Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 890 : “Món quà” của Tô thiếu gia (18)

    trước sau   
Edit: Ngọzkeac Hâmctzn

rtiu Thầeyssn khôrtiung nóvylhi gìibkp chỉloxt nhìibkpn chằdbogm chằdbogm Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq, côrtiu ly hôrtiun…. Từlusm trêmdoxn giấwkrsy ly hôrtiun cóvylh thểhixf nhìibkpn ra đrtiuưgjvqfhlmc, chípoaanh làwtbj hai ngàwtbjy trưgjvqshrfc…. Hàwtbjn Kỳfhoe muốieptn kếfaatt hôrtiun, thờguxli gian trưgjvqshrfc đrtiuêmdoxm khuya còpwqhn đrtiuưgjvqa côrtiuwkrsy vềwkrs nhàwtbj… Đpceqiềwkrsu nàwtbjy đrtiufhlmi biểhixfu cho chuyệntfmn gìibkp? Đpceqfhlmi biểhixfu cho trong thờguxli gian ngắkowyn ngủdgpai côrtiu mấwkrst chồhixfng cũshrfng mấwkrst luôrtiun Hàwtbjn Kỳfhoe….

rtiu Thầeyssn nghĩfyxyibkpnh hẳbaian làwtbj vui vẻkwml, phụbaia nữkwjpgjvqshrfm hoa giốieptng nhưgjvq Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq cuốiepti cùfwscng bịfaat tấwkrst cảgujt đrtiuàwtbjn ôrtiung vứrtiut bỏwtfuwtbj chuyệntfmn đrtiuưgjvqơaqokng nhiêmdoxn.

Nhưgjvqng khôrtiung biếfaatt tạfhlmi sao anh ta thấwkrsy vẻkwml mặmykjt Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvqibkpnh tĩfyxynh tựwfdv nhiêmdoxn nhưgjvq vậfaaty khi đrtiuiepti mặmykjt vớshrfi vấwkrsn đrtiuwkrs củdgpaa mìibkpnh, trong lòpwqhng thoánznxng hiệntfmn lêmdoxn tưgjvq vịfaat khôrtiung nóvylhi nêmdoxn lờguxli.

rtiu Thầeyssn cầeyssm tấwkrsm thiệntfmp mờguxli néoyxkm lêmdoxn trêmdoxn bàwtbjn cầeyssm mộtlkxt lon bia lêmdoxn mởrluc ra uốieptng mộtlkxt hớshrfp, khóvylhe mắkowyt lạfhlmi liếfaatc qua tấwkrsm thiệntfmp hồhixfng chóvylhi mắkowyt kia. Nhìibkpn tấwkrsm hìibkpnh côrtiumctzu chúmdcf rểhixf mớshrfi trêmdoxn tấwkrsm thiệntfmp thìibkp cảgujtm thấwkrsy côrtiumctzu mớshrfi nàwtbjy càwtbjng nhìibkpn càwtbjng quen thuộtlkxc, dưgjvqguxlng nhưgjvqibkpnh đrtiuãdsds từlusmng gặmykjp đrtiuâmctzu đrtiuóvylh rồhixfi.

rtiu Thầeyssn cau màwtbjy cốiept gắkowyng nhớshrf lạfhlmi ngưgjvqguxli kia làwtbj ai nhưgjvqng lạfhlmi chẳbaiang nhớshrf ra đrtiuưgjvqfhlmc, anh ta dùfwscng sứrtiuc cau màwtbjy quay đrtiueyssu nhìibkpn ngoàwtbji cửinnia sổqnvb thìibkp thấwkrsy mộtlkxt khung ảgujtnh đrtiumykjt trêmdoxn bàwtbjn tròpwqhn trong góvylhc ban côrtiung, bêmdoxn trong khung hìibkpnh làwtbj Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvqwtbj mộtlkxt ngưgjvqguxli đrtiuàwtbjn ôrtiung, giâmctzy phúmdcft thấwkrsy ngưgjvqguxli đrtiuàwtbjn ôrtiung kia, Tôrtiu thầeyssn lậfaatp tứrtiuc nhớshrf tớshrfi đrtiuóvylhwtbj ngưgjvqguxli nàwtbjo…. An Nam! Chồhixfng Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq!


Trong đrtiueyssu Tôrtiu Thầeyssn thoánznxng hiệntfmn luồhixfng sánznxng, anh ta nghiêmdoxng đrtiueyssu nhìibkpn lạfhlmi tấwkrsm hìibkpnh côrtiumctzu mớshrfi trêmdoxn tấwkrsm thiệntfmp cưgjvqshrfi, đrtiutlkxt nhiêmdoxn mởrluc to hai mắkowyt…..

Chẳbaiang tránznxch mìibkpnh cảgujtm thấwkrsy giốieptng, thìibkp ra làwtbj…. Côrtiumctzu mớshrfi nàwtbjy cóvylh bộtlkx dạfhlmng cựwfdvc kỳfhoe giốieptng An Nam! Chỉloxtvylh đrtiuiềwkrsu mộtlkxt làwtbj mặmykjc đrtiuhixf đrtiuàwtbjn ôrtiung, mộtlkxt làwtbj mặmykjc đrtiuhixf phụbaia nữkwjp!

rtiu Thầeyssn tỉloxt mỉloxt đrtiuiepti chiếfaatu hai tấwkrsm hìibkpnh mộtlkxt lầeyssn nữkwjpa, càwtbjng thêmdoxm khẳbaiang đrtiufaatnh đrtiuâmctzy chípoaanh làwtbjfwscng mộtlkxt ngưgjvqguxli, vìibkp vậfaaty liềwkrsn thốieptt lêmdoxn: “An Nam làwtbj con gánznxi?”

Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq thấwkrsy Tôrtiu Thầeyssn rấwkrst bìibkpnh tĩfyxynh, côrtiushrfng rấwkrst bìibkpnh tĩfyxynh, đrtiutlkxt nhiêmdoxn nghe thấwkrsy Tôrtiu Thầeyssn phun ra mộtlkxt câmctzu nhưgjvq vậfaaty đrtiuánznxy mắkowyt thoánznxng hiệntfmn vẻkwml kinh ngạfhlmc, sau đrtiuóvylh nhìibkpn hìibkpnh mìibkpnh vàwtbj An Nam đrtiumykjt trêmdoxn bàwtbjn bêmdoxn cạfhlmnh liềwkrsn gậfaatt đrtiueyssu, “Ừnznx.”

Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq đrtiuơaqokn giảgujtn “Ừnznx” mộtlkxt tiếfaatng khiếfaatn đrtiuánznxy lòpwqhng Tôrtiu Thầeyssn bịfaat chấwkrsn đrtiutlkxng mãdsdsnh liệntfmt, anh ta ngạfhlmc nhiêmdoxn nhìibkpn Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq, nóvylhi tiếfaatp: “Hàwtbjn Kỳfhoewtbj An An… Trưgjvqshrfc giờguxl vẫssumn ởrluc chung mộtlkxt chỗaqva?”

rtiu Thầeyssn khôrtiung chắkowyc chắkowyn lắkowym đrtiunznxn.

Nhưgjvqng Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq lạfhlmi khôrtiung néoyxk tránznxnh tiếfaatp tụbaiac gậfaatt đrtiueyssu, uốieptng mộtlkxt ngụbaiam bia mởrluc miệntfmng nóvylhi: “Ừnznx, Tiểhixfu Nam vẫssumn luôrtiun thípoaach Hàwtbjn Kỳfhoe.”

rtiu Thầeyssn sửinning sốieptt vàwtbj ngâmctzy ngẩmiogn, nóvylhi: “Vậfaaty côrtiuwtbjwtbjn Kỳfhoe vốieptn khôrtiung cóvylh nửinnia đrtiuiểhixfm quan hệntfm, vậfaaty tạfhlmi sao côrtiu khôrtiung nóvylhi cho tôrtiui?”

Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvqfyxyu môrtiui, thoạfhlmt nhìibkpn cóvylh chúmdcft khôrtiung đrtiuhixf ýmtma: “Từlusm trưgjvqshrfc tớshrfi nàwtbjy tôrtiui chưgjvqa từlusmng nóvylhi tôrtiui vàwtbjwtbjn Kỳfhoevylh quan hệntfm!”

rtiu Thầeyssn cứrtiung họzkeang.

rtiu quảgujt thựwfdvc chưgjvqa từlusmng nóvylhi, từlusm đrtiueyssu tớshrfi cuốiepti cũshrfng làwtbj do chípoaanh bảgujtn thâmctzn anh ta hiểhixfu nhầeyssm.

“Lầeyssn đrtiuóvylh…. Vìibkp sao côrtiuwtbjwtbjn Kỳfhoe ăaqvan cơaqokm cùfwscng nhau?” Tôrtiu Thầeyssn chợfhlmt dừlusmng lạfhlmi, giọzkeang nóvylhi cóvylh phầeyssn do dựwfdv: “Vìibkp An Nam sao?”

“Ừnznx.” Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq gậfaatt đrtiueyssu trảgujt lờguxli dứrtiut khoánznxt.

rtiu Thầeyssn khôrtiung nóvylhi gìibkp nữkwjpa, khôrtiung biếfaatt tạfhlmi sao nhưgjvqng anh ta lạfhlmi cảgujtm thấwkrsy tâmctzm tìibkpnh rõfwscwtbjng rấwkrst bựwfdvc bộtlkxi tốiepti nay dưgjvqguxlng nhưgjvq đrtiuang tốieptt dầeyssn lêmdoxn.

Mọzkeai ngưgjvqguxli đrtiuwkrsu biếfaatt Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq đrtiuãdsds kếfaatt hôrtiun, nhưgjvqng ai cũshrfng khôrtiung thểhixf nghĩfyxy tớshrfi Trầeyssn Uyểhixfn Nhưgjvq thếfaatwtbj lạfhlmi gảgujt cho mộtlkxt ngưgjvqguxli phụbaia nữkwjp!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.