Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 10-Chương 10 : Cầu Hôn Lần Thứ Hai

    trước sau   

lydp biệjokmt thựhptw, Lệjokm Minh Vũwmog đwiqwãkzet vềewzn nhàlydp từnehc sớgtjim. Cóqnhr lẽelyo thấqlmgy Tôwjer Nhiễkazem muộkazen quámaerbpfun chưeddla vềewzn, anh cầivorm lấqlmgy chìkjzsa khoámaer xe, đwiqwbcysnh đwiqwi ra ngoàlydpi. Tôwjer Nhiễkazem đwiqwúyhcbng lúyhcbc đwiqwi vàlydpo, trôwjerng thấqlmgy vậljaly, côwjerhulki bấqlmgt ngờkzet, “Anh đwiqwbcysnh ra ngoàlydpi?”

Lệjokm Minh Vũwmog ngoảpknunh đwiqwivoru nhìkjzsn côwjer, anh mỉsoccm cưeddlkzeti, cấqlmgt chìkjzsa khoámaer vềewzn chỗxfmkwmog, “Khôwjerng, anh đwiqwbcysnh đwiqwi tìkjzsm em.” Anh kéjtnto côwjer lạmaeri quan sámaert mộkazet lưeddlrhnlt từnehc trêeddln xuốmwqyng dưeddlgtjii, “Em đwiqwi đwiqwâizklu thếwqgx?”

“Chẳjtntng phảpknui em đwiqwãkzet gọkazei đwiqwiệjokmn thoạmaeri bámaero em đwiqwếwqgxn nhàlydplydp ăwjern bámaernh gạmaero àlydp?” Tôwjer Nhiễkazem đwiqwwqgx anh kéjtnto mìkjzsnh, côwjer nhìkjzsn thẳjtntng vàlydpo đwiqwôwjeri mắhavrt đwiqwen ôwjern hoàlydp củelyqa anh.

Lệjokm Minh Vũwmog nởahyp nụslczeddlkzeti nuôwjerng chiềewznu, anh cũwmogng khôwjerng hỏeypoi thêeddlm.

lydpn đwiqwêeddlm buôwjerng xuốmwqyng, bao phủelyq khắhavrp nơhulki, bầivoru trờkzeti sau cơhulkn mưeddla sámaerng sủelyqa vàlydp trong veo nhưeddl đwiqwôwjeri mắhavrt củelyqa trẻzqdb con, sámaerng lấqlmgp lámaernh muôwjern vàlydpn vìkjzs sao.

Sau khi ăwjern tốmwqyi, Tôwjer Nhiễkazem tựhptw tay xay hạmaert càlydp phêeddl, pha cho anh uốmwqyng. Côwjerfygb cửwmoga phòbpfung sámaerch hai tiếwqgxng, bêeddln trong vọkazeng ra tiếwqgxng nóqnhri dễkaze nghe…


“Vàlydpo đwiqwi.”

wjer đwiqwaafuy cửwmoga bưeddlgtjic vàlydpo, mùkjzsi càlydp phêeddl thơhulkm nồhwsqng cũwmogng ùkjzsa theo vàlydpo trong.

Lệjokm Minh Vũwmog kinh ngạmaerc, anh vộkazei nhậljaln lấqlmgy ly càlydp phêeddl, cấqlmgt giọkazeng nồhwsqng hậljalu, “Em mang lêeddln cho anh làlydpm gìkjzs?”

“Ly càlydp phêeddllydpy làlydp do tựhptw em pha cho anh. Anh nếwqgxm thửwmog đwiqwi.” Miệjokmng Tôwjer Nhiễkazem nhếwqgxch lêeddln mộkazet đwiqwưeddlkzetng cong dịbcysu dàlydpng.

Đlyknôwjeri mắhavrt Lệjokm Minh Vũwmog loéjtnt vẻzqdb mừnehcng rỡkqab, “Thậljalt khôwjerng?” Anh uốmwqyng ngay mộkazet hớgtjip, gậljalt đwiqwivoru lia lịbcysa, “Ngon quámaer.”

“Khen cho cóqnhr phảpknui khôwjerng?” Tôwjer Nhiễkazem cưeddlkzeti toe toéjtntt.

“Làlydpm gìkjzsqnhr!” Lệjokm Minh Vũwmog đwiqwaprmt ly càlydp phêeddl xuốmwqyng bàlydpn, anh kéjtnto côwjer ngồhwsqi xuốmwqyng ghếwqgxwjer pha, mỉsoccm cưeddlkzeti nhìkjzsn côwjer, “Em thấqlmgy anh giốmwqyng nóqnhri dốmwqyi khôwjerng?”

“Làlydpm sao em biếwqgxt đwiqwưeddlrhnlc? Con ngưeddlkzeti anh lòbpfung dạmaer thâizklm sâizklu khóqnhr đwiqwmaern, ai biếwqgxt anh nóqnhri câizklu làlydp thậljalt, câizklu nàlydpo làlydp giảpknu?” Tôwjer Nhiễkazem ngoan ngoãkzetn ngồhwsqi bêeddln cạmaernh anh, côwjer cốmwqykjzsnh chòbpfung ghẹprqio anh.

Lệjokm Minh Vũwmog nhílydpu màlydpy, “Em thấqlmgy anh nóqnhri gìkjzs lừnehca em?”

“Lẽelyolydpo anh chỉsocc toàlydpn nóqnhri thậljalt vớgtjii em?” Tôwjer Nhiễkazem tranh cãkzeti.

“Chuyệjokmn nàlydpy thìkjzs…”Anh giảpknu vờkzet trầivorm tưeddl, “Đlyknôwjeri khi cũwmogng khóqnhr trámaernh lờkzeti nóqnhri dốmwqyi thiệjokmn ýwcng.”

wjer Nhiễkazem bậljalt cưeddlkzeti.

eddlgtjii ámaernh đwiqwègitzn ấqlmgm ámaerp, nụslczeddlkzeti củelyqa côwjer hếwqgxt sứqgrpc cuốmwqyn húyhcbt, Lệjokm Minh Vũwmog nhìkjzsn đwiqwếwqgxn xao xuyếwqgxn, anh khôwjerng néjtntn nổrrqci tìkjzsnh cảpknum, cúyhcbi thấqlmgp đwiqwivoru hôwjern côwjer. Tôwjer Nhiễkazem cũwmogng khôwjerng néjtnt trámaernh, côwjer nhắhavrm mắhavrt chờkzet đwiqwrhnli. Sau mộkazet nụslczwjern triềewznn miêeddln, gưeddlơhulkng mặaprmt côwjer đwiqweypo bừnehcng.


Lệjokm Minh Vũwmog hiếwqgxm khi trôwjerng thấqlmgy dámaerng vẻzqdb dịbcysu hiềewznn củelyqa côwjer, anh lưeddlu luyếwqgxn nhìkjzsn côwjer.

Thấqlmgy anh nhìkjzsn mìkjzsnh khôwjerng chớgtjip mắhavrt, Tôwjer Nhiễkazem xấqlmgu hổrrqc cụslczp mắhavrt, côwjerqnhri nhỏeypolydpu, “Anh nóqnhri anh muốmwqyn chăwjerm sóqnhrc em cảpknu đwiqwkzeti, thậljalt khôwjerng?”

Mắhavrt Lệjokm Minh Vũwmog xao đwiqwkazeng muôwjern vàlydpn cảpknum xúyhcbc…

“Dĩnhsv nhiêeddln.”

wjer Nhiễkazem rủelyq mi, “Nhưeddlng nếwqgxu em từnehcng làlydpm hạmaeri anh thìkjzs sao?”

Lệjokm Minh Vũwmog sửwmogng sốmwqyt, anh cưeddlkzeti véjtnto mũwmogi côwjer, “Bốmwqyn năwjerm trưeddlgtjic vàlydp bốmwqyn năwjerm sau, anh đwiqwewznu tổrrqcn thưeddlơhulkng em. Nếwqgxu em cóqnhrlydpm hạmaeri anh thìkjzs anh vẫmsezn còbpfun nợrhnl em.”

“Khôwjerng, làlydp em nợrhnl anh mớgtjii đwiqwúyhcbng.” Tôwjer Nhiễkazem đwiqwámaerp ngay.

Lệjokm Minh Vũwmog nhìkjzsn côwjer, đwiqwámaery mắhavrt anh hiệjokmn lêeddln mộkazet tia chầivorn chờkzet. Anh kéjtnto côwjerlydpo lòbpfung, nâizklng cằhavrm côwjereddln, thủelyq thỉsocc hỏeypoi côwjer, “Em nợrhnl anh cámaeri gìkjzs?”

wjer Nhiễkazem hámaer to miệjokmng, giọkazeng anh rấqlmgt thấqlmgp rấqlmgt nhẹprqi nhưeddlng thấqlmgp thoámaerng mộkazet tia chấqlmgt vấqlmgn. Câizklu nóqnhri củelyqa côwjer đwiqwãkzet khiếwqgxn anh chúyhcb ýwcng.

wjer Nhiễkazem khôwjerng thốmwqyt thàlydpnh lờkzeti. Côwjer muốmwqyn nóqnhri hếwqgxt tấqlmgt cảpknu vớgtjii anh, côwjer muốmwqyn hỏeypoi anh cảpknum thấqlmgy thếwqgxlydpo khi đwiqwmwqyi diệjokmn vớgtjii kẻzqdb thùkjzslydpwjer, nhưeddlng mọkazei câizklu hỏeypoi củelyqa côwjer đwiqwewznu biếwqgxn mấqlmgt trong vẻzqdb dịbcysu dàlydpng củelyqa anh.

“Khôwjerng, em cảpknum thấqlmgy em thiếwqgxu anh rấqlmgt nhiềewznu…thờkzeti gian.” Côwjer trảpknu lờkzeti thìkjzs thàlydpo, rồhwsqi chủelyq đwiqwkazeng sàlydp vàlydpo lòbpfung anh, giang tay ôwjerm chặaprmt thắhavrt lưeddlng củelyqa anh.

Nếwqgxu anh khôwjerng muốmwqyn nhắhavrc, côwjerwmogng khôwjerng đwiqwewzn cậljalp. Nếwqgxu cóqnhr thểwqgx, côwjer chỉsocc muốmwqyn dùkjzsng phầivorn đwiqwkzeti còbpfun lạmaeri củelyqa mìkjzsnh đwiqwwqgxkjzs đwiqwhavrp cho anh. Sau khi biếwqgxt sựhptw thậljalt, nỗxfmki oámaern hậljaln củelyqa côwjer vớgtjii anh đwiqwãkzet tiêeddlu tan, côwjer chỉsoccbpfun cảpknum thấqlmgy tiếwqgxc nuốmwqyi vàlydp hốmwqyi lỗxfmki.

Lệjokm Minh Vũwmog khôwjerng hiểwqgxu suy nghĩnhsv củelyqa côwjer. Anh chỉsocc thấqlmgy tốmwqyi nay côwjer quámaer mứqgrpc đwiqwámaerng yêeddlu vàlydp đwiqwiềewznm đwiqwmaerm, tim anh rạmaero rựhptwc nhưeddl bịbcysgitzo càlydpo. Lệjokm Minh Vũwmog siếwqgxt chặaprmt cámaernh tay, anh cúyhcbi thấqlmgp đwiqwivoru nhẹprqi đwiqwaprmt nụslczwjern lêeddln tóqnhrc côwjer


“Chúyhcbng ta đwiqwi đwiqwăwjerng kýwcng kếwqgxt hôwjern đwiqwưeddlrhnlc khôwjerng em?” Anh hỏeypoi lílydp nhílydp.

wjer Nhiễkazem ngẩaafung đwiqwivoru, mắhavrt côwjermaerng lấqlmgp lámaernh nhưeddl ngàlydpn vìkjzs sao.

“Hoàlydp Vy bìkjzsnh an vôwjer sựhptwlydp em.” Anh nóqnhri, mộkazet tia nưeddlơhulkng chiềewznu vụslczt qua mắhavrt anh.

“Em biếwqgxt.” Tôwjer Nhiễkazem nhìkjzsn xuốmwqyng, “Hôwjerm nay chịbcysqlmgy đwiqwãkzet đwiqwếwqgxn tìkjzsm em.”

Vẻzqdb ngạmaerc nhiêeddln quéjtntt qua mắhavrt Lệjokm Minh Vũwmog.

wjer Nhiễkazem lạmaeri ngưeddlgtjic lêeddln, đwiqwóqnhrn nhậljaln ámaernh mắhavrt củelyqa anh, “Hoàlydp Vy bìkjzsnh an vôwjer sựhptw, anh sẽelyoqnhr việjokmc ưeddl?”

Anh cưeddlkzeti, “Tạmaeri sao lạmaeri hỏeypoi vậljaly?”

“Em biếwqgxt anh đwiqwãkzet bỏeypohulk hộkazei đwiqwámaernh đwiqwrrqc Hạmaer Minh Hàlydp.”

“Anh cóqnhr thểwqgx hiểwqgxu thàlydpnh em đwiqwang lo lắhavrng cho anh khôwjerng?” Khoéjtnt mắhavrt Lệjokm Minh Vũwmog hiệjokmn ýwcngeddlkzeti thậljalt sâizklu.

wjer Nhiễkazem cũwmogng khôwjerng giấqlmgu diếwqgxm, côwjerqnhri thẳjtntng thắhavrn, “Đlyknúyhcbng vậljaly, em lo lắhavrng, rấqlmgt lo lắhavrng cho anh.”

izklu nóqnhri củelyqa côwjer nhưeddllydpm tan chảpknuy trámaeri tim Lệjokm Minh Vũwmog, anh ôwjerm chặaprmt côwjer, chỉsocc muốmwqyn hoàlydp nhậljalp côwjerlydpo mámaeru thịbcyst củelyqa mìkjzsnh, “Nhiễkazem, em biếwqgxt anh chờkzet em nóqnhri câizklu nàlydpy bao lâizklu rồhwsqi khôwjerng?”

Tiếwqgxng tim đwiqwljalp củelyqa anh vang lêeddln bêeddln tai côwjer. Mỗxfmki mộkazet nhịbcysp đwiqwljalp vữybjwng chãkzeti đwiqwewznu khắhavrc sâizklu vàlydpo lòbpfung côwjer, khiếwqgxn côwjer hạmaernh phúyhcbc vôwjer biêeddln. Đlyknếwqgxn lúyhcbc nàlydpy Tôwjer Nhiễkazem mớgtjii nhậljaln ra quêeddln hếwqgxt cũwmogng làlydp mộkazet kiểwqgxu hạmaernh phúyhcbc. Khi côwjerlydp anh lựhptwa chọkazen chôwjern giấqlmgu sựhptw thậljalt, khôwjerng ngờkzet niềewznm vui lạmaeri cóqnhr tểwqgxh đwiqwếwqgxn đwiqwơhulkn giảpknun vàlydp thuậljaln lợrhnli nhưeddl vậljaly.

“Đlyknámaerng giámaer khôwjerng?” Tôwjer Nhiễkazem khẽelyo khàlydpng hỏeypoi anh. Côwjer tham lam hílydpt thởahypkjzsi hưeddlơhulkng ấqlmgm ámaerp củelyqa anh, nóqnhr nhưeddl bếwqgxn đwiqwxfmk an toàlydpn khiếwqgxn lámaer lụslczc bìkjzsnh trôwjeri lơhulk lữybjwng làlydpwjerqnhrhulki nưeddlơhulkng tựhptwa.


Lệjokm Minh Vũwmogizklng mặaprmt côwjereddln, hơhulki thởahypqnhrng hổrrqci củelyqa anh phảpknulydpo mũwmogi côwjer, “Ngàlydpn vàlydpng khóqnhr đwiqwrrqci nụslczeddlkzeti mỹnehc nhâizkln. Đlyknámaerng giámaer.”

Mắhavrt Tôwjer Nhiễkazem đwiqwivory cảpknum kílydpch, giọkazeng côwjer nghe hơhulki nghẹprqin ngàlydpo, “Anh phảpknui hứqgrpa vớgtjii em, anh khôwjerng đwiqwưeddlrhnlc đwiqwwqgx bảpknun thâizkln gặaprmp chuyệjokmn khôwjerng may.”

Anh cưeddlkzeti ấqlmgm ámaerp, “Anh hứqgrpa vớgtjii em.”

wjer Nhiễkazem dựhptwa vàlydpo lòbpfung anh, cảpknum thụslczhulk thểwqgxqnhrng ấqlmgm củelyqa anh.

“Nóqnhri vậljaly, em đwiqwhwsqng ýwcng rồhwsqi?” Lệjokm Minh Vũwmog hỏeypoi côwjer bằhavrng giọkazeng nhámaerc gừnehcng.

eddlqnhrn réjtntn củelyqa anh lọkazet vàlydpo tai Tôwjer Nhiễkazem, côwjer hạmaernh phúyhcbc cọkaze mặaprmt vàlydpo ngựhptwc anh, buôwjerng mộkazet hơhulki thởahyplydpi thoảpknukzetn, côwjer cốmwqy ýwcngqnhri, “Anh cầivoru hôwjern em nhưeddl vậljaly ưeddl? Chẳjtntng cóqnhr thàlydpnh ýwcngkjzs.”

Lệjokm Minh Vũwmog vui nhưeddl mởahyp cờkzet trong bụslczng, anh vỗxfmk nhẹprqieddlng côwjer, cấqlmgt giọkazeng sung sưeddlgtjing, “Em chờkzet anh.” Anh lậljalt đwiqwljalt đwiqwi lạmaeri chiếwqgxc tủelyq cạmaernh giámaermaerch.

wjer Nhiễkazem ngửwmoga cổrrqc nhìkjzsn anh cảpknu buổrrqci, khôwjerng hiểwqgxu anh đwiqwang làlydpm gìkjzs.

Chưeddla bao lâizklu sau, Lệjokm Minh Vũwmog đwiqwãkzet cầivorm ra mộkazet chiếwqgxc hộkazep tinh tếwqgx, Tôwjer Nhiễkazem nghệjokmt mặaprmt nhìkjzsn anh. Anh bègitzn đwiqwi lạmaeri, mởahyp hộkazep ra, nhẫmsezn kim cưeddlơhulkng toảpknumaerng lấqlmgp lámaernh.

“Anh dùkjzsng mộkazet chiếwqgxc nhẫmsezn cầivoru hôwjern đwiqwưeddlrhnlc khôwjerng?” Anh nhìkjzsn côwjereddlkzeti.

wjer Nhiễkazem kílydpch đwiqwkazeng đwiqwqgrpng bậljalt dậljaly, côwjer chỉsocclydpo nhẫmsezn, “Khôwjerng phảpknui mấqlmgt rồhwsqi ưeddl?” Nhớgtji tớgtjii cảpknunh ngàlydpy đwiqwóqnhr, côwjerqnhrt xa khôwjern xiếwqgxt.

“Anh tìkjzsm đwiqwưeddlrhnlc rồhwsqi.”

“Ai cưeddlgtjip đwiqwhwsq củelyqa anh vậljaly?” Tôwjer Nhiễkazem hiếwqgxu kỳjokm.


Lệjokm Minh Vũwmogkjzsng nụslczeddlkzeti che giấqlmgu nỗxfmki buồhwsqn trong mắhavrt, anh nóqnhri sơhulklydpi, “Mộkazet têeddln tộkazei phạmaerm thôwjeri, khôwjerng quan trọkazeng, anh giao cảpknunh sámaert xửwmogwcng rồhwsqi.”

wjer Nhiễkazem gậljalt đwiqwivoru, khôwjerng chúyhcbt nghi ngờkzet.

Trong lúyhcbc nhấqlmgt thờkzeti, côwjerlydp anh đwiqwewznu im thin thílydpt.

Hai ngưeddlkzeti mắhavrt tròbpfun mắhavrt dẹprqit nhìkjzsn nhau cảpknu buổrrqci, Tôwjer Nhiễkazem bậljalt cưeddlkzeti, “Anh khôwjerng thấqlmgy mìkjzsnh phảpknui nóqnhri gìkjzs vớgtjii em àlydp?”

Lệjokm Minh Vũwmog thẹprqin thùkjzsng, anh đwiqwhavrng hắhavrng, rúyhcbt nhẫmsezn ra khỏeypoi hộkazep, “Em…em cóqnhr đwiqwmwqyng ýwcng lấqlmgy anh khôwjerng?” Nóqnhri hếwqgxt câizklu, anh lạmaeri đwiqwưeddla mắhavrt nhìkjzsn côwjer.

wjer Nhiễkazem chờkzet đwiqwrhnli lạmaeri khôwjerng thấqlmgy anh tiếwqgxp tụslczc, côwjer hỏeypoi, “Xong rồhwsqi?”

Lệjokm Minh Vũwmogqnhr phảpknun ứqgrpng, cầivorm nhẫmsezn dợrhnlm đwiqweo vàlydpo tay côwjer.

“Nàlydpy, anh làlydpm gìkjzs thếwqgx?” Tôwjer Nhiễkazem rụslczt tay lạmaeri.

“Đlykneo nhẫmsezn.”

“Cóqnhr nhiêeddlu đwiqwóqnhrlydp coi làlydp cầivoru hôwjern em thàlydpnh côwjerng rồhwsqi hảpknu?”

“Anh phảpknui làlydpm gìkjzs nữybjwa?” Lệjokm Minh Vũwmog khôwjerng hiểwqgxu.

wjer Nhiễkazem ra chiềewznu suy tưeddl, “Em xem phim vớgtjii đwiqwkazec tiểwqgxu thuyếwqgxt thấqlmgy đwiqwàlydpn ôwjerng cầivoru hôwjern rấqlmgt lãkzetng mạmaern.”

“Lãkzetng mạmaern?” Lệjokm Minh Vũwmog trợrhnln tròbpfun mắhavrt ngơhulk ngámaerc, “Lãkzetng mạmaern làlydpkjzs?”

wjer Nhiễkazem nhịbcysn cưeddlkzeti, đwiqwưeddla tay vỗxfmk đwiqwivoru anh nhưeddl nựhptwng nịbcysu thúyhcbeddlng, “Chuyệjokmn nàlydpy…anh cứqgrp từnehc từnehc suy nghĩnhsv, hoặaprmc tìkjzsm mộkazet ngưeddlkzeti cóqnhr kinh nghiệjokmm họkazec hỏeypoi. Tóqnhrm lạmaeri anh phảpknui đwiqwrrqci kiểwqgxu cầivoru hôwjern lãkzetng mạmaern, em mớgtjii đwiqwhwsqng ýwcng.”

“Nhiễkazem…”

wjer Nhiễkazem hôwjern mámaer anh mộkazet cámaeri, côwjereddlkzeti tràlydpn trềewzn hạmaernh phúyhcbc.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.