Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 96 :

    trước sau   
“Hàhvnun cóxkhf lo cho tôgsldi sao?” Mạgbcxc Lam Ảwndsnh hơaftui nghi ngờiphu, rồwguji cưxosaiphui pháhqpmgfimn. “Đqfbjúojupng ha, chúojupng tôgsldi sắrflfp kếktigt hôgsldn rồwguji, đcgbfưxosaơaftung nhiêgfimn anh ấeftey phảeqrhi lo cho tôgsldi chứpmws. Tôgsldi đcgbfi ngủhqwo đcgbfâpkkwy, đcgbftawpi sau khi ngủhqwo dậdexpy thìikcngsldi sẽyutt trởgtlr thàhvnunh côgsldpkkwu củhqwoa Hàhvnun, ba anh ấeftey sẽyutt khôgsldng phảeqrhn đcgbfhzpdi nữrflfa. Cóxkhf phảeqrhi khôgsldng Hàhvnun?”

gsld ta nóxkhfi rồwguji lắrflfc lắrflfc tay củhqwoa Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun. Anh mắrflft Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun đcgbfau đcgbfxtnin, chỉxkhf gậdexpt đcgbfbiabu. “Phảeqrhi, sẽyutt khôgsldng ai phảeqrhn đcgbfhzpdi nữrflfa. Ngoan, ngủhqwo đcgbfi.”

Tiêgfimu Hàhvnuhvnu chỉxkhf cảeqrhm thấeftey tim mìikcnnh nhưxosa bịhqpm dao đcgbfâpkkwm vàhvnuo, côgsld quay ngưxosaiphui lạgbcxi nóxkhfi vớxtnii Tăvbagng Ly: “Anh Tăvbagng, chúojupng ta ra ngoàhvnui đcgbfi!”

Sau khi ra ngoàhvnui, Tăvbagng Ly nhìikcnn Tiêgfimu Hàhvnuhvnu vớxtnii vẻrsim lo lắrflfng. “Hàhvnuhvnu, côgsld khôgsldng sao chứpmws? Lam Ảwndsnh làhvnu ngưxosaiphui bệiphunh, côgsld đcgbfxlymng đcgbfutfy ýplqa đcgbfếktign lờiphui côgsldeftey nóxkhfi. Côgsldeftey bịhqpm bệiphunh thậdexpt đcgbfóxkhf, đcgbfãpydy quêgfimn hếktigt nhữrflfng chuyệiphun trong ba năvbagm ởgtlr Pháhqpmp, chắrflfc do bịhqpm ngưxosatawpc đcgbfãpydyi rấeftet khủhqwong khiếktigp, cho nêgfimn…”

Tiêgfimu Hàhvnuhvnu ngắrflft lờiphui anh ta. “Anh Tăvbagng, tôgsldi biếktigt chịhqpmeftey cầbiabn cóxkhf Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, ngoàhvnui anh ấeftey ra, chắrflfc cóxkhf lẽyutt khôgsldng còwwjsn ai giúojupp cho chịhqpmeftey cảeqrhm thấeftey an toàhvnun nữrflfa.”

“Hàhvnuhvnu, đcgbfúojupng vậdexpy. Côgsldeftey chỉxkhf nhậdexpn ra mìikcnnh Hàhvnun, ngay cảeqrhgsldi cũpmwsng khôgsldng nhậdexpn ra. Ba chúojupng tôgsldi làhvnu bạgbcxn họhqpmc, thưxosaiphung chơaftui chung vớxtnii nhau, tôgsldi khôgsldng ngờiphugsldeftey lạgbcxi trởgtlrgfimn nhưxosa vậdexpy! Trưxosaxtnic đcgbfâpkkwy côgsldeftey đcgbfãpydy từxlymng làhvnu hoa khôgsldi củhqwoa trưxosaiphung chúojupng tôgsldi, ai màhvnu ngờiphu đcgbfưxosatawpc Mạgbcxc Lam Ảwndsnh sẽyutt lạgbcxi cóxkhf ngàhvnuy hôgsldm nay.”


“Anh Tăvbagng, anh giúojupp tôgsldi gọhqpmi Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun ra đcgbfâpkkwy đcgbfưxosatawpc khôgsldng?” Tiêgfimu Hàhvnuhvnu bỗgiilng lêgfimn tiếktigng.

“Hàhvnuhvnu, côgsld?”

“Tôgsldi cóxkhf chuyệiphun muốhzpdn nóxkhfi vớxtnii anh ấeftey.” Tiêgfimu Hàhvnuhvnumnlxt thậdexpt sâpkkwu, rồwguji bỗgiilng mỉxkhfm cưxosaiphui. Nụzfgdxosaiphui rạgbcxng rỡehmy, giốhzpdng nhưxosa đcgbfãpydyxkhf quyếktigt đcgbfhqpmnh gìikcn đcgbfóxkhf.

“Đqfbjưxosatawpc!” Tăvbagng Ly đcgbfi gọhqpmi Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun nhưxosang lạgbcxi đcgbfi ra mộsrjtt mìikcnnh. “Anh ấeftey khôgsldng đcgbfi đcgbfưxosatawpc, Lam Ảwndsnh vẫpkkwn chưxosaa ngủhqwo!”

“Ừhqwom!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnu gậdexpt đcgbfbiabu.

“Hàhvnuhvnu! Lam Ảwndsnh ởgtlr trong bệiphunh việiphun tâpkkwm thầbiabn nêgfimn bịhqpm nhữrflfng bệiphunh nhâpkkwn kháhqpmc hùwnds dọhqpma, chắrflfc khôgsldng bao lâpkkwu nữrflfa sẽyutt khỏtawpe lạgbcxi thôgsldi.” Tăvbagng Ly tìikcnm chuyệiphun đcgbfutfyxkhfi.

“Tôgsldi biếktigt!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnu gậdexpt đcgbfbiabu. “Nhưxosang ngưxosaiphui chữrflfa khỏtawpi cho chịhqpmeftey chỉxkhfxkhf Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun thôgsldi, lúojupc trưxosaxtnic ởgtlr trong bệiphunh việiphun đcgbfãpydy khôgsldng đcgbfưxosatawpc chữrflfa khỏtawpi, sau nàhvnuy đcgbfưxosaa vàhvnuo bệiphunh việiphun lạgbcxi thìikcnpmwsng khôgsldng đcgbfàhvnunh lòwwjsng, Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun mang theo quáhqpm nhiềbysiu day dứpmwst! Anh ấeftey nhấeftet đcgbfhqpmnh sẽyutt chữrflfa khỏtawpi bệiphunh cho chịhqpm Mạgbcxc. Chỉxkhf cầbiabn yêgfimu thưxosaơaftung vàhvnu quan tâpkkwm chịhqpmeftey nhiềbysiu hơaftun, chịhqpmeftey nhấeftet đcgbfhqpmnh sẽyutt khỏtawpe lạgbcxi thôgsldi!”

Tiêgfimu Hàhvnuhvnuojupi gầbiabm mặgsldt xuốhzpdng, rồwguji liếktigc nhìikcnn chiếktigc nhẫpkkwn trêgfimn tay mìikcnnh, hímnlxt thậdexpt sâpkkwu. Đqfbjâpkkwy làhvnuxkhfn nữrflf trang đcgbfbiabu tiêgfimn màhvnu Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun tặgsldng cho mìikcnnh. Anh ta đcgbfhqpmnh tặgsldng thìikcn tặgsldng luôgsldn nhẫpkkwn, muốhzpdn tróxkhfi buộsrjtc côgsld cảeqrh đcgbfiphui, nhưxosang…

ojupc nàhvnuy, Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun bưxosaxtnic ra, chắrflfc làhvnu Mạgbcxc Lam Ảwndsnh đcgbfãpydy ngủhqwo say rồwguji.

Tiêgfimu Hàhvnuhvnu liếktigc nhìikcnn Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, cưxosaiphui nhạgbcxt vàhvnuxkhfi: “Chúojupng ta qua phòwwjsng kếktiggfimn nóxkhfi chuyệiphun đcgbfi. Em cóxkhf chuyệiphun muốhzpdn nóxkhfi!”

“Hàhvnuhvnu!” Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun gọhqpmi nhỏtawp vớxtnii vẻrsimxlym dặgsldt.

“Đqfbji nàhvnuo!” Côgsld đcgbfãpydy đcgbfpmwsng dậdexpy, đcgbfi vềbysi phímnlxa phòwwjsng sáhqpmch sáhqpmt bêgfimn.

Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun vàhvnuvbagng Ly liếktigc nhìikcnn nhau rồwguji đcgbfi theo. Tăvbagng Ly đcgbfpmwsng ởgtlrgfimn ngoàhvnui, trong lòwwjsng cóxkhf cảeqrhm giáhqpmc khóxkhfxkhfi ra đcgbfưxosatawpc, bởgtlri vìikcn Tiêgfimu Hàhvnuhvnu quáhqpm mạgbcxnh mẽyutt!


hvnuo thờiphui khắrflfc cáhqpmnh cửovdna đcgbfưxosatawpc đcgbfóxkhfng lạgbcxi, Tiêgfimu Hàhvnuhvnu ngẩzfgdng đcgbfbiabu lêgfimn, nhìikcnn chằutfym chằutfym vàhvnuo Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun màhvnu khôgsldng chớxtnip mắrflft. Vàhvnu anh ta cũpmwsng nhìikcnn côgsld, cóxkhfhvnung vạgbcxn lờiphui muốhzpdn nóxkhfi, nhưxosang khôgsldng biếktigt phảeqrhi bắrflft đcgbfbiabu từxlym đcgbfâpkkwu.

Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun thởgtlrhvnui. “Hàhvnuhvnu…”

Tiêgfimu Hàhvnuhvnu bỗgiilng sàhvnuhvnuo lòwwjsng anh ta, ôgsldm anh ta thậdexpt chặgsldt. Côgsld rấeftet ganh tỵkfypikcnwwjsng tay nàhvnuy vừxlyma mớxtnii bịhqpm ngưxosaiphui phụzfgd nữrflf kháhqpmc chiếktigm giữrflf, đcgbfwgujng thờiphui lạgbcxi cảeqrhm thôgsldng vớxtnii ngưxosaiphui phụzfgd nữrflf đcgbfóxkhf. Côgsld ta thậdexpt đcgbfáhqpmng thưxosaơaftung! Vôgsldwndsng đcgbfáhqpmng thưxosaơaftung!

Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun ôgsldm chặgsldt côgsld, nhưxosa thểutfy chỉxkhf cầbiabn nớxtnii lỏtawpng tay thìikcngsld sẽyutt biếktign mấeftet, nhưxosa thểutfy sợtawpgsld sẽyutt bỏtawp anh ta màhvnu đcgbfi!

Anh ta vộsrjti vàhvnung tìikcnm môgsldi côgsld, côgsldpmwsng tìikcnm môgsldi anh ta.

Hai đcgbfôgsldi môgsldi giao nhau, họhqpmgsldn ngưxosaiphui kia mộsrjtt cáhqpmch cuồwgujng nhiệiphut. Sau đcgbfóxkhfgsldxkhfi: “Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh thậdexpt ímnlxch kỷvwdl!”

Anh ta ngạgbcxc nhiêgfimn!

gsld thởgtlr hổutfyn hểutfyn trong lòwwjsng anh ta, rồwguji tiếktigp tụzfgdc nóxkhfi: “Anh muốhzpdn cóxkhf cảeqrh hai phảeqrhi khôgsldng? Anh khôgsldng muốhzpdn buôgsldng tay em, nhưxosang cũpmwsng khôgsldng muốhzpdn buôgsldng tay chịhqpmeftey, phảeqrhi vậdexpy khôgsldng?”

Anh ta chếktigt lặgsldng. Côgsld lạgbcxi ngẩzfgdng đcgbfbiabu lêgfimn, nhìikcnn thấeftey áhqpmnh mắrflft đcgbfau khổutfy củhqwoa anh ta. “Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh nóxkhfi cho em biếktigt, anh đcgbfãpydygfimu em rồwguji. Nhưxosang, anh cóxkhf biếktigt làhvnu em cũpmwsng đcgbfãpydygfimu anh rồwguji khôgsldng?”

“Hàhvnuhvnu!” Anh ta ôgsldm chặgsldt lấeftey côgsld. “Anh xin lỗgiili!”

gsldxkhfi yêgfimu anh ta! Tráhqpmi tim anh ta bỗgiilng run lêgfimn. “Chúojupng ta kếktigt hôgsldn đcgbfi! Chúojupng ta kếktigt hôgsldn đcgbfi!”

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh cóxkhf biếktigt khôgsldng? Nhìikcnn thấeftey anh ôgsldm chịhqpmeftey, em nổutfyi ghen, ghen đcgbfếktign muốhzpdn pháhqpmt đcgbfgfimn, ưxosaxtnic gìikcn đcgbfưxosatawpc lao đcgbfếktign đcgbfutfyhqpmch hai ngưxosaiphui ra. Nhưxosang…, nhưxosang em biếktigt em khôgsldng thểutfyhvnum nhưxosa vậdexpy đcgbfưxosatawpc! Lýplqa trímnlx củhqwoa em cuốhzpdi cùwndsng đcgbfãpydy chiếktign thắrflfng tìikcnnh cảeqrhm. Em vẫpkkwn còwwjsn lýplqa trímnlx, vẫpkkwn còwwjsn phong đcgbfsrjt, nêgfimn đcgbfãpydy khôgsldng làhvnum nhưxosa vậdexpy!”

“Hàhvnuhvnu!” Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun khẽyutt gọhqpmi. “Côgsldeftey làhvnu ngưxosaiphui bệiphunh!”


“Em biếktigt chịhqpmeftey làhvnu ngưxosaiphui bệiphunh. Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh đcgbfang nóxkhfi giúojupp cho chịhqpmeftey. Anh khôgsldng cầbiabn nóxkhfi vớxtnii em chịhqpmeftey làhvnu ngưxosaiphui bệiphunh đcgbfâpkkwu, vìikcn em tựypjz nhìikcnn thấeftey đcgbfưxosatawpc. Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh cóxkhf biếktigt tạgbcxi sao em yêgfimu anh khôgsldng?”

Anh ta càhvnung khôgsldng hiểutfyu.

“Trong khoảeqrhnh khắrflfc ngắrflfn ngủhqwoi vừxlyma rồwguji, em nhìikcnn thấeftey anh an ủhqwoi chịhqpmeftey rấeftet dịhqpmu dàhvnung, em cảeqrhm thấeftey anh làhvnu mộsrjtt ngưxosaiphui đcgbfàhvnun ôgsldng cóxkhfxosaơaftung tâpkkwm vàhvnuxkhf tráhqpmch nhiệiphum. Lúojupc đcgbfóxkhf, em biếktigt làhvnu em đcgbfãpydygfimu anh rồwguji, Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnuxkhfi rồwguji cưxosaiphui lêgfimn, trong mắrflft rưxosang rưxosang lệiphu nhưxosang khôgsldng chảeqrhy xuốhzpdng. “Anh khôgsldng bỏtawp mặgsldc chịhqpmeftey, màhvnu anh đcgbfãpydy bỏtawp lạgbcxi em ởgtlr Nhậdexpt, rồwguji anh đcgbfi đcgbfóxkhfn chịhqpmeftey. Mớxtnii đcgbfbiabu em cũpmwsng hơaftui tráhqpmch anh, nhưxosang lúojupc nàhvnuy, em khôgsldng tráhqpmch anh nữrflfa! Nếktigu làhvnu em, em nghĩqvfpikcnnh cũpmwsng sẽyutthvnum nhưxosa vậdexpy!”

“Hàhvnuhvnu, anh xin lỗgiili!” Ngoàhvnui nóxkhfi câpkkwu xin lỗgiili ra, Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun còwwjsn cóxkhf thểutfyxkhfi gìikcn đcgbfưxosatawpc đcgbfâpkkwy?

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh đcgbfi đcgbfi, chăvbagm sóxkhfc cho chịhqpmeftey, hãpydyy chăvbagm sóxkhfc tốhzpdt cho chịhqpmeftey! Dùwnds anh cưxosaxtnii chịhqpmeftey, yêgfimu chịhqpmeftey, em cũpmwsng sẽyutt khôgsldng tráhqpmch anh!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnuxosaiphui rồwguji tháhqpmo chiếktigc nhẫpkkwn ra. “Hãpydyy đcgbfeo chiếktigc nhẫpkkwn nàhvnuy cho chịhqpmeftey! Cóxkhf lẽyutt sẽyutt tốhzpdt cho bệiphunh tìikcnnh củhqwoa chịhqpmeftey.”

“Hàhvnuhvnu!” Trong lòwwjsng anh ta hoảeqrhng sợtawp. Lúojupc nàhvnuy, trong lòwwjsng anh ta bỗgiilng nhiêgfimn sợtawppydyi. Anh ta cảeqrhm thấeftey mìikcnnh sắrflfp mấeftet đcgbfi Tiêgfimu Hàhvnuhvnu. Khôgsldng! Cóxkhf trờiphui biếktigt anh ta chỉxkhf cầbiabn mỗgiili côgsld.

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, em yêgfimu anh, mãpydyi khôgsldng thay đcgbfutfyi!” Côgsldxkhfi xong rồwguji ôgsldm lấeftey cổutfy anh ta, tặgsldng cho anh ta nụzfgdgsldn củhqwoa mìikcnnh.

Nhưxosang, nụzfgdgsldn đcgbfóxkhf đcgbfbiaby tuyệiphut vọhqpmng!

xosaxtnic mắrflft củhqwoa anh ta rơaftui xuốhzpdng, rơaftui trúojupng mặgsldt côgsld. “Tiêgfimu Hàhvnuhvnu, tạgbcxi sao em khôgsldng thểutfy ímnlxch kỷvwdl mộsrjtt chúojupt? Em nóxkhfi vớxtnii anh đcgbfi, cầbiabu xin anh đcgbfxlymng quan tâpkkwm đcgbfếktign côgsldeftey nữrflfa đcgbfưxosatawpc khôgsldng? Tiêgfimu Hàhvnuhvnu, nếktigu em cầbiabu xin anh, anh nhấeftet đcgbfhqpmnh sẽyutt khôgsldng lo cho côgsldeftey nữrflfa!”

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, em sẽyutt khôgsldng cầbiabu xin anh đcgbfâpkkwu! Thậdexpt ra em cũpmwsng rấeftet ímnlxch kỷvwdl. Lúojupc nàhvnuy đcgbfâpkkwy, em dáhqpmm chắrflfc, anh yêgfimu em nhiềbysiu hơaftun yêgfimu chịhqpmeftey. Vìikcn ngoàhvnui em ra, khôgsldng ai làhvnum đcgbfưxosatawpc chuyệiphun vĩqvfp đcgbfgbcxi nhưxosa vậdexpy đcgbfâpkkwu! Em đcgbfem tìikcnnh yêgfimu củhqwoa em đcgbfutfyhqpmc hợtawpp cho hai ngưxosaiphui, táhqpmc hợtawpp cho anh vàhvnu chịhqpmeftey. Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, em trảeqrh anh lạgbcxi cho chịhqpmeftey, em khôgsldng cầbiabn anh nữrflfa. Khôgsldng cầbiabn nữrflfa! Cho dùwnds em yêgfimu anh, mãpydyi mãpydyi khôgsldng thay đcgbfutfyi, thìikcn em cũpmwsng khôgsldng cầbiabn anh nữrflfa!”

“Hàhvnuhvnu!” Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun nghẹqvfpn ngàhvnuo, tim nhưxosa bịhqpm dao cắrflft. “Sao em lạgbcxi khôgsldng cầbiabn anh? Cho anh chúojupt thờiphui gian đcgbfưxosatawpc khôgsldng? Anh chỉxkhf cầbiabn em thôgsldi!”

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, trong mộsrjtt thờiphui gian ngắrflfn thìikcn chịhqpmeftey sẽyutt khôgsldng khỏtawpe lạgbcxi đcgbfưxosatawpc đcgbfâpkkwu. Vàhvnu anh khôgsldng thểutfy quáhqpm ímnlxch kỷvwdl, phảeqrhi khôgsldng? Em cũpmwsng khôgsldng thểutfy chờiphu đcgbftawpi quáhqpmpkkwu, em phảeqrhi quêgfimn anh đcgbfi! Phảeqrhi bắrflft đcgbfbiabu lạgbcxi cuộsrjtc sốhzpdng!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnuxkhfi: “Mộsrjtt năvbagm hay hai năvbagm, anh nghĩqvfp chịhqpmeftey cóxkhf khỏtawpe lạgbcxi khôgsldng? Em cóxkhf bao nhiêgfimu thờiphui gian đcgbfutfy chờiphu anh? Ba anh sẽyutt khôgsldng đcgbfwgujng ýplqa, em khôgsldng cóxkhf đcgbfưxosatawpc Ngữrflf Đqfbjiềbysin, khôgsldng cóxkhf đcgbfưxosatawpc anh hoàhvnun toàhvnun, em ởgtlr lạgbcxi đcgbfâpkkwy chỉxkhf chịhqpmu đcgbfau khổutfy! Còwwjsn em, chuyệiphun vĩqvfp đcgbfgbcxi nhấeftet màhvnu em làhvnum đcgbfưxosatawpc chímnlxnh làhvnu buôgsldng tay anh, đcgbfutfy anh chăvbagm sóxkhfc cho chịhqpmeftey. Nếktigu tiếktigp tụzfgdc chờiphu đcgbftawpi, em sợtawp em sẽyutt giốhzpdng nhưxosa chịhqpmeftey, tâpkkwm lýplqa sẽyutt nảeqrhy sinh vấeften đcgbfbysi. Anh đcgbfxlymng đcgbfutfy em trởgtlrgfimn cựypjzc đcgbfoan cóxkhf đcgbfưxosatawpc khôgsldng?”

Anh thởgtlrhvnui buồwgujn bãpydy. “Nhưxosang… Anh khôgsldng thểutfy khôgsldng cóxkhf em.”


Vẻrsim mặgsldt anh ta vôgsldwndsng đcgbfau khổutfy, rấeftet lâpkkwu sau mớxtnii lạgbcxi nóxkhfi: “Hàhvnuhvnu, tạgbcxi sao càhvnung vàhvnuo nhữrflfng lúojupc nhưxosapkkwy giờiphu thìikcn em lạgbcxi càhvnung thểutfy hiệiphun mìikcnnh mạgbcxnh mẽyutt đcgbfếktign nhưxosa vậdexpy? Tạgbcxi sao em khôgsldng thểutfy ímnlxch kỷvwdl mộsrjtt chúojupt? Em cóxkhf biếktigt khôgsldng, chỉxkhf cầbiabn em nóxkhfi khôgsldng muốhzpdn anh lo cho côgsldeftey nữrflfa, thìikcn anh nhấeftet đcgbfhqpmnh sẽyutt khôgsldng lo cho côgsldeftey nữrflfa đcgbfâpkkwu.”

“Nhưxosang anh đcgbfãpydy quyếktigt đcgbfhqpmnh rồwguji!”

“Anh quyếktigt đcgbfhqpmnh rồwguji sao?” Anh ta hỏtawpi.

gsldxosaiphui, nhữrflfng giọhqpmt lệiphu long lanh chảeqrhy xuốhzpdng, ưxosaxtnit cảeqrh hai máhqpm. Anh ta nâpkkwng mặgsldt côgsldgfimn, hôgsldn khôgsld từxlymng giọhqpmt mộsrjtt.

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh ngốhzpdc quáhqpm! Anh đcgbfáhqpmnh mấeftet em, anh lạgbcxi đcgbfi chọhqpmn mộsrjtt ngưxosaiphui bệiphunh! Anh thàhvnu rằutfyng chọhqpmn mộsrjtt ngưxosaiphui bệiphunh màhvnupmwsng khôgsldng chọhqpmn em. Nhưxosang em lạgbcxi cảeqrhm thấeftey tựypjzhvnuo vàhvnu an ủhqwoi, ngưxosaiphui đcgbfàhvnun ôgsldng màhvnu em yêgfimu, thìikcn ra khôgsldng phảeqrhi làhvnu kẻrsimhqpmu lạgbcxnh nhưxosa vậdexpy.”

Tim anh ta càhvnung đcgbfau đcgbfxtnin hơaftun, nhưxosa dao cắrflft. Nưxosaxtnic mắrflft rơaftui xuốhzpdng, anh ta hímnlxt thậdexpt sâpkkwu, nuốhzpdt nưxosaxtnic mắrflft vàhvnuo trong.

Đqfbjôgsldi mắrflft to trong veo củhqwoa Tiêgfimu Hàhvnuhvnu nhìikcnn thẳtfolng vàhvnuo đcgbfôgsldi mắrflft sâpkkwu thẳtfolm củhqwoa anh ta. “Khi anh hôgsldn em bằutfyng mộsrjtt nụzfgdgsldn tuyệiphut vọhqpmng rồwguji nóxkhfi muốhzpdn kếktigt hôgsldn vớxtnii em, thìikcn em đcgbfãpydy biếktigt, anh khôgsldng thểutfy khôgsldng lo cho chịhqpmeftey, màhvnu đcgbfâpkkwy làhvnu sựypjz chăvbagm sóxkhfc khôgsldng cóxkhf hồwguji kếktigt. Anh làhvnu ngưxosaiphui duy nhấeftet màhvnu chịhqpmeftey nhậdexpn ra, em nghĩqvfp chắrflfc chịhqpmeftey đcgbfãpydygfimu anh đcgbfếktign tậdexpn xưxosaơaftung tủhqwoy, vậdexpy nêgfimn mớxtnii chỉxkhf nhớxtniikcnnh anh. Bâpkkwy giờiphu chịhqpmeftey khôgsldng còwwjsn gìikcn cảeqrh!”

“Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, anh chímnlxnh làhvnu chỗgiil dựypjza củhqwoa chịhqpmeftey, anh làhvnu sứpmwsc mạgbcxnh vàhvnu nguồwgujn sốhzpdng đcgbfutfy chịhqpmeftey cóxkhfaftu hộsrjti khỏtawpe lạgbcxi!”

“Hàhvnuhvnu, sao em lạgbcxi hiểutfyu anh đcgbfếktign nhưxosa vậdexpy? Sao em lạgbcxi nhìikcnn thấefteu anh nhưxosa vậdexpy?” Anh ta khẽyuttgfimu lêgfimn, rồwguji ôgsldm côgsld thậdexpt chặgsldt, nhưxosa thểutfy muốhzpdn nhéojupt côgsldhvnuo trong xưxosaơaftung máhqpmu củhqwoa mìikcnnh.

“Sựypjz đcgbfwgujng cảeqrhm củhqwoa anh vớxtnii chịhqpmeftey, nỗgiili day dứpmwst củhqwoa anh vớxtnii chịhqpmeftey, vưxosatawpt qua tấeftet cảeqrh củhqwoa chúojupng ta, bao gồwgujm cảeqrh nỗgiili day dứpmwst vớxtnii ba anh, vớxtnii Ngữrflf Đqfbjiềbysin, vớxtnii em, vìikcn chịhqpmeftey làhvnu mộsrjtt ngưxosaiphui bệiphunh! Còwwjsn chúojupng em thìikcn đcgbfbysiu rấeftet khỏtawpe mạgbcxnh. Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun… Em biếktigt anh cầbiabn phảeqrhi làhvnum nhưxosa vậdexpy!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnu đcgbfzfgdy anh ta ra, hímnlxt thậdexpt sâpkkwu.

“Đqfbjxlymng lo cho em, em vẫpkkwn còwwjsn cóxkhf Ngữrflf Đqfbjiềbysin vàhvnu Thịhqpmnh Thinh. Em mớxtnii hai mưxosaơaftui ba tuổutfyi, em vẫpkkwn còwwjsn tuổutfyi xuâpkkwn xinh đcgbfqvfpp. Dùwnds qua thêgfimm vàhvnui năvbagm nữrflfa, nếktigu em khôgsldng chịhqpmu đcgbfưxosatawpc côgsld đcgbfơaftun thìikcnikcnm đcgbfgbcxi mộsrjtt ngưxosaiphui đcgbfàhvnun ôgsldng nàhvnuo đcgbfóxkhf rồwguji kếktigt hôgsldn, em vẫpkkwn sẽyuttxkhf cuộsrjtc sốhzpdng vui vẻrsim, vìikcn em cóxkhf sứpmwsc khỏtawpe. Nhưxosang chịhqpmeftey thìikcn khôgsldng còwwjsn gìikcn hếktigt, ngay cảeqrh con cũpmwsng khôgsldng thểutfy tựypjz sinh đcgbfưxosatawpc. Vậdexpy nêgfimn em giàhvnuu cóxkhfaftun chịhqpmeftey! Nhưxosang em ghen vớxtnii chịhqpmeftey, chịhqpmeftey cóxkhf đcgbfưxosatawpc sựypjz chăvbagm sóxkhfc củhqwoa anh. Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, nếktigu chịhqpmeftey mạgbcxnh khỏtawpe, em nóxkhfi cho anh biếktigt, em sẽyutt khôgsldng buôgsldng tay anh ra đcgbfâpkkwu, dùwndshvnuikcn con trai củhqwoa em thìikcn em cũpmwsng sẽyutt khôgsldng buôgsldng tay anh ra đcgbfâpkkwu. Nhưxosang màhvnu…”

Đqfbjgsldt chiếktigc nhẫpkkwn vàhvnuo lòwwjsng bàhvnun tay anh ta, rồwguji côgsld nắrflfm chặgsldt lấeftey tay anh ta. “Đqfbjâpkkwy làhvnu lầbiabn cuốhzpdi cùwndsng em ôgsldm anh, lầbiabn cuốhzpdi cùwndsng em cóxkhf anh! Từxlym nay vềbysi sau, em sẽyutt họhqpmc cáhqpmch sốhzpdng ímnlxch kỷvwdl, em sẽyuttikcnm đcgbfhzpdi tưxosatawpng yêgfimu đcgbfưxosaơaftung, em sẽyuttikcnm mộsrjtt ngưxosaiphui đcgbfàhvnun ôgsldng đcgbfutfy lấeftey. Anh khôgsldng cầbiabn lo cho em.”

“Hàhvnuhvnu! Nghe anh nóxkhfi! Em hãpydyy đcgbfếktign biệiphut thựypjz sốhzpd 15 màhvnugtlr! Em đcgbfưxosaa Thịhqpmnh Thịhqpmnh đcgbfếktign đcgbfóxkhfgtlr!” Anh ta khẽyuttojupt lêgfimn, nghĩqvfp rằutfyng khôgsldng biếktigt phảeqrhi làhvnum gìikcn đcgbfutfywnds đcgbfrflfp cho côgsld.

“Đqfbjưxosatawpc! Căvbagn biệiphut thựypjz đcgbfóxkhfhvnu củhqwoa em!” Côgsldxkhfi, chỉxkhf muốhzpdn làhvnum cho anh ta yêgfimn tâpkkwm. “Em muốhzpdn căvbagn biệiphut thựypjz đcgbfóxkhf, cũpmwsng muốhzpdn cuốhzpdn sổutfy tiếktigt kiệiphum đcgbfóxkhf!”

“Hàhvnuhvnu!” Anh kêgfimu têgfimn côgsld bằutfyng giọhqpmng khàhvnun khàhvnun. Côgsldhqpmi nàhvnuy! Anh ta nghĩqvfp rằutfyng suốhzpdt đcgbfiphui nàhvnuy mìikcnnh sẽyutt khôgsldng yêgfimu ai nữrflfa, bởgtlri vìikcn khôgsldng còwwjsn côgsldhqpmi nàhvnuo vĩqvfp đcgbfgbcxi hơaftun côgsldhqpmi nàhvnuy nữrflfa.

“Đqfbjưxosatawpc rồwguji! Em đcgbfi đcgbfâpkkwy! Tầbiabn Trọhqpmng Hàhvnun, em nêgfimn đcgbfi rồwguji!” Tiêgfimu Hàhvnuhvnuxosaiphui rồwguji nhóxkhfn châpkkwn lêgfimn, hôgsldn lêgfimn môgsldi anh ta, trong lòwwjsng thầbiabm nóxkhfi vớxtnii chímnlxnh mìikcnnh, đcgbfâpkkwy làhvnu lầbiabn cuốhzpdi cùwndsng rồwguji!

“Hãpydyy yêgfimn tâpkkwm màhvnu chăvbagm sóxkhfc cho chịhqpmeftey, anh làhvnum đcgbfưxosatawpc màhvnu.” Côgsldxosaiphui, nhữrflfng giọhqpmt lệiphu xoay tròwwjsn trong mắrflft rồwguji đcgbfua nhau lăvbagn xuốhzpdng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.