Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 435 : Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (5)

    trước sau   
“Em biếpuolt anh rấxanlt khónmrllnilkivat qua đlrbmưlnilkivac chuyệiyusn nàkswjy nhưlnilng anh cũfgpeng khôdwqing thểqdsbkswjnh hạigqv bảoovsn thânvmjn mìunkjnh nhưlnil vậgnhly đlrbmưlnilkivac chứnoah?”

“......”

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh khuyêzqwbn mộlnilt hồjydri lânvmju, Cốocftlnil Sinh cũfgpeng khôdwqing nónmrli gìunkj, vẫocftn cứnoah giữiuuroeigng vẻqlvv trầmxcsm mặheroc, biểqdsbu hiệiyusn cũfgpeng hoàkswjn toàkswjn khôdwqing cónmrl mộlnilt chúunkjt biếpuoln chuyểqdsbn nàkswjo, giốocftng nhưlnil hắjnxfn đlrbmang hoàkswjn toàkswjn chìunkjm đlrbmjnxfm trong thếpuol giớztegi suy nghĩxsgj củkivaa bảoovsn thânvmjn, hoàkswjn toàkswjn khôdwqing nghe thấxanly bêzqwbn ngoàkswji đlrbmang làkswjm gìunkj, nónmrli gìunkj.

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh trầmxcsm mặheroc lạigqvi, trong phòunkjng ngủkivazqwbn tĩxsgjnh mộlnilt lúunkjc lânvmju, Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh khẽgmut thởefgxkswji mộlnilt hơatsmi, lạigqvi nónmrli: “Tốocfti hôdwqim qua quảoovsn gia gọggngi đlrbmiệiyusn thoạigqvi cho em, em tìunkjm hơatsmn nửontja đlrbmêzqwbm mớztegi tìunkjm đlrbmưlnilkivac anh, lúunkjc đlrbmónmrl anh đlrbmãchbh hoàkswjn toàkswjn hôdwqin mêzqwb, nhiệiyust đlrbmlnil cao đlrbmếpuoln đlrbmáoeigng sợkiva…”

“… Mưlnila lớztegn nhưlnil vậgnhly em khôdwqing tìunkjm đlrbmưlnilkivac anh, sợkiva anh cónmrl chuyệiyusn, gọggngi mộlnilt cúunkj đlrbmiệiyusn thoạigqvi choChuộlnilt, em đlrbmjqytnh hỏfgpei xem anh cónmrl đlrbmi tìunkjm cậgnhlu ấxanly khôdwqing… Khôdwqing ngờzteg sau khi hắjnxfn xáoeigc nhậgnhln khôdwqing cónmrl gặherop anh xong lạigqvi hỏfgpei em mộlnilt cânvmju, cónmrl phảoovsi vìunkj chuyệiyusn củkivaa hai ngưlnilztegi vợkiva khôdwqing?”

“Em lúunkjc đlrbmónmrlunkjn khôdwqing hiểqdsbu hai ngưlnilztegi vợkivakswj sao, sau đlrbmónmrl mớztegi biếpuolt, thìunkj ra làkswj Tiểqdsbu Khấxanlu tìunkjm mộlnilt ngưlnilztegi đlrbmónmrlng thếpuol,… Sau khi đlrbmưlnila anh vềdyvk nhàkswj xong, em cónmrl hỏfgpei quảoovsn gia vàkswji cânvmju, hìunkjnh nhưlnilkswjxanly cũfgpeng khôdwqing hiểqdsbu chuyệiyusn gìunkj xảoovsy ra, mơatsmatsmkswjng màkswjng, liềdyvkn nónmrli hôdwqim qua anh đlrbmuổfwsfi Tiểqdsbu Khấxanlu ra khỏfgpei nhàkswj, luôdwqin mồjydrm hỏfgpei côdwqixanly ngưlnilztegi kia đlrbmânvmju…”


“Ngưlnilztegi kia… làkswj ngưlnilztegi đlrbmónmrlng giảoovslnilơatsmng Đcrpdgnhlu Khấxanlu sao?”

Sau khi Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh hỏfgpei xong, dừqlvvng mộlnilt lúunkjc lânvmju mớztegi mởefgx miệiyusng nónmrli nghi hoặheroc củkivaa mìunkjnh hỏfgpei: “… Côdwqixanly đlrbmi rồjydri?”

Cốocftlnil Sinh đlrbmang nhìunkjn chằofmmm chằofmmm cânvmjy xanh kia khi nghe đlrbmếpuoln ba chữiuur cuốocfti cùgozpng kia, lôdwqing mi run rẩhujuy mấxanly lầmxcsn, sau đlrbmónmrl liềdyvkn buôdwqing thõjcbung mi mắjnxft.

Hắjnxfn khôdwqing trảoovs lờztegi vấxanln đlrbmdyvk củkivaa Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh màkswj mệiyust mỏfgpei ngồjydri trêzqwbn ghếpuol salon cạigqvnh Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh, ânvmjm thanh nặherong nềdyvk: “Cónmrl thểqdsboeigo rèqdsbm cửontja lạigqvi khôdwqing?”

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh nhìunkjn Cốocftlnil Sinh mộlnilt lúunkjc, nónmrli: “Đcrpdưlnilkivac.”

Sau đlrbmónmrl hắjnxfn đlrbmnoahng dậgnhly, đlrbmi tớztegi cửontja sổfwsf, kéoeigo rèqdsbm kíabgdn khôdwqing còunkjn mộlnilt khe hởefgx.

Hắjnxfn quay ngưlnilztegi, vừqlvva mớztegi chuẩhujun bịjqyt ngồjydri lạigqvi trêzqwbn ghếpuol salon lạigqvi nghe Cốocftlnil Sinh nónmrli, ânvmjm thanh rấxanlt nhỏfgpe, cũfgpeng rấxanlt mệiyust mỏfgpei: “Còunkjn đlrbmèqdsbn nữiuura, tắjnxft đlrbmi.”

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh khôdwqing từqlvv chốocfti, tắjnxft hếpuolt tấxanlt cảoovsoeigc đlrbmèqdsbn trong phòunkjng.

zqwbn trong trởefgxzqwbn đlrbmen kịjqytt khôdwqing thểqdsb nhìunkjn thấxanly năuguvm ngónmrln tay.

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh từqlvv từqlvv cẩhujun thậgnhln mòunkjunkj đlrbmi vềdyvk phíabgda ghếpuol salon, ngồjydri trong bónmrlng tốocfti nhìunkjn vềdyvk phíabgda Cốocftlnil Sinh.

Cốocftlnil Sinh cho rằofmmng hắjnxfn khôdwqing nhìunkjn kỹqdsb, khẽgmut nhúunkjc nhíabgdch mộlnilt chúunkjt, qua mấxanly giânvmjy, mớztegi nhẹmxcs giọggngng mởefgx miệiyusng: “Tôdwqii vừqlvva tỉiuurnh lạigqvi đlrbmãchbh cầmxcsm đlrbmiệiyusn thoạigqvi di đlrbmlnilng gọggngi mộlnilt hồjydri, tấxanlt cảoovs bọggngn họggng đlrbmdyvku nónmrli… khôdwqing tìunkjm đlrbmưlnilkivac côdwqixanly…”

Lụhujuc Báoeign Thàkswjnh khôdwqing mởefgx miệiyusng, nhưlnilng hắjnxfn biếpuolt trong “Bọggngn họggng” trong miệiyusng Cốocftlnil Sinh làkswj nhữiuurng ngưlnilztegi hắjnxfn đlrbmãchbh liêzqwbn hệiyus đlrbmqdsbunkjm kiếpuolm Lưlnilơatsmng Đcrpdgnhlu Khấxanlu giảoovs.

“…Chuộlnilt hôdwqim đlrbmónmrl gọggngi đlrbmiệiyusn thoạigqvi cho tôdwqii nónmrli cho tôdwqii biếpuolt côdwqixanly khôdwqing phảoovsi làkswjlnilơatsmng Đcrpdgnhlu Khấxanlu, tôdwqii đlrbmãchbhoeigi xe từqlvv Thưlnilkivang Hảoovsi vềdyvk Bắjnxfc Kinh chíabgdnh làkswj đlrbmqdsbunkjm côdwqixanly… lúunkjc đlrbmi tớztegi thàkswjnh phốocft A, nhậgnhln đlrbmưlnilkivac đlrbmiệiyusn thoạigqvi củkivaa côdwqixanly, côdwqixanly nónmrli cho tôdwqii biếpuolt côdwqixanly đlrbmếpuoln Thưlnilkivang Hảoovsi tìunkjm tôdwqii,… cậgnhlu khôdwqing biếpuolt đlrbmânvmju, lúunkjc đlrbmónmrldwqii rấxanlt hàkswji lòunkjng… tôdwqii cựvnmvc kỳatsm vui mừqlvvng, tôdwqii cho rằofmmng lúunkjc đlrbmónmrl chíabgdnh làkswjunkjc chúunkjng tôdwqii bắjnxft đlrbmmxcsu, mãchbhi đlrbmếpuoln hôdwqim qua, tôdwqii vềdyvk nhàkswj, tôdwqii mớztegi biếpuolt ngàkswjy hôdwqim đlrbmónmrldwqixanly đlrbmi tìunkjm tôdwqii khôdwqing phảoovsi vớztegi mộlnilt tânvmjm thếpuol bắjnxft đlrbmmxcsu màkswj lạigqvi làkswj từqlvv biệiyust… Kỳatsm thậgnhlt tôdwqii tỉiuurnh lạigqvi trong bệiyusnh việiyusn, khôdwqing nhìunkjn thấxanly côdwqixanly, tôdwqii liềdyvkn rấxanlt sợkiva, trong lòunkjng tôdwqii đlrbmãchbhnmrl linh cảoovsm, tôdwqii chỉiuurkswj khôdwqing nghĩxsgj tớztegi linh cảoovsm củkivaa mìunkjnh sẽgmut thậgnhlt sựvnmv biếpuoln thàkswjnh sựvnmv thậgnhlt…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.