Hoàng Đồng Học

Chương 11 :

    trước sau   
Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc khôfsyfng biếlokgt Hồehyp Thuậmamqt đmfziang nghĩwixqynsl, cậmamqu cũlmfjng khôfsyfng muốeneqn làimxum rõgqmm.

Hồehyp Thuậmamqt đmfzilslwt ôfsyfnfdo đmfziókmjb,  cậmamqu cũlmfjng khôfsyfng nhúoizvc nhíyxhrch, vẫanven nằprbtm nhoàimxui trênmkfn bàimxun đmfzianvei mưffmua tạcaaenh.

lmfjng khôfsyfng biếlokgt đmfzianvei bao lâmnhwu, mơokhqokhqimxung màimxung ngủisbb thiếlokgp đmfzii.

Lớqmszp 12 tan họnfdoc, tiếlokgng chuôfsyfng vang lênmkfn, Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc mởnfdo mắnmkft ra, ngẩsrtyng đmfzimnhwu nhìynsln đmfziehypng hồehyp treo tưffmucaaeng, lúoizvc nàimxuy lạcaaei cókmjb chúoizvt hoảfadfng hốeneqt.

Cậmamqu bìynslnh thưffmucaaeng tan họnfdoc khôfsyfng muốeneqn trởnfdo vềoanz nhàimxu, nhưffmung ởnfdo lạcaaei trưffmucaaeng họnfdoc nhưffmu thếlokgimxuo đmfzii nữhokka thìynsl bảfadfy, tápxpfm giờcaaelmfjng sẽvafh trởnfdo vềoanz, nhưffmung hôfsyfm nay vừqtuaa mởnfdo mắnmkft đmfziãwrtp chíyxhrn giờcaae rồehypi.

nmkfn ngoàimxui mưffmua vẫanven cògqmmn, cũlmfjng khôfsyfng cókmjb thấlsiqy nhỏfadf đmfzii.


Cậmamqu quay đmfzimnhwu lạcaaei nhìynsln mộasavt chúoizvt cápxpfi ôfsyf Hồehyp Thuậmamqt đmfzinmkf đmfziókmjb, giậmamqn hờcaaen tựsovza nhưffmu khôfsyfng muốeneqn dùrbrung.

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc phiềoanzn phiềoanzn nhiễrlmtu nhiễrlmtu thu dọnfdon cặlslwp sápxpfch, lạcaaei bắnmkft đmfzimnhwu hưffmuqmszng vềoanznmkfn ngoàimxui nhìynsln xung quanh.

“Em cògqmmn chưffmua đmfzii àimxu?”

Phíyxhra trưffmuqmszc cửnluca sổyxhr đmfziasavt nhiênmkfn xuấlsiqt hiệqcbfn mộasavt ngưffmucaaei, đmfziang che ôfsyf.

“Họnfdoc trưffmunfdong......” Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc cápxpfch cửnluca sổyxhr mặlslwt kinh ngạcaaec nhìynsln đmfzieneqi phưffmuơokhqng.

“Anh xem bênmkfn nàimxuy phògqmmng họnfdoc đmfzièvafhn vẫanven sápxpfng, nênmkfn đmfziếlokgn nhìynsln.” Đwbxuàimxum Tửnluc Dựsovzc nókmjbi, “Em khôfsyfng mang ôfsyf ưffmu?”

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc chầmnhwn chờcaae mộasavt chúoizvt, gậmamqt gậmamqt đmfzimnhwu.

“Đwbxui ra đmfzii, anh đmfziưffmua em vềoanz nhàimxu.”

“Khôfsyfng cầmnhwn khôfsyfng cầmnhwn.” Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc nókmjbi, “Nhàimxu em rấlsiqt gầmnhwn, em......”

“Khôfsyfng cókmjb chuyệqcbfn gìynsl, đmfzianvei lápxpft nữhokka bảfadfo vệqcbf sẽvafh khókmjba cổyxhrng, đmfzii nhanh đmfzii.” Đwbxuàimxum Tửnluc Dựsovzc khôfsyfng đmfzianvei cậmamqu đmfziápxpfp lạcaaei, đmfzii vềoanzffmuqmszng cửnluca lớqmszp họnfdoc.

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc  cảfadfm thấlsiqy cókmjb chúoizvt hổyxhr thẹifffn,  mìynslnh lạcaaei thênmkfm phiềoanzn toápxpfi cho họnfdoc trưffmunfdong rồehypi.

Cậmamqu thu dọnfdon xong cặlslwp sápxpfch, ra phògqmmng họnfdoc, lúoizvc khókmjba cửnluca họnfdoc trưffmunfdong đmfziãwrtp đmfzii đmfziếlokgn đmfziâmnhwy rồehypi.

“Thậmamqt sựsovz khôfsyfng cầmnhwn đmfziưffmua em.” Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc nókmjbi, “Em chạcaaey rấlsiqt nhanh.”


“Vìynsl lẽvafh đmfziókmjb phảfadfi bápxpfo danh chạcaaey ba ngàimxun méwrtpt?” Họnfdoc trưffmunfdong cưffmucaaei nhìynsln cậmamqu, “Đwbxuqtuang từqtua chốeneqi, coi nhưffmu em nợanve anh mộasavt nhâmnhwn tìynslnh, sau đmfziókmjbkmjbokhq hộasavi thìynsl trảfadf lạcaaei cho anh.”

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc khôfsyfng nghĩwixqynslnh cókmjbpxpfi gìynsl đmfzinmkf trảfadf lạcaaei đmfzieneqi phưffmuơokhqng, cậmamqu rấlsiqt sợanve nợanve ơokhqn ngưffmucaaei khápxpfc, cậmamqu thậmamqt sựsovz trảfadf khôfsyfng nổyxhri.

Cậmamqu cúoizvi đmfzimnhwu, đmfzii ởnfdonmkfn cạcaaenh họnfdoc trưffmunfdong, hai ngưffmucaaei cùrbrung đmfzii ra bênmkfn ngoàimxui.

Đwbxuếlokgn cửnluca, họnfdoc trưffmunfdong mởnfdo ôfsyf, bọnfdon họnfdo đmfzii ởnfdoffmuqmszi ôfsyf, mưffmua to đmfziùrbrung đmfziùrbrung đmfziùrbrung đmfziùrbrung nệqcbfn ởnfdo trênmkfn mặlslwt ôfsyf.

“Mưffmua lớqmszn nhưffmu thếlokgimxu em khôfsyfng cókmjb ôfsyf, vềoanz đmfziưffmuanvec đmfziếlokgn nhàimxulmfjng ưffmuqmszt hếlokgt thôfsyfi.”

Họnfdoc trưffmunfdong bìynslnh thưffmucaaeng đmfzii xe đmfzicaaep đmfzii họnfdoc, nhưffmung bởnfdoi vìynsl buổyxhri tốeneqi cókmjbffmua, đmfziơokhqn giảfadfn xe đmfzicaaep đmfzinmkfnfdo trưffmucaaeng họnfdoc, mặlslwc kệqcbf.

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc lúoizvng túoizvng vôfsyfrbrung, dọnfdoc theo đmfziưffmucaaeng đmfzii mộasavt mựsovzc theo sápxpft đmfzieneqi phưffmuơokhqng,  liênmkfn tụkkxcc nókmjbi cápxpfm ơokhqn lạcaaei xin lỗkkxci.

“Đwbxuqtuang cókmjb khápxpfch khíyxhr nhưffmu vậmamqy.” Họnfdoc trưffmunfdong nókmjbi, “Anh cògqmmn rấlsiqt thíyxhrch đmfzii vớqmszi em nhưffmu thếlokgimxuy, dùrbru sao vềoanz nhàimxulmfjng khôfsyfng cókmjb ai tápxpfn gẫanveu.”

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc kinh ngạcaaec quay đmfzimnhwu nhìynsln anh: “Họnfdoc trưffmunfdong, anh cũlmfjng khôfsyfng muốeneqn vềoanz nhàimxu sao?”

Họnfdoc trưffmunfdong nhìynsln vềoanz phíyxhra cậmamqu: “Thìynsl ra em khôfsyfng muốeneqn trởnfdo vềoanz nhàimxunmkfn mỗkkxci ngàimxuy mớqmszi ởnfdo lạcaaei trưffmucaaeng họnfdoc àimxu?”

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc nhếlokgch miệqcbfng, cậmamqu khôfsyfng muốeneqn cùrbrung ngưffmucaaei khápxpfc gợanvei lênmkfn chuyệqcbfn nhàimxuynslnh.

“Anh cũlmfjng khôfsyfng muốeneqn vềoanz nhàimxu, ” họnfdoc trưffmunfdong nókmjbi, “Nhàimxu anh khôfsyfng cókmjb ai, chỉifffkmjbynslnh anh.”

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc nhíyxhru nhíyxhru màimxuy, đmfziasavt nhiênmkfn cảfadfm thấlsiqy họnfdoc trưffmunfdong cókmjb chúoizvt đmfziápxpfng thưffmuơokhqng.

Thìynsl ra, gia đmfziìynslnh củisbba anh cũlmfjng khôfsyfng hoàimxun mỹjyhp.

Hai ngưffmucaaei chậmamqm rãwrtpi thong thảfadf đmfzii trênmkfn đmfziưffmucaaeng, đmfzii đmfziưffmuanvec nửnluca giờcaae, tiếlokgn vàimxuo cổyxhrng tiểnmkfu khu.

Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc khôfsyfng muốeneqn đmfzinmkf họnfdoc trưffmunfdong đmfziưffmua mìynslnh đmfzii vàimxuo trong, ngõgqmm ngoặlslwt rẽvafh nhiềoanzu chỗkkxc, cògqmmn phảfadfi đmfzii qua cápxpfnh cổyxhrng nhỏfadf, cậmamqu sợanve lầmnhwn đmfzimnhwu tiênmkfn tớqmszi nơokhqi nàimxuy họnfdoc trưffmunfdong khôfsyfng tìynslm đmfziưffmuanvec đmfziưffmucaaeng ra.

“Họnfdoc trưffmunfdong, đmfziếlokgn nhàimxu em rồehypi, cápxpfm ơokhqn anh.” Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc ởnfdo trưffmuqmszc mộasavt ngôfsyfi nhàimxu thìynsl dừqtuang bưffmuqmszc, chỉifff chỉifffpxpfi cửnluca đmfziơokhqn nókmjbi, “Nhàimxu em ởnfdo đmfziâmnhwy.”

Họnfdoc trưffmunfdong liếlokgc mắnmkft nhìynsln, gậmamqt gùrbru, che ôfsyf đmfziem ngưffmucaaei đmfziưffmua đmfziếlokgn cửnluca nhàimxu.

“Tốeneqt lắnmkfm, anh đmfzii đmfziâmnhwy.”

wrtp ngoan Hoàimxung đmfziehypng họnfdoc vẫanvey tay từqtua biệqcbft họnfdoc trưffmunfdong, chíyxhrnh mìynslnh thìynsl vẫanven đmfzifsyfng ởnfdo cửnluca nhàimxu, nhìynsln đmfzieneqi phưffmuơokhqng đmfzii khôfsyfng cògqmmn thấlsiqy bókmjbng mớqmszi chạcaaey vàimxuo trong màimxun mưffmua, hưffmuqmszng vềoanz nhàimxu củisbba mìynslnh chạcaaey đmfzii.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.