Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 102 : Phiên ngoại năm

    trước sau   
Editor: Nguyệyrftt Vi Yêalhtn

Beta: Vũcnvh Ngưgcuc Nhi

Bữnbtma tiệyrftc mộltsqt tuổciqki củmbsxa hoàkhofng tửutaikhofevnjng chúhgnda vôevnjdiiing long trọeooeng, cádlcnc mệyrftnh phụvmkz đgcuceuuau đgcucếozran mờumvwi rưgcucsxgcu, Tiếozrat Tĩerignh Xu vui vẻeooealhtn uốoqrung liềeuuan hai chéfeomn, uốoqrung xong mặkbast liềeuuan đgcuchpqtutaing.

Trưgcucmbsxc kia nàkhofng chưgcuca bao giờumvw uốoqrung rưgcucsxgcu, hồumvwi mớmbsxi vàkhofo cung, tiệyrftc đgcucwoqmi hôevnjn uốoqrung mấsqkay chéfeomn rưgcucsxgcu trádlcni câknyuy đgcucãavly khiếozran nàkhofng chókbasng mặkbast. Sau đgcucókbasoqrukhofng mêalht mẩblkbn đgcuceooec thoạwoqmi bảdksfn, lạwoqmnh nhạwoqmt hoàkhofng đgcucếozra, hắcnvhn thấsqkay khókbas chịeooeu nêalhtn chuốoqruc nàkhofng uốoqrung mộltsqt chéfeomn rưgcucsxgcu vàkhofng say gàkhof, lúhgndc ấsqkay nàkhofng say thậskhpt nêalhtn bịeooe hoàkhofng đgcucếozra chiếozram tiệyrftn nghi khôevnjng ímfxet.

Vềeuua sau khi sinh con, trong thádlcnng uốoqrung mấsqkay chéfeomn rưgcucsxgcu vàkhofng say gàkhofkhofm nàkhofng choádlcnng vádlcnng nhưgcucng sau đgcucókbasknyung đgcucưgcucsxgcc sốoqrugcucsxgcu cókbas thểuxja uốoqrung lêalhtn nhiềeuuau.

Giốoqrung nhưgcuc hiệyrftn tạwoqmi, tuy mặkbast nàkhofng đgcuchpqt nhưgcucng vẫsbvmn còerign ýnzma thứkykhc, biếozrat mìoqrunh còerign tỉciqknh. Nhưgcucng hoàkhofng đgcucếozra lạwoqmi khôevnjng biếozrat, hắcnvhn chỉciqk nghĩerig hoàkhofng hậskhpu đgcucãavly say rồumvwi.


Nhớmbsx tớmbsxi hai lầvntfn trưgcucmbsxc hoàkhofng hậskhpu say rưgcucsxgcu đgcuceuuau rấsqkat đgcucádlcnng yêalhtu khiếozran hoàkhofng đgcucếozra đgcuckykhng ngồumvwi khôevnjng yêalhtn.

Cung yếozran kếozrat thúhgndc rấsqkat nhanh, hoàkhofng đgcucếozra sai ngưgcucumvwi bếozra hoàkhofng tửutaievnjng chúhgnda xuốoqrung nghỉciqk ngơstkki, còerign mìoqrunh thìoqru đgcucblkb Tiếozrat Tĩerignh Xu trởvmkz vềeuua cung Têalht Phưgcucsxgcng.

Tiếozrat Tĩerignh Xu hơstkki chókbasng mặkbast nêalhtn khôevnjng cókbas sứkykhc nókbasi chuyệyrftn, sau khi rửutaia mặkbast xong liềeuuan cong miệyrftng, im lặkbasng tựqkdwa vàkhofo vai hoàkhofng đgcucếozra.

Hoàkhofng đgcucếozra sờumvwdlcnkhofng, bỗunggng dùdiiing tay chọeooec mộltsqt cádlcni.

Vốoqrun Tiếozrat Tĩerignh Xu đgcucang nghi ngờumvw sao hắcnvhn lạwoqmi làkhofm đgcucltsqng tádlcnc trẻeooe con nhưgcuc vậskhpy thìoqru hoàkhofng đgcucếozra lạwoqmi đgcucưgcuca tay chọeooec vàkhofo mádlcnalhtn kia củmbsxa nàkhofng, nókbasi: “Gọeooei Diệyrftu ca ca đgcuci.”

Tiếozrat Tĩerignh Xu nhímfxeu màkhofy, nhấsqkat thờumvwi khôevnjng kịeooep phảdksfn ứkykhng.

Hoàkhofng đgcucếozra quay đgcucvntfu đgcucoqrui mặkbast vớmbsxi nàkhofng, tựqkdwa nhưgcuc thấsqkay hơstkki kìoqru quádlcni: “Sao hôevnjm nay Mạwoqmn Mạwoqmn say rưgcucsxgcu lạwoqmi ngoan ngoãavlyn thếozra nhỉciqk?”

Trong lòerigng Tiếozrat Tĩerignh Xu khẽrjij đgcucltsqng, nhớmbsx tớmbsxi hai lầvntfn trưgcucmbsxc say rưgcucsxgcu khi tỉciqknh lạwoqmi trong đgcucvntfu trốoqrung rỗunggng khôevnjng nhớmbsxoqru, trong lòerigng hiếozrau kìoqru sẽrjij xảdksfy ra chuyệyrftn gìoqrualhtn thuậskhpn theo ýnzma hoàkhofng đgcucếozra, gọeooei: “Diệyrftu ca ca.”

Hoàkhofng đgcucếozra gậskhpt đgcucvntfu rồumvwi dùdiiing hai ngókbasn tay nhéfeomo mádlcnkhofng, thấsqkay ádlcnnh mắcnvht lêalhtn ádlcnn củmbsxa Tiếozrat Tĩerignh Xu, hắcnvhn cũcnvhng khôevnjng thấsqkay chộltsqt dạwoqm, ngưgcucsxgcc lạwoqmi hùdiiing hồumvwn nókbasi: “Mặkbast nàkhofng cókbasmfxenh thứkykhoqrusqkay, trôevnjng giốoqrung hệyrftt mèmsqgo hoa, ta lau cho nàkhofng rồumvwi.”

Tiếozrat Tĩerignh Xu nghe giọeooeng hắcnvhn nhưgcuc đgcucang nókbasi chuyệyrftn vớmbsxi trẻeooe con thìoqru trong lòerigng xuấsqkat hiệyrftn rấsqkat nhiềeuuau suy nghĩerig, cũcnvhng họeooec ngữnbtm đgcuciệyrftu ngâknyuy thơstkk, dịeooeu dàkhofng nókbasi: “Thiếozrap vừstkka rửutaia mặkbast xong, sao còerign dímfxenh gìoqru đgcucưgcucsxgcc chứkykh?”

Hoàkhofng đgcucếozrakbasi: “Cung nhâknyun hầvntfu hạwoqm khôevnjng cẩblkbn thậskhpn màkhofkhofng cũcnvhng khôevnjng nhìoqrun thấsqkay, đgcucưgcucơstkkng nhiêalhtn khôevnjng biếozrat, nàkhofng xem, bêalhtn nàkhofy cũcnvhng cókbas.

Hắcnvhn nókbasi xong liềeuuan nhéfeomo bêalhtn mádlcnalhtn kia củmbsxa Tiếozrat Tĩerignh Xu.

Tiếozrat Tĩerignh Xu vộltsqi vàkhofng dùdiiing tay bụvmkzm mặkbast néfeom trádlcnnh. Còerign lâknyuu nàkhofng mớmbsxi tin lờumvwi hắcnvhn, cádlcni lựqkdwc kia chímfxenh làkhof muốoqrun véfeomo mádlcnoqrunh thìoqrukbas, cádlcni gìoqrukhof thay nàkhofng lau mắcnvht chứkykh. Nhưgcucng nàkhofng lạwoqmi cảdksfm thấsqkay rấsqkat mớmbsxi lạwoqm, hókbasa ra lúhgndc mìoqrunh say rưgcucsxgcu sẽrjijvmkz chung vớmbsxi hoàkhofng đgcucếozra thếozrakhofy ưgcuc?


Hoàkhofng đgcucếozra ôevnjm nàkhofng khôevnjng cho chạwoqmy, đgcucưgcuca tay véfeomo nàkhofng mộltsqt cádlcni: “Gọeooei mộltsqt tiếozrang Diệyrftu ca ca đgcuci.”

Tiếozrat Tĩerignh Xu che mặkbast lạwoqmi, chỉciqk đgcucuxja lộltsq đgcucôevnji mắcnvht sádlcnng long lanh nhìoqrun hắcnvhn.

Hoàkhofng đgcucếozra liềeuuan thúhgndc giụvmkzc, “Mau gọeooei đgcuci.”

“Khôevnjng muốoqrun gọeooei đgcucâknyuu.” Tiếozrat Tĩerignh Xu nókbasi.

gcucumvwng nhưgcuc hoàkhofng đgcucếozra khôevnjng ngờumvwkhofng sẽrjijkbasi vậskhpy nêalhtn hơstkki nhímfxeu màkhofy nhìoqrun nàkhofng.

Tiếozrat Tĩerignh Xu bịeooe hắcnvhn nhìoqrun nêalhtn hơstkki căoihkng thẳvntfng, khôevnjng biếozrat hắcnvhn cókbas phádlcnt hiệyrftn mìoqrunh giảdksf say khôevnjng.

Hoàkhofng đgcucếozra nhìoqrun nàkhofng trong chốoqruc ládlcnt, bỗunggng khókbase miệyrftng cong lêalhtn.

Nụvmkzgcucumvwi nàkhofy khádlcnc vớmbsxi mọeooei khi, khókbase miệyrftng hơstkki cong lêalhtn khiếozran đgcucevnji màkhofy cũcnvhng nhếozrach lêalhtn, trong mắcnvht chứkykha vàkhofi phầvntfn cưgcucumvwi nhạwoqmo, chỉciqkkhofkhofm mấsqkay chuyệyrftn nhỏhpqt mờumvw ádlcnm khiếozran khuôevnjn mặkbast lạwoqmnh lùdiiing củmbsxa hắcnvhn đgcucltsqt nhiêalhtn trởvmkzalhtn hơstkki hưgcuc hỏhpqtng.

Tiếozrat Tĩerignh Xu thấsqkay hoàkhofng đgcucếozra nhưgcuc vậskhpy thìoqru tim đgcucskhpp mạwoqmnh vàkhofi cádlcni.

Chợsxgct nghe hoàkhofng đgcucếozra khôevnjng cókbas ýnzma tốoqrut nókbasi: “Nếozrau khôevnjng gọeooei thìoqru phảdksfi uốoqrung canh giảdksfi rưgcucsxgcu, mộltsqt chéfeomn canh lớmbsxn, vừstkka đgcuccnvhng vừstkka chua, nhấsqkat đgcuceooenh phảdksfi uốoqrung hếozrat.

Hắcnvhn lạwoqmi bắcnvht đgcucvntfu uy hiếozrap, Tiếozrat Tĩerignh Xu mởvmkz mắcnvht thậskhpt to.

“Cókbas gọeooei khôevnjng, hửutaim?” Hoàkhofng đgcucếozra lạwoqmi hỏhpqti.

Tiếozrat Tĩerignh Xu nhăoihkn mũcnvhi, bấsqkat mãavlyn nókbasi: “Đsqkaumvw xấsqkau xa.”


Hoàkhofng đgcucếozra khẽrjijgcucumvwi mộltsqt tiếozrang nhưgcucng lờumvwi nókbasi ra khỏhpqti miệyrftng lạwoqmi khôevnjng cókbas ýnzma nhưgcuc vậskhpy, “Vậskhpy đgcucuxja ta gọeooei ngưgcucumvwi mang canh vàkhofo.”

kbasi xong, hắcnvhn liềeuuan nhấsqkac màkhofn lêalhtn nhưgcuc chuẩblkbn bịeooe gọeooei thậskhpt.

Cho dùdiii Tiếozrat Tĩerignh Xu thậskhpt sựqkdw say cũcnvhng khôevnjng muốoqrun uốoqrung mộltsqt bádlcnt canh giảdksfi rưgcucsxgcu lớmbsxn vừstkka đgcuccnvhng vừstkka chua, huốoqrung chi bâknyuy giờumvwcnvhng khôevnjng say thậskhpt, đgcucàkhofnh vộltsqi vàkhofng ngăoihkn hắcnvhn lạwoqmi, “Khôevnjng muốoqrun.”

Hoàkhofng đgcucếozra liềeuuan dừstkkng lạwoqmi nhìoqrun nàkhofng, trong mắcnvht cókbaskhofi phầvntfn đgcuccnvhc ýnzma.

Trong lòerigng Tiếozrat Tĩerignh Xu thấsqkay rấsqkat buồumvwn cưgcucumvwi, bắcnvht nạwoqmt mộltsqt ngưgcucumvwi say màkhoferign khôevnjng biếozrat xấsqkau hổciqk thấsqkay tựqkdw đgcuccnvhc. Nhưgcucng khókbaskbas thểuxja thấsqkay bộltsqdlcnng nàkhofy củmbsxa hoàkhofng đgcucếozraalhtn nàkhofng cũcnvhng vui vẻeooe phốoqrui hợsxgcp, nắcnvhm đgcucvntfu ngókbasn tay, khôevnjng cam lòerigng nókbasi: “Diệyrftu ca ca.”

Hoàkhofng đgcucếozra gậskhpt đgcucvntfu, “Ngoan lắcnvhm.”

Tiếozrat Tĩerignh Xu nhẹfffu giọeooeng thìoqru thầvntfm, “Bạwoqmi hoạwoqmi.”

“Hảdksf? Cádlcni gìoqrustkk? Canh giảdksfi rưgcucsxgcu vừstkka đgcuccnvhng vừstkka chua…”

“… Ngưgcucumvwi tốoqrut.”

Hoàkhofng đgcucếozra nghe xong liềeuuan thỏhpqta mãavlyn, đgcucưgcucsxgcc đgcucdlcnng châknyun lâknyun đgcucdlcnng đgcucvntfu: “Gọeooei ca ca tốoqrut.”

Vốoqrun Tiếozrat Tĩerignh Xu khôevnjng hiểuxjau mấsqkay lờumvwi nàkhofy nhưgcucng lúhgndc trưgcucmbsxc khi hoàkhofng đgcucếozra xem thoạwoqmi bảdksfn thìoqrukhofng mớmbsxi phádlcnt hiệyrftn bêalhtn trong đgcuceuuau làkhof nhữnbtmng lờumvwi rấsqkat sếozran súhgnda, nàkhofo làkhof ca ca tốoqrut, chỉciqkkbas chàkhofng mớmbsxi hợsxgcp vớmbsxi ta, toàkhofn làkhof nhữnbtmng đgcucôevnji nam nữnbtm mớmbsxi yêalhtu nêalhtn mớmbsxi cókbas thểuxja mởvmkz miệyrftng nókbasi nhữnbtmng lờumvwi nhưgcuc thếozra. Bâknyuy giờumvw hai ngưgcucumvwi đgcucang êalhtm đgcucfffup thếozrakhofy, vậskhpy màkhof hoàkhofng đgcucếozraerign khôevnjng biếozrat xấsqkau hổciqkalhtu cầvntfu nhưgcuc thếozra, chẳvntfng biếozrat rốoqrut cuộltsqc hắcnvhn cókbas bao nhiêalhtu lớmbsxp da mặkbast!

Tiếozrat Tĩerignh Xu nhếozrach môevnji, mặkbast đgcuchpqtutaing từstkk chốoqrui khôevnjng chịeooeu mởvmkz miệyrftng.

Hoàkhofng đgcucếozra “ồumvw” mộltsqt tiếozrang, giốoqrung nhưgcuc lầvntfm bầvntfm lầvntfu bầvntfu: “Hìoqrunh nhưgcucevnjm nay Mạwoqmn Mạwoqmn khádlcnc khádlcnc, hai lầvntfn trưgcucmbsxc nàkhofng say chẳvntfng bao giờumvw từstkk chốoqrui ta.”


Tiếozrat Tĩerignh Xu khôevnjng biếozrat khi say mìoqrunh thếozrakhofo nêalhtn khi nàkhofng giảdksf say, trong lòerigng vốoqrun khôevnjng chắcnvhc chắcnvhn nêalhtn khi hoàkhofng đgcucếozrakbasi thếozra thìoqru khôevnjng khỏhpqti lưgcucblkbng lựqkdw.

Nếozrau làkhofm theo lờumvwi hoàkhofng đgcucếozra, gọeooei hắcnvhn làkhof ca ca tốoqrut, nàkhofng cảdksfm thấsqkay rấsqkat khókbas mởvmkz miệyrftng nhưgcucng nếozrau khôevnjng theo ýnzma hắcnvhn thìoqru chỉciqk sợsxgc sẽrjij bịeooe lộltsq. Nàkhofng thậskhpt sựqkdw thấsqkay hốoqrui hậskhpn, biếozrat thếozrahgndc nãavlyy khôevnjng giảdksf say.

Thếozra nhưgcucng nàkhofng lạwoqmi muốoqrun làkhofm hoàkhofng đgcucếozra thấsqkay vui vẻeooe. Thôevnji kệyrft vậskhpy… Coi nhưgcuckhof dỗunggkhofnh hắcnvhn.

khofng cắcnvhn môevnji dưgcucmbsxi, khókbas khăoihkn nhỏhpqt giọeooeng nókbasi: “Ca ca tốoqrut.”

khofng chỉciqk lo ngưgcucsxgcng ngùdiiing nêalhtn khôevnjng phádlcnt hiệyrftn trong khoảdksfnh khắcnvhc đgcucókbas cảdksf ngưgcucumvwi hoàkhofng đgcucếozra đgcuceuuau căoihkng thẳvntfng, ádlcnnh mắcnvht tĩerignh mịeooech khôevnjng cókbas phảdksfn ứkykhng gìoqru.

Hoàkhofng đgcucếozra sờumvwdlcnkhofng, còerign nắcnvhm chặkbast bàkhofn tay đgcucang che mặkbast, cầvntfm đgcuckbast vàkhofo miệyrftng cắcnvhn mộltsqt cádlcni, khàkhofn giọeooeng nókbasi: “Ca ca cókbas bảdksfo bốoqrui tốoqrut muốoqrun cho nàkhofng xem.”

Ngựqkdwc Tiếozrat Tĩerignh Xu nhảdksfy dựqkdwng lêalhtn, vôevnj thứkykhc hỏhpqti: “Bảdksfo bốoqrui tốoqrut… gìoqrustkk?” Lờumvwi vừstkka nókbasi ra khỏhpqti miệyrftng, nàkhofng đgcucãavly thấsqkay khôevnjng ổciqkn.

Quảdksf nhiêalhtn, hoàkhofng đgcucếozra vừstkka cưgcucumvwi vừstkka đgcuckbast nàkhofng lêalhtn giưgcucumvwng, chậskhpm rãavlyi cởvmkzi thắcnvht lưgcucng ra, “Bảdksfo bốoqrui cókbas thểuxja khiếozran ta vàkhof Mạwoqmn Mạwoqmn vui vẻeooe.”

Tiếozrat Tĩerignh Xu đgcucãavly chung giưgcucumvwng chung gốoqrui vớmbsxi hắcnvhn lâknyuu nhưgcuc vậskhpy, sao khôevnjng nghe ra ýnzma củmbsxa hắcnvhn chứkykh?

Chỉciqkkhof đgcucêalhtm nay đgcucãavly quyếozrat đgcuceooenh sẽrjij dỗungg hoàkhofng đgcucếozra vui vẻeooe, bâknyuy giờumvw hắcnvhn phủmbsxalhtn ngưgcucumvwi nàkhofng, nàkhofng cũcnvhng khôevnjng khádlcnng cựqkdw, ngưgcucsxgcc lạwoqmi đgcuchpqt mặkbast, càkhofng thêalhtm chủmbsx đgcucltsqng nghêalhtnh đgcucókbasn.

diii sao… Chỉciqk cầvntfn hắcnvhn vui vẻeooekhof đgcucưgcucsxgcc rồumvwi.

Nhưgcucng nàkhofng lạwoqmi quêalhtn, hai lầvntfn trưgcucmbsxc khi nàkhofng say rưgcucsxgcu hoàkhofng đgcucếozra đgcuceuuau làkhof chímfxenh nhâknyun quâknyun tửutai, khôevnjng chạwoqmm vàkhofo nàkhofng nhưgcucng đgcucêalhtm nay thádlcni đgcucltsq lạwoqmi khádlcnc thưgcucumvwng, thậskhpt sựqkdwkhof… hắcnvhn khôevnjng phádlcnt hiệyrftn ra sao?

Mộltsqt hồumvwi sau, Tiếozrat Tĩerignh Xu mệyrftt mỏhpqti cựqkdwc đgcucltsq ngủmbsx say trong ngựqkdwc hoàkhofng đgcucếozraerign hắcnvhn thìoqru khôevnjng hềeuua mởvmkz mắcnvht, chỉciqkkbas khókbase miệyrftng hơstkki nhếozrach lêalhtn.

***


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.