Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 8-Chương 23 : Đau Đớn Tột Cùng Đổi Lấy Hạnh Phúc Vô Tận

    trước sau   

Mộccap Thừutxca châolxcn thàukufnh vàukuf nghiêokbdm túboerc khuyêokbdn Lệoadf Minh Vũaqnd. Cószkg đubwkiềmrpuu Lệoadf Minh Vũaqnd chỉbmps mỉbmpsm cưvzkzalvgi, khôcatfng nószkgi tiếmtqlng nàukufo. Mộccap Thừutxca sốygoot ruộccapt, hạxoqw thấaqndp giọljlgng nószkgi, “Minh Vũaqnd, cậyshcu hiểuojau tìszkgnh trạxoqwng củgoira Tiểuojau Nhiễvwlpm hơszkgn ai hếmtqlt, lẽrdvtukufo cậyshcu vẫlekcn cho rằyqjjng côcatfaqndy bìszkgnh thưvzkzalvgng? Hôcatfm nay côcatfaqndy cószkg thểuojaukufm cậyshcu bịhlbq thưvzkzơszkgng, thìszkg ngàukufy mai côcatfaqndy cũaqndng cószkg khảlbpbezrxng giếmtqlt cậyshcu!”

“Tôcatfi suýrrmdt tin anh đubwkang quan tâolxcm tôcatfi.” Áezrxnh mắkcidt Lệoadf Minh Vũaqndukufng quan nhưvzkz khôcatfng nhìszkgn thẳdjimng Mộccap Thừutxca.

Mộccap Thừutxca đubwkàukufnh thởstwaukufi, “Tôcatfi đubwkang quan tâolxcm cậyshcu! Minh Vũaqnd, tôcatfi hiểuojau tíawznnh cákhnsch củgoira cậyshcu. Dẫlekcu cậyshcu biếmtqlt Tiểuojau Nhiễvwlpm khákhnsc thưvzkzalvgng, cậyshcu cũaqndng khôcatfng dẫlekcn côcatfaqndy đubwkếmtqln bệoadfnh việoadfn.” Anh hiểuojau nguyêokbdn nhâolxcn Lệoadf Minh Vũaqnd khôcatfng đubwkếmtqln bệoadfnh việoadfn. Nếmtqlu Lệoadf Minh Vũaqnd tớdjxgi bệoadfnh việoadfn, tìszkgnh trạxoqwng củgoira Lệoadf Minh Vũaqnd sẽrdvt thu húboert cảlbpbnh sákhnst, lúboerc đubwkószkgcatf Nhiễvwlpm sẽrdvt gặyqagp phiềmrpun phứccapc.

“Nếmtqlu anh đubwkãdshx hiểuojau rõpxrk quyếmtqlt đubwkhlbqnh củgoira tôcatfi thìszkg đubwkutxcng phíawzn sứccapc khuyêokbdn bảlbpbo tôcatfi nữyshca.” Lệoadf Minh Vũaqnd nhíawznch ngưvzkzalvgi, trákhnsn anh cau lạxoqwi vìszkg đubwkccapng đubwkếmtqln vếmtqlt thưvzkzơszkgng, ngữyshc khíawzn cựzxmfc kỳpbyq kiêokbdn quyếmtqlt, “Tôcatfi tuyệoadft đubwkygooi khôcatfng đubwkưvzkza côcatfaqndy đubwkếmtqln loạxoqwi bệoadfnh việoadfn tâolxcm thầjusdn nhưvzkz Thanh Sơszkgn.”

“Cậyshcu nghe tôcatfi nószkgi, Minh Vũaqnd…” Mộccap Thừutxca làukufm sao khôcatfng biếmtqlt loạxoqwi bệoadfnh việoadfn kinh khủgoirng đubwkószkg, anh sa sầjusdm nhìszkgn Lệoadf Minh Vũaqnd, “Chúboerng ta cószkg thểuoja mờalvgi bákhnsc sĩubwkolxcm lýrrmd, giốygoong nhưvzkz Mark, anh ấaqndy nắkcidm rõpxrkszkgnh trạxoqwng bệoadfnh củgoira Tiểuojau Nhiễvwlpm.”

“Ngưvzkzalvgi từutxcng giúboerp đubwkvbjycatf Nhiễvwlpm trởstwa lạxoqwi bìszkgnh thưvzkzalvgng làukuf anh, chứccap khôcatfng phảlbpbi bákhnsc sĩubwkolxcm lýrrmd.” Lệoadf Minh Vũaqnd mỉbmpsm cưvzkzalvgi nhưvzkzng ýrrmdvzkzalvgi khôcatfng hềmrpu hiệoadfn trong mắkcidt.


Mộccap Thừutxca lắkcidc đubwkjusdu nhẹaqnd, “Bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc, Tiểuojau Nhiễvwlpm chỉbmps biếmtqlt làukufm hạxoqwi bảlbpbn thâolxcn, khôcatfng tổlbpbn thưvzkzơszkgng ngưvzkzalvgi khákhnsc. Thay vìszkgszkgi tôcatfi giúboerp côcatfaqndy hếmtqlt bệoadfnh, hãdshxy nószkgi côcatfaqndy tựzxmfszkgnh bìszkgnh phụlekcc. Tôcatfi chỉbmpsukufkhnsc sĩubwkszkgnh thưvzkzalvgng, làukufm sao bảlbpbn lĩubwknh lớdjxgn nhưvzkz vậyshcy? Lòljlgng ngưvzkzalvgi rấaqndt phứccapc tạxoqwp, cószkg lẽrdvt hồlpugi đubwkószkg chỉbmpsukuf trùdjxgng hợgoirp nêokbdn tôcatfi mớdjxgi giúboerp đubwkưvzkzgoirc Tiểuojau Nhiễvwlpm.” Mộccap Thừutxca híawznt mộccapt hơszkgi sâolxcu nhưvzkz đubwkèfwkgkcidn nỗesnni niềmrpum bấaqndt đubwkkcidc dĩubwkukufcatf đubwkơszkgn khószkg hiểuojau trong lòljlgng. Anh nószkgi tiếmtqlp, ákhnsnh mắkcidt cựzxmfc kỳpbyq kiêokbdn đubwkhlbqnh….

“Nhưvzkzng vừutxca nãdshxy tôcatfi thấaqndy tìszkgnh trạxoqwng củgoira côcatfaqndy khákhnsc hẳdjimn bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc. Áezrxnh mắkcidt củgoira côcatfaqndy quákhns đubwkesnni lạxoqwnh lùdjxgng, đubwkếmtqln mứccapc tôcatfi còljlgn tưvzkzstwang mìszkgnh đubwkang gặyqagp ngưvzkzalvgi xa lạxoqw. Đljlgiềmrpuu nàukufy rấaqndt bấaqndt thưvzkzalvgng.”

“Tôcatfi sẽrdvt chịhlbqu trákhnsch nhiệoadfm vềmrpucatfaqndy. Bákhnsc sĩubwkolxcm lýrrmd từutxcng nószkgi thákhnso chuôcatfng cầjusdn ngưvzkzalvgi buộccapc chuôcatfng. Dùdjxg thếmtqlukufo đubwki chăezrxng nữyshca, tôcatfi cũaqndng muốygoon thửiial.” Lệoadf Minh Vũaqnd kiêokbdn quyếmtqlt.

Mộccap Thừutxca ngẩhydbn ra, “Dùdjxg cậyshcu cószkg bịhlbq thưvzkzơszkgng lầjusdn nữyshca?”

“Dùdjxgcatfaqndy cószkg giếmtqlt tôcatfi, tôcatfi cũaqndng muốygoon tựzxmfszkgnh chăezrxm sószkgc côcatfaqndy.” Lệoadf Minh Vũaqndszkgi.

Mộccap Thừutxca thảlbpbng thốygoot, mộccapt lákhnst sau mớdjxgi nószkgi, “Minh Vũaqnd, cậyshcu cầjusdn gìszkgukufm khổlbpbszkgnh? Rõpxrkukufng làukuf cậyshcu cószkg thểuoja nhờalvgkhnsc sĩubwk…”

“Tôcatfi khôcatfng muốygoon khi côcatfaqndy tỉbmpsnh tákhnso biếmtqlt mìszkgnh từutxcng đubwkiềmrpuu trịhlbqolxcm lýrrmd, nhưvzkz vậyshcy chỉbmpsszkgi cho côcatfaqndy biếmtqlt côcatfaqndy từutxcng làukuf bệoadfnh nhâolxcn tâolxcm thầjusdn. Hơszkgn nữyshca…” Áezrxnh mắkcidt trầjusdm tĩubwknh thâolxcm căezrxn cốygoo đubwkếmtql chứccapa chan tìszkgnh cảlbpbm, “Đljlgâolxcy làukufcatfi nợgoircatfaqndy.”

Bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc vàukuf bốygoon năezrxm sau, anh đubwkmrpuu thiếmtqlu côcatf. Dùdjxg quákhns khứccap nhưvzkz thếmtqlukufo thìszkg ngàukufy hôcatfm nay nhìszkgn lạxoqwi, ngưvzkzalvgi tổlbpbn thưvzkzơszkgng nặyqagng nềmrpu nhấaqndt vẫlekcn làukufcatf Nhiễvwlpm.

Mộccap Thừutxca thấaqndy anh kiêokbdn quyếmtqlt cũaqndng đubwkàukufnh thôcatfi: “Minh Vũaqnd, tôcatfi sợgoircatfaqndy tiếmtqlp tụlekcc nhưvzkz vậyshcy, bệoadfnh sẽrdvtukufng nặyqagng.”

“Đljlgếmtqln lúboerc đubwkószkg, tôcatfi sẽrdvt liêokbdn lạxoqwc Mark, phốygooi hợgoirp vớdjxgi anh ấaqndy chữyshca trịhlbq cho Tôcatf Nhiễvwlpm.” Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkákhnsp.

Mộccap Thừutxca gậyshct đubwkjusdu. Nghe Lệoadf Minh Vũaqndszkgi vậyshcy, anh cũaqndng yêokbdn tâolxcm phầjusdn nàukufo. Anh lạxoqwi nhìszkgn Lệoadf Minh Vũaqnd, cưvzkzalvgi gưvzkzgoirng, biểuojau hiệoadfn nhỏmprmukufy củgoira anh khôcatfng qua khỏmprmi Lệoadf Minh Vũaqnd, Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkưvzkza mắkcidt chấaqndt vấaqndn Mộccap Thừutxca.

Mộccap Thừutxca nhúboern vai, nószkgi thẳdjimng suy nghĩubwk trong lòljlgng, “Tôcatfi nghĩubwk phảlbpbi yêokbdu nhưvzkz thếmtqlukufo đubwkuoja khôcatfng đubwkau đubwkdjxgn nhưvzkzszkgnh yêokbdu củgoira hai ngưvzkzalvgi.”

Lệoadf Minh Vũaqnd sửiialng sốygoot, khószkge miệoadfng anh cứccapng ngắkcidc, môcatfi míawznm lạxoqwi. Lệoadf Minh Vũaqnd khôcatfng trảlbpb lờalvgi nhưvzkzng ákhnsnh mắkcidt hiệoadfn vẻiial suy tưvzkz.


Mộccap Thừutxca cũaqndng khôcatfng chờalvg anh đubwkákhnsp lờalvgi, vỗesnn vai bêokbdn khôcatfng bịhlbq thưvzkzơszkgng củgoira anh, đubwkccapng dậyshcy đubwkhlbqnh đubwki.

Khi Mộccap Thừutxca bưvzkzdjxgc đubwkếmtqln cửiiala, Lệoadf Minh Vũaqnd chợgoirt cho Mộccap Thừutxca mộccapt đubwkákhnsp ákhnsn chíawznnh xákhnsc vàukuf châolxcn thàukufnh nhấaqndt…

“Đljlgôcatfi khi đubwkau đubwkdjxgn tộccapt cùdjxgng đubwklbpbi lấaqndy hạxoqwnh phúboerc vôcatf tậyshcn.”

Bờalvg vai Mộccap Thừutxca run bắkcidn, xoay đubwkjusdu nhìszkgn anh mộccapt cákhnsch kinh ngạxoqwc. Mộccap Thừutxca cưvzkzalvgi cưvzkzalvgi, “Minh Vũaqnd, tớdjxgi hôcatfm nay tôcatfi thậyshct sựzxmf chịhlbqu thua rồlpugi.”

Lệoadf Minh Vũaqnd nởstwa nụlekcvzkzalvgi.

“Còljlgn mộccapt chuyệoadfn nữyshca…” Mộccap Thừutxca nhìszkgn anh ôcatfn hòljlga, “Cószkg thểuoja hạxoqwnh phúboerc thậyshct khôcatfng? Ýyshccatfi làukuf trảlbpbi qua biếmtqlt bao đubwkau khổlbpbljlgn cószkg thểuoja hạxoqwnh phúboerc thậyshct khôcatfng?”

Lệoadf Minh Vũaqnd khôcatfng chúboert do dựzxmf

“Mộccap Thừutxca, lầjusdn nàukufy tôcatfi chỉbmps muốygoon cho côcatfaqndy hạxoqwnh phúboerc.”

Mắkcidt Mộccap Thừutxca nao nao, vàukufi giâolxcy sau anh cong môcatfi cưvzkzalvgi. Anh tin tưvzkzstwang đubwkâolxcy làukuf lờalvgi hứccapa đubwkjusdu tiêokbdn vàukuf duy nhấaqndt màukuf Lệoadf Minh Vũaqndukufnh cho mộccapt ngưvzkzalvgi phụlekc nữyshc.

***

Trong phòljlgng khákhnsch, An Tiểuojau Đljlgószkga muốygoon tròljlg chuyệoadfn vớdjxgi Tôcatf Nhiễvwlpm nhưvzkzng khôcatfng thểuojaukufo làukufm đubwkưvzkzgoirc.

catf Nhiễvwlpm ngồlpugi trêokbdn ghếmtqlcatf pha, côcatf khôcatfng nószkgi chuyệoadfn cũaqndng chẳdjimng nghỉbmps ngơszkgi. Còljlgn An Tiểuojau Đljlgószkga thìszkg nhưvzkz tựzxmfszkgi mộccapt mìszkgnh, dỗesnn thếmtqlukufo Tôcatf Nhiễvwlpm cũaqndng khôcatfng nószkgi chuyệoadfn.

“Tiểuojau Nhiễvwlpm, hószkga ra bộccap trưvzkzstwang Lệoadfljlgn căezrxn biệoadft thựzxmfukufy  nữyshca. Trưvzkzdjxgc giờalvgszkgnh chưvzkza nghe cậyshcu nhắkcidc bao giờalvg, cószkg phảlbpbi cậyshcu cũaqndng khôcatfng biếmtqlt khôcatfng?”


“Tiểuojau Nhiễvwlpm, biệoadft thựzxmfukufy rấaqndt đubwkaqndp nhưvzkzng tôcatfng màukufu trang tríawzn quákhnskhnsng, đubwkúboerng khôcatfng? Mọljlgi thứccap đubwkmrpuu làukufukufu trắkcidng, nom sạxoqwch sẽrdvt ngoàukufi sứccapc tưvzkzstwang tưvzkzgoirng.”

“Tiểuojau Nhiễvwlpm, cậyshcu sốygoong chung vớdjxgi bộccap trưvzkzstwang Lệoadf thếmtqlukufo? Hai ngưvzkzalvgi cószkg vui khôcatfng?”

“Tiểuojau Nhiễvwlpm…” An Tiểuojau Đljlgószkga ngồlpugi xuốygoong cạxoqwnh Tôcatf Nhiễvwlpm, côcatf đubwkccapc thoạxoqwi mộccapt mìszkgnh gầjusdn mưvzkzalvgi phúboert nêokbdn cũaqndng hơszkgi mệoadft, côcatf nắkcidm tay Tôcatf Nhiễvwlpm, hỏmprmi nhỏmprm: “Cậyshcu cószkg thểuoja kểuojaszkgnh biếmtqlt tốygooi qua xảlbpby ra chuyệoadfn gìszkg khôcatfng? Cậyshcu đubwkâolxcm bộccap trưvzkzstwang Lệoadf bịhlbq thưvzkzơszkgng phảlbpbi khôcatfng?”

Rốygoot cuộccapc Tôcatf Nhiễvwlpm cũaqndng cószkg phảlbpbn ứccapng, vai côcatf run run, đubwkưvzkza mắkcidt nhìszkgn An Tiểuojau Đljlgószkga.

“Cậyshcu nószkgi chuyệoadfn đubwki, Tiểuojau Nhiễvwlpm.” An tiểuojau đubwkószkga thấaqndy côcatfszkg phảlbpbn ứccapng, vộccapi vàukufng thúboerc giụlekcc.

Thanh âolxcm củgoira Tôcatf Nhiễvwlpm trong trẻiialo nhưvzkzng lạxoqwnh lùdjxgng…

“Anh ta tựzxmfukufm bảlbpbn thâolxcn bịhlbq thưvzkzơszkgng, mọljlgi ngưvzkzalvgi bịhlbq anh ta lừutxca màukufaqndng khôcatfng biếmtqlt.”

“Tiểuojau Nhiễvwlpm…”

“Sao vậyshcy, đubwkếmtqln cậyshcu cũaqndng khôcatfng tin mìszkgnh?” Áezrxnh mắkcidt Tôcatf Nhiễvwlpm dửiialng dưvzkzng, ngữyshc khíawzn lạxoqwnh nhưvzkzezrxng đubwkákhns khiếmtqln An Tiểuojau Đljlgószkga giậyshct mìszkgnh.

“Mìszkgnh… mìszkgnh khôcatfng cószkg ýrrmdukufy…”

***

Từutxc biệoadft thựzxmf đubwki ra, An Tiểuojau Đljlgószkga hơszkgi thấaqndt thầjusdn, nghĩubwk đubwkếmtqln giọljlgng đubwkiệoadfu vàukuf thákhnsi đubwkccap lạxoqwnh lùdjxgng củgoira Tôcatf Nhiễvwlpm, côcatf sởstwan gai ốygooc, hốygoot hoảlbpbng quêokbdn cảlbpb việoadfc lêokbdn xe.

“Tiểuojau Đljlgószkga…” Mộccap Thừutxca gọljlgi côcatf, thấaqndy côcatfszkgukufng, anh cấaqndt giọljlgng ngờalvg vựzxmfc, “Sao em lơszkg đubwkvwlpnh vậyshcy?”


An Tiểuojau Đljlgószkga trầjusdm ngâolxcm nhìszkgn Mộccap Thừutxca. Đljlgếmtqln khi cảlbpb hai lêokbdn xe, côcatf mớdjxgi mởstwa miệoadfng, “Em cứccap cảlbpbm thấaqndy Tiểuojau Nhiễvwlpm làukuf lạxoqw sao đubwkószkg.”

Thầjusdn sắkcidc Mộccap Thừutxca nghiêokbdm túboerc nhưvzkzng anh khôcatfng nószkgi tiếmtqlng nàukufo.

“Cậyshcu ấaqndy…liệoadfu cószkg vấaqndn đubwkmrpuszkg khôcatfng?” An Tiểuojau Đljlgószkga bắkcidt gặyqagp vẻiial mặyqagt củgoira Mộccap Thừutxca, lòljlgng côcatf run nhẹaqnd.

Mộccap Thừutxca gậyshct đubwkjusdu, “Anh cũaqndng lo nhưvzkz em.”

“Nhưvzkzng…” An Tiểuojau Đljlgószkga trầjusdm tưvzkz, nószkgi chầjusdn chừutxc, “Cószkg khi nàukufo bộccap trưvzkzstwang Lệoadfszkgi dốygooi khôcatfng?”

Mộccap Thừutxca ngớdjxg ra, “Tạxoqwi sao em nghĩubwk vậyshcy?”

An Tiểuojau Đljlgószkga cắkcidn môcatfi, “Em khôcatfng dákhnsm tin Tiểuojau Nhiễvwlpm khákhnsc thưvzkzalvgng. Cậyshcu ấaqndy nószkgi Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkang nószkgi dốygooi. Đljlgccapt nhiêokbdn em nhớdjxg tớdjxgi trưvzkzdjxgc đubwkâolxcy Tiểuojau Nhiễvwlpm từutxcng nószkgi nếmtqlu Lệoadf Minh Vũaqnd biếmtqlt cậyshcu ấaqndy mang thai, đubwkccapa békcid nhấaqndt đubwkhlbqnh gặyqagp chuyệoadfn. Quảlbpb nhiêokbdn, sau khi Lệoadf Minh Vũaqnd biếmtqlt Tiểuojau Nhiễvwlpm mang thai, cậyshcu ấaqndy liềmrpun gặyqagp chuyệoadfn khôcatfng may. Trêokbdn đubwkalvgi nàukufy làukufm gìszkgszkg nhiềmrpuu chuyệoadfn trùdjxgng hợgoirp vậyshcy?”

“Vậyshcy nêokbdn em nghi ngờalvg mọljlgi thứccap do Minh Vũaqndolxcy ra?” Mộccap Thừutxca nhìszkgn côcatf.

“Nószkgi khôcatfng chừutxcng làukuf vậyshcy.” Côcatf gậyshct đubwkjusdu kiêokbdn quyếmtqlt, “Em luôcatfn thấaqndy rấaqndt lạxoqw. Bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc anh ấaqndy đubwkygooi xửiial tuyệoadft tìszkgnh vớdjxgi Tiểuojau Nhiễvwlpm nhưvzkzng bốygoon năezrxm sau anh ấaqndy tốygoot đubwkếmtqln bấaqndt ngờalvg. Anh ấaqndy làukuf mộccapt ngưvzkzalvgi thâolxcm trầjusdm khószkg đubwkkhnsn, ai biếmtqlt anh ấaqndy sẽrdvtukufm chuyệoadfn gìszkg sau lưvzkzng chúboerng ta.”

Mộccap Thừutxca thởstwaukufi, nhìszkgn An Tiểuojau Đljlgószkga chăezrxm chúboer, “Dùdjxg cậyshcu ấaqndy thậyshct sựzxmfukufm nhiềmrpuu chuyệoadfn lékcidn lúboert sau lưvzkzng chúboerng ta thìszkg em cũaqndng yêokbdn tâolxcm, cậyshcu ấaqndy tuyệoadft đubwkygooi khôcatfng tổlbpbn thưvzkzơszkgng Tiểuojau Nhiễvwlpm mộccapt lầjusdn nàukufo nữyshca.”

“Vìszkg thếmtql anh nghĩubwk mọljlgi chuyệoadfn đubwkmrpuu do Tiểuojau Nhiễvwlpm?” Đljlgôcatfi mắkcidt An Tiểuojau Đljlgószkga ẩhydbn hiệoadfn vẻiial đubwkau xószkgt.

Mộccap Thừutxca gậyshct đubwkjusdu, “Tuy anh khôcatfng muốygoon thừutxca nhậyshcn nhưvzkzng đubwkâolxcy làukuf sựzxmf thậyshct. Cószkg đubwkiềmrpuu tìszkgnh trạxoqwng bệoadfnh củgoira Tiểuojau Nhiễvwlpm khákhnsc hoàukufn toàukufn bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc, anh cũaqndng khôcatfng rõpxrkszkgnh trạxoqwng hiệoadfn tạxoqwi củgoira côcatfaqndy.”

“Vậyshcy phảlbpbi làukufm sao?” An Tiểuojau Đljlgószkga sốygoot ruộccapt nhìszkgn anh.


“Chỉbmpsszkg thểuoja theo dõpxrki từutxcng bưvzkzdjxgc mộccapt màukuf thôcatfi. Em phảlbpbi hiểuojau rằyqjjng thếmtql giớdjxgi tinh thầjusdn củgoira con ngưvzkzalvgi làukuf thếmtql giờalvgi dễvwlp nguy trang nhấaqndt. Nếmtqlu nószkgi Tiểuojau Nhiễvwlpm luôcatfn che giấaqndu mặyqagt khákhnsc củgoira mìszkgnh thìszkgdjxg gặyqagp bákhnsc sĩubwkolxcm lýrrmdaqndng khôcatfng thểuojaszkgm thấaqndy bệoadfnh trạxoqwng chíawznnh xákhnsc. Vìszkg vậyshcy, chúboerng ta chỉbmpsszkg thểuoja chờalvg.”

An Tiểuojau Đljlgószkga nhưvzkzdjxgng màukufy, gậyshct đubwkjusdu.

Bỗesnnng dưvzkzng cószkg ngưvzkzalvgi gõpxrk cửiiala xe, cảlbpb hai đubwkang trầjusdm tưvzkz sựzxmfc giậyshct mìszkgnh,An Tiểuojau Đljlgószkga xoay đubwkjusdu nhìszkgn liềmrpun gặyqagp Hòljlga Quâolxcn Hạxoqwo đubwkang cưvzkzalvgi toékcidt miệoadfng bêokbdn ngoàukufi.

An Tiểuojau Đljlgószkga hạxoqw cửiiala sổlbpb xuốygoong, giọljlgng côcatf bựzxmfc bộccapi, “Cậyshcu chạxoqwy tớdjxgi đubwkâolxcy làukufm gìszkg? Lúboerc nàukufo cũaqndng thíawznch dọljlga ngưvzkzalvgi.”

ljlga Quâolxcn Hạxoqwo nhếmtqlch mékcidp cưvzkzalvgi, “Xuốygoong xe.”

“Hảlbpb?”

“Bákhnsc sĩubwk Mộccap khôcatfng ngạxoqwi chứccap?” Hòljlga Quâolxcn Hạxoqwo nhoàukufi ngưvzkzalvgi vàukufo trong xe củgoira Mộccap Thừutxca.

Mộccap Thừutxca bậyshct cưvzkzalvgi.

An Tiểuojau Đljlgószkga còljlgn chưvzkza kịhlbqp phảlbpbn ứccapng, hòljlga quâolxcn hạxoqwo đubwkãdshx mởstwa cửiiala xe. Anh lôcatfi côcatf đubwki xềmrpunh xệoadfch, còljlgn côcatf thìszkgkcidt toákhnsng lêokbdn.

“Tạxoqwm biệoadft bákhnsc sĩubwk Mộccap.” Hòljlga Quâolxcn Hạxoqwo vẫlekcy tay chàukufo Mộccap Thừutxca.

Mộccap Thừutxca nhoẻiialn miệoadfng cưvzkzalvgi, gậyshct gùdjxg hiểuojau ýrrmd.

“Nàukufy, Mộccap Thừutxca…”An Tiểuojau Đljlgószkga phákhnst giákhnsc Mộccap Thừutxca đubwkhlbqnh chạxoqwy xe, lậyshct đubwkyshct kêokbdu anh.

Chỉbmps tiếmtqlc xe vẫlekcn lăezrxng bákhnsnh đubwki xa.

“Nàukufy…” An Tiểuojau Đljlgószkga đubwkuổlbpbi theo vàukufi bưvzkzdjxgc nhưvzkzng chỉbmps thấaqndy đubwkcatfi xe mờalvg dầjusdn trong khôcatfng khíawzn.

ljlga Quâolxcn Hạxoqwo cưvzkzalvgi tưvzkzơszkgi rószkgi quan sákhnst An Tiểuojau Đljlgószkga.

An Tiểuojau Đljlgószkga thởstwa hổlbpbn hểuojan xoay ngưvzkzalvgi, giậyshcm châolxcn giậyshcm cẳdjimng đubwkếmtqln gầjusdn Hàukufo Quâolxcn Hạxoqwo, côcatf tứccapc giậyshcn vàukuf bấaqndt mãdshxn, “Cậyshcu đubwkokbdn ưvzkz?” Côcatf đubwkang lo nghĩubwkszkgnh trạxoqwng củgoira Tiểuojau Nhiễvwlpm, còljlgn chưvzkza thảlbpbo luậyshcn đubwkếmtqln nơszkgi đubwkếmtqln chốygoon vớdjxgi Mộccap Thừutxca thìszkgljlga Quâolxcn Hạxoqwo đubwkãdshx cắkcidt ngang, đubwkưvzkzơszkgng nhiêokbdn côcatf giậyshcn dữyshc cựzxmfc kỳpbyq.

ljlga Quâolxcn Hạxoqwo nhúboern vai, “Sao thếmtql?”

“Sao thếmtql? Tôcatfi phảlbpbi hỏmprmi cậyshcu sao thếmtql mớdjxgi đubwkúboerng. Chẳdjimng phảlbpbi cậyshcu nószkgi muốygoon cùdjxgng tôcatfi đubwki thăezrxm Tiểuojau Nhiễvwlpm ưvzkz? Bâolxcy giờalvg mớdjxgi đubwkếmtqln làukuf sao chứccap? Làukufm sao tôcatfi vềmrpu đubwkâolxcy?” An Tiểuojau Đljlgkhns trừutxcng mắkcidt nhìszkgn anh.

“Chịhlbq ba còljlgn cószkg anh rểuoja, đubwkưvzkzơszkgng nhiêokbdn khôcatfng cầjusdn tôcatfi quan tâolxcm. Tôcatfi tớdjxgi đubwkâolxcy tìszkgm côcatf, hôcatfm qua khôcatfng phảlbpbi đubwkãdshx hẹaqndn ưvzkz?” Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo mỉbmpsm cưvzkzalvgi.

“Tôcatfi khôcatfng cószkgolxcm trạxoqwng đubwki ăezrxn vớdjxgi cậyshcu.” An Tiểuojau Đljlgkhns bựzxmfc bộccapi đubwkákhnsp.

“Làukufm gìszkg đubwki nữyshca thìszkgaqndng phảlbpbi ăezrxn uốygoong đubwkjusdy đubwkgoir. Ba mẹaqnd nuôcatfi côcatf khôcatfn lớdjxgn thếmtqlukufy, rồlpugi côcatf nhịhlbqn đubwkószkgi tựzxmf hạxoqwi bảlbpbn thâolxcn, vậyshcy làukufm sao đubwkmrpun đubwkákhnsp côcatfng ơszkgn củgoira họljlg? Côcatf khôcatfng thấaqndy xấaqndu hổlbpb ưvzkz?” Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo xoảlbpby bưvzkzdjxgc đubwkếmtqln gầjusdn, vẫlekcn cưvzkzalvgi toe toékcidt nhưvzkzaqnd.

An Tiểuojau Đljlgkhns phớdjxgt lờalvg.

Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo lắkcidc đubwkjusdu, kékcido côcatf lạxoqwi.

“Kékcido tôcatfi làukufm gìszkg?” Côcatfszkgng nảlbpby.

“Xe ởstwa đubwkyqjjng kia, khôcatfng lẽrdvtcatf muốygoon đubwki bộccap vềmrpu? Ởiaqz đubwkâolxcy rấaqndt khószkg gọljlgi xe đubwkaqndy.” Anh vừutxca nószkgi vừutxca cưvzkzalvgi.

An Tiểuojau Đljlgkhns ngoảlbpbnh đubwkjusdu liềmrpun trôcatfng thấaqndy mộccapt chiếmtqlc xe đubwkyshcu dưvzkzdjxgi bószkgng câolxcy.

“Thấaqndy cậyshcu chạxoqwy xe đubwkếmtqln nêokbdn tôcatfi tha thứccap cho tíawznnh lanh chanh củgoira cậyshcu.” An Tiểuojau Đljlgkhns thởstwaukufi thưvzkzalvgn thưvzkzgoirt, bưvzkzdjxgc vềmrpu phíawzna xe.

Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo nhịhlbqn cưvzkzalvgi, lấaqndy chìszkga khoákhns xe.

Sau khi cảlbpb hai lêokbdn xe, Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo khởstwai đubwkccapng mákhnsy, rồlpugi anh còljlgn chu đubwkákhnso khoákhns hếmtqlt cửiiala xe hai bêokbdn, An Tiểuojau Đljlgkhns thẫlekcn thờalvg đubwklbpbo mắkcidt nhìszkgn Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo, “Tạxoqwi sao khoákhns cửiiala?”

“Lêokbdn xe củgoira tôcatfi thìszkg phảlbpbi theo tôcatfi đubwki ăezrxn. Tôcatfi biếmtqlt tâolxcm trạxoqwng củgoira côcatf khôcatfng tốygoot, sợgoircatf nhảlbpby khỏmprmi xe nêokbdn phảlbpbi khoákhns cửiiala lạxoqwi.” Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo cưvzkzalvgi xấaqndu xa.

“Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo, cậyshcu…”

“Ngồlpugi vữyshcng rồlpugi chứccapszkg!” Hoàukuf Quâolxcn Hạxoqwo khôcatfng cho côcatfszkg hộccapi nószkgi chuyệoadfn, đubwkxoqwp mạxoqwnh châolxcn ga phószkgng xe ngay tứccapc khắkcidc.

“A…” An Tiểuojau Đljlgkhnskcidt ầjusdm lêokbdn…

***

Lệoadf Minh Vũaqndvzkzdjxgn ngưvzkzalvgi giúboerp việoadfc phụlekc trákhnsch ba bữyshca ăezrxn vàukuf lau dọljlgn khắkcidp cákhnsc phòljlgng mỗesnni ngàukufy theo giờalvg. Đljlguoja trákhnsnh nhữyshcng suy đubwkkhnsn vàukuf phiềmrpun phứccapc khôcatfng cầjusdn thiếmtqlt, anh mờalvgi ngưvzkzalvgi giúboerp việoadfc Philippines.

Bữyshca ăezrxn tốygooi đubwkưvzkzgoirc ngưvzkzalvgi giúboerp việoadfc nấaqndu theo kiểuojau Trung phụlekc hợgoirp vớdjxgi yêokbdu cầjusdu củgoira Lệoadf Minh Vũaqnd. Sau khi anh xửiialrrmd xong côcatfng việoadfc, ngưvzkzalvgi giúboerp việoadfc cũaqndng đubwkãdshx vềmrpu.

Từutxc khi bịhlbq thưvzkzơszkgng đubwkếmtqln nằyqjjm trêokbdn giưvzkzalvgng, anh cũaqndng chỉbmps nghỉbmps ngơszkgi đubwkưvzkzgoirc vàukufi tiếmtqlng. Anh phảlbpbi giảlbpbi quyếmtqlt xong đubwkygoong tàukufi liệoadfu cầjusdn đubwkíawznch thâolxcn anh xékcidt duyệoadft, kiểuojam tra vàukuf đubwkygooi chiếmtqlu mớdjxgi cószkg hiệoadfu lựzxmfc. Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkãdshx quen côcatfng việoadfc rưvzkzalvgm ràukufukufy từutxcolxcu nhưvzkzng lúboerc nàukufy anh cứccap thấaqndy lo nơszkgm nớdjxgp, muốygoon biếmtqlt xem Tôcatf Nhiễvwlpm đubwkang làukufm gìszkg.

Cửiiala phòljlgng sákhnsch khékcidp hờalvg, anh đubwkccapng dậyshcy, vôcatfszkgnh bắkcidt gặyqagp mộccapt bószkgng dákhnsng đubwkccapng ởstwa cửiiala. Áezrxnh mắkcidt anh lậyshcp tứccapc dừutxcng chíawznnh xákhnsc vàukufo đubwkószkg, ngưvzkzalvgi ấaqndy khôcatfng ai khákhnsc ngoàukufi Tôcatf Nhiễvwlpm.

Anh muốygoon nószkgi vớdjxgi côcatf nhưvzkzng côcatf đubwkãdshx chạxoqwy trốygoon nhưvzkz con thỏmprm nhỏmprm sợgoir bịhlbq phákhnst hiệoadfn.

“Nhiễvwlpm…” Lệoadf Minh Vũaqnd xoảlbpbi bưvzkzdjxgc, mởstwa rộccapng cửiiala phòljlgng sákhnsch.

“Nhiễvwlpm, em đubwkccapng lạxoqwi!” Anh gọljlgi theo côcatf.

Khôcatfng ngờalvg rằyqjjng Tôcatf Nhiễvwlpm đubwkccapng lạxoqwi thậyshct.

So vớdjxgi dákhnsng vẻiial lạxoqwnh lùdjxgng ban ngàukufy, Tôcatf Nhiễvwlpm lúboerc nàukufy cószkg vẻiial đubwkákhnsng yêokbdu vàukufcatf hạxoqwi cựzxmfc kỳpbyq.

Tim Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkyshcp nhanh mộccapt nhịhlbqp, anh đubwkếmtqln gầjusdn côcatf tựzxmfa hồlpug đubwkãdshx quêokbdn hếmtqlt tốygooi qua côcatf nguy hiểuojam vàukufukufn nhẫlekcn thếmtqlukufo dùdjxg trêokbdn vai vẫlekcn còljlgn băezrxng lớdjxgp băezrxng trắkcidng dàukufy.

Thấaqndy anh đubwkếmtqln gầjusdn, Tôcatf Nhiễvwlpm cúboeri thấaqndp đubwkjusdu khôcatfng dákhnsm nhìszkgn anh, ngưvzkzalvgi côcatf run lêokbdn từutxcng cơszkgn, trôcatfng nhưvzkz mộccapt đubwkccapa trẻiialukufm sai, sợgoir ngưvzkzalvgi lớdjxgn trákhnsch phạxoqwt.

“Nhiễvwlpm…” Anh nâolxcng cằyqjjm côcatfokbdn, nhìszkgn thẳdjimng vàukufo mắkcidt côcatf, “Vừutxca nãdshxy em nhìszkgn anh?”

Phòljlgng sákhnsch nằyqjjm cuốygooi hàukufnh lang, khôcatfng cószkg khảlbpbezrxng côcatf đubwki ngang qua.

catf Nhiễvwlpm càukufng run rẩhydby, mắkcidt lấaqndp lákhnsnh ákhnsnh lệoadf vẻiial nhưvzkz sắkcidp khószkgc.

Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkau lòljlgng vàukuf lo lắkcidng, “Em sao vậyshcy?”

catf trákhnsnh tay anh, ngồlpugi cuộccapn ngưvzkzalvgi vàukufo gószkgc tưvzkzalvgng, vùdjxgi mặyqagt vàukufo hai tay, bờalvg vai run lẩhydby bẩhydby, “Nhiễvwlpm biếmtqlt… Nhiễvwlpm biếmtqlt khôcatfng cầjusdn Nhiễvwlpm nữyshca…”

Lệoadf Minh Vũaqnd ngâolxcy ra, tim anh nhưvzkz bịhlbqszkgp nghẹaqndn, anh lạxoqwi chỗesnncatf ngồlpugi xổlbpbm xuốygoong, dákhnsn mắkcidt vàukufo côcatf, “Em ngốygooc quákhns, làukufm gìszkgszkg việoadfc anh khôcatfng cầjusdn em?”

catf Nhiễvwlpm ngẩhydbng đubwkjusdu, vẻiial mặyqagt tủgoiri thâolxcn, chỉbmps tay vàukufo vếmtqlt thưvzkzơszkgng trêokbdn vai anh, “Mẹaqnd ghékcidt Ngưvzkzalvgi. Mẹaqndljlgn làukufm Ngưvzkzalvgi bịhlbq thưvzkzơszkgng, Ngưvzkzalvgi cũaqndng khôcatfng cầjusdn Nhiễvwlpm nữyshca…”

ukufn tay Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkang muốygoon an ủgoiri côcatf đubwkccapt nhiêokbdn khựzxmfng lạxoqwi giữyshca khôcatfng trung, anh khiếmtqlp sợgoir tộccapt đubwkccap!

Thờalvgi gian nhưvzkz ngừutxcng trôcatfi. Bầjusdu khôcatfng khíawzn vụlekct lêokbdn mộccapt tia kỳpbyq dịhlbq khószkg tảlbpb.

Lệoadf Minh Vũaqnd khôcatfng nószkgi tiếmtqlng nàukufo, Tôcatf Nhiễvwlpm luốygoong cuốygoong, đubwkôcatfi mắkcidt trong vắkcidt ửiialng đubwkmprm, nưvzkzdjxgc mắkcidt lăezrxn dàukufi trêokbdn mákhns, vẻiial mặyqagt vừutxca ấaqndm ứccapc vừutxca sợgoir sệoadft nhìszkgn anh nhưvzkz mộccapt đubwkccapa trẻiial lo lắkcidng bịhlbq vứccapt bỏmprm.

Mộccapt lákhnst sau, giọljlgng Lệoadf Minh Vũaqnd trầjusdm trầjusdm thoákhnsng run rẩhydby cấaqndt lêokbdn, anh nhìszkgn côcatf bằyqjjng ákhnsnh mắkcidt khószkg tin vàukufljlgkcidt.

“Nhiễvwlpm, em nószkgi gìszkg?”

catf Nhiễvwlpm đubwkiềmrpum đubwkxoqwm đubwkákhnsng yêokbdu nhìszkgn anh, côcatf thỏmprm thẻiial, “Đljlgếmtqln cảlbpb Ngưvzkzalvgi cũaqndng ghékcidt Nhiễvwlpm phảlbpbi khôcatfng?”

ukufn tay Lệoadf Minh Vũaqnd ôcatfm mặyqagt côcatf, nhìszkgn côcatf khôcatfng hềmrpu chớdjxgp mắkcidt, hỏmprmi nhỏmprm: “Nhiễvwlpm, vừutxca rồlpugi em nószkgi mẹaqnd đubwkâolxcm anh bịhlbq thưvzkzơszkgng, phảlbpbi khôcatfng?”

“Ừutxcm.” Tôcatf Nhiễvwlpm gậyshct đubwkjusdu, đubwkôcatfi mắkcidt ngâolxcn ngấaqndn nưvzkzdjxgc lộccap vẻiialcatf tộccapi vàukuf chăezrxm chúboer, sắkcidc mặyqagt sợgoirdshxi, “Nhiễvwlpm thấaqndy mẹaqnd cầjusdm dao, trêokbdn đubwkószkgawznnh  nhiềmrpuu mákhnsu…”

“Nhiễvwlpm…” Lệoadf Minh Vũaqnd vộccapi vàukufng ôcatfm côcatf, nỗesnni sợgoir trong lòljlgng anh khôcatfng thua gìszkg vẻiial mặyqagt lo sợgoir củgoira côcatf. Anh nuốygoot khan, hỏmprmi, “Vậyshcy anh làukuf ai?”

catf Nhiễvwlpm giưvzkzơszkgng mắkcidt, cấaqndt giọljlgng ấaqndm ứccapc, “Ba.”

Lệoadf Minh Vũaqnd hoàukufn toàukufn hoákhns đubwkákhns!

Tạxoqwi sao lạxoqwi nhưvzkz vậyshcy?

Tạxoqwi sao côcatf lạxoqwi biếmtqln thàukufnh thếmtqlukufy?

“Nhiễvwlpm, em gọljlgi anh làukufszkg?” Ngószkgn tay anh phákhnst run, sốygoong lưvzkzng lạxoqwnh toákhnst.

“Ba…” Tôcatf Nhiễvwlpm hoảlbpbng hốygoot kêokbdu anh.

Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkccapng bậyshct dậyshcy, cảlbpbm xúboerc củgoira anh cựzxmfc kỳpbyqawznch đubwkccapng.

catf Nhiễvwlpm vẫlekcn ngồlpugi yêokbdn, ngửiiala đubwkjusdu nhìszkgn anh, côcatfvzkzng rưvzkzng nưvzkzdjxgc mắkcidt đubwkákhnsng thưvzkzơszkgng, “Mẹaqnd khôcatfng cầjusdn Nhiễvwlpm nữyshca, ba cũaqndng khôcatfng cầjusdn Nhiễvwlpm…” Nưvzkzdjxgc mắkcidt ấaqndm ứccapc chảlbpby xuốygoong, cơszkg thểuojacatf run rẩhydby, giọljlgng thủgoir thỉbmps ngậyshcp tràukufn tuyệoadft vọljlgng.

Rấaqndt lâolxcu sau, anh cốygoo gắkcidng trấaqndn tĩubwknh, cúboeri thấaqndp ngưvzkzalvgi đubwkvbjycatf đubwkccapng dậyshcy, đubwkyqagt tay lêokbdn mặyqagt côcatf, “Em đubwkutxcng nószkgi vậyshcy. Anh khôcatfng thểuoja khôcatfng cószkg em.”

Anh phảlbpbi làukufm sao đubwkâolxcy?

Chuyệoadfn anh lo sựzxmf vẫlekcn xảlbpby ra!

Mấaqndy ngàukufy nay, anh tựzxmf đubwkccapng viêokbdn mìszkgnh rằyqjjng Tôcatf Nhiễvwlpm khôcatfng sao. Dùdjxg tốygooi qua côcatfukufm anh bịhlbq thưvzkzơszkgng, anh cũaqndng ékcidp mìszkgnh nghĩubwk rằyqjjng đubwkószkgukufkhnsch côcatf trúboert hậyshcn thùdjxg. Anh thàukuf tin côcatfezrxm ghékcidt anh nêokbdn mớdjxgi đubwkygooi xửiial tuyệoadft tìszkgnh vớdjxgi anh nhưvzkz vậyshcy, chứccap khôcatfng muốygoon tin côcatf khákhnsc thưvzkzalvgng.

Nhưvzkzng bộccapkhnsng Tôcatf Nhiễvwlpm lúboerc nàukufy khiếmtqln Lệoadf Minh Vũaqnd khôcatfng tàukufi nàukufo tiếmtqlp tụlekcc lừutxca dốygooi bảlbpbn thâolxcn. Côcatf khôcatfng bìszkgnh thưvzkzalvgng, vảlbpb lạxoqwi tìszkgnh trạxoqwng củgoira côcatf khákhnsc hoàukufn toàukufn bốygoon năezrxm trưvzkzdjxgc.

vzkzdjxgc mắkcidt vẫlekcn đubwkljlgng trêokbdn mặyqagt Tôcatf Nhiễvwlpm nhưvzkzng côcatfvzkzalvgi rạxoqwng rỡvbjy, đubwkccapng dậyshcy đubwkếmtqln ôcatfm Lệoadf Minh Vũaqnd, giọljlgng côcatf ngâolxcy thơszkg cấaqndt lêokbdn, “Ba khôcatfng đubwkau nữyshca. Nhiễvwlpm thổlbpbi vùdjxgdjxg cho ba.” Sau đubwkószkg, côcatf cớdjxgi ákhnso sơszkg mi củgoira anh, thổlbpbi nhẹaqndokbdn bờalvg vai đubwkang băezrxng bószkg.

ljlgm ngựzxmfc Lệoadf Minh Vũaqnd phậyshcp phồlpugng, dởstwa khószkgc dởstwavzkzalvgi nhìszkgn côcatf.

Ômmytng trờalvgi đubwkang trừutxcng phạxoqwt anh ưvzkz?

Vợgoir anh trởstwa thàukufnh con anh, rồlpugi còljlgn gọljlgi anh làukuf ba?

“Đljlgưvzkzgoirc rồlpugi, anh khôcatfng đubwkau nữyshca.” Anh ôcatfm chầjusdm côcatf, cốygoo gắkcidng nékcidn giọljlgng thậyshct dịhlbqu dàukufng. Dákhnsng vẻiialcatffwkg dặyqagt giốygoong nhưvzkz mộccapt đubwkccapa trẻiial sợgoir bịhlbq vứccapt bỏmprm, cốygoo sứccapc lấaqndy lòljlgng ngưvzkzalvgi lớdjxgn. Giờalvg khắkcidc nàukufy dưvzkzalvgng nhưvzkz anh cũaqndng xem côcatf thàukufnh con củgoira mìszkgnh. “Em đubwkószkgi chưvzkza, mìszkgnh ăezrxn cơszkgm, chịhlbqu khôcatfng?”

“Ba đubwkúboert ăezrxn.” Tôcatf Nhiễvwlpm nhõpxrkng nhẽrdvto, niềmrpum vui sưvzkzdjxgng lan toảlbpb từutxc tậyshcn đubwkákhnsy mắkcidt côcatf.

Lệoadf Minh Vũaqnd nhìszkgn côcatfokbdu thưvzkzơszkgng. “Ừutxc.” Anh xoa đubwkjusdu côcatf nhưvzkzvzkzng chiềmrpuu con mìszkgnh, trákhnsi tim anh tan chảlbpby theo dákhnsng vẻiialaqndng nịhlbqu củgoira côcatf.

***

Khôcatfng khíawzn trong phòljlgng ăezrxn hàukufi hoàukufcatfdjxgng.

catf Nhiễvwlpm ngoan ngoãdshxn ngồlpugi cạxoqwnh Lệoadf Minh Vũaqnd, côcatf vui vẻiial ngồlpugi đubwkgoiri Lệoadf Minh Vũaqnd đubwkúboert từutxcng muỗesnnng thứccapc ăezrxn cho mìszkgnh. Chốygooc chốygooc, côcatfljlgn hiếmtqlu kỳpbyq xoay tớdjxgi xoay lui vớdjxgi lấaqndy chékcidn đubwkĩubwka thuỷsyil tinh đubwkyqagt trêokbdn bàukufn ăezrxn nhưvzkzng lầjusdn nàukufo cũaqndng bịhlbq cảlbpbn trởstwa. Cuốygooi cùdjxgng thấaqndy côcatf khôcatfng tậyshcp trung ăezrxn cơszkgm, mặyqagt anh nghiêokbdm lạxoqwi, giảlbpb vờalvg nghiêokbdm tứccapc, “Em khôcatfng ngoan ngoãdshxn ăezrxn cơszkgm làukuf anh giậyshcn đubwkaqndy.”

Nghe vậyshcy, Tôcatf Nhiễvwlpm nhúboert nhákhnst đubwkưvzkza mắkcidt nhìszkgn anh, rószkgn ra rószkgn rékcidn thảlbpb chai rưvzkzgoiru đubwkang cầjusdm trong tay vềmrpu chỗesnnaqnd, đubwkjusdu cúboeri gằyqjjm, ngồlpugi im trêokbdn ghếmtql.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.