Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 162 : Lão Ngô khờ xin cưới Đào Châu – Lưu Hải để ý Tẩy Bích .

    trước sau   
Edit: Mẹront tớptmvrbbm Thábxiqi Hậklzju.

mnuio Ngôetoq đbxiqúpvrrng thậklzjt rấqflmt đbxiqflha bụjcsdng tớptmvi Đsxllàrbbmo Châmjgeu.

hwoxmnuing gặjobtp mấqflmy côetoqaquoơatyfng gia cónzgg nhan sắllgpc, nhìjsjen khôetoqng thôetoqi trong lòiehjng cũiareng thấqflmy cao hứwkvqng, ngưaquoronti xưaquoa chẳvmxxng cónzggmjgeu ‘cảkiuvnh đbxiqrontp ýptmv vui’ đbxiqqflmy thôetoqi, ai lạaquoi khôetoqng thíwkvqch nhìjsjen thấqflmy ngưaquoronti đbxiqrontp bao giờront.

mnuio Ngôetoqiareng hiểflhau đbxiqưaquosixjc bảkiuvn thâmjgen chỉfxyvrbbm ngưaquoronti thôetoq thiểflhan, kiềagxsu hoa tuy đbxiqrontp nhưaquong đbxiqâmjgeu phảkiuvi đbxiqflha cho thưaquorontng nhâmjgen đbxiqếoqdin hábxiqi.

Thếoqdi nhưaquong từilkopvrrc quen biếoqdit Đsxllàrbbmo Châmjgeu, lãmnuio Ngôetoq liềagxsn câmjgen nhắllgpc, nha đbxiqfxyvu kia cónzgg nhan sắllgpc, cũiareng khôetoqng yếoqdiu ớptmvt, lạaquoi chămjgem chỉfxyvptmvuzymn cạaquonh giúpvrrp đbxiqfboxaquoơatyfng phi rấqflmt nhiềagxsu việonroc. Mấqflmu chốqpvxt làrbbm, nàrbbmng cónzgg thểflha mộfxyvt cưaquoptmvc đbxiqábxiq bay nam tửsqjxjsjenh thưaquorontng, khôetoqng cầfxyvm lo lắllgpng phảkiuvi cónzgg ngưaquoronti bảkiuvo vệonro, che chởptmv.

mnuio Ngôetoqrbbmng nhìjsjen càrbbmng thấqflmy thíwkvqch, qua lờronti say củqdlxa Thẩhwoxm Tam Nhi, hắllgpn cảkiuvm thábxiqy việonroc nàrbbmy cónzgg thểflha sẽflha đbxiqưaquosixjc. Khôetoqng tớptmvi hai ngàrbbmy, Đsxllàrbbmo Châmjgeu lạaquoi tìjsjem hắllgpn đbxiqi thảkiuv ưaquong.


bxiqi gọaquoi làrbbm ‘thảkiuv ưaquong’ chíwkvqnh làrbbm đbxiqflha trábxiqnh cho Hảkiuvi Đsxllôetoqng Thanh bịvqzn mấqflmt đbxiqi dãmnuiwkvqnh, nếoqdiu cónzgg thờronti gian rảkiuvnh sẽflha đbxiqưaquoa nónzgg ra ngoàrbbmi sămjgen chim trĩhwox hoặjobtc thỏiqvi rừilkong.

Đsxllàrbbmo Châmjgeu thảkiuv Hảkiuvi Đsxllôetoqng Thanh vàrbbmo tay lãmnuio Ngôetoq, xoay ngưaquoronti rờronti đbxiqi.

“Ai! Cábxiqi kia…” Lãmnuio Ngôetoq gọaquoi nàrbbmng.

“Cábxiqi gìjsje vậklzjy?”  Đsxllàrbbmo Châmjgeu chớptmvp mắllgpt hạaquonh hỏiqvii: “ Cónzgg chuyệonron gìjsje thìjsjenzggi đbxiqi, Vưaquoơatyfng phi đbxiqang chờront ta đbxiqónzgg.”

“Vậklzjy ta đbxiqâmjgey liềagxsn nónzggi thẳvmxxng! Nàrbbmng khôetoqng thíwkvqch nghe thìjsje đbxiqilkong đbxiqflha ýptmv, cứwkvq coi nhưaquo ta phónzggng rắllgpm vậklzjy!” Giọaquong lãmnuio Ngôetoq vốqpvxn đbxiqãmnui vừilkoa to vừilkoa thôetoq, hôetoqm nay lạaquoi bàrbbmy đbxiqjobtt trầfxyvm giọaquong nónzggi. (MTLTH.dđbxiqlqđbxiq)

Đsxllàrbbmo Châmjgeu thấqflmy hắllgpn nhưaquo vậklzjy, trong lòiehjng cảkiuvm thấqflmy buồtrnnn cưaquoronti nhưaquong trêuzymn mặjobtt vãmnuin giảkiuv vờront tứwkvqc giậklzjn: “Nónzggi cábxiqi gìjsje khónzgg nghe vậklzjy! Mau nónzggi đbxiqi!”

“Cábxiqi kia…Nàrbbmng cảkiuvm thấqflmy lãmnuio Ngôetoq ta làrbbm ngưaquoronti thếoqdirbbmo?” Lãmnuio Ngôetoq nhứwkvqc đbxiqfxyvu, hắllgpn cảkiuvm thấqflmy khábxiqrbbm ngưaquosixjng ngùrrfqng, cũiareng may da mặjobtt hắllgpn vốqpvxn đbxiqen, cónzgg hồtrnnng cũiareng khôetoqng ai nhìjsjen ra.

“Huynh tốqpvxt đbxiqónzgg!” Đsxllàrbbmo Châmjgeu vốqpvxn cũiareng làrbbmetoqaquoơatyfng vôetoqmjgem vôetoq phếoqdi, trong lòiehjng nghĩhwoxbxiqi gìjsje liềagxsn nónzggi thẳvmxxng tuộfxyvt ra: “Đsxllilkong nhìjsjen huynh làrbbm thôetoq nhâmjgen nhưaquong thậklzjt ra rấqflmt thiệonron tâmjgem, cũiareng rấqflmt trung tâmjgem vớptmvi Vưaquoơatyfng gia vàrbbmaquoơatyfng phi.”Sau đbxiqónzggiehjn nhấqflmt quyếoqdit gậklzjt đbxiqfxyvu mộfxyvt cábxiqi. Lạaquoi nónzggi: “Nếoqdiu huynh hỏiqvii xong rồtrnni ta liềagxsn đbxiqi, Vưaquoơatyfng phi vẫvqznn còiehjn đbxiqang chờront ta đbxiqónzgg!” Dứwkvqt lờronti, nàrbbmng khôetoqng thấqflmy lãmnuio Ngôetoq đbxiqábxiqp lờronti liềagxsn tiêuzymu sábxiqi đbxiqi vềagxs.

mnuio Ngôetoq hạaquo đbxiqôetoqi mắllgpt trâmjgeu, trong miệonrong vẫvqznn còiehjn lẩhwoxm bẩhwoxm: “Thếoqdirbbmy làrbbm vẫvqznn chưaquoa ưaquong lắllgpm đbxiqúpvrrng khôetoqng?” Sau lạaquoi nghĩhwox, bấqflmt kểflharbbmng cónzgg khôetoqng ưaquong thếoqdirbbmo, cưaquoptmvi vợsixj phảkiuvi nhưaquouzymn chiếoqdin trưaquorontng giếoqdit đbxiqvqznch, đbxiqfxyvng thủqdlx trưaquoptmvc nónzggi sau.

Nghĩhwoxptmv rồtrnni, hắllgpn liềagxsn huỳdzccnh huỵlrtrch chạaquoy đbxiqi tìjsjem Vưaquoơatyfng gia.

Buổifiyi chiềagxsu, đbxiqsixji đbxiqếoqdin khi Lung Nguyệonrot gọaquoi Đsxllàrbbmo Châmjgeu đbxiqếoqdin hỏiqvii, nha đbxiqfxyvu kia lộfxyv ra biểflhau cảkiuvm choábxiqng vábxiqng: “Nôetoq tỳdzccpvrrc nàrbbmo nónzggi nguyệonron ýptmv? Ngôetoq ngốqpvxc tửsqjx chỉfxyv hỏiqvii nôetoq tỳdzcc nghĩhwox hắllgpn làrbbm ngưaquoronti thếoqdirbbmo, nôetoq tỳdzcc liềagxsn trảkiuv lờronti hắllgpn. Sao lạaquoi thàrbbmnh nôetoq tỳdzcc nguyệonron ýptmv lấqflmy hắllgpn vậklzjy?”

“Phảkiuvi, lãmnuio Ngôetoq đbxiqúpvrrng làrbbm mộfxyvt nam nhâmjgen tốqpvxt.” Lung Nguyệonrot cưaquoronti nhạaquot nhìjsjen Đsxllàrbbmo Châmjgeu: “Ngưaquoơatyfi cũiareng chớptmv đbxiqiqvi mặjobtt tíwkvqa tai, nếoqdiu khôetoqng muốqpvxn gảkiuv, ta liềagxsn nónzggi vớptmvi Vưaquoơatyfng gia mộfxyvt tiếoqding. Bêuzymn cạaquonh Vưaquoơatyfng gia chíwkvqnh làrbbm khôetoqng thiếoqdiu ngưaquoronti, ngưaquoơatyfi chỉfxyv cầfxyvn chậklzjm rãmnuii chọaquon làrbbm đbxiqưaquosixjc rồtrnni, lãmnuio Ngôetoquzymn kia thìjsje…”Lung Nguyệonrot kéhvtqo dàrbbmi âmjgem cuốqpvxi: “ Ta nhìjsjen nha đbxiqfxyvu Bàrbbmn Nha Nhi phòiehjng bếoqdip, dábxiqng ngưaquoronti cao to, trôetoqng nhưaquo mộfxyvt viêuzymn thịvqznt, rõnzggrbbm ngưaquoronti cónzgg phúpvrrc tưaquoptmvng, đbxiqúpvrrng làrbbm rấqflmt hợsixjp vớptmvi lãmnuio Ngôetoq…”

“Ai ai!” Đsxllàrbbmo Châmjgeu bịvqzn dọaquoa cho dậklzjm châmjgen bìjsjenh bịvqznch, Bàrbbmn Nha Nhi tuy làrbbm khuêuzym nữzqde nhưaquong trưaquoptmvc đbxiqâmjgey sốqpvxt cao đbxiqếoqdin hỏiqving cảkiuv đbxiqfxyvu, nay vừilkoa ngốqpvxc lạaquoi vừilkoa béhvtqo: “Vưaquoơatyfng phi, ngàrbbmi đbxiqilkong đbxiqùrrfqa nữzqdea!”


Lung Nguyệonrot cưaquoronti nónzggi: “Ngưaquoơatyfi khôetoqng nguyệonron ýptmv gảkiuv cho hắllgpn. Vớptmvi lạaquoi, nếoqdiu nhưaquomnuio Ngôetoqrbbmnzgg nhìjsjen trúpvrrng nha đbxiqfxyvu Bàrbbmn Nha Nhi thìjsjeiareng sẽflha thưaquoa chuyệonron vớptmvi Vưaquoơatyfng gia.”

Đsxllàrbbmo Châmjgeu vộfxyvi vàrbbmng la lêuzymn: “Nhưaquong…nhưaquong ngàrbbmi nónzggi Ngôetoq ngốqpvxc tửsqjx kia đbxiqflha ýptmvetoq tỳdzccrbbm! Nôetoq tỳdzcc khôetoqng đbxiqtrnnng ýptmv ngàrbbmi liềagxsn cứwkvqng rắllgpng nhéhvtqt nha đbxiqfxyvu ngốqpvxc cho hắllgpn, hắllgpn….”

“Nếoqdiu nhưaquo hắllgpn muốqpvxn thìjsje đbxiqâmjgeu cónzgg liêuzymn quan gìjsje đbxiqếoqdin ngưaquoơatyfi? Vảkiuv lạaquoi cónzgg khi sau nàrbbmy gặjobtp nhau còiehjn khónzgg nữzqdea làrbbm.” Lung Nguyệonrot liếoqdic qua mặjobtt Đsxllàrbbmo Châmjgeu, thấqflmy nàrbbmng biếoqdin sắllgpc.

“Rõnzggrbbmng hắllgpn ởptmv trong phủqdlx, ngẩhwoxng đbxiqfxyvu thấqflmy, cúpvrri đbxiqfxyvu cũiareng thấqflmy…”

Lung Nguyệonrot xua tay, ýptmv bảkiuvo nàrbbmng hãmnuiy nghe mìjsjenh nónzggi hếoqdit: “Ta đbxiqãmnui nghe Vưaquoơatyfng gia nónzggi qua, thâmjgen vệonro đbxiqi theo bêuzymn cạaquonh chábxiqng đbxiqagxsu làrbbm nhữzqdeng ngưaquoronti tốqpvxt, chỉfxyv thiếoqdiu mộfxyvt cơatyf hộfxyvi kiếoqdin côetoqng màrbbm thôetoqi. Chàrbbmng đbxiqvqznnh qua hơatyfn nửsqjxa nămjgem nữzqdea liềagxsn phábxiqi hắllgpn tớptmvi biêuzymn quan. Đsxllếoqdin lúpvrrc đbxiqónzggrbbmm sao màrbbm gặjobtp?”

“Kia…nàrbbmy…” Đsxllàrbbmo Châmjgeu hábxiq miệonrong thởptmv hắllgpt.

“Tấqflmt nhiêuzymn làrbbm khôetoqng thểflha trábxiqnh khỏiqvii bịvqzn thưaquoơatyfng, cónzgg khi còiehjn phảkiuvi bỏiqvi mạaquong, ngưaquoơatyfi nghĩhwox lậklzjp côetoqng dễvmxx nhưaquo vậklzjy sao? Trêuzymn ngưaquoronti Vưaquoơatyfng gia cũiareng cónzgg đbxiqôetoqi ba chỗzhnh vẫvqznn còiehjn sẹronto, càrbbmng đbxiqwkvqng đbxiqagxs cậklzjp đbxiqếoqdin thưaquoơatyfng lớptmvn thưaquoơatyfng nhỏiqvi hồtrnni ấqflmy.” Lung Nguyệonrot tấqflmt nhiêuzymn hiểflhau Đsxllàrbbmo Châmjgeu muốqpvxn nónzggi cábxiqi, chỉfxyvrbbmrbbmng muốqpvxn hùrrfq doa nha đbxiqfxyvu nàrbbmy mộfxyvt chúpvrrt. Nha đbxiqfxyvu Đsxllàrbbmo Châmjgeu nàrbbmy đbxiqúpvrrng làrbbmnzgg chúpvrrt ýptmv tứwkvq vớptmvi lãmnuio Ngôetoq, chỉfxyvrbbmrbbmng vẫvqznn chưaquoa thôetoqng suốqpvxt, chỉfxyv cầfxyvn thửsqjxrbbmng mộfxyvt chúpvrrt liềagxsn biếoqdit ngay.

“Cábxiqi kia…cónzgg thểflha khôetoqng đbxiqi khôetoqng?” Đsxllàrbbmo Châmjgeu do dựzhnh. (MTLTH.dđbxiqlqđbxiq)

“Cónzgg mấqflmy nam nhâmjgen lạaquoi khôetoqng muốqpvxn kiếoqdin côetoqng lậklzjp nghiệonrop, thêuzym tửsqjxaquoptmvng đbxiqjobtc quyềagxsn, quang diệonrou môetoqn mi chứwkvq?” Lung Nguyệonrot hỏiqvii nàrbbmng.

“Khôetoqng cónzgg.” Đsxllàrbbmo Châmjgeu lắllgpc đbxiqfxyvu: “Nhưaquong màrbbm…”

“Ai nha! Nha đbxiqfxyvu nàrbbmy, nếoqdiu lo lắllgpng thìjsje tựzhnh đbxiqi màrbbm khuyêuzymn hắllgpn, ởptmv đbxiqâmjgey nónzggi vớptmvi ta làrbbmm cábxiqi gìjsje?” Lung Nguyệonrot đbxiqkiuvo mắllgpt nónzggi.

“Àiehj!” Đsxllàrbbmo Châmjgeu gậklzjt đbxiqfxyvu đbxiqábxiqp ứwkvqng, hầfxyvu hạaquo Lung Nguyệonrot thábxiqo trâmjgem càrbbmi tónzggc rồtrnni lui ra ngoàrbbmi.

Đsxllsixji rửsqjxa mặjobtt sạaquoch sẽflha, hai vợsixj chồtrnnng nằjncjm trêuzymn giưaquorontng, Lung Nguyệonrot cầfxyvm lấqflmy bàrbbmn tay Bùrrfqi Nguyêuzymn Tu, chơatyfi đbxiqùrrfqa ngónzggn trỏiqvi củqdlxa hắllgpn, nónzggi nhỏiqvi: “Thiếoqdip đbxiqãmnui hỏiqvii nha đbxiqfxyvu Đsxllàrbbmo Châmjgeu rồtrnni, nàrbbmng đbxiqúpvrrng làrbbmnzgg chúpvrrt ýptmv vớptmvi lãmnuio Ngôetoq, chỉfxyvrbbmrbbmng chưaquoa thôetoqng suốqpvxt màrbbm thôetoqi. Thiếoqdip nghĩhwoxrbbmng cónzgg thểflha sẽflha đbxiqi tìjsjem lãmnuio Ngôetoq, đbxiqếoqdin lúpvrrc đbxiqónzgg chàrbbmng phảkiuvi nónzggi vớptmvi hắllgpn…”

Lung Nguyệonrot nónzggi vớptmvi Bùrrfqi Nguyêuzymn Tu phảkiuvi dạaquoy lãmnuio Ngôetoqnzggi thếoqdirbbmo mớptmvi cónzgg thểflha lừilkoa nàrbbmng dâmjgeu vềagxs tay. (MTLTH.dđbxiqlqđbxiq)

rrfqi Nguyêuzymn Tu nghe xong, cưaquoronti nhéhvtqo mũiarei Lung Nguyệonrot: “Nàrbbmng thâmjgen làrbbmm chỉfxyv tửsqjxrbbm lạaquoi đbxiqi tíwkvqnh kếoqdi nha hoàrbbmn mìjsjenh vậklzjy sao?”

Lung Nguyệonrot chun mũiarei: “Thiếoqdip còiehjn dábxiqm tíwkvqnh cảkiuv thâmjgen tíwkvqn củqdlxa Vưaquoơatyfng gia đbxiqónzgg!”

“Đsxllúpvrrng vậklzjy đbxiqónzgg. Nhưaquo vậklzjy sau nàrbbmy muốqpvxn giấqflmu Cửsqjxu nhi chuyệonron gìjsjeiareng khôetoqng thểflha đbxiqưaquosixjc rồtrnni!” Bùrrfqi Nguyêuzymn Tu cưaquoronti nónzggi.

“Vưaquoơatyfng gia muốqpvxn giấqflmu thiếoqdip chuyệonron gìjsje?” Lung Nguyệonrot giảkiuv bộfxyv thàrbbmnh phụjcsd nhâmjgen đbxiqanh đbxiqábxiq, thoábxiqt ra khỏiqvii lòiehjng hắllgpn, chốqpvxng nạaquonh ngồtrnni lêuzymn bụjcsdng hắllgpn.

“Khôetoqng dábxiqm! Khôetoqng dábxiqm!” Bùrrfqi Nguyêuzymn Tu tỏiqvi vẻdzcc chíwkvqnh mìjsjenh thựzhnhc sợsixjmnuii, hàrbbmo hứwkvqng xua tay, sau đbxiqónzgg đbxiqèsxllrbbmng dưaquoptmvi thâmjgen nónzggi: “Đsxllflha gia xem mùrrfqi vịvqzn củqdlxa phụjcsd nhâmjgen đbxiqanh đbxiqábxiqrbbmy thếoqdirbbmo nàrbbmo.”

“A…Nguyêuzymn Tu..chàrbbmng nhẹront chúpvrrt…”

Tiểflhau phụjcsd nhâmjgen đbxiqanh đbxiqábxiq đbxiqêuzymm nay khôetoqng ngừilkong kêuzymu rêuzymn…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.