Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 473 : Điều tra cô ấy (13)

    trước sau   
uqlui xong, đgyyzpylki phưrofhơdowbng lạqkbni cưrofhvbdei vớfbifi côdala mộdowbt cárejbi, mộdowbt tay cầtsxum mộdowbt tậrtxxp tàhnnhi liệgyyzu, cấvzent bưrofhfbifc rờvbdei đgyyzi.

qkbnhnnhng tuầtsxun trưrofhfbifc côdala nhìlfwqn qua cơdowb cấvzenu côdalang ty thìlfwq đgyyzzbqfng sựzgsj trưrofhiinkng chíoxarnh làhnnh anh ta màhnnh?

Tầtsxun Chỉszio Áawhai bưrofhng mộdowbt tárejbch cafélyoe đgyyzvfgxng ởiink cửrofha văvrftn phòzpdtng trốpylk mắohcot nhìlfwqn mộdowbt chúiinkt, mớfbifi đgyyzhzldy cửrofha đgyyzi vàhnnho.

Trêynfbn bàhnnhn làhnnhm việgyyzc đgyyzpylki diệgyyzn cửrofha cóuqlu chúiinkt loạqkbnn, chấvzent đgyyztsxuy cárejbc tậrtxxp tàhnnhi liệgyyzu, trêynfbn ghếsgbxhnnhm việgyyzc trốpylkng rỗhdqjng, khôdalang cóuqlu ai.

Tầtsxun Chỉszio Áawhai nhíoxaru màhnnhy, hầtsxuu nhưrofh chưrofha kịawhap suy nghĩeetslfwq đgyyzãdlzy chuyểsokrn tầtsxum mắohcot từbdpq phòzpdtng làhnnhm việgyyzc đgyyzếsgbxn cửrofha sổzbqf.

Đphbwưrofha lưrofhng vềpfpp phíoxara côdalahnnh mộdowbt ngưrofhvbdei cóuqluuqlung lưrofhng khôdalang thểsokrhnnho quen thuộdowbc hơdowbn, tay tùuqluy ýsokr chốpylkng lêynfbn kíoxarnh, đgyyztsxuu ngóuqlun tay thon dàhnnhi đgyyzrejbp đgyyzchnr, cầtsxum đgyyziếsgbxu thuốpylkc, đgyyzang nhậrtxxn đgyyziệgyyzn thoạqkbni, giọkqeeng nóuqlui thanh đgyyzqkbnm dễxzru nghe, làhnnhlfwqnh thứvfgxc nóuqlui chuyệgyyzn đgyyziểsokrn hìlfwqnh củdlcpa Cốpylkrofh Sinh: “Ừnadp,… tôdalai hiểsokru rồrejbi,… đgyyzưrofheetsc… khôdalang thàhnnhnh vấvzenn đgyyzpfpp, tốpylki ngàhnnhy mốpylkt gặqkbnp.”

iinkp márejby, trong phòzpdtng làhnnhm việgyyzc lạqkbni trởiinkynfbn yêynfbn tĩeetsnh.

Tầtsxun Chỉszio Áawhai nhìlfwqn chằnrjbm chằnrjbm bóuqlung lưrofhng củdlcpa Cốpylkrofh Sinh, đgyyztsxuu óuqluc trốpylkng rỗhdqjng, khôdalang kịawhap phảmskpn ứvfgxng, cuốpylki cùuqlung làhnnh chuyệgyyzn gìlfwq đgyyzãdlzy xảmskpy ra a…

Cốpylkrofh Sinh đgyyzưrofha ngóuqlun tay cầtsxum thuốpylkc lêynfbn húiinkt, nhữdowbng vòzpdtng khóuqlui đgyyzrejbp đgyyzchnr từbdpq miệgyyzng hắohcon bay ra, hắohcon nhưrofh nhớfbif lạqkbni trong phòzpdtng làhnnhm việgyyzc vừbdpqa cóuqlu ngưrofhvbdei bưrofhfbifc vàhnnho, quay ngưrofhvbdei nhìlfwqn vềpfpp phíoxara Tầtsxun Chỉszio Áawhai.

Hắohcon nhìlfwqn chằnrjbm chằnrjbm côdala mộdowbt lúiinkc lâramnu, vẫsgwkn làhnnh khuôdalan mặqkbnt ngốpylkc ngốpylkc nhưrofh vậrtxxy, giốpylkng nhưrofh ngưrofhvbdei mấvzent hồrejbn, nhưrofhng chíoxarnh làhnnh đgyyzôdalai mắohcot sárejbng to nàhnnhy dùuqluuqlu nhìlfwqn chằnrjbm chằnrjbm côdala, côdalarofhng khôdalang phảmskpn ứvfgxng, lúiinkc nàhnnhy hắohcon mớfbifi xoay hẳzbqfn ngưrofhvbdei đgyyzvfgxng đgyyzpylki diệgyyzn vớfbifi côdala, sau đgyyzóuqlu mớfbifi hắohcon giọkqeeng, phárejb tan yêynfbn tĩeetsnh trong phòzpdtng.

Con ngưrofhơdowbi đgyyzen kịawhat củdlcpa Tầtsxun Chỉszio Áawhai xoay chuyểsokrn hai vòzpdtng, sau đgyyzóuqlu vẻlaja mặqkbnt lạqkbni phụiinkc hồrejbi lạqkbni tinh thầtsxun.

Cốpylkrofh Sinh khôdalang thểsokrhnnhm gìlfwq khárejbc hơdowbn làhnnh mởiink miệgyyzng: “Cóuqlu việgyyzc gìlfwq sao?”

Tầtsxun Chỉszio Áawhai thấvzeny cảmskp ngưrofhvbdei run rẩhzldy mộdowbt cárejbi, cafélyoerofhng trêynfbn tay bắohcon ra mu bàhnnhn tay khiếsgbxn côdala tỉszionh tárejbo hơdowbn: “Tôdalai, tôdalai…”

Ban đgyyztsxuu nhìlfwqn thấvzeny đgyyzzbqfng sựzgsj trưrofhiinkng kia côdala đgyyzãdlzy chuẩhzldn bịawha tinh thầtsxun tốpylkt từbdpq sớfbifm nhưrofhng lúiinkc nàhnnhy nhìlfwqn thấvzeny hắohcon từbdpq ngữdowb trong đgyyztsxuu đgyyzãdlzy khôdalang còzpdtn mộdowbt mốpylkng, côdalavzenp úiinkng: “Tôdalai” vàhnnhi tiếsgbxng, cũrofhng khôdalang thểsokruqlui ra mộdowbt câramnu hoàhnnhn chỉszionh, cuốpylki cùuqlung mặqkbnt trởiinkynfbn đgyyzzgsj chóuqlut, cóuqlu chúiinkt lúiinkng túiinkng luốpylkng cuốpylkng cắohcon môdalai, cúiinki đgyyztsxuu, khôdalang nóuqlui thêynfbm đgyyzưrofheetsc gìlfwq.

Phảmskpn ứvfgxng củdlcpa côdaladala tộdowbi nhưrofh vậrtxxy cóuqlu thểsokr lấvzeny lòzpdtng Cốpylkrofh Sinh, târamnm tìlfwqnh hắohcon lúiinkc tárejbc chiếsgbxn lúiinkc nãdlzyy đgyyzang gay go giờvbde lạqkbni trởiinkynfbn ung dung hơdowbn rấvzent nhiềpfppu, mặqkbnt màhnnhy lạqkbni trởiinkynfbn dịawhau hiềpfppn, hắohcon đgyyzvfgxng thẳzbqfng ngưrofhvbdei, đgyyzi vềpfpp phíoxara côdala, còzpdtn khoảmskpng hai mélyoet thìlfwq hắohcon bỗhdqjng dừbdpqng bưrofhfbifc, ngóuqlun tay giữdowba dậrtxxp thuốpylkc, nélyoem tàhnnhn thuốpylkc vàhnnho thùuqlung rárejbc, mớfbifi lầtsxun nữdowba bưrofhfbifc vềpfpp phíoxara côdala, đgyyzvfgxng trưrofhfbifc mặqkbnt côdala, nhìlfwqn lưrofhfbift qua tárejbch cafélyoe trong tay côdala: “Tôdalai?”

Hỏzgsji xong, hắohcon cũrofhng khôdalang chờvbdedala trảmskp lờvbdei, liềpfppn đgyyzóuqlun lấvzeny tárejbch cafélyoe trêynfbn tay côdala, bưrofhng đgyyzếsgbxn bêynfbn môdalai uốpylkng mộdowbt hớfbifp, sau đgyyzóuqlu mớfbifi cúiinki đgyyztsxuu nhin chằnrjbm chằnrjbm đgyyzszionh đgyyztsxuu củdlcpa côdala mộdowbt chúiinkt, lạqkbni nhìlfwqn đgyyzpylkng tàhnnhi liệgyyzu trêynfbn tay côdala, liềpfppn nóuqlui: “Bárejbo cárejbo sao?”

“Ừnadp.” Tầtsxun Chỉszio Áawhai gậrtxxt đgyyztsxuu lung tung, sau đgyyzóuqlu liềpfppn vộdowbi vàhnnhng đgyyzưrofha tàhnnhi liệgyyzu cho hắohcon.

Cốpylkrofh Sinh khôdalang cầtsxum, lạqkbni quay ngưrofhvbdei đgyyzqkbnt tach cafélyoe trêynfbn khay tràhnnh, giậrtxxt mộdowbt tờvbde khăvrftn giấvzeny đgyyzưrofha cho Tầtsxun Chỉszio Áawhai.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.