Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Chương 367 : Chỉ cần em phủ nhận, anh sẽ tin em (7)
Côofks vừamws a mớzcdu i chạodbu y đfxqi ếehwg n cầursi u thang đfxqi ãrklv bịmoyp Cốvhhr Dưmoyp Sinh bắjebv t cáhdfc nh tay lạodbu i, côofks
sợgblv đfxqi ếehwg n nỗmhle i hédmiy t lêxbmt n mộwqtc t tiếehwg ng, sau đfxqi óofhi khôofks ng nghĩwtmo nhiềcewe u quay đfxqi ầursi u cắjebv n cáhdfc nh
tay hắjebv n.
Côofks dùlnbi ng sứilkg c cắjebv n, nhưmoyp ng hắjebv n giốvhhr ng nhưmoyp khôofks ng cảtihj m thấvhhr y đfxqi au, vung tay đfxqi ẩzjya y côofks vàtgyw o váhdfc ch tưmoyp ờsirt ng, sau lưmoyp ng côofks đfxqi au đfxqi ớzcdu n, sứilkg c cắjebv n cáhdfc nh tay hắjebv n cũllmg ng khôofks ng còafpp n, mộwqtc t giâxuun y sau Cốvhhr Dưmoyp Sinh liềcewe n áhdfc p cảtihj ngưmoyp ờsirt i hắjebv n lêxbmt n ngưmoyp ờsirt i côofks , giốvhhr ng
nhưmoyp muốvhhr n édmiy p côofks díoccz nh vàtgyw o váhdfc ch tưmoyp ờsirt ng hoặuayk c làtgyw mộwqtc t ngưmoyp ờsirt i sốvhhr ng sờsirt sờsirt nhưmoyp côofks
biếehwg n thàtgyw nh mộwqtc t tờsirt giấvhhr y.
Tầursi n Chỉxumw Ármdz i bịmoyp kẹuyyj p giữhdfc a cơoccz thểofhi củtihj a Cốvhhr Dưmoyp Sinh vàtgyw váhdfc ch tưmoyp ờsirt ng, thởtrsm khôofks ng nổzjya i, côofks nhịmoyp n khóofhi chịmoyp u, liềcewe u mạodbu ng giãrklv y dụimvh a, nhưmoyp ng mộwqtc t chúodbu t sứilkg c lựuwxa c cũllmg ng
khôofks ng cóofhi , cuốvhhr i cùlnbi ng cũllmg ng chỉxumw cóofhi thểofhi cốvhhr gắjebv ng nóofhi i: “Anh thảtihj ra, anh thảtihj em ra, cáhdfc ch ra mộwqtc t chúodbu t,…”
Trong đfxqi ầursi u Cốvhhr Dưmoyp Sinh chỉxumw lảtihj ng vảtihj ng nhữhdfc ng câxuun u nóofhi i củtihj a côofks : “Bởtrsm i vìwkgj tớzcdu
khôofks ng thíoccz ch anh ta”, “Hy vọehwg ng anh ta íoccz t khi vềcewe nhàtgyw mộwqtc t chúodbu t.”, “Tớzcdu khôofks ng muốvhhr n anh ta chạodbu m vàtgyw o tớzcdu , mỗmhle i lầursi n nhưmoyp vậgsqw y tớzcdu đfxqi ềcewe u cảtihj m thấvhhr y cháhdfc n ghédmiy t.”
Côofks cảtihj m thấvhhr y ghédmiy t bỏyexe hắjebv n, khôofks ng muốvhhr n hắjebv n chạodbu m vàtgyw o côofks ?
Cốvhhr Dưmoyp Sinh mãrklv nh liệgveq t bộwqtc c pháhdfc t tứilkg c giậgsqw n.
Hắjebv n cứilkg nghe thấvhhr y mấvhhr y câxuun u nàtgyw y, cảtihj m thấvhhr y thậgsqw t sựuwxa chóofhi i tai, hắjebv n nghe đfxqi ếehwg n nỗmhle i lýwjgb tríoccz củtihj a hắjebv n đfxqi ềcewe u tan thàtgyw nh mâxuun y khóofhi i, hắjebv n giơoccz tay lêxbmt n, che miệgveq ng
củtihj a côofks lạodbu i: “Côofks câxuun m miệgveq ng, câxuun m miệgveq ng cho tôofks i! Khôofks ng phảtihj i côofks đfxqi óofhi ng kịmoyp ch
rấvhhr t giỏyexe i sao? Lúodbu c tôofks i mớzcdu i vềcewe nhàtgyw khôofks ng phảtihj i côofks còafpp n đfxqi óofhi ng kịmoyp ch rấvhhr t tốvhhr t
sao? Bâxuun y giờsirt sao khôofks ng đfxqi óofhi ng nữhdfc a đfxqi i? Bâxuun y giờsirt bắjebv t đfxqi ầursi u nóofhi i thậgsqw t rồufuy i sao?
Cáhdfc ch xa côofks mộwqtc t chúodbu t sao?”
Cốvhhr Dưmoyp Sinh khôofks ng biếehwg t tạodbu i sao lạodbu i cưmoyp ờsirt i toédmiy t môofks i, nghiêxbmt ng đfxqi ầursi u cưmoyp ờsirt i
khẽfkhx , mộwqtc t giâxuun y sau, hắjebv n liềcewe n buôofks ng thỏyexe ng ra, lui vềcewe phíoccz a sau mộwqtc t bưmoyp ớzcdu c,
cáhdfc ch côofks mộwqtc t khoảtihj ng nhỏyexe , sau đfxqi óofhi nhìwkgj n côofks chằokda m chằokda m cưmoyp ờsirt i ha ha: “Sau vậgsqw y?
Quâxuun n cờsirt nhưmoyp tôofks i còafpp n chưmoyp a pháhdfc t huy đfxqi ưmoyp ợgblv c táhdfc c dụimvh ng lớzcdu n nhấvhhr t màtgyw côofks đfxqi ãrklv muốvhhr n
bỏyexe chạodbu y rồufuy i sao? Côofks khôofks ng sợgblv lạodbu i xuấvhhr t hiệgveq n thêxbmt m mộwqtc t Lâxuun m Ứfvxt c nữhdfc a àtgyw ? Hay làtgyw thấvhhr y côofks ta vẫilkg n còafpp n cóofhi thểofhi ởtrsm trong Làtgyw ng giảtihj i tríoccz nêxbmt n thấvhhr y tôofks i vôofks dụimvh ng,
chẳfvxt ng muốvhhr n lợgblv i dụimvh ng tôofks i nữhdfc a?”
Quâxuun n cờsirt ? Lâxuun m Ứfvxt c?
Tầursi n Chỉxumw Ármdz i đfxqi ang cong ngưmoyp ờsirt i híoccz t thởtrsm , nghe thấvhhr y mấvhhr y chữhdfc nàtgyw y liềcewe n dừamws ng lạodbu i, côofks nhíoccz u nhíoccz u màtgyw y, qua mấvhhr y giâxuun y mớzcdu i hiểofhi u đfxqi ưmoyp ợgblv c ýwjgb củtihj a hắjebv n.
Khóofhi tráhdfc ch ngàtgyw y hôofks m nay tạodbu i sao hắjebv n lạodbu i phảtihj n ứilkg ng lạodbu nhưmoyp vậgsqw y, thìwkgj ra làtgyw hắjebv n đfxqi ãrklv biếehwg t chuyệgveq n ởtrsm phòafpp ng chụimvh p ảtihj nh hôofks m đfxqi óofhi rồufuy i, Lâxuun m Ứfvxt c làtgyw bịmoyp hãrklv m hạodbu i,
hắjebv n cũllmg ng biếehwg t mìwkgj nh đfxqi ãrklv bịmoyp lợgblv i dụimvh ng nhưmoyp mộwqtc t quâxuun n cờsirt .
Tầursi n Chỉxumw Ármdz i còafpp n đfxqi ang suy nghĩwtmo , Cốvhhr Dưmoyp Sinh bỗmhle ng nhiêxbmt n lạodbu i tóofhi m lấvhhr y vai
côofks , đfxqi ểofhi côofks đfxqi ứilkg ng trưmoyp ớzcdu c mặuayk t hắjebv n, mộwqtc t tay giơoccz lêxbmt n nắjebv m cằokda m củtihj a côofks , nhìwkgj n thẳfvxt ng đfxqi ôofks i mắjebv t củtihj a côofks , lạodbu i mởtrsm miệgveq ng, giọehwg ng đfxqi iệgveq u lạodbu nh bălnbi ng: “Nóofhi i thậgsqw t cho côofks
biếehwg t, côofks cho rằokda ng tôofks i thậgsqw t sựuwxa muốvhhr n vềcewe nhàtgyw sao? Thíoccz ch mỗmhle i ngàtgyw y nhìwkgj n thấvhhr y
khuôofks n mặuayk t củtihj a côofks sao? Tôofks i khôofks ng ham! Côofks thậgsqw t sựuwxa cho rằokda ng tôofks i muốvhhr n cóofhi con vớzcdu i côofks sao? Bấvhhr t quáhdfc làtgyw vìwkgj ôofks ng màtgyw thôofks i!”
Cốvhhr Dưmoyp Sinh càtgyw ng nóofhi i, đfxqi áhdfc y lòafpp ng lạodbu i càtgyw ng đfxqi au, giốvhhr ng nhưmoyp bịmoyp ngưmoyp ờsirt i ta cầursi m dao đfxqi âxuun m vàtgyw o tim, khiếehwg n cho thâxuun n thểofhi củtihj a hắjebv n đfxqi ềcewe u run rẩzjya y.
Hắjebv n muốvhhr n cóofhi con vớzcdu i côofks , hắjebv n chỉxumw muốvhhr n cóofhi con vớzcdu i côofks , nhưmoyp ng… côofks khôofks ng thíoccz ch…
Hắjebv n cho rằokda ng côofks chíoccz nh làtgyw cuộwqtc c sốvhhr ng trong suốvhhr t quãrklv ng đfxqi ờsirt i còafpp n lạodbu i củtihj a
hắjebv n, kếehwg t quảtihj thìwkgj sao chứilkg ? Côofks cháhdfc n ghédmiy t hắjebv n, côofks khôofks ng cầursi n hắjebv n chúodbu t nàtgyw o,
côofks chỉxumw coi hắjebv n nhưmoyp mộwqtc t quâxuun n cờsirt màtgyw thôofks i.
Cô
Tầ
Trong đ
Cô
Cố
Hắ
Cố
Quâ
Tầ
Khó
Tầ
Cố
Hắ
Hắ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.