Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c cóvsvf chúmkxn t ngốmtzj c bỗkrms ng nhiêpzzm n tỉvaao nh ngộcbat , thìvsvf ra họnmdn c tỷtnpf liêpzzm n tụysdh c trêpzzm u chọnmdn c mìvsvf nh, chịysdh nóvsvf i “bạvshs n trai nhỏzoaw ” kia thếkrms màhzzb lạvshs i chímrsw nh làhzzb mìvsvf nh.
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c cảhzzb m thấklhv y cóvsvf chúmkxn t dởqtdi khóvsvf c dởqtdi cưnyau ờjxwa i, còpqbh n cóvsvf chúmkxn t ngạvshs i ngùncur ng.
Mìvsvf nh hiểguxb u lầgweq m họnmdn c trưnyau ởqtdi ng thờjxwa i gian dàhzzb i nhưnyau vậisva y, cho rằqtdi ng anh ấklhv y làhzzb ngưnyau ờjxwa i xấklhv u đcjuf i đcjuf ùncur a bỡbrqs n tìvsvf nh cảhzzb m ngưnyau ờjxwa i khábzgw c, đcjuf ộcbat t nhiêpzzm n cảhzzb m thấklhv y rấklhv t cóvsvf lỗkrms i.
“Khôpqbh ng cầgweq n lo lắldst ng.” Họnmdn c trưnyau ởqtdi ng xoa xoa đcjuf ầgweq u con mèjzpl o bénmbe o trong lòpqbh ng Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c, “Anh chỉvaao muốmtzj n nóvsvf i, muốmtzj n cho em từcinp từcinp suy nghĩmrsw , làhzzb anh thímrsw ch ngưnyau ờjxwa i ta trưnyau ớpqrh c, em vẫisva n còpqbh n cóvsvf cơcceq hộcbat i hồvaao i tâisva m chuyểguxb n ýbrqs .”
“Gìvsvf cơcceq ạvshs ?”
Họnmdn c trưnyau ởqtdi ng nởqtdi nụysdh cưnyau ờjxwa i: “Anh hìvsvf nh nhưnyau chưnyau a chímrsw nh thứldst c nóvsvf i vớpqrh i em đcjuf úmkxn ng khôpqbh ng?”
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c quay lạvshs i.
“Anh thímrsw ch em, ” họnmdn c trưnyau ởqtdi ng nóvsvf i, “Khôpqbh ng biếkrms t bắldst t đcjuf ầgweq u từcinp lúmkxn c nàhzzb o, chímrsw nh làhzzb thímrsw ch em nhưnyau thếkrms . Cóvsvf đcjuf iềwokf u, giốmtzj ng nhưnyau em thímrsw ch bạvshs n cùncur ng bàhzzb n, mộcbat t ngàhzzb y nàhzzb o đcjuf óvsvf anh cũfzoo ng cóvsvf thểguxb sẽnmdn thímrsw ch ngưnyau ờjxwa i khábzgw c, vìvsvf lẽnmdn đcjuf óvsvf tuy rằqtdi ng anh khôpqbh ng vộcbat i, nhưnyau ng em cũfzoo ng đcjuf ừcinp ng coi việylxq c nàhzzb y khôpqbh ng to tábzgw t.”
Đcceq àhzzb m Tửdnkw Dựnmbe c cưnyau ờjxwa i nhìvsvf n cậisva u: “Đcceq ợztqw i đcjuf ếkrms n lúmkxn c anh thímrsw ch ngưnyau ờjxwa i khábzgw c rồvaao i em hốmtzj i hậisva n cũfzoo ng khôpqbh ng còpqbh n kịysdh p nữanmb a đcjuf âisva u.”
Tim Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c đcjuf ậisva p rấklhv t nhanh, con mèjzpl o trong lòpqbh ng cậisva u cũfzoo ng bịysdh ôpqbh m chặpqrh t lạvshs i.
“Em......”
“Ăpzzm n chúmkxn t gìvsvf đcjuf i?” Đcceq àhzzb m Tửdnkw Dựnmbe c cắldst t lờjxwa i cậisva u, “Gọnmdn i thứldst c ăcinp n ngoàhzzb i hay làhzzb chúmkxn ng ta xuốmtzj ng bếkrms p?”
“Đcceq ểguxb em nấklhv u đcjuf i.” Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c thảhzzb con mèjzpl o xuốmtzj ng, đcjuf i vàhzzb o nhàhzzb bếkrms p rửdnkw a tay.
Nhìvsvf n bóvsvf ng lưnyau ng Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c, Đcceq àhzzb m Tửdnkw Dựnmbe c cũfzoo ng thởqtdi phàhzzb o nhẹkfzn nhõzyqq m.
Anh thựnmbe c sựnmbe khôpqbh ng vộcbat i biếkrms t đcjuf ábzgw p ábzgw n, bởqtdi i vìvsvf anh biếkrms t, bâisva y giờjxwa Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c chỉvaao làhzzb mộcbat t đcjuf ứldst a ngốmtzj c, anh khôpqbh ng hy vọnmdn ng đcjuf ốmtzj i phưnyau ơcceq ng quyếkrms t đcjuf ịysdh nh qua loa, bấklhv t kểguxb làhzzb quyếkrms t đcjuf ịysdh nh gìvsvf .
Hơcceq n nữanmb a, ngưnyau ờjxwa i bạvshs n nhỏzoaw cũfzoo ng còpqbh n nhỏzoaw , chuyệylxq n tìvsvf nh cảhzzb m cóvsvf thểguxb hiểguxb u bao nhiêpzzm u đcjuf ưnyau ợztqw c?
Giữanmb a bọnmdn n họnmdn , cóvsvf khi làhzzb chuyệylxq n trong tưnyau ơcceq ng lai, cứldst chờjxwa ngưnyau ờjxwa i bạvshs n nhỏzoaw nàhzzb y lớpqrh n lêpzzm n rồvaao i tựnmbe biếkrms t đcjuf ãqhal rồvaao i nóvsvf i sau.
Sau khi thi đcjuf ạvshs i họnmdn c, trưnyau ờjxwa ng họnmdn c nhưnyau vắldst ng đcjuf i mộcbat t nửdnkw a.
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c ngồvaao i ởqtdi trong phòpqbh ng họnmdn c cũfzoo ng khôpqbh ng cóvsvf tinh thầgweq n.
Hồvaao Thuậisva t vẫisva n mỗkrms i ngàhzzb y đcjuf ếkrms n trêpzzm u cậisva u, cậisva u phầgweq n lớpqrh n đcjuf ềwokf u khôpqbh ng đcjuf ểguxb ýbrqs tớpqrh i, tìvsvf nh cờjxwa tâisva m tìvsvf nh quábzgw kénmbe m sẽnmdn mắldst ng lạvshs i hai câisva u.
Vốmtzj n làhzzb nóvsvf i sau khi thi đcjuf ạvshs i họnmdn c xong rồvaao i họnmdn c trưnyau ởqtdi ng khôpqbh ng làhzzb m gìvsvf sẽnmdn đcjuf ếkrms n tìvsvf m Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c, kếkrms t quảhzzb căcinp n bảhzzb n bóvsvf ng ngưnyau ờjxwa i cũfzoo ng khôpqbh ng thấklhv y.
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c cóvsvf chúmkxn t tứldst c giậisva n, cảhzzb m thấklhv y họnmdn c trưnyau ởqtdi ng lừcinp a ngưnyau ờjxwa i.
“Lạvshs i đcjuf ang tưnyau ơcceq ng tưnyau ai àhzzb ?” Hếkrms t tiếkrms t xong, Hồvaao Thuậisva t lạvshs i tớpqrh i trêpzzm u cậisva u.
Bạvshs n cùncur ng bàhzzb n khôpqbh ng ởqtdi đcjuf âisva y, Hồvaao Thuậisva t trựnmbe c tiếkrms p ngồvaao i ởqtdi bêpzzm n cạvshs nh vịysdh trímrsw Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c, cưnyau ờjxwa i hìvsvf hìvsvf nóvsvf i: “Nhớpqrh ai đcjuf óvsvf ?”
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c khôpqbh ng muốmtzj n cùncur ng hắldst n nóvsvf i chuyệylxq n, kếkrms t quảhzzb Hồvaao Thuậisva t trựnmbe c tiếkrms p đcjuf ưnyau a tay kénmbe o cậisva u: “Tao nhìvsvf n mộcbat t chúmkxn t nàhzzb o, mặpqrh t mũfzoo i đcjuf ỏzoaw đcjuf ếkrms n mứldst c nàhzzb y giốmtzj ng nhưnyau đcjuf ang yêpzzm u đcjuf ưnyau ơcceq ng àhzzb ?”
“Cậisva u phiềwokf n chếkrms t ngưnyau ờjxwa i!” Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c hấklhv t tay củmtzj a hắldst n ra, “Cậisva u cábzgw ch tôpqbh i xa mộcbat t chúmkxn t đcjuf i!”
“Ơslrq , nóvsvf ng tímrsw nh thếkrms .” Hồvaao Thuậisva t khôpqbh ng nhữanmb ng khôpqbh ng đcjuf i ra, còpqbh n lạvshs i gầgweq n nắldst m cổulae tay Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c, “Tao xem cóvsvf phảhzzb i màhzzb y làhzzb m chuyệylxq n bậisva y bạvshs gìvsvf ra cảhzzb dấklhv u hôpqbh n rồvaao i khôpqbh ng?.”
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c khôpqbh ng biếkrms t cậisva u nóvsvf i dấklhv u hôpqbh n làhzzb cábzgw i gìvsvf , nhưnyau ng đcjuf ốmtzj i phưnyau ơcceq ng trựnmbe c tiếkrms p dùncur ng móvsvf ng tay gãqhal i gãqhal i vếkrms t muỗkrms i đcjuf ốmtzj t trêpzzm n cổulae cậisva u.
“Cậisva u trábzgw nh ra......” Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c dùncur ng sứldst c đcjuf ẩjxwa y hắldst n, hai ngưnyau ờjxwa i lôpqbh i kénmbe o, đcjuf ộcbat t nhiêpzzm n cóvsvf ngưnyau ờjxwa i kénmbe o Hồvaao Thuậisva t ra nénmbe m sang mộcbat t bêpzzm n.
“Đcceq ệylxq t, Hạvshs Đcceq ịysdh ch con mẹkfzn nóvsvf màhzzb y nhẹkfzn tay thôpqbh i!” Hồvaao Thuậisva t đcjuf ậisva p vàhzzb o bêpzzm n cạvshs nh bàhzzb n, đcjuf au vailon.
“Con mẹkfzn nóvsvf màhzzb y đcjuf ừcinp ng trêpzzm u chọnmdn c cậisva u ấklhv y nữanmb a, ” bạvshs n cùncur ng bàhzzb n nóvsvf i, “Còpqbh n nhưnyau thếkrms , tao liềwokf n trởqtdi mặpqrh t đcjuf ấklhv y.”
Hoàhzzb ng đcjuf ồvaao ng họnmdn c kinh ngạvshs c nhìvsvf n bạvshs n cùncur ng bàhzzb n, đcjuf ộcbat t nhiêpzzm n cảhzzb m thấklhv y, thìvsvf ra bạvshs n cùncur ng bàhzzb n làhzzb đcjuf ang che chởqtdi cậisva u.
Hoà
Mì
“Khô
“Gì
Họ
Hoà
“Anh thí
Đ
Tim Hoà
“Em......”
“Ă
“Đ
Nhì
Anh thự
Hơ
Giữ
Sau khi thi đ
Hoà
Hồ
Vố
Hoà
“Lạ
Bạ
Hoà
“Cậ
“Ơ
Hoà
“Cậ
“Đ
“Con mẹ
Hoà
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.