Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 7-Chương 8-2 : Giông bão kéo đến (2)
Trang Noãcquj n Thầboon n đvfte ếwlfc n gầboon n thấkvft y anh thìbrxr giậhhbk t mìbrxr nh, sau đvfte ózjvf đvfte ájrfx p, “Anh… Khôiytu ng phảnglf i mộrccd t tuầboon n nữoeip a mớsbhs i vềiqug sao?” Tốnqgg i qua rõfrru ràubbu ng anh gọpupo i đvfte iệpwxl n nózjvf i vậhhbk y màubbu .
“Anh hỏrzos i em đvfte i đvfte âwead u.” Giang Mạexth c Viễeerp n khôiytu ng đvfte ểkvft ýeerp đvfte ếwlfc n câwead u hỏrzos i củxqrk a côiytu , giọpupo ng nózjvf i thoájrfx ng đvfte ềiqug cao hơeerp n.
“Em…” Trang Noãcquj n Thầboon n nhìbrxr n thấkvft y sắysvi c mặysvi t anh hơeerp i lạexth , liếwlfc m môiytu i lídqsk nhídqsk nózjvf i: “Đzasp i dạexth o phốnqgg .”
Giang Mạexth c Viễeerp n nhìbrxr n chằysvi m chằysvi m côiytu hồbjsi i lâwead u.
Côiytu bịqitp nhìbrxr n đvfte ếwlfc n mấkvft t tựdrpw nhiêfzbi n, ájrfx nh mắysvi t vàubbu sắysvi c mặysvi t anh rấkvft t dọpupo a ngưgqma ờgmun i, côiytu rõfrru ràubbu ng cảnglf m nhậhhbk n đvfte ưgqma ợeqas c anh đvfte ang tứokeq c giậhhbk n, tạexth o sao anh lạexth i tứokeq c giậhhbk n? Thấkvft y anh khôiytu ng nózjvf i lờgmun i nàubbu o, côiytu đvfte àubbu nh đvfte i vàubbu o, mớsbhs i đvfte ểkvft túsbhs i xájrfx ch xuốnqgg ng, anh lạexth i lêfzbi n tiếwlfc ng…
“Mua cájrfx i gìbrxr ?”
“Dạexth ?” Côiytu hoảnglf ng hốnqgg t.
Khózjvf i thuốnqgg c bay lơeerp lửiqug ng, giốnqgg ng nhưgqma linh hồbjsi n bịqitp anh bózjvf p chếwlfc t: “Khôiytu ng phảnglf i em đvfte i dạexth o phốnqgg àubbu ? Mua đvfte ưgqma ợeqas c gìbrxr rồbjsi i? Đzasp ưgqma a anh xem.” Anh vẫvdoi n tỉykmp nh bơeerp , đvfte ưgqma a tay nớsbhs i lỏrzos ng càubbu vạexth t, nhưgqma ng vùkjpz ng giữoeip a lôiytu ng màubbu y lạexth i nhiễeerp m vẻesue tàubbu ájrfx c.
“Chỉykmp đvfte i dạexth o thôiytu i, khôiytu ng mua gìbrxr hếwlfc t.” Côiytu nózjvf i thậhhbk t.
Giang Mạexth c Viễeerp n rúsbhs t đvfte iếwlfc u thuốnqgg c cuốnqgg i cùkjpz ng ra, rưgqma ớsbhs n ngưgqma ờgmun i dúsbhs i đvfte ầboon u thuốnqgg c vàubbu o gạexth t tàubbu n, thậhhbk t mạexth nh! Khi lầboon n nữoeip a nhìbrxr n côiytu , khózjvf e môiytu i lạexth i cong lêfzbi n, “Em lạexth i đvfte âwead y.”
Côiytu chưgqma a từynbm ng nhìbrxr n thấkvft y anh cưgqma ờgmun i nhưgqma vậhhbk y bao giờgmun , rấkvft t lạexth nh, rấkvft t khiếwlfc n ngưgqma ờgmun i khájrfx c… sởvkci n da gàubbu . Nuốnqgg t nưgqma ớsbhs c bọpupo t, côiytu nhídqsk ch đvfte ếwlfc n, anh đvfte ưgqma a tay vềiqug phídqsk a côiytu , côiytu liềiqug n đvfte ặysvi t tay vàubbu o tay anh, rồbjsi i thoájrfx ng rùkjpz ng mìbrxr nh.
Tay anh rấkvft t lạexth nh, khôiytu ng cózjvf chúsbhs t ấkvft m ájrfx p nàubbu o.
“Mạexth c Viễeerp n…” Anh bịqitp bệpwxl nh sao?
Giang Mạexth c Viễeerp n thờgmun ơeerp vớsbhs i sựdrpw kinh ngạexth c củxqrk a côiytu , kéeerp o côiytu ngồbjsi i xuốnqgg ng, nhìbrxr n côiytu chằysvi m chằysvi m, ngózjvf n tay anh chạexth m vàubbu o mặysvi t côiytu , nhưgqma cưgqma ờgmun i nhưgqma khôiytu ng, “Khózjvf c, hửiqug m?”
Xúsbhs c cảnglf m lạexth nh lẽdqsk o nhưgqma con rắysvi n trưgqma ờgmun n trêfzbi n mặysvi t, tia lạexth nh lẽdqsk o nàubbu y theo lỗiriy châwead n lôiytu ng ngấkvft m vàubbu o mạexth ch májrfx u, cảnglf lưgqma ng côiytu đvfte ềiqug u bịqitp kéeerp o thẳfakl ng, cứokeq ng ngắysvi c, bấkvft t đvfte ắysvi c dĩwlfc nhìbrxr n vàubbu o mắysvi t anh, trong lòdqsk ng hoảnglf ng sợeqas .
Đzasp ôiytu i mắysvi t nàubbu y, sao lạexth i âwead m u lạexth nh lẽdqsk o nhưgqma ma quỷcpzr !
Anh, làubbu m sao vậhhbk y?
“Vợeqas yêfzbi u àubbu , đvfte ang yêfzbi n đvfte ang làubbu nh sao lạexth i khózjvf c?” Lựdrpw c tay Giang Mạexth c Viễeerp n tăzjts ng thêfzbi m, ngózjvf n cájrfx i lạexth i nhưgqma dịqitp u dàubbu ng cọpupo xájrfx t mặysvi t côiytu , nhưgqma ng cặysvi p mắysvi t kia, lạexth i nhưgqma lang sózjvf i trong đvfte êfzbi m, vụlymr t sájrfx ng nhưgqma đvfte ủxqrk cózjvf thểkvft ăzjts n thịqitp t ngưgqma ờgmun i, giọpupo ng nózjvf i anh càubbu ng mềiqug m nhẹoeip , sựdrpw lo lắysvi ng lạexth i càubbu ng rõfrru ràubbu ng. “Vừynbm a đvfte i dạexth o phốnqgg vừynbm a khózjvf c àubbu ? Hay làubbu thấkvft y nhớsbhs anh?”
“Mạexth c Viễeerp n, anh làubbu m đvfte au em.” Cằysvi m côiytu phiếwlfc m đvfte au, anh chưgqma a từynbm ng đvfte ốnqgg i xửiqug vớsbhs i côiytu nhưgqma vậhhbk y.
Thấkvft y côiytu nhídqsk u màubbu y, anh lạexth i cong môiytu i cưgqma ờgmun i, “Đzasp au àubbu ? Anh tưgqma ởvkci ng em khôiytu ng sợeqas trờgmun i khôiytu ng sợeqas đvfte ấkvft t chứokeq , cho dùkjpz cózjvf đvfte em em nghiềiqug n thàubbu nh tro em cũupwj ng khôiytu ng biếwlfc t đvfte au làubbu gìbrxr !”
Trang Noãcquj n Thầboon n trợeqas n mắysvi t, anh tạexth i sao lạexth i nózjvf i côiytu nhưgqma vậhhbk y?
“Nózjvf i, đvfte i đvfte âwead u vậhhbk y!” Anh đvfte ộrccd t nhiêfzbi n lớsbhs n giọpupo ng.
Cằysvi m côiytu gầboon n nhưgqma bịqitp bózjvf p nájrfx t, côiytu hájrfx miệpwxl ng, muốnqgg n nózjvf i thậhhbk t vớsbhs i anh lạexth i khôiytu ng nózjvf i đvfte ưgqma ợeqas c chữoeip nàubbu o, lựdrpw c tay anh quájrfx mạexth nh, nắysvi m chặysvi t cằysvi m côiytu nhưgqma chặysvi n ngang cổiytu họpupo ng côiytu .
“Bịqitp câwead m rồbjsi i àubbu ?” Giang Mạexth c Viễeerp n nhídqsk u màubbu y, đvfte ãcquj sớsbhs m khôiytu ng còdqsk n hìbrxr nh tưgqma ợeqas ng dịqitp u dàubbu ng yêfzbi u thưgqma ơeerp ng côiytu nhưgqma trong dĩwlfc vãcquj ng, thảnglf cằysvi m côiytu ra, bàubbu n tay anh lạexth i chuyểkvft n đvfte ếwlfc n gájrfx y côiytu , rồbjsi i bózjvf p mạexth nh…
“Ázlta …” Côiytu bịqitp bắysvi t ngẩxfjn ng đvfte ầboon u đvfte ốnqgg i diệpwxl n vớsbhs i mắysvi t anh, khôiytu ng thểkvft trốnqgg n trájrfx nh.
“Hay làubbu muốnqgg n anh đvfte oájrfx n?” Sâwead u trong mắysvi t anh làubbu sựdrpw lạexth nh lùkjpz ng, khózjvf e môiytu i lạexth i cưgqma ờgmun i, “Hôiytu m nay đvfte i gặysvi p ngưgqma ờgmun i yêfzbi u cũupwj tâwead m trạexth ng thếwlfc nàubbu o, hửiqug m?”
Côiytu sợeqas hãcquj i ngâwead y ngưgqma ờgmun i, kinh ngạexth c nhìbrxr n anh.
“Sợeqas àubbu ? Cózjvf phảnglf i anh nêfzbi n vui vìbrxr em tỏrzos ra sợeqas anh khôiytu ng?” Ngózjvf n tay Giang Mạexth c Viễeerp n gầboon n nhưgqma bấkvft m vàubbu o tậhhbk n ózjvf c côiytu , từynbm ngữoeip lạexth nh băzjts ng, “Cảnglf mộrccd t buổiytu i chiềiqug u cộrccd ng thêfzbi m buổiytu i tốnqgg i, hắysvi n ta an ủxqrk i em thếwlfc nàubbu o? Dưgqma ớsbhs i sựdrpw an ủxqrk i củxqrk a hắysvi n, chúsbhs t ấkvft m ứokeq c em phảnglf i chịqitp u rốnqgg t cuộrccd c tan biếwlfc n rồbjsi i?” Mấkvft y ngàubbu y nay, anh dốnqgg c lòdqsk ng chăzjts m sózjvf c côiytu , sợeqas côiytu vìbrxr chuyệpwxl n củxqrk a Hạexth Lữoeip màubbu khôiytu ng vui, côiytu khôiytu ng đvfte ềiqug cậhhbk p anh cũupwj ng sẽdqsk khôiytu ng chủxqrk đvfte ộrccd ng hỏrzos i đvfte ếwlfc n, anh nghĩwlfc côiytu đvfte ãcquj vưgqma ợeqas t qua đvfte ưgqma ợeqas c chuyệpwxl n nàubbu y, thìbrxr ra, côiytu tâwead m sựdrpw hếwlfc t mọpupo i uấkvft t ứokeq c kia cho Cốnqgg Mặysvi c, côiytu khózjvf c lózjvf c vớsbhs i Cốnqgg Mặysvi c, lạexth i chưgqma a bao giờgmun khózjvf c vớsbhs i anh nhưgqma thếwlfc !
Đzasp âwead y làubbu ngưgqma ờgmun i vợeqas anh nâwead ng nhưgqma nâwead ng trứokeq ng hứokeq ng nhưgqma hứokeq ng hoa, ngưgqma ờgmun i phụlymr nữoeip anh dùkjpz ng cảnglf trájrfx i tim đvfte ểkvft yêfzbi u, trêfzbi n thựdrpw c tếwlfc , trong lòdqsk ng vợeqas anh lạexth i khôiytu ng quêfzbi n đvfte ưgqma ợeqas c ngưgqma ờgmun i tìbrxr nh cũupwj , khi anh đvfte i côiytu ng tájrfx c thìbrxr léeerp n lúsbhs t gặysvi p gỡismu , thậhhbk m chídqsk trễeerp nhưgqma vậhhbk y mớsbhs i vềiqug nhàubbu !
Anh, hậhhbk n khôiytu ng thểkvft giếwlfc t chếwlfc t côiytu !
“Em khôiytu ng cózjvf …” Trang Noãcquj n Thầboon n khózjvf khăzjts n hídqsk t thởvkci , néeerp n đvfte au đvfte ớsbhs n màubbu run rẩxfjn y, “Em chỉykmp thăzjts m anh ấkvft y, nhưgqma ng sau đvfte ózjvf thựdrpw c sựdrpw đvfte i dạexth o phốnqgg màubbu .”
“Phảnglf i khôiytu ng?” Giang Mạexth c Viễeerp n cưgqma ờgmun i ghêfzbi rợeqas n, “Gặysvi p mặysvi t ngưgqma ờgmun i tìbrxr nh cũupwj , em còdqsk n bỏrzos đvfte ưgqma ợeqas c đvfte ểkvft đvfte i dạexth o phốnqgg sao?”
“Em thựdrpw c sựdrpw đvfte i dạexth o phốnqgg !” Côiytu nổiytu i nózjvf ng, muốnqgg n thoájrfx t khỏrzos i tay anh nhưgqma ng bấkvft t lựdrpw c.
Giang Mạexth c Viễeerp n mạexth nh tay ấkvft n đvfte ầboon u côiytu , cúsbhs i xuốnqgg ng cưgqma ờgmun i khẽdqsk , “Đzasp ểkvft tôiytu i đvfte oájrfx n thửiqug em hầboon u hạexth hắysvi n nhưgqma thếwlfc nàubbu o? Hai ngưgqma ờgmun i lâwead u rồbjsi i khôiytu ng gặysvi p, làubbu m sao khôiytu ng đvfte ózjvf i khájrfx t chứokeq ?”
“Giang Mạexth c Viễeerp n, anh đvfte ừynbm ng nózjvf i bậhhbk y bạexth , em vớsbhs i Cốnqgg Mặysvi c trong sạexth ch khôiytu ng cózjvf làubbu m gìbrxr hếwlfc t!” Côiytu đvfte ẩxfjn y anh ra, đvfte ứokeq ng lêfzbi n thoájrfx t khỏrzos i phạexth m vi hơeerp i thởvkci củxqrk a anh, tứokeq c giậhhbk n đvfte ếwlfc n toàubbu n thâwead n phájrfx t run.
Giang Mạexth c Viễeerp n mídqsk m môiytu i, cằysvi m bạexth nh ra, nhưgqma con dãcquj thúsbhs sắysvi p nhàubbu o đvfte ếwlfc n. Mắysvi t anh nhưgqma con dao cứokeq a mạexth nh lêfzbi n mặysvi t Trang Noãcquj n Thầboon n, sau hồbjsi i lâwead u chợeqas t mózjvf c lọpupo thuốnqgg c từynbm trong túsbhs i ra, đvfte ậhhbk p mạexth nh xuốnqgg ng bàubbu n, giọpupo ng nózjvf i májrfx u me lạexth nh lẽdqsk o…
“Nếwlfc u khôiytu ng cózjvf gìbrxr , đvfte ưgqma ợeqas c, Trang Noãcquj n Thầboon n, em nózjvf i cho tôiytu i biếwlfc t đvfte âwead y làubbu thuốnqgg c gìbrxr ?”
Trang Noãcquj n Thầboon n nhìbrxr n thấkvft y nhấkvft t thờgmun i muốnqgg n khuỵnjkh u xuốnqgg ng, bỗiriy ng dưgqma ng nhìbrxr n vềiqug phídqsk a anh, trong mắysvi t lộrccd vẻesue sợeqas hãcquj i.
“Khôiytu ng dájrfx m nózjvf i vớsbhs i tôiytu i? Hay làubbu trídqsk nhớsbhs em quájrfx kéeerp m nêfzbi n quêfzbi n mấkvft t bảnglf n thâwead n đvfte ãcquj uốnqgg ng thuốnqgg c gìbrxr ?” Anh gằysvi n giọpupo ng, khiếwlfc n ngưgqma ờgmun i khájrfx c thấkvft y ájrfx p lựdrpw c.
“Em, em…” Nhấkvft t thờgmun i côiytu chỉykmp nózjvf i đvfte ưgqma ợeqas c nhưgqma vậhhbk y, lọpupo đvfte ặysvi t trêfzbi n bàubbu n đvfte úsbhs ng làubbu thuốnqgg c côiytu hay uốnqgg ng, côiytu sợeqas hãcquj i, khôiytu ng biếwlfc t sao Giang Mạexth c Viễeerp n lạexth i biếwlfc t đvfte ưgqma ợeqas c huyệpwxl n nàubbu y, thậhhbk m chídqsk còdqsk n cózjvf thểkvft tìbrxr m ra đvfte ưgqma ợeqas c lọpupo thuốnqgg c.
Hiệpwxl n giờgmun , nhảnglf y xuốnqgg ng Hoàubbu ng Hàubbu cũupwj ng rửiqug a khôiytu ng sạexth ch.
Thấkvft y côiytu ấkvft p úsbhs ng, Giang Mạexth c Viễeerp n hoàubbu n toàubbu n nổiytu i giậhhbk n, ngọpupo n lửiqug a vẫvdoi n luôiytu n đvfte èfzbi néeerp n trong ngựdrpw c đvfte ộrccd t nhiêfzbi n bùkjpz ng phájrfx t, anh đvfte ậhhbk p mạexth nh tay xuốnqgg ng bàubbu n, gầboon m lêfzbi n, “Trang Noãcquj n Thầboon n, lájrfx gan củxqrk a em thậhhbk t lớsbhs n!”
Trang Noãcquj n Thầboon n mềiqug m nhũupwj n suýeerp t nữoeip a ngãcquj xuốnqgg ng, tay côiytu bấkvft u mạexth nh vàubbu o vájrfx ch tưgqma ờgmun ng sinh đvfte au, mặysvi t trắysvi ng bệpwxl ch, môiytu i run run, “Em khôiytu ng muốnqgg n giấkvft u anh…”
Ai ngờgmun câwead u nózjvf i củxqrk a côiytu càubbu ng khiếwlfc n Giang Mạexth c Viễeerp n hiểkvft u lầboon m, bưgqma ớsbhs c nhanh tớsbhs i, anh xájrfx ch côiytu nhưgqma xájrfx ch mộrccd t con gàubbu , “Trang Noãcquj n Thầboon n, em đvfte úsbhs ng làubbu trung trinh, gảnglf cho tôiytu i tủxqrk i nhụlymr c lắysvi m phảnglf i khôiytu ng? Yêfzbi u hắysvi n nhưgqma vậhhbk y àubbu ? Yêfzbi u hắysvi n đvfte ếwlfc n nỗiriy i thàubbu rằysvi ng uốnqgg ng thuốnqgg c? Thàubbu rằysvi ng khôiytu ng sinh con cho tôiytu i?”
“Em khôiytu ng phảnglf i…”
“Em còdqsk n muốnqgg n tôiytu i đvfte ốnqgg i xửiqug thếwlfc nàubbu o vớsbhs i em nữoeip a? Cózjvf phảnglf i muốnqgg n tôiytu i moi tim ra cho em xem hay khôiytu ng?” Giang Mạexth c Viễeerp n gàubbu o lêfzbi n, tiếwlfc ng nózjvf i băzjts ng lạexth nh làubbu m khôiytu ng khídqsk nhưgqma vỡismu vụlymr n xung quanh mìbrxr nh, túsbhs m chặysvi t côiytu , “Trang Noãcquj n Thầboon n, dùkjpz em làubbu tảnglf ng đvfte ájrfx nhưgqma ng lâwead u nhưgqma vậhhbk y cũupwj ng cózjvf thểkvft nózjvf ng lêfzbi n chứokeq ?”
“Thảnglf ra!” Côiytu thựdrpw c sựdrpw sợeqas hãcquj i, từynbm lúsbhs c biếwlfc t Giang Mạexth c Viễeerp n đvfte ếwlfc n bâwead y giờgmun anh chưgqma a từynbm ng tứokeq c giậhhbk n nhưgqma vậhhbk y, dùkjpz trong lòdqsk ng cảnglf m nhậhhbk n đvfte ưgqma ợeqas c anh yêfzbi u côiytu , nhưgqma ng nhấkvft t thờgmun i hoảnglf ng loạexth n chỉykmp cózjvf thểkvft vùkjpz ng vẫvdoi y.
Côiytu càubbu ng giãcquj y dụlymr a Giang Mạexth c Viễeerp n càubbu ng nổiytu i giậhhbk n, nhớsbhs lạexth i cảnglf nh tưgqma ợeqas ng lúsbhs c ởvkci bệpwxl nh việpwxl n liềiqug n phẫvdoi n nộrccd , hơeerp n nữoeip a còdqsk n bắysvi t gặysvi p ájrfx nh mắysvi t sợeqas sệpwxl t củxqrk a côiytu , hếwlfc t thảnglf y đvfte ềiqug u làubbu m lửiqug a giậhhbk n củxqrk a anh bùkjpz ng lêfzbi n đvfte ếwlfc n cựdrpw c đvfte iểkvft m, tay anh hung hắysvi n túsbhs m lấkvft y đvfte ầboon u côiytu .
“Ázlta …” Cơeerp n đvfte au rájrfx t từynbm trêfzbi n đvfte ầboon u lan tràubbu n ra, côiytu khổiytu sởvkci nhưgqma bịqitp mổiytu bụlymr ng, nưgqma ớsbhs c mắysvi t thi nhau rơeerp i xuốnqgg ng, “Thảnglf ra… Giang Mạexth c Viễeerp n, anh làubbu têfzbi n khốnqgg n!”
Dưgqma ớsbhs i cơeerp n thịqitp nh nộrccd , ai cũupwj ng cózjvf thểkvft nózjvf i lờgmun i căzjts m hậhhbk n, bao gồbjsi m cảnglf Trang Noãcquj n Thầboon n.
Nhưgqma ng côiytu đvfte ãcquj quêfzbi n, đvfte ốnqgg i phưgqma ơeerp ng làubbu Giang Mạexth c Viễeerp n, tuy bìbrxr nh thưgqma ờgmun ng đvfte ềiqug u dung túsbhs ng nuôiytu ng chiềiqug u côiytu , nhưgqma ng khi trúsbhs t bỏrzos chiếwlfc c ájrfx o dịqitp u dàubbu ng, anh chídqsk nh làubbu hổiytu dữoeip khôiytu ng hơeerp n khôiytu ng kéeerp m, Hạexth Lữoeip nózjvf i đvfte úsbhs ng, hổiytu thìbrxr mãcquj i mãcquj i làubbu hổiytu , cho dùkjpz bìbrxr nh thưgqma ờgmun ng nhìbrxr n đvfte ạexth o mạexth o thếwlfc nàubbu o thìbrxr vẫvdoi n làubbu hổiytu .
“Làubbu chủxqrk ýeerp củxqrk a ai, hửiqug m?” Giang Mạexth c Viễeerp n vừynbm a nghe thấkvft y lờgmun i nàubbu y thìbrxr mắysvi t càubbu ng lạexth nh lẽdqsk o, cájrfx nh tay tăzjts ng thêfzbi m lựdrpw c, Trang Noãcquj n Thầboon n mấkvft t trọpupo ng tâwead m ngãcquj vàubbu o lòdqsk ng anh, cơeerp thịqitp t rắysvi n chắysvi c làubbu m côiytu đvfte au, côiytu vôiytu cùkjpz ng sợeqas hãcquj i, liềiqug u mạexth ng vùkjpz ng vẫvdoi y, trájrfx nh néeerp . Anh lạexth i dùkjpz ng tay kia bắysvi t lấkvft y côiytu , bàubbu n tay nhưgqma kiềiqug m sắysvi t cốnqgg đvfte ịqitp nh chặysvi t hai cổiytu tay côiytu , khôiytu ng chúsbhs t thưgqma ơeerp ng tiếwlfc c, “Làubbu hắysvi n kêfzbi u em hay làubbu chủxqrk ýeerp củxqrk a mìbrxr nh em? Trang Noãcquj n Thầboon n, chẳfakl ng phảnglf i tôiytu i đvfte ãcquj cảnglf nh cájrfx o em, kếwlfc t cụlymr c em vẫvdoi n dájrfx m lừynbm a dốnqgg i tôiytu i, chẳfakl ng nhữoeip ng vụlymr ng trộrccd m vớsbhs i tìbrxr nh cũupwj còdqsk n léeerp n uốnqgg ng thuốnqgg c trájrfx nh thai! Em ăzjts n gan hùkjpz m mậhhbk t gấkvft u rồbjsi i phảnglf i khôiytu ng? Dájrfx m giếwlfc t chếwlfc t con tôiytu i?!”
Tay Trang Noãcquj n Thầboon n nhưgqma bịqitp xiềiqug ng xídqsk ch, sựdrpw giãcquj y dụlymr a củxqrk a côiytu hoàubbu n toàubbu n vôiytu nghĩwlfc a, Giang Mạexth c Viễeerp n chỉykmp bằysvi ng mộrccd t bàubbu n tay đvfte ãcquj cózjvf thểkvft khiếwlfc n côiytu cảnglf m nhậhhbk n đvfte ưgqma ợeqas c mùkjpz i vịqitp mấkvft t đvfte i tựdrpw do. Côiytu thởvkci hổiytu n hểkvft n, trong hôiytu hấkvft p dưgqma ờgmun ng nhưgqma cózjvf mùkjpz i củxqrk a anh, lúsbhs c nàubbu y đvfte âwead y làubbu mùkjpz i tứokeq c giậhhbk n rõfrru ràubbu ng.
“Giang Mạexth c Viễeerp n… Anh vàubbu Sa Lâwead m còdqsk n dâwead y dưgqma a khôiytu ng rõfrru , dựdrpw a vàubbu o cájrfx i gìbrxr yêfzbi u cầboon u tôiytu i sinh con cho anh?” Trang Noãcquj n Thầboon n cốnqgg gắysvi ng lùkjpz i ra xa, dùkjpz ng hếwlfc t sứokeq c trájrfx nh néeerp anh, côiytu vừynbm a sợeqas vừynbm a tứokeq c nêfzbi n nózjvf i lờgmun i khôiytu ng muốnqgg n nózjvf i, cốnqgg gắysvi ng đvfte ẩxfjn y anh ra, “Anh khôiytu ng cózjvf tưgqma cájrfx ch! Hôiytu n nhâwead n củxqrk a tôiytu i vàubbu anh đvfte ềiqug u làubbu anh dùkjpz ng thủxqrk đvfte oạexth n đvfte êfzbi tiệpwxl n đvfte oạexth t đvfte ưgqma ợeqas c, anh khôiytu ng cózjvf tưgqma cájrfx ch yêfzbi u cầboon u tôiytu i gìbrxr cảnglf ! Từynbm ngàubbu y kếwlfc t hôiytu n tôiytu i đvfte ãcquj từynbm ng nózjvf i, chuyệpwxl n củxqrk a tôiytu i khôiytu ng cầboon n anh xen vàubbu o!”
“Em câwead m miệpwxl ng cho tôiytu i!”
“Tôiytu i khôiytu ng im! Anh chídqsk nh làubbu têfzbi n cưgqma ớsbhs p, làubbu đvfte ồbjsi khốnqgg n!” Trang Noãcquj n Thầboon n rốnqgg t cuộrccd c khôiytu ng chịqitp u đvfte ựdrpw ng đvfte ưgqma ợeqas c nữoeip a, đvfte iêfzbi n tiếwlfc t rốnqgg ng giậhhbk n nhưgqma bịqitp rắysvi n đvfte ộrccd c cắysvi n, “Tôiytu i vớsbhs i anh, chỉykmp cózjvf hợeqas p đvfte ồbjsi ng hôiytu n nhâwead n, cho nêfzbi n anh bỏrzos cuộrccd c đvfte i, tôiytu i sẽdqsk khôiytu ng sinh con cho anh, sẽdqsk khôiytu ng!” Côiytu uấkvft t ứokeq c, chuyệpwxl n nàubbu y dựdrpw a vàubbu o đvfte âwead u màubbu trúsbhs t hếwlfc t lêfzbi n đvfte ầboon u côiytu ? Nếwlfc u lúsbhs c ấkvft y anh rõfrru ràubbu ng vớsbhs i Sa Lâwead m thìbrxr côiytu đvfte ãcquj sớsbhs m ngừynbm ng uốnqgg ng thuốnqgg c rồbjsi i.
Giang Mạexth c Viễeerp n mộrccd t tay kéeerp o mạexth nh côiytu , nhưgqma cơeerp n giôiytu ng lớsbhs n đvfte ájrfx nh ậhhbk p con thuyềiqug n nhỏrzos , tay kia thìbrxr hung hăzjts ng bấkvft u chặysvi t gájrfx y côiytu , ájrfx nh mắysvi t đvfte ủxqrk đvfte ểkvft giếwlfc t ngưgqma ờgmun i…
“Rốnqgg t cuộrccd c em cũupwj ng nózjvf i ra hếwlfc t nhữoeip ng ấkvft m ứokeq c trong lòdqsk ng rồbjsi i àubbu ? Hợeqas p đvfte ồbjsi ng hôiytu n nhâwead n? Đzasp úsbhs ng…” Vẻesue lạexth nh lùkjpz ng khiếwlfc n ngưgqma ờgmun i khájrfx c sợeqas hãcquj i củxqrk a anh dầboon n xâwead m chiếwlfc m mắysvi t côiytu , “Chẳfakl ng phảnglf i lúsbhs c nàubbu o em cũupwj ng muốnqgg n gặysvi p lạexth i ngưgqma ờgmun i tìbrxr nh cũupwj sao? Tôiytu i tájrfx c thàubbu nh cho em!”
“Anh muốnqgg n làubbu m gìbrxr ?” Trang Noãcquj n Thầboon n ra sứokeq c chốnqgg ng cựdrpw nhưgqma ng khôiytu ng lạexth i, còdqsk n phájrfx t giájrfx c Giang Mạexth c Viễeerp n thậhhbk t đvfte ájrfx ng sợeqas , loạexth i dựdrpw cảnglf m nàubbu y rúsbhs t cạexth n khídqsk lựdrpw c củxqrk a côiytu , lụlymr c phủxqrk ngũupwj tạexth ng kịqitp ch liệpwxl t cuồbjsi n cuộrccd n, trong lòdqsk ng tràubbu n đvfte ầboon y tuyệpwxl t vọpupo ng vàubbu sợeqas hãcquj i.
“Tôiytu i sẽdqsk tájrfx c thàubbu nh cho em vàubbu thằysvi ng đvfte ózjvf màubbu , cầboon n gìbrxr phảnglf i léeerp n lúsbhs t sau lưgqma ng tôiytu i?” Giang Mạexth c Viễeerp n kéeerp o côiytu vàubbu o lòdqsk ng, cảnglf m nhậhhbk n đvfte ưgqma ợeqas c sựdrpw run rẩxfjn y củxqrk a côiytu , ởvkci bêfzbi n tai côiytu nózjvf i tiếwlfc p, “Trang Noãcquj n Thầboon n em nhớsbhs kỹinml cho tôiytu i, em chẳfakl ng qua chỉykmp làubbu thứokeq đvfte ểkvft tôiytu i phájrfx t tiếwlfc t, làubbu đvfte ồbjsi chơeerp i thôiytu i, thằysvi ng Cốnqgg Mặysvi c đvfte ózjvf nếwlfc u muốnqgg n nhấkvft p nhájrfx p ngưgqma ờgmun i phụlymr nữoeip củxqrk a Giang Mạexth c Viễeerp n tôiytu i chơeerp i chájrfx n rồbjsi i, đvfte ưgqma ợeqas c, tôiytu i đvfte ưgqma a em cho hắysvi n đvfte ózjvf !”
“Anh hỏ
“Em…” Trang Noã
Giang Mạ
Cô
“Mua cá
“Dạ
Khó
“Chỉ
Giang Mạ
Cô
Tay anh rấ
“Mạ
Giang Mạ
Xú
Đ
Anh, là
“Vợ
“Mạ
Thấ
Trang Noã
“Nó
Cằ
“Bị
“Á
“Hay là
Cô
“Sợ
Đ
Anh, hậ
“Em khô
“Phả
“Em thự
Giang Mạ
“Giang Mạ
Giang Mạ
“Nế
Trang Noã
“Khô
“Em, em…” Nhấ
Hiệ
Thấ
Trang Noã
Ai ngờ
“Em khô
“Em cò
“Thả
Cô
“Á
Dư
Như
“Là
Tay Trang Noã
“Giang Mạ
“Em câ
“Tô
Giang Mạ
“Rố
“Anh muố
“Tô
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.