Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 426 : Làm ơn trả tiền lại cho tôi (6)

    trước sau   
Nhữsznong năijdym gầvdmcn đvdmcâdzuxy cũrfheng khôxnetng ípksyt lầvdmcn Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu nhìwywxn thấlucpy Cốpksyefen Sinh lạvdjrnh nhạvdjrt vàefenpgkrng quêeampn côxnet.

Nhưefenng sựnufo hờgkln hữsznong lầvdmcn nàefeny củcmgva hắytndn làefenm cho côxnet hốpksyt hoảkwlbng đvdmcếchtfn tộwledt đvdmcwled.

Qua nhiềebvku năijdym nhưefen vậaktgy, côxnet vẫrfgsn luôxnetn theo sáynhit bưefendzhcc châdzuxn củcmgva hắytndn, tuy rằxnetng chưefena bao giờgklnijdy đvdmcưefenrquec hắytndn nhưefenng côxnetrfheng chưefena bao giờgkln muốpksyn bỏdzhc cuộwledc.

Nhưefenng lúcliuc nàefeny đvdmcáynhiy lòkfikng hắytndn đvdmcãpgkrijdy ngưefengklni con gáynhii kháynhic, côxnet luôxnetn cảkwlbm thấlucpy cáynhinh cửchtfa nàefeny đvdmcóijdyng lạvdjri đvdmcãpgkr đvdmcóijdyng luôxnetn cáynhinh cổxmfvng đvdmcunglxnetijdy thểunglefendzhcc vàefeno thếchtf giớdzhci củcmgva hắytndn rồpzcvi.

Sợrque sệglnot, kinh hoảkwlbng, làefenm cho côxnet lầvdmcn thứmpgc ba liềebvku mạvdjrng bắytndt lấlucpy vạvdjrt áynhio Cốpksyefen Sinh: “Dưefen Sinh, anh phảkwlbi tin tưefenxmfvng em, em tìwywxm ngưefengklni đvdmcóijdyng thếchtfefenwywx bấlucpt đvdmcytndc dĩerjg, em chỉphluwywx muốpksyn ởxmfveampn cạvdjrnh anh, Dưefen Sinh, ban đvdmcvdmcu vìwywx em bịxnxm bệglnonh nêeampn mớdzhci phảkwlbi…”

ijdy thếchtfefeno cũrfheng khôxnetng liêeampn quan đvdmcếchtfn hắytndn.


Hắytndn khôxnetng muốpksyn nghe, khôxnetng cóijdy hứmpgcng thúcliu.

Hắytndn từykiyng trâdzuxn trọcvhung ba chữsznoefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu nàefeny, từykiyng lưefenu tâdzuxm, nhưefenng làefenwywx hắytndn cho rằxnetng ba chữsznoefeny làefeneampn củcmgva Tiểunglu Phiềebvkn Toáynhii.

Hiệglnon nay hắytndn biếchtft Tiểunglu Phiềebvkn Toáynhii khôxnetng phảkwlbi Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu, Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu kia cốpksywywxnh cũrfheng đvdmcưefenrquec, vôxnetwywxnh cũrfheng chảkwlb sao, khôxnetng liêeampn quan gìwywx đvdmcếchtfn hắytndn.

Cốpksyefen Sinh giốpksyng nhưefen khôxnetng nghe thấlucpy nhữsznong lờgklni giảkwlbi thípksych củcmgva Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu, dùomnnng sứmpgcc kéxmfvo vạvdjrt áynhio bịxnxmxnet nắytndm lấlucpy.

efenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu liềebvku mạvdjrng nắytndm, giốpksyng nhưefen nắytndm nhưefen vậaktgy cóijdy thểungl giữszno đvdmcưefenrquec hắytndn vậaktgy, vạvdjrt áynhio củcmgva hắytndn lạvdjri bịxnxm hắytndn từykiy từykiyxmfvo ra, vụvdmct khỏdzhci bàefenn tay côxnet, côxnet rấlucpt sợrque, lạvdjri quêeampn cảkwlb khóijdyc, bỏdzhc qua cảkwlbxnetn nghiêeampm, thấlucpp kéxmfvm cầvdmcu xin Cốpksyefen Sinh: “Dưefen Sinh, em van anh, em van anh đvdmcykiyng đvdmcuổxmfvi em đvdmci, cầvdmcu xin anh…”

Nhưefenng màefen Cốpksyefen Sinh cũrfheng khôxnetng bao giờgkln bịxnxmxnetefenm cho mềebvkm lòkfikng, tàefenn nhẫrfgsn rúcliut vạvdjrt áynhio ra khỏdzhci tay côxnet xong, khôxnetng do dựnufo liềebvkn đvdmcóijdyng sầvdmcm cửchtfa lạvdjri.

“Em cầvdmcu xin anh,Cốpksyefen Sinh,van xin anh…” Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu vừykiya khóijdyc vừykiya đvdmcaktgp cửchtfa.

Nhưefenng màefenxnetijdy đvdmcaktgp đvdmcếchtfn đvdmcdzhc tay cũrfheng khôxnetng cóijdy ai mởxmfv cửchtfa, côxnet bắytndt đvdmcvdmcu căijdym tứmpgcc, nắytndm tay đvdmclucpm vàefeno cửchtfa, pháynhit ra âdzuxm thanh “Tùomnnng tùomnnng tùomnnng” côxnet lạvdjri héxmfvt lêeampn: “Cốpksyefen Sinh, anh mởxmfv cửchtfa! mởxmfv cửchtfa ra!”

“Cốpksyefen Sinh, anh đvdmcykiyng quêeampn làefen ôxnetng nộwledi tôxneti đvdmcãpgkr cứmpgcu ôxnetng nộwledi củcmgva anh mộwledt mạvdjrng!!”

“Anh mởxmfv cửchtfa cho tôxneti!”

efenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu giơwywx châdzuxn lêeampn, bắytndt đvdmcvdmcu dùomnnng sứmpgcc đvdmcvdjrp cửchtfa: “Anh làefen đvdmcpzcv vong âdzuxn phụvdmc nghĩerjga! Anh cóijdy lỗebvki vớdzhci tôxneti! Anh cóijdy lỗebvki vớdzhci Lưefenơwywxng gia!”

“Tôxneti muốpksyn đvdmci tìwywxm ôxnetng củcmgva anh! Tôxneti sẽrquewywxm ôxnetng củcmgva anh! Tôxneti sẽrque khôxnetng đvdmcungleampn cho anh, tôxneti khóijdy chịxnxmu anh cũrfheng đvdmcykiyng hòkfikng đvdmcưefenrquec sốpksyng yêeampn thâdzuxn!”

ijdyi xong, Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu liềebvkn đvdmcem đvdmciệglnon thoạvdjri cầvdmcm trong tay tàefenn nhẫrfgsn màefen đvdmcaktgp lêeampn cửchtfa, sau đvdmcóijdywywxnh nhưefenxnet ta khôxnetng còkfikn sứmpgcc nữsznoa, từykiy từykiy ngồpzcvi xổxmfvm trêeampn mặeampt đvdmclucpt, vừykiya tiếchtfp tụvdmcc đvdmcaktgp cửchtfa vừykiya nhỏdzhc giọcvhung: ‘Cốpksyefen Sinh, em sai rồpzcvi, em khôxnetng phảkwlbi cốpksy ýeadv, em khôxnetng nêeampn tìwywxm ngưefengklni đvdmcóijdyng thếchtf, em van anh, anh nóijdyi cho em biếchtft làefen anh đvdmcang gạvdjrt em đvdmcúcliung khôxnetng? Nóijdyi cho em biếchtft em làefen vợrque củcmgva anh, Cốpksyefen Sinh… mởxmfv cửchtfa, mởxmfv cửchtfa, Cốpksyefen Sinh…”

efenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu hoàefenn toàefenn khôxnetng đvdmcungl ýeadv đvdmcếchtfn hìwywxnh tưefenrqueng, tiếchtfp tụvdmcc ăijdyn vạvdjr khóijdyc rốpksyng lêeampn.

xnet khóijdyc đvdmcếchtfn nỗebvki viêeampm họcvhung, khóijdyc đvdmcếchtfn khôxnetng còkfikn chúcliut sứmpgcc lựnufoc nàefeno, lúcliuc đvdmcóijdy tiếchtfng khóijdyc mớdzhci dầvdmcn dầvdmcn biếchtfn mấlucpt, dầvdmcn dầvdmcn biếchtfn thàefennh tiếchtfng nứmpgcc nởxmfv.

Cửchtfa trưefendzhcc mặeampt côxnet vẫrfgsn chưefena hềebvk mởxmfv.

efenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu khôxnetng từykiy bỏdzhc ýeadv đvdmcxnxmnh, lạvdjri đvdmcaktgp cửchtfa mấlucpy lầvdmcn, mắytndt sưefenng đvdmcdzhc, sờgklnwywxm đvdmciệglnon thoạvdjri trêeampn mặeampt đvdmclucpt, tìwywxm sốpksy đvdmciệglnon thoạvdjri củcmgva Chu Tịxnxmnh gọcvhui cho côxnet ta.

Đhpqpiệglnon thoạvdjri đvdmcưefenrquec bắytndt máynhiy, bêeampn trong vừykiya truyềebvkn đvdmcếchtfn tiếchtfng củcmgva Chu Tịxnxmnh, Lưefenơwywxng Đhpqpaktgu Khấlucpu liềebvkn khóijdyc lêeampn: “Chu Tịxnxmnh, xong rồpzcvi, xong hếchtft rồpzcvi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.