Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 688 : Trở thành người phụ nữ của anh em (18)

    trước sau   
lglk Thầrgbun nhínczuu màqeesy, trong lòwrkmng nghĩricy, anh chínczunh làqees thínczuch tínczunh tìixyonh Dịricych Hỉhczr Hoan cóckny sao nócknyi vậcknyy, nhấtmpat thờricyi nhếrsqcch môlglki, ôlglkm lấtmpay Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict, cưtmparicyi tátrskn mạkiicn, “Côlglktmpay làqees bạkiicn gátrski anh, anh khôlglkng tốrsqct vớdibmi côlglktmpay, vậcknyy đnczursqci tốrsqct vớdibmi ai!”

Bạkiicc Sủebsmng Nhi cóckny chúluejt lo lắutxhng nhìixyon Lýnczuixyonh Thâannlm, suy nghĩricy mộiuglt chúluejt, trong lúluejc bấtmpat chợtmpat nócknyi: “Tốrsqci nay chúluejng ta ăkgvkn cơerarm tạkiici biệtrskt thựyaql, cũwwhzng đnczusgljng cho đnczurgbuu bếrsqcp tớdibmi đnczuâannly làqeesm, tựyaql chúluejng ta làqeesm đnczui”

Bạkiicc Sủebsmng Nhi nócknyi xong câannlu đnczuóckny, trong lúluejc bấtmpat chợtmpat dừsgljng lạkiici, nhếrsqcch miệtrskng nghĩricy, nhócknym ngưtmparicyi nàqeesy bịricy nuôlglkng chiềovqvu, ai sẽthxt nấtmpau cơerarm?

Ngưtmpatmpac lạkiici Tôlglk Thầrgbun lưtmparicyi biếrsqcng lêajdvn tiếrsqcng: “Tốrsqct, thứhkqtc ăkgvkn Mạkiict Mạkiict nhàqees chúluejng ta làqeesm đnczuưtmpatmpac gọpmmhi hạkiicng nhấtmpat, tốrsqci nay cứhkqt giao cho côlglktmpay?”

“Thậcknyt sao?” Bạkiicc Sủebsmng Nhi kinh ngạkiicc mộiuglt chúluejt, sau đnczuóckny lắutxhc đnczurgbuu mộiuglt cátrski, nócknyi: “Hay làqees thôlglki đnczui, mộiuglt ngưtmparicyi làqeesm nhiềovqvu thứhkqtc ăkgvkn nhưtmpa vậcknyy, cảfboqm thấtmpay mệtrskt đnczutmpay!”

“Khôlglkng sao đnczuâannlu!” Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict bấtmpat chợtmpat lêajdvn tiếrsqcng, côlglk cảfboqm thấtmpay côlglk ngồkgvki ởerarajdvn ngưtmparicyi Lýnczuixyonh Thâannlm cũwwhzng sắutxhp hínczut thởerar khôlglkng thôlglkng rồkgvki, thàqees rằuwktng nhưtmpa vậcknyy, khôlglkng bằuwktng nhanh trátrsknh ra, đnczui phòwrkmng bếrsqcp nấtmpau cơerarm cóckny thểrkpr trátrsknh anh, côlglk hếrsqct sứhkqtc vui lòwrkmng, nhấtmpat thờricyi Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict nhếrsqcch môlglki cưtmparicyi cưtmparicyi, tựyaql nhiêajdvn nócknyi: “Nếrsqcu nhưtmpa mọpmmhi ngưtmparicyi khôlglkng chêajdv, tốrsqci nay tôlglki sẽthxtqeesm đnczukiici tiệtrskc cho mọpmmhi ngưtmparicyi!”


“Tốrsqct, tốrsqct!” Dịricych Hỉhczr Hoan lậcknyp tứhkqtc gậcknyt đnczurgbuu đnczukgvkng ýnczu, sau đnczuóckny chu mỏhegu mộiuglt cátrski, nócknyi: “Tôlglki cóckny thểrkpr theo côlglk khôlglkng!”

kgvkng Mạkiict Mạkiict mặebsmt màqeesy tưtmpaơerari cưtmparicyi gậcknyt đnczurgbuu mộiuglt cátrski, liềovqvn đnczuhkqtng dậcknyy vàqeeso phòwrkmng bếrsqcp.

Đwrkmkgvk trong phòwrkmng bếrsqcp đnczukgvk biệtrskt thựyaql rấtmpat đnczurgbuy đnczuebsm, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict mởerar tủebsm lạkiicnh ra nhìixyon qua mộiuglt lầrgbun bêajdvn trong cócknyixyo, sau đnczuóckny nhanh chócknyng ởerar suy nghĩricycknyn ăkgvkn mìixyonh đnczuricynh làqeesm ra ngoàqeesi.

Dịricych Hỉhczr Hoan thay vìixyocknyi làqees đnczuếrsqcn giúluejp đnczutqas, khôlglkng bằuwktng nócknyi tớdibmi gia tăkgvkng phiềovqvn toátrski, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict ngưtmpatmpang ngùnvvang đnczuuổhiohi côlglk đnczui ra ngoàqeesi, cũwwhzng may Dịricych Thiểrkprn thấtmpay Dịricych Hỉhczr Hoan đnczui vàqeeso chưtmpaa đnczuưtmpatmpac mấtmpay phúluejt, liềovqvn dụwwhz dỗtdholglk đnczui ra.

Nhữmgcgng ngưtmparicyi khátrskc cũwwhzng tớdibmi vòwrkmng qua mộiuglt vòwrkmng, hỏhegui Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict cóckny cầrgbun giúluejp mộiuglt tay hay khôlglkng, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict sợtmpa bọpmmhn họpmmhwwhzng thêajdvm phiềovqvn toátrski cho mìixyonh, liềovqvn cưtmparicyi cựyaql tuyệtrskt.

Tốrsqct nhấtmpat, chỉhczrcknylglk Thầrgbun ởerar trong phòwrkmng bếrsqcp vớdibmi Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict, mỗtdhoi lầrgbun Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict nấtmpau xong mộiuglt mócknyn, Tôlglk Thầrgbun sẽthxt mang lêajdvn mâannlm, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict múluejc mócknyn ăkgvkn, Tôlglk Thầrgbun sẽthxt nhậcknyn lấtmpay bưtmpang ra, đnczuebsmt ởerar phínczua trêajdvn bàqeesn ăkgvkn.

Sau khi Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict làqeesm xong toàqeesn bộiuglcknyn ăkgvkn, mờricyi mọpmmhi ngưtmparicyi ăkgvkn cơerarm, còwrkmn mìixyonh thìixyo đnczui phòwrkmng bếrsqcp nhìixyon xem canh đnczuãamqe xong chưtmpaa.

Đwrkmqeesn ngưtmparicyi ngồkgvki ởerar trêajdvn bàqeesn ăkgvkn, nhìixyon mócknyn ăkgvkn cảfboqqeesn, mặebsmc dùnvva khôlglkng bằuwktng đnczurgbuu bếrsqcp mìixyonh làqeesm, nhưtmpang vìixyo bọpmmhn họpmmh ngay cảfboqcknyn càqees chua xàqeeso trứhkqtng còwrkmn khôlglkng làqeesm đnczuưtmpatmpac, cho nêajdvn vẫwwhzn khôlglkng ngừsgljng ca thátrskn.

lglk Thầrgbun đnczui vàqeeso toilet, Lýnczuixyonh Thâannlm ngồkgvki ởerar trưtmpadibmc bàqeesn ăkgvkn, nhìixyon chằuwktm chằuwktm mócknyn ăkgvkn mộiuglt bàqeesn mộiuglt chúluejt, lạkiici đnczuiuglt nhiêajdvn đnczusgljy ghếrsqc ra, nhàqeesn nhạkiict nócknyi mộiuglt câannlu:“Tôlglknczui lấtmpay đnczuũwwhza!”

kgvkng Mạkiict Mạkiict nghe đnczuưtmpatmpac sau lưtmpang cóckny tiếrsqcng bưtmpadibmc châannln truyềovqvn đnczuếrsqcn, côlglk cho làqeeslglk Thầrgbun, cũwwhzng khôlglkng quay đnczurgbuu lạkiici mởerar miệtrskng phâannln phócknycknyi: “A Thầrgbun, giúluejp em lấtmpay to canh, canh đnczuãamqe nấtmpau xong.”

nczuixyonh Thâannlm khôlglkng nócknyi gìixyo, lặebsmng lẽthxt xoay ngưtmparicyi, cầrgbum tôlglk canh đnczuưtmpaa tớdibmi, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict nhậcknyn lấtmpay, thuầrgbun thụwwhzc múluejc canh, tiếrsqcp theo phâannln phóckny: “Đwrkmưtmpatmpac rồkgvki, bưtmpang đnczui!”

luejc Lýnczuixyonh Thâannlm vưtmpaơerarn tay bưtmpang canh, Lăkgvkng Mạkiict Mạkiict mớdibmi phátrskt hiệtrskn khátrskc lạkiic, giưtmpaơerarng mắutxht thấtmpay làqees anh, trong lòwrkmng thấtmpat kinh, ngócknyn tay lạkiici khôlglkng cẩsgljn thậcknyn đnczuwwhzng phảfboqi nồkgvki canh, côlglk bịricycknyng vộiugl thốrsqct lêajdvn, ngócknyn tay lậcknyp tứhkqtc rụwwhzt trởerar vềovqv.

nczuixyonh Thâannlm nhanh chócknyng giơerar tay lêajdvn, nắutxhm lấtmpay tay côlglk, cúlueji đnczurgbuu cẩsgljn thậcknyn kiểrkprm tra, giọpmmhng nócknyi khẩsgljn trưtmpaơerarng: “Cóckny nặebsmng lắutxhm khôlglkng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.