioupi xuốfdjhng rúioupt khămrhbn giấcguzy lau nưivmlceqrc dídapanh trêunuun tay: “Tôkhcmi sẽzwlw bảupsmo ngưivmlivmli đpwcii Pháunuup mua cho em mộjlmut bộjlmu. Khôkhcmng còpykfn sớceqrm nữrivja, em mau rửmrhba mặysvgt mũhftri rồtamri xuốfdjhng dưivmlceqri nhàmzvzffjzng ba ămrhbn sáunuung.”

“…Ờzogb, thảupsmo nàmzvzo mớceqri sáunuung sớceqrm anh đpwcijlmut nhiêunuun vềhftr nhàmzvz, em còpykfn tưivmlhfdwng anh cốfdjh ýrjde quay vềhftr đpwciâkudly đpwcidkle bắiewit gian.”

“Tôkhcmi khôkhcmng phảupsmi làmzvz ba, khôkhcmng làmzvzm nhữrivjng chuyệmuern vôkhcm vịhzpz nhưivml vậurbry.”

“…” Nhắiewic đpwciếoyrun đpwcihftrmzvzi nàmzvzy, tôkhcmi léropln quan sáunuut sắiewic mặysvgt Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr, hỏzaiyi thămrhbm dòpykf: “Anh còpykfn giậurbrn ba khôkhcmng?”

“Giậurbrn thìfoxb sao chứpwci? Tôkhcmi cólxzy thểdkle cắiewit đpwcipwcit quan hệmuer vớceqri ba sao?”

“Anh vàmzvz ba đpwciãpyyz cắiewit đpwcipwcit rồtamri.” Tôkhcmi cólxzypykfng tốfdjht sửmrhba lạbmufi câkudlu nólxzyi củultha anh, đpwcidfyii lạbmufi làmzvz tiếoyrung thởhfdwmzvzi củultha anh.

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftrroplo tay tôkhcmi, nhẹvmru nhàmzvzng cầlxzym vàmzvzo vếoyrut bầlxzym tídapam trêunuun tay tôkhcmi, ngữrivj khídapa dịhzpzu hẳzdctn đpwcii: “Tôkhcmi khôkhcmng nêunuun nghi ngờivml em… Tôkhcmi xin lỗfjbri. Buổdfyii tốfdjhi hôkhcmm đpwciólxzy, tôkhcmi đpwciãpyyzmzvzm chuyệmuern quáunuu đpwciáunuung.”

“Anh nhớceqr ra rồtamri àmzvz?” Tôkhcmi lạbmufi hỏzaiyi thămrhbm dòpykf.

“Nhớceqr mộjlmut sốfdjh.”

“Chi tiếoyrut nàmzvzo?”

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr nhìfoxbn tôkhcmi, đpwciáunuuy mắiewit anh lólxzye lêunuun ýrjdeivmlivmli nhưivmllxzy nhưivml khôkhcmng: “Em hy vọcguzng tôkhcmi nhớceqr chi tiếoyrut nàmzvzo?”

“Ờzogb…” Tôkhcmi cốfdjh nặysvgn ra nụppafivmlivmli cứpwcing nhắiewic, rúioupt tay vềhftr: “Khôkhcmng còpykfn sớceqrm nữrivja, đpwcizogbi em thay quầlxzyn áunuuo, rồtamri chúioupng ta cùffjzng xuốfdjhng nhàmzvz.”

***

Hiếoyrum cólxzy dịhzpzp Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr tỏzaiy ra hiếoyruu thảupsmo. Tuy anh biếoyrun mấcguzt cảupsm đpwciêunuum nhưivmlng cũhftrng biếoyrut đpwciưivmlivmlng sáunuung sớceqrm đpwciãpyyzpykf vềhftr, cùffjzng bốfdjh con tôkhcmi ămrhbn sáunuung. Tôkhcmi tấcguzt nhiêunuun ngoan ngoãpyyzn phốfdjhi hợzogbp vớceqri anh, cốfdjh gắiewing che giấcguzu bộjlmu mặysvgt mệmuert mỏzaiyi vìfoxb cảupsm đpwciêunuum khôkhcmng ngủulth, đpwciólxzyng vai vợzogb chồtamrng âkudln âkudln áunuui áunuui ngọcguzt ngàmzvzo.

lxzyi mộjlmut câkudlu thậurbrt lòpykfng, khảupsmmrhbng diễdzrsn xuấcguzt củultha Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr tuyệmuert đpwcifdjhi cólxzy thểdkle tranh cửmrhb giảupsmi Kim Tưivmlzogbng[1] củultha Hồtamrng Kôkhcmng. Anh đpwciãpyyz pháunuut huy trídapaivmlhfdwng tưivmlzogbng cựlkwfc kỳmrhb phong phúioup, tạbmufo nêunuun hìfoxbnh tưivmlzogbng mộjlmut ôkhcmng chồtamrng mẫqgtpu mựlkwfc. Trong lúioupc ămrhbn cơuhpym, anh khôkhcmng chỉzfyy chủulth đpwcijlmung tròpykf chuyệmuern vớceqri tôkhcmi, màmzvzpykfn cốfdjh ýrjde hỏzaiyi: “Đzwxzêunuum qua, em ngủulth khôkhcmng ngon àmzvz? Sao sắiewic mặysvgt kéroplm thếoyru?”

[1] Giảupsmi thưivmlhfdwng đpwciiệmuern ảupsmnh nổdfyii tiếoyrung nhấcguzt củultha Hồtamrng Kôkhcmng, mộjlmut trong nhữrivjng giảupsmi thưivmlhfdwng đpwciiệmuern ảupsmnh uy tídapan củultha Đzwxzôkhcmng Áceqr. Đzwxzưivmlzogbc lậurbrp ra nămrhbm 1982, giảupsmi thưivmlhfdwng đpwciưivmlzogbc trao vàmzvzo tháunuung Tưivml hằddmqng nămrhbm đpwcidkle ghi nhậurbrn nhữrivjng đpwciólxzyng gólxzyp xuấcguzt sắiewic trêunuun mọcguzi lĩlkwfnh vựlkwfc củultha ngàmzvznh côkhcmng nghiệmuerp đpwciiệmuern ảupsmnh Hoa ngữrivj nhưivml đpwcibmufo diễdzrsn, diễdzrsn xuấcguzt, kịhzpzch bảupsmn vàmzvz quay phim…

khcmi nởhfdw nụppafivmlivmli ngọcguzt ngàmzvzo: “Em ngủulthlxzy ngon khôkhcmng, anh biếoyrut còpykfn gìfoxb?”

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr tao nhãpyyz đpwciưivmla chiếoyruc cốfdjhc sứpwciunuun miệmuerng, khólxzyi nưivmlceqrc khiếoyrun nụppafivmlivmli trêunuun khólxzye miệmuerng anh trởhfdwunuun mơuhpy hồtamr: “Láunuut nữrivja ămrhbn cơuhpym xong em hãpyyzy ngủulthffjz đpwcii. Tốfdjhi nay, sau khi tiếoyrup kháunuuch, anh nhấcguzt đpwcihzpznh sẽzwlw vềhftr sớceqrm… tâkudlm sựlkwf vớceqri em”.

khcmi nghiếoyrun rămrhbng, tiếoyrup tụppafc đpwciólxzyng kịhzpzch: “Đzwxzưivmlzogbc, em đpwcizogbi anh!”

Ba tôkhcmi ngồtamri ởhfdwunuun cạbmufnh vừrivja cưivmlivmli ngoáunuuc miệmuerng vừrivja đpwciưivmla áunuunh mắiewit táunuun thưivmlhfdwng vàmzvzunuun tâkudlm vui vẻoliw vềhftr phídapaa tôkhcmi.

Sau bữrivja sáunuung, Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr đpwcii làmzvzm nhưivml thưivmlivmlng lệmuer. Trưivmlceqrc khi rờivmli khỏzaiyi nhàmzvz, anh đpwcijlmut nhiêunuun nhớceqr ra đpwciiềhftru gìfoxb đpwciólxzy, quay sang dặysvgn vúioup Ngọcguzc: “Vúioup Ngọcguzc, ga trảupsmi giưivmlivmlng vàmzvz vỏzaiy chămrhbn trong phòpykfng cháunuuu bẩhfdwn rồtamri, láunuut nữrivja vúioup nhớceqr đpwciem vấcguzt hếoyrut ra thùffjzng ráunuuc. Cảupsm vỏzaiy gốfdjhi cũhftrng bỏzaiy đpwcii.”

ioup Ngọcguzc ngâkudly ngưivmlivmli, nhìfoxbn tôkhcmi bằddmqng áunuunh mắiewit dòpykf hỏzaiyi.

Bộjlmu đpwcitamr giưivmlivmlng tâkudln hôkhcmn làmzvz do tôkhcmi đpwciídapach thâkudln thiếoyrut kếoyru. Từrivj chấcguzt liệmueru vảupsmi đpwciếoyrun màmzvzu sắiewic, hoa vămrhbn, tôkhcmi bỏzaiy ra rấcguzt nhiềhftru côkhcmng sứpwcic vàmzvzkudlm huyếoyrut. Đzwxzdkle cho đpwcitamrng bộjlmu, tôkhcmi còpykfn đpwciysvgc biệmuert thay cảupsmbvdhm cửmrhba.

Vậurbry màmzvz anh nólxzyi bỏzaiymzvz bỏzaiy.

khcmi đpwcipwcing dậurbry, đpwcihzpznh tranh cãpyyzi vớceqri Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr. Nhưivmlng tôkhcmi đpwcijlmut nhiêunuun nhớceqr ra, Tềhftrkudlm từrivjng ngồtamri trêunuun giưivmlivmlng củultha tôkhcmi vàmzvzo sáunuung sớceqrm ngàmzvzy hôkhcmm nay.

khcmi liềhftrn tỉzfyynh ngộjlmu, mỉzfyym cưivmlivmli gậurbrt đpwcilxzyu vớceqri vúioup Ngọcguzc: “Anh ấcguzy bảupsmo bỏzaiy thìfoxbioup cứpwci bỏzaiy hếoyrut ra thùffjzng ráunuuc đpwcii. Đzwxzdkle cháunuuu gọcguzi ngưivmlivmli làmzvzm cho cháunuuu mộjlmut bộjlmu y hệmuert nhưivml vậurbry.”


“Đzwxzưivmlzogbc ạbmuf.”

ioup Ngọcguzc vâkudlng dạbmuf. Sau khi tiễdzrsn đpwcibmufi thiếoyruu gia nhàmzvz họcguz Cảupsmnh đpwcii làmzvzm, vúioup Ngọcguzc vềhftr phòpykfng chuẩhfdwn bịhzpz thu dọcguzn bộjlmu đpwcitamr giưivmlivmlng củultha tôkhcmi. Tôkhcmi vộjlmui ngămrhbn bàmzvz: “Vúioup Ngọcguzc, chỉzfyy bịhzpz bẩhfdwn mộjlmut chúioupt thôkhcmi. Vúioup cầlxzym ra hàmzvzng đpwcidkle ngưivmlivmli ta giặysvgt khôkhcm, ủulthi phẳzdctng làmzvz đpwciưivmlzogbc rồtamri.”

“Nhưivmlng vừrivja rồtamri thiếoyruu gia, àmzvz khôkhcmng, cậurbru nhàmzvzlxzyi…”

“Khôkhcmng sao đpwciâkudlu. Nếoyruu anh ấcguzy hỏzaiyi, vúioup cứpwcilxzyi làmzvz mớceqri mua.”

ioup Ngọcguzc hồtamr nghi đpwcii thu dọcguzn đpwcitamr. Ba tôkhcmi vẫqgtpn ngồtamri yêunuun mộjlmut chỗfjbr, ôkhcmng nởhfdw nụppafivmlivmli rấcguzt mờivml áunuum, miệmuerng lẩhfdwm bẩhfdwm: “Hừrivjm, cólxzy thểdkle bẩhfdwn đpwciếoyrun mứpwcic nàmzvzo…”

Nụppafivmlivmli củultha ba tôkhcmi khiếoyrun tôkhcmi khôkhcmng nuốfdjht trôkhcmi đpwcitamr ămrhbn. Tôkhcmi ngáunuup dàmzvzi hai cáunuui, việmuern cớceqr chuồtamrn vềhftr phòpykfng ngủulthffjz.

***

Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr trong giấcguzc mơuhpy củultha tôkhcmi luôkhcmn dừrivjng lạbmufi ởhfdw nhữrivjng nămrhbm tháunuung đpwcivmrup đpwcizwlw nhấcguzt.

Mộjlmut buổdfyii chiềhftru trờivmli mưivmla lấcguzt phấcguzt, Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr cầlxzym chiếoyruc ôkhcm trong suốfdjht, đpwcipwcing đpwcizogbi ởhfdw cổdfying trưivmlivmlng cấcguzp ba củultha tôkhcmi. Giólxzy thổdfyii hạbmuft mưivmla tạbmuft ngang làmzvzm ưivmlceqrt áunuuo khoáunuuc củultha anh, nhưivmlng anh khôkhcmng hềhftr bậurbrn tâkudlm, anh ôkhcmm chặysvgt chiếoyruc áunuuo khoáunuuc lôkhcmng vũhftrmzvzu hồtamrng củultha tôkhcmi vàmzvzo lòpykfng.

khcmi chạbmufy hếoyrut tốfdjhc lựlkwfc vềhftr phídapaa anh nhưivml tham gia cuộjlmuc thi chạbmufy mộjlmut trămrhbm méroplt. Nưivmlceqrc bẩhfdwn trêunuun đpwciưivmlivmlng bắiewin lêunuun đpwciôkhcmi tấcguzt trắiewing quáunuu đpwcilxzyu gốfdjhi củultha tôkhcmi, nhưivmlng tôkhcmi vẫqgtpn khôkhcmng hềhftr pháunuut giáunuuc.

Bởhfdwi vìfoxb xung lựlkwfc quáunuu mạbmufnh, tôkhcmi khôkhcmng kịhzpzp thờivmli giảupsmm tốfdjhc đpwcijlmu, suýrjdet nữrivja đpwciâkudlm vàmzvzo thâkudln câkudly du giàmzvzhfdwunuun cạbmufnh Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr. May màmzvz anh kịhzpzp thờivmli giơuhpy tay kéroplo tôkhcmi lạbmufi, đpwcidklekhcmi ngãpyyzmzvzo lòpykfng anh nhưivml nguyệmuern ưivmlceqrc.

“Anh, anh đpwciếoyrun từrivjioupc nàmzvzo vậurbry? Đzwxzzogbi em lâkudlu chưivmla?” Tôkhcmi cốfdjh ýrjde cấcguzt giọcguzng than vãpyyzn, nhưivmlng khólxzye mắiewit khôkhcmng thểdkle che giấcguzu ýrjdeivmlivmli: “Thầlxzyy chủulth nhiệmuerm lớceqrp em đpwciáunuung ghéroplt quáunuu đpwcii. Tan họcguzc rồtamri thầlxzyy ấcguzy vẫqgtpn khôkhcmng ngừrivjng lảupsmi nhảupsmi, làmzvzm ngưivmlivmli ta nólxzyng ruộjlmut chếoyrut đpwcii đpwciưivmlzogbc”.

“Anh cũhftrng vừrivja đpwciếoyrun, mớceqri đpwcizogbi nămrhbm phúioupt thôkhcmi.” Cảupsmnh Mạbmufc Vũhftr tháunuuo ba lôkhcm trêunuun vai tôkhcmi, khoáunuuc áunuuo lôkhcmng vũhftrunuun ngưivmlivmli tôkhcmi. Sau đpwciólxzy, anh ôkhcmm tôkhcmi dưivmlceqri chiếoyruc ôkhcm: “Đzwxzãpyyz dặysvgn em bao nhiêunuuu lầlxzyn rồtamri, nhữrivjng ngàmzvzy trờivmli mưivmla thìfoxb đpwcirivjng quêunuun mang ôkhcm. Em toàmzvzn khôkhcmng nghe, lạbmufi bắiewit anh đpwciếoyrun trưivmlivmlng đpwciólxzyn em.”


khcmi thầlxzym đpwciiewic ýrjde trong lòpykfng. Tôkhcmi sẽzwlw khôkhcmng bao giờivmllxzyi cho anh biếoyrut, làmzvzkhcmi cốfdjh ýrjde khôkhcmng mang ôkhcm. Làmzvzm vậurbry, tôkhcmi mớceqri cólxzy thểdkle đpwciưivmlivmlng đpwciưivmlivmlng chídapanh chídapanh gọcguzi đpwciiệmuern thoạbmufi kêunuuu anh đpwciếoyrun cổdfying trưivmlivmlng đpwcizogbi tôkhcmi tan họcguzc. Tôkhcmi cũhftrng khôkhcmng muốfdjhn nólxzyi cho anh biếoyrut, mỗfjbri lầlxzyn nhìfoxbn thấcguzy anh ởhfdw cổdfying trưivmlivmlng đpwcizogbi tôkhcmi, cáunuunh cổdfying sắiewit u áunuum nhưivml cổdfying nhàmzvzffjz củultha trưivmlivmlng cấcguzp ba lậurbrp tứpwcic biếoyrun thàmzvznh bậurbrc thang lêunuun thiêunuun đpwciưivmlivmlng, đpwciưivmlzogbc bao phủulth mộjlmut tầlxzyng áunuunh sáunuung hưivmlupsmo.

khcmi đpwciang cólxzy giấcguzc mơuhpy đpwcivmrup đpwciếoyrun nỗfjbri chảupsmy nưivmlceqrc rãpyyzi, anh chàmzvzng khôkhcmng sợzogb thiêunuun hạbmuf đpwcibmufi loạbmufn Tềhftrkudlm lạbmufi gọcguzi đpwciiệmuern thoạbmufi. Tôkhcmi mơuhpyuhpymzvzng màmzvzng, tay mòpykf đpwciiệmuern thoạbmufi trong khi mắiewit vẫqgtpn nhắiewim nghiềhftrn.

“Alo! Xin chàmzvzo!” Tôkhcmi cấcguzt giọcguzng ngáunuui ngủulth.

Thanh âkudlm củultha Tềhftr thiếoyruu đpwciysvgc biệmuert tỉzfyynh táunuuo: “Ngôkhcmn Ngôkhcmn, bâkudly giờivmlmzvz mấcguzy giờivml rồtamri, em vẫqgtpn còpykfn ngủulth sao?

“Anh còpykfn dáunuum gọcguzi đpwciiệmuern thoạbmufi đpwciếoyrun? Anh khôkhcmng sợzogb chồtamrng tôkhcmi xửmrhbrjde anh?”

“Hừrivj, chỉzfyy e anh ta đpwciang vôkhcmffjzng mong mỏzaiyi anh cólxzy thểdkle quyếoyrun rũhftr em. Nhưivml vậurbry, anh ta sẽzwlw danh chídapanh ngôkhcmn thuậurbrn cùffjzng em ly hôkhcmn, khôkhcmi phụppafc tựlkwf do cáunuu nhâkudln.”

khcmi ngẫqgtpm nghĩlkwf, cũhftrng khôkhcmng loạbmufi trừrivj khảupsmmrhbng nàmzvzy, tâkudlm trạbmufng vui vẻoliwlxzy đpwciưivmlzogbc nhờivml giấcguzc mơuhpy đpwcivmrup vơuhpyi đpwcii mộjlmut nửmrhba: “Nếoyruu anh muốfdjhn gọcguzi đpwciiệmuern đpwciếoyrun gâkudly phiềhftrn toáunuui cho tôkhcmi, xin anh hãpyyzy đpwcizogbi đpwciếoyrun khi tôkhcmi tỉzfyynh dậurbry, bâkudly giờivmlkhcmi buồtamrn ngủulth chếoyrut đpwcii đpwciưivmlzogbc.”

“Ờzogb, vậurbry thìfoxb em cứpwci ngủulth đpwcii. Khi nàmzvzo tỉzfyynh dậurbry anh sẽzwlwlxzyi cho em biếoyrut, ngưivmlivmli phụppaf nữrivj sốfdjhng ởhfdw biệmuert thựlkwfivmlơuhpyng Sơuhpyn làmzvz ai?”

“Gìfoxb hảupsm?” Tôkhcmi ngồtamri bậurbrt dậurbry: “Anh ấcguzy nuôkhcmi đpwciàmzvzn bàmzvzhfdw biệmuert thựlkwfivmlơuhpyng Sơuhpyn thậurbrt sao?”

“Đzwxzãpyyz nuôkhcmi ba nămrhbm nay rồtamri, em còpykfn ngủulth nổdfyii khôkhcmng?”

Nếoyruu bâkudly giờivml tiếoyrup tụppafc đpwcii ngủulth, tôkhcmi khôkhcmng phảupsmi làmzvz phụppaf nữrivj: “Anh đpwciang ởhfdw đpwciâkudlu? Tôkhcmi sẽzwlw đpwcii tìfoxbm anh ngay.”

“Anh đpwciang uốfdjhng càmzvz phêunuuhfdw Hộjlmui Hiêunuun.”

“Tôkhcmi sẽzwlw đpwciếoyrun ngay.”

khcmi nhanh chólxzyng thay quầlxzyn áunuuo, ngồtamri xe đpwciếoyrun thẳzdctng câkudlu lạbmufc bộjlmuivml nhâkudln Hộjlmui Hiêunuun.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.