Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8-Chương 21-2 : Tôi nuôi nổi anh ấy (2)

    trước sau   
asrvo côajamng ty, Ngảwrwji Niệmdlrm vừuvwba đdyvni theo côajamasrvo văwhecn phònkvrng thìsyrg đdyvniệmdlrn thoạjtvji liềdlown vang, làasrv Giang Mạjtvjc Viễpjyxn.

“Sợntuw khôajamng?” Tiếeeiqng nóylgai anh rấjtvjt nhẹvczu nhàasrvng.

“Khôajamng sợntuw, anh đdyvnang ởprtg đdyvnâuhjlu vậvfxyy?” Nghe ra anh đdyvnang rấjtvjt mệmdlrt.

“Ởwhecajamng ty giảwrwji quyếeeiqt mộvleqt chuyệmdlrn, anh biếeeiqt phóylgang viêzmtjn cóylgasyrgm tớajami em.”

“Khôajamng sao, em nékqqs rồuhjli, họmqwy khôajamng thấjtvjy em.” Trang Noãwhecn Thầpqmmn ngồuhjli xuốfjewng ghếeeiq, bấjtvjt đdyvnaczgc dĩasugylgai, “Xin lỗdwbii anh, em khôajamng biếeeiqt lầpqmmn nàasrvy Cốfjew Mặjtvjc lạjtvji thựpqmmc sựpqmm ra tay, anh ta…”

“Đbbxduhjl ngốfjewc, nóylgai xin lỗdwbii anh làasrvm gìsyrg? Đbbxdưfgbda tin làasrv trábqeuch nhiệmdlrm củfgbda hắaczgn, vảwrwj lạjtvji cũytecng chẳdoihng cóylga quan hệmdlr đdyvnếeeiqn em, yêzmtjn tâuhjlm đdyvni anh khôajamng sao.”


“Nhưfgbdng hiệmdlrn tạjtvji rấjtvjt bấjtvjt lợntuwi vớajami anh…”

“Ngoan đdyvni, khôajamng cầpqmmn lo lắaczgng, anh sẽyben giảwrwji quyếeeiqt, cònkvrn cóylga, đdyvnêzmtjm nay em đdyvnuvwbng vềdlow biệmdlrt thựpqmm, e làasrv phóylgang viêzmtjn sẽybenvyhuc trựpqmmc sẵvglln ởprtg đdyvnóylga rồuhjli, em đdyvnếeeiqn chỗdwbiasrv nộvleqi ngủfgbd mộvleqt đdyvnêzmtjm đdyvni, bàasrv đdyvnãwhec biếeeiqt chuyệmdlrn nàasrvy rồuhjli.”

“Hửthrzm? Bàasrv nộvleqi biếeeiqt rồuhjli? Vậvfxyy bàasrv sẽyben lo biếeeiqt mấjtvjy.”

“Nộvleqi anh cònkvrn bìsyrgnh tĩasugnh hơfgbdn em nữwkbua đdyvnóylga, từuvwb khi sinh ba anh ra bàasrv đdyvnãwhec chịwyrou khôajamng biếeeiqt bao nhiêzmtju sóylgang to gióylga lớajamn, đdyvnêzmtjm nay em đdyvnếeeiqn cònkvrn khôajamng biếeeiqt ai an ủfgbdi ai àasrv.” Giang Mạjtvjc Viễpjyxn hiếeeiqm khi thoảwrwji mábqeui vui đdyvnùsxona thếeeiqasrvy.

Trang Noãwhecn Thầpqmmn ngẩbmgqn ra, thậvfxyt làasrv.

“Vậvfxyy cònkvrn anh? Tốfjewi anh sẽyben đdyvnếeeiqn tứylga hợntuwp việmdlrn đdyvnúvyhung khôajamng?”

zmtjn kia đdyvniệmdlrn thoạjtvji quảwrwj nhiêzmtjn Giang Mạjtvjc Viễpjyxn hơfgbdi trầpqmmm tưfgbd, Trang Noãwhecn Thầpqmmn phábqeut hiệmdlrn ra anh do dựpqmm, mớajami nóylgai, “Khôajamng sao, anh cóylga nhiềdlowu việmdlrc cầpqmmn phảwrwji xửthrzmqwyasrv, em ởprtgsxonng bàasrv nộvleqi cũytecng đdyvnưfgbdntuwc.”

“Tốfjewi anh sẽyben cốfjew gắaczgng qua đdyvnóylga.” Anh thấjtvjp giọmqwyng trảwrwj lờwyroi.

Trang Noãwhecn Thầpqmmn thấjtvjy ấjtvjm lònkvrng.

Sau khi chấjtvjm dứylgat cuộvleqc gọmqwyi, Ngảwrwji Niệmdlrm lắaczgc đdyvnpqmmu, “Mìsyrgnh thậvfxyt sựpqmm bộvleqi phụyjyrc Giang Mạjtvjc Viễpjyxn, xảwrwjy ra chuyệmdlrn lớajamn nhưfgbd vậvfxyy cònkvrn cóylga thểgpeg tỉkqqsnh tábqeuo trònkvr chuyệmdlrn vớajami cậvfxyu.”

Trang Noãwhecn Thầpqmmn thởprtgasrvi, nhìsyrgn côajam bạjtvjn, “Thựpqmmc sựpqmmsyrgnh rấjtvjt sợntuw.”

Ngảwrwji Niệmdlrm hiểgpegu côajam, nhìsyrgn sắaczgc mặjtvjt đdyvnãwhec biếeeiqt côajam đdyvnang cốfjew gắaczgng gưfgbdntuwng, bưfgbdajamc đdyvnếeeiqn cầpqmmm lấjtvjy tay Trang Noãwhecn Thầpqmmn, phábqeut hiệmdlrn bàasrvn tay thậvfxyt lạjtvjnh, “Noãwhecn Thầpqmmn àasrv, càasrvng vềdlow sau nàasrvy thìsyrg cậvfxyu càasrvng phảwrwji làasrvm tốfjewt côajamng tábqeuc chuẩbmgqn bịwyro.”

“Mìsyrgnh biếeeiqt, nhưfgbdng Giang Mạjtvjc Viễpjyxn khôajamng nóylgai gìsyrg vớajami mìsyrgnh hếeeiqt, mìsyrgnh khôajamng biếeeiqt giúvyhup anh ấjtvjy thếeeiqasrvo.”


“Loạjtvji ngưfgbdwyroi nhưfgbd anh ấjtvjy sao cóylga thểgpeg nhờwyro vảwrwj ngưfgbdwyroi khábqeuc giúvyhup đdyvnbmgq đdyvnưfgbdntuwc? Huốfjewng hồuhjl cậvfxyu làasrv vợntuw anh ấjtvjy, anh ấjtvjy khôajamng nóylgai vớajami cậvfxyu chỉkqqsylga hai trưfgbdwyrong hợntuwp thôajami, mộvleqt làasrv anh ấjtvjy đdyvnãwhecylga chuẩbmgqn bịwyro rồuhjli, tìsyrgnh hìsyrgnh phábqeut triểgpegn vẫfyxdn nằgwtem trong phạjtvjm vi khốfjewng chếeeiq củfgbda anh ấjtvjy; hai làasrv anh ấjtvjy đdyvnang cốfjew chốfjewng đdyvnbmgq, chỉkqqsasrv khôajamng muốfjewn đdyvngpeg cậvfxyu lo lắaczgng thôajami. Cònkvrn nữwkbua, cậvfxyu cũytecng khôajamng nghĩasug lạjtvji xem Giang Mạjtvjc Viễpjyxn phạjtvjm phảwrwji chuyệmdlrn gìsyrg chứylga, cơfgbd quan tưfgbd phábqeup đdyvnang đdyvniềdlowu tra anh ấjtvjy, anh ấjtvjy đdyvnưfgbdơfgbdng nhiêzmtjn khôajamng muốfjewn nóylgai nhiềdlowu vớajami cậvfxyu, nóylgai vớajami cậvfxyu thìsyrg ngay cảwrwj cậvfxyu cũytecng bịwyro liêzmtjn lụyjyry, hiệmdlrn tạjtvji cậvfxyu khôajamng biếeeiqt gìsyrg hếeeiqt, cho dùsxonylga ngưfgbdwyroi tớajami nhàasrv tra hỏufjyi cậvfxyu thìsyrgytecng khôajamng sợntuw.” Ngảwrwji Niệmdlrm phâuhjln títhrzch hợntuwp tìsyrgnh hợntuwp lýmqwy cho côajam nghe.

Trang Noãwhecn Thầpqmmn gậvfxyt đdyvnpqmmu, Ngảwrwji Niệmdlrm nóylgai khôajamng phảwrwji khôajamng cóylgamqwy.

“Cònkvrn cóylga Noãwhecn Thầpqmmn…” Ngảwrwji Niệmdlrm đdyvnvleqt nhiêzmtjn ngậvfxyp ngừuvwbng.

ajam ngẩbmgqng lêzmtjn nhìsyrgn côajam bạjtvjn, hoàasrvi nghi.

Ngảwrwji Niệmdlrm míthrzm môajami, “Cậvfxyu cóylga nghĩasug đdyvnếeeiqn tưfgbdơfgbdng lai khôajamng?”

“Tưfgbdơfgbdng lai?” Trang Noãwhecn Thầpqmmn hơfgbdi ngạjtvjc nhiêzmtjn, cốfjew gắaczgng nởprtg nụyjyrfgbdwyroi sau đdyvnóylga nhẹvczu giọmqwyng hỏufjyi, “Ngảwrwji Niệmdlrm, rốfjewt cụyjyrc cậvfxyu muốfjewn nóylgai gìsyrg?”

“Mìsyrgnh muốfjewn nóylgai làasrv, cậvfxyu làasrv ngưfgbdwyroi bạjtvjn tốfjewt nhấjtvjt củfgbda mìsyrgnh, cóylga lẽyben suy nghĩasug củfgbda mìsyrgnh khábqeu íthrzch kỷldmx, nhưfgbdng mìsyrgnh rấjtvjt lo cho cậvfxyu.” Ngảwrwji Niệmdlrm khẽyben thởprtgasrvi, “Lầpqmmn nàasrvy Giang Mạjtvjc Viễpjyxn chắaczgc chắaczgn sẽyben gặjtvjp khóylga khăwhecn, nhiềdlowu dưfgbd luậvfxyn bấjtvjt lợntuwi nhưfgbd vậvfxyy, cổkmmw phiếeeiqu củfgbda Tiêzmtju Duy Quốfjewc Tếeeiqytecng bịwyrowrwjnh hưfgbdprtgng, cậvfxyu cũytecng thấjtvjy đdyvnjtvjy, ôajamng chủfgbd củfgbda Tiêzmtju Duy khi đdyvnưfgbdntuwc phỏufjyng vấjtvjn thìsyrg hoàasrvn toàasrvn gạjtvjt Giang Mạjtvjc Viễpjyxn ra ngoàasrvi, cậvfxyu cònkvrn khôajamng hiểgpegu sao? Ôqutyng ta rõajamasrvng làasrv qua cầpqmmu rúvyhut vábqeun, mụyjyrc đdyvníthrzch chíthrznh làasrv muốfjewn tắaczgm mìsyrgnh cho sạjtvjch sẽyben. Giang Mạjtvjc Viễpjyxn cóylga bảwrwjn lĩasugnh cóylga thểgpeg xoay chuyểgpegn tìsyrgnh thếeeiq khôajamng? Thiếeeiqt nghĩasug ngưfgbdwyroi muốfjewn anh ấjtvjy chếeeiqt nhiềdlowu lắaczgm, mộvleqt khi anh ấjtvjy mấjtvjt hếeeiqt tấjtvjt cảwrwj thìsyrg cậvfxyu đdyvnwyronh thếeeiqasrvo?”

“Tiềdlown mấjtvjt rồuhjli cóylga thểgpeg kiếeeiqm lạjtvji, mìsyrgnh chỉkqqs hy vọmqwyng anh ấjtvjy đdyvnưfgbdntuwc bìsyrgnh an vôajam sựpqmm thôajami.” Thábqeui đdyvnvleq Trang Noãwhecn Thầpqmmn rấjtvjt nghiêzmtjm túvyhuc, ábqeunh mắaczgt vôajamsxonng cốfjew chấjtvjp.

Ngảwrwji Niệmdlrm nhìsyrgn côajam, bấjtvjt đdyvnaczgc dĩasugfgbdwyroi cưfgbdwyroi, “Cậvfxyu đdyvnóylga, đdyvnúvyhung làasrv kiêzmtjn trìsyrg đdyvnếeeiqn cùsxonng màasrv.”

Trang Noãwhecn Thầpqmmn cúvyhui đdyvnpqmmu cưfgbdwyroi, “Ngàasrvy màasrvsyrgnh kếeeiqt hôajamn thìsyrg đdyvnãwhec khôajamng títhrznh chuyệmdlrn ly hôajamn rồuhjli, cho nêzmtjn, bấjtvjt luậvfxyn tìsyrgnh hìsyrgnh thếeeiqasrvo mìsyrgnh cũytecng sẽyben khôajamng đdyvndlow nghịwyro ly hôajamn, cho dùsxon anh ấjtvjy cóylga trắaczgng tay cũytecng khôajamng sao hếeeiqt, khôajamng phảwrwji cònkvrn cóylgasyrgnh hay sao?”

“Khôajamng lẽyben cậvfxyu đdyvnwyronh nuôajami Giang Mạjtvjc Viễpjyxn?” Ngảwrwji Niệmdlrm rúvyhuzmtjn quábqeui dịwyro.

“Nuôajami thìsyrg nuôajami, cũytecng cóylga sao đdyvnâuhjlu.” Côajamfgbdwyroi cưfgbdwyroi.

“Cậvfxyu phảwrwji nghĩasug cho kỹpzom nha, lúvyhuc trưfgbdajamc thờwyroi đdyvniểgpegm Cốfjew Mặjtvjc thấjtvjt bạjtvji đdyvnãwhec tra tấjtvjn cậvfxyu nhưfgbd thếeeiqasrvo, cậvfxyu lạjtvji đdyvni lấjtvjy chồuhjlng, cuộvleqc tìsyrgnh êzmtjm đdyvnvczup phảwrwji rơfgbdi vàasrvo kếeeiqt cụyjyrc chia tay, khôajamng phảwrwji sao? Cònkvrn Giang Mạjtvjc Viễpjyxn thìsyrg sao? Sựpqmm nghiệmdlrp củfgbda anh ấjtvjy lớajamn đdyvnếeeiqn vậvfxyy, đdyvnvleqt nhiêzmtjn từuvwb chỗdwbi cao nhấjtvjt rơfgbdi xuốfjewng đdyvnjtvjt, tâuhjlm lýmqwy đdyvnưfgbdơfgbdng nhiêzmtjn sẽyben bịwyro lệmdlrch lạjtvjc nhiềdlowu đdyvni, ngưfgbdwyroi đdyvnàasrvn ôajamng cao ngạjtvjo nhưfgbd vậvfxyy, mộvleqt khi trởprtgzmtjn khôajamng cóylgasyrg cảwrwj, títhrznh tìsyrgnh cònkvrn khôajamng quábqeui đdyvnwrwjn àasrv? Nóylgai khôajamng chừuvwbng, ngàasrvy ngàasrvy đdyvndlowu kiếeeiqm chuyệmdlrn cãwheci nhau vớajami cậvfxyu, tra tấjtvjn cậvfxyu!”


“Cóylga cặjtvjp vợntuw chồuhjlng nàasrvo màasrv khôajamng cãwheci nhau? Cãwheci thìsyrgwheci, rồuhjli đdyvniềdlowu chỉkqqsnh lạjtvji sinh hoạjtvjt.” Trang Noãwhecn Thầpqmmn ra vẻfjew khôajamng sao cảwrwj, nhìsyrgn côajam bạjtvjn bậvfxyt cưfgbdwyroi, “Hiệmdlrn tạjtvji Vạjtvjn Tuyêzmtjn phábqeut triểgpegn tốfjewt nhưfgbd vậvfxyy, mìsyrgnh cũytecng khôajamng phảwrwji khôajamng nuôajami nổkmmwi anh ấjtvjy, tuy rằgwteng anh ấjtvjy cóylga tiềdlown nhưfgbdng khôajamng phảwrwji hạjtvjng ngưfgbdwyroi thíthrzch vung tiềdlown bừuvwba bãwheci, tiêzmtju xàasrvi phung phíthrz. Tiềdlown mìsyrgnh kiếeeiqm đdyvnưfgbdntuwc đdyvnfgbd đdyvngpeg hai vợntuw chồuhjlng chi tiêzmtju hằgwteng ngàasrvy rồuhjli. Hơfgbdn nữwkbua, đdyvnôajami lúvyhuc mìsyrgnh rấjtvjt muốfjewn thấjtvjy ngàasrvy ngàasrvy anh ấjtvjy ởprtg nhàasrv đdyvnntuwi mìsyrgnh vềdlow, sẽybenylga bộvleq dạjtvjng gìsyrg.”

“Thìsyrgasrv bộvleq dạjtvjng ăwhecn khôajamng ngồuhjli rồuhjli đdyvnóylga, cậvfxyu đdyvnúvyhung làasrv lạjtvjc quan mộvleqt cábqeuch mùsxon quábqeung.” Ngảwrwji Niệmdlrm bịwyroajamylgai đdyvnếeeiqn dởprtg khóylgac dởprtgfgbdwyroi, “Thôajami, mìsyrgnh cònkvrn khôajamng hiểgpegu cậvfxyu sao? Nóylgai vậvfxyy cũytecng chỉkqqs muốfjewn cảwrwjnh tỉkqqsnh cậvfxyu thôajami, con ngưfgbdwyroi cậvfxyu bìsyrgnh thưfgbdwyrong trôajamng thìsyrg dễpjyxylgai chuyệmdlrn lắaczgm, mộvleqt ngưfgbdwyroi quậvfxyt mưfgbdwyroi con trâuhjlu cũytecng khôajamng kékqqso cậvfxyu lạjtvji đdyvnưfgbdntuwc. Yêzmtjn tâuhjlm đdyvni, cậvfxyu nghĩasug vậvfxyy cũytecng tốfjewt, ngưfgbdwyroi làasrvm bạjtvjn nhưfgbdsyrgnh nhấjtvjt đdyvnwyronh sẽyben dốfjewc hếeeiqt sứylgac ủfgbdng hộvleq, sau nàasrvy cho dùsxon xảwrwjy ra chuyệmdlrn gìsyrg cậvfxyu cũytecng phảwrwji nhớajamajam, cònkvrn cóylga ngưfgbdwyroi bạjtvjn làasrvsyrgnh đdyvnylgang bêzmtjn cạjtvjnh ủfgbdng hộvleq cậvfxyu.”

“Cábqeum ơfgbdn cậvfxyu, Ngảwrwji Niệmdlrm.” Trang Noãwhecn Thầpqmmn kékqqso tay côajam, xúvyhuc đdyvnvleqng.

Thờwyroi gian nàasrvy, may mắaczgn cònkvrn cóylgaajam.

***

ylgang đdyvnêzmtjm quyếeeiqn luyếeeiqn.

Nghêzmtj hồuhjlng trảwrwji dàasrvi bêzmtjn ngoàasrvi cửthrza sổkmmwytecng trởprtgzmtjn môajamng lung.

Trêzmtjn giưfgbdwyrong trong phònkvrng ngủfgbdylga đdyvnôajami nam nữwkbu quấjtvjn lấjtvjy nhau, dưfgbdajami ábqeunh đdyvnèysjwn ngưfgbdwyroi đdyvnàasrvn ôajamng nhưfgbd con chiếeeiqn mãwhecajamng thàasrvnh chiếeeiqm đdyvnjtvjt, ngưfgbdwyroi phụyjyr nữwkbu thìsyrg nhưfgbdfgbdajamc quấjtvjn lấjtvjy anh, đdyvngpeg mặjtvjc anh tựpqmm do côajamng chiếeeiqm, nhiệmdlrt đdyvnvleqzmtjn trong càasrvng lúvyhuc càasrvng lêzmtjn cao, đdyvnvleqng tábqeuc củfgbda anh lạjtvji càasrvng lúvyhuc càasrvng nhanh, hơfgbdi thởprtgajamytecng ngàasrvy càasrvng dồuhjln dậvfxyp…

“Khiếeeiqu, đdyvnuvwbng… đdyvnuvwbng đdyvngpegprtg trong, hôajamm nay làasrv kỳltzp nguy hiểgpegm…” Tiếeeiqng cầpqmmu xin côajamytecng sặjtvjc mùsxoni quyếeeiqn rũytec.

Anh nghe xong, ngọmqwyn giábqeuo hãwhecm sâuhjlu càasrvng thêzmtjm cuồuhjlng dãwhec, đdyvnèysjwbqeut xuốfjewng cơfgbd thểgpegajam, thâuhjln hìsyrgnh cao lớajamn cúvyhui xuốfjewng hôajamn lêzmtjn môajami côajam, lạjtvji thìsyrg thầpqmmm vàasrvo tai côajam, “Mang thai con anh cũytecng khôajamng tồuhjli.” Đbbxdvleqng tábqeuc càasrvng thêzmtjm mãwhecnh liệmdlrt.

“Khôajamng đdyvnưfgbdntuwc…” Côajam ýmqwy thứylgac đdyvnưfgbdntuwc anh muốfjewn làasrvm gìsyrg, tay côajam liềdlowu mạjtvjng quơfgbd quàasrvo, tay chốfjewng ngựpqmmc anh bịwyro anh giữwkbu lấjtvjy, từuvwbng chúvyhut từuvwbng chúvyhut va chạjtvjm khiếeeiqn côajam lạjtvjc lốfjewi.

bqeut sâuhjlu, anh gầpqmmm nhẹvczu, đdyvnvleqng tábqeuc cuồuhjlng dãwhec đdyvnvleqt nhiêzmtjn dừuvwbng lạjtvji.

ajam chỉkqqsnkvrn lạjtvji mộvleqt nửthrza hơfgbdi thởprtg, ngựpqmmc cònkvrn đdyvnang phậvfxyp phồuhjlng, anh chậvfxym rãwheci chuyểgpegn đdyvnvleqng vàasrvi cábqeui, mấjtvjy phúvyhut sau mớajami thỏufjya mãwhecn cúvyhui ngưfgbdwyroi xuốfjewng, hôajamn môajami côajam, khôajamng lậvfxyp tứylgac rúvyhut ra.


Mồuhjl hồuhjli bêzmtjn thábqeui dưfgbdơfgbdng thấjtvjm ưfgbdajamt tóylgac, côajam đdyvngpeg mặjtvjc anh, đdyvnntuwi sau khi thoábqeung khôajami phụyjyrc lạjtvji ýmqwy thứylgac mớajami đdyvnábqeunh anh, “Sao anh đdyvnábqeung ghékqqst vậvfxyy chứylga? Cònkvrn khôajamng rúvyhut ra?”

“Gấjtvjp cábqeui gìsyrg, nóylgankvrn chưfgbda chịwyrou ra màasrv.” Anh cưfgbdwyroi hìsyrgsyrg, giốfjewng đdyvnylgaa nhỏufjy tham ăwhecn.

Giábqeuo cònkvrn chưfgbda rúvyhut, chuyểgpegn đdyvnvleqng mộvleqt títhrzasrvylga thểgpeg đdyvnâuhjlm đdyvnếeeiqn đdyvniểgpegm sâuhjlu nhấjtvjt, côajam la lêzmtjn, thúvyhuc vàasrvo ngưfgbdwyroi anh, “Đbbxduvwbng làasrvm loạjtvjn.”

Anh lúvyhuc nàasrvy mớajami quyếeeiqn luyếeeiqn ngồuhjli dậvfxyy.

ajam vộvleqi vàasrvng vọmqwyt vàasrvo phònkvrng tắaczgm.

Sau khi hai ngưfgbdwyroi đdyvndlowu tắaczgm rửthrza xong, Hạjtvj Lữwkbu ngồuhjli trưfgbdajamc bàasrvn trang đdyvniểgpegm sấjtvjy tóylgac, Mạjtvjnh Khiếeeiqu thìsyrg ngồuhjli trêzmtjn giưfgbdwyrong, châuhjlm mộvleqt đdyvniếeeiqu thuốfjewc, ra chiềdlowu suy tưfgbd. Hạjtvj Lữwkbu đdyvngpegbqeuy sấjtvjy xuốfjewng nhìsyrgn anh trong gưfgbdơfgbdng, hơfgbdi hoàasrvi nghi, anh hiếeeiqm khi húvyhut thuốfjewc trưfgbdajamc mặjtvjt côajam.

“Mớajami vềdlow đdyvnãwhecylgauhjlm sựpqmm, sao vậvfxyy?” Hai hôajamm trưfgbdajamc anh đdyvni côajamng tábqeuc, hôajamm nay vừuvwba vềdlow.

Mạjtvjnh Khiếeeiqu ríthrzt mộvleqt hơfgbdi thuốfjewc, nhẹvczu nhàasrvng nhảwrwj khóylgai, lạjtvji thởprtgasrvi, “Hôajamm nay em cóylga xem tin tứylgac khôajamng?”

Hạjtvj Lữwkbufgbdi giậvfxyt mìsyrgnh, lábqeut sau cụyjyrp mắaczgt, khôajamng tậvfxyp trung nóylgai, “Cóylga tin gìsyrg hay àasrv.”

“Mạjtvjc Viễpjyxn cóylga chuyệmdlrn rồuhjli, anh gọmqwyi đdyvniệmdlrn mớajami biếeeiqt đdyvnưfgbdntuwc anh ta đdyvnang tiếeeiqp nhậvfxyn đdyvniềdlowu tra.” Mạjtvjnh Khiếeeiqu dúvyhui tàasrvn thuốfjewc vàasrvo gạjtvjt tàasrvn, nhảwrwj mộvleqt vònkvrng khóylgai.

“Lầpqmmn nàasrvy Giang Mạjtvjc Viễpjyxn sẽyben gặjtvjp rắaczgc rốfjewi sao?” Côajam nhíthrzu màasrvy, khẽyben hỏufjyi.

“Anh thấjtvjy… căwhecng àasrv.” Mạjtvjnh Khiếeeiqu nóylgai thậvfxyt, “Trưfgbdajamc khôajamng nóylgai đdyvnếeeiqn dưfgbd luậvfxyn thếeeiqasrvo, ảwrwji củfgbda Tiêzmtju Duy anh ta chưfgbda chắaczgc cóylga thểgpeg qua đdyvnưfgbdntuwc, khôajamng chừuvwbng lầpqmmn nàasrvy anh ấjtvjy thựpqmmc sựpqmm sẽyben thâuhjln bạjtvji danh liệmdlrt.”

Hạjtvj Lữwkbu suy tưfgbd.

“Em khôajamng lo cho Noãwhecn Thầpqmmn àasrv?” Mạjtvjnh Khiếeeiqu hỏufjyi.

“Quan hệmdlr bạjtvjn bèysjw củfgbda em vàasrv cậvfxyu ấjtvjy đdyvnãwhec kếeeiqt thúvyhuc rồuhjli, cầpqmmn em lo sao?” Hạjtvj Lữwkbu nằgwtem xuốfjewng giưfgbdwyrong, thảwrwjn nhiêzmtjn nóylgai.

Mạjtvjnh Khiếeeiqu nhìsyrgn côajam, khôajamng nóylgai gìsyrg.

“Ngủfgbd đdyvni, em mệmdlrt rồuhjli.” Thấjtvjy anh cứylga nhìsyrgn mìsyrgnh khôajamng chớajamp mắaczgt, Hạjtvj Lữwkbu thấjtvjy mấjtvjt tựpqmm nhiêzmtjn, lạjtvji bổkmmw sung, “Cuộvleqc sốfjewng củfgbda Trang Noãwhecn Thầpqmmn cóylga liêzmtjn quan gìsyrg đdyvnếeeiqn em, em chỉkqqs biếeeiqt nếeeiqu khôajamng cóylga cậvfxyu ấjtvjy, em cònkvrn cóylga thểgpeg nhậvfxyn thêzmtjm rấjtvjt nhiềdlowu hạjtvjng mụyjyrc hợntuwp tábqeuc, cậvfxyu ấjtvjy cưfgbdajamp chékqqsn cơfgbdm củfgbda em, em cònkvrn đdyvngpeg ýmqwy đdyvnếeeiqn cậvfxyu ấjtvjy làasrvm gìsyrg.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.