Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8-Chương 46 : Thái độ làm cha lúc ban sơ

    trước sau   
Im lặugrpng, mộzdnst khoảahbsng im lặugrpng.

Trang Noãzdnsn Thầnouun lẳtegfng lặugrpng nhìuaimn Giang Mạrujuc Viễzovln.

Giang Mạrujuc Viễzovln cũvurbng im lặugrpng nhìuaimn Trang Noãzdnsn Thầnouun.

Chẳtegfng qua, khóvurbe mônouui cônouu luônouun ẩpgodn chứuynja ýpgjmptocbigei, còtegfn anh, vẻhhhy mặugrpt dầnouun cóvurb biếfnykn hóvurba, bắvurbt đugrpnouuu từnouuptocnplvng gỗkcxu chuyểlbndn thàmxtznh ngạrujuc nhiêgqzgn, “Hảahbs?” Mộzdnst tiếfnykng kinh ngạrujuc theo cổhrav họgjjang anh vọgjjat ra.

Bộzdns dạrujung nàmxtzy củayuqa anh lạrujui khiếfnykn Trang Noãzdnsn Thầnouun khônouung chắvurbc chắvurbn, đugrpâmqqby làmxtz vui vẻhhhy hay tứuynjc giậfnykn vậfnyky? Đhtplãzdnsvurb hay chưptoca cóvurb phảahbsn ứuynjng đugrpâmqqby? Nghĩslgg nghĩslgg, cônouu dứuynjt khoáiksyt kégtjyo bàmxtzn tay anh đugrpugrpt lêgqzgn bụdfvqng mìuaimnh, nhẹkcxu nhàmxtzng nóvurbi, “Chỗkcxumxtzy, đugrpang mang con củayuqa anh.”

“Hảahbs?…” Lúdfvqc nàmxtzy đugrpâmqqby, Giang Mạrujuc Viễzovln lạrujui kinh ngạrujuc, mộzdnst tiếfnykng nàmxtzy nghe vàmxtzo càmxtzng cóvurb vẻhhhy ngậfnykp ngừnouung.


“Hảahbsiksyi gìuaimmxtz hảahbs? Làmxtz anh nằpanang nặugrpc đugrpòtegfi cóvurb con, bâmqqby giờbigevurb rồugrpi anh lạrujui trưptocng ra cáiksyi mặugrpt thếfnykmxtzy!” Trang Noãzdnsn Thầnouun giậfnykn dỗkcxui.

Giang Mạrujuc Viễzovln lúdfvqc nàmxtzy mớwqkxi hoàmxtzn hồugrpn, cúdfvqi đugrpnouuu nhìuaimn chằpanam chằpanam vàmxtzo bụdfvqng cônouu, hồugrpi lâmqqbu mớwqkxi nóvurbi, “Noãzdnsn Noãzdnsn em, em thậfnykt sựyhjf mang thai?” Bởdijci vìuaimjrkpng thẳtegfng, anh lạrujui cóvurb thểlbndvurbi lắvurbp.

“Đhtplúdfvqng vậfnyky, nếfnyku anh khônouung thízytech thìuaim em dứuynjt khoáiksyt khônouung cầnouun cũvurbng đugrpưptocnplvc.” Cônouu miễzovln cưptocyhjfng nóvurbi xong rồugrpi xoay ngưptocbigei đugrpiksynh đugrpi.

“Ấgfofy đugrpnouung đugrpnouung…” Giang Mạrujuc Viễzovln thấcoduy vậfnyky liềnplvn hấcodup tấcodup, đugrpưptoca tay ônouum cônouu trởdijc vềnplv, bêgqzgn tai cônouunouun nóvurbng xoa dịiksyu, “Anh thízytech! Anh thízytech còtegfn khônouung kịiksyp nữvnsna màmxtz! Chỉckrrmxtz anh thựyhjfc sựyhjf khóvurbvurb thểlbnd tin đugrpưptocnplvc…”

“Chuyệwndqn mang thai nàmxtzy cóvurbuaimmxtz khóvurb tin vậfnyky?” Trang Noãzdnsn Thầnouun négtjyn cưptocbigei nghiêgqzgng đugrpnouuu nhìuaimn anh, rồugrpi ra vẻhhhy tỉckrrnh ngộzdns, “Em biếfnykt rồugrpi, khônouung lẽhpwp anh hoàmxtzi nghi bảahbsn thâmqqbn cóvurb vấcodun đugrpnplv?”

“Noãzdnsn Noãzdnsn…” Giang Mạrujuc Viễzovln bịiksymqqbu nóvurbi củayuqa cônouu biếfnykn thàmxtznh dởdijc khóvurbc dởdijcptocbigei, vộzdnsi vàmxtzng quay ngưptocbigei cônouu lạrujui, nhìuaimn vàmxtzo bụdfvqng cônouu, áiksynh sáiksyng nhàmxtzn nhạrujut rơkzrei vàmxtzo mắvurbt anh nhưptocvurb chấcodum sao nhỏuaim nhẹkcxu nhàmxtzng rơkzrei vàmxtzo đugrpóvurb, bàmxtzn tay anh lầnouun nữvnsna phủayuqgqzgn bụdfvqng cônouu, “Thậfnykt sựyhjf… mang thai?”

Trang Noãzdnsn Thầnouun lưptocbigem anh.

“Em mau nhégtjyo anh mộzdnst cáiksyi đugrpi.” Anh cúdfvqi đugrpnouuu nóvurbi.

“Gìuaim?”

“Mau.”

nouu đugrpàmxtznh nghe theo, nhégtjyo cáiksynh tay anh mộzdnst cáiksyi, anh la đugrpau, theo đugrpóvurb thìuaimptocbigei toe toégtjyt, bàmxtzn tay nhưptoc thểlbndzytenh vàmxtzo bụdfvqng cônouu, mộzdnst niềnplvm tựyhjfmxtzo vàmxtzzytech đugrpzdnsng chưptoca từnouung cóvurbmqqbng tràmxtzo trong lòtegfng anh, đugrpang liềnplvu mạrujung khuấcoduy đugrpzdnsng ởdijc lồugrpng ngựyhjfc anh, anh xưptoca nay ổhravn trọgjjang, biếfnykt khốvtnnng chếfnyk cảahbsm xúdfvqc, giờbige khắvurbc nàmxtzy lạrujui hưptocng phấcodun khônouung giấcoduu giếfnykm nhưptoc cậfnyku bégtjy đugrpưptocnplvc kẹkcxuo, còtegfn thiếfnyku khoa tay múdfvqa châmqqbn nữvnsna thônouui.

Trang Noãzdnsn Thầnouun tòtegftegf nhìuaimn thay đugrphravi trêgqzgn gưptocơkzreng mặugrpt anh, sao lạrujui nhưptoc bịiksy co giậfnykt thếfnykmxtzy?

Anh chỉckrr mảahbsi mêgqzgptocbigei, khônouung nóvurbi đugrpưptocnplvc lờbigei nàmxtzo.


“Mạrujuc Viễzovln?” Cônouu đugrpưptoca tay quơkzre quơkzre trưptocwqkxc mặugrpt anh, thâmqqbn thiếfnykt hỏuaimi, “Anh khônouung sao chứuynj?”

Giang Mạrujuc Viễzovln nhưptoc bịiksy ngưptocbigei kháiksyc dùzovlng mộzdnst lựyhjfc thậfnykt mạrujunh kégtjyo anh cóvurb phảahbsn ứuynjng trởdijc lạrujui, hai mắvurbt sáiksyng quắvurbc nhìuaimn cônouu, áiksynh sáiksyng trong đugrpônouui mắvurbt ấcoduy nhưptoc pháiksyo hoa rựyhjfc rỡyhjf, đugrpzdnst nhiêgqzgn, anh cúdfvqi đugrpnouuu hônouun lêgqzgn mônouui cônouu, khi cônouutegfn chưptoca kịiksyp đugrpáiksyp trảahbs thìuaim phúdfvqt chốvtnnc đugrpãzdns buônouung ra, tiếfnykp đugrpóvurb anh xoay ngưptocbigei đugrpi vềnplv phízytea sâmqqbn khấcoduu.

Trang Noãzdnsn Thầnouun khônouung biếfnykt anh muốvtnnn làmxtzm gìuaim, chỉckrr ngâmqqby ngốvtnnc đugrpuynjng đugrpnplvi tạrujui chỗkcxu.

Tiêgqzgu tùzovlng, Giang Mạrujuc Viễzovln bịiksy tin bấcodut ngờbigemxtzy làmxtzm mụdfvq mẫbigem sao?

Nhưptocng chỉckrrmxtz mang thai thônouui màmxtz, đugrpếfnykn mứuynjc làmxtzm mộzdnst ngưptocbigei trởdijcgqzgn ngơkzre ngơkzre ngẩpgodn ngẩpgodn vậfnyky àmxtz?

“Cáiksyc vịiksy…” Cônouu nhìuaimn Giang Mạrujuc Viễzovln cầnouum lấcoduy micro, khônouung biếfnykt anh muốvtnnn làmxtzm gìuaim.

Tấcodut cảahbs mọgjjai ngưptocbigei đugrpnplvu đugrphrav dồugrpn áiksynh mắvurbt lêgqzgn trêgqzgn sâmqqbn khấcoduu, ngay cảahbs Trìuaimnh Thiếfnyku Tiêgqzgn cũvurbng tòtegftegf nhìuaimn lêgqzgn đugrpóvurb.

“Tônouui phảahbsi rờbigei cuộzdnsc vui sớwqkxm rồugrpi, hy vọgjjang mọgjjai ngưptocbigei cóvurb thểlbnddijc lạrujui chơkzrei hếfnykt mìuaimnh, thậfnykt vui vẻhhhy.” Giang Mạrujuc Viễzovln ởdijc trêgqzgn đugrpóvurb, giọgjjang nóvurbi khônouung giấcoduu đugrpưptocnplvc kízytech đugrpzdnsng.

Ngưptocbigei bêgqzgn dưptocwqkxi đugrpnplvu tỏuaim vẻhhhy thấcodut vọgjjang, Trìuaimnh Thiếfnyku Tiêgqzgn thìuaim khóvurb hiểlbndu.

Giang Mạrujuc Viễzovln mỉckrrm cưptocbigei, đugrpáiksyy mắvurbt lan tràmxtzn thứuynj áiksynh sáiksyng rựyhjfc rỡyhjf, “Bàmxtzzdnsnouui cóvurb thai, xuấcodut pháiksyt từnouu sựyhjf lo lắvurbng cho sứuynjc khỏuaime củayuqa cônouucoduy, chúdfvqng tônouui phảahbsi đugrpi trưptocwqkxc rồugrpi.”

ptocwqkxi sâmqqbn khấcoduu ồugrpgqzgn, theo đugrpóvurbmxtz tiếfnykng chúdfvqc mừnouung liêgqzgn tụdfvqc.

Trang Noãzdnsn Thầnouun gầnouun nhưptoc muốvtnnn tìuaimm cáiksyi hang đugrplbnd chui vàmxtzo, nhấcodut làmxtz nhìuaimn thấcoduy Giang Mạrujuc Viễzovln nóvurbi xong câmqqbu nàmxtzy đugrpi vềnplv phízytea cônouu, vậfnyky làmxtz, ngưptocbigei khônouung biếfnykt quan hệwndq giữvnsna họgjja giờbigevurbng biếfnykt, ônouung chồugrpng đugrpáiksyng ghégtjyt nàmxtzy!

Trìuaimnh Thiếfnyku Tiêgqzgn đugrpi đugrpếfnykn, cưptocbigei hi ha, “Cônouung táiksyc giữvnsnzyte mậfnykt củayuqa hai ngưptocbigei làmxtzm cũvurbng tốvtnnt quáiksy nhỉckrr.”


Giang Mạrujuc Viễzovln nhúdfvqn vai, vẻhhhy mặugrpt kiêgqzgu hãzdnsnh, “Tônouui cũvurbng vừnouua mớwqkxi biếfnykt thônouui.” Tiếfnykp đugrpóvurbmxtz ônouum Trang Noãzdnsn Thầnouun nhìuaimn Trìuaimnh Thiếfnyku Tiêgqzgn, “Anh làmxtz chủayuq nhâmqqbn bữvnsna tiệwndqc, hônouum nay thấcodut lễzovl rồugrpi.”

“Đhtplưptocnplvc rồugrpi đugrpưptocnplvc rồugrpi, hiểlbndu màmxtz. Ngưptocbigei sắvurbp đugrpưptocnplvc làmxtzm cha phảahbsi kháiksyc chứuynj, sốvtnnng lưptocng phảahbsi thẳtegfng hơkzren bấcodut kỳgfof ai.” Trìuaimnh Thiếfnyku Tiêgqzgn cưptocbigei nhẹkcxu.

Giang Mạrujuc Viễzovln cúdfvqi đugrpnouuu nhìuaimn Trang Noãzdnsn Thầnouun, đugrpáiksyy mắvurbt đugrpnouuy trìuaimu mếfnykn. Trong khoảahbsng thờbigei gian nàmxtzy, anh cũvurbng thấcoduy rõslgg biếfnykn hóvurba tâmqqbm trạrujung củayuqa cônouu, đugrpuynja bégtjymxtzy đugrpếfnykn rấcodut đugrpúdfvqng lúdfvqc.

Trang Noãzdnsn Thầnouun cưptocbigei ngưptocnplvng ngùzovlng, údfvqp mặugrpt vàmxtzo ngựyhjfc anh, đugrpuaim lừnouu.

***

Chuyệwndqn Trang Noãzdnsn Thầnouun mang thai nhanh chóvurbng lan rộzdnsng, tin tứuynjc Giang Mạrujuc Viễzovln đugrpưptocnplvc làmxtzm cha chẳtegfng nhữvnsnng cáiksy nhâmqqbn vui vẻhhhy, cộzdnsng vớwqkxi tin vui củayuqa tậfnykp đugrpmxtzn Thầnouun Viễzovln, anh cảahbsm thấcoduy đugrpuynja bégtjymxtzy đugrpúdfvqng làmxtz phúdfvqc tinh, vừnouua cóvurb mặugrpt trêgqzgn đugrpbigei liềnplvn mang đugrpếfnykn vậfnykn may cho mọgjjai ngưptocbigei xung quanh mìuaimnh.

Ôuaimng bàmxtz hai nhàmxtz Giang-Trang đugrpnplvu chạrujuy đugrpếfnykn Bắvurbc Kinh, Trang Noãzdnsn Thầnouun trởdijc thàmxtznh đugrpvtnni tưptocnplvng bảahbso vệwndq trọgjjang đugrpiểlbndm củayuqa gia đugrpìuaimnh.

Đhtplưptocơkzreng nhiêgqzgn, nhàmxtznouu khẳtegfng đugrpiksynh khônouung đugrpayuq chổhravdijc, tứuynj hợnplvp việwndqn mặugrpc dùzovl rấcodut tốvtnnt nhưptocng Giang Mạrujuc Viễzovln cảahbsm thấcoduy khônouung đugrpayuqgqzgn tĩslggnh, sau khi thưptocơkzreng lưptocnplvng vớwqkxi Trang Noãzdnsn Thầnouun, Giang Mạrujuc Viễzovln liềnplvn mua mộzdnst căjrkpn biệwndqt thựyhjf, hoàmxtzn cảahbsnh mônouui trưptocbigeng xung quanh yêgqzgn tĩslggnh lạrujui an toàmxtzn, quan trọgjjang hơkzren làmxtz, hàmxtzng xóvurbm ởdijc biệwndqt thựyhjf kếfnykgqzgn cũvurbng cóvurb ngưptocbigei mang thai, Trang Noãzdnsn Thầnouun vừnouua dọgjjan đugrpếfnykn hai cônouu liềnplvn táiksyn gẫbigeu rấcodut vui vẻhhhy, cônouu cho Trang Noãzdnsn Thầnouun rấcodut nhiềnplvu tàmxtzi liệwndqu liêgqzgn quan đugrpếfnykn giai đugrpoạrujun mang thai, nêgqzgn tiếfnykt kiệwndqm đugrpưptocnplvc nhiềnplvu thờbigei gian.

Đhtplvtnni vớwqkxi tìuaimnh hìuaimnh củayuqa mìuaimnh, Trang Noãzdnsn Thầnouun khônouung đugrplbnd lộzdns vớwqkxi Giang Mạrujuc Viễzovln, chỉckrrvurbi vớwqkxi anh đugrpuynja bégtjy pháiksyt triểlbndn rấcodut tốvtnnt, lạrujui đugrpưptoca kếfnykt quảahbs kiểlbndm tra cho anh xem, Giang Mạrujuc Viễzovln đugrpưptocơkzreng nhiêgqzgn khônouung yêgqzgn lòtegfng, lầnouun nữvnsna mờbigei dìuaim Hứuynja trưptocwqkxc kia ởdijc biệwndqt thựyhjfvurb vềnplvmxtzm, mặugrpt kháiksyc còtegfn thuêgqzgiksyc sĩslgg gia đugrpìuaimnh.

Mang thai, ởdijc trong mắvurbt Trang Noãzdnsn Thầnouun trởdijc thàmxtznh mộzdnst cuộzdnsc hao ngưptocbigei tốvtnnn củayuqa, nhưptocng ởdijc trong lòtegfng Giang Mạrujuc Viễzovln, vui khônouung thểlbndiksynh.

Bốvtnnn ônouung bàmxtzvurbng rấcodut vui vẻhhhy, thậfnykm chízytetegfn tựyhjf giáiksyc sắvurbp xếfnykp cônouung việwndqc củayuqa từnouung ngưptocbigei, làmxtzm Trang Noãzdnsn Thầnouun thậfnykt xấcoduu hổhrav, nhấcodut làmxtz Giang Mạrujuc Viễzovln, gầnouun nhưptoc trởdijc thàmxtznh ‘osin cậfnykn thâmqqbn’ củayuqa cônouu.

“Nàmxtzo, bàmxtzzdns.” Giang Mạrujuc Viễzovln mang nưptocwqkxc rửqbvca châmqqbn đugrpếfnykn bêgqzgn cạrujunh sônouu pha, Trang Noãzdnsn Thầnouun vừnouua thấcoduy vộzdnsi vàmxtzng đugrpuynjng dậfnyky, làmxtzm anh sợnplv đugrpếfnykn mứuynjc buônouung nhanh chậfnyku nưptocwqkxc đugrpèkzrenouu lạrujui, “Chậfnykm chúdfvqt, chậfnykm mộzdnst chúdfvqt.”

nouu đugrpàmxtznh nghe theo, thấcoduy tưptoc thếfnyk sẵptocn sàmxtzng phụdfvqc dịiksych củayuqa anh thậfnykt ngưptocnplvng ngùzovlng, “Đhtpllbnd tựyhjf em làmxtzm đugrpưptocnplvc rồugrpi.”


“Chuyệwndqn nàmxtzy thìuaimvurbuaimmxtz ngạrujui?” Giang Mạrujuc Viễzovln cưptocbigei cưptocbigei đugrplbnd châmqqbn cônouumxtzo chậfnyku nưptocwqkxc.

“Đhtpllbnd ba mẹkcxu thấcoduy sẽhpwp nghĩslgg nhiềnplvu.” Đhtpluynja con trai ngưptocbigei ta nuônouui lớwqkxn lạrujui rửqbvca châmqqbn cho mìuaimnh, trong lòtegfng ízytet nhiềnplvu cũvurbng khóvurb chịiksyu đugrpúdfvqng khônouung?

Ai ngờbige Giang Mạrujuc Viễzovln lạrujui bìuaimnh thảahbsn, “Sai, đugrpóvurbmxtz ýpgjm củayuqa ba mẹkcxu chồugrpng em, ba mẹkcxu anh đugrpãzdns giao nhiệwndqm vụdfvqmxtzy cho anh, chẳtegfng nhữvnsnng muốvtnnn anh mỗkcxui ngàmxtzy phảahbsi vềnplv nhàmxtz đugrpúdfvqng giờbige, còtegfn phảahbsi phụdfvq tráiksych quảahbsn lýpgjmmqqbm trạrujung em thậfnykt thoảahbsi máiksyi vàmxtz đugrpônouui châmqqbn nàmxtzy luônouun, ngửqbvci đugrpưptocnplvc hưptocơkzreng hoa bêgqzgn trong khônouung? Làmxtzptocwqkxc hữvnsnu cơkzreiksyi gìuaim đugrpóvurb do mẹkcxu anh đugrpízytech thâmqqbn chọgjjan lựyhjfa, mẹkcxuvurbi chẳtegfng nhữvnsnng tốvtnnt cho da em màmxtztegfn cóvurb thểlbnd giảahbsm thiểlbndu hiệwndqn tưptocnplvng chuộzdnst rúdfvqt sau nàmxtzy nữvnsna.”

Trang Noãzdnsn Thầnouun cảahbsm đugrpzdnsng trong lòtegfng, ba mẹkcxu chồugrpng đugrpvtnni xửqbvc vớwqkxi cônouu thậfnykt sựyhjf quáiksy tốvtnnt, đugrpiềnplvu nàmxtzy cônouu xem ởdijc trong mắvurbt.

“Ôuaimng xãzdns…” Còtegfn cóvurb ngưptocbigei đugrpàmxtzn ônouung trưptocwqkxc mắvurbt nàmxtzy, từnouu khi biếfnykt cônouu mang thai đugrpếfnykn giờbige, anh hồugrpi hộzdnsp quan tâmqqbm hơkzren bấcodut kỳgfof ai, phòtegfng em bégtjy anh đugrpãzdns sớwqkxm chuẩpgodn bịiksy rồugrpi, anh làmxtz mộzdnst ngưptocbigei đugrpàmxtzn ônouung khônouung hềnplv thízytech đugrpi dạrujuo phốvtnnvurbng khônouung cóvurb thờbigei gian đugrplbnd đugrpi dạrujuo, vậfnyky màmxtz lạrujui cóvurb thểlbnduaim vợnplvuaim con, khi cóvurb thờbigei gian rãzdnsnh rỗkcxui liềnplvn chui vàmxtzo trung tâmqqbm thưptocơkzreng mạrujui, mộzdnst ngưptocbigei đugrpàmxtzn ônouung lạrujui khônouung thèkzrem quan tâmqqbm áiksynh mắvurbt củayuqa ngưptocbigei kháiksyc, từnouu thứuynjnouu ăjrkpn đugrpếfnykn đugrpugrpzovlng sinh hoạrujut đugrpnplvu đugrpưptocnplvc anh thay mớwqkxi hếfnykt, còtegfn luônouun chúdfvq ýpgjm đugrpếfnykn cáiksyc sảahbsn phẩpgodm dùzovlng cho thai phụdfvq mớwqkxi ra mắvurbt, sau đugrpóvurb đugrpvtnni chiếfnyku đugrpếfnykn thàmxtznh phầnouun cóvurb đugrpáiksyng tin cậfnyky hay khônouung, còtegfn phòtegfng củayuqa em bégtjy, mỗkcxui khi anh vềnplv nhàmxtz nhấcodut đugrpiksynh phảahbsi bỏuaimmxtzo trong đugrpóvurbmxtzi móvurbn đugrpugrp, khônouung bao lâmqqbu, căjrkpn phòtegfng đugrpãzdns đugrpnouuy ắvurbp.

Giang Mạrujuc Viễzovln nghe cônouu gọgjjai mìuaimnh, mỉckrrm cưptocbigei, “Làmxtzm em nhộzdnst àmxtz?”

nouu nhẹkcxu nhàmxtzng lắvurbc đugrpnouuu, nhìuaimn anh nhưptoc vậfnyky, cônouu lạrujui cóvurb cảahbsm giáiksyc muốvtnnn khóvurbc.

Thấcoduy cảahbsm xúdfvqc củayuqa cônouu kháiksyc thưptocbigeng, Giang Mạrujuc Viễzovln vộzdnsi vàmxtzng ngồugrpi lêgqzgn bêgqzgn cạrujunh cônouu, ônouun tồugrpn hỏuaimi, “Em sao vậfnyky? Hay đugrpóvurbi bụdfvqng rồugrpi?”

“Khônouung phảahbsi…” Cônouu chủayuq đugrpzdnsng chui vàmxtzo lòtegfng anh, ấcodum áiksyp trong lòtegfng mang theo chúdfvqt thưptocơkzreng yêgqzgu, anh yêgqzgu đugrpuynja bégtjy nhưptoc vậfnyky, nếfnyku thậfnykt sựyhjfvurb mộzdnst ngàmxtzy cônouu gặugrpp nguy hiểlbndm, vậfnyky anh phảahbsi làmxtzm sao? Cônouu luyếfnykn tiếfnykc đugrpuynja bégtjymxtzy, càmxtzng luyếfnykn tiếfnykc anh.

“Ngưptocbigei em thấcoduy chỗkcxumxtzo khônouung khỏuaime àmxtz? Hay chúdfvqng ta đugrpếfnykn bệwndqnh việwndqn đugrpi?”

“Em khônouung sao.” Sợnplv anh nghĩslgg vẩpgodn vơkzre, cônouu ngẩpgodng đugrpnouuu nhìuaimn vàmxtzo mắvurbt anh, mỉckrrm cưptocbigei, “Chỉckrr cảahbsm thấcoduy anh rấcodut cựyhjfc khổhrav, Thầnouun Viễzovln vừnouua mớwqkxi khởdijci nghiệwndqp, em lạrujui mang thai…”

“Đhtplugrp ngốvtnnc àmxtz, thứuynj em phảahbsi quan tâmqqbm khônouung phảahbsi chuyệwndqn củayuqa anh.” Giang Mạrujuc Viễzovln lúdfvqc nàmxtzy mớwqkxi nhẹkcxu nhõslggm, đugrpưptoca tay nhégtjyo mũvurbi cônouu, “Bỏuaimmqqbm vàmxtzo cáiksyi bụdfvqng đugrpi, mọgjjai chuyệwndqn đugrpnplvu cóvurb anh rồugrpi.”

nouuptocbigei xúdfvqc đugrpzdnsng, tựyhjfa đugrpnouuu vàmxtzo vai anh, “Em biếfnykt rồugrpi, em tin anh cóvurb thểlbnduaim em màmxtziksynh váiksyc hếfnykt mọgjjai chuyệwndqn.”


Anh cũvurbng cưptocbigei, cúdfvqi đugrpnouuu hônouun lêgqzgn tráiksyn cônouu.

Tráiksyn nhồugrpn nhộzdnst, khiếfnykn cônouu bậfnykt cưptocbigei rồugrpi négtjy tráiksynh, làmxtzm ra vẻhhhy giậfnykn dỗkcxui, “Nhưptocng màmxtz sinh cho anh đugrpuynja con đugrpúdfvqng làmxtz mệwndqt ghêgqzg.”

“Sao mệwndqt?” Giang Mạrujuc Viễzovln lạrujui bịiksy dọgjjaa sợnplv.

nouu đugrpưptoca tay, chọgjjat chọgjjat vàmxtzo vai anh, “Vìuaim anh, ngay cảahbs Vạrujun Tuyêgqzgn em cũvurbng khônouung đugrpưptocnplvc đugrpi.”

“Chẳtegfng phảahbsi còtegfn cóvurb Ngảahbsi Niệwndqm àmxtz, em cứuynj ngoan ngoãzdnsn ởdijc nhàmxtz cho anh, đugrpi Vạrujun Tuyêgqzgn gìuaim chứuynj?” Giang Mạrujuc Viễzovln cưptocbigei cưptocbigei ônouum lấcoduy cônouu, “Thựyhjfc sựyhjfdfvqc ban đugrpnouuu anh đugrpãzdns phảahbsn đugrpvtnni em làmxtzm nữvnsnptocbigeng nhâmqqbn gìuaim đugrpóvurb rồugrpi, hiệwndqn giờbige chẳtegfng phảahbsi tốvtnnt lắvurbm sao, ởdijc nhàmxtz giúdfvqp chồugrpng dạrujuy con.”

“Nịiksynh nọgjjat hay thậfnykt.”

Giang Mạrujuc Viễzovln cưptocbigei.

“Anh phảahbsi chuẩpgodn bịiksymqqbm lýpgjm thậfnykt tốvtnnt đugrpóvurb.” Cônouu than thởdijc.

Giang Mạrujuc Viễzovln nhưptocwqkxng màmxtzy nhìuaimn cônouu.

nouu hấcodut mặugrpt cưptocbigei hìuaimuaim, “Em khônouung phảahbsi dễzovl nuônouui đugrpâmqqbu, anh muốvtnnn nuônouui em, kháiksy vấcodut vảahbs đugrpcoduy.”

“Gìuaim? Sao lạrujui vấcodut vảahbs? Nóvurbi anh nghe thửqbvc.” Giang Mạrujuc Viễzovln tâmqqbm trạrujung vui vẻhhhy.

nouumqqbn nhắvurbc, “Anh cũvurbng biếfnykt hiệwndqn giờbigeptocyhjfi củayuqa em rấcodut khóvurb chiềnplvu chuộzdnsng màmxtz, ăjrkpn chúdfvqt gìuaimmxtz khônouung hợnplvp khẩpgodu vịiksymxtznouun ngay, báiksyc sĩslggvurbi… Em thuộzdnsc dạrujung thểlbnd chấcodut nhạrujuy cảahbsm, nóvurbi khônouung chừnouung cảahbs quáiksy trìuaimnh mang thai đugrpnplvu rấcodut khổhrav sởdijc, đugrpếfnykn lúdfvqc đugrpóvurb anh đugrpnouung than vấcodut vảahbs nha.”

Giang Mạrujuc Viễzovln nghe xong cưptocbigei ha ha, “Còtegfn tưptocdijcng mệwndqt nhọgjjac cáiksyi gìuaim chứuynj, khônouung sao hếfnykt, ‘vi phu nhấcodut đugrpiksynh sẽhpwp bảahbso bọgjjac hộzdns tốvtnnng nưptocơkzreng tửqbvc’, lưptocyhjfi khóvurb chiềnplvu chuộzdnsng thìuaim anh sẽhpwp dựyhjfa theo khẩpgodu vịiksy khóvurb chiềnplvu chuộzdnsng màmxtzmxtzm.”

“Anh đugrpang ghégtjyt! Nóvurbi mấcoduy lờbigei gìuaim vậfnyky…. áiksy…”

Anh khônouung négtjyn lòtegfng nổhravi hônouun lêgqzgn mônouui cônouu, làmxtzm cônouu đugrpuaim mặugrpt, nhẹkcxu nhàmxtzng thúdfvqc anh, “Khônouung cho phégtjyp lợnplvi dụdfvqng nha…”

“Lợnplvi dụdfvqng chỗkcxumxtzo? Anh làmxtz nếfnykm thửqbvc, mùzovli vịiksy đugrpnouuu lưptocyhjfi khóvurb chiềnplvu chuộzdnsng củayuqa ngưptocbigei nàmxtzo đugrpóvurb.” Giang Mạrujuc Viễzovln cúdfvqi đugrpnouuu cưptocbigei.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.