Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8-Chương 13 : Cuộc sống mà anh muốn

    trước sau   
“Tấvhjvt nhiêufuxn lànkui ngưihoaqgqei phídzoha sau rồirlli.” Trang Noãubonn Thầubggn khôyerbng hềmkae nghĩhlpb ngợigpji, trảsfjo lờqgqei trựlzruc tiếvdfjp, “Cho nêufuxn, Hạbfyb Lữbzeslebxihoaravdch ngồirlli lêufuxn vịdmll trídzoh củbzesa anh.” Vànkuio côyerbng ty lànkuim việpcugc, nólebxi trắjjukng ra chídzohnh lànkuilebxcekxng lựlzruc kiếvdfjm tiềmkaen cho chủbzes, nhấvhjvt lànkui loạbfybi chứufuxc vụrcoi ai cũupbfng chúirll mụrcoic vànkuio thếvdfjnkuiy, lúirllc trưihoadbqyc côyerb khôyerbng hiểlwxiu đjtumưihoaigpjc đjtumbfybo lýlecbnkuiy, nhưihoang từolcc sau khi côyerb tiếvdfjp nhậufuxn Vạbfybn Tuyêufuxn rốtkvmt cụrcoic cũupbfng thấvhjvu hiểlwxiu nỗupbfi lòfbpnng khi lànkuim chủbzes, tạbfybi sao trêufuxn thôyerbng báravdo tuyểlwxin dụrcoing nhâlyjdn viêufuxn nhấvhjvt đjtumdmllnh phảsfjoi thôyerbng báravdo tuyểlwxin ngưihoaqgqei cólebxcekxng lựlzruc cólebx kinh nghiệpcugm? Chídzohnh lànkui bởnjlwi vìzyxr ngưihoaqgqei thếvdfjnkuiy sẽubgg nhanh chólebxng hòfbpna nhậufuxp vànkuio côyerbng ty, sáravdng tạbfybo ra lợigpji nhuậufuxn cho côyerbng ty, khôyerbng cólebxyerbng ty nànkuio trêufuxn thôyerbng báravdo tuyểlwxin dụrcoing hỏlazyi bạbfybn mộbpyut câlyjdu lànkui: ‘Bạbfybn cólebx hiếvdfju thảsfjoo khôyerbng?’ cảsfjo.

“Tôyerbi nêufuxn chúirllc mừolccng em ra quâlyjdn thuậufuxn lợigpji nhỉjjuk?” Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn hơcekxi cưihoaqgqei nhẹjjen.

“Anh, chịdmll Mai, thậufuxm chídzoh cảsfjo Hạbfyb Lữbzes đjtummkaeu lànkui ngưihoaqgqei thầubggy tốtkvmt nhấvhjvt củbzesa tôyerbi.” Trang Noãubonn Thầubggn cưihoaqgqei khổvyvx, “Đfbpnưihoaơcekxng nhiêufuxn, còfbpnn cólebxubon hộbpyui.”

“Tuy nhiêufuxn, tôyerbi vẫbpyun rấvhjvt hoànkuii niệpcugm bộbpyu dạbfybng khi xưihoaa củbzesa em.” Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn nhìzyxrn côyerb, “Còfbpnn nhớdbqy em lúirllc trưihoadbqyc mộbpyut lòfbpnng biệpcugn hộbpyuzyxrzyxrnh bạbfybn, nhanh miệpcugng nólebxi đjtumếvdfjn tôyerbi áravd khẩauwhu khôyerbng trảsfjo lờqgqei đjtumưihoaigpjc câlyjdu nànkuio.”

Trang Noãubonn Thầubggn uốtkvmng ngụrcoim trànkui hoa hồirllng, đjtumigpji khi hưihoaơcekxng trànkui thấvhjvm môyerbi mớdbqyi nhìzyxrn Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn, dịdmllu dànkuing nólebxi, “Thậufuxt ra thìzyxr, tôyerbi cũupbfng hoànkuii niệpcugm…”

Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn nhìzyxrn côyerb, đjtumáravdy mắjjukt hiệpcugn lêufuxn chúirllt đjtumau lòfbpnng.


“Anh sắjjukp phảsfjoi đjtumi rồirlli, nólebxi thậufuxt lòfbpnng thìzyxr khôyerbng muốtkvmn chúirllt nànkuio.” Côyerb đjtumiềmkaeu chỉjjuknh lạbfybi tâlyjdm trạbfybng, nởnjlw nụrcoiihoaqgqei.

Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn lòfbpnng khôyerbng nỡvdfj, cưihoaqgqei vớdbqyi côyerb, “Sớdbqym muộbpyun gìzyxrupbfng phảsfjoi trởnjlw vềmkae thôyerbi.”

“Vậufuxy… Chúirllc anh thuậufuxn buồirllm xuôyerbi giólebx.” Côyerb cầubggm táravdch trànkui tỏlazy ýlecb muốtkvmn chạbfybm cốtkvmc.

Trìzyxrnh Thiếvdfju Tiêufuxn cưihoaqgqei ha ha, bưihoang ly cànkui phêufuxufuxn chạbfybm vànkuio táravdch trànkui củbzesa côyerb, “Chúirllc bìzyxrnh an tốtkvmt lànkuinh.”

Trêufuxn đjtumqgqei cólebx bữbzesa tiệpcugc nànkuio mànkui khôyerbng tànkuin, cólebx lẽubgg trảsfjoi qua nhiềmkaeu quáravd rồirlli, lòfbpnng cũupbfng mỏlazyi mệpcugt, cuốtkvmi cùffevng xem khôyerbng đjtumưihoaigpjc trưihoaqgqeng hợigpjp ly biệpcugt thếvdfjnkuiy…

***

Giang Mạbfybc Viễjlvnn bưihoadbqyc vànkuio nhànkui đjtumãubon nghe toànkuin mùffevi thứufuxc ăcekxn, hơcekxi sinh nghi, dùffev chịdmll Hứufuxa xuốtkvmng bếvdfjp cũupbfng khôyerbng cólebxffevi thứufuxc ăcekxn kỳffev lạbfyb nhiềmkaeu nhưihoa thếvdfjnkuiy. Thay giànkuiy ra, thờqgqei đjtumiểlwxim đjtumi ngang qua nhànkui bếvdfjp lạbfybi ngâlyjdy ngẩauwhn cảsfjo ngưihoaqgqei.

Trong bếvdfjp, Trang Noãubonn Thầubggn đjtumeo tạbfybp dềmkae đjtumi qua đjtumi lạbfybi, áravdnh đjtumèkshzn mànkuiu nhạbfybt lànkuim bólebxng dáravdng côyerbnkuing thêufuxm mềmkaem mạbfybi.

Anh đjtumufuxng tạbfybi chỗupbflyjdu thậufuxt lâlyjdu, nhấvhjvt thờqgqei khôyerbng dáravdm tiếvdfjn lêufuxn.

Cảsfjonh tưihoaigpjng tốtkvmt đjtumjjenp thếvdfjnkuiy nhưihoa trong giấvhjvc mơcekx, Giang Mạbfybc Viễjlvnn sợigpj nếvdfju nhưihoa anh bấvhjvt cẩauwhn thìzyxr sẽubgg đjtumáravdnh náravdt nólebx. Từolccng cólebxirllc, anh đjtumãubonihoanjlwng tưihoaigpjng mỗupbfi ngànkuiy khi anh vềmkae đjtumếvdfjn nhànkui liềmkaen cólebxffevi thứufuxc ăcekxn ấvhjvm nólebxng, bólebxng dáravdng côyerb trong bếvdfjp bậufuxn rộbpyun vìzyxr anh, hoặtkvmc đjtumufuxng trưihoadbqyc cửcrina nhànkui, chờqgqe anh bưihoadbqyc vànkuio liềmkaen cho anh mộbpyut cáravdi ôyerbm thậufuxt chặtkvmt.

Cuộbpyuc sốtkvmng vợigpj chồirllng bìzyxrnh dịdmll nhấvhjvt, lạbfybi biếvdfjn thànkuinh cuộbpyuc sốtkvmng anh cầubggu mànkui khôyerbng đjtumưihoaigpjc.

Trang Noãubonn Thầubggn nhìzyxrn qua dưihoaqgqeng nhưihoa rấvhjvt vui vẻzyxr, trong miệpcugng còfbpnn háravdt lídzohu lo, anh chưihoaa từolccng nghe qua côyerbravdt, nhưihoang tiếvdfjng nólebxi mềmkaem mạbfybi thếvdfjnkuiy anh tuyệpcugt đjtumtkvmi tin tưihoanjlwng sẽubgg rấvhjvt êufuxm tai. Cuốtkvmi cùffevng anh cũupbfng tiếvdfjn lêufuxn, đjtumưihoaa tay nhẹjjen nhànkuing ôyerbm lấvhjvy côyerb từolcc phídzoha sau.

Ai ngờqgqeyerb giậufuxt mìzyxrnh, kêufuxu lêufuxn sợigpjuboni rồirlli quay đjtumubggu lạbfybi, đjtumigpji thấvhjvy lànkui Giang Mạbfybc Viễjlvnn lúirllc nànkuiy mớdbqyi thởnjlw phànkuio nhẹjjen nhõwhnqm, nhídzohu mànkuiy, giậufuxn dỗupbfi nólebxi, “Anh sao vềmkae nhànkuinkui thầubggn khôyerbng biếvdfjt quỷzlgm khôyerbng hay thếvdfjnkuiy?”


Giang Mạbfybc Viễjlvnn cólebx chúirllt dởnjlw khólebxc dởnjlwihoaqgqei, siếvdfjt chặtkvmt vòfbpnng ôyerbm, “Nànkuio cólebx ngưihoaqgqei nólebxi ôyerbng xãubonzyxrnh nhưihoa vậufuxy?”

“Anh lànkuim em giậufuxt cảsfjozyxrnh.” Côyerb phảsfjon đjtumtkvmi.

“Lànkui do em quáravd nhậufuxp tâlyjdm, anh đjtumufuxng sau lưihoang em lâlyjdu lắjjukm rồirlli mànkui em khôyerbng pháravdt hiệpcugn ra.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn nhìzyxrn côyerb, khôyerbng nhịdmlln đjtumưihoaigpjc cúirlli đjtumubggu xuốtkvmng.

cekxi thởnjlw củbzesa anh phảsfjonkuio cổvyvxyerblyjdy nhộbpyut, côyerb nghiêufuxng đjtumubggu néauwh tráravdnh, đjtumưihoaa tay ngăcekxn mặtkvmt anh lạbfybi nhẹjjen giọpcugng nólebxi, “Anh mau đjtumi ra đjtumi.”

“Sợigpj anh xem em?” Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei khẽubgg.

“Anh ngay cảsfjo đjtumirllfbpnn chưihoaa thay nữbzesa, dídzohnh mùffevi dầubggu khólebxi sẽubgg khôyerbng tốtkvmt lắjjukm đjtumâlyjdu.” Côyerb xoa tay, “Mau lêufuxn lầubggu thay đjtumirll đjtumi.”

Đfbpnáravdy mắjjukt Giang Mạbfybc Viễjlvnn đjtumiềmkaem đjtumbfybm, “Ừffev.” Trưihoadbqyc khi ra khỏlazyi nhànkui bếvdfjp còfbpnn mau chólebxng hôyerbn lêufuxn máravdyerb mộbpyut cáravdi, lànkuim côyerb đjtumlazy bừolccng mặtkvmt.

Vọpcugt vànkuio tắjjukm rửcrina qua loa, khôyerbng mấvhjvt bao lâlyjdu anh đjtumãubon thay xong quầubggn áravdo xuốtkvmng lầubggu, lạbfybi chui vànkuio nhànkui bếvdfjp.

“Mớdbqyi tắjjukm xong còfbpnn vànkuio bếvdfjp?” Trang Noãubonn Thầubggn đjtumang dùffevng dầubggu ôyerb liu lànkuim salad, thấvhjvy anh hăcekxng háravdi đjtumi vànkuio thìzyxr vộbpyui vànkuing đjtumauwhy anh ra ngoànkuii, “Ra phòfbpnng ăcekxn chờqgqe đjtumi, sắjjukp cólebx ăcekxn rồirlli.”

“Buổvyvxi tốtkvmi tắjjukm lạbfybi lầubggn nữbzesa chẳbzesng phảsfjoi lànkui đjtumưihoaigpjc sao?” Giang Mạbfybc Viễjlvnn khôyerbng chịdmllu ra ngoànkuii, từolcc từolcc ôyerbm côyerb lạbfybi, “Buổvyvxi tốtkvmi cùffevng nhau diễjlvnn uyêufuxn ưihoaơcekxng nghịdmllch nưihoadbqyc.”

“Còfbpnn cùffevng nhau tắjjukm uyêufuxn ưihoaơcekxng nữbzesa chứufux.” Côyerb bậufuxt cưihoaqgqei thànkuinh tiếvdfjng.

Giang Mạbfybc Viễjlvnn cúirlli đjtumubggu nhìzyxrn côyerbihoaqgqei, kìzyxrm lòfbpnng khôyerbng đjtumufuxu siếvdfjt chặtkvmt cáravdnh tay, anh thídzohch nụrcoiihoaqgqei củbzesa côyerb.

“Hôyerbm nay sao lạbfybi đjtumídzohch thâlyjdn xuốtkvmng bếvdfjp nấvhjvu cơcekxm vậufuxy?” Sưihoaqgqen mặtkvmt cọpcug nhẹjjennkuio bêufuxn tai côyerb, xúirllc cảsfjom mềmkaem mạbfybi lànkuim anh thấvhjvy mỹyewbubonn.


Trang Noãubonn Thầubggn đjtumtkvmt váravd xuốtkvmng, lạbfybi bởnjlwi vìzyxr sựlzru thâlyjdn thiếvdfjt vôyerbffevng củbzesa anh mànkui rụrcoit cổvyvx, “Hôyerbm nay em tiễjlvnn Thiếvdfju Tiêufuxn ra phi trưihoaqgqeng, nhìzyxrn đjtumirllng hồirll thìzyxr muộbpyun rồirlli nêufuxn khôyerbng vềmkaeyerbng ty nữbzesa, mấvhjvy mólebxn bữbzesa trưihoadbqyc em nấvhjvu mấvhjvt mặtkvmt quáravd, cho nêufuxn lầubggn nànkuiy chuẩauwhn bịdmll thậufuxt chu đjtumáravdo.”

Giang Mạbfybc Viễjlvnn nghe xong liềmkaen ấvhjvm lòfbpnng, nhớdbqy đjtumếvdfjn lầubggn đjtumubggu tiêufuxn côyerb xuốtkvmng bếvdfjp, khólebxe môyerbi bấvhjvt giáravdc hiệpcugn lêufuxn đjtumbpyu cong, “Sợigpj mấvhjvt mặtkvmt nêufuxn đjtumiềmkaeu chịdmll Hứufuxa đjtumi rồirlli?”

“Hôyerbm nay cho chịdmllvhjvy nghỉjjuk, nếvdfju chịdmllvhjvy ởnjlw đjtumâlyjdy nhấvhjvt đjtumdmllnh ởnjlwufuxn khua tay múirlla châlyjdn, dùffev sao chịdmllvhjvy cũupbfng lànkui cấvhjvp thầubggn bếvdfjp mànkui.” Trang Noãubonn Thầubggn cưihoaqgqei nhẹjjen.

“Anh giúirllp em.”

“Khôyerbng cầubggn, anh mànkui nhúirllng tay vànkuio hảsfjo? Ngộbpyu nhỡvdfjlebxn ăcekxn lànkuim ra quáravd ngon, ngon đjtumếvdfjn nỗupbfi đjtumbfybt đjtumếvdfjn trìzyxrnh đjtumbpyu khôyerbng biếvdfjt củbzesa ngưihoaqgqei nànkuio? Vậufuxy khôyerbng phâlyjdn biệpcugt đjtumưihoaigpjc lànkuinkuii nấvhjvu nưihoadbqyng củbzesa anh hay củbzesa em rồirlli.” Trang Noãubonn Thầubggn vộbpyui ngăcekxn lạbfybi.

Giang Mạbfybc Viễjlvnn bịdmll lờqgqei nólebxi củbzesa côyerb chọpcugc cưihoaqgqei, cáravdnh tay lạbfybi nhưihoadzohnh vànkuio ngưihoaqgqei côyerb khôyerbng rờqgqei.

“Anh mau ra ngoànkuii chờqgqe đjtumi.” Côyerb nghiêufuxng đjtumubggu nhìzyxrn anh mộbpyut cáravdi.

Anh lạbfybi chôyerbn mặtkvmt vànkuio giữbzesa máravdi tólebxc côyerb, hídzoht sâlyjdu mộbpyut hơcekxi, cúirlli đjtumubggu nólebxi khẽubggnkuio tai côyerb, “Noãubonn Noãubonn, thậufuxt tốtkvmt…”

Trang Noãubonn Thầubggn bịdmll lờqgqei nólebxi củbzesa anh lànkuim đjtumlazy mặtkvmt, dỏlazyng tai nghe thấvhjvy cólebx tiếvdfjng đjtumbpyung ởnjlw phòfbpnng kháravdch, khẽubgg đjtumauwhy anh ra, “Đfbpnolccng lộbpyun xộbpyun nữbzesa, hìzyxrnh nhưihoankui đjtumiệpcugn thoạbfybi củbzesa anh reo đjtumólebx.”

Giang Mạbfybc Viễjlvnn cũupbfng nghe thấvhjvy tiếvdfjng đjtumiệpcugn thoạbfybi reo, cưihoaqgqei cưihoaqgqei, đjtumưihoaa tay vỗupbfufuxn ngưihoaqgqei côyerb, “Đfbpnolccng quêufuxn bỏlazy muốtkvmi nhéauwh.”

“Biếvdfjt rồirlli, dôyerbng dànkuii.” Ngoànkuii miệpcugng thìzyxrlebxi vậufuxy, trong lòfbpnng lạbfybi nổvyvxi lêufuxn chúirllt ấvhjvm áravdp ngọpcugt ngànkuio.

Đfbpnigpji dọpcugn mólebxn cuốtkvmi cùffevng lêufuxn bànkuin ăcekxn xong, Trang Noãubonn Thầubggn lơcekx đjtumãubonng nhìzyxrn thoáravdng qua Giang Mạbfybc Viễjlvnn, anh đjtumufuxng trưihoadbqyc cửcrina sổvyvxravdt đjtumvhjvt nhậufuxn đjtumiệpcugn thoạbfybi, tuy khôyerbng nghe đjtumưihoaigpjc anh nólebxi gìzyxr, nhưihoang vẫbpyun nhạbfyby cảsfjom bắjjukt đjtumưihoaigpjc cáravdi chau mànkuiy củbzesa anh, trong lòfbpnng dâlyjdng lêufuxn hoànkuii nghi, lạbfybi gặtkvmp phảsfjoi vấvhjvn đjtummkaezyxr sao?

Khólebxe mắjjukt Giang Mạbfybc Viễjlvnn cũupbfng đjtumsfjoo đjtumếvdfjn chỗupbfyerb, cưihoaqgqei nhẹjjen vớdbqyi côyerb, nụrcoiihoaqgqei trêufuxn môyerbi hòfbpna tan sựlzru lạbfybnh lùffevng cứufuxng nhắjjukc nơcekxi đjtumyerbi mànkuiy.


yerb đjtumáravdnh mắjjukt, lạbfybi vộbpyui vànkuing mang bìzyxrnh đjtumlzrung rưihoaigpju đjtumlazy đjtumtkvmt xuốtkvmng bànkuin.

Đfbpnigpji đjtumếvdfjn khi Giang Mạbfybc Viễjlvnn chấvhjvm dứufuxt cuộbpyuc gọpcugi, trêufuxn bànkuin ăcekxn đjtumãubon sớdbqym cólebx đjtumbzes sắjjukc hưihoaơcekxng vịdmll.

“Khôyerbng tệpcug, nhìzyxrn thôyerbi cũupbfng thấvhjvy ngon.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei ngồirlli xuốtkvmng, áravdnh mắjjukt quéauwht mộbpyut vòfbpnng, “Từolccnkuiu sắjjukc cho thấvhjvy, chídzohn mưihoaơcekxi táravdm đjtumiểlwxim.”

“Sao trừolcc mấvhjvt hai đjtumiểlwxim?” Côyerb thấvhjvy lạbfyb.

Anh đjtumưihoaa tay lêufuxn xoa đjtumubggu côyerb, yêufuxu thưihoaơcekxng nólebxi, “Cho em mộbpyut trăcekxm đjtumiểlwxim thìzyxr em tựlzruubonn thếvdfjnkuio chứufux? Chắjjukc cáravdi đjtumyerbi dànkuii đjtumếvdfjn tậufuxn trờqgqei luôyerbn.”

“Anh mớdbqyi cólebx đjtumyerbi đjtumólebx.” Côyerb đjtumáravdnh nhẹjjen anh.

Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei khôyerbng tửcrin tếvdfj, giữbzes tay côyerb lạbfybi, mờqgqe áravdm nólebxi, “Anh cólebx đjtumyerbi mànkui, nhưihoang lạbfybi mọpcugc ởnjlw đjtumdhtzng trưihoadbqyc.”

Trang Noãubonn Thầubggn lậufuxp tứufuxc đjtumlazy mặtkvmt, nhìzyxrn anh, anh xưihoaa nay luôyerbn đjtumiềmkaem tĩhlpbnh thìzyxr giờqgqe đjtumãubonlebx chúirllt vôyerb lạbfybi, côyerb trừolccng mắjjukt vớdbqyi anh, “Lưihoau manh.”

“Chẳbzesng phảsfjoi em cũupbfng rấvhjvt thídzohch cáravdi đjtumyerbi củbzesa anh sao?” Giang Mạbfybc Viễjlvnn kềmkaeravdt vànkuio côyerb, nụrcoiihoaqgqei bêufuxn môyerbi cànkuing xấvhjvu xa hơcekxn.

“Anh đjtumáravdng ghéauwht!”

Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei sang sảsfjong.

Bầubggu khôyerbng khídzoh thậufuxt hòfbpna hợigpjp.

Vẫbpyun lànkui Giang Mạbfybc Viễjlvnn đjtumbpyung đjtumũupbfa trưihoadbqyc, nhìzyxrn thấvhjvy anh ăcekxn miếvdfjng thứufux nhấvhjvt xong, tim Trang Noãubonn Thầubggn sắjjukp văcekxng ra khỏlazyi ngựlzruc, quan sáravdt anh khôyerbng nhúirllc nhídzohch, chờqgqe anh nuốtkvmt xuốtkvmng xong thìzyxr vộbpyui vànkuing hỏlazyi, “ Mùffevi vịdmll thếvdfjnkuio?”


“Rấvhjvt ngon.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn gậufuxt đjtumubggu, lạbfybi gắjjukp mộbpyut đjtumũupbfa.

“Khôyerbng quáravd lạbfybt?”

“Khôyerbng.”

“Khôyerbng quáravd mặtkvmn?”

“Khôyerbng.”

“Thựlzruc sựlzru… rấvhjvt ngon?” Mặtkvmt Trang Noãubonn Thầubggn thiếvdfju chúirllt nữbzesa đjtummkaeu dáravdn vànkuio mặtkvmt anh.

Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei nhẹjjen, “Thậufuxt sựlzru ăcekxn rấvhjvt ngon.”

Trang Noãubonn Thầubggn cảsfjom thấvhjvy hoànkuii nghi, “Khôyerbng đjtumưihoaigpjc, em khôyerbng tin anh đjtumưihoaigpjc, lầubggn trưihoadbqyc khólebx ăcekxn nhưihoa vậufuxy mànkui anh vẫbpyun nólebxi lànkui ngon đjtumólebx thôyerbi.” Nólebxi xong vộbpyui vànkuing đjtumbpyung đjtumũupbfa, gắjjukp thứufuxc ăcekxn trưihoadbqyc mặtkvmt bỏlazynkuio miệpcugng.

Rấvhjvt nhanh, vẻzyxr mặtkvmt ỉjjuku xìzyxru nhổvyvx ra…

“Cáravdi nànkuiy bỏlazy ídzoht dầubggu quáravd, cólebxcekxi đjtumjjukng.”

“Ngon mànkui ngon mànkui, đjtumjjukng cólebx thểlwxi hạbfyb sốtkvmt, hiệpcugn tạbfybi trờqgqei đjtumang hanh khôyerbnkui.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn vộbpyui vànkuing an ủbzesi, lạbfybi chủbzes đjtumbpyung gắjjukp mólebxn kháravdc, “Dùffevng bữbzesa phảsfjoi ăcekxn toànkuin bộbpyu, mólebxn nànkuiy em lànkuim cũupbfng khôyerbng tệpcug.”

Trang Noãubonn Thầubggn báravdn tídzohn báravdn nghi nếvdfjm thửcrin, sau hồirlli lâlyjdu mớdbqyi gậufuxt đjtumubggu, “Mólebxn nànkuiy còfbpnn đjtumvdfj mộbpyut chúirllt, ôyerbi…”

“Lànkuim tốtkvmt sao cũupbfng thởnjlwnkuii nữbzesa rồirlli?” Anh buồirlln cưihoaqgqei nhìzyxrn côyerb.

yerb ngưihoadbqyc lêufuxn nhìzyxrn anh, “Anh thậufuxt đjtumáravdng thưihoaơcekxng.”

“Hảsfjo?” Giang Mạbfybc Viễjlvnn ngẩauwhn ngưihoaqgqei.

“Nhưihoang may mànkui chúirllng ta cólebx chịdmll Hứufuxa, bằdhtzng khôyerbng vớdbqyi tay nghềmkae củbzesa em, nólebxi khôyerbng chừolccng sẽubgg pháravd hủbzesy luôyerbn dạbfybnkuiy củbzesa anh. Đfbpnqgqei nànkuiy củbzesa anh đjtummkaeu bịdmll em đjtumubggu đjtumbpyuc.” Vẻzyxr mặtkvmt côyerbjjuku xìzyxru.

Lờqgqei nànkuiy rólebxt vànkuio tai Giang Mạbfybc Viễjlvnn lạbfybi nhưihoa lờqgqei tâlyjdm tìzyxrnh, cảsfjo đjtumqgqei… lànkui chữbzes tốtkvmt đjtumjjenp xiếvdfjt bao, ngựlzruc nhưihoalebxfbpnng nưihoadbqyc ấvhjvm chảsfjoy qua, lao thẳbzesng đjtumếvdfjn mạbfybch máravdu nólebxng hầubggm hậufuxp, vưihoaơcekxn tay búirllng tráravdn côyerb, cưihoaqgqei nhẹjjen, “Đfbpnirll ngốtkvmc, anh lấvhjvy em vềmkae đjtumâlyjdu phảsfjoi đjtumlwxi em nấvhjvu cơcekxm, chuyệpcugn bếvdfjp núirllc thếvdfjnkuiy cólebx chịdmll Hứufuxa lànkui đjtumbzes rồirlli.”

“Nhưihoang em cũupbfng phảsfjoi cốtkvm gắjjukng họpcugc mớdbqyi đjtumưihoaigpjc mànkui, lànkuim gìzyxrlebx vợigpj nhànkui ai nấvhjvu ăcekxn hỏlazyng béauwht thếvdfjnkuiy.” Trang Noãubonn Thầubggn nólebxi.

Giang Mạbfybc Viễjlvnn nghe xong, nụrcoiihoaqgqei bêufuxn môyerbi cànkuing sâlyjdu, cúirlli xuốtkvmng hôyerbn lêufuxn tráravdn côyerb, dịdmllu dànkuing nólebxi, “Khôyerbng sao hếvdfjt, cảsfjo đjtumqgqei rấvhjvt dànkuii mànkui, từolcc từolcc họpcugc.”

yerbihoaqgqei nhẹjjen, gậufuxt gậufuxt đjtumubggu.

Phòfbpnng ăcekxn, cólebxffevi rưihoaigpju vang nồirllng nànkuin, còfbpnn cólebxihoaơcekxng vịdmll củbzesa gia đjtumìzyxrnh.

Đfbpniệpcugn thoạbfybi lạbfybi reo, Trang Noãubonn Thầubggn nhìzyxrn Giang Mạbfybc Viễjlvnn bắjjukt máravdy thìzyxr nhídzohu mànkuiy, bấvhjvt giáravdc ngừolccng đjtumũupbfa.

“Ngànkuiy mai tôyerbi lêufuxn côyerbng ty xửcrinlecb.” Đfbpnigpji đjtumubggu dâlyjdy bêufuxn kia báravdo cáravdo xong, anh thảsfjon nhiêufuxn nólebxi, vẻzyxr mặtkvmt tuy bìzyxrnh tĩhlpbnh, nhưihoang áravdnh mắjjukt cólebx chúirllt lạbfybnh lùffevng.

Đfbpnigpji anh đjtumtkvmt máravdy xuốtkvmng, côyerb hỏlazyi khẽubgg, “Cólebx chuyệpcugn gìzyxr vậufuxy anh?”

“Khôyerbng cólebxzyxr.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn khôyerbi phụrcoic lạbfybi vẻzyxr dịdmllu dànkuing nhấvhjvt quáravdn, bêufuxn môyerbi lànkui nụrcoiihoaqgqei yếvdfju ớdbqyt.

Trang Noãubonn Thầubggn tuy rằdhtzng cólebx chúirllt hoànkuii nghi nhưihoang khôyerbng hỏlazyi nhiềmkaeu, chủbzes đjtumbpyung gắjjukp miếvdfjng thịdmllt cho anh, “Mau nếvdfjm thửcrin đjtumi, đjtumâlyjdy lànkui em đjtumãubon cảsfjoi tiếvdfjn rồirlli đjtumólebx.” Côyerb mau chólebxng hệpcugt nhưihoa đjtumufuxa trẻzyxr, mộbpyut đjtumufuxa trẻzyxr mong muốtkvmn cha mẹjjen cho đjtumiểlwxim.

“Ừffev.” Giang Mạbfybc Viễjlvnn cưihoaqgqei cưihoaqgqei, áravdnh mắjjukt nhìzyxrn vềmkae phídzoha côyerb lạbfybi dịdmllu dànkuing quáravd đjtumupbfi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.