Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9-Chương 13-2 : Tân hộ vệ tuần phố - Cẩm Thử làm quân sư (2)

    trước sau   
Mặnjmct xanh củihkma Trínjmcxqsja xen lẫacsvn màknfzu đanjien, vỗozth con cờumwx xuốowqung mộpsart cáiugli bốowqup, bỗozthng nhiêolnnn đanjiqrrvng dậgarwy, cao giọzmmmng nóxqsji: “Đcggrùvpgpa àknfz, Yêolnnu hồvpgp đanjien Trínjmcxqsja ta khi nàknfzo thìiqmb sợvpgp ngưmoiqumwxi kháiuglc nóxqsji linh tinh?! Huốowqung chi tạnknsi hạnkns long tưmoiq phưmoiqvpgpng chưmoiqơtgufng, tàknfzi hoa nghiêolnnng thếfhlb, tỳnjmc vếfhlbt nho nhỏfhlbknfzy lạnknsi cóxqsj thểpoxx che lấvurfp tao nhãqbeszshl song củihkma tạnknsi hạnkns sao?!”

xqsji xong, phấvurft ốowqung tay áiuglo, áiuglo tínjmcm hoa lệevjf giốowqung nhưmoiqkcqfy cao vạnknsn dặnjmcm, ràknfzo ràknfzo lưmoiqvpgpn vòyytzng, quảjcta nhiêolnnn làknfz phong tao đanjiếfhlbn cựnqpdc đanjiiểpoxxm.

“Đcggrưmoiqvpgpc! Trínjmcxqsja huynh hảjctao khínjmc pháiuglch!” Châkcqfn Trưmoiqumwxng Đcggrìiqmbnh khen.

“Sưmoiq phụkcqf (lãqbeso đanjinknsi) uy vũrsfu!” Ngảjctai Hổzshlknfz Phòyytzng Thưmoiq An vỗozth tay.

knfzy nàknfzy, cáiugli gìiqmb lộpsarn xộpsarn vậgarwy!

Kim Kiềeocln đanjinkns tráiugln, yêolnnn lặnjmcng rúrjhtt lui,


Ta vẫacsvn nêolnnn nhanh đanjiếfhlbn thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng ăkcqfn đanjiiểpoxxm tâkcqfm thôzshli….

Kim Kiềeocln nghĩumwx vậgarwy nêolnnn châkcqfn gia tăkcqfng tốowquc đanjipsar, ra khỏfhlbi tâkcqfn việevjfn, xuyêolnnn qua hàknfznh lang, đanjii vàknfzo thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng.

Vừfhlba bưmoiqqrrvc vàknfzo thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng, mộpsart đanjiáiuglm bộpsar khoáiugli nha dịmoiych đanjiãqbes ngồvpgpi ăkcqfn cháiuglo ởsimt trong thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng, túrjhtm tụkcqfm tốowqup năkcqfm tốowqup ba ngồvpgpi bàknfzn táiugln đanjiáiuglnh rắmzhfm.

“Hảjcta! Kim hộpsar vệevjf!”

xqsj ngưmoiqumwxi tinh mắmzhft nhìiqmbn thấvurfy Kim Kiềeocln, lậgarwp tứqrrvc hésimtt to mộpsart tiếfhlbng.

Mộpsart tiếfhlbng nàknfzy, khiếfhlbn tấvurft cảjcta nha dịmoiych trong thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng chợvpgpt nhảjctay dựnqpdng lêolnnn, mắmzhft to trừfhlbng trừfhlbng, tay niếfhlbt chóxqsjp mũrsfui, bộpsariuglng nhưmoiqkcqfm vàknfzo đanjinknsi đanjimoiych.

knfzy nàknfzy? Gìiqmb vậgarwy?

Kim Kiềeocln khóxqsj hiểpoxxu nhìiqmbn mọzmmmi ngưmoiqumwxi.

Bọzmmmn nha dịmoiych đanjieoclu nhìiqmbn chằowqum chằowqum vàknfzo mìiqmbnh…. Àkxzj, sau lưmoiqng mìiqmbnh?

“Chỉaifyxqsj mộpsart mìiqmbnh Kim hộpsar vệevjf thôzshli àknfz?”

“Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn khôzshlng cóxqsj đanjii cùvpgpng àknfz?”

“Ôevjfi trờumwxi! Làknfzm ta sợvpgp muốowqun chếfhlbt!”

Thấvurfy sau lưmoiqng Kim Kiềeocln khôzshlng cóxqsj đanjipsarng vậgarwt họzmmmylnko nàknfzo đanjióxqsj đanjii cùvpgpng, mọzmmmi ngưmoiqumwxi cùvpgpng buôzshlng lỏfhlbng sắmzhfc mặnjmct, hôzshl to mộpsart hơtgufi.


“Ai ôzshl ôzshl, hôzshlm nay ta nhấvurft đanjimoiynh khôzshlng thểpoxx gặnjmcp Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn đanjiưmoiqvpgpc!”

“Ta cũrsfung vậgarwy, máiuglu mũrsfui cứqrrv chảjctay xuốowqung, ta vàknfz mấvurfy huynh đanjievjfiqmbnh thưmoiqumwxng mấvurfy ngàknfzy trưmoiqqrrvc đanjiâkcqfy, bởsimti vìiqmb thiếfhlbu máiuglu màknfzsimt xỉaifyu!”

iugli nàknfzy cũrsfung quáiugl khoa trưmoiqơtgufng đanjii!

Hắmzhfc tuyếfhlbn trêolnnn đanjimoiqu Kim Kiềeocln đanjiãqbesxqsj thểpoxx bệevjfn thàknfznh mạnknsng nhệevjfn.

“Kim hộpsar vệevjf, đanjiếfhlbn đanjiâkcqfy, ngồvpgpi bêolnnn nàknfzy nàknfzy!” Mộpsart nha dịmoiych gọzmmmi Kim Kiềeocln vàknfzo thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng, mờumwxi Kim Kiềeocln ngồvpgpi ởsimtiugli bàknfzn giữrjhta thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng, còyytzn cựnqpdc kỳnjmc âkcqfn cầmoiqn múrjhtc cho Kim Kiềeocln mộpsart chésimtn cháiuglo nữrjhta.

“Cháiuglo nàknfzy…” Kim Kiềeocln liếfhlbc mắmzhft nhìiqmbn nguyêolnnn liệevjfu trong cháiuglo, “Đcggrgarwu đanjifhlb, táiuglo đanjifhlb, còyytzn cóxqsj đanjiưmoiqơtgufng quy nữrjhta?”

          Đcggrưmoiqơtgufng quy: mộpsart vịmoiy thuốowquc Đcggrôzshlng y.

“Kim hộpsar vệevjf, đanjiâkcqfy làknfz thuốowquc cháiuglo củihkma Côzshlng Tôzshln tiêolnnn sinh, đanjinjmcc biệevjft bổzshliuglu.” Nha dịmoiych bêolnnn cạnknsnh giớqrrvi thiệevjfu.

“Bổzshliuglu?” Da mặnjmct Kim Kiềeocln co lạnknsi.

“Đcggrúng vâkcqf̣y đanjiúrjhtng vậgarwy!”

“Gầmoiqn đanjiâkcqfy cáiuglc huynh đanjievjf bịmoiy mấvurft máiuglu quáiugl nhiềeoclu!”

“Nhấvurft làknfziuglu mũrsfui… khàknfz khàknfz khàknfz…”

Kim Kiềeocln run da mặnjmct uốowqung mộpsart ngụkcqfm, giưmoiqơtgufng mắmzhft nhìiqmbn bọzmmmn nha dịmoiych chung quanh, ai nấvurfy đanjieoclu cẩlluzn thậgarwn ngồvpgpi cáiuglch nàknfzng ba thưmoiqqrrvc.


“Cáiuglc ngưmoiqumwxi làknfzm gìiqmb ngồvpgpi xa vậgarwy?” Kim Kiềeocln trừfhlbng mắmzhft.

Bọzmmmn nha dịmoiych cưmoiqumwxi hắmzhfc hắmzhfc: “Kim hộpsar vệevjf, ngàknfzi hôzshlm nay khôzshlng giốowqung vớqrrvi lúrjhtc trưmoiqqrrvc, bọzmmmn ta cũrsfung khôzshlng thểpoxxzshl lễrdzl đanjiúrjhtng khôzshlng?”

“Nha…” Kim Kiềeocln dưmoiqơtgufng dưmoiqơtgufng tựnqpd đanjimzhfc ngồvpgpi dậgarwy “Đcggrúrjhtng thếfhlb, hôzshlm nay ta cũrsfung làknfz quan lớqrrvn tứqrrv phẩlluzm rồvpgpi….”

“Kim Kiềeocln!”

Đcggrpsart nhiêolnnn, mộpsart ngưmoiqumwxi vọzmmmt vàknfzo nhanh nhưmoiq chớqrrvp, ngồvpgpi xuốowqung bêolnnn cạnknsnh Kim Kiềeocln, ầmoiqm ĩumwxolnnu lêolnnn, “Lầmoiqn nàknfzy ngưmoiqơtgufi nhấvurft đanjimoiynh phảjctai giúrjhtp ta!”

Kim Kiềeocln nhìiqmbn kỹpoxx lạnknsi, ngưmoiqumwxi nàknfzy thâkcqfn hìiqmbnh kháiugl cao, đanjiôzshli mắmzhft báiuglo, chínjmcnh làknfz ngưmoiqumwxi quen Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu.

“Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu? Sao vậgarwy?” Kim Kiềeocln nuốowqut vàknfzo mộpsart ngụkcqfm cháiuglo hỏfhlbi.

Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu nhăkcqfn nhóxqsj: “Cha ta nóxqsji ta cũrsfung trưmoiqsimtng thàknfznh rôzshl̀i, nhấvurft đanjimoiynh phảjctai đanjimoiynh việevjfc thàknfznh thâkcqfn cho ta, ta nghĩumwx, Kim Kiềeocln ngưmoiqơtgufi đanjiãqbesxqsj nghềeocl, cóxqsj thểpoxx giúrjhtp ta mộpsart chúrjhtt hay khôzshlng.”

xqsji xong, vộpsari cầmoiqm lấvurfy hai tay Kim Kiềeocln.

“Hínjmct!” Trong thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng lậgarwp tứqrrvc cùvpgpng vang lêolnnn mộpsart tiếfhlbng hínjmct khínjmc.

Kim Kiềeocln vàknfz Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu nghi hoặnjmcc giưmoiqơtgufng mắmzhft quésimtt mộpsart vòyytzng.

Nha dịmoiych bốowqun phínjmca lậgarwp tứqrrvc rũrsfu mắmzhft húrjhtp cháiuglo, bàknfzy ra bộpsariuglng khôzshlng liêolnnn quan đanjiếfhlbn ta.

“Khôzshlng thàknfznh vấvurfn đanjieocl, cứqrrv tin tưmoiqsimtng ta!” Kim Kiềeocln hàknfzo sảjctang nóxqsji.


“Thậgarwt sao?! Thậgarwt tốowqut quáiugl!” Đcggrôzshli mắmzhft báiuglo củihkma Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu lòyytze lòyytze tỏfhlba sáiuglng, “Hạnknsnh phúrjhtc nửtgufa đanjiumwxi sau củihkma ta đanjinjmct trêolnnn ngưmoiqumwxi Kim Kiềeocln ngưmoiqơtgufi đanjióxqsj!”

“Phụkcqft!” Bọzmmmn nha dịmoiych cùvpgpng phun ra mộpsart ngụkcqfm cháiuglo.

Kim Kiềeocln vàknfz Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu lạnknsi cùvpgpng ngẩlluzng đanjimoiqu quésimtt qua.

Hay, tấvurft cảjcta mọzmmmi ngưmoiqumwxi đanjieoclu uốowqung cháiuglo bằowqung lỗozthrsfui rồvpgpi.

“Kim Kiềeocln, cáiuglc huynh đanjievjf sao vậgarwy?” Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu mờumwx mịmoiyt chẳtgufng hiểpoxxu gìiqmb.

“Khôzshlng biếfhlbt, mấvurfy ngàknfzy nay vẫacsvn luôzshln làknfz lạnkns.” Kim Kiềeocln nhếfhlbch miệevjfng cưmoiqumwxi, “Táiuglm phầmoiqn làknfz do ta đanjiưmoiqvpgpc thăkcqfng chứqrrvc nêolnnn cóxqsj quan uy!”

“Khụkcqf…khụkcqf khụkcqf!” Bọzmmmn nha dịmoiych lạnknsi ho khan.

“Kim Kiềeocln ngưmoiqơtgufi thìiqmbxqsj quan uy gìiqmb chứqrrv!” Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu cưmoiqumwxi hắmzhfc hắmzhfc, “Nhấvurft đanjimoiynh làknfz bởsimti vìiqmb bọn hắmzhfn biếfhlbt ngưmoiqơtgufi làknfz nữrjht nhi, cho nêolnnn cóxqsj chúrjhtt e lệevjf! Nhưmoiqng ta thìiqmb khôzshlng vậgarwy! Cho dùvpgp Kim Kiềeocln ngưmoiqơtgufi làknfz nữrjht nhi, ta vẫacsvn coi ngưmoiqơtgufi làknfz hảjctao huynh đanjievjf!” Nóxqsji đanjiếfhlbn đanjiâkcqfy, Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu cóxqsj chúrjhtt ngạnknsi ngùvpgpng gãqbesi gãqbesi da mặnjmct, “Tốowqut xấvurfu chúrjhtng ta cũrsfung đanjiãqbessimt chung mộpsart phòyytzng nhiềeoclu tháiuglng rồvpgpi, tấvurft nhiêolnnn làknfz giao tìiqmbnh khôzshlng nhạnknst.”

“Hínjmct!”

“Phụkcqft!”

Trong phòyytzng, mộpsart nửtgufa hínjmct khínjmc, mộpsart nửtgufa phun cháiuglo.

“Nóxqsji rấvurft hay, hảjctao huynh đanjievjf thìiqmb khôzshlng phâkcqfn biệevjft nam nữrjht!” Kim Kiềeocln tựnqpdknfzo vỗozth vai Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu, “Ta nhấvurft đanjimoiynh sẽtguf khôzshlng quêolnnn tìiqmbnh hữrjhtu nghịmoiyvpgpng phòyytzng củihkma chúrjhtng ta!”

Loảjctang xoảjctang!


Mộpsart đanjiowqung nha dịmoiych chui xuốowqung dưmoiqqrrvi bàknfzn.

Kim Kiềeocln bàknfzy ra vẻanji mặnjmct chỉaify tiếfhlbc rèylnkn sắmzhft khôzshlng thàknfznh thésimtp trừfhlbng nhìiqmbn mọzmmmi ngưmoiqumwxi trong phòyytzng, quay đanjimoiqu cưmoiqumwxi vớqrrvi Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu: “Tiểpoxxu Liễrdzlu nàknfzy, còyytzn tiềeocln lìiqmbiqmb cho bàknfz mốowqui thìiqmb…?”

“Nhấvurft đanjimoiynh khôzshlng thểpoxx thiếfhlbu phầmoiqn củihkma Kim Kiềeocln ngưmoiqơtgufi!” Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu vỗozth ngựnqpdc.

“Đcggrưmoiqvpgpc!”

Kim Kiềeocln vui rạnknso rựnqpdc vỗozth tay vớqrrvi Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu, lạnknsi hỏfhlbi thăkcqfm mong muốowqun củihkma Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu đanjiowqui vớqrrvi mộpsart nửtgufa kia trong tưmoiqơtgufng lai, hai ba ngụkcqfm đanjiãqbes uốowqung xong cháiuglo, đanjiqrrvng lêolnnn nóxqsji:

“Láiuglt nữrjhta ta còyytzn cóxqsjzshlng vụkcqf trong ngưmoiqumwxi, Trịmoiynh Bộpsar khoáiugli, Kim mỗozthiuglo lui trưmoiqqrrvc.”

“Kim hộpsar vệevjf đanjii cẩlluzn thậgarwn!” Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu vui rạnknso rựnqpdc tiễrdzln Kim Kiềeocln rờumwxi đanjii, tảjctang đanjiáiugl lớqrrvn trong tim đanjiãqbestgufi xuốowqung đanjivurft nêolnnn bắmzhft đanjimoiqu cóxqsj khẩlluzu vịmoiy uốowqung cháiuglo.

“Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu,” mộpsart gãqbes bộpsar khoáiugli đanjii tớqrrvi, vỗozth vai Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu, “Nhanh chóxqsjng thàknfznh thâkcqfn đanjii!”

“Ha ha ha, cáiuglm ơtgufn cáiuglt ngôzshln củihkma ngưmoiqơtgufi!”

“Sớqrrvm cóxqsj con cháiuglu nốowqui dõkcqfi nha!”

“Hảjcta?”

Sau đanjióxqsj, tấvurft cảjcta nha dịmoiych trong thiệevjfn đanjiưmoiqumwxng đanjieoclu đanjii lêolnnn phínjmca trưmoiqqrrvc, sắmzhfc mặnjmct mỗozthi ngưmoiqumwxi đanjieoclu buồvpgpn bãqbes, bôzshlm bốowqup vỗozth vai Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu, lờumwxi nóxqsji cũrsfung càknfzng ngàknfzy càknfzng quỷjrhh dịmoiy:

“Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu, sau nàknfzy ngưmoiqumwxi nhàknfz củihkma ngưmoiqơtgufi cũrsfung chínjmcnh làknfz ngưmoiqumwxi nhàknfz củihkma huynh đanjievjf ta!”

“Hay làknfz ngưmoiqơtgufi đanjii xin Côzshlng Tôzshln tiêolnnn sinh nghỉaify mộpsart tháiuglng đanjii, vềeocl nhàknfz tráiuglnh mộpsart chúrjhtt?”

“Ta thấvurfy vôzshl dụkcqfng thôzshli, thậgarwt sựnqpd khôzshlng đanjiưmoiqvpgpc đanjiâkcqfu, ngưmoiqơtgufi dứqrrvt khoáiuglt chủihkm đanjipsarng thừfhlba nhậgarwn sai lầmoiqm vớqrrvi Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn đanjii, cóxqsj lẽtgufyytzn cóxqsj thểpoxx cầmoiqu mộpsart con đanjiưmoiqumwxng sốowqung.”

“Cáiuglc ngưmoiqumwxi rốowqut cuộpsarc đanjiang nóxqsji cáiugli gìiqmb vậgarwy?” Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu càknfzng nghe càknfzng khôzshlng hiểpoxxu.

“Tóxqsjm lạnknsi…” Mọzmmmi ngưmoiqumwxi liếfhlbc mắmzhft nhìiqmbn nhau, cùvpgpng thởsimtknfzi mộpsart hơtgufi,

“Chịmoiyu đanjinqpdng chúrjhtt làknfz tốowqut thôzshli!”

Rốowqut cuộpsarc làknfzxqsj ýnxfeiqmb hảjcta?!

Trịmoiynh Tiểpoxxu Liễrdzlu lặnjmcng lẽtgufolnnu rêolnnn.

*.

Ôevjfng trờumwxi ơtgufi thổzshl đanjimoiya hỡnknsi!

Ta nhấvurft đanjimoiynh làknfz bịmoiyzshlng Tôzshln Trúrjhtc Tửtguf lừfhlba gạnknst rồvpgpi!

Kim Kiềeocln đanjiqrrvng giữrjhta chợvpgp, nhìiqmbn dâkcqfn chúrjhtng bao vâkcqfy ởsimt bốowqun phínjmca thàknfznh lậgarwp ra trậgarwn đanjimoiya kinh khủihkmng nhấvurft từfhlb trưmoiqqrrvc đanjiếfhlbn nay, gan thậgarwn gìiqmbrsfung run nhưmoiq chuôzshlng.

kcqfknfzng Côzshlng Tôzshln Trúrjhtc Tửtguf đanjiãqbesxqsji, côzshlng việevjfc khắmzhfc phụkcqfc hậgarwu quảjcta đanjiãqbesknfzm tốowqut, ta ra cửtgufa tuầmoiqn phốowqu chắmzhfc chắmzhfn sẽtguf khôzshlng cóxqsj vấvurfn đanjieocliqmb, tuyệevjft đanjiowqui sẽtguf khôzshlng pháiuglt sinh thảjctam kịmoiych ta bịmoiy ésimtp mang danh vịmoiyzshln thêolnn củihkma Đcggrnknsi Tốowqung đanjievjf nhấvurft thầmoiqn tưmoiqvpgpng bịmoiy trăkcqfm vạnknsn fan Biệevjfn Kinh củihkma Tiểpoxxu Miêolnnu xésimt thàknfznh trăkcqfm mảjctanh nhỏfhlb

Nhưmoiqng trậgarwn đanjimoiya trăkcqfm ngưmoiqumwxi vâkcqfy xem làknfz xảjctay ra chuyệevjfn gìiqmb vậgarwy?

yytzn cóxqsj hộpsari liêolnnn đanjiknfzn phụkcqf nữrjht lấvurfp láiuglnh sưmoiqơtgufng mùvpgpknfzu đanjien bêolnnn kia làknfz xảjctay ra chuyệevjfn gìiqmb nữrjhta vậgarwy?….

Huốowqung chi hai mắmzhft củihkma mỗozthi sinh vậgarwt nữrjhtnjmcnh đanjieoclu toáiuglt ra lụkcqfc quang nhưmoiqxqsji đanjióxqsji….

Kim Kiềeocln cảjctam nhậgarwn đanjiưmoiqvpgpc sáiuglt khínjmc đanjiếfhlbn từfhlb thếfhlb giớqrrvi hắmzhfc áiuglm.

Mợvpgpxqsj, ta bịmoiy nguy hiểpoxxm đanjiếfhlbn táiuglnh mạnknsnggggg!

Toàknfzn thâkcqfn Kim Kiềeocln đanjizshl mồvpgpzshli lạnknsnh, vộpsari vàknfzng ra hiệevjfu cho đanjipsari nha dịmoiych tuầmoiqn phốowqu sau lưmoiqng gia tăkcqfng tốowquc đanjipsar.

Nhưmoiqng dâkcqfn chúrjhtng vâkcqfy xem ba tầmoiqng trong ba tầmoiqng ngoàknfzi, mỗozthi mộpsart bưmoiqqrrvc đanjii rấvurft gian nan trầmoiqy trậgarwt, cho dùvpgpxqsj nha dịmoiych mởsimt đanjiưmoiqumwxng nhưmoiqng tốowquc đanjipsar củihkma Kim Kiềeocln cũrsfung khôzshlng thểpoxxknfzo tăkcqfng nhanh hơtgufn nửtgufa phầmoiqn.

zomw trong quáiugl trìiqmbnh đanjii nhưmoiqvpgpa bòyytz, Kim Kiềeocln nghe thấvurfy rấvurft nhiềeoclu lờumwxi thoạnknsi khôzshlng thểpoxxmoiqsimtng tưmoiqvpgpng nổzshli.

“Nhìiqmbn kìiqmba, đanjiâkcqfy làknfz Kim hộpsar vệevjf, Đcggrnknsi Tốowqung đanjievjf nhấvurft nữrjht hộpsar vệevjf!”

“Oa, thậgarwt nhìiqmbn khôzshlng ra làknfz nữrjht tửtguf, quảjcta nhiêolnnn khôzshlng giốowqung bìiqmbnh thưmoiqumwxng.”

“Hắmzhfc hắmzhfc, ngưmoiqumwxi ta làknfz thêolnn tửtguf củihkma Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn đanjivurfy!”

“Chậgarwc chậgarwc, Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn cáiugli gìiqmbrsfung tốowqut, chỉaifyxqsj áiuglnh mắmzhft làknfz khôzshlng tốowqut!”

“Nhảjctam nhínjmc, ngưmoiqơtgufi thìiqmb biếfhlbt cáiugli gìiqmb? Kim hộpsar vệevjfknfz đanjievjf tửtguf củihkma Y Tiêolnnn Đcggrpsarc Tháiuglnh, rấvurft cóxqsjknfzi!”

“Còyytzn nữrjhta, lúrjhtc Kim hộpsar vệevjf mớqrrvi thứqrrvc dậgarwy, mặnjmcc dùvpgp khôzshlng thểpoxx so vớqrrvi Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn, nhưmoiqng đanjiôzshli mắmzhft nhỏfhlb chậgarwp chờumwxn cũrsfung rấvurft đanjixqsjp mắmzhft nha.”

“Suỵwnygt! Lờumwxi nàknfzy khôzshlng thểpoxx đanjipoxx Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn nghe đanjiưmoiqvpgpc!”

“Ôevjfi trờumwxi, ta quêolnnn, cáiuglc ngưmoiqumwxi khôzshlng nghe gìiqmb nha! Khôzshlng nghe thấvurfy gìiqmb hếfhlbt!”

iugli quỷjrhhiqmb vậgarwy?

Khôzshlng chờumwx Kim Kiềeocln mang mộpsart đanjimoiqu đanjimoiqy hắmzhfc tuyếfhlbn đanjii ra, mộpsart nhóxqsjm nữrjht tửtguf duyêolnnn dáiuglng khínjmc thếfhlb dạnknst dàknfzo xuyêolnnn qua đanjiáiuglm ngưmoiqumwxi trựnqpdc tiếfhlbp đanjii vềeocl phínjmca mìiqmbnh.

iqmbnh huốowqung gìiqmb vậgarwy? Fan hâkcqfm mộpsar muốowqun tìiqmbm ta thịmoiy uy? Đcggràknfzm pháiugln?! Hay làknfz áiuglm sáiuglt?

Kim Kiềeocln lậgarwp tứqrrvc giậgarwt mìiqmbnh mộpsart cáiugli, mộpsart tay nắmzhfm lấvurfy túrjhti thuốowquc bêolnnn hôzshlng, mộpsart tay nắmzhfm lấvurfy đanjiao rộpsarng, nésimtt mặnjmct nghiêolnnm túrjhtc, sẵugohn sàknfzng đanjióxqsjn quâkcqfn đanjimoiych.

Bốowqun côzshliugli cầmoiqm đanjimoiqu, cho dùvpgp diệevjfn mạnknso khôzshlng giốowqung nhau, nhưmoiqng hai mắmzhft đanjieoclu bắmzhfn ra áiuglnh sáiuglng dọzmmma ngưmoiqumwxi, khiếfhlbn lôzshlng tóxqsjc Kim Kiềeocln dựnqpdng đanjiqrrvng.

“Kim hộpsar vệevjf!” Côzshliugli ởsimt ngoàknfzi cùvpgpng bêolnnn tráiugli, con mắmzhft nhưmoiq suốowqui xuâkcqfn, nhẹxqsj nhàknfzng cúrjhti đanjimoiqu vớqrrvi Kim Kiềeocln, cưmoiqumwxi tủihkmm tỉaifym nóxqsji, “Tiểpoxxu nữrjhtknfz Cung Nghi Đcggrìiqmbnh, đanjiếfhlbn từfhlb thàknfznh Đcggrôzshlng Biệevjfn Kinh.”

“Ta làknfz Thu Mộpsarng, đanjiếfhlbn từfhlb thàknfznh Nam Biệevjfn Kinh.” Côzshliugli thứqrrv hai mặnjmct nhưmoiq hoa đanjiàknfzo nhẹxqsj nhàknfzng nóxqsji.

“Tiểpoxxu nữrjhtknfz Thẩlluzm Nhiêolnnn, đanjiếfhlbn từfhlb thàknfznh Tâkcqfy.” Ngưmoiqumwxi thứqrrv ba dáiuglng nhưmoiq liễrdzlu xanh nóxqsji.

“Ta làknfz Mạnknsc Mạnknsc, ởsimt thàknfznh Bắmzhfc.” Ngưmoiqumwxi cuốowqui cùvpgpng làknfz mộpsart tiểpoxxu nha đanjimoiqu đanjifhlb từfhlb đanjimoiqu đanjiếfhlbn châkcqfn.

“Bốowqun, bốowqun vịmoiy muốowqun làknfzm gìiqmb?” Kim Kiềeocln nuốowqut mộpsart ngụkcqfm nưmoiqqrrvc bọzmmmt.

Bốowqun côzshliugli kia liếfhlbc nhìiqmbn nhau, cùvpgpng lộpsar ra táiuglm cáiugli răkcqfng nanh trắmzhfng: “Chúrjhtng ta nghe nóxqsji hôzshlm nay Kim hộpsar vệevjf đanjii tuầmoiqn phốowqu ngang qua chợvpgp cho nêolnnn đanjinjmcc biệevjft đanjiếfhlbn đanjiưmoiqa hạnkns lễrdzl!”

“Hạnkns, hạnkns lễrdzl?” Kim Kiềeocln còyytzn trong trạng thái khiếfhlbp sợvpgp.

“Đcggrúrjhtng vậgarwy!” Bốowqun côzshliugli cùvpgpng tháiuglo tay nảjctai sau lưmoiqng xuốowqung, kínjmcn đanjiáiuglo đanjiưmoiqa cho Kim Kiềeocln.

Kim Kiềeocln hoảjctang sợvpgp quáiugl đanjipsar, đanjimoiqu đanjimoiqy mồvpgpzshli.

knfzy nàknfzy, đanjiâkcqfy làknfziqmb? Cóxqsj phảjctai làknfz dao găkcqfm lựnqpdu đanjinknsn boom tháiugli khôzshlng?

“Chúrjhtc Kim hộpsar vệevjfknfz Triểpoxxn đanjinknsi nhâkcqfn đanjimoiqu bạnknsc răkcqfng long!”

        Cáiuglc côzshliugli đanjipsart nhiêolnnn cùvpgpng kêolnnu lêolnnn mộpsart tiếfhlbng, khiếfhlbn Kim Kiềeocln sợvpgp tớqrrvi mứqrrvc suýnxfet chúrjhtt nữrjhta quăkcqfng hếfhlbt đanjivpgp trong tay ra.

“Kim hộpsar vệevjf khôzshlng mởsimt ra nhìiqmbn àknfz?” Côzshliugli têolnnn làknfz Cung Nghi Đcggrìiqmbnh hỏfhlbi.

“Cóxqsj thểpoxx mởsimt sao?” Kim Kiềeocln run rẩlluzy hỏfhlbi.

“Mởsimt đanjii! Mởsimt đanjii!” Dâkcqfn chúrjhtng vâkcqfy xem vàknfz nha dịmoiych cùvpgpng ồvpgpn àknfzo.

moiqqrrvi áiuglp lựnqpdc, Kim Kiềeocln chỉaifyxqsj thểpoxx miễrdzln cưmoiqnknsng mởsimt ra từfhlbng lớqrrvp vảjctai củihkma tay nảjctai, sau đanjióxqsj, cứqrrvng đanjiumwx.

Trong bao, làknfz mộpsart đanjiowqung khăkcqfn thêolnnu.

Khôzshlng, khôzshlng phảjctai khăkcqfn thêolnnu bìiqmbnh thưmoiqumwxng, màknfzknfz… Màknfzknfz

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.