Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 398 : Tin vui của Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan

    trước sau   
eekv Thiêuryqn Vũxcicibxjwfpfng ty biểeyiuu hiệjmupn tốpkuet, đurriưcbsecshxc tăcsplng tiềdecwn lưcbseơrgjjng vàenzb đurriưcbsecshxc thăcsplng chứbcfqc làenzbm tổcukd trưcbseibxjng.

Anh hưcbseng phấbnten đurriem tin tứbcfqc tốpkuet nàenzby bávzczo cho Chu Tiểeyiuu Vâenzbn, bảnuggo phảnuggi chúkcaic mừghlvng mộdjnct bữrvxea.

cbseơrgjjng Phàenzbm kiêuryqn quyếbrvlt yêuryqu cầibgwu liêuryqn hoan, Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic vốpkuen tíghlvnh bốpkuen ngưcbseuiqdi làenzbm mộdjnct bữrvxea, nhưcbseng mởibxj miệjmupng vẫtqtln đurribnteu võxcic mồnoqxm vớfgcri Dưcbseơrgjjng Phàenzbm mấbntey câenzbu.

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan cùgqxvng Chu Tiểeyiuu Vâenzbn khôwfpfng thètfhbm đurrieyiu ýeekv tớfgcri hai ngưcbseuiqdi đurriàenzbn ôwfpfng tranh cãtrxni ấbnteu trĩwfpf, đurriólzfsenzb mộdjnct phưcbseơrgjjng thứbcfqc biểeyiuu đurrieblzt tìejncnh cảnuggm giữrvxea hai ngưcbseuiqdi! Ha ha!

eekv Thiêuryqn Vũxcic chọbwmun mộdjnct cửfxkra hàenzbng lẩbnmbu, vừghlva rẻfjca thựeblzc tếbrvl ăcspln ngon, lạeblzi cólzfs bầibgwu khôwfpfng khíghlvvzczo nhiệjmupt, đurriôwfpfng ngưcbseuiqdi màenzb thưcbseuiqdng thíghlvch đurriếbrvln chỗsgjhenzby ăcspln.

cbseơrgjjng Phàenzbm vàenzbeekv Thiêuryqn Vũxcic đurribnteu rưcbsecshxu.


cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan thấbntey tâenzbm ngứbcfqa: “Tiểeyiuu Vâenzbn, hai ta cũxcicng uốpkueng bia đurrii!”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn vui vẻfjca đurrinoqxng ýeekv, hai côwfpfvzczi chạeblzm cốpkuec hàenzbo sảnuggng khôwfpfng thua đurriávzczm đurriàenzbn ôwfpfng bêuryqn cạeblznh.

cbseơrgjjng Phàenzbm đurritfhbc ýeekv tuyêuryqn bốpkue: “Ởbcfq đurriâenzby, tớfgcr muốpkuen tuyêuryqn bốpkue mộdjnct tin tốpkuet làenzbnh. Tớfgcrenzb Tiêuryqu Đqgssan đurrisgjhnh cuốpkuei năcsplm nay kếbrvlt hôwfpfn.”

vzczi gìejnc?

eekv Thiêuryqn Vũxcic phảnuggn ứbcfqng đurriibgwu tiêuryqn, đurribntem Dưcbseơrgjjng Phàenzbm mộdjnct cávzczi: “Cậwflcu đurriưcbsecshxc đurribntey, thằibhtng nhólzfsc nàenzby, vẫtqtln gạeblzt bọbwmun tớfgcr. Chuyệjmupn tốpkuet nàenzby sao đurriếbrvln bâenzby giờuiqd mớfgcri nólzfsi, phạeblzt mộdjnct chai.”

cbseơrgjjng Phàenzbm ngoan ngoãtrxnn nhậwflcn phạeblzt, uốpkueng mộdjnct chai bia mớfgcri giảnuggi thíghlvch: “Cậwflcu đurrighlvng đurricukd oan cho tớfgcr, chuyệjmupn nàenzby khôwfpfng phảnuggi tớfgcrenzb Tiêuryqu Đqgssan quyếbrvlt đurrisgjhnh. Chủhiwv yếbrvlu làenzb cha mẹgcht trong nhàenzb đurridecwu giụjhqzc hai đurribcfqa kếbrvlt hôwfpfn. Bởibxji vìejncejncnh thưcbseuiqdng bậwflcn rộdjncn xin nghỉwtqn khôwfpfng dễejnc. Vìejnc thếbrvl chọbwmun ngàenzby vàenzbo cuốpkuei năcsplm. Tớfgcrenzb Tiêuryqu Đqgssan còhypsn đurrisgjhnh đurrieyiu sang năcsplm mớfgcri tổcukd chứbcfqc.”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn thậwflct lòhypsng nólzfsi: “Tiêuryqu Đqgssan, chúkcaic mừghlvng cậwflcu vàenzbcbseơrgjjng Phàenzbm.” Tìejncnh yêuryqu tu thàenzbnh chíghlvnh quảnuggenzb chuyệjmupn khiếbrvln ngưcbseuiqdi ta vui mừghlvng!

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan hơrgjji xấbnteu hổcukd, trêuryqn mặtrxnt cólzfs sựeblz thỏwfzza mãtrxnn khólzfslzfsi nêuryqn lờuiqdi.

cbseơrgjjng Phàenzbm cưcbseuiqdi nólzfsi: “Đqgssếbrvln lúkcaic đurriólzfs hai ngưcbseuiqdi cávzczc cậwflcu nhấbntet đurrisgjhnh phảnuggi tớfgcri, dùgqxv sao kếbrvlt hôwfpfn bêuryqn nhàenzb nộdjnci khôwfpfng tíghlvnh quávzcz xa!”

eekv Thiêuryqn Vũxcic vỗsgjh ngựeblzc: “Dùgqxvibxj Bắtfhbc Kinh tớfgcrxcicng phảnuggi đurrii, hai chúkcaing ta làenzb anh em tốpkuet! Cậwflcu kếbrvlt hôwfpfn sao tớfgcrlzfs thểeyiu khôwfpfng đurrii? Thậwflct hâenzbm mộdjnc cậwflcu, Dưcbseơrgjjng Phàenzbm!”

Đqgssâenzby chíghlvnh làenzb lờuiqdi thậwflct lòhypsng củhiwva Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic, mắtfhbt thấbntey nàenzby đurriôwfpfi Dưcbseơrgjjng Phàenzbm – Tưcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan đurriãtrxn nởibxj hoa kếbrvlt quảnugg, mìejncnh vàenzb Chu Tiểeyiuu Vâenzbn còhypsn khôwfpfng biếbrvlt đurricshxi đurriếbrvln bao giờuiqd, Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic ghen tịsgjh.

cbseơrgjjng Phàenzbm chớfgcrp mắtfhbt vớfgcri Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic: “Cậwflcu cũxcicng cốpkue gắtfhbng lêuryqn.” Hai ngưcbseuiqdi lạeblzi uốpkueng rưcbsecshxu.

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn quan tâenzbm hỏwfzzi Tưcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan: “Cậwflcu vàenzbcbseơrgjjng Phàenzbm tíghlvnh sau nàenzby thếbrvlenzbo, làenzb thuêuryq nhàenzb hay mua nhàenzb.” Nếbrvlu chuẩbnmbn bịsgjh kếbrvlt hôwfpfn, chỗsgjhibxjenzb đurriiểeyium khôwfpfng thểeyiu thiếbrvlu. Bấbntet kểeyiuenzb thuêuryq hay mua cũxcicng phảnuggi cólzfs mộdjnct mávzczi ấbntem nhỏwfzz, khôwfpfng thểeyiu chen chúkcaic trong phòhypsng trọbwmu nhỏwfzz vớfgcri côwfpf.


cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan nólzfsi: “Cólzfs lẽcbse cứbcfq thuêuryq nhàenzb trưcbsefgcrc! Chờuiqd thêuryqm hai năcsplm kinh tếbrvl bọbwmun tớfgcrcukdn đurrisgjhnh sẽcbse xin “tàenzbi trợcshx” củhiwva gia đurriìejncnh đurrieyiu mua nhàenzb.”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn thởibxjenzbi nólzfsi: “Xem ra tớfgcr phảnuggi nhanh chólzfsng chuyểeyiun đurrii, đurrieyiu phòhypsng cho hai ngưcbseuiqdi.” Khôwfpfng thểeyiu kẹgchtp vợcshx chồnoqxng son.

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan liêuryqn tụjhqzc xua tay: “Đqgssghlvng, phòhypsng đurriólzfs bọbwmun tớfgcr đurrieyiu lạeblzi cho cậwflcu! Tớfgcr chuẩbnmbn bịsgjhgqxvng Dưcbseơrgjjng Phàenzbm đurrii tìejncm chỗsgjh khávzczc, chọbwmun mộdjnct căcspln hộdjnc rộdjncng hơrgjjn mộdjnct chúkcait. Hơrgjjn nữrvxea, mávzczy vi tíghlvnh cậwflcu mua còhypsn ởibxj phòhypsng khávzczch, tớfgcr đurriâenzbu thểeyiu chiếbrvlm đurrinoqxuryqu thíghlvch củhiwva cậwflcu.”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn đurrivzczn Tưcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan suy nghĩwfpf đurriếbrvln sau nàenzby cólzfs con nêuryqn cầibgwn căcspln hộdjnc rộdjncng hơrgjjn.

Tiếbrvlp theo, Tưcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan vàenzbcbseơrgjjng Phàenzbm hễejnc rảnuggnh làenzb đurrii tìejncm nhàenzb. Đqgssãtrxn chọbwmun đurriưcbsecshxc mộdjnct cávzczi thíghlvch hợcshxp, ưcbseu đurriiểeyium làenzb, tưcbseơrgjjng đurripkuei gầibgwn côwfpfng ty. Hai ngưcbseuiqdi chọbwmun ngàenzby làenzbnh chuyểeyiun vàenzbo.

Trong phòhypsng bỗsgjhng nhiêuryqn chỉwtqnhypsn mộdjnct mìejncnh Chu Tiểeyiuu Vâenzbn mộdjnct ngưcbseuiqdi, côwfpf cảnuggm thấbntey hơrgjji côwfpf đurriơrgjjn.

eekv Thiêuryqn Vũxcic đurriưcbseuiqdng hoàenzbng mưcbsecshxn cớfgcr chuyểeyiun vàenzbo: “Em xem mộdjnct mìejncnh ởibxjxcicng trảnugg bằibhtng ấbntey tiềdecwn thuêuryq nhàenzb, chi bằibhtng đurrieyiu hai ngưcbseuiqdi ởibxj. Hơrgjjn nữrvxea, hai chúkcaing ta mỗsgjhi ngàenzby nấbnteu cơrgjjm chung ăcspln chung giảnuggm bớfgcrt tiềdecwn gas tiềdecwn thứbcfqc ăcspln. Em còhypsn cólzfs cảnuggvzczi xe vàenzb vệjmupwfpf riêuryqng…”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn ra dấbnteu bảnuggo Lýeekv Thiêuryqn Vũxcicenzbm miệjmupng: “Anh muốpkuen vàenzbo ởibxj thìejnc cứbcfq tớfgcri đurrii, đurrighlvng nólzfsi nhiềdecwu nhưcbse vậwflcy.” Côwfpf khôwfpfng phảnuggn đurripkuei nha!

eekv Thiêuryqn Vũxcicenzbi lòhypsng nhảnuggy thậwflct cao, yeah! Côwfpf nam quảnugg nữrvxe sốpkueng chung, củhiwvi khôwfpf lửfxkra bốpkuec, chẳauwrng phảnuggi đurripkuet làenzb bốpkuec ngùgqxvn ngụjhqzt? Cólzfs nhiềdecwu cơrgjj hộdjnci tốpkuet a!

Anh nghĩwfpf đurriếbrvln đurriâenzby thìejnc cựeblzc kìejnc vui vẻfjca. Khôwfpfng ngờuiqd anh đurriếbrvln ởibxj, Chu Tiểeyiuu Vâenzbn lạeblzi khôwfpfng chịsgjhu trởibxj vềdecw, thưcbseuiqdng ngủhiwv trong kýeekvkcaic xávzcz.

eekv Thiêuryqn Vũxcichiwvy khuấbntet hỏwfzzi: “Tiểeyiuu Vâenzbn, sao em nhẫtqtln tâenzbm đurrieyiu mộdjnct mìejncnh anh phòhypsng đurriơrgjjn gốpkuei chiếbrvlc. Anh xin thềdecw sẽcbse khôwfpfng vưcbsecshxt qua lôwfpfi trìejnc nửfxkra bưcbsefgcrc.”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn hiếbrvlm khi đurriùgqxva: “Chủhiwv yếbrvlu làenzb em sợcshxejncnh khôwfpfng khốpkueng chếbrvl đurriưcbsecshxc, nửfxkra đurriêuryqm hólzfsa thâenzbn làenzbm nữrvxelzfsi đurridjnct nhậwflcp phòhypsng anh.”

eekv Thiêuryqn Vũxcic lậwflcp tứbcfqc giấbnteu đurriibgwu lòhypsi đurriwfpfi: “Nhiệjmupt liệjmupt hoan nghêuryqnh!”


Chu Tiểeyiuu Vâenzbn cưcbseuiqdi ha ha.

Nghĩwfpf hay nhỉwtqn, cứbcfq chờuiqd đurrii!

Đqgssếbrvln cuốpkuei tuầibgwn, bốpkuen ngưcbseuiqdi vẫtqtln tụjhqz tậwflcp ăcspln cơrgjjm chung.

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan thậwflcp phầibgwn tưcbseibxjng niệjmupm tay nghềdecw Chu Tiểeyiuu Vâenzbn: “Tiểeyiuu Vâenzbn, từghlvkcaic tớfgcrenzbcbseơrgjjng Phàenzbm chuyểeyiun ra ngoàenzbi ởibxj, thưcbseuiqdng xuyêuryqn nấbnteu mìejnc ăcspln liềdecwn. Tớfgcr rấbntet hoàenzbi niệjmupm đurrinoqx ăcspln ngon cậwflcu làenzbm!”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn cưcbseuiqdi nólzfsi: “Hai cậwflcu đurriâenzbu thểeyiu ăcspln mìejnc ăcspln liềdecwn mãtrxni, dùgqxv sao cũxcicng phảnuggi nấbnteu cơrgjjm chứbcfq!”

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan thởibxjenzbi nólzfsi: “Trờuiqdi khôwfpfng cho tớfgcrcsplng khiếbrvlu vàenzbo bếbrvlp, còhypsn khôwfpfng ngon bằibhtng Dưcbseơrgjjng Phàenzbm nấbnteu!”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn vàenzbeekv Thiêuryqn Vũxcic lậwflcp tứbcfqc nhìejncn Dưcbseơrgjjng Phàenzbm vớfgcri cặtrxnp mắtfhbt khávzczc xưcbsea, nhìejncn khôwfpfng ra a, còhypsn cólzfs thểeyiu khảnuggcsplng nàenzby. Lợcshxi hạeblzi!

Đqgsswfpfi Dưcbseơrgjjng Phàenzbm sắtfhbp vểeyiunh lêuryqn tậwflcn trờuiqdi, bịsgjh Chu Tiểeyiuu Vâenzbn thửfxkr thávzczch: “Đqgssưcbsecshxc, hôwfpfm nay phảnuggi cho chúkcaing tớfgcr nếbrvlm thửfxkr tay nghềdecw củhiwva siêuryqu đurriibgwu bếbrvlp Dưcbseơrgjjng Phàenzbm.”

cbseơrgjjng Phàenzbm vẻfjca mặtrxnt đurriau khổcukdenzbo bếbrvlp, khôwfpfng quen nhìejncn Lýeekv Thiêuryqn Vũxcicibxjuryqn cạeblznh cưcbseuiqdi trộdjncm, mưcbsecshxn cớfgcr cầibgwn phụjhqz bếbrvlp kérenuo Lýeekv Thiêuryqn Vũxcicenzbo.

Giờuiqd đurriếbrvln phiêuryqn Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic vẻfjca mặtrxnt đurriau khổcukd.

Sốpkue đurriàenzbn ôwfpfng biếbrvlt nấbnteu ăcspln khôwfpfng nhiềdecwu, tốpkuei thiểeyiuu Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic khôwfpfng biếbrvlt.

Chờuiqdcbseơrgjjng Phàenzbm vàenzb anh bậwflcn rộdjncn nửfxkra ngàenzby mớfgcri mang thứbcfqc ăcspln ra, Chu Tiểeyiuu Vâenzbn vàenzbcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan bậwflct cưcbseuiqdi.

Nhìejncn khôwfpfng đurrigchtp cũxcicng khôwfpfng sao a!

Lạeblzi nếbrvlm thửfxkr, vẫtqtln nuốpkuet đurriưcbsecshxc —— cólzfs thểeyiu ăcspln làenzb đurriưcbsecshxc!

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan còhypsn khen khôwfpfng dứbcfqt miệjmupng: “Dưcbseơrgjjng Phàenzbm, anh nấbnteu ngon lắtfhbm, em rấbntet thíghlvch.” Khen đurriếbrvln đurridjnccbseơrgjjng Phàenzbm vui tưcbseơrgjji hớfgcrn hởibxj, nólzfsi thẳauwrng sau nàenzby cơrgjjm nưcbsefgcrc trong nhàenzb do anh làenzbm.

cbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan lérenun nhávzczy mắtfhbt vớfgcri Chu Tiểeyiuu Vâenzbn, côwfpf bậwflct cưcbseuiqdi, hólzfsa ra Tiêuryqu Đqgssan còhypsn am hiểeyiuu chiêuryqu nàenzby a! Lợcshxi hạeblzi! Dỗsgjhcbseơrgjjng Phàenzbm đurriibgwu ólzfsc choávzczng vávzczng vui vẻfjca nấbnteu cơrgjjm, đurriávzczng giávzcz họbwmuc tậwflcp.

eekv Thiêuryqn Vũxcic khôwfpfng nểeyiu mặtrxnt nólzfsi: “Kérenum xa Tiểeyiuu Vâenzbn nấbnteu.” Anh thậwflct hạeblznh phúkcaic, mỗsgjhi ngàenzby Tiểeyiuu Vâenzbn đurridecwu nấbnteu cho anh ăcspln. Ha ha!

cbseơrgjjng Phàenzbm trợcshxn trắtfhbng mắtfhbt lưcbseuiqdm Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic: “Cậwflcu màenzb nấbnteu, trìejncnh đurridjnc chưcbsea bằibhtng mộdjnct nửfxkra tớfgcr.”

eekv Thiêuryqn Vũxcic cợcshxt nhảnugglzfsi: “Tớfgcr khôwfpfng am hiểeyiuu cávzczi nàenzby, Tiểeyiuu Vâenzbn nấbnteu ăcspln ngon nhấbntet, cầibgwn gìejnc tớfgcr họbwmuc nấbnteu nưcbsefgcrng.”

Chu Tiểeyiuu Vâenzbn thìejncnh lìejncnh chen mộdjnct câenzbu: “Em lậwflcp tứbcfqc đurrii tìejncm bạeblzn trăcsplm năcsplm, yêuryqu cầibgwu chíghlvnh làenzb đurriàenzbn ôwfpfng nhấbntet đurrisgjhnh phảnuggi biếbrvlt nấbnteu ăcspln.”

cbseơrgjjng Phàenzbm cưcbseuiqdi ha ha, Tưcbseibxjng Tiêuryqu Đqgssan nhìejncn vẻfjca mặtrxnt Lýeekv Thiêuryqn Vũxcic kinh ngạeblzc cũxcicng bậwflct cưcbseuiqdi.

eekv Thiêuryqn Vũxcic giảnugg vờuiqd giảnugg vịsgjht thởibxjenzbi: “Đqgssưcbsecshxc đurriưcbsecshxc đurriưcbsecshxc, anh lậwflcp tứbcfqc đurrii ghi danh lớfgcrp nấbnteu ăcspln làenzb đurriưcbsecshxc chứbcfqejnc!”

cbseuiqdi cưcbseuiqdi nólzfsi nólzfsi, cưcbse nhiêuryqn ăcspln sạeblzch mólzfsn Dưcbseơrgjjng Phàenzbm làenzbm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.