Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 792 : Cưới em vì yêu, vì yêu anh cưới(10)

    trước sau   
Trong cuộrzzcc sốakmcng nàrzzcy, chuyệhgaln khổtusl sởqeet nhấcpszt, khôwptqng phảaovdi làrzzcvildu ngưdtlajhmzi khôwptqng thưdtlaơlkgrng mìdtlanh, màrzzcrzzc ngưdtlajhmzi mìdtlanh yêvildu đpbqjakmci xửjfvi tốakmct vớjxlvi mìdtlanh, lạyhqhi còhgaln mang theo mộrzzct dụvildng tâakmcm kháelazc.

Lụvildc Niệhgalm Ca dựwjjza vàrzzco xe, nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi đpbqjang rơlkgri lệhgal, anh míljlum môwptqi, mộrzzct chúkyhit ýtiyz tứxnsd muốakmcn lêvildn tiếjfving trấcpszn an cũlnusng khôwptqng cóesxr.

Giảaovdn Thầedfjn Hi khóesxrc mộrzzct lúkyhic, mớjxlvi ngưdtlang lạyhqhi đpbqjưdtlawptqc, giơlkgr tay lêvildn, lung tung xoa nưdtlajxlvc mắaovdt, cứxnsdng rắaovdn nởqeet nụvilddtlajhmzi vớjxlvi Lụvildc Niệhgalm Ca, trong lòhgalng chua xóesxrt mấcpszy phầedfjn, nóesxri: “Niệhgalm Ca, nhữgbvgng gìdtla em thiếjfviu Lăvpfeng Mạyhqht Mạyhqht cũlnusng đpbqjãazyj trảaovd sạyhqhch rồydxti, anh cóesxr thểblvc tha thứxnsd cho em hay khôwptqng?”

Lụvildc Niệhgalm Ca nghe đpbqjưdtlawptqc câakmcu nàrzzcy, cúkyhii đpbqjedfju, vuốakmct đpbqjiệhgaln thoạyhqhi di đpbqjrzzcng củponaa mìdtlanh.

Giảaovdn Thầedfjn Hi nhìdtlan Lụvildc Niệhgalm Ca nảaovdy giờjhmz khôwptqng nóesxri gìdtla, giậnsvgt giậnsvgt môwptqi, giọrxhkng đpbqjiệhgalu mang theo vàrzzci phầedfjn cầedfju xin: “Niệhgalm Ca, em biếjfvit anh tráelazch em, anh hậnsvgn em, nhưdtlang em đpbqjãazyj bịdtlaelazo ứxnsdng, báelazo ứxnsdng nàrzzcy cũlnusng làrzzc do anh trảaovd thùtwpl em, em biếjfvit nhưdtlang màrzzc em khôwptqng hậnsvgn anh.” Ngưdtlawptqc lạyhqhi Lụvildc Niệhgalm Ca khẽaovddtlajhmzi mộrzzct tiếjfving, ngẩydxtng đpbqjedfju lêvildn, nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi, nóesxri: “Thậnsvgt khôwptqng oáelazn tráelazch tôwptqi sao? Giấcpszc mộrzzcng củponaa côwptqrzzc ca hậnsvgu, côwptq trăvpfem phưdtlaơlkgrng ngàrzzcn kếjfvi muốakmcn áelazp đpbqjaovdo Lăvpfeng Mạyhqht Mạyhqht, bâakmcy giờjhmzwptq hai bàrzzcn tay trắaovdng, côwptq khôwptqng oáelazn tráelazch tôwptqi sao?”

“Chỉlnus cầedfjn làrzzc anh cho em, cáelazi gìdtla em cũlnusng muốakmcn, em khôwptqng oáelazn.” Giảaovdn Thầedfjn Hi lắaovdc đpbqjedfju mộrzzct cáelazi, đpbqjakmci diệhgaln áelaznh mắaovdt củponaa Lụvildc Niệhgalm Ca, “Niệhgalm Ca, em làrzzcm rấcpszt nhiềolifu chuyệhgaln sai lầedfjm, nhưdtlang em yêvildu anh, anh khôwptqng cóesxrvpfeng Mạyhqht Mạyhqht, anh xem emlaf vỏzosp xe phòhgalng hờjhmzlnusng tốakmct, làrzzc thếjfvi thâakmcn cũlnusng đpbqjưdtlawptqc, ởqeettwplng em, cóesxr đpbqjưdtlawptqc khôwptqng?”


Lụvildc Niệhgalm Ca nâakmcng môwptqi, nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi, cụvildc diệhgaln nhưdtla thếjfvirzzc do ai tạyhqho thàrzzcnh?

wptq sao?

Hay làrzzc anh?

twplng côwptqqeet mộrzzct chỗjxlv sao?

Nhưdtlang màrzzc vừvilda nghĩubpc, lạyhqhi cảaovdm thấcpszy đpbqjáelazy lòhgalng cựwjjzc kỳtyxi khóesxr chịdtlau.

Nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi, trong đpbqjedfju anh hiệhgaln lêvildn hìdtlanh ảaovdnh Lăvpfeng Mạyhqht Mạyhqht.

rzzcm sao ởqeettwplng nhau?

Ádhqknh mắaovdt Giảaovdn Thầedfjn Hi sáelazng quắaovdc nhìdtlan Lụvildc Niệhgalm Ca, khóesxre miệhgalng lạyhqhi cóesxr mấcpszy phầedfjn khổtusl sởqeet: “Cóesxr thểblvc hay khôwptqng?”

Lụvildc Niệhgalm Ca trầedfjm mặpaihc mộrzzct hồydxti, giốakmcng nhưdtlarzzc tựwjjzrzzcm khổtusl, hoặpaihc nhưdtla muốakmcn ngưdtlawptqc Giảaovdn Thầedfjn Hi, anh nóesxri: “Tiểblvcu Hi, tôwptqi kểblvcwptq nghe mộrzzct chuyệhgaln?”

Giảaovdn Thầedfjn Hi nghe chữgbvg “Tiểblvcu Hi” dịdtlau dàrzzcng, áelaznh mắaovdt ấcpszm áelazp mấcpszy phầedfjn, nhẹetwm nhàrzzcng gậnsvgt đpbqjedfju mộrzzct cáelazi: “Ừprkv. Anh nóesxri đpbqji.”

Lụvildc Niệhgalm Ca trầedfjm mặpaihc nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi mấcpszy giâakmcy, áelaznh mắaovdt từvild từvild nhìdtlan xa, từvild từvild mởqeet miệhgalng nóesxri: “Côwptqhgaln nhớjxlvelazi năvpfem màrzzcwptq mang thai khôwptqng?”

Đbqhprzzct nhiêvildn nhắaovdc tớjxlvi chuyệhgaln nàrzzcy, đpbqjáelazy lòhgalng Giảaovdn Thầedfjn Hi hiệhgaln lêvildn mộrzzct tầedfjng ưdtlau thưdtlaơlkgrng, “Em biếjfvit làrzzc em khôwptqng tốakmct, khôwptqng giữgbvg đpbqjưdtlawptqc con củponaa chúkyhing ta! Chẳcsbhng qua em còhgaln trẻnebu, báelazc sĩubpcesxri vẫymdjn còhgaln cơlkgr hộrzzci, em”

“Tiểblvcu Hi, sao côwptq lạyhqhi ngu ngốakmcc nhưdtla vậnsvgy chứxnsd!” Lụvildc Niệhgalm Ca nhàrzzcn nhạyhqht nâakmcng môwptqi, cưdtlajhmzi cóesxr chúkyhit giễcsbhu cợwptqt, giốakmcng nhưdtlarzzcesxri mộrzzct chuyệhgaln nhỏzosp khôwptqng liêvildn quan đpbqjếjfvin mìdtlanh: “Tôwptqi tặpaihng côwptq mộrzzct đpbqjôwptqi giàrzzcy cao góesxrt.”

Tay Giảaovdn Thầedfjn Hi khẽaovd nắaovdm chặpaiht, côwptq nhìdtlan Lụvildc Niệhgalm Ca, níljlun thởqeet.

Lụvildc Niệhgalm Ca liếjfvic mắaovdt nhìdtlan Giảaovdn Thầedfjn Hi, vẻnebu mặpaiht nhạyhqht nhẽaovdo vàrzzc lạyhqhnh bạyhqhc: “Côwptqrzzc mang đpbqjôwptqi giàrzzcy kia, mớjxlvi xảaovdy thai, cóesxr đpbqjúkyhing hay khôwptqng?”

Giảaovdn Thầedfjn Hi đpbqjrzzct nhiêvildn ngẩydxtng đpbqjedfju lêvildn, nhìdtlan Lụvildc Niệhgalm Ca, giốakmcng nhưdtlarzzc đpbqjãazyj hiểblvcu ra cáelazi gìdtla.

Lụvildc Niệhgalm Ca nghĩubpc, anh muốakmcn chíljlunh làrzzc vẻnebu mặpaiht củponaa côwptq nhưdtla thếjfvirzzcy, thếjfvi giớjxlvi nàrzzcy, ngưdtlajhmzi anh khôwptqng nêvildn cóesxr lỗjxlvi cũlnusng đpbqjãazyj xin lỗjxlvi, còhgaln đpbqjblvc ýtiyz đpbqjếjfvin mộrzzct ngưdtlajhmzi sao?

Lụvildc Niệhgalm Ca cắaovdn môwptqi, giọrxhkng nóesxri bìdtlanh tĩubpcnh: “Đbqhpôwptqi giàrzzcy kia, tôwptqi đpbqjrzzcng tay đpbqjrzzcng châakmcn, chỉlnus cầedfjn côwptq mang, mộrzzct bưdtlajxlvc đpbqji, góesxrt giàrzzcy sẽaovd đpbqjxnsdt ra.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.