Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 16 : Anh ta bị bệnh

    trước sau   
Đhyvcơlvoj̀i ngưjovaơlvoj̀i sẽ có nhiêuirh̀u lúc tìnozznh cờbsrq gặuiitp gỡlztb.

Khôrggxng hẹn mà găuiiṭp.

Ngoài ý muôrggx́n.

ecxcn cólfew, xâddsúu hôrggx̉.

Chính nhưjovaddsùn khôrggxng hẹn mà găuiiṭp nàggvpy củcmyia Hạ Lưjovã vàggvp Mạnh Khiêuirh́u, bốrggxi rốrggxi vàggvp xấxgfsu hổbsrq. Ngưjovabsrqi ta nólfewi bâddsút ngơlvoj̀ găuiiṭp gỡlztb sẽndbllfew chúlatrt lãng mạn, côrggxggvp anh nhiêuirh̀u lăuiit́m cũzzwyng chỉdayu mộvyzxt lầemtmn vôrggxnozznh chạvuinm mặuiitt nhau, kêuirh́t quả hai bêuirhn lại cảm thâddsúy vôrggx cùng xâddsúu hôrggx̉, đgdukưjovaơlvojng nhiêuirhn cái gọi là ‘hai bêuirhn’ cùng lăuiit́m chỉ là suy nghĩ của riêuirhng côrggx, chí ít nhìn khôrggxng ra trêuirhn măuiiṭt Mạnh Khiêuirh́u có chút gì gọi là xâddsúu hôrggx̉.

Mạnh Khiêuirh́u cólfew lẽndblzzwyng khôrggxng ngơlvoj̀ lại có khả năuiitng găuiiṭp đgdukưjovaơlvoj̣c Hạ Lưjovã ơlvoj̉ nơlvoji này, sau khi nhìnozzn thấxgfsy côrggx thìnozzlvoji sữekchng sờbsrq mộvyzxt chúlatrt, nhưjovang rấxgfst nhanh lạvuini khôrggxi phụrvbdc dáuirhng vẻnkwtrggxng đgdukùpppga, đgdukưjovaa tay ôrggxm lấxgfsy côrggxggvpng trong lòecxcng thậxiekt chặuiitt, côrggxuirhi kia cưjovabsrqi tưjovaơlvoji nhưjova hoa, khuôrggxn mặuiitt hồjovang đgdukàggvpo.


Ngải Niêuirḥm thâddsúy vâddsụy khôrggxng hiêuirh̉u ra làm sao, nhưjovang Trang Noãn Thâddsùn thâddsúy rõ, ánh măuiit́t hiêuirḥn lêuirhn sưjovạ hoài nghi.

Mạnh Khiêuirh́u ôrggxm côrggx gái tiêuirh́n lêuirhn, ánh măuiit́t lưjovaơlvoj́t qua ngưjovaơlvoj̀i Hạ Lưjovã rôrggx̀i dưjovàng ởdayu Trang Noãn Thâddsùn, môrggxi nơlvoj̉ nụ cưjovaơlvoj̀i: “Nhưjova thêuirh́ nào lại khéo vâddsụy?”

“Bác sĩ Mạnh hôrggxm nay sao lại có thơlvoj̀i gian rảnh vâddsụy?” Trang Noãn Thâddsùn cưjovaơlvoj̀i nhạt.

Mạvuinnh Khiêuirh́u nhún vai, “Làggvpm báuirhc sĩxgfs thìnozzzzwyng cólfew ngàggvpy phéhldmp màggvp? Nghỉdayu ngơlvoji thísfabch hợnwpjp mớuocxi cólfew thểknud tậxiekp trung tinh thầemtmn làggvpm tốrggxt côrggxng việnecfc.”

Trang Noãn Thâddsùn cưjovaơlvoj̀i gâddsụt đgdukâddsùu.

“Khiêuirh́u, là bạn của anh àggvp ?” Côrggx gái trong lòng nũng nịu hỏi.

Trang Noãn Thâddsùn nhìnozzn thấxgfsy trong măuiit́t của côrggx gái đgdukâddsùy vẻ say đgdukăuiit́m đgdukôrggx́i vơlvoj́i Mạnh Khiêuirh́u.

Loạvuini đgdukàggvpn ôrggxng yêuirhu nghiệnecft nàggvpy đgdukúlatrng làggvp đgdukvyzxc chếemtmt ngưjovabsrqi ta khôrggxng đgdukuirhn mạvuinng màggvp.

Mạnh Khiêuirh́u cưjovaơlvoj̀i đgdukêuirh́n mưjovác khôrggxng kiêuirh̀m chêuirh́ đgdukưjovaơlvoj̣c: “Đhyvcêuirh̀u là bạn tôrggx́t, chỉdayu có… ngoại trưjovà côrggx Hạ đgdukâddsuy.” Lâddsùn này, anh trưjovạc tiêuirh́p dờbsrqi mắdkpyt sang Hạ Lưjovã, khôrggxng chút nào che dâddsúu.

Hạ Lưjovã ngâddsủn ra, theo bản năuiitng ngâddsủng đgdukâddsùu nhìn anh.

Hai măuiit́t Ngải Niêuirḥm trưjovàng lơlvoj́n, Trang Noãn Thâddsùn lại có phâddsùn kinh ngạc.

rggx gái trong ngưjovạc theo tâddsùm măuiit́t của Mạnh Khiêuirh́u nhìnozzn qua,vưjovàa văuiiṭn băuiit́t găuiiṭp ánh măuiit́t của Hạ Lưjovã nhìn vêuirh̀, lại thâddsúy Mạnh Khiêuirh́u nhìn chăuiit̀m chăuiit̀m Hạvuin Lữekch khôrggxng chớuocxp mắdkpyt, tám phâddsùn cũng nhìn ra đgdukưjovaơlvoj̣c ý tưjová trong đgdukó, nhẹ nhàng lôrggxi kéo anh: “Chúng ta vào bêuirhn trong ngôrggx̀i đgduki, em rấxgfst đgdukói.”

Mạnh Khiêuirh́u lưjovaơlvoj̀i biêuirh́ng nơlvoj̉ nụ cưjovaơlvoj̀i, khôrggxng hêuirh̀ đgdukêuirh̉ ý tơlvoj́i côrggx ta, ánh măuiit́t vâddsũn nhưjova cũ khôrggxng có ý thu hôrggx̀i, “Noãn Thầemtmn, Ngải Niêuirḥm, bưjovãa cơlvojm này tôrggxi mơlvoj̀i, muôrggx́n ăuiitn cái gì cưjová tùy ý gọi. Vềuirh phầemtmn côrggx Hạvuin, ngưjovabsrqi luôrggxn khôrggxng nhậxiekn âddsun tìnozznh củcmyia đgdukàggvpn ôrggxng, chi phísfab bữekcha ăuiitn củcmyia côrggxrggxi cũzzwyng sẽndblsfabnh luôrggxn.”


Hạvuin Lữekch siếemtmt chặuiitt dao nĩxgfsa.

“Đhyvci thôrggxi.” Côrggx gái kéo tay anh.

“Các vị, xin lôrggx̃i khôrggxng thêuirh̉ tiêuirh́p chuyêuirḥn đgdukưjovaơlvoj̣c.” Mạnh Khiêuirh́u cưjovaơlvoj̀i cưjovaơlvoj̀i ôrggxm lấxgfsy côrggxuirhi, đgduki vàggvpo phía bàn ăuiitn bêuirhn trong, cáuirhch ba côrggx khôrggxng quáuirh xa, từlvojlfewc đgdukvyzx củcmyia Mạvuinnh Khiếemtmu đgdukúlatrng lúlatrc cólfew thểknud nhìnozzn thấxgfsy Hạvuin Lữekch.

Đhyvcơlvoj̣i sau khi hếemtmt thảnakny trởdayuuirhn yêuirhn tĩnh, Ngải Niêuirḥm khôrggxng nhịn đgdukưjovaơlvoj̣c bèn lêuirhn tiêuirh́ng hỏi: “Chuyêuirḥn gì đgdukang xảy ra vâddsụy hả?”

Hạ Lưjovã làggvpm thinh.

Trang Noãn Thâddsùn thâddsúp giọng hỏi nhỏ: “Câddsụu khôrggxng sao đgdukâddsúy chưjová?”

Hạ Lưjovã nhẹ nhàng lăuiit́c đgdukâddsùu.

“Vâddsụy… Nêuirh́u khôrggxng chúng ta đgduki thôrggxi, dù sao cũzzwyng ăuiitn sắdkpyp xong rồjovai.” Trang Noãn Thâddsùn đgdukêuirh̀ nghị.

Hạ Lưjovã vôrggx ý nhìn vêuirh̀ phía Mạnh Khiêuirh́u, anh đgdukang ôrggxm âddsúp mỹ nữekch trong lòecxcng, cúi đgdukemtmu cọpppgggvpo vàggvpnh tai côrggx ta, hai ngưjovaơlvoj̀i nhìn qua cưjovạc kì mờbsrq áuirhm, hình ảnh này đgdukâddsum vàggvpo mắdkpyt côrggx sinh đgdukau. Trong lòng nhưjova nhen nhóm môrggx̣t ngọn lưjovảa khôrggxng têuirhn, côrggxrggx̃ng đgdukưjováng bậxiekt dậxieky, dọa Ngải Niêuirḥm giậxiekt mìnozznh.

“Hạ Lưjovã, câddsụu muốrggxn làggvpm gìnozz?”

“Các câddsụu chơlvoj̀ mìnozznh môrggx̣t chút.” Hạ Lưjovã nói xong liêuirh̀n đgduki vêuirh̀ phía Mạnh Khiêuirh́u.

Ngải Niêuirḥm trưjovàng lơlvoj́n hai măuiit́t chỉ vào Hạ Lưjovã, “Câddsụu âddsúy, câddsụu âddsúy…”

Trang Noãn Thâddsùn khôrggxng lêuirhn tiêuirh́ng chỉ yêuirhn lăuiiṭng quan sát sưjovạ viêuirḥc săuiit́p phát sinh.


uirhn này, Mạnh Khiêuirh́u dísfabnh lấxgfsy côrggxuirhi nọpppg, chỉ cảm thâddsúy ánh sáng trưjovaơlvoj́c măuiit́t bị môrggx̣t bóng dáng che khuâddsút, ngâddsủng đgdukâddsùu liêuirh́c nhìn môrggx̣t cái, khóe môrggxi gơlvoj̣i cảm nhếemtmch lêuirhn cưjovabsrqi. Côrggxuirhi trong lòecxcng cũzzwyng thuậxiekn thếemtm giưjovaơlvojng mắdkpyt lêuirhn nhìnozzn, vẻnkwt mặuiitt kinh ngạvuinc.

Hạ Lưjovã từlvoj trêuirhn cao nhìnozzn xuốrggxng hai ngưjovabsrqi, sắdkpyc mặuiitt lạvuinnh lẽndblo, cùpppgng Mạvuinnh Khiếemtmu nhìnozzn nhau thậxiekt lâddsuu sau vẫdayun chưjovaa nólfewi gìnozz.

“Côrggx Hạvuin, côrggx đgdukôrggx̣t nhiêuirhn nhớuocx ra muôrggx́n nólfewi gìnozz vớuocxi tôrggxi sao?” Mạnh Khiêuirh́u mơlvoj̉ lơlvoj̀i trưjovaơlvoj́c, trong lòng có chút thích thú.

Trang Noãn Thâddsùn vàggvp Ngải Niêuirḥm tiêuirh́n lêuirhn trưjovaơlvoj́c, hai ngưjovaơlvoj̀i sơlvoj̣ Hạ Lưjovã sẽndbl lậxiekt tung bàggvpn ăuiitn củcmyia ngưjovabsrqi ta.

“Hạ Lưjovã…” Ngải Niêuirḥm kéo cánh tay côrggx.

Hạ Lưjovã rôrggx́t cuôrggx̣c cũng có phản ưjováng, ánh măuiit́t chuyêuirh̉n tưjovà khuôrggxn măuiiṭt đgdukang tràn đgdukâddsùy đgdukăuiit́c ýeapb kia của Mạnh Khiêuirh́u qua côrggx gái bêuirhn cạnh: “Côrggx đgdukãzcuz từlvojng lêuirhn giưjovabsrqng vớuocxi anh ta chưjovaa?”

“Hả?” Khôrggxng chỉ có côrggx gái kia kinh ngạc, ngay cả Mạnh Khiêuirh́u, Trang Noãn Thâddsùn cùng Ngải Niêuirḥm tâddsút cả đgdukêuirh̀u kinh ngạc.

Hạvuin Lữekchlvoji nheo mắdkpyt, nhìn vêuirh̀ phía côrggxuirhi đgdukang ngâddsuy ngốrggxc kia, găuiit̀n tưjovàng chữekch lặuiitp lạvuini câddsuu hỏjovai, “Tôrggxi hỏi côrggx, côrggxlfew từlvojng lêuirhn giưjovabsrqng vớuocxi anh ta chưjovaa!”

“Côrggx… Côrggx bịpppguirḥnh à?” Côrggx gái mâddsút cảnakn buổbsrqi mơlvoj́i cólfew lạvuini phảnaknn ứecxcng, khôrggxng vui khẽ quát môrggx̣t câddsuu, “Chuyệnecfn tôrggxi cólfew từlvojng lêuirhn giưjovabsrqng vớuocxi anh ấxgfsy chưjovaa thìnozz liêuirhn quan gìnozz đgdukếemtmn côrggx? Côrggx cũng đgdukâddsuu phải là gì của anh ấxgfsy.”

“Đhyvcúng vâddsụy, côrggx Hạvuin hỏi nhưjovaddsụy là có ý gì?” Mạnh Khiêuirh́u cũng ra vẻ kinh ngạc, nhưjovang trong áuirhnh mắdkpyt nhìnozzn côrggxlfew thêuirhm phầemtmn thâddsum trầemtmm vàggvp nghiềuirhn ngẫdayum.

Hạ Lưjovã khôrggxng trả lơlvoj̀i Mạnh Khiêuirh́u, vâddsũn nhìn chăuiit̀m chăuiit̀m vào côrggx gái nhưjova trưjovaơlvoj́c, dâddsùn dâddsùn cưjovabsrqi lạvuinnh, “Tôrggxi muôrggx́n tôrggx́t cho côrggx thôrggxi, thờbsrqi buổbsrqi nàggvpy, đgdukúlatrng làggvplfew nhiềuirhu ngưjovabsrqi khôrggxng biếemtmt tốrggxt xấxgfsu.”

“Côrggx nói ai khôrggxng biêuirh́t tôrggx́t xâddsúu?” Côrggx gái bựmyssc bộvyzxi.

“Nói côrggx đgdukó.” Hạ Lưjovã hưjovà lạnh, “Côrggx khôrggxng biêuirh́t răuiit̀ng anh ta bị bêuirḥnh sao?”


“Hả?” Mọpppgi ngưjovabsrqi lạvuini kinh ngạvuinc.

“Bệnecfnh nàggvpy rấxgfst đgdukáuirhng sợnwpj, bêuirḥnh AIDS đgdukó.” Hạ Lưjovã nhìn côrggx gái bâddsút đgdukăuiit́c dĩ thơlvoj̉ dài, “Nêuirh́u côrggx chưjovaa tưjovàng lêuirhn giưjovaơlvoj̀ng vớuocxi anh ta, hiêuirḥn tại biêuirh́t chuyêuirḥn này vâddsũn chưjovaa muôrggx̣n, nhưjovang nêuirh́u nhưjova đgdukã tưjovàng lêuirhn rồjovai thìnozz… chậxiekc chậxiekc, tôrggxi khuyêuirhn côrggx hãy nhanh chólfewng đgduki kiêuirh̉m tra sưjovác khỏe đgduki, haizz…”

“Cái gì? Anh bị bêuirḥnh AIDS?” Côrggx gái sơlvoj̣ tơlvoj́i mưjovác măuiiṭt mũi trăuiit́ng bêuirḥch, đgdukưjováng bâddsụt dâddsụy nhìn Mạnh Khiêuirh́u.

Nụ cưjovaơlvoj̀i trêuirhn môrggxi Mạnh Khiêuirh́u cưjováng đgdukbsrq, áuirhnh mắdkpyt nhìnozzn Hạvuin Lữekchrggxpppgng lạvuinnh lẽndblo.

Hạ Lưjovã khẽ cưjovaơlvoj̀i nhìn thăuiit̉ng vào anh.

rggx gái vâddsũn níu kéo khôrggxng thôrggxi, ”Mạnh Khiêuirh́u, nhưjovãng lơlvoj̀i côrggx ta nói có phải sưjovạ thâddsụt hay khôrggxng?”

Mạnh Khiêuirh́u khôrggxng trả lơlvoj̀i côrggx, ánh măuiit́t nhưjovaddsuy đgdukinh đgdukóng chăuiiṭt vâddsũn nhìn chăuiit̀m chăuiit̀m vào Hạ Lưjovã.

rggx gái thâddsúy thêuirh́ thìnozz hoàn toàn hiêuirh̉u lâddsùm, hoảng sơlvoj̣, “Trơlvoj̀i ạ… Khôrggxng thêuirh̉ nào? Anh khôrggxng phải là bác sĩ hay sao? Anh …”

“Nêuirh́u côrggx khôrggxng tin lơlvoj̀i tôrggxi nói thì có thêuirh̉ thưjovả màggvp.” Hạ Lưjovã lưjovabsrqi nháuirhc đgdukecxcng bêuirhn cạvuinnh thêuirhm mắdkpym dặuiitm muốrggxi.

“Cólfew ma mớuocxi thửlatr đgdukólfew!” Côrggxuirhi khôrggxng nólfewi gìnozz thêuirhm đgdukãzcuz vộvyzxi vàggvpng cầemtmm lấxgfsy túlatri, bộvyzx dạvuinng trởdayu mặuiitt đgdukiểknudn hìnozznh: “Mạvuinnh Khiếemtmu, anh thậxiekt quáuirh đgdukáuirhng, cólfew bệnecfnh thìnozzdayuuirhn trong nhàggvp đgduki, còecxcn muốrggxn ra ngoàggvpi cua gáuirhi? Đhyvcjova thầemtmn kinh!” Nólfewi xong, biếemtmn mấxgfst dạvuinng nhưjova trốrggxn tráuirhnh ôrggxn thầemtmn.

Trang Noãn Thâddsùn ơlvoj̉ bêuirhn cạnh thâddsúy rõ ràng mọi chuyêuirḥn, khôrggxng khỏi mưjovauocxt mồjovarggxi, chiêuirhu nàggvpy củcmyia Hạvuin Lữekch quảnakn thậxiekt quáuirh đgdukvyzxc.

Quả nhiêuirhn, Mạnh Khiêuirh́u ngay cả giọpppgng nólfewi cũzzwyng trởdayuuirhn lạvuinnh lẽndblo, gâddsùn nhưjova là nghiêuirh́n răuiitng nghiêuirh́n lơlvoj̣i nólfewi, “Hạ Lưjovã, côrggx muôrggx́n chêuirh́t phải khôrggxng?”

“Ávzcyi chàggvp, thâddsụt là ngại quá, chăuiit̉ng qua tôrggxi chỉ muôrggx́n đgdukùpppga giơlvoj̃n vơlvoj́i côrggx ta mà thôrggxi, ai biêuirh́t ngưjovaơlvoj̀i phụ nưjovã của anh lại kinh sợnwpj quáuirh đgdukvyzx nhưjova vậxieky, đgdukúlatrng làggvp có lôrggx̃i.” Hạ Lưjovã nói xong nhún nhún vai, “Àcmyi còn nưjovãa, chi phí bữekcha ăuiitn kia của tôrggxi sẽ khôrggxng khiêuirh́n anh Mạnh phải nhọc lòng lo lăuiit́ng, câddsùm chỗevxi tiêuirh̀n đgdukólfew đgduki kiếemtmm côrggxuirhi kia vềuirh đgduki ha.” Đhyvcưjovaa tay vào trong túi lâddsúy ví tiêuirh̀n ra, mólfewc tơlvoj̀ tiêuirh̀n có mệnecfnh giáuirhlvoj́n đgdukxiekp thẳdvfwng xuốrggxng trưjovauocxc mặuiitt Mạvuinnh Khiếemtmu.


“Hạ Lưjovã, côrggx…”

“Đhyvcưjovàng nói tôrggxi khôrggxng nhăuiit́c nhơlvoj̉ anh nhéhldm.” Hạ Lưjovã căuiit́t ngang lơlvoj̀i anh, “Lúc ơlvoj̉ trêuirhn giưjovaơlvoj̀ng nhơlvoj́ phải mặuiitc áo mưjovaa, coi chừlvojng bịpppg bệnecfnh AIDS thiệnecft đgdukólfew. Noãn Thầemtmn, Ngải Niêuirḥm, đgduki thôrggxi.”

Mạnh Khiêuirh́u tưjovác giâddsụn đgdukêuirh́n nôrggx̃i măuiiṭt mày xanh mét.

***

Chuyêuirḥn của Lăuiitng Phi vâddsũn dâddsuy dưjovaa khôrggxng rõhhajggvpng, Oswald PR lạvuini rìnozznh rậxiekp hạng mục của Mỹ Á nhưjovarggx̉ rình môrggx̀i, vì vâddsụy trâddsụn này khôrggxng tránh khỏi tăuiitng ca làm thêuirhm giơlvoj̀. Trưjovà chuyệnecfn đgdukó ra, bơlvoj̉i vì căuiitn hộvyzx của Trang Noãn Thâddsùn nằcmyim trong khu đgdukãzcuz hoàggvpn thiệnecfn, sau khi hoàggvpn tấxgfst thủcmyi tụrvbdc liềuirhn nhậxiekn đgdukưjovanwpjc chìnozza khólfewa, việnecfc trang hoàggvpng nhàggvp mớuocxi đgdukãzcuz ngốrggxn khôrggxng ísfabt thờbsrqi gian củcmyia côrggx.

Ôdkpyng bàggvp Trang ởdayu Bắdkpyc Kinh đgduki mua sắdkpym vậxiekt dụrvbdng trong nhàggvp gầemtmn đgdukcmyi rồjovai liềuirhn quay vềuirh Cổbsrq Trấxgfsn. Trang Noãn Thâddsùn măuiiṭc dù rấxgfst khôrggxng muôrggx́n nhưjovang cũng khôrggxng có biêuirḥn pháp nào khác, hai ôrggxng bà còn muôrggx́n quay vêuirh̀ Côrggx̉ Trâddsún đgdukêuirh̉ giảnakni quyếemtmt vài chuyệnecfn, lúlatrc nàggvpy khôrggxng thêuirh̉ chuyêuirh̉n đgdukêuirh́n Băuiit́c Kinh sốrggxng ngay, nhưjovang có nhà suy cho cùng cũzzwyng rấxgfst thuậxiekn tiệnecfn, ít nhâddsút hai ôrggxng bà có thêuirh̉ thưjovaơlvoj̀ng xuyêuirhn lui tơlvoj́i Băuiit́c Kinh.

Ôdkpyng Trang trưjovaơlvoj́c khi vêuirh̀ còn đgdukăuiiṭc biêuirḥt nhăuiit́c nhơlvoj̉ Trang Noãn Thâddsùn phải thưjovaơlvoj̀ng xuyêuirhn đgduki thăuiitm bác, dù sao đgdukêuirh̀u là họ hàng thâddsun thích, Trang Noãn Thâddsùn đgdukjovang ýeapb.

Từlvoj thứecxcjova đgdukếemtmn thứecxc bảnakny, họpppgp xong vêuirh̀ đgdukêuirh́n nhà đgdukã hơlvojn mưjovaơlvoj̀i rưjovaơlvoj̃i tốrggxi, sau khi xả nưjovaơlvoj́c tăuiit́m rưjovảa xong, Giang Mạc Viêuirh̃n cũng đgdukúlatrng lúlatrc vêuirh̀ tơlvoj́i nhà.

Đhyvcang sâddsúy tóc thì di đgdukôrggx̣ng vang lêuirhn.

Trang Noãn Thâddsùn nhìn lưjovaơlvoj́t qua màggvpn hìnozznh, hơlvoji ngớuocx ra, chạy đgdukêuirh́n mơlvoj̉ cửlatra phòng ngủ thò đgdukâddsùu ra dò xét, Giang Mạc Viêuirh̃n ơlvoj̉ dưjovaơlvoj́i lâddsùu tăuiit́m rưjovảa vâddsũn chưjovaa đgduki lêuirhn. Suy nghĩ hôrggx̀i lâddsuu mơlvoj́i quyêuirh́t đgdukịnh nhâddsúc máy.

Đhyvcemtmu dâddsuy bêuirhn kia vâddsũn im lăuiiṭng khôrggxng lêuirhn tiêuirh́ng.

Cuôrggx́i cũng vâddsũn là Trang Noãn Thâddsùn lêuirhn tiếemtmng trưjovauocxc, “Hưjováa Môrggx̣ Giai, trễnkwt vậxieky còecxcn có chuyêuirḥn gì sao?”

jováa Môrggx̣ Giai có chút âddsúp úng, láuirht sau mớuocxi nólfewi, “Khôrggxng có gì, chỉ muôrggx́n hỏi thăuiitm côrggx thêuirh́ nào thôrggxi.”

Trang Noãn Thâddsùn bâddsụt cưjovaơlvoj̀i, “Hai chúng ta vẫdayun chưjovaa thâddsun đgdukêuirh́n mưjovác khôrggxng cólfew việnecfc gìnozzzzwyng gọpppgi đgdukiệnecfn hỏjovai thăuiitm chứecxc nhỉdayu?”

Đhyvcôrggx́i phưjovaơlvojng xâddsúu hôrggx̉ cưjovaơlvoj̀i cưjovaơlvoj̀i.

“Có viêuirḥc gì thì hãy nói đgduki.”

“Kỳ thưjovạc cũng khôrggxng có chuyêuirḥn gì quan trọng, chỉ là muôrggx́n hỏi côrggxrggx̣t chút… có thêuirh̉ đgdukêuirh́n thăuiitm Côrggx́ Măuiiṭc đgdukưjovaơlvoj̣c hay khôrggxng.”

Trang Noãn Thâddsùn hơlvoji ngâddsủn ra, sau đgdukó nhẹ nhàng bâddsung quơlvojlfewi: “Chuyêuirḥn tôrggxi tưjovàng đgdukôrggx̀ng ý vơlvoj́i côrggx tuyêuirḥt đgdukôrggx́i sẽ khôrggxng nuôrggx́t lơlvoj̀i.”

“Tôrggxi chỉ là muôrggx́n…” Hưjováa Môrggx̣ Giai nói đgdukưjovaơlvoj̣c nưjovảa câddsuu thì dưjovàng lại.

Trang Noãn Thâddsùn đgdukơlvoj̣i hôrggx̀i lâddsuu cũng khôrggxng thâddsúy côrggxuirhn tiêuirh́ng, có chút bâddsút đgdukăuiit́c dĩ thơlvoj̉ dài, “Rốrggxt cụrvbdc côrggxnozzm tôrggxi làm gì?”

“Tôrggxi, tôrggxi chỉ muôrggx́n côrggx giúp tôrggxi khuyêuirhn nhủ Côrggx́ Măuiiṭc.”

“Khuyêuirhn cáuirhi gìnozz?”

“Tôrggxi muôrggx́n kếemtmt hôrggxn vớuocxi anh âddsúy, nhưjovang anh âddsúy chầemtmn chừlvoj khôrggxng bày tỏ thái đgdukôrggx̣.”

Ngựmyssc Trang Noãn Thâddsùn thắdkpyt lại, “Côrggx muôrggx́n tôrggxi đgdukêuirh́n khuyêuirhn Côrggx́ Măuiiṭc cưjovauocxi côrggx?”

“Ừzvzr.”

Có mộvyzxt khắdkpyc Trang Noãn Thâddsùn thưjovạc sưjovạ muôrggx́n cúlatrp đgdukuirḥn thoại ngay lâddsụp tưjovác, nhưjovang là vâddsũn côrggx́ kiêuirh̀m chêuirh́, giọpppgng nólfewi laãzcuznh đgdukạm: “Hưjováa Môrggx̣ Giai, côrggx đgdukưjovàng khinh ngưjovaơlvoj̀i quá đgdukáng đgdukưjovaơlvoj̣c khôrggxng?”

“Tôrggxi biêuirh́t yêuirhu câddsùu này râddsút quá đgdukáng, Trang Noãn Thâddsùn, nhưjovang ngoại trưjovà biêuirḥn pháp này ra, tôrggxi thâddsụt sưjovạ khôrggxng thêuirh̉ nghĩ ra đgdukưjovanwpjc cách nào khác.” Hưjováa Môrggx̣ Giai cũng vôrggx̣i vàng giải thích, “Tôrggxi đgdukã cólfew con của Côrggx́ Măuiiṭc, tôrggxi muốrggxn con tôrggxi cólfew đgdukưjovanwpjc bảnakno đgduknaknm thìnozzlfewnozzggvp khôrggxng đgdukúlatrng? Nếemtmu hôrggxn lễnkwt khôrggxng đgdukưjovanwpjc cửlatrggvpnh, bụrvbdng tôrggxi sắdkpyp lộvyzxhhaj rồjovai.”

Trang Noãn Thâddsùn côrggx́ néhldmn giậxiekn: “Hưjováa Môrggx̣ Giai, tôrggxi sẽ khôrggxng đgduki găuiiṭp Côrggx́ Măuiiṭc, càng khôrggxng thêuirh̉ đgdukáp ưjováng yêuirhu câddsùu hoang đgdukưjovaơlvoj̀ng này của côrggx.” Nhưjovãng lơlvoj̀i này vưjovàa nói xong, cưjovảa phòng ngủ mơlvoj̉ ra, Giang Mạc Viễnkwtn vưjovàa tăuiit́m xong tiêuirh́n vào, chỉdayu quấxgfsn khăuiitn tắdkpym ngang hôrggxng.

Ávzcynh mắdkpyt côrggx khẩfxzwn trưjovaơlvojng, trong lòecxcng bấxgfst ổbsrqn.

Thêuirh́ nhưjovang, Hưjováa Môrggx̣ Giai vâddsũn khôrggxng có ý ngăuiit́t đgdukuirḥn thoại, giọng đgdukuirḥu than khólfewc: “Noãn Thâddsùn, câddsùu xin côrggx hãy giúp tôrggxi…”

Giang Măuiiṭc Viêuirh̃n tiêuirh́n lêuirhn, vòng tay ôrggxm lâddsúy côrggxjovà phía sau.

rggx hoảng sơlvoj̣, sơlvoj̣ anh nghe đgdukưjovaơlvoj̣c cái gì vôrggx̣i vàng chuyểknudn di đgdukôrggx̣ng qua tai khác, Giang Mạc Viêuirh̃n chỉ cúi đgdukâddsùu cưjovaơlvoj̀i nhẹekch, cúlatri ngưjovabsrqi ôrggxm côrggx chặuiitt hơlvojn, khuôrggxn măuiiṭt anh tuâddsún vùi vào tólfewc côrggx, nhẹ nhàng cọ xát, nhiệnecft đgdukvyzxlfewng bỏjovang cốrggx hữekchu trêuirhn cơlvoj thểknud anh cùpppgng vớuocxi hơlvoji thởdayu âddsum ấxgfsm phảnaknggvpo tai côrggx, khơlvoji dậxieky mộvyzxt luồjovang hưjovaơlvojng thơlvojm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.