Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 8-Chương 6 : Muốn Trốn? Bỏ Ngay Ý Định Đó Đi!

    trước sau   

csajm, sámjpdu phúlthut sau, Tôvhiz Nhiễvoxfm từmllm lầltrmu hai đutbai xuốnorgng, kébuzjo theo vali, rồqammi cầltrmm đutbaiệxgtcn thoạhvaoi bỏgdfrzeceo giỏgdfrmjpdch. Côvhiz khôvhizng kịryymp nghĩdlgr ngợbpfgi nhiềwsomu, côvhiz chỉxgtc muốnorgn trốnorgn khỏgdfri nơrucqi nàzecey thậaqbrt nhanh. Mộcecpt giờagln trưuiiukxwjc, Lệxgtc Minh Vũjgsc biếqboxt côvhiz mang thai, liệxgtcu anh gặlthup côvhiz thìzbog sẽpiof thếqboxzeceo đutbaâdwwly.

Mộcecpt ngưuiiuaglni đutbaàzecen ôvhizng tồqammi tệxgtc tộcecpt cùedbdng, cũjgscng khôvhizng cho phébuzjp bịryym lừmllma dốnorgi nhưuiiu vậaqbry.

Tớkxwji lúlthuc nàzecey, côvhiz đutbaàzecenh tìzbogm khámjpdch sạhvaon trúlthu đutbaqamm rồqammi từmllm từmllmvgnanh tiếqboxp.

Cứrcfn nhưuiiu vậaqbry, mộcecpt tay Tôvhiz Nhiễvoxfm kébuzjo vali, mộcecpt tay cầltrmm giỏgdfrmjpdch, vộcecpi vãrwnw mởdhje cửyvcba phòfjsnng, nhưuiiung giâdwwly sau đutbaôvhizi mắpioft côvhiz đutbaãrwnw trợbpfgn to, toàzecen thâdwwln tựlthua hồqamm bịryym chạhvaom đutbaiệxgtcn, côvhiz đutbarcfnng chếqboxt trâdwwln.

hqiwn ngoàzecei cửyvcba phòfjsnng, Lệxgtc Minh Vũjgsc nhưuiiu thầltrmn thámjpdnh từmllm trêhqiwn trờaglni giámjpdng xuốnorgng, anh đutbaang giơrucq tay giữbpfga khôvhizng trung đutbaryymnh nhấsmcfn chuôvhizng, còfjsnn tay kia ôvhizm mộcecpt bóvbpe hoa diêhqiwn vĩdlgr to. Xem chừmllmng, anh đutbaếqboxn tìzbogm côvhiz.

Lệxgtc Minh Vũjgsc khôvhizng ngờaglnvhiz Nhiễvoxfm sẽpiof mởdhje cửyvcba bấsmcft ngờagln, gưuiiuơrucqng mặlthut anh tuấsmcfn thoámjpdng ngâdwwly ra, ámjpdnh mắpioft chuyểpiofn thàzecenh dịryymu dàzeceng vàzece nồqammng nàzecen yêhqiwu thưuiiuơrucqng nhìzbogn côvhiz.


So vớkxwji thầltrmn sắpiofc thong dong củugcpa anh, con mắpioft Tôvhiz Nhiễvoxfm trợbpfgn tròfjsnn nhưuiiu sắpiofp rớkxwjt ra ngoàzecei, côvhiz ngỡqamm ngàzeceng, nhìzbogn chằzecem chằzecem ngưuiiuaglni đutbaàzecen ôvhizng ngoàzecei cửyvcba. Mộcecpt lúlthuc sau.

“A…” Rốnorgt cụjkomc, côvhizjgscng cóvbpe phảdlrzn ứrcfnng, tay côvhiz buôvhizng lỏgdfrng, vali ngãrwnw xuốnorgng nềwsomn nhàzece, côvhiz xoay ngưuiiuaglni bỏgdfr chạhvaoy nhưuiiu gặlthup phảdlrzi ma quỷrwnw.

Lệxgtc Minh Vũjgsc thoạhvaot sửyvcbng sốnorgt, ámjpdnh mắpioft đutbadlrzo qua vali nằzecem trêhqiwn nềwsomn nhàzece, vốnorgn dĩdlgr thấsmcfy khôvhizng vui, nhưuiiung trôvhizng thấsmcfy dámjpdng vẻnkgm đutbaámjpdng yêhqiwu nhưuiiu con thỏgdfr bỏgdfr trốnorgn củugcpa côvhiz, anh cong môvhizi cưuiiuaglni, đutbai vàzeceo phòfjsnng, đutbaóvbpeng cửyvcba, chẳlibyng nóvbpei chẳlibyng rằzeceng sảdlrzi bưuiiukxwjc lêhqiwn lầltrmu.

vhiz Nhiễvoxfm đutbaang leo cầltrmu thang, ngoámjpdi đutbaltrmu trôvhizng thấsmcfy anh đutbauổvpgki theo, côvhiz sợbpfgrwnwi run rẩcecpy, bưuiiukxwjc nhanh hơrucqn. Lệxgtc Minh Vũjgsc phámjpdt hoảdlrzng, vộcecpi vàzeceng nóvbpei vớkxwji theo sau, “Em đutbarcfnng lạhvaoi, đutbamllmng làzecem hạhvaoi con!”

Khôvhizng nhắpiofc tớkxwji đutbarcfna bébuzj thìzbog thôvhizi, chứrcfn vừmllma nghe anh thốnorgt ra, Tôvhiz Nhiễvoxfm đutbaãrwnw sợbpfg thấsmcft kinh, chạhvaoy thẳlibyng mộcecpt mạhvaoch vàzeceo phòfjsnng ngủugcp.

Lệxgtc Minh Vũjgsc vộcecpi bưuiiukxwjc theo sau, anh vừmllma chạhvaom tay đutbaếqboxn cửyvcba phòfjsnng ngủugcp, mộcecpt tiếqboxng ‘tạhvaoch’ vang lêhqiwn, cửyvcba phòfjsnng đutbaóvbpeng sầltrmm lạhvaoi, rồqammi khoámjpd chặlthut.

Anh thảdlrzng thốnorgt, lậaqbrp tứrcfnc cưuiiuaglni khổvpgk.

Anh vung tay gõuiiu cửyvcba, “Mởdhje cửyvcba đutbai em.”

vhiz Nhiễvoxfm ámjpdp sat ngưuiiuaglni vàzeceo cửyvcba, tiếqboxng đutbaaqbrp cửyvcba bêhqiwn tai nhưuiiu đutbaaqbrp vàzeceo lòfjsnng côvhiz, sựlthu khẩcecpn trưuiiuơrucqng, thấsmcfp thỏgdfrm lo ấsmcfu vàzece mộcecpt thứrcfnzbognh cảdlrzm khôvhizng têhqiwn quấsmcfy lêhqiwn trong sâdwwlu thẳlibym trámjpdi tim.

“Em mởdhje cửyvcba đutbaưuiiubpfgc khôvhizng? Anh muốnorgn nóvbpei chuyệxgtcn đutbaàzeceng hoàzeceng vớkxwji em.” Thanh âdwwlm ấsmcfm ámjpdp củugcpa Lệxgtc Minh Vũjgsc vang lêhqiwn.

“Chúlthung, chúlthung ta khôvhizng cóvbpezbog đutbapiofvbpei…” Giọdrydng Tôvhiz Nhiễvoxfm hốnorgt hoảdlrzng vàzece bấsmcft lựlthuc.

Bốnorgn năcsajm trưuiiukxwjc, côvhizvbpe con vớkxwji anh, nhưuiiung lúlthuc đutbaóvbpe anh khôvhizng hềwsom hay biếqboxt, mọdrydi thứrcfn chỉxgtcvbpe mộcecpt mìzbognh côvhiz đutbanorgi mặlthut. Bốnorgn năcsajm sau, côvhizvbpe con vớkxwji anh lầltrmn nữbpfga, nhưuiiung anh đutbaãrwnw phámjpdt hiệxgtcn, cuộcecpc sốnorgng yêhqiwn ổvpgkn củugcpa côvhiz dầltrmn biếqboxn hoámjpd. Song côvhiz khôvhizng dámjpdm đutbanorgi mặlthut vớkxwji tấsmcft cảdlrzzeceo lúlthuc nàzecey.

Ngoàzecei cửyvcba, Lệxgtc Minh Vũjgsc bậaqbrt cưuiiuaglni…


“Ai nóvbpei chúlthung ta khôvhizng cóvbpezbog đutbapiofvbpei? Anh vớkxwji em nóvbpei vềwsom con đutbaưuiiubpfgc khôvhizng?”

Ôufdtng trờaglni ơrucqi!

vhiz Nhiễvoxfm sởdhjen hếqboxt gai óvbpec, anh cốnorgzbognh đutbaếqboxn đutbaâdwwly, đutbaếqboxn cưuiiukxwjp con củugcpa côvhiz ưuiiu?

“Cốnorgc, cốnorgc, cốnorgc!” Lệxgtc Minh Vũjgsc tiếqboxp tụjkomc gõuiiu cửyvcba, nhẫagzgn nạhvaoi nóvbpei: “Em muốnorgn dùedbdng dằzeceng nhưuiiu thếqboxzecey mãrwnwi ưuiiu?”

hqiwn trong, Tôvhiz Nhiễvoxfm hívgnat thậaqbrt sâdwwlu, cắpiofn mạhvaonh môvhizi, mộcecpt lúlthuc sau côvhizjgscng đutbaltrmu hàzeceng. Côvhiz biếqboxt rõuiiu nếqboxu khôvhizng mởdhje cửyvcba, anh sẽpiof luôvhizn chờaglnhqiwn ngoàzecei, anh tuyệxgtct đutbanorgi khôvhizng bỏgdfr cuộcecpc, chi bằzeceng sớkxwjm giảdlrzi quyếqboxt cho xong.

Cửyvcba phòfjsnng chậaqbrm rãrwnwi mởdhje ra, côvhiz ngửyvcba đutbaltrmu đutbanorgi mắpioft vớkxwji ngưuiiuaglni đutbaàzecen ôvhizng đutbarcfnng ngoàzecei cửyvcba.

Lệxgtc Minh Vũjgsc cong môvhizi cưuiiuaglni, nắpiofm chặlthut tay nắpiofm cửyvcba, ébuzjp ngưuiiuaglni vàzeceo trong, sau đutbaóvbpe cửyvcba phòfjsnng đutbaóvbpeng sầltrmm lạhvaoi.

Tim Tôvhiz Nhiễvoxfm đutbaaqbrp thìzbognh thịryymch.

Anh dồqammn côvhizzeceo tưuiiuaglnng, hai cámjpdnh tay ôvhizm côvhiz, vừmllma đutbapiofvhiz khôvhizng thểpiof trốnorgn thoámjpdt vừmllma tạhvaoo chỗqbox tựlthua, giúlthup côvhiz khôvhizng bịryym đutbaau. Gưuiiuơrucqng mặlthut đutbaiểpiofn trai cúlthui xuốnorgng, mắpioft cưuiiuaglni dịryymu dàzeceng, nhưuiiung giọdrydng nóvbpei hếqboxt sứrcfnc nghiêhqiwm túlthuc…

“Tạhvaoi sao gạhvaot anh, hmmm?”

“Chuyệxgtcn nàzecey anh khôvhizng cầltrmn biếqboxt.” Côvhizrwnwnh đutbahvaom đutbaámjpdp. Côvhiz hốnorgi hậaqbrn, thậaqbrt sựlthu rấsmcft hốnorgi hậaqbrn. Nếqboxu biếqboxt sẽpiof thếqboxzecey, còfjsnn lâdwwlu côvhiz mớkxwji mởdhje cửyvcba.

Lệxgtc Minh Vũjgscdwwlng cằzecem côvhiz, nhấsmcfn mạhvaonh: “Đedbdâdwwly làzece con anh, anh làzece ba củugcpa con. Em nóvbpei xem, anh cóvbpe cầltrmn biếqboxt hay khôvhizng?”

“Anh muốnorgn cưuiiukxwjp đutbarcfna bébuzj?” Tôvhiz Nhiễvoxfm vôvhiz thứrcfnc giơrucq tay che bụjkomng mìzbognh, đutbaôvhizi mắpioft trợbpfgn tròfjsnn hoảdlrzng sợbpfg.


Đedbdcecpng támjpdc nàzecey nhưuiiu sấsmcfm sébuzjt đutbaámjpdnh vàzeceo trívgna nhớkxwj Lệxgtc Minh Vũjgsc, anh nhớkxwjvhiz Nhiễvoxfm từmllmng làzecem nhưuiiu vậaqbry vàzecei lầltrmn trưuiiukxwjc đutbaâdwwly. Mộcecpt lầltrmn làzece trêhqiwn xe đutbaêhqiwm đutbaóvbpe, còfjsnn lầltrmn khámjpdc hìzbognh nhưuiiuzece…lúlthuc nàzeceo?

Nhấsmcft thờaglni anh khôvhizng thểpiof nhớkxwj ra. Nhưuiiung nỗqboxi buồqammn bựlthuc chưuiiua bao giờaglnvbpe bỗqboxng dâdwwlng tràzecen cõuiiui lòfjsnng. Đedbdámjpdng chếqboxt, tốnorgi hôvhizm đutbaóvbpe anh lạhvaoi mấsmcft kiểpiofm soámjpdt, đutbanorgi xửyvcb tồqammi tệxgtc vớkxwji côvhiz, may làzece đutbarcfna bébuzj khôvhizng sao, nếqboxu khôvhizng anh sẽpiof âdwwln hậaqbrn cảdlrz đutbaaglni.

Thấsmcfy côvhiz hoảdlrzng hốnorgt, Lệxgtc Minh Vũjgsc thưuiiuơrucqng xóvbpet khôvhizn cùedbdng, anh giơrucq tay mơrucqn trớkxwjn gưuiiuơrucqng mặlthut côvhiz, làzecen da côvhizzecenh lạhvaonh, xem chừmllmng anh thậaqbrt sựlthu doạhvaovhiz sợbpfg rồqammi. Lệxgtc Minh Vũjgsclthui mặlthut, nóvbpei nhỏgdfr, “Anh khôvhizng muốnorgn cưuiiukxwjp đutbarcfna bébuzj. Anh chỉxgtc muốnorgn gia đutbaìzbognh ba ngưuiiuaglni chúlthung ta sốnorgng vui vẻnkgm hạhvaonh phúlthuc.”

“Vui vẻnkgm hạhvaonh phúlthuc?” Árwnwnh mắpioft Tôvhiz Nhiễvoxfm hoang mang, lẩcecpm bẩcecpm lạhvaoi nhữbpfgng từmllmzecey, rồqammi nhìzbogn anh, “Anh nghĩdlgr chúlthung ta ởdhjehqiwn nhau sẽpiof hạhvaonh phúlthuc?”

Bọdrydn họdryd sẽpiof hạhvaonh phúlthuc?

Khi côvhiz biếqboxt mọdrydi thứrcfn anh làzecem làzece đutbapiof đutbahvaot đutbaưuiiubpfgc nhàzece họdryd Hoàzece?

Khi côvhiz biếqboxt anh vìzbogzecei sảdlrzn nhàzece họdryd Hoàzece, suýmjpdt khiếqboxn côvhiz thêhqiw thảdlrzm?

Khi côvhiz biếqboxt anh cóvbpe thểpiofzece hung thủugcp giếqboxt ba?

Khi côvhiz biếqboxt anh khôvhizng hềwsom phủugcp nhậaqbrn mìzbognh giếqboxt Đedbdinh Minh Khảdlrzi?

Cho tớkxwji hôvhizm nay, anh chưuiiua từmllmng giảdlrzi thívgnach vớkxwji côvhizedbd chỉxgtczece mộcecpt từmllm

Lệxgtc Minh Vũjgsc mỉxgtcm cưuiiuaglni, “Chúlthung ta sẽpiof hạhvaonh phúlthuc.” Bàzecen tay anh run run chầltrmm chậaqbrm đutbalthut lêhqiwn bụjkomng côvhiz, tựlthua hồqamm đutbaang cảdlrzm thụjkom niềwsomm vui sưuiiukxwjng củugcpa mộcecpt sinh mệxgtcnh mớkxwji, “Cảdlrz nhàzece chúlthung ta nhấsmcft đutbaryymnh rấsmcft hạhvaonh phúlthuc.”

vhiz Nhiễvoxfm hoàzecen toàzecen hoámjpd đutbaámjpd.

Phúlthut chốnorgc côvhiz lạhvaoi cóvbpe chúlthut ngầltrmn ngừmllm

“Anh…thívgnach đutbarcfna bébuzjzecey?”

“Đedbdưuiiuơrucqng nhiêhqiwn.” Anh trảdlrz lờaglni thẳlibyng thắpiofn, đutbaámjpdy mắpioft lấsmcfp lámjpdnh vẻnkgm hạhvaonh phúlthuc vàzece mừmllmng vui khi đutbaưuiiubpfgc làzecem cha lầltrmn đutbaltrmu, niềwsomm vui nàzecey nhưuiiudwwly sang Tôvhiz Nhiễvoxfm.

“Anh cầltrmn em.” Lệxgtc Minh Vũjgsc nhìzbogn côvhiz, “Anh cũjgscng cầltrmn đutbarcfna bébuzjzecey, nóvbpezece con củugcpa anh vàzece em, làzecemjpdu vậaqbrt duy nhấsmcft trêhqiwn cuộcecpc đutbaaglni nàzecey.”

vhiz Nhiễvoxfm cảdlrzm thấsmcfy ngóvbpen tay anh mỗqboxi lúlthuc mộcecpt run hơrucqn, ngữbpfg khívgna củugcpa anh nghiêhqiwm túlthuc khiếqboxn lòfjsnng côvhiz đutbaau đutbakxwjn. Côvhiz ngơrucq ngámjpdc nhìzbogn anh, côvhiz tuyệxgtct đutbanorgi khôvhizng ngờagln anh sẽpiof khámjpdt khao đutbarcfna bébuzjzecey nhưuiiu vậaqbry. Anh giốnorgng nhưuiiu mộcecpt ngưuiiuaglni chưuiiua bao giờaglnvbpe hạhvaonh phúlthuc, rốnorgt cuộcecpc cũjgscng giàzecenh đutbaưuiiubpfgc hạhvaonh phúlthuc, mộcecpt ngưuiiuaglni khôvhizng biếqboxt mùedbdi vịryym vui vẻnkgm, rốnorgt cuộcecpc cũjgscng tìzbogm thấsmcfy vui vẻnkgm. Ngắpiofm nhìzbogn gưuiiuơrucqng mặlthut chăcsajm chúlthu củugcpa anh, lòfjsnng côvhiz bỗqboxng lâdwwlng lâdwwlng, nhẹcsaj nhõuiium, hay làzece… anh thậaqbrt sựlthu khao khámjpdt phầltrmn ấsmcfm ámjpdp nàzecey?



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.