Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 447 : Không thể nào quên được thâm tình (7)

    trước sau   
“Anh ấgwmcy xảtpqhy ra chúnfqet việfvvqc, hìnfqenh nhưrowlifte đfizxãqegs xảtpqhy ra mộuabrt chuyệfvvqn hy hữifteu, cũgwmeng khômnyfng thểnlcn gọesbki làifte hy hữifteu màifteifte rấgwmct ly kỳbuqn… Nhưrowl tiểnlcnu thuyếqpift thờdbjoi cấgwmcp ba chúnfqeng ta vẫshgjn hay đfizxesbkc đfizxóafwe… Lưrowlơrrneng Đuglmshgju Khấgwmcu, cậshgju biếqpift khômnyfng? Ngômnyfi sao lớigvnn kia, chídkxknh làifte vợamnb củehvea hắneeon, nhưrowlng khômnyfng biếqpift vìnfqeaqlg do gìnfqe, sau khi cưrowligvni vềdrwo lạvhjyi khômnyfng ởrjhumjfdn cạvhjynh hắneeon màifte lạvhjyi tìnfqem mộuabrt ngưrowldbjoi đfizxóafweng thếqpifmnyfgwmcy.”

Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi trưrowlamnbt tay xuốdbjong dao, cắneeot trúnfqeng ngóafwen tay, chảtpqhy máyzswu ròuauqng ròuauqng.

mnyf vộuabri đfizxnlcn dao xuốdbjong, chặrjlmn lạvhjyi miệfvvqng vếqpift thưrowlơrrneng, lạvhjyi “Nha” vớigvni Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn đfizxang lặrjlmt rau mộuabrt tiếqpifng.

“Chuyệfvvqn cụqegs thểnlcn ra sao mìnfqenh cũgwmeng khômnyfng rõfone lắneeom, chídkxknh làiftenfqec đfizxóafwe Ngômnyf Hạvhjyo vômnyfnfqenh nóafwei mộuabrt câdraiu, thếqpif nhưrowlng Ngômnyf Hạvhjyo cũgwmeng khômnyfng kểnlcnfoneifteng lắneeom, Tiểnlcnu Áfvvqi, cậshgju khômnyfng cảtpqhm thấgwmcy thầmjfdn kỳbuqn sao? Trêmjfdn thựnlcnc tếqpif lạvhjyi cóafwe chuyệfvvqn nhưrowl vậshgjy xảtpqhy ra…”

Thìnfqe ra cômnyf rờdbjoi đfizxi ba tháyzswng, chuyệfvvqn Lưrowlơrrneng Đuglmshgju Khấgwmcu đfizxóafweng giảtpqh đfizxãqegs bịdrwo bạvhjyi lộuabr rồgwmei,… Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi chìnfqem đfizxneeom trong suy nghĩllhd củehvea mìnfqenh, khômnyfng nghe nhữifteng câdraiu tiếqpifp theo củehvea Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn.

“Àqpif, đfizxúnfqeng rồgwmei, Tiểnlcnu Áfvvqi, tốdbjoi ngàiftey mốdbjot cậshgju cóafwe rảtpqhnh khômnyfng?” Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn lặrjlmt xong hai bóafwe rau liềdrwon đfizxfrbing lêmjfdn, nhìnfqen thấgwmcy Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi cầmjfdm ngóafwen tay chảtpqhy máyzswu, liềdrwon đfizxưrowla tay quơrrne quơrrne trưrowligvnc mặrjlmt Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi đfizxang đfizxfrbing ngâdraiy ngẩoebdn cảtpqh ngưrowldbjoi, nhìnfqen thấgwmcy cômnyfgwmeng khômnyfng cóafwe phảtpqhn ứfrbing gìnfqe, liềdrwon đfizxi đfizxếqpifn bêmjfdn tai cômnyf “Âdkxky” mộuabrt tiếqpifng.

Toàiften thâdrain Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi run cầmjfdm cậshgjp, nhìnfqen vềdrwo phídkxka Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn.

mnyf vừszcwa “Hảtpqh?” mộuabrt cáyzswi, Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn liềdrwon thấgwmcy đfizxưrowlamnbc vếqpift thưrowlơrrneng trêmjfdn ngóafwen tay củehvea cômnyf, liềdrwon lậshgjp tứfrbic néyxvkm rau thơrrnem qua mộuabrt bêmjfdn, nắneeom chặrjlmt tay củehvea cômnyf: “A, Tiểnlcnu Áfvvqi. Sao cậshgju lạvhjyi bịdrwo thưrowlơrrneng rồgwmei, mìnfqenh đfizxi tìnfqem băshgjng keo cáyzsw nhâdrain cho cậshgju.”

“Khômnyfng cầmjfdn.” Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi lêmjfdn tiếqpifng ngăshgjn Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn lạvhjyi, đfizxưrowla tay vàifteo vòuauqi nưrowligvnc rửlzvta mộuabrt cáyzswi, lạvhjyi thấgwmcy ngóafwen tay sạvhjych rồgwmei thìnfqe cầmjfdm dao tiếqpifp tụqegsc cắneeot thịdrwot: “Lúnfqec nãqegsy cậshgju nóafwei gìnfqe?”

“Mìnfqenh nóafwei ngàiftey mốdbjot cậshgju cóafwe rảtpqhnh khômnyfng?”

“Chi vậshgjy?”

“Tốdbjoi ngàiftey mốdbjot làifte sinh nhậshgjt mộuabrt ngưrowldbjoi bạvhjyn củehvea anh ấgwmcy tổxdbq chứfrbic trêmjfdn du thuyềdrwon, mìnfqenh đfizxưrowla cậshgju đfizxi cùrowlng.”

Cốdbjorowl Sinh Ngômnyf Hạvhjyo vàifte Lụqegsc Báyzswn Thàiftenh làifte bạvhjyn thâdrain, nhưrowlng thờdbjoi đfizxiểnlcnm nàiftey khômnyfng phảtpqhi làifte sinh nhậshgjt củehvea Cốdbjorowl Sinh, chắneeoc làifte sinh nhậshgjt củehvea Lụqegsc Báyzswn Thàiftenh rồgwmei.

Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi nghĩllhd mộuabrt láyzswt, lạvhjyi nhẹszcw giọesbkng hỏuauqi: “Ai vậshgjy?”

“Lụqegsc Báyzswn Thàiftenh lầmjfdn trưrowligvnc đfizxi ăshgjn cơrrnem cậshgju cũgwmeng đfizxãqegs gặrjlmp rồgwmei đfizxóafwe.” Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn đfizxáyzswp xong, lạvhjyi nhớigvn ra chuyệfvvqn gìnfqe tốdbjot đfizxszcwp, cưrowldbjoi hìnfqenfqe lạvhjyi mởrjhu miệfvvqng nóafwei: “Tiểnlcnu Áfvvqi, cậshgju cóafwe thídkxkch ngômnyfi sao nổxdbqi tiếqpifng nàifteo khômnyfng? Anh ấgwmcy làifte ngưrowldbjoi đfizxmjfdu tưrowlyzswc bộuabr phim truyềdrwon hìnfqenh, nếqpifu cóafwe chúnfqeng ta cóafwe thểnlcnnfqem anh ta, nhấgwmct đfizxdrwonh sẽgqlv đfizxưrowlamnbc dẫshgjn đfizxi gặrjlmp thầmjfdn tưrowlamnbng đfizxóafwe, lúnfqec trưrowligvnc mìnfqenh cũgwmeng đfizxãqegs đfizxi vớigvni anh ta, còuauqn đfizxưrowlamnbc chụqegsp hìnfqenh vớigvni họesbk nữiftea đfizxóafwe…”

Đuglmúnfqeng làifte Lụqegsc Báyzswn Thàiftenh a… Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi bừszcwng tỉamnbnh nghe Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn nóafwei nửlzvta câdraiu sau xong liềdrwon quay đfizxmjfdu nhìnfqen vềdrwo phídkxka cômnyf mộuabrt chúnfqet, khômnyfng lêmjfdn tiếqpifng, lạvhjyi ra hiệfvvqu cho cômnyf lui vềdrwo phídkxka sau mộuabrt chúnfqet, mởrjhu lửlzvta, đfizxnlcn khômnyf nồgwmei, mớigvni đfizxxdbq dầmjfdu, xàifteo thứfrbic ăshgjn.

iftem cơrrnem xong, hai cômnyfyxvk ngồgwmei đfizxdbjoi diệfvvqn nhau lúnfqec ăshgjn cơrrnem, Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn nghĩllhd Tầmjfdn Chỉamnb Áfvvqi vẫshgjn chưrowla trảtpqh lờdbjoi câdraiu hỏuauqi củehvea mìnfqenh, lạvhjyi hỏuauqi lạvhjyi mộuabrt lầmjfdn: “Tiểnlcnu Áfvvqi, cậshgju còuauqn chưrowla trảtpqh lờdbjoi ngàiftey mốdbjot cuốdbjoi cùrowlng cậshgju cóafwe rảtpqhnh hay khômnyfng?”

afwei tớigvni đfizxâdraiy, Hứfrbia Ôllkxn Noãqegsn dừszcwng lạvhjyi mộuabrt chúnfqet, lạvhjyi mởrjhu miệfvvqng nóafwei: “Cậshgju còuauqn chưrowla đfizxi họesbkc màifte, nêmjfdn chắneeoc làifte rảtpqhnh đfizxúnfqeng khômnyfng, đfizxi vớigvni mìnfqenh đfizxi, ởrjhu nhàifte cháyzswn chếqpift đfizxi đfizxưrowlamnbc, nha, đfizxưrowlamnbc khômnyfng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.