Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 250 :

    trước sau   
45250.Mộhpafheag đcqcrisring ởubbt trưndctqhfcc ngưndctubbti Diệqhfcp Phi, vung quảedib đcqcrnrdrm nhỏogvu, nghêhpafnh chiếlyxin nhữcuzkng têhpafn bảedibo vệqhfc kia.

Nhưndctng màsvjm, cậawtqu bézvov quáftbi nhỏogvu, thânwkon thểesgf nho nhỏogvu bịesim mộhpaft ngưndctubbti bảedibo vệqhfclzjdm lêhpafn.

“Buôxtcpng tay! Cóqhfc bảedibn lãheagnh thìnpag buôxtcpng tôxtcpi ra, chúlzjdng ta đcqcrnrdru đcqcrơawtqn!” Mộhpafheag tứisric giậawtqn hézvovt lêhpafn.

“A, cậawtqu bézvov, đcqcrơawtqn đcqcrnrdru cáftbii gìnpag đcqcrânwkoy! Tôxtcpi bắugqbt cậawtqu nhưndctqhfcm mộhpaft con gàsvjm con vậawtqy!” Bảedibo vệqhfcndctubbti lạlzjdnh.

Thânwkon thểesgf Mộhpafheag hoàsvjmn toàsvjmn lủpjstng lẳheagng trêhpafn khôxtcpng, áftbinh mắugqbt cậawtqu bézvov chuyểesgfn mộhpaft cáftbii, nhìnpagn têhpafn bảedibo vệqhfc mặngjjt mânwkom liềxtcpn đcqcráftbisvjmo mặngjjt ngưndctubbti đcqcràsvjmn ôxtcpng đcqcróqhfc: “Cho ôxtcpng biếlyxit sựypmt lợfovxi hạlzjdi củpjsta tôxtcpi nèxmbt!”

Bảedibo vệqhfc khôxtcpng đcqcrxtcp phòcnsyng, bịesim đcqcrisria bézvov ngang nhiêhpafn đcqcráftbi thẳheagng vàsvjmo mặngjjt, phảedibn xạlzjdqhfc đcqcriềxtcpu kiệqhfcn buôxtcpng tay.




Mộhpafheag rớqhfct xuốogvung từogvu trêhpafn khôxtcpng, Diệqhfcp Phi ôxtcpm đcqcrisria trẻawtq, thừogvua dịesimp mấnrdry ngưndctubbti bảedibo vệqhfc đcqcrang ngẩzvpbn ra, mang đcqcrisria trẻawtq chạlzjdy ra khỏogvui cửugqba.

“Bắugqbt chúlzjdng! Bắugqbt bọtfqrn chúlzjdng lạlzjdi!” Bảedibo vệqhfc chạlzjdy nhưndct bay đcqcri bắugqbt ngưndctubbti.

Diệqhfcp Phi quay đcqcrqhfcu nhìnpagn bảedibo vệqhfc đcqcrang đcqcruổhbmvi tớqhfci, bưndctqhfcc nhanh hơawtqn, liềxtcpn đcqcrnpagng phảedibi mộhpaft bứisric tưndctubbtng thịesimt.

Quay đcqcrqhfcu, liềxtcpn nhìnpagn thấnrdry khuôxtcpn mặngjjt Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam.

“Chạlzjdy cáftbii gìnpag?” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam lạlzjdnh lẽzvovo hỏogvui.

“Tổhbmvng giáftbim đcqcrogvuc Mộhpaf, ngàsvjmi tớqhfci rồbnghi! Đcvsnânwkoy làsvjm hai kẻawtq ăfxhhn quỵiijct trong tiệqhfcm củpjsta chúlzjdng ta, còcnsyn dùheagng thôxtcpng tin chuyểesgfn khoảedibn lừogvua chúlzjdng ta nữcuzka.” Quảedibn lýbhgd nhìnpagn thấnrdry Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam, chạlzjdy tớqhfci nghêhpafnh đcqcróqhfcn.

“Ăgusfn quỵiijct àsvjm?” Ákjsunh mắugqbt Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam nhìnpagn vàsvjmo khuôxtcpn mặngjjt Mộhpafheag.

Mộhpafheagsvjmy ra bộhpafftbing vôxtcp tộhpafi: “Cáftbii nàsvjmy cũcxkbng khôxtcpng tráftbich con đcqcrưndctfovxc, ai bảedibo ngưndctubbti nàsvjmo đcqcróqhfc chuyểesgfn hếlyxit tiềxtcpn trong tàsvjmi khoảedibn ngânwkon hàsvjmng củpjsta con đcqcri!”

Mấnrdru chốogvut làsvjm, cậawtqu rõspwhsvjmng lấnrdry mộhpaft cáftbii thôxtcpng báftbio chuyểesgfn khoảedibn thàsvjmnh côxtcpng, nhưndctng khôxtcpng nghĩnpag tớqhfci bọtfqrn họtfqr sẽzvov tra cảedibsvjmi khoảedibn ngânwkon hàsvjmng nữcuzka.

Chẳheagng qua làsvjm thờubbti gian quáftbi gấnrdrp, nếlyxiu khôxtcpng cóqhfc thểesgf hack vàsvjmo tàsvjmi khoảedibn ngânwkon hàsvjmng củpjsta nhàsvjmsvjmng, sửugqba lạlzjdi thôxtcpng tin chuyểesgfn khoảedibn.

“Cho nêhpafn, con làsvjmm giảedib thôxtcpng báftbio đcqcresgf gạlzjdt ngưndctubbti? Ngưndctubbti đcqcrânwkou, đcqcrem cảedib hai ngưndctubbti bọtfqrn họtfqr mang đcqcri!” Khuôxtcpn mặngjjt Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam đcqcren lạlzjdi, anh chíycsgnh làsvjm khôxtcpng thíycsgch con trai làsvjmm hacker gìnpag đcqcróqhfc.

Quảedibn lýbhgd kinh ngạlzjdc nhìnpagn Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam vàsvjm Mộhpafheag, vỗbwqpftbiy: “Ôwvmqi trờubbti ơawtqi, tổhbmvng giáftbim đcqcrogvuc Mộhpaf tha thứisri cho tôxtcpi mùheag mắugqbt rồbnghi, chúlzjdng tôxtcpi khôxtcpng nhìnpagn ra làsvjmxtcpng tửugqbsvjm phu nhânwkon củpjsta ngàsvjmi! Bữcuzka cơawtqm nàsvjmy coi nhưndctsvjmxtcpi mờubbti Mộhpaf phu nhânwkon vàsvjm tiểesgfu thiếlyxiu gia đcqcri!”

Diệqhfcp Phi ngẩzvpbn ra: “Tôxtcpi khôxtcpng phảedibi…”


“Im miệqhfcng! Mang đcqcrisria trẻawtq đcqcri chạlzjdy loạlzjdn khắugqbp nơawtqi! Vềxtcp nhàsvjm cho tôxtcpi!” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam cắugqbt đcqcrisrit lờubbti Diệqhfcp Phi, đcqcresgf cho thủpjst hạlzjd mang Diệqhfcp Phi cùheagng Mộhpafheag vềxtcp.

Nhưndctng màsvjm anh cũcxkbng dặngjjn dòcnsy thủpjst hạlzjd củpjsta mìnpagnh, thanh toáftbin chi phíycsg cho bữcuzka ăfxhhn củpjsta Diệqhfcp Phi vàsvjm Mộhpafheag, thuậawtqn tiệqhfcn hủpjsty bỏogvu bữcuzka xãheag giao buổhbmvi trưndcta.

Diệqhfcp Phi bịesim vệqhfcnpag củpjsta Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam nhézvovt vàsvjmo trong xe, côxtcp ôxtcpm Mộhpafheag ngồbnghi ởubbthpafn cạlzjdnh anh.

Vốogvun cho làsvjm ngưndctubbti đcqcràsvjmn ôxtcpng nàsvjmy sẽzvov hung hắugqbng mắugqbng mỏogvu bọtfqrn họtfqr, nhưndctng màsvjm anh chẳheagng nóqhfci lấnrdry mộhpaft chữcuzk.

Mắugqbt thấnrdry tàsvjmi xếlyxiftbii gầqhfcn đcqcrếlyxin biệqhfct thựypmt củpjsta Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam, côxtcp khôxtcpng khỏogvui cảedibm thấnrdry nguy hiểesgfm.

“Kia cáftbii gìnpag, cũcxkbng đcqcrếlyxin nhàsvjm Mộhpafheag rồbnghi, tôxtcpi đcqcri trưndctqhfcc. Khôxtcpng cầqhfcn tiễqvajn tôxtcpi.” Côxtcp nhìnpagn xe hơawtqi dừogvung lạlzjdi, xuốogvung xe liềxtcpn buôxtcpng Mộhpafheag trong ngựypmtc ra, xoay ngưndctubbti rờubbti đcqcri.

Nhưndctng màsvjm lạlzjdi bịesim mấnrdry ngưndctubbti vệqhfcnpag ngăfxhhn chặngjjn.

“Mộhpafheag đcqcri lêhpafn nhàsvjm, tựypmt kiểesgfm đcqcriểesgfm! Khôxtcpng thấnrdry ra mìnpagnh sai ởubbt đcqcrânwkou thìnpag khôxtcpng đcqcrưndctfovxc ăfxhhn cơawtqm!” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam phânwkon phóqhfcqhfci.

“Hứisri, con khôxtcpng sai!” Mộhpafheag hung hăfxhhng nóqhfci, hiêhpafn nganh đcqcri vàsvjmo trong biệqhfct thựypmt củpjsta Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam. Bịesim nhốogvut trong phòcnsyng tốogvui cóqhfcsvjmnpag đcqcrânwkou, tưndctubbtng cậawtqu sợfovx chắugqbc?

Thânwkon hìnpagnh Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam từogvung bưndctqhfcc tiếlyxin gầqhfcn đcqcrếlyxin Diệqhfcp Phi: “Em mang con trai tôxtcpi đcqcri ăfxhhn quỵiijct, làsvjmm mấnrdrt thểesgf diệqhfcn nhàsvjm họtfqr Mộhpaf. Nợfovx nầqhfcn nàsvjmy chúlzjdng ta phảedibi tíycsgnh thếlyxisvjmo đcqcrânwkoy?”

“Cóqhfcnpag ghêhpaf gớqhfcm, tôxtcpi trảedib tiềxtcpn lạlzjdi cho anh.” Diệqhfcp Phi nóqhfci. Nếlyxiu nhưndct khôxtcpng phảedibi làsvjm nhữcuzkng ngưndctubbti đcqcróqhfc đcqcráftbinh ngưndctubbti, côxtcp đcqcrãheag sớqhfcm thanh toáftbin tiềxtcpn. Chẳheagng qua làsvjm nhìnpagn Mộhpafheag bịesim đcqcráftbinh, côxtcp mớqhfci ôxtcpm Mộhpafheag bỏogvu chạlzjdy.

“Trảedib? Danh dựypmt củpjsta tôxtcpi, côxtcp trảedib thếlyxisvjmo? Phu nhânwkon vàsvjm con trai Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam ăfxhhn cơawtqm khôxtcpng trảedib tiềxtcpn đcqcrnrdry?” Mộhpaf Thưndctơawtqng nam bắugqbt lấnrdry cáftbinh tay côxtcp, kézvovo côxtcp đcqcri vàsvjmo biệqhfct thựypmt.

Ngưndctubbti phụnpag nữcuzksvjmy đcqcrãheag đcqcrếlyxin cửugqba biệqhfct thựypmt củpjsta anh rồbnghi màsvjmcnsyn muốogvun rờubbti đcqcri sao?


Nghĩnpag đcqcrếlyxin quảedibn lýbhgd nhàsvjmsvjmng đcqcróqhfcqhfci Diệqhfcp Phi làsvjm phu nhânwkon củpjsta anh, anh bỗbwqpng cóqhfc rung đcqcrhpafng màsvjm đcqcresgf cho thủpjst hạlzjd thưndctubbtng cho têhpafn đcqcróqhfc mộhpaft trăfxhhm ngàsvjmn tệqhfc.

Diệqhfcp Phi bịesim ngưndctubbti đcqcràsvjmn ôxtcpng lôxtcpi vàsvjmo trong phòcnsyng ngủpjst, thếlyxisvjmo cũcxkbng cảedibm thấnrdry cóqhfcnpag đcqcróqhfc sai sai: “Anh buôxtcpng tay! Tôxtcpi lúlzjdc đcqcróqhfc muốogvun nóqhfci làsvjmxtcpi khôxtcpng phảedibi vợfovx anh, làsvjm anh chặngjjn lờubbti khôxtcpng cho tôxtcpi nóqhfci!”

“Nóqhfci em khôxtcpng phảedibi vợfovxxtcpi, vậawtqy em muốogvun giảedibi thíycsgch quan hệqhfc vớqhfci con trai tôxtcpi nhưndct thếlyxisvjmo? Nóqhfci em làsvjm bạlzjdn gáftbii nóqhfc, hay tôxtcpi làsvjm bốogvu chồbnghng củpjsta em?” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam tứisric giậawtqn xézvov cổhbmv áftbio mìnpagnh.

Trong lòcnsyng Diệqhfcp Phi lo lắugqbng: “Tôxtcpi khôxtcpng phảedibi ýbhgd đcqcróqhfc!”

“Thếlyxisvjm ýbhgdnpag?” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam cởubbti áftbio sơawtq mi, tiệqhfcn tay nézvovm xuốogvung đcqcrnrdrt.

Ngóqhfcn tay anh nắugqbm chặngjjt cằfytmm củpjsta côxtcp: “Nghe nóqhfci trưndctqhfcc kia em nghĩnpag hếlyxit biệqhfcn pháftbip khíycsgch báftbic tôxtcpi cùheagng Thiêhpafn tịesimnh, muốogvun lêhpafn chứisric vịesim, rồbnghi còcnsyn cưndctqhfcp Cung Trạlzjdch Vũcxkb củpjsta Mộhpaf Lạlzjdc Lạlzjdc? Năfxhhm đcqcróqhfc em dụnpag dỗbwqpxtcpi thếlyxisvjmo? Nóqhfci rõspwhsvjmng cho tôxtcpi!”

Diệqhfcp Phi míycsgm chặngjjt môxtcpi: “Anh suy nghĩnpag nhiềxtcpu rồbnghi. Năfxhhm đcqcróqhfc Cung Trạlzjdch Vũcxkb theo đcqcruổhbmvi tôxtcpi, tôxtcpi yêhpafu đcqcrưndctơawtqng vớqhfci anh ấnrdry. Nhưndctng làsvjm, anh, Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam, trờubbti máftbi! Mắugqbt tôxtcpi mùheag dởubbt àsvjm? Tôxtcpi màsvjm phảedibi dụnpag dỗbwqp anh khôxtcpng thảedib, pháftbi anh cùheagng Thiêhpafn Tịesimnh áftbi? Cáftbic ngưndctơawtqi tuyêhpafn bốogvu ngàsvjmy cưndctqhfci, tôxtcpi còcnsyn chúlzjdc phúlzjdc cáftbic ngưndctubbti, chúlzjdc cáftbic ngưndctubbti cặngjjp đcqcrôxtcpi chóqhfcftbisvjmy hạlzjdnh phúlzjdc mãheagi mãheagi đcqcrnrdry!”

Khuôxtcpn mặngjjt Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam đcqcren kịesimt: “Em mắugqbng ai làsvjm chóqhfc?”

“Mắugqbng anh đcqcróqhfc, cóqhfcnpag sai sao? Cáftbii loạlzjdi anh mộhpaft tay bắugqbt bao nhiêhpafu con cáftbisvjmy, mắugqbng anh làsvjmcnsyn sỉwghs nhụnpagc con chóqhfc đcqcrnrdry.” Diệqhfcp Phi khôxtcpng kháftbich khíycsgqhfci.

Con ngưndctơawtqi Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam nheo lạlzjdi thàsvjmnh mộhpaft đcqcrưndctubbtng hẹfklrp dàsvjmi, tứisric giậawtqn dùheagng sứisric trêhpafn ngóqhfcn tay, hậawtqn khôxtcpng thẻawtqzvov miệqhfcng nhỏogvu củpjsta ngưndctubbti phụnpag nữcuzksvjmy ra!

“Tứisric giậawtqn nhưndct vậawtqy? Chẳheagng lẽzvovxtcpi mộhpaft tay bắugqbt mấnrdry con cáftbi, trong đcqcróqhfcqhfc em?”

Diệqhfcp Phi nghẹfklrn họtfqrng, háftbi hốogvuc mồbnghm khôxtcpng nóqhfci đcqcrưndctfovxc gìnpag.

“Tôxtcpi khôxtcpng cóqhfc ýbhgdsvjmy!”

“Khôxtcpng phảedibi, thìnpagsvjmftbii gìnpag?” Cáftbinh tay Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam giam cầqhfcm ởubbt eo côxtcp, đcqcrqhfcu cúlzjdi thấnrdrp, môxtcpi dưndctubbtng nhưndct chạlzjdm phảedibi môxtcpi côxtcp.

ftbinh tay Diệqhfcp Phi chặngjjn lạlzjdi trêhpafn ngựypmtc anh: “Tôxtcpi đcqcrogvui vớqhfci loạlzjdi đcqcràsvjmn ôxtcpng nhưndct anh khôxtcpng cóqhfc hứisring thúlzjd, anh suy nghĩnpag nhiềxtcpu quáftbi!”

“Em cóqhfc hứisring thúlzjd hay khôxtcpng, thửugqb mộhpaft chúlzjdt làsvjm biếlyxit thôxtcpi.” Tay Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam bấnrdrt chợfovxt trưndctfovxt vàsvjmo trong làsvjmn váftbiy côxtcp.

“Khốogvun kiếlyxip! Anh đcqcrogvung đcqcrnpagng vàsvjmo tôxtcpi! Khôxtcpng đcqcrưndctfovxc chạlzjdm vàsvjmo tôxtcpi!” Diệqhfcp Phi tứisric giậawtqn hôxtcphpafn.

“Miệqhfcng em đcqcrang nóqhfci dốogvui, em hiệqhfcn đcqcrang đcqcrhpafn cuồbnghng muốogvun tôxtcpi.” Thanh ânwkom Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam dộhpafi lạlzjdi từogvu trêhpafn đcqcrwghsnh đcqcrqhfcu côxtcp.

Mộhpaft cáftbii xoay ngưndctubbti, anh ôxtcpm côxtcp ngãheag nhàsvjmo trêhpafn giưndctubbtng lớqhfcn.

Tay Diệqhfcp Phi đcqcráftbinh vàsvjmo đcqcrqhfcu vai ngưndctubbti đcqcràsvjmn ôxtcpng: “Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam! Bânwkoy giờubbt anh cưndctubbtng bạlzjdo tôxtcpi! Nóqhfci cáftbii gìnpagsvjmxtcpi dụnpag dỗbwqp anh khôxtcpng thảedib, chíycsgnh anh tin sao? Tôxtcpi nóqhfci cho anh biếlyxit, năfxhhm đcqcróqhfcsvjm anh quấnrdrn lấnrdry tôxtcpi khôxtcpng thảedib!”

“Nóqhfci cho tôxtcpi chuyệqhfcn quáftbi khứisri củpjsta tôxtcpi! Em biếlyxit tôxtcpi mấnrdrt tríycsg nhớqhfc, tôxtcpi hy vọtfqrng cóqhfc thểesgf nhớqhfc lạlzjdi đcqcrưndctfovxc. Năfxhhm năfxhhm trưndctqhfcc tôxtcpi bịesim thưndctơawtqng rấnrdrt nặngjjng, Sởubbt Nhiễqvajm mấnrdrt hai tháftbing mớqhfci đcqcrem tôxtcpi từogvuspwhi chếlyxit trởubbt vềxtcp. Chuyệqhfcn củpjsta năfxhhm năfxhhm trưndctqhfcc, tôxtcpi chỉwghs nhớqhfc đcqcrưndctfovxc thờubbti đcqcriểesgfm trờubbti mưndcta nhưndct tháftbic đcqcrhbmv, tôxtcpi ngãheag quỵiijc xuốogvung đcqcrnrdrt, sau lưndctng bịesim nổhbmv đcqcrqhfcy xưndctơawtqng trắugqbng, đcqcrnrdrt đcqcrqhfcy máftbiu. Tôxtcpi muốogvun biếlyxit, tôxtcpi quỳypmt trưndctqhfcc ai? Chẳheagng ai nóqhfci vớqhfci tôxtcpi cảedib, em cóqhfc biếlyxit hay khôxtcpng? Nóqhfci cho tôxtcpi, tôxtcpi cóqhfc thểesgfnwkon nhắugqbc bỏogvu qua cho em!” Mộhpaf Thưndctơawtqng Nam trầqhfcm giọtfqrng hỏogvui ngưndctubbti phụnpag nữcuzkndctqhfci ngưndctubbti.

Tráftbii tim Diệqhfcp Phi đcqcrawtqp mạlzjdnh, loạlzjdn nhịesimp…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.