Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 567 : Tỏ tình trong giây phút sinh tử (17)

    trước sau   
Editor: Càmjal Rốstrvt Hồnvqsng

Cốstrv Lan San thấyrjct thầfvdzn chừlkmcng hơqjzvn nửdwzba ngàmjaly, mớyolci nhẹjmyi giọwaynng kểhzxn lạfbxhi chuyệzyiin giữfqvna mìyvmxnh vàmjal Diệzyiip Dao cho Thịstrvnh Thếxxfm, sau khi kểhzxn xong, mặahxmt củsvpda côwwhn đtceuãhbrslunw chúcusft đtceusngrvwfhn, côwwhnlunw chúcusft thiếxxfmu tựxfjd tin nólunwi: “Em thừlkmca nhậyyttn em làmjalm nhưjuww vậyytty cólunw chúcusft giảpxbl dốstrvi, nhưjuwwng em khôwwhnng tốstrvt, cũsvpdng khôwwhnng muốstrvn đtceuhzxn cho bàmjal ta nhìyvmxn thấyrjcy em khôwwhnng tốstrvt. Cho nêvwfhn...... Cho nêvwfhn em khôwwhnng cólunwyvmxch nàmjalo...... Em chỉsngrlunw thểhzxnyvmxm anh giúcusfp đtceuhbrs, đtceuólunwng vai lãhbrso côwwhnng củsvpda em mộwaynt lầfvdzn, diễtvpcn mộwaynt tuồnvqsng kịstrvch ởhxtf trưjuwwyolcc mặahxmt bàmjal ta.”

“Em muốstrvn tốstrvi mai hẹjmyin bàmjal ta ărqzan cơqjzvm, cólunwpxblnh hưjuwwhxtfng tớyolci anh hay khôwwhnng?” Sau khi Cốstrv Lan San nólunwi đtceuếxxfmn đtceuâdllqy, giọwaynng nólunwi cólunw chúcusft khẩeoivn trưjuwwơqjzvng: “Ýtxsv củsvpda em làmjal, cólunwpxblnh hưjuwwhxtfng tớyolci côwwhnng việzyiic củsvpda anh hay khôwwhnng.”

“Khôwwhnng sao.”

“A.” Cốstrv Lan San thoáyvmxng yêvwfhn tâdllqm, câdllqn nhắbfuzc mộwaynt chúcusft, lạfbxhi nólunwi: “Chờdqof em chọwaynn chỗokle ărqzan cơqjzvm xong, em gửdwzbi tin nhắbfuzn nólunwi cho anh đtceustrva chỉsngr, đtceuưjuwwpndgc khôwwhnng?”

“Khôwwhnng cầfvdzn anh sắbfuzp xếxxfmp sao?” Thịstrvnh Thếxxfm đtceui tớyolci trưjuwwyolcc bàmjaln làmjalm việzyiic, bưjuwwng ly nưjuwwyolcc trêvwfhn bàmjaln lêvwfhn, uốstrvng mộwaynt hớyolcp làmjalm nhuậyyttn cổsdlc họwaynng, tiếxxfmp tụeekpc tìyvmxm mộwaynt lýujue do đtceuưjuwwdqofng hoàmjalng nólunwi: “Em vàmjal anh đtceuãhbrsmjal vợpndg chồnvqsng, tìyvmxnh hìyvmxnh củsvpda anh bàmjal ta nhấyrjct đtceustrvnh biếxxfmt, cho nêvwfhn anh sắbfuzp xếxxfmp, nhưjuww vậyytty tưjuwwơqjzvng đtceustrvi giốstrvng nhưjuww thậyyttt hơqjzvn.”


Dừlkmcng mộwaynt chúcusft, Thịstrvnh Thếxxfm lạfbxhi bổsdlc sung mộwaynt câdllqu: “Đxfjdưjuwwpndgc khôwwhnng?”

Cốstrv Lan San suy nghĩhxtf mộwaynt chúcusft, cảpxblm thấyrjcy Thịstrvnh Thếxxfmlunwi thậyyttt cólunwujue, côwwhnmjalm sao lạfbxhi khôwwhnng nghĩhxtf tớyolci, nếxxfmu côwwhn chọwaynn mộwaynt nhàmjalmjalng vàmjal kháyvmxch sạfbxhn thôwwhnng thưjuwwdqofng, thìyvmx khôwwhnng cólunw lựxfjdc sáyvmxt thưjuwwơqjzvng gìyvmx, “Đxfjdưjuwwpndgc rồnvqsi, vậyytty tiềzxoxn chi ra, em trảpxbl lạfbxhi cho anh từlkmcng đtceupndgt đtceuưjuwwpndgc khôwwhnng?”

Thịstrvnh Thếxxfmqjzvi hoảpxblng thầfvdzn, thậyyttt lâdllqu sau, mớyolci buôwwhnng rèrxvum mi xuốstrvng, che đtceuáyvmxy mắbfuzt ảpxblm đtceufbxhm: “Đxfjdưjuwwpndgc, khôwwhnng cầfvdzn vộwayni.”

“Ừtxsvhm.” Cốstrv Lan San lạfbxhi đtceuáyvmxp mộwaynt tiếxxfmng, rấyrjct lễtvpc phéggujp nólunwi: “Cáyvmxm ơqjzvn anh, tạfbxhm biệzyiit!”

“Tạfbxhm biệzyiit, Sởhxtf Sởhxtf.” Thịstrvnh Thếxxfm cầfvdzm đtceuiệzyiin thoạfbxhi di đtceuwaynng, giọwaynng nólunwi hơqjzvi cólunw chúcusft lưjuwwu luyếxxfmn khôwwhnng rờdqofi.

Vậyytty màmjal Cốstrv Lan San vẫsvpdn cúcusfp đtceuiệzyiin thoạfbxhi rấyrjct nhanh.

Thịstrvnh Thếxxfm lấyrjcy đtceuiệzyiin thoạfbxhi di đtceuwaynng từlkmcvwfhn tai xuốstrvng, khólunwe miệzyiing nổsdlci lêvwfhn mộwaynt nụeekpjuwwdqofi.

Trờdqofi mớyolci biếxxfmt đtceuếxxfmn cùpndgng Thịstrvnh Thếxxfmlunw bao nhiêvwfhu kírommch đtceuwaynng, vui mừlkmcng biếxxfmt bao nhiêvwfhu, Cốstrv Lan San vậyytty màmjal lạfbxhi tìyvmxm anh đtceuếxxfmn giúcusfp đtceuhbrs.

Vừlkmca rồnvqsi ởhxtf trong phòydtpng họwaynp anh còydtpn cảpxblm thấyrjcy cuộwaync sốstrvng nhưjuww thếxxfm thậyyttt buồnvqsn tẻstrvwwhn vịstrv, hiệzyiin tạfbxhi anh lạfbxhi cảpxblm thấyrjcy cuộwaync sốstrvng thậyyttt muôwwhnn màmjalu sặahxmc sỡhbrs hẳyerkn lêvwfhn.

Anh lẳyerkng lặahxmng nhìyvmxn trờdqofi xanh mâdllqy trắbfuzng ngoàmjali cửdwzba sổsdlc, trong đtceufvdzu khôwwhnng ngừlkmcng xoay chuyểhzxnn.

Sởhxtf Sởhxtf muốstrvn cùpndgng mẹjmyiwwhnyrjcy ărqzan cơqjzvm, lúcusfc trưjuwwyolcc mẹjmyi củsvpda côwwhnyrjcy báyvmxn côwwhnyrjcy đtceui, anh phảpxbli làmjalm chúcusft gìyvmx đtceuólunw, thỏsngra mãhbrsn tiểhzxnu tírommnh tìyvmxnh nàmjaly củsvpda Sởhxtf Sởhxtf?

——–

Hiệzyiiu suấyrjct làmjalm việzyiic củsvpda Thịstrvnh Thếxxfm rấyrjct cao, buổsdlci tốstrvi hôwwhnm đtceuólunw gọwayni cho Cốstrv Lan San mộwaynt cuộwaync đtceuiệzyiin thoạfbxhi, nólunwi anh đtceuãhbrs chuẩeoivn bịstrv xong tấyrjct cảpxbl, kháyvmxch sạfbxhn Kinh Thàmjalnh, tốstrvi mai bảpxbly giờdqofjuwwhbrsi.

Ngay sau đtceuólunw Cốstrv Lan San lậyyttp tứfqvnc gửdwzbi đtceustrva chỉsngr kháyvmxch sạfbxhn Kinh Thàmjalnh vàmjal thờdqofi gian cho Diệzyiip Dao.

Ngàmjaly hôwwhnm sau làmjal thứfqvn bảpxbly, đtceufvdzu buổsdlci tốstrvi Cốstrv Lan San đtceui dạfbxho khắbfuzp nơqjzvi trêvwfhn diễtvpcn đtceuàmjaln, đtceuếxxfmn rạfbxhng sáyvmxng nărqzam giờdqof mớyolci đtceui ngủsvpd, cho nêvwfhn vẫsvpdn ngủsvpd thẳyerkng tớyolci hơqjzvn bốstrvn giờdqof chiềzxoxu, mớyolci bịstrv đtceuiệzyiin thoạfbxhi đtceuáyvmxnh thứfqvnc, côwwhnqjzvqjzvmjalng màmjalng nghe, giọwaynng nólunwi lưjuwwdqofi nháyvmxc “A lo” mộwaynt tiếxxfmng.

Thịstrvnh Thếxxfm ngớyolc ra mộwaynt giâdllqy, mớyolci nólunwi: “Còydtpn chưjuwwa tỉsngrnh ngủsvpd?”

Cốstrv Lan San nghe đtceuưjuwwpndgc giọwaynng nólunwi củsvpda Thịstrvnh Thếxxfm, lậyyttp tứfqvnc nhớyolc tớyolci bữfqvna tiệzyiic tốstrvi hôwwhnm nay củsvpda mìyvmxnh, cảpxbl ngưjuwwdqofi tĩhxtfnh thầfvdzn, côwwhn từlkmc trêvwfhn giưjuwwdqofng ngồnvqsi dậyytty, nhìyvmxn thờdqofi gian còydtpn sớyolcm, lúcusfc nàmjaly mớyolci thởhxtf phàmjalo mộwaynt hơqjzvi, mớyolci “Ừtxsvhm” mộwaynt tiếxxfmng vềzxox phíromma đtceuiệzyiin thoạfbxhi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.