Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7-Chương 8-2 : Giông bão kéo đến (2)

    trước sau   
Trang Noãcqujn Thầboonn đvfteếwlfcn gầboonn thấkvfty anh thìbrxr giậhhbkt mìbrxrnh, sau đvfteózjvf đvfteájrfxp, “Anh… Khôiytung phảnglfi mộrccdt tuầboonn nữoeipa mớsbhsi vềiqug sao?” Tốnqggi qua rõfrruubbung anh gọpupoi đvfteiệpwxln nózjvfi vậhhbky màubbu.

“Anh hỏrzosi em đvftei đvfteâweadu.” Giang Mạexthc Viễeerpn khôiytung đvftekvft ýeerp đvfteếwlfcn câweadu hỏrzosi củxqrka côiytu, giọpupong nózjvfi thoájrfxng đvfteiqug cao hơeerpn.

“Em…” Trang Noãcqujn Thầboonn nhìbrxrn thấkvfty sắysvic mặysvit anh hơeerpi lạexth, liếwlfcm môiytui lídqsk nhídqskzjvfi: “Đzaspi dạextho phốnqgg.”

Giang Mạexthc Viễeerpn nhìbrxrn chằysvim chằysvim côiytu hồbjsii lâweadu.

iytu bịqitp nhìbrxrn đvfteếwlfcn mấkvftt tựdrpw nhiêfzbin, ájrfxnh mắysvit vàubbu sắysvic mặysvit anh rấkvftt dọpupoa ngưgqmagmuni, côiytufrruubbung cảnglfm nhậhhbkn đvfteưgqmaeqasc anh đvfteang tứokeqc giậhhbkn, tạextho sao anh lạexthi tứokeqc giậhhbkn? Thấkvfty anh khôiytung nózjvfi lờgmuni nàubbuo, côiytu đvfteàubbunh đvftei vàubbuo, mớsbhsi đvftekvftsbhsi xájrfxch xuốnqggng, anh lạexthi lêfzbin tiếwlfcng…

“Mua cájrfxi gìbrxr?”


“Dạexth?” Côiytu hoảnglfng hốnqggt.

Khózjvfi thuốnqggc bay lơeerp lửiqugng, giốnqggng nhưgqma linh hồbjsin bịqitp anh bózjvfp chếwlfct: “Khôiytung phảnglfi em đvftei dạextho phốnqgg àubbu? Mua đvfteưgqmaeqasc gìbrxr rồbjsii? Đzaspưgqmaa anh xem.” Anh vẫvdoin tỉykmpnh bơeerp, đvfteưgqmaa tay nớsbhsi lỏrzosng càubbu vạextht, nhưgqmang vùkjpzng giữoeipa lôiytung màubbuy lạexthi nhiễeerpm vẻesueubbu ájrfxc.

“Chỉykmp đvftei dạextho thôiytui, khôiytung mua gìbrxr hếwlfct.” Côiytuzjvfi thậhhbkt.

Giang Mạexthc Viễeerpn rúsbhst đvfteiếwlfcu thuốnqggc cuốnqggi cùkjpzng ra, rưgqmasbhsn ngưgqmagmuni dúsbhsi đvfteboonu thuốnqggc vàubbuo gạextht tàubbun, thậhhbkt mạexthnh! Khi lầboonn nữoeipa nhìbrxrn côiytu, khózjvfe môiytui lạexthi cong lêfzbin, “Em lạexthi đvfteâweady.”

iytu chưgqmaa từynbmng nhìbrxrn thấkvfty anh cưgqmagmuni nhưgqma vậhhbky bao giờgmun, rấkvftt lạexthnh, rấkvftt khiếwlfcn ngưgqmagmuni khájrfxc… sởvkcin da gàubbu. Nuốnqggt nưgqmasbhsc bọpupot, côiytu nhídqskch đvfteếwlfcn, anh đvfteưgqmaa tay vềiqug phídqska côiytu, côiytu liềiqugn đvfteysvit tay vàubbuo tay anh, rồbjsii thoájrfxng rùkjpzng mìbrxrnh.

Tay anh rấkvftt lạexthnh, khôiytung cózjvf chúsbhst ấkvftm ájrfxp nàubbuo.

“Mạexthc Viễeerpn…” Anh bịqitp bệpwxlnh sao?

Giang Mạexthc Viễeerpn thờgmun ơeerp vớsbhsi sựdrpw kinh ngạexthc củxqrka côiytu, kéeerpo côiytu ngồbjsii xuốnqggng, nhìbrxrn côiytu chằysvim chằysvim, ngózjvfn tay anh chạexthm vàubbuo mặysvit côiytu, nhưgqmagqmagmuni nhưgqma khôiytung, “Khózjvfc, hửiqugm?”

sbhsc cảnglfm lạexthnh lẽdqsko nhưgqma con rắysvin trưgqmagmunn trêfzbin mặysvit, tia lạexthnh lẽdqsko nàubbuy theo lỗiriy châweadn lôiytung ngấkvftm vàubbuo mạexthch májrfxu, cảnglfgqmang côiytu đvfteiqugu bịqitpeerpo thẳfaklng, cứokeqng ngắysvic, bấkvftt đvfteysvic dĩwlfc nhìbrxrn vàubbuo mắysvit anh, trong lòdqskng hoảnglfng sợeqas.

Đzaspôiytui mắysvit nàubbuy, sao lạexthi âweadm u lạexthnh lẽdqsko nhưgqma ma quỷcpzr!

Anh, làubbum sao vậhhbky?

“Vợeqasfzbiu àubbu, đvfteang yêfzbin đvfteang làubbunh sao lạexthi khózjvfc?” Lựdrpwc tay Giang Mạexthc Viễeerpn tăzjtsng thêfzbim, ngózjvfn cájrfxi lạexthi nhưgqma dịqitpu dàubbung cọpupojrfxt mặysvit côiytu, nhưgqmang cặysvip mắysvit kia, lạexthi nhưgqma lang sózjvfi trong đvfteêfzbim, vụlymrt sájrfxng nhưgqma đvftexqrkzjvf thểkvft ăzjtsn thịqitpt ngưgqmagmuni, giọpupong nózjvfi anh càubbung mềiqugm nhẹoeip, sựdrpw lo lắysving lạexthi càubbung rõfrruubbung. “Vừynbma đvftei dạextho phốnqgg vừynbma khózjvfc àubbu? Hay làubbu thấkvfty nhớsbhs anh?”

“Mạexthc Viễeerpn, anh làubbum đvfteau em.” Cằysvim côiytu phiếwlfcm đvfteau, anh chưgqmaa từynbmng đvftenqggi xửiqug vớsbhsi côiytu nhưgqma vậhhbky.


Thấkvfty côiytu nhídqsku màubbuy, anh lạexthi cong môiytui cưgqmagmuni, “Đzaspau àubbu? Anh tưgqmavkcing em khôiytung sợeqas trờgmuni khôiytung sợeqas đvftekvftt chứokeq, cho dùkjpzzjvf đvfteem em nghiềiqugn thàubbunh tro em cũupwjng khôiytung biếwlfct đvfteau làubbubrxr!”

Trang Noãcqujn Thầboonn trợeqasn mắysvit, anh tạexthi sao lạexthi nózjvfi côiytu nhưgqma vậhhbky?

“Nózjvfi, đvftei đvfteâweadu vậhhbky!” Anh đvfterccdt nhiêfzbin lớsbhsn giọpupong.

Cằysvim côiytu gầboonn nhưgqma bịqitpzjvfp nájrfxt, côiytujrfx miệpwxlng, muốnqggn nózjvfi thậhhbkt vớsbhsi anh lạexthi khôiytung nózjvfi đvfteưgqmaeqasc chữoeipubbuo, lựdrpwc tay anh quájrfx mạexthnh, nắysvim chặysvit cằysvim côiytu nhưgqma chặysvin ngang cổiytu họpupong côiytu.

“Bịqitpweadm rồbjsii àubbu?” Giang Mạexthc Viễeerpn nhídqsku màubbuy, đvfteãcquj sớsbhsm khôiytung còdqskn hìbrxrnh tưgqmaeqasng dịqitpu dàubbung yêfzbiu thưgqmaơeerpng côiytu nhưgqma trong dĩwlfccqujng, thảnglf cằysvim côiytu ra, bàubbun tay anh lạexthi chuyểkvftn đvfteếwlfcn gájrfxy côiytu, rồbjsii bózjvfp mạexthnh…

“Ázlta…” Côiytu bịqitp bắysvit ngẩxfjnng đvfteboonu đvftenqggi diệpwxln vớsbhsi mắysvit anh, khôiytung thểkvft trốnqggn trájrfxnh.

“Hay làubbu muốnqggn anh đvftejrfxn?” Sâweadu trong mắysvit anh làubbu sựdrpw lạexthnh lùkjpzng, khózjvfe môiytui lạexthi cưgqmagmuni, “Hôiytum nay đvftei gặysvip ngưgqmagmuni yêfzbiu cũupwjweadm trạexthng thếwlfcubbuo, hửiqugm?”

iytu sợeqascquji ngâweady ngưgqmagmuni, kinh ngạexthc nhìbrxrn anh.

“Sợeqas àubbu? Cózjvf phảnglfi anh nêfzbin vui vìbrxr em tỏrzos ra sợeqas anh khôiytung?” Ngózjvfn tay Giang Mạexthc Viễeerpn gầboonn nhưgqma bấkvftm vàubbuo tậhhbkn ózjvfc côiytu, từynbm ngữoeip lạexthnh băzjtsng, “Cảnglf mộrccdt buổiytui chiềiqugu cộrccdng thêfzbim buổiytui tốnqggi, hắysvin ta an ủxqrki em thếwlfcubbuo? Dưgqmasbhsi sựdrpw an ủxqrki củxqrka hắysvin, chúsbhst ấkvftm ứokeqc em phảnglfi chịqitpu rốnqggt cuộrccdc tan biếwlfcn rồbjsii?” Mấkvfty ngàubbuy nay, anh dốnqggc lòdqskng chăzjtsm sózjvfc côiytu, sợeqasiytubrxr chuyệpwxln củxqrka Hạexth Lữoeipubbu khôiytung vui, côiytu khôiytung đvfteiqug cậhhbkp anh cũupwjng sẽdqsk khôiytung chủxqrk đvfterccdng hỏrzosi đvfteếwlfcn, anh nghĩwlfciytu đvfteãcqujgqmaeqast qua đvfteưgqmaeqasc chuyệpwxln nàubbuy, thìbrxr ra, côiytuweadm sựdrpw hếwlfct mọpupoi uấkvftt ứokeqc kia cho Cốnqgg Mặysvic, côiytu khózjvfc lózjvfc vớsbhsi Cốnqgg Mặysvic, lạexthi chưgqmaa bao giờgmun khózjvfc vớsbhsi anh nhưgqma thếwlfc!

Đzaspâweady làubbu ngưgqmagmuni vợeqas anh nâweadng nhưgqmaweadng trứokeqng hứokeqng nhưgqma hứokeqng hoa, ngưgqmagmuni phụlymr nữoeip anh dùkjpzng cảnglf trájrfxi tim đvftekvftfzbiu, trêfzbin thựdrpwc tếwlfc, trong lòdqskng vợeqas anh lạexthi khôiytung quêfzbin đvfteưgqmaeqasc ngưgqmagmuni tìbrxrnh cũupwj, khi anh đvftei côiytung tájrfxc thìbrxreerpn lúsbhst gặysvip gỡismu, thậhhbkm chídqsk trễeerp nhưgqma vậhhbky mớsbhsi vềiqug nhàubbu!

Anh, hậhhbkn khôiytung thểkvft giếwlfct chếwlfct côiytu!

“Em khôiytung cózjvf…” Trang Noãcqujn Thầboonn khózjvf khăzjtsn hídqskt thởvkci, néeerpn đvfteau đvftesbhsn màubbu run rẩxfjny, “Em chỉykmp thăzjtsm anh ấkvfty, nhưgqmang sau đvfteózjvf thựdrpwc sựdrpw đvftei dạextho phốnqggubbu.”

“Phảnglfi khôiytung?” Giang Mạexthc Viễeerpn cưgqmagmuni ghêfzbi rợeqasn, “Gặysvip mặysvit ngưgqmagmuni tìbrxrnh cũupwj, em còdqskn bỏrzos đvfteưgqmaeqasc đvftekvft đvftei dạextho phốnqgg sao?”


“Em thựdrpwc sựdrpw đvftei dạextho phốnqgg!” Côiytu nổiytui nózjvfng, muốnqggn thoájrfxt khỏrzosi tay anh nhưgqmang bấkvftt lựdrpwc.

Giang Mạexthc Viễeerpn mạexthnh tay ấkvftn đvfteboonu côiytu, cúsbhsi xuốnqggng cưgqmagmuni khẽdqsk, “Đzaspkvftiytui đvftejrfxn thửiqug em hầboonu hạexth hắysvin nhưgqma thếwlfcubbuo? Hai ngưgqmagmuni lâweadu rồbjsii khôiytung gặysvip, làubbum sao khôiytung đvfteózjvfi khájrfxt chứokeq?”

“Giang Mạexthc Viễeerpn, anh đvfteynbmng nózjvfi bậhhbky bạexth, em vớsbhsi Cốnqgg Mặysvic trong sạexthch khôiytung cózjvfubbum gìbrxr hếwlfct!” Côiytu đvftexfjny anh ra, đvfteokeqng lêfzbin thoájrfxt khỏrzosi phạexthm vi hơeerpi thởvkci củxqrka anh, tứokeqc giậhhbkn đvfteếwlfcn toàubbun thâweadn phájrfxt run.

Giang Mạexthc Viễeerpn mídqskm môiytui, cằysvim bạexthnh ra, nhưgqma con dãcquj thúsbhs sắysvip nhàubbuo đvfteếwlfcn. Mắysvit anh nhưgqma con dao cứokeqa mạexthnh lêfzbin mặysvit Trang Noãcqujn Thầboonn, sau hồbjsii lâweadu chợeqast mózjvfc lọpupo thuốnqggc từynbm trong túsbhsi ra, đvftehhbkp mạexthnh xuốnqggng bàubbun, giọpupong nózjvfi májrfxu me lạexthnh lẽdqsko…

“Nếwlfcu khôiytung cózjvfbrxr, đvfteưgqmaeqasc, Trang Noãcqujn Thầboonn, em nózjvfi cho tôiytui biếwlfct đvfteâweady làubbu thuốnqggc gìbrxr?”

Trang Noãcqujn Thầboonn nhìbrxrn thấkvfty nhấkvftt thờgmuni muốnqggn khuỵnjkhu xuốnqggng, bỗiriyng dưgqmang nhìbrxrn vềiqug phídqska anh, trong mắysvit lộrccd vẻesue sợeqascquji.

“Khôiytung dájrfxm nózjvfi vớsbhsi tôiytui? Hay làubbu trídqsk nhớsbhs em quájrfxeerpm nêfzbin quêfzbin mấkvftt bảnglfn thâweadn đvfteãcquj uốnqggng thuốnqggc gìbrxr?” Anh gằysvin giọpupong, khiếwlfcn ngưgqmagmuni khájrfxc thấkvfty ájrfxp lựdrpwc.

“Em, em…” Nhấkvftt thờgmuni côiytu chỉykmpzjvfi đvfteưgqmaeqasc nhưgqma vậhhbky, lọpupo đvfteysvit trêfzbin bàubbun đvfteúsbhsng làubbu thuốnqggc côiytu hay uốnqggng, côiytu sợeqascquji, khôiytung biếwlfct sao Giang Mạexthc Viễeerpn lạexthi biếwlfct đvfteưgqmaeqasc huyệpwxln nàubbuy, thậhhbkm chídqskdqskn cózjvf thểkvftbrxrm ra đvfteưgqmaeqasc lọpupo thuốnqggc.

Hiệpwxln giờgmun, nhảnglfy xuốnqggng Hoàubbung Hàubbuupwjng rửiquga khôiytung sạexthch.

Thấkvfty côiytukvftp úsbhsng, Giang Mạexthc Viễeerpn hoàubbun toàubbun nổiytui giậhhbkn, ngọpupon lửiquga vẫvdoin luôiytun đvfteèfzbieerpn trong ngựdrpwc đvfterccdt nhiêfzbin bùkjpzng phájrfxt, anh đvftehhbkp mạexthnh tay xuốnqggng bàubbun, gầboonm lêfzbin, “Trang Noãcqujn Thầboonn, lájrfx gan củxqrka em thậhhbkt lớsbhsn!”

Trang Noãcqujn Thầboonn mềiqugm nhũupwjn suýeerpt nữoeipa ngãcquj xuốnqggng, tay côiytu bấkvftu mạexthnh vàubbuo vájrfxch tưgqmagmunng sinh đvfteau, mặysvit trắysving bệpwxlch, môiytui run run, “Em khôiytung muốnqggn giấkvftu anh…”

Ai ngờgmunweadu nózjvfi củxqrka côiytuubbung khiếwlfcn Giang Mạexthc Viễeerpn hiểkvftu lầboonm, bưgqmasbhsc nhanh tớsbhsi, anh xájrfxch côiytu nhưgqmajrfxch mộrccdt con gàubbu, “Trang Noãcqujn Thầboonn, em đvfteúsbhsng làubbu trung trinh, gảnglf cho tôiytui tủxqrki nhụlymrc lắysvim phảnglfi khôiytung? Yêfzbiu hắysvin nhưgqma vậhhbky àubbu? Yêfzbiu hắysvin đvfteếwlfcn nỗiriyi thàubbu rằysving uốnqggng thuốnqggc? Thàubbu rằysving khôiytung sinh con cho tôiytui?”

“Em khôiytung phảnglfi…”


“Em còdqskn muốnqggn tôiytui đvftenqggi xửiqug thếwlfcubbuo vớsbhsi em nữoeipa? Cózjvf phảnglfi muốnqggn tôiytui moi tim ra cho em xem hay khôiytung?” Giang Mạexthc Viễeerpn gàubbuo lêfzbin, tiếwlfcng nózjvfi băzjtsng lạexthnh làubbum khôiytung khídqsk nhưgqma vỡismu vụlymrn xung quanh mìbrxrnh, túsbhsm chặysvit côiytu, “Trang Noãcqujn Thầboonn, dùkjpz em làubbu tảnglfng đvfteájrfx nhưgqmang lâweadu nhưgqma vậhhbky cũupwjng cózjvf thểkvftzjvfng lêfzbin chứokeq?”

“Thảnglf ra!” Côiytu thựdrpwc sựdrpw sợeqascquji, từynbmsbhsc biếwlfct Giang Mạexthc Viễeerpn đvfteếwlfcn bâweady giờgmun anh chưgqmaa từynbmng tứokeqc giậhhbkn nhưgqma vậhhbky, dùkjpz trong lòdqskng cảnglfm nhậhhbkn đvfteưgqmaeqasc anh yêfzbiu côiytu, nhưgqmang nhấkvftt thờgmuni hoảnglfng loạexthn chỉykmpzjvf thểkvftkjpzng vẫvdoiy.

iytuubbung giãcqujy dụlymra Giang Mạexthc Viễeerpn càubbung nổiytui giậhhbkn, nhớsbhs lạexthi cảnglfnh tưgqmaeqasng lúsbhsc ởvkci bệpwxlnh việpwxln liềiqugn phẫvdoin nộrccd, hơeerpn nữoeipa còdqskn bắysvit gặysvip ájrfxnh mắysvit sợeqas sệpwxlt củxqrka côiytu, hếwlfct thảnglfy đvfteiqugu làubbum lửiquga giậhhbkn củxqrka anh bùkjpzng lêfzbin đvfteếwlfcn cựdrpwc đvfteiểkvftm, tay anh hung hắysvin túsbhsm lấkvfty đvfteboonu côiytu.

“Ázlta…” Cơeerpn đvfteau rájrfxt từynbm trêfzbin đvfteboonu lan tràubbun ra, côiytu khổiytu sởvkci nhưgqma bịqitp mổiytu bụlymrng, nưgqmasbhsc mắysvit thi nhau rơeerpi xuốnqggng, “Thảnglf ra… Giang Mạexthc Viễeerpn, anh làubbufzbin khốnqggn!”

gqmasbhsi cơeerpn thịqitpnh nộrccd, ai cũupwjng cózjvf thểkvftzjvfi lờgmuni căzjtsm hậhhbkn, bao gồbjsim cảnglf Trang Noãcqujn Thầboonn.

Nhưgqmang côiytu đvfteãcquj quêfzbin, đvftenqggi phưgqmaơeerpng làubbu Giang Mạexthc Viễeerpn, tuy bìbrxrnh thưgqmagmunng đvfteiqugu dung túsbhsng nuôiytung chiềiqugu côiytu, nhưgqmang khi trúsbhst bỏrzos chiếwlfcc ájrfxo dịqitpu dàubbung, anh chídqsknh làubbu hổiytu dữoeip khôiytung hơeerpn khôiytung kéeerpm, Hạexth Lữoeipzjvfi đvfteúsbhsng, hổiytu thìbrxrcquji mãcquji làubbu hổiytu, cho dùkjpzbrxrnh thưgqmagmunng nhìbrxrn đvfteextho mạextho thếwlfcubbuo thìbrxr vẫvdoin làubbu hổiytu.

“Làubbu chủxqrk ýeerp củxqrka ai, hửiqugm?” Giang Mạexthc Viễeerpn vừynbma nghe thấkvfty lờgmuni nàubbuy thìbrxr mắysvit càubbung lạexthnh lẽdqsko, cájrfxnh tay tăzjtsng thêfzbim lựdrpwc, Trang Noãcqujn Thầboonn mấkvftt trọpupong tâweadm ngãcqujubbuo lòdqskng anh, cơeerp thịqitpt rắysvin chắysvic làubbum côiytu đvfteau, côiytuiytukjpzng sợeqascquji, liềiqugu mạexthng vùkjpzng vẫvdoiy, trájrfxnh néeerp. Anh lạexthi dùkjpzng tay kia bắysvit lấkvfty côiytu, bàubbun tay nhưgqma kiềiqugm sắysvit cốnqgg đvfteqitpnh chặysvit hai cổiytu tay côiytu, khôiytung chúsbhst thưgqmaơeerpng tiếwlfcc, “Làubbu hắysvin kêfzbiu em hay làubbu chủxqrk ýeerp củxqrka mìbrxrnh em? Trang Noãcqujn Thầboonn, chẳfaklng phảnglfi tôiytui đvfteãcquj cảnglfnh cájrfxo em, kếwlfct cụlymrc em vẫvdoin dájrfxm lừynbma dốnqggi tôiytui, chẳfaklng nhữoeipng vụlymrng trộrccdm vớsbhsi tìbrxrnh cũupwjdqskn léeerpn uốnqggng thuốnqggc trájrfxnh thai! Em ăzjtsn gan hùkjpzm mậhhbkt gấkvftu rồbjsii phảnglfi khôiytung? Dájrfxm giếwlfct chếwlfct con tôiytui?!”

Tay Trang Noãcqujn Thầboonn nhưgqma bịqitp xiềiqugng xídqskch, sựdrpw giãcqujy dụlymra củxqrka côiytu hoàubbun toàubbun vôiytu nghĩwlfca, Giang Mạexthc Viễeerpn chỉykmp bằysving mộrccdt bàubbun tay đvfteãcqujzjvf thểkvft khiếwlfcn côiytu cảnglfm nhậhhbkn đvfteưgqmaeqasc mùkjpzi vịqitp mấkvftt đvftei tựdrpw do. Côiytu thởvkci hổiytun hểkvftn, trong hôiytu hấkvftp dưgqmagmunng nhưgqmazjvfkjpzi củxqrka anh, lúsbhsc nàubbuy đvfteâweady làubbukjpzi tứokeqc giậhhbkn rõfrruubbung.

“Giang Mạexthc Viễeerpn… Anh vàubbu Sa Lâweadm còdqskn dâweady dưgqmaa khôiytung rõfrru, dựdrpwa vàubbuo cájrfxi gìbrxrfzbiu cầboonu tôiytui sinh con cho anh?” Trang Noãcqujn Thầboonn cốnqgg gắysving lùkjpzi ra xa, dùkjpzng hếwlfct sứokeqc trájrfxnh néeerp anh, côiytu vừynbma sợeqas vừynbma tứokeqc nêfzbin nózjvfi lờgmuni khôiytung muốnqggn nózjvfi, cốnqgg gắysving đvftexfjny anh ra, “Anh khôiytung cózjvfgqmajrfxch! Hôiytun nhâweadn củxqrka tôiytui vàubbu anh đvfteiqugu làubbu anh dùkjpzng thủxqrk đvfteoạexthn đvfteêfzbi tiệpwxln đvfteoạextht đvfteưgqmaeqasc, anh khôiytung cózjvfgqmajrfxch yêfzbiu cầboonu tôiytui gìbrxr cảnglf! Từynbm ngàubbuy kếwlfct hôiytun tôiytui đvfteãcquj từynbmng nózjvfi, chuyệpwxln củxqrka tôiytui khôiytung cầboonn anh xen vàubbuo!”

“Em câweadm miệpwxlng cho tôiytui!”

“Tôiytui khôiytung im! Anh chídqsknh làubbufzbin cưgqmasbhsp, làubbu đvftebjsi khốnqggn!” Trang Noãcqujn Thầboonn rốnqggt cuộrccdc khôiytung chịqitpu đvftedrpwng đvfteưgqmaeqasc nữoeipa, đvftefzbin tiếwlfct rốnqggng giậhhbkn nhưgqma bịqitp rắysvin đvfterccdc cắysvin, “Tôiytui vớsbhsi anh, chỉykmpzjvf hợeqasp đvftebjsing hôiytun nhâweadn, cho nêfzbin anh bỏrzos cuộrccdc đvftei, tôiytui sẽdqsk khôiytung sinh con cho anh, sẽdqsk khôiytung!” Côiytu uấkvftt ứokeqc, chuyệpwxln nàubbuy dựdrpwa vàubbuo đvfteâweadu màubbu trúsbhst hếwlfct lêfzbin đvfteboonu côiytu? Nếwlfcu lúsbhsc ấkvfty anh rõfrruubbung vớsbhsi Sa Lâweadm thìbrxriytu đvfteãcquj sớsbhsm ngừynbmng uốnqggng thuốnqggc rồbjsii.

Giang Mạexthc Viễeerpn mộrccdt tay kéeerpo mạexthnh côiytu, nhưgqmaeerpn giôiytung lớsbhsn đvfteájrfxnh ậhhbkp con thuyềiqugn nhỏrzos, tay kia thìbrxr hung hăzjtsng bấkvftu chặysvit gájrfxy côiytu, ájrfxnh mắysvit đvftexqrk đvftekvft giếwlfct ngưgqmagmuni…

“Rốnqggt cuộrccdc em cũupwjng nózjvfi ra hếwlfct nhữoeipng ấkvftm ứokeqc trong lòdqskng rồbjsii àubbu? Hợeqasp đvftebjsing hôiytun nhâweadn? Đzaspúsbhsng…” Vẻesue lạexthnh lùkjpzng khiếwlfcn ngưgqmagmuni khájrfxc sợeqascquji củxqrka anh dầboonn xâweadm chiếwlfcm mắysvit côiytu, “Chẳfaklng phảnglfi lúsbhsc nàubbuo em cũupwjng muốnqggn gặysvip lạexthi ngưgqmagmuni tìbrxrnh cũupwj sao? Tôiytui tájrfxc thàubbunh cho em!”

“Anh muốnqggn làubbum gìbrxr?” Trang Noãcqujn Thầboonn ra sứokeqc chốnqggng cựdrpw nhưgqmang khôiytung lạexthi, còdqskn phájrfxt giájrfxc Giang Mạexthc Viễeerpn thậhhbkt đvfteájrfxng sợeqas, loạexthi dựdrpw cảnglfm nàubbuy rúsbhst cạexthn khídqsk lựdrpwc củxqrka côiytu, lụlymrc phủxqrk ngũupwj tạexthng kịqitpch liệpwxlt cuồbjsin cuộrccdn, trong lòdqskng tràubbun đvfteboony tuyệpwxlt vọpupong vàubbu sợeqascquji.

“Tôiytui sẽdqskjrfxc thàubbunh cho em vàubbu thằysving đvfteózjvfubbu, cầboonn gìbrxr phảnglfi léeerpn lúsbhst sau lưgqmang tôiytui?” Giang Mạexthc Viễeerpn kéeerpo côiytuubbuo lòdqskng, cảnglfm nhậhhbkn đvfteưgqmaeqasc sựdrpw run rẩxfjny củxqrka côiytu, ởvkcifzbin tai côiytuzjvfi tiếwlfcp, “Trang Noãcqujn Thầboonn em nhớsbhs kỹinml cho tôiytui, em chẳfaklng qua chỉykmpubbu thứokeq đvftekvftiytui phájrfxt tiếwlfct, làubbu đvftebjsi chơeerpi thôiytui, thằysving Cốnqgg Mặysvic đvfteózjvf nếwlfcu muốnqggn nhấkvftp nhájrfxp ngưgqmagmuni phụlymr nữoeip củxqrka Giang Mạexthc Viễeerpn tôiytui chơeerpi chájrfxn rồbjsii, đvfteưgqmaeqasc, tôiytui đvfteưgqmaa em cho hắysvin đvfteózjvf!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.