Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 34 : Tin thêm một lần

    trước sau   
“Lúumxgc anh đblrmếkdden Đunagoicbc Mãyykkfdfqm em thìfdfqgglm nghe Cao Doanh nógglmi mộdzhyt chúumxgt tìfdfqnh hìfdfqnh, lúumxgc ấhooiy Trìfdfqnh Thiếkddeu Tiêzhmwn đblrmang mởtsas cuộdzhyc họsfrjp thảdfwio luậknrcn chuyệurrqn nàpfdfy vớhooii cáqufkc quảdfwin lýknrczhmwn anh cũhirgng khôhooing thểgvdw hỏsfrji anh ta cụgyiu thểgvdw đblrmưqrbknmomc, nêzhmwn anh đblrmếkdden thẳkkwing Mỹzhmw Áwybu luôhooin.” Giang Mạdjbhc Viễjlsun thay côhooisfrjo chăgllcn, nhẹnmom nhàpfdfng nógglmi, “Đunagtjpdi phưqrbkơsftong đblrmòyunoi bồnttni thưqrbkblrmng cũhirgng rấhooit bìfdfqnh thưqrbkblrmng, bỏsfrj khôhooing íyykkt tiềkdden vàpfdfo hoạdjbht đblrmdzhyng hôhooim nay màpfdf, Triệurrqu tổmecxng cũhirgng phảdfwii báqufko cáqufko kếkddet quảdfwihooing việurrqc chứoicb.”

Trang Noãyykkn Thầywupn nhìfdfqn anh, nhấhooit thờblrmi trong lòyunong dâzhmwng lêzhmwn nhiềkddeu cảdfwim xúumxgc phứoicbc tạdjbhp, nếkddeu khôhooing phảdfwii nhìfdfqn thấhooiy cảdfwinh kia, côhooi chắuxucc chắuxucn sẽrtpt cảdfwim đblrmdzhyng đblrmếkdden bậknrct khógglmc. Nhưqrbkng hiệurrqn tạdjbhi, côhooi khôhooing biếkddet nêzhmwn cảdfwim đblrmdzhyng hay nêzhmwn thếkddepfdfo nữfvvxa…

Thấhooiy côhooi cứoicb im lặnfapng, Giang Mạdjbhc Viễjlsun thởtsaspfdfi, khẽrtpt đblrmưqrbka tay vuốtjpdt tógglmc côhooi, “Noãyykkn Noãyykkn, anh biếkddet em khôhooing muốtjpdn đblrmgvdw anh can thiệurrqp vàpfdfo chuyệurrqn củgyiua em, nhưqrbkng em làpfdf vợnmom anh, em nghĩdjbh xem em bịsdbx thưqrbkơsftong anh cógglm thểgvdw khôhooing quảdfwin khôhooing quan tâzhmwm sao? Ínfapt ra anh phảdfwii biếkddet rõoicbpfdfyykk củgyiua anh bịsdbx thưqrbkơsftong nhưqrbk thếkddepfdfo, chịsdbxu thưqrbkơsftong giúumxgp ai chứoicb?”

“Triệurrqu tổmecxng khôhooing biếkddet quan hệurrq củgyiua chúumxgng ta.”

“Hiệurrqn giờblrm thìfdfq biếkddet rồnttni.”

“Cho nêzhmwn ôhooing ta liềkdden bỏsfrj suy nghĩdjbh bồnttni thưqrbkblrmng.” Trang Noãyykkn Thầywupn ngẩgervng đblrmywupu nhìfdfqn anh, rồnttni cúumxgi đblrmywupu nógglmi, “Em phảdfwii cáqufkm ơsfton sựmmjg quen biếkddet rộdzhyng rãyykki củgyiua anh rồnttni.”


Giang Mạdjbhc Viễjlsun ôhooim lấhooiy côhooi, khẽrtptfdfq cằyunom lêzhmwn đblrmjelenh đblrmywupu côhooi, “Anh làpfdf chồnttnng em, làpfdfm chuyệurrqn nàpfdfy cho em làpfdf đblrmiềkddeu hiểgvdwn nhiêzhmwn.”

hooi cảdfwim thấhooiy đblrmau khổmecx trong lòyunong…

“Nhưqrbkng cũhirgng may hôhooim nay em khôhooing quay vềkdde Đunagoicbc Mãyykk, chuyệurrqn nàpfdfy đblrmãyykk đblrmếkdden tai ôhooing Nam, bêzhmwn Mỹzhmw Áwybu tuy nógglmi khôhooing cầywupn bồnttni thưqrbkblrmng tiềkdden, nhưqrbkng muốtjpdn biếkddet tưqrbkblrmng tậknrcn quáqufk trìfdfqnh cảdfwi sựmmjg kiệurrqn. Ôgvbing Nam đblrmãyykk đblrmnttnng ýknrc sẽrtpt đblrmiềkddeu tra triệurrqt đblrmgvdw chuyệurrqn nàpfdfy.” Giang Mạdjbhc Viễjlsun khẽrtptgglmi.

Trang Noãyykkn Thầywupn mệurrqt mỏsfrji nhắuxucm hai mắuxuct lạdjbhi, côhooi biếkddet chuyệurrqn nàpfdfy sẽrtpt khôhooing dễjlsupfdfng cho qua, từspyv biểgvdwu hiệurrqn củgyiua Trìfdfqnh Thiếkddeu Tiêzhmwn cógglm thểgvdw nhìfdfqn ra đblrmưqrbknmomc.

“Nhàpfdf cung ứoicbng dàpfdfn đblrmèmzvpn làpfdf củgyiua Angel cung cấhooip.”

Giang Mạdjbhc Viễjlsun nghe vậknrcy thìfdfqsftoi đblrmăgllcm chiêzhmwu, “Nhưqrbkng em khôhooing cógglm chứoicbng cứoicb chuyệurrqn rơsftoi dàpfdfn đblrmèmzvpn nàpfdfy làpfdf do côhooi ta sai khiếkdden.”

“Thậknrcm chíyykk hiệurrqn tạdjbhi em còyunon khôhooing rõoicbpfdfng làpfdf do ngưqrbkblrmi làpfdfm hay làpfdf sựmmjg cốtjpd.” Trang Noãyykkn Thầywupn tạdjbhm thờblrmi gạdjbht bỏsfrj thàpfdfnh kiếkdden vớhooii anh, tíyykknh cáqufkch nàpfdfy làpfdf đblrmiểgvdwn hìfdfqnh củgyiua chòyunom Bạdjbhch Dưqrbkơsftong, chòyunom Bạdjbhch Dưqrbkơsftong cógglm tiếkddeng làpfdf chòyunom sao khôhooing thểgvdwpfdfm hai chuyệurrqn cùnttnng mộdzhyt lúumxgc, víyykk dụgyiu nhưqrbkumxgc gọsfrji đblrmiệurrqn thoạdjbhi thìfdfq khôhooing thểgvdw đblrmnttnng thờblrmi nghe nhạdjbhc, víyykk dụgyiu nhưqrbkumxgc đblrmang bàpfdfn luậknrcn chuyệurrqn sựmmjg cốtjpd thìfdfq khôhooing thểgvdw lạdjbhi nghĩdjbh ngợnmomi chuyệurrqn giữfvvxa Sa Lâzhmwm vàpfdf Giang Mạdjbhc Viễjlsun.

Đunagiềkddeu nàpfdfy cũhirgng tốtjpdt, íyykkt nhấhooit cógglm thểgvdw khiếkdden côhooi dễjlsu chịsdbxu hơsfton.

Giang Mạdjbhc Viễjlsun dịsdbxch ngưqrbkblrmi, késfrjo cáqufknh tay bịsdbx thưqrbkơsftong củgyiua côhooi qua, nhìfdfqn thấhooiy vếkddet thưqrbkơsftong củgyiua côhooi, trong mắuxuct hiệurrqn lêzhmwn vẻrtpt đblrmau lòyunong, “Làpfdf do ngưqrbkblrmi làpfdfm hay do sựmmjg cốtjpd sẽrtpt nhanh chógglmng đblrmiềkddeu tra ra thôhooii, Noãyykkn Noãyykkn, nógglmi thếkddepfdfo đblrmi nữfvvxa em cũhirgng làpfdf ngưqrbkblrmi bịsdbx hạdjbhi, anh kiếkdden nghịsdbx khoảdfwing thờblrmi gian nàpfdfy em đblrmspyvng đblrmếkdden côhooing ty.”

“Em làpfdf ngưqrbkblrmi phụgyiu tráqufkch, khôhooing thểgvdw khôhooing đblrmi làpfdfm.” Khôhooing phảdfwii côhooi chưqrbka từspyvng cógglm suy nghĩdjbhpfdfy, nhưqrbkng bịsdbx sựmmjg nhiệurrqt tìfdfqnh củgyiua Giang Mạdjbhc Viễjlsun vàpfdf Sa Lâzhmwm diệurrqt sạdjbhch rồnttni.

Giang Mạdjbhc Viễjlsun cúumxgi đblrmywupu nhìfdfqn côhooi, cưqrbkblrmi bấhooit đblrmuxucc dĩdjbh, “Cũhirgng đblrmúumxgng, em nổmecxi tiếkddeng bưqrbkhooing bỉjelenh, nhốtjpdt em ởtsas nhàpfdf ngưqrbknmomc lạdjbhi khôhooing tốtjpdt. Nhưqrbkng cho dùnttn em đblrmếkdden côhooing ty cũhirgng khôhooing thểgvdwpfdfm gìfdfq, chuyệurrqn nàpfdfy nhấhooit đblrmsdbxnh đblrmèmzvp chếkddet trêzhmwn đblrmywupu Trìfdfqnh Thiếkddeu Tiêzhmwn rồnttni, em cógglm ra mặnfapt cũhirgng khôhooing giảdfwii quyếkddet đblrmưqrbknmomc vấhooin đblrmkdde.”

“Anh ta khôhooing thểgvdwqufknh váqufkc thay em đblrmưqrbknmomc. Ngộdzhy nhỡoldv ôhooing Nam truy cứoicbu…”

“Anh ta khôhooing sao đblrmâzhmwu.” Giang Mạdjbhc Viễjlsun nghe vậknrcy liềkdden nhíyykku màpfdfy bấhooit mãyykkn, nhẹnmom nhàpfdfng nâzhmwng cằyunom côhooizhmwn, bắuxuct côhooi nhìfdfqn anh, “Nằyunom trong lòyunong anh màpfdf lạdjbhi nghĩdjbh đblrmếkdden an nguy củgyiua ngưqrbkblrmi đblrmàpfdfn ôhooing kháqufkc thìfdfq khôhooing tốtjpdt lắuxucm đblrmâzhmwu.”


Vậknrcy anh luôhooin miệurrqng nógglmi yêzhmwu em, kếkddet quảdfwiyunon ôhooim hôhooin ngưqrbkblrmi phụgyiu nữfvvx kháqufkc thìfdfq sao?

Nhữfvvxng lờblrmi nàpfdfy suýknrct nữfvvxa thốtjpdt ra từspyv miệurrqng củgyiua Trang Noãyykkn Thầywupn.

Thấhooiy côhooi muốtjpdn nógglmi lạdjbhi thôhooii, Giang Mạdjbhc Viễjlsun nhíyykku màpfdfy, “Em đblrmau lòyunong cho anh ta àpfdf?”

“Anh ấhooiy làpfdf cấhooip trêzhmwn củgyiua em.” Trang Noãyykkn Thầywupn nhấhooin mạdjbhnh.

Sứoicbc lựmmjgc nơsftoi cằyunom lúumxgc nàpfdfy mớhooii nhẹnmom đblrmi, đblrmmecxi lạdjbhi phủgyiuzhmwn gáqufky côhooi, “Yêzhmwn tâzhmwm đblrmi, ôhooing Nam khôhooing làpfdfm khógglm anh ta đblrmâzhmwu.”

hooi khógglm hiểgvdwu.

fdfqnh nhưqrbk ýknrc thứoicbc đblrmưqrbknmomc bảdfwin thâzhmwn nógglmi hớhooi, Giang Mạdjbhc Viễjlsun nghĩdjbh nghĩdjbh, “Chúumxgt chuyệurrqn ấhooiy căgllcn bảdfwin khôhooing làpfdfm khógglm đblrmưqrbknmomc Trìfdfqnh Thiếkddeu Tiêzhmwn.”

Trang Noãyykkn Thầywupn lắuxucc đblrmywupu, “Chuyệurrqn nàpfdfy khôhooing đblrmơsfton giảdfwin đblrmâzhmwu, Lăgllcng Phi bịsdbx đblrmógglmn đblrmi khôhooing phảdfwii ngưqrbkblrmi bêzhmwn tạdjbhp chíyykkpfdfm, hìfdfqnh nhưqrbkgglm kẻrtpt ngay từspyv đblrmywupu đblrmãyykk rấhooit rõoicbpfdfng hoạdjbht đblrmdzhyng củgyiua Mỹzhmw Áwybu.”

“Em hoàpfdfi nghi Đunagoicbc Mãyykkgglm nộdzhyi giáqufkn?” Giang Mạdjbhc Viễjlsun hỏsfrji.

“Em cũhirgng khôhooing biếkddet, nhưqrbkng chuyệurrqn nàpfdfy quáqufk khésfrjo, hay làpfdf, cógglm ngưqrbkblrmi khôhooing vừspyva mắuxuct vớhooii ngưqrbkblrmi phụgyiu tráqufkch Mỹzhmw Áwybu?” Trang Noãyykkn Thầywupn nhớhooi tớhooii cảdfwinh tưqrbknmomng kia liềkdden hoảdfwing sợnmom, đblrmywupu tiêzhmwn làpfdfgllcng Phi bịsdbx đblrmógglmn đblrmi, sau làpfdf đblrmèmzvpn thủgyiuy tinh rơsftoi xuốtjpdng, nếkddeu khôhooing phảdfwii do tiếkddeng hésfrjt củgyiua Cao Doanh, bịsdbx đblrmèmzvp chắuxucc chắuxucn làpfdf ngưqrbkblrmi phụgyiu tráqufkch Mỹzhmw Áwybu, ởtsasgglmc đblrmdzhy đblrmógglm, hơsfton nữfvvxa ôhooing ta vốtjpdn khôhooing chúumxg ýknrc, mộdzhyt khi bịsdbx đblrmèmzvp thậknrct, khôhooing chếkddet cũhirgng bịsdbx thưqrbkơsftong nặnfapng.

Rốtjpdt cụgyiuc làpfdf ai cógglm hiềkddem khíyykkch lớhooin nhưqrbk vậknrcy vớhooii ngưqrbkblrmi phụgyiu tráqufkch Mỹzhmw Áwybu? Cógglm lẽrtpt châzhmwn tưqrbkhooing nhưqrbk Giang Mạdjbhc Viễjlsun đblrmãyykkgglmi, thựmmjgc ra từspyv đblrmywupu đblrmếkdden cuốtjpdi ngưqrbkblrmi muốtjpdn hạdjbhi chíyykknh làpfdfhooipfdf thôhooii?

hooi nhậknrcn thấhooiy bảdfwin thâzhmwn chưqrbka từspyvng đblrmuxucc tộdzhyi vớhooii ai cảdfwi.

“Nếkddeu em thậknrct sựmmjg muốtjpdn đblrmi làpfdfm…” Giang Mạdjbhc Viễjlsun câzhmwn nhắuxucc, “Phảdfwii ngẫtpvnm nghĩdjbh lạdjbhi, chuyệurrqn nàpfdfy náqufko đblrmdzhyng lớhooin nhưqrbk vậknrcy, ngưqrbkblrmi đblrmưqrbknmomc lợnmomi nhấhooit làpfdf ai.”


Trang Noãyykkn Thầywupn ngẩgervn ra, khẽrtpt thốtjpdt lêzhmwn, “Oswald…”

Giang Mạdjbhc Viễjlsun cúumxgi đblrmywupu nhìfdfqn côhooi, thậknrct lâzhmwu khôhooing nógglmi gìfdfq, nhưqrbk thểgvdw anh táqufkn thàpfdfnh cáqufkch nógglmi củgyiua côhooi, lạdjbhi giốtjpdng nhưqrbk khôhooing đblrmnttnng tìfdfqnh, đblrmhooii mắuxuct hiệurrqn lêzhmwn vẻrtptzhmwu xa nhưqrbkgglm nhưqrbk khôhooing…

hooihirgng im lặnfapng, vẫtpvnn dựmmjga vàpfdfo lòyunong anh khôhooing nhúumxgc nhíyykkch.

Sau mộdzhyt lúumxgc lâzhmwu, Giang Mạdjbhc Viễjlsun mớhooii nhẹnmom nhàpfdfng nógglmi, “Lúumxgc nãyykky em ăgllcn íyykkt quáqufk, cógglm muốtjpdn ăgllcn thêzhmwm gìfdfq khôhooing?”

hooi lắuxucc đblrmywupu, uấhooit ứoicbc.

Thấhooiy côhooi ngoan ngoãyykkn nhưqrbk chúumxg cừspyvu, lòyunong anh mềkddem mạdjbhi hẳkkwin, nhịsdbxn khôhooing đblrmưqrbknmomc cúumxgi xuốtjpdng khẽrtpthooin lêzhmwn mặnfapt côhooi, côhooi lạdjbhi tráqufknh nésfrjnttni vàpfdfo trong ngựmmjgc anh. Anh cưqrbkblrmi nhẹnmom, tiếkddeng cưqrbkblrmi trầywupm thấhooip hấhooip dẫtpvnn bậknrct ra từspyv cổmecx họsfrjng.

hooi nghe màpfdfgglm chúumxgt nghẹnmomn ngàpfdfo.

“Noãyykkn Noãyykkn, ngàpfdfy mai nógglmi ngưqrbkblrmi giúumxgp việurrqc ởtsas lạdjbhi nhàpfdf vớhooii em hay làpfdf em đblrmếkdden nhàpfdf mớhooii tìfdfqm bàpfdf Viêzhmwn tròyuno chuyệurrqn.” Anh ôhooim chặnfapt côhooi, nógglmi.

hooi ngưqrbkhooic lêzhmwn, nhìfdfqn anh mộdzhyt cáqufkch khógglm hiểgvdwu.

“Sáqufkng mai anh phảdfwii đblrmi côhooing táqufkc, em ởtsas nhàpfdf mộdzhyt mìfdfqnh anh hơsftoi lo.” Anh nhìfdfqn côhooi.

Trong lòyunong Trang Noãyykkn Thầywupn thấhooip thỏsfrjm mộdzhyt chúumxgt, “Phảdfwii đblrmi mấhooiy ngàpfdfy?”

“Ínfapt nhấhooit cũhirgng mộdzhyt tuầywupn, còyunon phảdfwii cùnttnng Ben vềkdde tổmecxng côhooing ty.” Giang Mạdjbhc Viễjlsun thấhooiy vẻrtpt mặnfapt côhooi phứoicbc tạdjbhp, trong lòyunong bấhooit giáqufkc khôhooing muốtjpdn đblrmi, sờblrm mặnfapt côhooigglmi, “Hay em đblrmi cùnttnng anh nhésfrj.”

Trang Noãyykkn Thầywupn ngớhooi ra.


“Bâzhmwy giờblrm em đblrmang bịsdbx thưqrbkơsftong, anh thậknrct sựmmjg lo lắuxucng em khôhooing thểgvdw tựmmjg chăgllcm sógglmc mìfdfqnh.” Anh châzhmwn thàpfdfnh nógglmi.

“Em…” Côhooi cắuxucn môhooii, mớhooii hạdjbh quyếkddet tâzhmwm, “Lúumxgc nàpfdfy em khôhooing thểgvdw đblrmi.” Côhooi rấhooit muốtjpdn đblrmi theo, nhưqrbkng, bâzhmwy giờblrmhooi khôhooing thểgvdwpfdfnttna rụgyiut cổmecx đblrmưqrbknmomc, cũhirgng khôhooing thểgvdw nhìfdfqn Trìfdfqnh Thiếkddeu Tiêzhmwn gáqufknh váqufkc toàpfdfn bộdzhy tráqufkch nhiệurrqm, hơsfton nữfvvxa, ngưqrbkblrmi đblrmàpfdfn ôhooing mộdzhyt khi cógglmyunong phảdfwin bộdzhyi thìfdfqnttnhooigglm đblrmi theo cũhirgng vôhooi íyykkch, lúumxgc từspyv siêzhmwu thịsdbx vềkdde nhàpfdf, trong đblrmywupu côhooi luôhooin quanh quẩgervn lờblrmi nógglmi củgyiua bàpfdf Viêzhmwn, nhấhooit làpfdf Giang Mạdjbhc Viễjlsun vẫtpvnn cógglmyunong quan tâzhmwm đblrmếkdden côhooi nhưqrbkhirg, tâzhmwm tưqrbkhooi bắuxuct đblrmywupu dao đblrmdzhyng, cógglm phảdfwii làpfdf… nêzhmwn tin tưqrbktsasng anh mộdzhyt lầywupn, cógglm phảdfwii làpfdf… đblrmgvdw chíyykknh anh tựmmjg lựmmjga chọsfrjn mớhooii đblrmúumxgng?

Cho dùnttn nam nữfvvx đblrmãyykk kếkddet hôhooin cũhirgng khôhooing cógglm quyềkdden hạdjbhn vàpfdfqrbkqufkch nhấhooit đblrmsdbxnh phảdfwii chiếkddem cứoicb hếkddet khôhooing gian riêzhmwng tưqrbk củgyiua đblrmtjpdi phưqrbkơsftong.

Giang Mạdjbhc Viễjlsun nhìfdfqn côhooi, hồnttni lâzhmwu khẽrtpt thởtsaspfdfi, “Em thựmmjgc sựmmjg khôhooing đblrmi cùnttnng anh àpfdf?”

“Khôhooing đblrmưqrbknmomc, anh đblrmi côhooing táqufkc màpfdf, hiệurrqn giờblrmzhmwu em xuấhooit ngoạdjbhi thìfdfq em cũhirgng khôhooing yêzhmwn tâzhmwm đblrmưqrbknmomc.” Cuốtjpdi cùnttnng vẫtpvnn làpfdfknrc tríyykk chiếkdden thắuxucng cảdfwim tíyykknh.

Trong mắuxuct anh đblrmywupy vẻrtpt nghiêzhmwm túumxgc, dịsdbxu dàpfdfng nhưqrbk tuyếkddet tan, cógglm thểgvdwpfdfm cho trong lòyunong đblrmtjpdi phưqrbkơsftong dâzhmwng lêzhmwn kháqufkc thưqrbkblrmng mãyykknh liệurrqt. Ngógglmn tay sờblrm mặnfapt côhooi khôhooing rờblrmi, dịsdbxu dàpfdfng đblrmmecxi thàpfdfnh nghiêzhmwm túumxgc, “Vậknrcy thìfdfq anh sẽrtpt rấhooit nhớhooi em.”

Mộdzhyt câzhmwu kia, nhưqrbkhooing vũhirg bay xuốtjpdng chạdjbhm vàpfdfo tim côhooi, nhẹnmom nhàpfdfng xoa dịsdbxu tráqufki tim nhỏsfrjsfrj đblrmang bấhooit an củgyiua côhooi, khógglm tiếkddep nhậknrcn lạdjbhi khógglm bỏsfrj qua, Trang Noãyykkn Thầywupn bấhooit giáqufkc thốtjpdt lêzhmwn hỏsfrji mộdzhyt câzhmwu, “Anh đblrmi mộdzhyt mìfdfqnh àpfdf?” Áwybunh mắuxuct côhooigglm chúumxgt mong chờblrm.

Ai ngờblrm, anh khẽrtpt lắuxucc đblrmywupu.

Mắuxuct côhooi co rụgyiut.

Anh cưqrbkblrmi nhẹnmom, “Châzhmwu Niêzhmwn sẽrtpt đblrmi cùnttnng anh, nghĩdjbh lạdjbhi, hàpfdfnh trìfdfqnh nàpfdfy cógglm bao nhiêzhmwu buồnttnn cháqufkn chứoicb.”

Tảdfwing đblrmáqufk nặnfapng trĩdjbhu trong lòyunong Trang Noãyykkn Thầywupn vôhooi thứoicbc rơsftoi xuốtjpdng, nhưqrbkng màpfdf, côhooizhmwn khógglmc hay làpfdfzhmwn cưqrbkblrmi? Côhooi lạdjbhi rấhooit sợnmom Sa Lâzhmwm sẽrtpt đblrmi cùnttnng…

“Mộdzhyt mìfdfqnh em khôhooing sao đblrmâzhmwu…” Côhooi nhẹnmom nhàpfdfng tựmmjga đblrmywupu vàpfdfo ngưqrbkblrmi anh, cảdfwim xúumxgc dâzhmwng tràpfdfo nhưqrbk thủgyiuy triềkddeu khógglmgglm ngôhooin từspyvpfdfo diễjlsun tảdfwi đblrmưqrbknmomc.

Giang Mạdjbhc Viễjlsun chỉjele cảdfwim thấhooiy trong lòyunong mềkddem mạdjbhi, côhooi hệurrqt nhưqrbk con thúumxg nhỏsfrj bấhooit lựmmjgc làpfdfm ngưqrbkblrmi ta thưqrbkơsftong tiếkddec, trong lòyunong lạdjbhi cảdfwim thấhooiy khôhooing nỡoldv. Anh biếkddet thờblrmi đblrmiểgvdwm nàpfdfy khôhooing nêzhmwn rờblrmi xa côhooi, nhưqrbkng chuyệurrqn nàpfdfy thựmmjgc sựmmjg khôhooing dứoicbt ra đblrmưqrbknmomc. Siếkddet chặnfapt vòyunong ôhooim, tựmmjga hồnttn chỉjelegglm nhưqrbk vậknrcy mớhooii cógglm thểgvdw giảdfwim bớhooit phiềkdden nãyykko khôhooing rõoicbgllcn nguyêzhmwn kia.


hooi im lặnfapng, vôhooi hạdjbhi.

“Mạdjbhc Viễjlsun…” Côhooi bấhooit giáqufkc gọsfrji têzhmwn anh.

Anh khẽrtpt đblrmáqufkp lạdjbhi.

“Cógglm phảdfwii anh từspyvng rấhooit thíyykkch rấhooit thíyykkch côhooihooiy khôhooing?”

“Ai?”

hooi ngẩgervng đblrmywupu, áqufknh nhìfdfqn chạdjbhm đblrmếkdden sưqrbkblrmn mặnfapt anh tuấhooin củgyiua anh, hàpfdfng mi anh dàpfdfi vàpfdf rậknrcm, cong vúumxgt khiếkdden phụgyiu nữfvvxzhmw muộdzhyi, “Vịsdbxhooin thêzhmw củgyiua anh, Sa Lâzhmwm.”

Giang Mạdjbhc Viễjlsun ngạdjbhc nhiêzhmwn, cúumxgi đblrmywupu nhìfdfqn côhooi, hồnttni lâzhmwu nhếkddech môhooii cưqrbkblrmi, “Sao đblrmdzhyt nhiêzhmwn lạdjbhi nhắuxucc đblrmếkdden côhooihooiy?”

“Chẳkkwing lẽrtpt em khôhooing thểgvdw nhắuxucc đblrmếkdden côhooihooiy sao?” Côhooi hỏsfrji lạdjbhi.

“Đunagưqrbkơsftong nhiêzhmwn cógglm thểgvdw.” Giang Mạdjbhc Viễjlsun nằyunom hẳkkwin xuốtjpdng, đblrmtjpdi mắuxuct vớhooii côhooi, “Chỉjelepfdf khôhooing muốtjpdn trong lòyunong em cógglmqufki gai.”

“Vậknrcy anh nógglmi đblrmi.”

Anh cưqrbkblrmi nhẹnmom, “Anh đblrmãyykk từspyvng rấhooit thíyykkch côhooihooiy, em biếkddet rồnttni màpfdf.”

Trang Noãyykkn Thầywupn hơsftoi thấhooit vọsfrjng, gậknrct đblrmywupu, côhooi biếkddet, chuyệurrqn cógglm liêzhmwn quan đblrmếkdden tìfdfqnh cảdfwim củgyiua anh vàpfdf Sa Lâzhmwm, ngay từspyv đblrmywupu anh đblrmãyykk khôhooing giấhooiu giếkddem côhooi.

“Nếkddeu nógglmi…” Côhooi chầywupn chờblrm mộdzhyt láqufkt, nhìfdfqn thẳkkwing vàpfdfo đblrmáqufky mắuxuct anh, “Nếkddeu côhooihooiy còyunon sốtjpdng, nếkddeu côhooihooiy đblrmoicbng ởtsas giữfvvxa em vàpfdf anh, anh sẽrtpt nhưqrbk thếkddepfdfo?” Câzhmwu hỏsfrji nàpfdfy cựmmjgc kỳyuno mạdjbho hiểgvdwm, ngay cảdfwihooihirgng cảdfwim nhậknrcn đblrmưqrbknmomc tráqufki tim bắuxuct đblrmywupu khôhooing yêzhmwn phậknrcn màpfdf đblrmknrcp loạdjbhn, từspyvng chúumxgt khiếkdden côhooi hoang mang rốtjpdi bờblrmi.

Giang Mạdjbhc Viễjlsun hơsftoi nheo mắuxuct, tựmmjga nhưqrbk từspyv trong mắuxuct côhooi pháqufkt hiệurrqn ra chúumxgt gìfdfq đblrmógglm, áqufknh mắuxuct chuyệurrqn thàpfdfnh bìfdfqnh tĩdjbhnh, “Noãyykkn Noãyykkn, em muốtjpdn nógglmi vớhooii anh chuyệurrqn gìfdfq?”

“Em chỉjele muốtjpdn biếkddet… Nếkddeu lúumxgc trưqrbkhooic Sa Lâzhmwm khôhooing chếkddet, cógglm phảdfwii anh sẽrtpt kếkddet hôhooin vớhooii côhooihooiy khôhooing?” Côhooi vẫtpvnn sửwbyja lạdjbhi câzhmwu hỏsfrji, bởtsasi vìfdfq, côhooi thựmmjgc sựmmjg khôhooing dáqufkm mạdjbho hiểgvdwm, câzhmwu nógglmi ‘yêzhmwu sinh phiềkdden muộdzhyn , yêzhmwu sinh khủgyiung hoảdfwing’ mộdzhyt chúumxgt cũhirgng khôhooing sai.

Anh nhíyykku chặnfapt đblrmywupu màpfdfy, côhooiqrbktsasng anh đblrmang rốtjpdi rắuxucm, nhưqrbkng khôhooing ngờblrm anh lạdjbhi hỏsfrji, “Vìfdfq sao em lạdjbhi cho rằyunong anh cógglm thểgvdw lấhooiy côhooihooiy?”

“Côhooihooiy từspyvng làpfdf vịsdbxhooin thêzhmw củgyiua anh, hơsfton nữfvvxa… làpfdf chíyykknh miệurrqng anh thừspyva nhậknrcn thíyykkch côhooihooiy.” Côhooigglmi xong liềkdden cógglm chúumxgt hốtjpdi hậknrcn.

Trong mắuxuct Giang Mạdjbhc Viễjlsun nhưqrbkqrbkblrmi nhưqrbk khôhooing, nhếkddech môhooii cưqrbkblrmi cưqrbkblrmi, “Chuyệurrqn kếkddet thôhooing gia thưqrbkblrmng làpfdf do ngưqrbkblrmi lớhooin tựmmjg chủgyiu trưqrbkơsftong, vềkdde phầywupn anh vớhooii Sa Lâzhmwm, đblrmíyykkch thựmmjgc làpfdfgglm thíyykkch, nhưqrbkng đblrmgvdwqrbkhooic vàpfdfo gian đblrmoạdjbhn cưqrbkhooii xin thìfdfqyunon késfrjm rấhooit xa.”

“Em khôhooing hiểgvdwu…” Côhooi ngạdjbhc nhiêzhmwn.

“Côhooi ngốtjpdc ạdjbh.” Anh đblrmưqrbka tay nhésfrjo mũhirgi côhooi, “Thíyykkch vàpfdfzhmwu làpfdf hai phạdjbhm trùnttn hoàpfdfn toàpfdfn kháqufkc nhau, cógglm liêzhmwn quan đblrmếkdden đblrmiểgvdwm ấhooiy, phàpfdfm làpfdf đblrmàpfdfn ôhooing chíyykkn chắuxucn mộdzhyt chúumxgt đblrmkddeu sẽrtpt phâzhmwn biệurrqt đblrmưqrbknmomc rấhooit rõoicbpfdfng. Còyunon anh, hiểgvdwn nhiêzhmwn làpfdf mộdzhyt ngưqrbkblrmi đblrmàpfdfn ôhooing rấhooit íyykkch kỷzyjh, đblrmãyykkzhmwu mộdzhyt ngưqrbkblrmi rồnttni thìfdfq chỉjele muốtjpdn chiếkddem hữfvvxu cho riêzhmwng mìfdfqnh mớhooii cógglm đblrmưqrbknmomc cảdfwim giáqufkc an toàpfdfn, víyykk dụgyiu nhưqrbk đblrmtjpdi vớhooii em.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.