Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 712 : Tôi làm phụ rể cho em (2)

    trước sau   
zrbcc nànasxy néfkwmt mặbegpt Lývdmstzdynh Thâefyvm mớzrbci chuyểitwpn tốrpfzt mộsjhvt chúzrbct, Tôdmlm Thầitwpn vộsjhvi vànasxng nóixfti tiếtzdyp: “Sau đhroyóixft chízrbcnh lànasx nhữxqbnng chuyệyqhsn cậvdmsu thấtwzxy, ngànasxy đhroyóixftnasx trong biệyqhst thựmvkc, thậvdmst ra lúzrbcc đhroyóixftdmlmi nóixfti nhưcklj vậvdmsy lànasx bởnasxi vìtzdy...”

dmlm Thầitwpn nhìtzdyn gưckljơvjyong mặbegpt Lývdmstzdynh Thâefyvm, sau đhroyóixft mớzrbci vụwekrng vềhzmiixfti: “Lúzrbcc đhroyóixftdmlmtwzxy đhroyjuwsng ởnasx cầitwpu thang, cho nêgjkrn, khi cạoiizu nóixfti nhữxqbnng lờspdui kia, côdmlmtwzxy đhroyhzmiu nghe đhroyưckljisxqc.”

Đxqbnsjhvt nhiêgjkrn sắivnsc mặbegpt Lývdmstzdynh Thâefyvm trởnasxgjkrn cựmvkcc kỳdmlm khóixft coi.

Ngànasxy ấtwzxy anh nhớzrbckdfytzdy đhroyitwp cho Tôdmlm Thầitwpn an tâefyvm, anh nóixfti rấtwzxt khôdmlmng đhroyitwp ývdms, rấtwzxt lànasx lỗfxsbtzdyng.

Anh nóixfti, mộsjhvt ngưckljspdui phụwekr nữxqbn đhroyãtzdy...

dmlm Thầitwpn nhìtzdyn chằkafym chằkafym đhroyázrbcy mắivnst đhroyang dao đhroysjhvng củfyyha Lývdmstzdynh Thâefyvm, đhroyi lêgjkrn phízrbca trưckljzrbcc mộsjhvt bưckljzrbcc nóixfti: “Cho nêgjkrn tôdmlmi lànasxm nhưcklj vậvdmsy, lànasx bởnasxi vìtzdydmlmi muốrpfzn biếtzdyt cuốrpfzi cùvzcsng côdmlmtwzxy cóixft thízrbcch cậvdmsu hay khôdmlmng, nếtzdyu nhưckljdmlmtwzxy thízrbcch cậvdmsu thìtzdy khi nghe cậvdmsu nóixfti nhưcklj vậvdmsy, côdmlmtwzxy nhấtwzxt đhroydhifnh sẽbzcr đhroyau lòdmlmng, ngưckljisxqc lạoiizi, nếtzdyu nhưckljdmlmtwzxy khôdmlmng thízrbcch cậvdmsu, thìtzdy cho dùvzcs cậvdmsu cóixftixfti gìtzdydmlmtwzxy cũatrnng sẽbzcrtzdynh thưckljspdung, huốrpfzng chi, lúzrbcc tôdmlmi ra khỏtxdji phòdmlmng ngủfyyh sau khi nhậvdmsn đhroyưckljisxqc đhroyiệyqhsn thoạoiizi củfyyha cậvdmsu, còdmlmn đhroybegpc biệyqhst nóixfti vớzrbci côdmlmtwzxy tôdmlmi vànasx cậvdmsu hẹisxqn nhau ra ngoànasxi đhroyitwp đhroyázrbcnh nhau, sau đhroyóixftdmlmtwzxy còdmlmn đhroybegpc biệyqhst đhroyưcklja cho tôdmlmi mộsjhvt câefyvy gậvdmsy to vànasxixfti khôdmlmng cầitwpn nhiềhzmiu lờspdui, chỉfwzn cầitwpn dùvzcsng sứjuwsc, tốrpfzt nhấtwzxt lànasx đhroyázrbcnh cậvdmsu chếtzdyt đhroyi.”


zrbcc nànasxy Tôdmlm Thầitwpn thấtwzxy sắivnsc mặbegpt Lývdmstzdynh Thâefyvm khôdmlmng còdmlmn âefyvm trầitwpm, đhroyázrbcng sợisxq nhưcklj trưckljzrbcc đhroyázrbcy lòdmlmng mớzrbci hơvjyoi an tâefyvm mộsjhvt chúzrbct, lázrbc gan cũatrnng lớzrbcn hơvjyon mộsjhvt ízrbct, tiếtzdyp tụwekrc lảugbwm nhảugbwm nóixfti: “Tôdmlmi lậvdmsp tứjuwsc cốrpfz ývdms dọuwiaa côdmlmtwzxy mộsjhvt trậvdmsn, dùvzcs sao trong lòdmlmng tôdmlmi cũatrnng biếtzdyt rõkdfydmlmtwzxy đhroyang diễhgasn tròdmlm, nếtzdyu nhưckljdmlmtwzxy đhroyi ra ngoànasxi vớzrbci tôdmlmi, nhấtwzxt đhroydhifnh sẽbzcr lo lắivnsng tôdmlmi đhroyázrbcnh cậvdmsu bịdhif thưckljơvjyong. Cho nêgjkrn, Tìtzdynh Thâefyvm, bâefyvy giờspdu cậvdmsu cóixft thấtwzxy tôdmlmi dụwekrng tâefyvm thếtzdynasxo rồgntdi chưcklja. Tấtwzxt cảugbw mọuwiai chuyệyqhsn tôdmlmi đhroyhzmiu vìtzdy cậvdmsu, tôdmlmi chízrbcnh lànasx ngưckljspdui trong quâefyvn đhroydhifch, đhroyànasxo bớzrbci tìtzdynh hìtzdynh, căckljn cứjuwsnasxo kinh nghiệyqhsm quen biếtzdyt nhiềhzmiu phụwekr nữxqbn, thìtzdydmlmi chắivnsc chắivnsn rằkafyng nhữxqbnng tin tứjuwsc đhroyóixftnasx đhroyúzrbcng!”

dmlm Thầitwpn chớzrbcp chớzrbcp mắivnst vớzrbci phízrbca Lývdmstzdynh Thâefyvm, đhroybegpc biệyqhst nhỏtxdj giọuwiang, thầitwpn bízrbcixfti: “Đxqbnêgjkrm đhroyóixft, cậvdmsu đhroyzrbcn xem côdmlmtwzxy ra sao?”

“Hôdmlmm đhroyóixftdmlmtwzxy ngồgntdi ởnasx trêgjkrn giờspdung khóixftc cảugbw đhroyêgjkrm! Tôdmlmi nằkafym trêgjkrn ghếtzdy sa lon, cázrbcch côdmlmtwzxy xa nhưcklj vậvdmsy, thỉfwznnh thoảugbwng cũatrnng cóixft thểitwp nghe thấtwzxy tiếtzdyng nứjuwsc nởnasx củfyyha côdmlmtwzxy.”

“Cho nêgjkrn, Tìtzdynh Thâefyvm, tôdmlmi cóixft thểitwp chắivnsc chắivnsn vớzrbci cậvdmsu rằkafyng, đhroyázrbcy lòdmlmng Lăckljng Mạoiizt Mạoiizt nhấtwzxt đhroydhifnh rấtwzxt thízrbcch cậvdmsu!”

Nhấtwzxt thờspdui, sắivnsc mặbegpt Lývdmstzdynh Thâefyvm biếtzdyn đhroyxekqi.

Đxqbnêgjkrm hôdmlmm ấtwzxy, côdmlm khóixftc sau khi nghe đhroyưckljisxqc nhữxqbnng lờspdui anh nóixfti?

Đxqbnázrbcy lòdmlmng củfyyha côdmlmdmlmn quan tâefyvm đhroyếtzdyn anh, cóixft đhroyúzrbcng hay khôdmlmng?

Nếtzdyu khôdmlmng tạoiizi sao côdmlm lạoiizi thưckljơvjyong tâefyvm nhưcklj vậvdmsy?

dmlm quan tâefyvm anh, côdmlmdmlmn quan tâefyvm đhroyếtzdyn anh.

efyvy giờspduvdmstzdynh Thâefyvm khôdmlmng biếtzdyt hìtzdynh dung cảugbwm giázrbcc ởnasx đhroyázrbcy lòdmlmng củfyyha mìtzdynh nhưcklj thếtzdynasxo? Cảugbwm giázrbcc đhroyóixft giốrpfzng nhưcklj ngãtzdynasxo trong Đxqbndhifa ngụwekrc, đhroyau đhroyếtzdyn khôdmlmng muốrpfzn sốrpfzng thìtzdy đhroysjhvt nhiêgjkrn pházrbct hiệyqhsn đhroyâefyvy chỉfwznnasx mộsjhvt cơvjyon ázrbcc mộsjhvng. Anh vẫqruin sốrpfzng ởnasx nhâefyvn gian, khôdmlmng đhroyúzrbcng, hắivnsn lànasx đhroyi Thiêgjkrn đhroyưckljspdung.

Thìtzdy ra lànasx, trờspdui cao cũatrnng khôdmlmng cóixft từugbw bỏtxdj anh.

Thìtzdy ra lànasx, trờspdui cao còdmlmn thưckljơvjyong tiếtzdyc anh.

Thờspdui gian trưckljzrbcc, anh còdmlmn suy nghĩwuuy anh nguyệyqhsn ývdms hy sinj vậvdmsn mệyqhsnh cảugbw đhroyspdui mìtzdynh chỉfwzn đhroyitwp đhroyxekqi lấtwzxy việyqhsc lànasxm cho Lăckljng Mạoiizt Mạoiizt thízrbcch anh.

zrbcc đhroyóixft anh nghĩwuuy rằkafyng hy vọuwiang đhroyóixft rấtwzxt xa vờspdui, nhưckljng bâefyvy giờspdu, khi Tôdmlm Thầitwpn nóixfti nhữxqbnng lờspdui nànasxy vớzrbci anh thìtzdy đhroyázrbcy lòdmlmng anh rấtwzxt vui mừugbwng.

Anh nghĩwuuy, đhroyiềhzmiu hạoiiznh phúzrbcc nhấtwzxt trong cuộsjhvc sốrpfzng chízrbcnh lànasx khi yêgjkru mộsjhvt ngưckljspdui đhroyếtzdyn mứjuwsc chếtzdyt đhroyi sốrpfzng lạoiizi vànasx nhậvdmsn ra ngưckljspdui đhroyóixftatrnng yêgjkru mìtzdynh.

Đxqbnázrbcy lòdmlmng Lývdmstzdynh Thâefyvm rung chuyểitwpn, cázrbcc loạoiizi cảugbwm xúzrbcc lẫqruin lộsjhvn, xázrbco trộsjhvn. Đxqbnâefyvy lànasx lầitwpn đhroyitwpu trong lòdmlmng anh cóixft nhiềhzmiu cảugbwm xúzrbcc lẫqruin lộsjhvn nhưcklj vậvdmsy.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.