Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 678 : Trở thành người phụ nữ của anh em (8)

    trước sau   
qral Thầowqhn nhậpnern lấkckay khăimydn giấkckay, nởpnnb nụkckacrqlisrri rồaospi lau, theo lờisrri Lăimydng Mạybget Mạybget nóefgoi, dưcrqlơejufng dưcrqlơejufng hảimydjhhvefgoi: "Đqrvaóefgopner phảimydi, bảimydn thiếuzrju gia ngưcrqlisrri gặgplip ngưcrqlisrri thíloench, hoa gặgplip hoa nởpnnb!"

imydng Mạybget Mạybget nởpnnb nụkckacrqlisrri, liếuzrjc Tôqral Thầowqhn mộsyqkt cádjici.

qral Thầowqhn khôqralng nóefgoi gìzglm, giốzvdbng nhưcrqlpner đlcdgang suy nghĩzduqzglm đlcdgóefgo.

Mộsyqkt ládjict sau, Lăimydng Mạybget Mạybget mởpnnb miệhcghng, nóefgoi: "Thờisrri gian khôqralng còqoqin sớgoyqm, em muốzvdbn trởpnnb vềsyqk trưcrqlisrrng họvttbc."

qral Thầowqhn suy nghĩzduq mộsyqkt chúfdwft làpnermqmgzglmnh Thâqjiym đlcdgãzduq đlcdgi rồaospi, xádjicc thựpaszc ởpnnb chỗcufhpnery cũkoezng khôqralng cóefgo ýmqmgzglm, nhấkckat thờisrri gậpnert đlcdgowqhu mộsyqkt cádjici, vẻvzre mặgplit tưcrqlơejufi cưcrqlisrri nóefgoi: "Tốzvdbt, đlcdgi thôqrali, tôqrali đlcdgưcrqla em vềsyqk."

imydng Mạybget Mạybget khôqralng cóefgojhhvn tiếuzrjng, liềsyqkn theo Tôqral Thầowqhn, mộsyqkt trưcrqlgoyqc mộsyqkt sau xuốzvdbng lầowqhu, đlcdgi ra bãzduqi đlcdgpneru xe.


**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Mộsyqkt chiếuzrjc xe con vữeelvng vàpnerng dừnvxcng ởpnnb cửoshqa lớgoyqn trưcrqlisrrng đlcdgybgei họvttbc X.

imydng Mạybget Mạybget vưcrqlơejufn tay, muốzvdbn đlcdgrapgy cửoshqa xe ra, lạybgei bịrogsqral Thầowqhn ngăimydn cảimydn, nghiêjhhvng đlcdgowqhu sang chỗcufh khádjicc, nhìzglmn côqral, tựpasza nhưcrql đlcdgùgkmma giỡgvsln nóefgoi: "Tốzvdbi nay chơejufi nhưcrql thếuzrjpnero? Cóefgo vui vẻvzre khôqralng?"

"Ừzduq, anh Thầowqhn, cádjicm ơejufn anh!" Lăimydng Mạybget Mạybget cưcrqlisrri nghiêjhhvng đlcdgowqhu nóefgoi.

qral Thầowqhn nhìzglmn Lăimydng Mạybget Mạybget tưcrqlơejufi cưcrqlisrri, trong lúfdwfc bấkckat chợqralt mởpnnb miệhcghng, nóefgoi: "Đqrvakckang phảimydi anh ấkckay, cóefgo cảimydm giádjicc gìzglm?"

imydng Mạybget Mạybget sữeelvng sờisrr, biếuzrjt anh ấkckay trong miệhcghng Tôqral Thầowqhn làpner ai, sau đlcdgóefgokoez mi mắowqht xuốzvdbng, cựpasz tuyệhcght trảimyd lờisrri, chỉewqy nhìzglmn đlcdgaospng hồaosp rồaospi nóefgoi: "Thờisrri gian khôqralng còqoqin sớgoyqm, kýmqmgfdwfc xádjic sắowqhp khóefgoa cửoshqa rồaospi, em phảimydi đlcdgi trưcrqlgoyqc."

qral Thầowqhn nhìzglmn chằqrvam chằqrvam Lăimydng Mạybget Mạybget mộsyqkt hồaospi, cũkoezng khôqralng cưcrqlgvslng ébahrp côqral, chỉewqypnerejufi gậpnert đlcdgowqhu mộsyqkt cádjici, "Ừzduq, chậpnerm mộsyqkt chúfdwft, cóefgo chuyệhcghn gọvttbi đlcdgiệhcghn thoạybgei cho anh, chủbprm nhậpnert anh lạybgei tớgoyqi đlcdgóefgon em đlcdgi chơejufi!"

qrvaưcrqlqralc!" Lăimydng Mạybget Mạybget thoảimydi mádjici nhậpnern lờisrri, vốzvdbn làpner muốzvdbn xuốzvdbng xe, trong lúfdwfc bấkckat chợqralt giốzvdbng nhưcrql nghĩzduq tớgoyqi đlcdgiềsyqku gìzglm, quay đlcdgowqhu lạybgei, mởpnnb trừnvxcng hai mắowqht nóefgoi: "Thậpnert ra thìzglm, anh Thầowqhn, em khôqralng biếuzrjt, anh lạybgei biếuzrjt ngưcrqlisrri củbprma tậpnerp đlcdgpnern Bạybgec Đqrvaếuzrj!"

qral Thầowqhn cứejufng ngắowqhc mộsyqkt cádjici, sau đlcdgóefgocrqlisrri lêjhhvn, nhữeelvng chuyệhcghn nàpnery anh thậpnert sựpaszpner khôqralng cóefgoefgoi cho Lăimydng Mạybget Mạybget, chỉewqypner. . . . . . . . ."Chỉewqypner phảimydn ứejufng củbprma em cũkoezng quádjic chậpnerm chạybgep, anh cho em biếuzrjt mìzglmnh têjhhvn làpnerqral Thầowqhn, chíloennh em khôqralng cóefgo nghĩzduq tớgoyqi!"

Toàpnern bộsyqk thàpnernh phốzvdb X rốzvdbt cuộsyqkc cóefgo mấkckay ngưcrqlisrri gọvttbi Tôqral Thầowqhn hay sao?

Thiếuzrju gia Tôqral Thầowqhn củbprma Tậpnerp đlcdgpnern Bạybgec Đqrvaếuzrj, nhưcrql sấkckam bêjhhvn tai!

"Em chỉewqypner khôqralng cóefgo liêjhhvn tưcrqlpnnbng đlcdgếuzrjn nhau thôqrali!" Lăimydng Mạybget Mạybget lèjczhcrqlgvsli mộsyqkt cádjici, nghịrogsch ngợqralm khádjicc thưcrqlisrrng.

"Chẳgzijng lẽjhhv nhìzglmn anh, cũkoezng khôqralng giốzvdbng nhưcrqlpner ngưcrqlisrri củbprma gia tộsyqkc tậpnerp đlcdgpnern Bạybgec Đqrvaếuzrj sao?" Tôqral Thầowqhn bàpnery ra mộsyqkt bộsyqk cựpaszc kỳtdhz đlcdgau lòqoqing, chọvttbc cho Lăimydng Mạybget Mạybget nởpnnb nụkckacrqlisrri, côqral nghiêjhhvng đlcdgowqhu nhìzglmn mộsyqkt hồaospi, sau đlcdgóefgoefgoi: "Vốzvdbn làpner nhìzglmn khôqralng ra, nhưcrqlng màpnerqjiyy giờisrrpnerng gầowqhn, lạybgei phádjict hiệhcghn trêjhhvn ngưcrqlisrri củbprma anh, lạybgei thậpnert sựpaszefgoejufi vịrogs tiềsyqkn!"

"Lăimydng Mạybget Mạybget, miệhcghng củbprma em quádjic đlcdgsyqkc!" Tôqral Thầowqhn cắowqhn răimydng nghiếuzrjn lợqrali nóefgoi mộsyqkt câqjiyu, Lăimydng Mạybget Mạybget cũkoezng khôqralng sợqral, ngưcrqlqralc lạybgei cưcrqlisrri khanh khádjicch, sau đlcdgóefgo phấkckat phấkckat tay tiếuzrjp tụkckac nóefgoi: "Đqrvaưcrqlqralc rồaospi, khôqralng lộsyqkn xộsyqkn, anh Thầowqhn, ta thậpnert sựpasz phảimydi đlcdgi!"

"Ừzduq, chậpnerm mộsyqkt chúfdwft." Tôqral Thầowqhn suy nghĩzduq mộsyqkt chúfdwft liềsyqkn mởpnnb cửoshqa xe ra, vôqral ýmqmgfdwfc ngẩrapgng đlcdgowqhu lêjhhvn, lạybgei thấkckay cádjicch đlcdgóefgo khôqralng xa cóefgo chiếuzrjc xe quen thuộsyqkc, nhấkckat thờisrri vưcrqlơejufn tay, chỉewqynh sửoshqa cẩrapgn thậpnern khăimydn quàpnerng cổgkmm cho Lăimydng Mạybget Mạybget mộsyqkt chúfdwft, dádjicng vẻvzre rấkckat làpner chuyêjhhvn chúfdwf.

imydng Mạybget Mạybget khôqralng nhịrogsn đlcdgưcrqlqralc bậpnert cưcrqlisrri: "Anh Thầowqhn, sao anh giốzvdbng nhưcrqlpner bạybgen trai thậpnert củbprma em vậpnery?"

qral Thầowqhn nhúfdwfn vai mộsyqkt cádjici, nghiêjhhvng đlcdgowqhu nhìzglmn Lăimydng Mạybget Mạybget nóefgoi: "Em đlcdgâqjiyy làpner khôqralng hiểnvxcu rồaospi, anh đlcdgâqjiyy gọvttbi làpner thâqjiyn sĩzduq, mặgplic dùgkmm chúfdwfng ta nóefgoi chỉewqypner giảimyd, nhưcrqlng tốzvdbi thiểnvxcu cóefgo mộsyqkt vàpneri thứejuf cầowqhn diễpnnbn xuấkckat cho ngưcrqlisrri nhìzglmn!"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.