Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1040 : Cô ấy là chị dâu của tôi (10)

    trước sau   
chloc Tôjsrrtbxvnh giơqsdx tay gọerwni xe taxi, mớqsdxi pháfiskt hiệprhgn lòufelng bàsmern tay củziisa côjsrr đfmdrãzxwf bịabtf chíkyhtnh mìtbxvnh bấsmerm chảtxwly máfisku, côjsrr nhìtbxvn chằufjdm chằufjdm dòufelng máfisku kia, ngơqsdx ngẩilemn, sau đfmdrówwnw lạyyrni cówwnw mộywebt chiếslpmc taxi dừwieqng trưicpsqsdxc mặoibot côjsrr, côjsrr mớqsdxi mởslpm cửoaiqa xe, ngồrflxi vàsmero, nówwnwi đfmdrabtfa chỉpqwu cho báfiskc tàsmeri.

Xe chạyyrny, côjsrr nhìtbxvn chằufjdm chằufjdm bówwnwng đfmdrêdauym ngoàsmeri cửoaiqa sổjsrr, tầufjdm mắilemt dầufjdn trởslpmdauyn mơqsdx hồrflx.

Từwieq rấsmert nhiềwiequ năicpsm trưicpsqsdxc đfmdrâzxwfy, hắilemn vàsmerjsrr mộywebt dao cắilemt đfmdrsdurt, đfmdrâzxwfy làsmer chuyệprhgn quáfiskgnzqsmerng, cho đfmdrếslpmn hôjsrrm nay gặoibop lạyyrni, côjsrr mớqsdxi biếslpmt thìtbxv ra thờkjnni gian hắilemn vàsmerjsrrfiskch xa nhau, hai ngưicpskjnni đfmdrãzxwf từwieqzxwfu bịabtfkyhto vàsmero hai thếslpm giớqsdxi kháfiskc nhau, khôjsrrng còufeln nhưicps trưicpsqsdxc kia nữxxyka.

-

Xe dừwieqng hẳgnzqn ởslpm trưicpsqsdxc biệprhgt thựwbhq củziisa Cốzxwficps Sinh rấsmert lâzxwfu, Tầufjdn Gia Ngôjsrrn ngồrflxi ởslpm ghếslpm sau vẫjsrrn khôjsrrng cówwnw ýmmnl muốzxwfn xuốzxwfng xe.

Qua khoảtxwlng năicpsm phúchlot, tàsmeri xếslpm lạyyrni nówwnwi lầufjdn thứsdur ba: “Tầufjdn tiêdauyn sinh, đfmdrếslpmn rồrflxi.”




Tầufjdn Gia Ngôjsrrn nháfisky mắilemt mộywebt cáfiski, mớqsdxi hồrflxi phụpqwuc lạyyrni tinh thầufjdn ừwieq vớqsdxi báfiskc tàsmeri mộywebt tiếslpmng, sau đfmdrówwnw lạyyrni ngồrflxi cứsdurng ngưicpskjnni, lúchloc báfiskc tàsmeri lạyyrni nhắilemc hắilemn lầufjdn thứsduricps, hắilemn mớqsdxi mởslpm cửoaiqa xe, ung dung chậufjdm rãzxwfi bưicpsqsdxc vàsmero biệprhgt thựwbhq.

Mởslpm cửoaiqa nhàsmer, đfmdrjsrri giàsmery xong, lúchloc đfmdri vàsmero phòufelng kháfiskch, hắilemn mớqsdxi pháfiskt hiệprhgn Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai còufeln chưicpsa ngủziis, đfmdrang nằufjdm trêdauyn ghếslpm salon xem tivi.

Bởslpmi vìtbxv tốzxwfi rồrflxi, dùcbvn biệprhgt thựwbhqfiskch âzxwfm rấsmert tốzxwft nhưicpsng Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai vẫjsrrn cówwnw chúchlot sợcpyksmerm phiềwieqn mọerwni ngưicpskjnni nêdauyn bậufjdt âzxwfm lưicpscpykng ởslpm mứsdurc thấsmerp nhấsmert.

jsrr nhìtbxvn thấsmery Tầufjdn Gia Ngôjsrrn vềwieq, liềwieqn hỏilemi: “Ămdqvn khuya khôjsrrng?”

Tầufjdn Gia Ngôjsrrn cởslpmi âzxwfu phụpqwuc, tháfisko cravat xong, mớqsdxi lắilemc đfmdrufjdu vớqsdxi Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai, nówwnwi “khôjsrrng” xong sau đfmdrówwnw lạyyrni ngồrflxi lêdauyn ghếslpm: ‘Đabtfãzxwf trễwwnw nhưicps vậufjdy rồrflxi, sao chịabtfufeln chưicpsa ngủziis?”

“lúchloc nãzxwfy Đabtfufjdu Phộywebng Nhỏilem đfmdrau bụpqwung gọerwni chịabtf dậufjdy, bâzxwfy giờkjnn chịabtf lạyyrni ngủziis khôjsrrng đfmdrưicpscpykc.” Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai cầufjdm mộywebt túchloi hạyyrnt thôjsrrng, mởslpm ra đfmdrưicpsa cho Tầufjdn Gia Ngôjsrrn mộywebt hồrflxi, hắilemn lạyyrni lắilemc đfmdrufjdu khôjsrrng ăicpsn, liềwieqn ôjsrrm trong ngựwbhqc mìtbxvnh, lạyyrni giốzxwfng nhưicpswwnwi chuyệprhgn phiếslpmm mởslpm miệprhgng nówwnwi: “Hôjsrrm nay em đfmdri gặoibop Lâzxwfm tiểaqixu thưicps cảtxwlm giáfiskc thếslpmsmero?”

zxwfu hỏilemi củziisa Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai lạyyrni làsmerm cho Tầufjdn Gia Ngôjsrrn nghĩsdur đfmdrếslpmn hìtbxvnh ảtxwlnh củziisa Tôjsrrtbxvnh bịabtf chồrflxng đfmdráfisknh.

“Tạyyrni sao lạyyrni khôjsrrng nówwnwi chuyệprhgn đfmdrâzxwfy?” Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai thấsmery Tầufjdn Gia Ngôjsrrn trầufjdm mặoiboc, lạyyrni hỏilemi.

Tầufjdn Gia Ngôjsrrn hoàsmern hồrflxn: “Cũjrohng tốzxwft.”

“Mỗvhfbi lầufjdn em đfmdrwiequ trảtxwl lờkjnni nhưicps vậufjdy, mỗvhfbi lầufjdn đfmdrwiequ khôjsrrng gặoibop lạyyrni họerwn lầufjdn thứsdur hai…” Tầufjdn Gia Ngôjsrrn oáfiskn giậufjdn nówwnwi: “Hay làsmer giớqsdxi thiệprhgu em họerwn củziisa anh Báfiskn Thàsmernh cho em? Em gặoibop rồrflxi đfmdrówwnw, con békyht rấsmert đfmdrvuafp, xuấsmert thâzxwfn lạyyrni tốzxwft nữxxyka!”

Dịabtfch Quảtxwl Quảtxwl... Tầufjdn Gia Ngôjsrrn cówwnw chúchlot ấsmern tưicpscpykng, côjsrrsmery thậufjdt sựwbhq kháfisk đfmdrvuafp, tíkyhtnh cáfiskch cũjrohng rấsmert rộywebng rãzxwfi, nhưicpsng hắilemn vẫjsrrn lắilemc lắilemc đfmdrufjdu: “Quêdauyn đfmdri chịabtf!”

“Gia Ngôjsrrn, em thậufjdt sựwbhq đfmdrãzxwf trưicpsslpmng thàsmernh rồrflxi, cũjrohng khôjsrrng thểaqix cứsdur nhưicps vậufjdy đfmdrưicpscpykc, nếslpmu chịabtf nhớqsdx khôjsrrng lầufjdm em cówwnw mộywebt ngưicpskjnni bạyyrnn từwieq thờkjnni phổjsrr thôjsrrng đfmdrãzxwf kếslpmt hôjsrrn đfmdrếslpmn hai lầufjdn rồrflxi khôjsrrng phảtxwli sao? Ngưicpskjnni ta đfmdrãzxwficpsqsdxi hai ngưicpskjnni vợcpyk rồrflxi…”

Tầufjdn Gia Ngôjsrrn biếslpmt Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai muốzxwfn nówwnwi gìtbxv, hắilemn theo bảtxwln năicpsng ôjsrrm quầufjdn áfisko chuẩilemn bịabtf đfmdrsdurng lêdauyn vềwieq phòufelng tắilemm rửoaiqa, kếslpmt quảtxwlufeln chưicpsa đfmdrsdurng lêdauyn đfmdrãzxwf bịabtf Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai tówwnwm lấsmery ốzxwfng tay áfisko củziisa hắilemn: “Em ngồrflxi xuốzxwfng cho chịabtf, chịabtfufeln cówwnw chuyệprhgn đfmdrsdurng đfmdrilemn muốzxwfn hỏilemi em!”

Tầufjdn Gia Ngôjsrrn nhìtbxvn thấsmery Tầufjdn Chỉpqwu Áekiai cówwnw chúchlot nghiêdauym túchloc, liềwieqn khôjsrrng dáfiskm nhúchloc nhíkyhtch.

“Gia Ngôjsrrn, em còufeln nhớqsdx chuyệprhgn lúchloc trưicpsqsdxc cha vừwieqa mớqsdxi qua đfmdrkjnni, mẹvuaf thìtbxv bịabtf bệprhgnh khôjsrrng cówwnw tiềwieqn trảtxwl tiềwieqn việprhgn phíkyht khôjsrrng? lúchloc đfmdrówwnw suýmmnlt nữxxyka thìtbxv bịabtf đfmdruổjsrri ra khỏilemi bệprhgnh việprhgn thìtbxv lạyyrni cówwnw ngưicpskjnni đfmdrówwnwng giúchlop chúchlong ta 200 ngàsmern tiềwieqn thuốzxwfc thang khôjsrrng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.