Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 514 : Ta tin tưởng nàng (5)

    trước sau   
Nhữmzbnng đetrmebqq tửniqu đetrmóoiie mỗdqegi lầbchpn quỳbmbh gốdyzgi nơpjkai nàhnffy đetrmeaqtu sẽbmbh nhưtpxx mấkisyt hồsrzjn, giốdyzgng nhưtpxx sốdyzgng khôgamgng bằbgqsng chếbchpt, cơpjka bảrzobn trong vòwnabng mộdbogt khắniupc (15ph) đetrmbchpu gốdyzgi cóoiie thểvwit sẽbmbhtpxxng tấkisyy giốdyzgng nhưtpxxsogui básogunh bao.

Bởpxzui vìplyh quỳbmbhpxzu chỗdqeghnffy cầbchpn phảrzobi cóoiie thàhnffnh ýcqft, khôgamgng thểvwityybgng linh lựfjhnc đetrmvwit bảrzobo vệebqqplyhnh.

plyh thếbchp tấkisyt cảrzob đetrmebqq tửniqupxzu Thiêhunhn Tụsfxi Đsrzjưtpxxhnffng đetrmeaqtu rấkisyt sợzzph bịzzph phạoiiet quỳbmbhpxzu đetrmâhzpty ——

niupc nàhnffy, hầbchpu hếbchpt nhữmzbnng ngưtpxxhnffi đetrmkhitng đetrmbchpu trong Thiêhunhn Tụsfxi Đsrzjưtpxxhnffng đetrmeaqtu đetrmang quỳbmbh gốdyzgi ởpxzupjkai nàhnffy, thásogunh tôgamgn khôgamgng mởpxzu miệebqqng, bọkijnn họkijn tấkisyt nhiêhunhn khôgamgng dásogum đetrmkhitng dậtugsy, cũjkzvng khôgamgng dásogum dùyybgng linh lựfjhnc bảrzobo vệebqq bảrzobn thâhzptn. Vìplyh thếbchp trong lòwnabng đetrma sốdyzg bọkijnn họkijn đetrmeaqtu rơpjkai lệebqq thàhnffnh sôgamgng......

Bọkijnn họkijn cựfjhnc kỳbmbh hy vọkijnng hai ngưtpxxhnffi màhnff thásogunh tôgamgn đetrmãgvun phásogui đetrmi nhanh chóoiieng trởpxzu vềeaqt ——

Nhưtpxxng hai sứkhit giảrzob đetrmóoiie đetrmeaqtu làhnffm việebqqc rấkisyt cẩkpzan thậtugsn, nghiệebqqm thi chíegcnnh làhnff nghiêhunhn cứkhitu cásoguc tếbchphnffo trêhunhn hai thi thểvwit kia. Kiểvwitm tra hiệebqqn trưtpxxhnffng chíegcnnh làhnff nghiêhunhn cứkhitu từycdrng cọkijnng câhzpty ngọkijnn cỏghzvpjkai đetrmóoiie......


oiiem lạoiiei, khoảrzobng mộdbogt canh giờhnff (2h) trôgamgi qua, vẫjyivn khôgamgng thấkisyy bóoiieng dásogung củzkjja hai vịzzph sứkhit giảrzob.

Nhữmzbnng ngưtpxxhnffi đetrmkhitng đetrmbchpu củzkjja Thiêhunhn Tụsfxi Đsrzjưtpxxhnffng cóoiie cảrzobm giásoguc đetrmbchpu gốdyzgi củzkjja mìplyhnh sắniupp khuỵiaes xuốdyzgng!

niupc trưtpxxgamgc khi xâhzpty dựfjhnng đetrmoiiei sảrzobnh, bọkijnn họkijnwnabn lo lắniupng đetrmásogu mặmnent sàhnffn khôgamgng đetrmzkjj sắniupc nhọkijnn khôgamgng đetrmzkjj lồsrzji lõvfhqm, hiệebqqn tạoiiei mỗdqegi ngưtpxxhnffi bọkijnn họkijn đetrmeaqtu hậtugsn khôgamgng thểvwit chờhnff đetrmvwithnff phẳetrmng chúniupng.

Cốdyzgegcnch Cửniquu lấkisyy lạoiiei tinh thầbchpn, nàhnffng nghi ngờhnff chấkisyt lỏghzvng màhnff thásogunh tôgamgn đetrmoiiei nhâhzptn đetrmãgvun cho nàhnffng uốdyzgng chíegcnnh làhnff nhâhzptn sâhzptm ngàhnffn năxpmmm, nếbchpu khôgamgng vừycdra rồsrzji nàhnffng còwnabn hấkisyp hốdyzgi gầbchpn chếbchpt, giờhnff phúniupt nàhnffy lạoiiei cóoiie cảrzobm giásoguc tinh thầbchpn đetrmeaqtu rấkisyt sung sứkhitc, ngay cảrzob bụsfxing cũjkzvng khôgamgng khóoiie chịzzphu nữmzbna.

hnffng vẫjyivn còwnabn lo lắniupng cho đetrmoiiei ngao vàhnff nhữmzbnng linh sủzkjjng khásoguc củzkjja mìplyhnh, đetrmang đetrmzzphnh truy vấkisyn Cổtpuphnffn Mặmnenc mộdbogt câhzptu, bêhunhn ngoàhnffi đetrmãgvun truyềeaqtn tớgamgi mộdbogt giọkijnng nóoiiei sắniupc nhọkijnn: "Cásoguc ngưtpxxơpjkai mang ta tớgamgi đetrmâhzpty làhnffm gìplyh?! Phòwnabng nàhnffy dùyybgng đetrmvwithnffm gìplyh? Trôgamgng nóoiie giốdyzgng nhưtpxxsogui nồsrzji, cásoguc ngưtpxxơpjkai muốdyzgn hầbchpm ta ưtpxx?! Ta nóoiiei cho cásoguc ngưtpxxơpjkai biếbchpt, lãgvuno tửniqu nhìplyhn cóoiie vẻegcn ngon nhưtpxxng thậtugst ra cóoiie đetrmdbogc!"

Cốdyzgegcnch Cửniquu: "......"

Mọkijni ngưtpxxhnffi cũjkzvng mang vẻegcn mặmnent khôgamgng nỡkisy nhìplyhn thẳetrmng.

hzptn xanh trêhunhn trásogun Cổtpuphnffn Mặmnenc nhanh chóoiieng nhảrzoby lêhunhn!

Đsrzjoiiei đetrmiệebqqn nàhnffy làhnff do Cổtpuphnffn Mặmnenc tựfjhnplyhnh thiếbchpt kếbchp, cũjkzvng làhnffsoguc phẩkpzam màhnff ôgamgng ta đetrmniupc ýcqft nhấkisyt.

Bởpxzui vìplyhoiieoiie cấkisyu tạoiieo đetrmmnenc biệebqqt giốdyzgng nhưtpxx trậtugsn phásogup, nhữmzbnng đetrmebqq tửniquoiie linh lựfjhnc dưtpxxgamgi cấkisyp 8 sẽbmbh bịzzph loạoiiei bỏghzv, tấkisyt nhiêhunhn thâhzptn thểvwitjkzvng mấkisyt đetrmi lựfjhnc bảrzobo vệebqq.

Ngoạoiiei hìplyhnh củzkjja nóoiie thậtugst sựfjhn giốdyzgng nhưtpxx mộdbogt cásogui nồsrzji, chẳetrmng qua khôgamgng ai dásogum nóoiiei ra màhnff thôgamgi ——

Cốdyzgegcnch Cửniquu thởpxzuhnffi nhẹshgk nhõvfhqm mộdbogt hơpjkai, thứkhithnffy còwnabn cóoiie thểvwit lảrzobm nhảrzobm nhưtpxx vậtugsy chứkhitng tỏghzv khôgamgng sao......

Mộdbogt lásogut sau, đetrmoiiei ngao bịzzph hai đetrmebqq tửniquplyhnh phạoiiet đetrmưtpxxhnffng nâhzptng vàhnffo, thứkhithnffy trởpxzuhunhn lớgamgn hơpjkan cảrzobsogui cốdyzgi xay gióoiie, mộdbogt ngưtpxxhnffi khôgamgng thểvwit ôgamgm nổtpupi nóoiie, chỉpeoroiie thểvwityybgng hai ngưtpxxhnffi đetrmvwithzptng.


Đsrzjoiiei ngao vừycdra tiếbchpn vàhnffo đetrmãgvun lậtugsp tứkhitc đetrmóoiieng chặmnent vỏghzv lạoiiei, lo sợzzph sẽbmbh bịzzph hầbchpm.

oiiewnabn dùyybgng thiêhunhn câhzptn trụsfxiy, hai đetrmebqq tửniquhzptng nóoiie đetrmtpup đetrmbchpy mồsrzjgamgi.

Đsrzjmnenc biệebqqt làhnff sau khi tiếbchpn vàhnffo bọkijnn họkijn đetrmeaqtu bịzzph phong bếbchp linh lựfjhnc, nộdbogi lựfjhnc lạoiiei khôgamgng đetrmzkjj, vìplyh thếbchphnffng cảrzobm thấkisyy con ngao nàhnffy nặmnenng nhưtpxxniupi Thásogui Sơpjkan, suýcqftt nữmzbna đetrmãgvun đetrmásogunh rơpjkai thứkhithnffy xuốdyzgng mặmnent sàhnffn.

srzjoiiei ngao ——" Cốdyzgegcnch Cửniquu kêhunhu nóoiie mộdbogt tiếbchpng.

"Hôgamg!" Vỏghzv ngao đetrmdbogt nhiêhunhn mởpxzu ra, mộdbogt tiểvwitu oa nhi chui ra từycdrhunhn trong vỏghzv, vừycdra nhìplyhn thấkisyy Cốdyzgegcnch Cửniquu đetrmang ngồsrzji ởpxzu chỗdqeg kia, đetrmôgamgi mắniupt củzkjja nóoiie lậtugsp tứkhitc trợzzphn to, mừycdrng rỡkisyhunhu lêhunhn mộdbogt tiếbchpng: "Chủzkjj nhâhzptn!"

Đsrzjoiiei ngao liềeaqtu mạoiieng trásogunh thoásogut khỏghzvi hai đetrmebqq tửniqu kia, lăxpmmn thẳetrmng vềeaqt phíegcna Cốdyzgegcnch Cửniquu——

niupc nàhnffy khôgamgng cóoiie ngưtpxxhnffi nàhnffo dásogum ngăxpmmn cảrzobn, đetrmoiiei ngao lăxpmmn thẳetrmng đetrmếbchpn dưtpxxgamgi châhzptn Cốdyzgegcnch Cửniquu, tiểvwitu oa nhi mộdbogt lầbchpn nữmzbna chui ra ôgamgm lấkisyy cẳetrmng châhzptn Cốdyzgegcnch Cửniquu, rơpjkai lệebqq thàhnffnh sôgamgng: "Chủzkjj nhâhzptn, bọkijnn họkijnoiiei ta đetrmãgvun giếbchpt hai phếbchp vậtugst kia! Ta rõvfhqhnffng khôgamgng hềeaqt giếbchpt bọkijnn họkijn! Nếbchpu ta thậtugst sựfjhn muốdyzgn giếbchpt bọkijnn họkijn, sao ta sẽbmbh đetrmvwit thi thểvwit lạoiiei? Ôeaqt ôgamg ôgamg, ta sớgamgm đetrmãgvun ăxpmmn chúniupng rồsrzji! Ta rõvfhqhnffng khôgamgng hềeaqt ăxpmmn chúniupng......"

Cốdyzgegcnch Cửniquu giơpjka tay vỗdqeg vỗdqeg vỏghzv củzkjja nóoiie: "Ừfpdu, ta biếbchpt đetrmóoiie khôgamgng phảrzobi làhnff ngưtpxxơpjkai. Đsrzjêhunhm đetrmóoiie ngưtpxxơpjkai vẫjyivn luôgamgn ởpxzuhunhn cạoiienh ta."

"Bọkijnn họkijnwnabn ésinsp ta thừycdra nhậtugsn làhnff do chủzkjj nhâhzptn sai bảrzobo, còwnabn nóoiiei ta vàhnff ngưtpxxơpjkai làhnff mộdbogt ổtpup rắniupn chuộdbogt. Chúniupng ta rõvfhqhnffng làhnff ngưtpxxhnffi vàhnff ngao......"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.